Chiếc Còi Trắng

Chương 21

Liêm Thập Lí

06/07/2021

Lý Mạn hỏi anh bắt đầu thích cô từ lúc nào, anh rất muốn nói tỉ mỉ với cô, nhưng không chống lại được cơn buồn ngủ, hai mi mắt nhắm chặt lấy nhau, vấn đề này anh vẫn luôn khắc sâu trong đầu, tất cả suy nghĩ liền hiện ra trong mơ, trong giấc mơ anh quay về bảy, tám năm trước, dù trong mộng có phần khác lạ, nhưng vẫn đúng ý, anh đã động lòng với một cô bé mười sáu tuổi, còn đàn ông luôn động thân trước khi động tâm.

Lúc ấy anh cũng chỉ hơn hai mươi tuổi một chút, ở nơi này bên cạnh phụ nữ sẽ không tự chối, tự xưng mình là kẻ phong lưu hào phóng hoa trong bụi hoa. Phải nói thủ đoạn ra tay với phụ nữ anh có rất nhiều chiêu trò, nhưng những điều ấy cũng bởi vì muốn đánh gục cô.

Ngày quốc tế lao động năm ấy, Bùi Nghiệp Khôn từ vùng khác quay về, lúc ấy anh vừa bước ra xã hội được khoảng nửa năm, xen giữa mức trẻ trung và trầm ổn, so với đám thiếu niên cùng tuổi thì chín chắn hơn một phần, so với người đàn ông từng trải thì ít ổn định hơn một phần.

Bởi vì tính chất công việc không được tiếp xúc nhiều với nữ giới, có thì cũng là người vai cô vai dì, đôi khi có người cùng tuổi, nhưng anh không phải là người mà ai cũng bỏ vào túi được. Cô gái trước đó thích anh liên lạc với anh, nói muốn yêu đương với anh, Bùi Nghiệp Khôn trước giờ không có vấn đề gì, nói thì làm, thời gian được một đoạn dài, thật ra thì không lâu lắm, nhiều nhất là ba tháng, nhà gái cảm thấy khó chịu đựng cái sự khó nhọc ấy, phụ nữ người đến kẻ đi, anh chẳng có vấn đề gì.

Khi quay về nhà Bùi Nghiệp Khôn vừa bị một cô gái bỏ rơi, cô gái ấy khóc sướt mướt trong điện thoại rất lâu, nói rằng không bỏ được, nói rằng không biết phải làm thế nào, nói rằng thật ra cô ta vẫn còn rất yêu anh.

Anh nghe cô ta kể lể xong rồi cúp điện thoại, mệt mỏi lên xe lửa.

Anh nhớ rằng mình rất lâu rồi không gặp cô, tính toán thời gian chắc có lẽ cô đã học năm cuối sơ trung, muốn mua chút gì đó cho cô, nhưng thay đổi tâm tư nghĩ ngợi một lúc, gia cảnh Lý Mạn ở mảnh đất ấy cũng xem như là tốt, từ nhỏ cô đã chẳng thiếu thốn món gì.

Thế là anh ở trạm xe lửa Giang Châu mua gói thuốc lá ngon, tự mình thương lấy mình.

Từ trạm tàu hỏa bắt xe về đến nhà, trời đã tối, nhà không có người, cả năm trời mẹ con Cố Lan dường như đều ở trong thành phố, Bùi Giang chắc là ra ruộng gặt cỏ.

Bùi Nghiệp Khôn trộn thức ăn nguội lạnh chẳng còn bao nhiêu ăn được vài miếng thì nghe thấy nhà Lý Mạn bên cạnh có tiếng cãi vã khàn đặc như dùng hết sức, nồi niêu xoong chảo chén bát chậu hoa rơi vỡ đầy mặt đất.

Anh đi ra ngoài xem, ngoài cửa có hai người đang đánh nhau, mỗi bên cầm một cây chổi anh một câu tôi một câu tạo ra âm thành ồn ào, vợ chồng đôi khi gây gổ chẳng làm sao, nhưng đó là giọng tranh chấp.

Anh thấy Lý Mạn mặt lạnh lùng từ trong nhà đi ra không thèm quay đầu nhìn lại, trong ánh mắt tràn đầy tâm trạng tiêu cực, chán ghét, căm phẫn, nhẫn nhịn, cô mặc một cái áo dệt kim cổ chữ V màu kem, cả cơ thể tỏa ra cảm xúc hờ hững nhưng lại rất chướng mắt.

Bùi Nghiệp Khôn biết một chút tình hình nhà cô, người trong thôn mà, có chút động tĩnh là truyền đi cho cả làng xóm biết, ai cũng biết con người Lý Kiến Trung không giữ được lòng có đàn bà bên ngoài, vài năm nay dường như có không ít ồn ào, nhiều lần như thế cũng vì nguyên nhân ấy.

Anh co chân chạy đuổi theo, anh không lo lắng tâm tư cô rối loạn, chỉ cảm thấy tối muộn thế này mà một cô gái nhỏ chạy đi lung tung không ổn, nhỡ lại xảy ra chuyện nữa.

Gần đó có một phiến đất người ta rào lại trồng nho, xung quanh được chắn lại bằng hàng rào màu xanh, nhìn ngay ngắn, Lý Mạn đi vài chục thước thì dừng lại đi vòng qua hàng rào dựa vào cạnh nó, cả cơ thể giống như bị kéo vào trong bóng tối.

Nghe được rõ ràng có tiếng bước chân, Bùi Nghiệp Khôn biết có người đến, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại, nhìn một cái đã nhận ra ngay.

Anh rất cao, giống như cây ngô đồng đứng sừng sững bên bờ sông, đẹp trai vạm vỡ, ngăn cản ánh trăng, bóng mờ hoàn toàn bao phủ cô.

Lý Mạn hơi nhếch môi lên, nói: “Quay về rồi?”

Từ bé cô đã gầy, hai cái chân dưới lớp quần bò như hai cây bút chì, may mà vóc người không cao không thấp, người cao gầy tong teo có hơi khó nhìn.

Bùi Nghiệp Khôn cũng dựa vào hàng rào, hàng rào sắt kẽo kẹt vài tiếng.

Anh nói: “Ừm, bài tập quốc tế lao động có nhiều không, cao turng định thi vào trường nào?”

Lý Mạn: “Trường hạng hai, trường hạng nhất không đậu được.”

“Vậy cũng giỏi rồi.”

Lý Mạn cụp mắt xuống, lớp cỏ bên chân đâm vào người từng đợt, cô hơi phiền lòng, lúc này trong đầu chỉ toàn chuyện của Lý Kiến Trung, cô đang nghĩ khi nào thì họ cãi nhau xong, cô phải canh thời gian mà quay về.

Bùi Nghiệp Khôn liếc cô, nói: “Mấy tháng không gặp, em lại phát triển không ít.”

Lý Mạn: “…”

Anh cười một tiếng: “Ông đây còn đang đợi em khen sự thay đổi của tôi đây.”

Lý Mạn: “Những năm qua anh lại chẳng phát triển mấy.”

Cô nói rất nhẹ rất nhạt, nhưng mang theo mười phần giễu cợt, Bùi Nghiệp Khôn đưa tay lên, đánh vào gáy cô không mạnh không nhẹ, mang chút sức nặng nhưng giống như đang vuốt ve.

Tháng năm, khí hậu ấm áo, gió hòa lẫn mùi hoa và hơi ẩm, vườn nho sau lưng cành lá xanh biếc, bóng đêm khiến cho màu sắc ấy thêm phần mềm mại.

Anh đặt tay trên đầu cô, bàn tay ấm áp, ngay sau đó xoa xoa.

Lý Mạn cắn môi dưới, bình tĩnh nhìn phía trước, cho dù mọi thứ trong đêm tôi đều rất mông lung, có lẽ có mùi hoa nhãn, có cây cỏ đuôi chó, có cây cột điện…

Bùi Nghiệp Khôn kéo đầu cô mang cả người vào trong ngực anh, một tay khác tay choàng lên bả vai cô.

Cơ thể Lý Mạn chỉ cao đến ngực anh, đầu dựa vào ngực anh, lặng yên rơi lệ không phát ra bất kỳ tiếng động nào, cũng chỉ được vài giọt, cô khống chế tâm trạng rất tốt, thậm chí ngay cả khi mở miệng mà giọng nói vẫn bình thường như trước.

cô nói: “Mặc dù đã thành thói quen, nhưng vẫn cảm thấy hai người họ không nói hoặc là giả vờ hòa thuận nhìn mặt nhau một chút sẽ thoải mái hơn nhiều.” Bề ngoài bình tĩnh ít nhất còn thấy được đường phía trước, một khi cãi vả sóng to gió lớn, ngay cả chìm dưới đáy mảnh nhà mái ngói cũ kỹ cũng sẽ bị kéo ra, năm tháng đã trui rèn những mảnh ngói ấy rất nhọn, ai chạm vào đều bị thương, ngay cả người đứng xem thì trong lòng cũng bị vài nhát chém.

“Mỗi nhà đều có một quyển kinh khó đọc, ai cũng đến lượt thôi.”

Khi nói chuyện lồng ngực anh hơi rung, vô cùng có lực.

Lý Mạn ngửi thấy mùi ánh nắng mặt trời trên áo phông của anh, bờ vai hơi buông lỏng một chút, phần quật cường trên cơ thể dần tản đi.



Im lặng một lúc, Bùi Nghiệp Khôn chỉ cảm thấy lồng ngực nóng lên, nói đùa: “An ủi em một lúc, còn tựa vào lồng ngực tôi không rời, người ta không biết còn tưởng rằng tôi với em đang lén yêu đương đấy.”

Hai tay Lý Mạn cuộn lại, một giây sau đó vòng quanh eo anh, vừa gầy lại vững chãi, hai tay cô dán chặt quanh phần hông anh.

Bùi Nghiệp Khôn ngẩn ra.

Cơ thể thiếu nữ gầy gò dán chặt lấy anh.

Mặt cô không đổi sắc, nói: “Em không cầu xin anh an ủi em.”

Bùi Nghiệp Khôn nâng mí mắt nhìn chằm chằm bầu trời đầy sao, nói: “Vậy thì em buông ra, ông đây là người mà em muốn ôm là có thể ôm à, có bao nhiêu đàn bà xếp hàng tranh giành ngay cả đầu ngón tay tôi còn không chạm vào được, người như em không hiếm.”

Lý Mạn không nói lời nào, gắt gao ôm chặt anh.

Bùi Nghiệp Khôn ôm cơ thể mảnh khảnh của cô, đáy lòng hiện ra ham muốn bảo vệ vô tận, đàn ông đều như thế, thích che chở phụ nự yếu đuối, nhưng còn cô, rất ranh mãnh khéo mồm khéo miệng, chỉ có bề ngoài hơi mềm yếu, nhưng anh biết, tất cả đều do cô gồng lên.

Khi Lý Mạn còn rất bé, khoảng ba bốn tuổi gì đó, anh từng ôm cô chơi, lớn hơn một chút thì không còn tiếp xúc thân mật như vậy, nhất là khi ôm chặt bất động, nếu là một người anh trai thì chẳng khác nào kẻ biến thái cả ngày ôm em gái chơi đùa, suy cho cùng thì nam nữ vẫn có khác biệt.

Đây là lần đầu tiên, ý nghĩ ban đầu của anh chỉ muốn sờ đầu an ủi cô một lúc.

Bùi Nghiệp Khôn liếm phần má trong, nghĩ trong đầu, là cô tự mình tiến vào.

Lý Mạn ôm anh khoảng một phúc, khi buông tay rất quả quyết, giống như khách làng chơi, nói đi là đi, không quay đầu, chỉ để lại một câu nói: “Mùi mồ hôi trên người anh nặng quá, đi về tắm đi.”

Cô buộc tóc đuôi ngựa cao, tóc rất dài, phần đuôi hơi xoăn nhẹ, đung đưa theo nhịp bước, trên chân mang đôi giày bố màu trắng, sạch sẽ và tinh tươm, rất giống ánh trăng tối nay.

Lồng ngực Bùi Nghiệp Khôn chợt lạnh lẽo, hơi ấm cô lưu lại bị gió thổi đi, anh kéo anh phông lên ngửi, lẩm bẩm: “Mồ hôi cái rắm, mùi đàn ông có biết không.”

Anh về nhà vẫn lau người kỹ càng, cố ý dùng xà phòng chà nhiều lần, nằm trên giường gác một cánh tay cũng có thể ngửi được một mùi thơm.

Lý Mạn mặc áo dệt kim rộng thùng thình, nhưng vẫn không thể che giấu được phần thiếu nữ đang phát triển ấy.

Bùi Nghiệp Khôn dựa bên mép giường, châm thuốc lá, phát hiện thâm tâm mình nổi lên ưu tư xấu xa thầm chửi mình một tiếng súc sinh.

Vài năm trước anh đã từng làm chuyện đó, lần đầu tiên là với đàn chị học đại học năm hai, anh vừa năm nhất mới vào trường, đàn chị ấy nổi tiếng ăn chơi, thật ra thì khi làm đều giống nhau cả, chỉ có điều lúc ấy khí huyết phương cương lại không được thỏa mãn nên cảm thấy rất thần kỳ.

Trước khi ngủ, anh nghĩ cầm thú với bất kỳ ai cũng được nhưng không thể cầm thú với Lý Mạn.

Nhưng càng nghĩ như vậy thì càng đi ngược lại.

Trong mơ, anh thấy Lý Mạn mặc áo sơ mi của nằm trên giường anh, giọng nói nhẹ bẫng, anh Nghiệp Khôn, em muốn anh. Anh tự nói với mình rằng không được, xoay người bỏ đi, nhưng bị cô níu lại ôm chặt, cơ thể thiếu nữ mềm mại cảm giác rất chân thực, cô lớn gan lớn mật nắm lấy nơi đó của anh, đẩy anh đến bên giường, bước ngồi lên người anh, động tác vừa mới lạ vừa quen thuộc.

Buổi sáng ngày hôm sau, quần lót ẩm ướt một mảng.

Bùi Nghiệp Khôn tức mình đá văng chăn ra, cảm thấy mình quả thật không bằng heo bằng chó.

Thời kỳ thiếu niên lần đầu gặp mông xuân, anh nằm mơ thấy vài cô diễn viên phim đen, sống động gọi một tiếng thật tốt. Anh chỉ có thể vui mừng vì người ấy không phải là Lý Mạn, nếu không anh quả thực là một kẻ biến thái.

Sáng ngày hôm đó Lý Kiến Trung bỏ đi, không nói vì gây gổ mới bỏ đi mà bảo rằng bận việc làm ăn, ông ta đến thành phố khác làm ăn, từ đầu năm đến cuối năm rất ít khi về nhà, năm lần về thì ba lần gây chuyện, tính cách mẹ Lý Mạn thật ra rất mềm yếu, nhưng người phụ nữ nào lại thích nhẫn ngục chịu đựng, cho dù muốn chịu đựng, nhưng vẫn hi vọng có thể có một chút thoát ra được, mà để đến mức này thì tất cả đàn ông chính là sự giải thoát.

Bóng đèn ở nhà bị hỏng, Bùi Giang bảo anh lên trấn trên mua, vừa đem xe điện của mình đẩy ra thì đúng lúc thấy Lý Mạn ở nhà nghịch xe đạp của cô trong sân.

Bùi Giang gánh cuốc đi ra ruộng, đi ngang qua cửa nhà Lý Mạn thuận miệng hỏi: “Tiểu Mạn, xe hỏng à? Cháu phải đi đâu?”

Lý Mạn: “Vâng ạ, cháu muốn ra trường học xem bảng thông báo.”

Bùi Giang: “Không sao đâu, bảo Nghiệp Khôn đưa cháu đi, trùng hợp lát nữa nó cũng lên trấn.”

Lý Mạn đứng lên nhìn sang anh.

Mặt trời ngày tháng năm rất lớn, trán anh nháy mắt rịn một lớp mồ hôi, người anh em trong đũng quần hơi cứng rắn.

Anh thề, giấc mộng xuân đêm hôm qua còn kích thích nhiệt huyết sôi trào trong anh hơn cả những lần anh làm thật với bất kỳ ai nữa.

Từ nhà đến trường học ở trấn trên mất khoảng mười lăm phút đi đường, Lý Mạn ngồi phía sau anh, không có bất kỳ tiếp xúc tay chân nào, chỉ có điều vạt áo của cô luôn chạm vào bắp đùi anh.

Một bạn học xem bảng báo xong đi ra đến cổng trường, nữ sinh thẹn thùng hỏi: “Tiểu Mạn, đó là bạn trai của cậu à? Đẹp trai thật đấy.”

Thời sơ trung bọn họ có rất nhiều người yêu sớm, bạn bè có người yêu đều không phải là chuyện gì kỳ lạ.

Bùi Nghiệp Khôn ngậm thuốc trên môi, một tay quay đầu xe lại, lảo đảo đánh xe đi.

Lý Mạn nhìn chằm chằm bóng lưng anh, không phản pháo, chỉ nói: “Đi thôi, đến phòng bảo vệ lấy chìa khóa phòng học.”

Vài cô gái vẫn nhớ không quên, nói: “Dáng người bạn trai cậu cao thật, gương mặt cũng đẹp nữa, cơ thể chắc cũng rắn chắc, nhất là cái khí chất ấy, có hơi đào hoa, gần đây mình rất thích kiểu con trai như thế.”



Tiểu Mạn, anh ấy có hút thuốc uống rượu đánh nhau không? Chính là kiểu người vì tình yêu mà đánh mặt mày tình địch xanh đỏ tím tái ấy.”

Lý Mạn: “Xem ít tiểu thuyết thôi, con trai như thế không đáng tin.”

Anh hút thuốc uống rượu gì cũng có, phụ nữ đổi hết người này đến người khác, như nhân vật trong tiểu thuyết vậy, với những người con gái này mà nói không thể tin tưởng được.

Nhưng đối với cô đến tận bây giờ anh vẫn chưa làm việc gì xâm phạm quá giới hạn, vậy thì với cô mà nói, là có thể tin tưởng được.

Lý Mạn nói với anh bốn giờ chiều đến đón cô, thật ra ba giờ rưỡi Lý Mạn và bạn học đã ra rồi, cô ngồi trên sân thể dục đợi anh, mặt trời ngã về hướng tây, đất đai đều được phủ một tầng màu sắc vàng ấm áp, gió xuân thổi vào mặt, cực kỳ mát mẻ.

Bùi Nghiệp Khôn đứng ở cổng trường đợi một lúc lâu không thấy người liền đi vào trong, bảo vệ là một bác có tuổi nhìn một cái là nhận ra anh ngay, nói vừa mừng vừa sợ: “Thằng nhóc này! Sao lại đến trường? Gặp thầy cô à? Giờ này về hết rồi.”

Bùi Nghiệp Khôn ngồi trên xe máy chạy bằng điện, hai chân chống đất, đưa một điếu thuốc cho bác bảo vệ, nói: “Đến đón em gái, con bé đến nộp bài gì đó.”

Hai người trò chuyện vài câu anh vội dẫn bộ xe điện vào trong, trước sân thể dục ở khu học cũ, anh tìm một lúc thì thấy Lý Mạn, bấm còi nhắc nhở cô.

Lý Mạn ngồi xếp bằng, ngoắc tay với anh.

Bùi Nghiệp Khôn chống xe, khoác lên mình ánh nắng chiều chói chang chậm rãi bước đến, chiếc quần bò cũ có hơi rộng, tụt xuống theo đôi chân dài, mang mười phần của kẻ cường đạo.

Anh ngồi xuống, nâng mi mắt lên, nói: “Thế nào, còn muốn mời tôi ngồi dưới sân trường ngắm nắng chiều?”

Lý Mạn nói: “

Anh ngồi đi, em muốn tán gẫn với anh một lúc.” Tối hôm qua vẫn chưa trò chuyện nhiều, cô không muốn ở nhà nói chuyện phiếm với anh, cảm giác ở đây tự do hơn, ít nhất quanh mình không có ai, chỉ có chim bay ngang bầu trời tạo tiếng vỗ cánh.

Anh đặt mông ngồi xuống, nói: “Muốn nói chuyện gì?”

Bùi Nghiệp Khôn bị ánh mặt trời dọi chói mắt, bất giác nheo mắt lại, rồi nhả ra vài vòng khói.

Lý Mạn: “Kỹ năng sành sõi quá.”

“Có đẹp trai không?”

Lý Mạn khẽ cười, nói: “Sao anh lại quay về?”

Cô không hiểu anh, nếu quả thật thích nơi này thì sẽ không chạy đi nơi khác làm việc, lần trước quay về là mùa xuân.

Bùi Nghiệp Khôn nói: “Muốn về thì về thôi, dù có kém cỏi thế nào thì cũng là nhà của tôi.”

Lý Mạn nói: “Vậy còn lần sau, lần sau bao giờ mới lại về?”

“Này, có phải cuộc sống ở đây không có tôi nhàm chán lắm không? Vẫn muốn gặp lại tôi à?”

Lý Mạn: “Đúng vậy, em muốn gặp anh.” Tầm mắt cô rơi trên bóng cây trên sân trường, nói thờ ơ, khiến người ta khó phân biệt được thật giả, giống như ngụy trang bằng lớp lá cây khô, có thể nói là hoàn mĩ.

Cô gái nhỏ mặt mày thanh tú, mắt mũi gọn gàng, cơ thể gầy teo hơi tỏa ra một phần dửng dưng và trưởng thành không hợp với tuổi, Bùi Nghiệp Khôn ngậm thuốc lá nhất thời thất thần, nửa điếu thuốc ấy đen lại rồi rơi thẳng xuống tay anh, cảm xúc mềm nhói hơi nhồn nhột.

Lý Mạn nghiêng đầu đối diện với anh, nói dịu dàng: “Em nói thật đấy.”

Đôi mắt nhỏ dài ánh lên tia nước lấp lánh, trong vắt như dòng nước chảy, chắc chắc và điềm nhiên.

Đầu óc Bùi Nghiệp Khôn nổ tung một tiếng, tối hôm qua trong giấc mơ cũng gặp đôi mắt của cô như thế này, cô nhìn anh nói, anh Nghiệp Khôn, em muốn anh.

Đến bây giờ anh không thiếu đàn bà, cũng không cẩn thận nghiên cứu xem tình yêu rốt cuộc là trò chơi gì, vẫn luôn cho rằng đó chính là chuyện hôn hít âu yếm, đến hôm nay mới phát giác, tình yêu có lẽ chính là khi anh muốn điên cuồng yêu thương cô, cảm giác điên cuồng đến xé gan xé thịt.

Anh bị cô nhìn đến phiền cả đầu óc, bàn tay ấn vào đầu ép cô chuyển hướng nhìn, nói trầm thấp: “Ông đây bận lắm, em cho rằng em muốn là có thể gặp được à, lo học cho tốt đi.”

Anh nghĩ rằng cô chỉ đơn thuần muốn gặp anh, dù sao từ bé lớn lên cùng nhau, tình cảm sâu sắc, nhưng bị đứa con gái mười sáu tuổi đầu khiến mình nghĩ ngợi lung tung thật giống như bị kiến gặm cắn trong lòng…

Anh đã bước ra ngoài xã hội, người cũng dần trưởng thành, suy xét đông tây sẽ không vạch ra giới hạn với tình yêu nữa, thế giới này bây giờ không phải cứ rẽ ngoặt là có người để kết hôn.

Thích chỉ là thích, từ bé anh đã yêu thương cô, yêu thương thêm chút nữa cũng đâu việc gì, huống hồ suốt cả một năm trời gặp nhau được bao nhiêu lần, sau này dù thế nào cũng nhạt dần.

Hơn nữa, Lý Mạn đối với anh đơn giản là không muốn rời xa, căn bản không phài là tình yêu, anh không muốn tỏ ra mình quá cầm thú.

Giữa anh và cô, không thể phá hỏng tầng quan hệ này được, nếu không sẽ vĩnh viễn mất đi.

Đàn ông đối với chuyện tình cảm đột nhiên mở mang trí tuệ, lại bị thực tế hàng vạn con xe kéo đè xuống, chì có thể trườn chết đi về phía trước.

Anh biến anh vè Lý Mạn là không thể, không nói đến việc cô sẽ không thích anh, thì nói đến bộ dạng này của anh, có thể cho cô cái gì.

Nếu lúc này hỏi anh sau này có hối hận vì ban đầu không học hành tử tế, thì anh có hơi dao động.

Nhưng trên đời không có thuốc hối hận, lần đầu tiên anh cảm nhận được việc không có năng lực mang đến cảm giác thật bại tràn trề thế nào, ba trăm sáu mươi cách được làm người giỏi nhất, anh nghĩ mình phải làm ra chút thành tích, ít nhất không thể bị Lý Mạn xem thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chiếc Còi Trắng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook