Chương 24
Liêm Thập Lí
06/07/2021
Đi trước mặt Lý Mạn là một người phụ nữ chạy xe đang căng giọng thì thầm những chuyện vặt vãnh với người bạn khác, tâm tư Lý Mạn không đặt ở đây, tăng tốc muốn vượt qua dòng người nhanh chóng chạy về.
Người phụ nữ kia đột nhiên kêu oai oái, nói: “Chị gái ơi rơi đồ kìa! Là gì đấy, đậu hủ à?”
Người phụ nữ vội vàng xuống xe, xe chưa dừng hẳn đã nhìn thấy đậu hủ bị xe khác cán vỡ, cơn tức giận cuộn từ lòng bàn chân trào lên đến đầu, mắng: “Cô mắt mù à, không thấy phía trước có đồ ư? Lái xe kiểu gì không biết?”
Lý Mạn lấy lại tinh thần phát hiện bà cô kia đang hùng hổ chỉ tay về phía cô, cô dừng xe lại, quay đầu mới phát giác mình cán thức ăn của người ta.
“Xin lỗi, cháu không cố ý. Đậu hủ bao nhiêu tiền, cháu đền cho cô.” Lý Mạn cầm lấy túi tiền mở ra thì bị cản lại, Bùi Nghiệp Khôn kéo dây khóa ví tiền của cô rồi ném vào giỏ xe điện.
Anh nói: “Đồ là do cô không chú ý làm rơi, trách ai được?”
Bà cô hai tay chống nạnh, xù lông xù cánh lên, không ngừng lải nhải: “Ai cần tiền của các người! Đi đường không quan sát! Đúng là xui xẻo, mua có một món đồ ăn mà xui như vậy! Gần đây giẫm trúng gì mà xui thế không biết!”
Người đi đường qua lại, đưa mắt sang, Lý Mạn không nghe lời anh, cầm mười đồng tiền đưa cho bà cô, nói: “Do cháu không quan sát, xin lỗi dì.”
Tay bà ta cầm mười đồng, lẩm bẩm vài câu rồi leo lên xe.
Hai người đi một đoạn, Lý Mạn nói: “Người vào tuổi của dì ấy rất tiết kiệm, làm hỏng ít đồ sẽ thấy rất tiếc, không cần phải thế…”
Anh ngắt ngang cô, “Vâng, là ông đây xen vào việc của người khác.”
Ăn no rỗi việc không nhìn nổi cảnh cô bị người ta ức hiếp.
Lý Mạn nói: “Em không phải có ý đó.”
Người phía sau không nói, nhưng mơ hồ có thể cảm nhận được tâm trạng bất mãn.
Lý Mạn đi đường lớn, sẽ đi qua một cây cầu, cây cầu đi về phía trước sẽ xuống một sườn núi nghiêng nghiêng, rất dốc, bánh xe va vào đá khiến thân xe lắc lư, cơ thể Bùi Nghiệp Khôn ngã về phía trước, theo bản năng giữ lấy eo Lý Mạn để khống chế thăng bằng, hai chân kẹp mông cô.
Bị cơ thể nóng bỏng của anh vây quanh, sống lưng Lý Mạn cứng đờ.
Xe đi từ sườn núi chạy vững vàng trên mặt đường, Bùi Nghiệp Khôn buông tay và chân ra, ngã người về sau, cảm xúc trên tay rũ đi không hết, anh phiền não nheo mắt lại, ánh mặt trời rơi trên người cô.
Chạy vào đầu con hẻm nhỏ gần đó, bên cạnh là con sông nhỏ và đồng ruộng, cây bắp vươn cao giống như một bức tường chắn gió, ánh mặt trời chói lọi, hạt sương trên lá bắp dần bốc hơi.
Sự yên lặng khiến cho bầu không khí đình trệ, cô định hòa hoãn, nói: “Hôm nay anh phải về Đồng Thành?”
“Có liên quan gì đến em?” Giọng nói vừa lạnh vừa cứng ngắc.
“Nói chuyện hòa hợp với nhau không được sao?”
Gió thổi tung phần đuôi tóc để lộ cần cổ trắng nõn của cô, cô nhìn phía trước, giống như con thiên nga không bao giờ chịu cúi đầu.
Anh cười lạnh một tiếng, mang nhiều phần khinh thường.
“Tôi không nhìn ra được em luôn đấy, quay đầu một cái là có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra với người cùng lên giường, thế nào, bây giờ còn muốn giữ quan hệ thân thiết với tôi? Có đôi lời nói ra khỏi mồm thì không thể rút lại được, nếu như em không bỏ được ông đây, có thể coi như bạn vớ vẩn.”
“Đừng quá đáng.” Giọng nói trầm ổn của cô mang theo một tia tức giận.
“Quá đáng? Không phải em cũng rất chủ động sao?”
Lý Mạn thắng xe, bàn tay siết chặt lấy tay lái, nói: “Anh biết bây giờ anh giống cái gì không? Giống như một đứa con nít không được cho kẹo là la lối om sòm.”
Bầu trời mênh mông, cây xanh che bóng mát, xung quanh không lấy một bóng người.
Bùi Nghiệp Khôn bỗng nhiên bấu vào hông cô, người chồm về phía trước, cằm dính sát vào tai cô, anh nói: “Vậy thì ban đầu em không nên phát kẹo cho tôi, đưa tôi đến cơn thèm ăn không không chế nổi khiến tôi liếm một cái rồi lấy lại, giở trò gì với tôi đây?”
Đôi môi của Lý Mạn hé mở, nhìn khẩu hình miệng Bùi Nghiệp Khôn cũng biết cô muốn nói gì, anh cướp lời trước một bước: “Được thôi, em đừng nói thêm lần nữa, có ý gì à, tôi biết tôi nghèo, không xứng với em.”
Bùi Nghiệp Khôn bước xuống khỏi xe, lấy điếu thuốc kẹp sau tai, đứng bên cạnh châm thuốc, làn khói mù vây kín giữa đôi chân mày đến ánh mặt trời chói chang cũng không chiếu tỏ được.
Lý Mạn nói: “Em không phải vì những thứ ấy mà xem thường anh.”
Ở trong lòng cô, anh vẫn luôn là mục tiêu theo đuổi của cô.
Cô nói rất nghiêm túc, hai hàng lông mi thanh tú dịu dàng, mắt cô màu hổ phách nhạt, ánh mặt trời chiếu vào trở nên sáng bóng mềm mại.
Bùi Nghiệp Khôn đưa mắt nhìn cô một lúc lâu, nói: “Lý Mạn, phát kẹo là em vứt bỏ cũng là em, ném đi thứ dơ bẩn, ông đây không muốn ăn nữa.”
Từng câu từng chữ của anh rất rõ ràng, không muốn nghe cô nói thêm nữa, xoay người đi vào con đường trồng bắp đầy bùn, đi con đường tắt về nhà.
Lý Mạn đứng tại chỗ một lúc lâu, mùa hè tiếng ve kêu tịch mịch, nhưng trong lòng lại sinh sự ồn ào.
Lựa chọn không do trái tim, bây giờ chính là hậu quả.
Bùi Nghiệp Khôn vốn không thu dọn bao nhiêu thứ, hai ba thứ đồ đã sửa sang lại hành lý, Bùi Giang vừa nấu bữa sáng xong, bảo anh ăn xong bữa cơm rồi đi, vài ngày không thấy bóng dáng rồi đột nhiên lại bảo đi, Bùi Giang thở dài biết mình không quản được đứa con này.
Bùi Nghiệp Khôn ở cạnh ao nước trong sân gội đầu, tắm bằng nước lạnh, mái tóc ngắn ngủn, là chuyện chỉ mất hai phút.
Bùi Giang nói: “Cô gái lần trước nói với con, con cảm thấy thế nào? Nếu cảm thấy không tệ thì thử gặp nhau đi.” Ông không biết lần tới Bùi Nghiệp Khôn quay về là lúc nào, chỉ có thể nắm bắt thời gian thúc giục nhắc nhở anh, lớn rồi đến lúc ấy lại thức thời cả đời.
Lý Mạn vừa đúng lúc rẽ vào, Bùi Nghiệp Khôn nói: “Đàn bà muốn ở với con nhiều, bố không cần bận tâm chuyện này.” Giọng anh rất lớn, Lý Mạn không muốn nghe cũng khó.
Bùi Giang lẩm bẩm vài câu bảo anh tắm nhanh rồi vào dùng cơm, đừng để trễ chuyến tàu.
Lý Mạn khi ở trên ban công gom quần áo giúp Hoàng Mỹ Phượng thì nghe được vài câu nói, là giọng Bùi Giang dặn dò anh gì đó, Lý Mạn rút quần áo xong, kiềm lòng không nổi quay đầu nhìn lại.
Tay Bùi Nghiệp Khôn xách túi hành lý màu đen, gật đầu qua quýt vài lần với Bùi Giang, sau đó sải bước chân rời đi, Bùi Giang tiễn anh đến giao lộ trước cửa nhà, nhìn anh rời đi, bóng lưng Bùi Giang nhìn hơi khòm, còn dáng người đi xa dần kia lại cao lớn.
Anh không liếc mắt nhìn về phía nhà Lý Mạn, ngay cả đuôi mắt nhìn xéo qua cũng không.
Hoàng Mỹ Phượng ở dưới lầu nói vọng lên với Lý Mạn: “Mẹ đi ra mộ bà nội con đốt giấy vàng, con có đi không?”
“Có ạ.”
Hôm nay là ngày giỗ của bà nội Lý Mạn, chỉ đơn giản ra tế bái rồi đốt chút giấy tờ vàng mã, hàng năm cũng chỉ có chút nghi thức ấy, thật ra khi Hoàng Mỹ Phượng ly dị với Lý Kiến Trung bà hoàn toàn không phải mang nghĩa vụ này, nhưng ban đầu khi Lý Kiến Trung ly dị đã xây cất căn nhà này cho mẹ con họ, để ông ra đi được liêm khiết thanh phong.
Nguyên nhân Hoàng Mỹ Phượng không bỏ đi rất đơn giản, đây là nhà của Lý Mạn, từ bé sống ở đây bà cảm thấy đã thành thói quen của con trẻ, hai là vì gia đình nhà chồng Hoàng Mỹ Phượng không còn ai, nhà cũng rất cũ kỹ, căn bản không thể ở được.
Nói đến chuyện chia tài sản, khi ấy Lý Kiến Trung không kiếm được nhiều tiền như bây giờ, có chút vốn làm ăn nhỏ so với công việc bình thường thì có hơn một chút, nhà có gần hai trăm nghìn tiền tiết kiệm, chia mỗi người một nửa.
Những thứ này đều dễ dàng chia ra, nhưng tình cảm của người thì khó nói rõ ràng được.
Sau khi li hôn Lý Kiến Trung hầu như không quay lại nơi này, lần đó gặp mặt Lý Mạn là ở bên ngoài, đừng nhắc đến chuyện quay lại ngôi mộ này, hơn phân nửa thời gian đều nhờ Hoàng Mỹ Phượng mua thêm một phần giấy vàng đốt cho bà cụ.
Sáng nay Lý Mạn lên trấn mua, nhưng chỉ mua một phần.
Ngôi mộ nằm trong đồng ruộng, trước đó đây là ngôi nhà cũ, sau đó chuyển sang bên này xây nhà, lá rụng về cội, phải chôn ở nơi ban đầu.
Lý Mạn thấy ven đường đậu một chiếc xe màu đỏ nhỏ, sự dò xét dường như là bản năng trỗi lên trong người cô.
Hoàng Mỹ Phượng nói: “Vài hôm trước bố con gọi điện cho mẹ, bảo rằng sẽ quay về thăm mộ.”
Lý Mạn đặt đồ xuống, cô không muốn gặp Lý Kiến Trung, cũng không quay đầu lại.
Hoàng Mỹ Phượng đốt giấy vàng, từng xấp từng xấp đốt cho bà cụ.
Vốn còn muốn nhân cơ hội này để Lý Mạn và Lý Kiến Trung làm hòa mối quan hệ, nhưng thực sự quá khó khăn rồi.
Lý Kiến Trung tự mình mua tiền vàng mã để sang một bên, nói: “Có chuyện gì thì nói đi, nếu như phương diện kinh tế có khó khăn gì…”
Khoảng thời gian này ông vẫn luôn ở Giang Châu đợi, một là hỏi thăm sức khỏe lão Dương, hai là bàn chuyện làm ăn, tính toán mẩm thấy sắp đến ngày giỗ của bà cụ, định quay về một chuyến, kết quả đúng lúc bà gọi điện nói muốn gặp ông một lần.
Hoàng Mỹ Phượng nói: “Tiểu Mạn cứng đầu với ông nhiều năm như vậy, cái tính khí này của con bé, con bé tức giận vì ông vẫn là bố nó, ngoài miệng thì nói hận ông, nhưng trong lòng nhất định nhớ đến ông, chuyện ngày trước ở bên ngoài của ông con bé biết cả, đừng nghĩ nó còn bé, nhưng đầu óc thông minh, ông không thường về nhà nên con bé đặc biệt thích ông, nhưng đứa con này tiếp nhận những chuyện bên ngoài của ông. Tôi cũng biết, vấn đề của chúng ta là chuyện của chúng ta, ông rất thương Tiểu Mạn, nhưng cuối cùng ông phát hiện ông còn có gia đình của mình, không thể chăm sóc mẹ con tôi, điều này tôi hiểu. Mặc dù nhận tiền của ông cho Tiểu Mạn, nhưng con bé chắc chắn không dùng. Tôi chỉ hy vọng sau này ông có thể quan tâm nó hơn, con bé còn cả quãng đường dài, một mình gặp nhiều khó khăn thử thách, có oán hận ông đi nữa thì con bé cũng chỉ có một mình ông.”
Vùa nói giọng liền trở nên nghẹn ngào, làn khói lượn lờ u ám xộc vào mắt không mở ra được.
Lý Kiến Trung cảm thấy có gì đó sai sai, ẩn sau câu nói này có nghe thế nào cũng cảm thấy không đúng.
“Nói gì mà con bé chỉ còn một mình tôi? Mỹ Phượng, nói rõ ràng ra xem nào.”
Hoàng Mỹ Phượng cầm lấy giấy vàng mã ông mua tiếp tục đốt, đưa lưng về phía ông, nói: “Cả năm nay cơ thể tôi khám ra thêm bệnh, vài ngày trước đi kiểm tra, không được tốt, chắc là không sống được bao lâu.”
Lý Kiến Trung nhớ lần trước ông gặp Lý Mạn ở bệnh viện, khi ấy còn tưởng rằng Lý Mạn bị cảm nóng sốt, hóa ra là thế này.
Lý Kiến Trung hỏi: “Bệnh gì?”
“Ung thư phổi, không chữa khỏi.”
“Bà không nói cho Tiểu Mạn biết?”
“Trước khi đến khám có nói trước với bác sĩ, gạt con bé. Con bé nghĩ rằng bệnh này của tôi khỏi rồi, tôi củng không có ý định nói cho nó biết, đợi đến ngày ấy tôi thực sự không chịu đựng nổi nữa sẽ nói với con bé, không muốn trong lòng nó ấm ức.” Nếu bây giờ bà nói với Lý Mạn, chắc chắn cô sẽ từ chức công việc đang làm ở Đồng Thành về lại đây, nhưng nơi quê mùa này thì có thể làm gì, đến lúc bà nhắm mắt, Lý Mạn thì sao, không có công việc, người thân cũng không, không cần phải thế.
Lý Kiến Trung nói: “Ôi, hay là vào bệnh viện ở đi.”
“Chỗ đó quá tốn tiền, đến đó sợ rằng người lại càng đi nhanh hơn, ở nhà vẫn thoải mái.” Bà đứng dậy dối mặt với ông, nói: “Gọi ông đến là muốn nói với ông, quan tâm Lý Mạn nhiều hơn, sau này chắc con bé sẽ ở luôn tại Đồng Thành, không phải ông cũng ở đó sao, vẫn thuận lợi chứ? Những năm qua tôi dành dụm ít tiền, công thêm khoản ông cho, chắc là có thể mua được cho con bé căn hộ một phòng ngủ một phòng khách, đợi khi sắp xếp xong, con bé tìm một người có thể tin tưởng rồi kết hôn tôi cũng yên tâm hơn. Lỡ như sau này có chuyện gì, ông ở gần con bé…”
“Tôi biết, tôi biết rồi, con bé cũng là con gái tôi, nếu như bà không sinh bệnh này… Tôi cũng biết phải quan tâm nó, quan hệ máu mủ con cái tôi cũng chỉ có mình nó. Bà muốn mua nhà cho con, tiền có đủ không? Nếu không thì để tôi mua, mua một căn ba gian hai phòng.”
“Đừng, ông lập tức lấy ra một hai triệu người ta không nói gì à? Ông còn gia đình ông, Tiểu Mạn bên này chỉ cần ông dành chút quan tâm thôi, vậy thì sau này nhờ ông trong lòng cũng yên ổn đôi chút.”
Bà và Lý Kiến Trung đã từng ồn ào không thể tách rời, cả Lý Mạn hận ông đến như vậy, nhưng thời gian trôi đi, thấy được vài điều, phát hiện chỉ cần con gái tốt là được rồi, cả đời này kết cục của bà đã định, chỉ mong đợi Lý Mạn có thể sống hạnh phúc hơn.
Con người ông ta mặc dù trước giờ ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng đối với Lý Mạn là quan tâm thực sự, người Hoàng Mỹ Phượng có thể tin cậy cũng chỉ có mình ông.
——————
Buổi tối mùa hè mát mẻ trong lành tươi mới, không giống đêm đông luôn mang theo một cảm giác man mác buồn cô đơn, côn trùng ếch nhái kêu, tâm tĩnh thì không tiếng, lòng cạn thì ồn ào, khi người ta đang u sần thì một chút âm thanh cũng sẽ bị phóng đại.
Nửa tháng liền, Lý Mạn đều phải đến hai ba giờ sáng mới có thể chìm vào giấc ngủ, cảm giác an nhàn buổi đêm khiến cô thanh tỉnh, tiếng động vật kêu lại khiến cô hỗn loạn.
Hoàng Mỹ Phượng liếc mắt đã nhận ra manh mối, bà rất muốn nói với con gái chi bằng thử một lần, nhưng cuối cùng không mở cái miệng này ra, bà không yên tâm, bà không yên tâm về thằng nhóc Bùi Nghiệp Khôn kia.
Ngày hai mươi tháng tám trường bắt đầu tiến hành học phụ đạo, ngày mười tám có buổi họp giáo viên, Lý Mạn mua vé đi vào ngày mười bảy.
Lý Mạn nói: “Quốc khánh con về, nhớ uống thuốc, nghỉ ngơi nhiều. Đến bên kia con gọi cho mẹ.”
Hoàng Mỹ Phượng gật đầu, nói: “Mẹ nhét táo đỏ trong hành lý của con, đều do mẹ chọn đấy, con có rảnh thì nấu chút táo đỏ mà uống, tốt cho sức khỏe. Một mình ở bên đó phải chú ý cơ thể, ăn cơm đúng giờ, đừng để bị đau dạ dày, dạ dày cần phải bảo dưỡng cho tốt.”
Hai mẹ con đều muốn nói nhưng lại thôi.
Đến Đồng Thành vào buổi chiều mặt trời chói chang nhất, xe chuyển động xả ra một luồng khí, oi bức khiến người ta nghẹt thở.
Trong tiểu khu hơi vắng vẻ, nơi này người thuê hơn một nửa là học sinh, có lẽ đến ngày mười chín sẽ náo nhiệt lên.
Lý Mạn thông gió cho căn phòng, sau khi quét dọn qua loa thì thay quần áo, hai học sinh lần trước vẫn chưa xuất viện, gãy chân, chắc còn phải ở một lúc lâu.
Cô vào siêu thị trước cửa bệnh viện mua thực phẩm dinh dưỡng và trái cây, mây nơi chân trời bắt đầu chuyển màu ráng nắng, hoàng hôn sắp buông xuống.
“Anh Khôn, anh nhìn gì thế?” Châu Kim đi vài bước phát hiện người bên cạnh không đi cùng, quay đầu nhìn thấy Bùi Nghiệp Khôn đứng tại chỗ chăm chăm quan sát cửa chính bệnh viện, người ở đây qua qua lại lại, không biết anh nhìn cái gì.
Bùi Nghiệp Khôn thu hồi tầm mắt, hạ cằm xuống nói: “Không phải cậu nói muốn đi mua đồ bổ à, tôi ở ngoài này đợi cậu.”
“Anh không mua à?”
“Cái này cũng đủ dùng đến thứ bảy rồi, nên mua cũng đã mua, mua thêm thì mẹ kiếp khỏi ăn cơm.”
Châu Kim cười, “Cũng đúng, phòng bệnh của thầy Triệu đều được anh chất đầy đồ rồi, vậy anh đi chọn giúp em, em không biết, lỡ lại mua đồ không tốt.”
Bùi Nghiệp Khôn ngồi xuống cây trụ tròn thấp bên cạnh trên mặt đường, sống lưng hơi khom đốt điếu thuốc, nói: “Những chuyện đấy chỉ để dọa người ta thôi, tùy tiện lấy bừa là được, lão Triệu ăn xong cũng không nhảy khỏi giường ngay lập tức được đâu.”
“Được rồi, vậy em đi mua chút đồ.”
Cái trụ tròn bóng loáng phơi ngoài nắng cả ngày, khi anh ngồi xuống mông hơi nóng.
Anh muốn đến đây thử vận khí, kết quả, quả thật đụng mặt.
Đối với tất cả mọi người cô luôn nhân từ tốt bụng, chỉ có duy nhất độc ác và tàn nhẫn với một mình anh.
Công việc của họ bận rộn, gần như không có quá nhiều thời gian, cũng chỉ vì bị thương không thể làm việc nên cả ngày anh mới lúc ẩn lúc hiện, Châu Kim cũng ráng dành ra chút thời gian đến thăm lão Triệu, toàn bộ quá trình chỉ có thể hình dung bằng một chữ, đó chính là vội.
Ở trong phòng bệnh không nói được mấy câu đã vội rời đi, người đến một chuyến tâm ý cũng xem như đến.
Châu Kim Châu Kim đi thang máy xuống tầng dưới với anh, Bùi Nghiệp Khôn đứng ở cửa thang máy đột nhiên nói: “Cậu về trước đi, tôi về hơi trễ chút.”
Châu Kim vỗ ngực anh, “Anh Khôn, anh nhân dịp bị thương như thế này cứ chơi bời nghỉ ngơi cho khỏe đi, quay về bận tối đầu đến thời gian uống nước cũng không có, nơi phồn hoa này cứ chơi bời đi, haha.”
“Cậu muốn chơi à? Vậy cậu quay về nằm dưới đường ray để bị nghiền đi, cũng được thong dong như vậy.”
Châu Kim vội vàng khoát tay, “Dọa chết con tim bé nhỏ này rồi.”
Phòng bệnh của lão Triệu ở lầu năm, anh biết hai học sinh kia ở lầu ba, Bùi Nghiệp Khôn chậm rãi đi xuống lầu, khi từ trong cầu thang đi ra quan sát một lúc, ngoài hành lang bệnh nhân và y tá nườm nượp, không thấy cô.
Anh cụp mắt xuống, trong đầu thầm nghĩ mẹ kiếp mình đứng là bị coi thường, anh xoay người định xuống lầu đi ra ngoài quanh quần trên đường.
“Nghiệp Khôn.”
Nhưng chân chưa chạm vào thang máy thì phía sau có người gọi anh, âm thanh này không phải của Lý Mạn, hơi quen thuộc.
Chu Úy Sơ mặc thường phục, eo thon chân nhỏ, lịch sự trang nhã, mặt mũi sạch sẽ trong veo.
Sau khi Bùi Nghiệp Khôn thấy rõ người đi đến thì mặt rất hờ hững, hỏi: “Có chuyện gì?”
Chu Úy Sơ cười, “Không có gì, chỉ là nhìn thấy anh, muốn chào hỏi một tiếng thôi, tay đỡ hơn chút nào chưa? Không lâu sau có thể tháo thạch cao rồi nhỉ?”
“Còn phải hơn nửa tháng nữa.”
Chu Úy Sơ nói: “Anh nghiện thuốc lá nặng quá, hay là bớt hút lại đi, có thể giúp khôi phục sức khỏe.”
“Ừm.”
“Em tan làm rồi, anh ăn cơm tối chưa? Muốn ăn cùng không?”
Chữ “không” trong miệng Bùi Nghiệp Khôn vừa bật ra được một nửa liền bị nuốt xuống, anh nhìn thấy Lý Mạn đi ra khỏi phòng bệnh, đang đi về hướng họ.
Anh nói: “Muốn ăn ở đâu?”
Chu Úy Sơ thoáng sửng sốt, còn tưởng rằng anh sẽ từ chối, ngoài dự đoán của cô, cô nói: “Vậy chúng ta đến cửa hàng thường đến ấy, lâu rồi chưa ăn mì ở đó.”
Bùi Nghiệp Khôn không quan tâm chỉ ừ một tiếng.
Chu Úy Sơ nói: “Anh muốn đi thang máy không?”
Bùi Nghiệp Khôn: “Đi thang máy.”
Lý Mạn đang đợi thang máy, cảm giác có người sau lưng cũng đang xếp hàng đợi, bóng dáng người kia được bóng đèn in đến, bao phủ trên người cô, cửa thang máy mở ra, cô đi vào xoay người lại mới phát hiện người đứng sau lình là Bùi Nghiệp Khôn, đầu ngón tay cô dừng lại trên bảng điều khiển.
Chu Úy Sơ nói: “Tầng một, cảm ơn.”
Lý Mạn bấm tầng kế tiếp, ngẩng đầu đưa mắt nhìn phía trước.
Từ mặt kính phản xạ trong thang máy Lý Mạn thấy khóe môi Chu Úy Sơ nhếch lên một nụ cười lạnh nhạt, hai gò má tròn, giống như mùa đông năm ấy, Chu Úy Sơ có má lúm đồng tiền cười lên rất xinh, Lý Mạn liếc vài lần rồi khẽ chau mày, cụp mắt xuống mà suy nghĩ sôi sục.
Chu Úy Sơ không nhận ra Lý Mạn, lần trước quá vội vàng một chút ấn tượng không được sâu sắc lắm, cô chỉ nhớ Bùi Nghiệp Khôn.
Chu Úy Sơ hơi bất an, nói khẽ: “Em còn tưởng rằng anh sẽ từ chối em đấy, lần trước em nhắn tin cho anh mà anh không trả lời lại, em còn tưởng là…”
Bùi Nghiệp Khôn nói: “Đừng nghĩ ngợi nhiều quá.”
Đuôi mắt anh dừng trên người Lý Mạn vài giây rồi nhanh chóng thu hồi lại.
Hôm nay cô mặc cái váy dây in hoa nhỏ, vẫn là kiểu ôm cơ thể, lớp vải trắng mịn mềm mại bồng bệnh, xương bướm hõm vào rất sâu, làn da nhẵn nhụi trắng nõn sáng bóng, ngày hôm đó anh đã hôn lên lưng cô rất lâu.
Chu Úy Sơ nói: “Chúng ta lâu rồi không liên lạc, anh tìm được đối tượng thích hợp để kết hôn chưa? Đừng giống như em và anh vậy…”
Ánh nhìn của Bùi Nghiệp Khôn phản xạ trong gương bắt gặp với Lý Mạn, anh không tránh né, nói: “Tôi không có gì cả, đến bước ấy có ai chịu theo tôi, có cũng chỉ vui đùa chơi chút thôi.”
Chu Úy Sơ cho rằng anh đang trách móc cô, khó chịu cúi đầu xuống, nói khẽ: “Xin lỗi, em không có… không có ý đùa giỡn với anh.”
Đến tầng một, Lý Mạn dẫn đầu đi ra khỏi thang máy, bước chân không có tai hốt hoảng nào, bình tĩnh rời khỏi bệnh viện, không quay đầu lại.
Bùi Nghiệp Khôn gằn chặt quai hàm, trong cổ họng phát ra một tiếng cười.
Bầu trời đêm ở thành phố không mang màu đen nặng nề, mà giống như một kiểu hố sâu màu xanh sẫm không thấy đáy, đèn đường hai bên sáng lên, một ngọn đèn tiếp một ngọn đèn, khoảng cách rất gần, thoáng như ban ngày.
Gió đêm hơi lạnh, quầy hàng trước cửa bệnh viện nhiều hơn, có người bán bong bóng, có người xem bói, có người bán trái cây, người đi đường tới lui, ai ai cũng nhịp bước vội vã.
Lý Mạn đứng trước làn đường dành cho người đi bộ chờ đèn chuyển xanh, xung quanh có người đang cười đùa.
Anh có rất nhiều phụ nữ thích, bạn gái trước còn quyến luyến không quên được anh, công việc của anh không vẻ vang, trình độ học vấn không đến đâu, nhà lại không giàu có, nhưng phụ nữ lại mê anh thần hồn điên đảo.
Khi Bùi Nghiệp Khôn đi ra cửa bệnh viện đã không còn thấy bóng dáng cô trong đám người, Chu Úy Sơ không theo kịp anh, anh cũng không dừng lại đợi cô ta.
Anh là người rất biết quan tâm người khác, trước kia có thể đưa cô đi mọi nôi đều chăm sóc cô chu đáo. nhưng chi tiết bây giờ so với ngày ấy thật khiến cho người ta xót xa.
Cột điện thẳng tắp treo đỡ bóng đèn, màu vàng nhạt chiếu từ trên đỉnh đầu xuống, in bóng cây long não án xuống mặt đất, gió thổi phất phơ, bóng cây cũng chập chờn theo, khi mờ khi tỏ.
Trong đầu Bùi Nghiệp Khôn chỉ toàn bóng lưng lạnh lùng cao ngạo của Lý Mạn, anh không biết mình đang nghĩ gì, đầu óc quanh quẩn không nghĩ được gì ra hồn, hình thành một sự phiền não vô hình.
Anh giận cô vì không cho anh cơ hội, nhưng đã biết cô sẽ chọn như thế, chỉ là không cam tâm, luôn luôn nghĩ về một người con gái nhiều năm như thế, biết rõ cô cũng thích mình, kết quả lại trở nên thế này, nửa tháng nay anh đều nhẫn nhịn cơn giận này, hôm nay gặp lại Lý Mạn, chỉ muốn nổ tung.
Chu Úy Sơ nhìn anh liên tục hút vài điếu thuốc, không nhịn được bèn nhắc nhở: “Vẫn nên bớt hút lại thì hơn.”
Bùi Nghiệp Khôn rít một hơi, thả khói bằng mũi, nói: “Quen rồi.”
“Vậy mới phải cố gắng sửa thói quen này đi.”
Anh không đáp lại cô, nếu đổi lại là một người phụ nữ khác anh có thể thẳng thừng quẳng ra một câu liên quan gì đến cô, nhưng tính tình Chu Úy Sơ yếu đuối, không chừng sẽ rơi nước mắt, anh thấy dỗ phụ nữ là việc phiền nhất.
Khi đó Chu Úy Sơ còn ở cạnh anh thi thoảng có khóc, do áp lực công việc lớn hoặc là nói mấy câu không vừa lòng là rơi lệ ngay, anh dỗ cả nửa ngày mà mắt người ta còn đỏ, nhưng kiên nhẫn cũng có giới hạn.
Dàng vẻ thế này của Lý Mạn, sau khi cắn chặt môi rơi một giọt lệ có thể lập tức nuốt nó vào trong, anh chỉ thích người có tính tình quật cường như Lý Mạn, phụ nữ thi thoảng làm mấy trò nũng nịu mè nheo như vậy anh có thể giao cả mạng sống cho.
Quán mì ở trong con phố ăn uống, lần đầu tiên là cô đưa anh tới, bởi vì thuận tiện thực dụng, còn cô cũng tương đối thích ăn thức ăn chế biến từ bột mì.
Buối tối cửa hàng đông khách, xếp hàng khoảng mười phút mới có chỗ ngồi.
Chu Úy Sơ gọi ông chủ, nói: “Cho cháu hai bát mì thịt bò.”
Ông chủ đáp lại, cười nói: “Mấy năm rồi không gặp hai cháu.”
Khuỷu tay Bùi Nghiệp Khôn chống trên bàn, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ mà sửng sờ, căn bản không nghe thấy, Chu Úy Sơ nhìn ông chủ lúng túng cười một tiếng, quay đầu quan sát phản ứng của Bùi Nghiệp Khôn, thấy anh hờ hững thì sự thất vọng trong lòng lại tăng thêm một bậc.
Chu Úy Sơ nâng cằm, nhớ lại chuyện cũ, nói: “Em nhớ có một mùa đông, tối muộn anh đến tìm em, đa số cửa hàng trên đường đều đóng cửa rồi, chỉ còn cửa hàng này mở, anh ôm em…”
“Úy Sơ.” Anh ngắt ngang cô, nói: “Chuyện qua rồi đừng nói nữa.”
Chu Úy Sơ im lặng, quay lại nói: “Chỉ là đột nhiên nhớ lại.”
Cô nhớ lại lời Bùi Nghiệp Khôn nói trong tháng máy, giải thích: “Hai năm em bên cạnh anh, chưa từng đùa giỡn, ban đầu em thực sự muốn kết hôn với anh. Nhưng phía bố mẹ em thực sự không có sức cản.”
Khi ấy Bùi Nghiệp Khôn vẫn chưa phải là trưởng công, chỉ là một công nhân bình thường, tiền lương một tháng chỉ hơn ba nghìn.
Bùi Nghiệp Khôn nói: “Tôi không trách em.”
Chu Úy Sơ nói: “Mấy năm nay mẹ em giới thiệu cho em vài đối tượng, nhưng tuổi tác lớn, thế nào cũng chẳng có cảm giác yêu đương, em cũng không muốn kết hôn bừa bãi. Bọn họ không giống với anh.”
Nếu nói về sự áy náy, anh mới phải là người áy náy. Khi hai người bên cạnh nhau mặc dù rất nghiêm túc, chưa từng có lỗi với cô, còn nghĩ rằng cả đời này sẽ an nhàn với cô, yên yên ổn ổn, sau này yêu thương cô, nhưng Lý Mạn lại là một cái gai trong lòng anh, luôn luôn châm chích anh.
Bùi Nghiệp Khôn nói: “Điều kiện của em tốt, dù sao cũng gặp được người thích hợp, cái kiểu con nhà giàu đẹp trai. Em đừng suy nghĩ nhiều quá, cứ nhìn về phía trước.”
Anh tự động bỏ qua câu nói sau cùng của cô.
Chu Úy Sơ nói: “Đúng rồi, lần trước ở bệnh viện em thấy anh đi cùng một cô gái, là bạn gái anh à, nhìn không giống như kiểu người anh nói, nếu như hôm nay cô ấy nghe được lời anh nói trong thang máy chắc sẽ đau lòng lắm.”
Cuối cùng Bùi Nghiệp Khôn cũng chuyển mắt nhìn cô, hừ lạnh một tiếng: “Cô ấy không thế.”
Chu Úy Sơ cau mày, sau đó cười một tiếng, nói: “Gây gỗ à?” Anh ngầm thừa nhận anh có bạn gái.
Bùi Nghiệp Khôn nói: “Rạn nứt.”
“Vậy thì dỗ dành đi, con gái mà.”
“Nào được dễ dàng thế.”
“Vậy hai người cứ thế mà chia tay?”
“Hừ, có chia tay thì tôi cũng kéo cô ấy lại.”
Mì được bê lên, anh ăn rất nhanh, không nói một câu nào nữa.
Chu Úy Sơ gắp vài miếng rồi muốn mở miệng, cuối cùng im lặng ăn mì.
Hai người ăn xong thì khoảng tám giờ, Chu Úy Sơ nói cô lái xe đưa anh về nhưng bị Bùi Nghiệp Khôn từ chối, anh nói lái xe cẩn thận sau đó biến mất trong con hẻm nhỏ.
Cô đứng dưới ánh đèn nê ông u ám nhìn vào con hẻm đen nhánh mà đáy lòng dâng lên một luồng khó chịu không thể nói được.
Người phụ nữ kia đột nhiên kêu oai oái, nói: “Chị gái ơi rơi đồ kìa! Là gì đấy, đậu hủ à?”
Người phụ nữ vội vàng xuống xe, xe chưa dừng hẳn đã nhìn thấy đậu hủ bị xe khác cán vỡ, cơn tức giận cuộn từ lòng bàn chân trào lên đến đầu, mắng: “Cô mắt mù à, không thấy phía trước có đồ ư? Lái xe kiểu gì không biết?”
Lý Mạn lấy lại tinh thần phát hiện bà cô kia đang hùng hổ chỉ tay về phía cô, cô dừng xe lại, quay đầu mới phát giác mình cán thức ăn của người ta.
“Xin lỗi, cháu không cố ý. Đậu hủ bao nhiêu tiền, cháu đền cho cô.” Lý Mạn cầm lấy túi tiền mở ra thì bị cản lại, Bùi Nghiệp Khôn kéo dây khóa ví tiền của cô rồi ném vào giỏ xe điện.
Anh nói: “Đồ là do cô không chú ý làm rơi, trách ai được?”
Bà cô hai tay chống nạnh, xù lông xù cánh lên, không ngừng lải nhải: “Ai cần tiền của các người! Đi đường không quan sát! Đúng là xui xẻo, mua có một món đồ ăn mà xui như vậy! Gần đây giẫm trúng gì mà xui thế không biết!”
Người đi đường qua lại, đưa mắt sang, Lý Mạn không nghe lời anh, cầm mười đồng tiền đưa cho bà cô, nói: “Do cháu không quan sát, xin lỗi dì.”
Tay bà ta cầm mười đồng, lẩm bẩm vài câu rồi leo lên xe.
Hai người đi một đoạn, Lý Mạn nói: “Người vào tuổi của dì ấy rất tiết kiệm, làm hỏng ít đồ sẽ thấy rất tiếc, không cần phải thế…”
Anh ngắt ngang cô, “Vâng, là ông đây xen vào việc của người khác.”
Ăn no rỗi việc không nhìn nổi cảnh cô bị người ta ức hiếp.
Lý Mạn nói: “Em không phải có ý đó.”
Người phía sau không nói, nhưng mơ hồ có thể cảm nhận được tâm trạng bất mãn.
Lý Mạn đi đường lớn, sẽ đi qua một cây cầu, cây cầu đi về phía trước sẽ xuống một sườn núi nghiêng nghiêng, rất dốc, bánh xe va vào đá khiến thân xe lắc lư, cơ thể Bùi Nghiệp Khôn ngã về phía trước, theo bản năng giữ lấy eo Lý Mạn để khống chế thăng bằng, hai chân kẹp mông cô.
Bị cơ thể nóng bỏng của anh vây quanh, sống lưng Lý Mạn cứng đờ.
Xe đi từ sườn núi chạy vững vàng trên mặt đường, Bùi Nghiệp Khôn buông tay và chân ra, ngã người về sau, cảm xúc trên tay rũ đi không hết, anh phiền não nheo mắt lại, ánh mặt trời rơi trên người cô.
Chạy vào đầu con hẻm nhỏ gần đó, bên cạnh là con sông nhỏ và đồng ruộng, cây bắp vươn cao giống như một bức tường chắn gió, ánh mặt trời chói lọi, hạt sương trên lá bắp dần bốc hơi.
Sự yên lặng khiến cho bầu không khí đình trệ, cô định hòa hoãn, nói: “Hôm nay anh phải về Đồng Thành?”
“Có liên quan gì đến em?” Giọng nói vừa lạnh vừa cứng ngắc.
“Nói chuyện hòa hợp với nhau không được sao?”
Gió thổi tung phần đuôi tóc để lộ cần cổ trắng nõn của cô, cô nhìn phía trước, giống như con thiên nga không bao giờ chịu cúi đầu.
Anh cười lạnh một tiếng, mang nhiều phần khinh thường.
“Tôi không nhìn ra được em luôn đấy, quay đầu một cái là có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra với người cùng lên giường, thế nào, bây giờ còn muốn giữ quan hệ thân thiết với tôi? Có đôi lời nói ra khỏi mồm thì không thể rút lại được, nếu như em không bỏ được ông đây, có thể coi như bạn vớ vẩn.”
“Đừng quá đáng.” Giọng nói trầm ổn của cô mang theo một tia tức giận.
“Quá đáng? Không phải em cũng rất chủ động sao?”
Lý Mạn thắng xe, bàn tay siết chặt lấy tay lái, nói: “Anh biết bây giờ anh giống cái gì không? Giống như một đứa con nít không được cho kẹo là la lối om sòm.”
Bầu trời mênh mông, cây xanh che bóng mát, xung quanh không lấy một bóng người.
Bùi Nghiệp Khôn bỗng nhiên bấu vào hông cô, người chồm về phía trước, cằm dính sát vào tai cô, anh nói: “Vậy thì ban đầu em không nên phát kẹo cho tôi, đưa tôi đến cơn thèm ăn không không chế nổi khiến tôi liếm một cái rồi lấy lại, giở trò gì với tôi đây?”
Đôi môi của Lý Mạn hé mở, nhìn khẩu hình miệng Bùi Nghiệp Khôn cũng biết cô muốn nói gì, anh cướp lời trước một bước: “Được thôi, em đừng nói thêm lần nữa, có ý gì à, tôi biết tôi nghèo, không xứng với em.”
Bùi Nghiệp Khôn bước xuống khỏi xe, lấy điếu thuốc kẹp sau tai, đứng bên cạnh châm thuốc, làn khói mù vây kín giữa đôi chân mày đến ánh mặt trời chói chang cũng không chiếu tỏ được.
Lý Mạn nói: “Em không phải vì những thứ ấy mà xem thường anh.”
Ở trong lòng cô, anh vẫn luôn là mục tiêu theo đuổi của cô.
Cô nói rất nghiêm túc, hai hàng lông mi thanh tú dịu dàng, mắt cô màu hổ phách nhạt, ánh mặt trời chiếu vào trở nên sáng bóng mềm mại.
Bùi Nghiệp Khôn đưa mắt nhìn cô một lúc lâu, nói: “Lý Mạn, phát kẹo là em vứt bỏ cũng là em, ném đi thứ dơ bẩn, ông đây không muốn ăn nữa.”
Từng câu từng chữ của anh rất rõ ràng, không muốn nghe cô nói thêm nữa, xoay người đi vào con đường trồng bắp đầy bùn, đi con đường tắt về nhà.
Lý Mạn đứng tại chỗ một lúc lâu, mùa hè tiếng ve kêu tịch mịch, nhưng trong lòng lại sinh sự ồn ào.
Lựa chọn không do trái tim, bây giờ chính là hậu quả.
Bùi Nghiệp Khôn vốn không thu dọn bao nhiêu thứ, hai ba thứ đồ đã sửa sang lại hành lý, Bùi Giang vừa nấu bữa sáng xong, bảo anh ăn xong bữa cơm rồi đi, vài ngày không thấy bóng dáng rồi đột nhiên lại bảo đi, Bùi Giang thở dài biết mình không quản được đứa con này.
Bùi Nghiệp Khôn ở cạnh ao nước trong sân gội đầu, tắm bằng nước lạnh, mái tóc ngắn ngủn, là chuyện chỉ mất hai phút.
Bùi Giang nói: “Cô gái lần trước nói với con, con cảm thấy thế nào? Nếu cảm thấy không tệ thì thử gặp nhau đi.” Ông không biết lần tới Bùi Nghiệp Khôn quay về là lúc nào, chỉ có thể nắm bắt thời gian thúc giục nhắc nhở anh, lớn rồi đến lúc ấy lại thức thời cả đời.
Lý Mạn vừa đúng lúc rẽ vào, Bùi Nghiệp Khôn nói: “Đàn bà muốn ở với con nhiều, bố không cần bận tâm chuyện này.” Giọng anh rất lớn, Lý Mạn không muốn nghe cũng khó.
Bùi Giang lẩm bẩm vài câu bảo anh tắm nhanh rồi vào dùng cơm, đừng để trễ chuyến tàu.
Lý Mạn khi ở trên ban công gom quần áo giúp Hoàng Mỹ Phượng thì nghe được vài câu nói, là giọng Bùi Giang dặn dò anh gì đó, Lý Mạn rút quần áo xong, kiềm lòng không nổi quay đầu nhìn lại.
Tay Bùi Nghiệp Khôn xách túi hành lý màu đen, gật đầu qua quýt vài lần với Bùi Giang, sau đó sải bước chân rời đi, Bùi Giang tiễn anh đến giao lộ trước cửa nhà, nhìn anh rời đi, bóng lưng Bùi Giang nhìn hơi khòm, còn dáng người đi xa dần kia lại cao lớn.
Anh không liếc mắt nhìn về phía nhà Lý Mạn, ngay cả đuôi mắt nhìn xéo qua cũng không.
Hoàng Mỹ Phượng ở dưới lầu nói vọng lên với Lý Mạn: “Mẹ đi ra mộ bà nội con đốt giấy vàng, con có đi không?”
“Có ạ.”
Hôm nay là ngày giỗ của bà nội Lý Mạn, chỉ đơn giản ra tế bái rồi đốt chút giấy tờ vàng mã, hàng năm cũng chỉ có chút nghi thức ấy, thật ra khi Hoàng Mỹ Phượng ly dị với Lý Kiến Trung bà hoàn toàn không phải mang nghĩa vụ này, nhưng ban đầu khi Lý Kiến Trung ly dị đã xây cất căn nhà này cho mẹ con họ, để ông ra đi được liêm khiết thanh phong.
Nguyên nhân Hoàng Mỹ Phượng không bỏ đi rất đơn giản, đây là nhà của Lý Mạn, từ bé sống ở đây bà cảm thấy đã thành thói quen của con trẻ, hai là vì gia đình nhà chồng Hoàng Mỹ Phượng không còn ai, nhà cũng rất cũ kỹ, căn bản không thể ở được.
Nói đến chuyện chia tài sản, khi ấy Lý Kiến Trung không kiếm được nhiều tiền như bây giờ, có chút vốn làm ăn nhỏ so với công việc bình thường thì có hơn một chút, nhà có gần hai trăm nghìn tiền tiết kiệm, chia mỗi người một nửa.
Những thứ này đều dễ dàng chia ra, nhưng tình cảm của người thì khó nói rõ ràng được.
Sau khi li hôn Lý Kiến Trung hầu như không quay lại nơi này, lần đó gặp mặt Lý Mạn là ở bên ngoài, đừng nhắc đến chuyện quay lại ngôi mộ này, hơn phân nửa thời gian đều nhờ Hoàng Mỹ Phượng mua thêm một phần giấy vàng đốt cho bà cụ.
Sáng nay Lý Mạn lên trấn mua, nhưng chỉ mua một phần.
Ngôi mộ nằm trong đồng ruộng, trước đó đây là ngôi nhà cũ, sau đó chuyển sang bên này xây nhà, lá rụng về cội, phải chôn ở nơi ban đầu.
Lý Mạn thấy ven đường đậu một chiếc xe màu đỏ nhỏ, sự dò xét dường như là bản năng trỗi lên trong người cô.
Hoàng Mỹ Phượng nói: “Vài hôm trước bố con gọi điện cho mẹ, bảo rằng sẽ quay về thăm mộ.”
Lý Mạn đặt đồ xuống, cô không muốn gặp Lý Kiến Trung, cũng không quay đầu lại.
Hoàng Mỹ Phượng đốt giấy vàng, từng xấp từng xấp đốt cho bà cụ.
Vốn còn muốn nhân cơ hội này để Lý Mạn và Lý Kiến Trung làm hòa mối quan hệ, nhưng thực sự quá khó khăn rồi.
Lý Kiến Trung tự mình mua tiền vàng mã để sang một bên, nói: “Có chuyện gì thì nói đi, nếu như phương diện kinh tế có khó khăn gì…”
Khoảng thời gian này ông vẫn luôn ở Giang Châu đợi, một là hỏi thăm sức khỏe lão Dương, hai là bàn chuyện làm ăn, tính toán mẩm thấy sắp đến ngày giỗ của bà cụ, định quay về một chuyến, kết quả đúng lúc bà gọi điện nói muốn gặp ông một lần.
Hoàng Mỹ Phượng nói: “Tiểu Mạn cứng đầu với ông nhiều năm như vậy, cái tính khí này của con bé, con bé tức giận vì ông vẫn là bố nó, ngoài miệng thì nói hận ông, nhưng trong lòng nhất định nhớ đến ông, chuyện ngày trước ở bên ngoài của ông con bé biết cả, đừng nghĩ nó còn bé, nhưng đầu óc thông minh, ông không thường về nhà nên con bé đặc biệt thích ông, nhưng đứa con này tiếp nhận những chuyện bên ngoài của ông. Tôi cũng biết, vấn đề của chúng ta là chuyện của chúng ta, ông rất thương Tiểu Mạn, nhưng cuối cùng ông phát hiện ông còn có gia đình của mình, không thể chăm sóc mẹ con tôi, điều này tôi hiểu. Mặc dù nhận tiền của ông cho Tiểu Mạn, nhưng con bé chắc chắn không dùng. Tôi chỉ hy vọng sau này ông có thể quan tâm nó hơn, con bé còn cả quãng đường dài, một mình gặp nhiều khó khăn thử thách, có oán hận ông đi nữa thì con bé cũng chỉ có một mình ông.”
Vùa nói giọng liền trở nên nghẹn ngào, làn khói lượn lờ u ám xộc vào mắt không mở ra được.
Lý Kiến Trung cảm thấy có gì đó sai sai, ẩn sau câu nói này có nghe thế nào cũng cảm thấy không đúng.
“Nói gì mà con bé chỉ còn một mình tôi? Mỹ Phượng, nói rõ ràng ra xem nào.”
Hoàng Mỹ Phượng cầm lấy giấy vàng mã ông mua tiếp tục đốt, đưa lưng về phía ông, nói: “Cả năm nay cơ thể tôi khám ra thêm bệnh, vài ngày trước đi kiểm tra, không được tốt, chắc là không sống được bao lâu.”
Lý Kiến Trung nhớ lần trước ông gặp Lý Mạn ở bệnh viện, khi ấy còn tưởng rằng Lý Mạn bị cảm nóng sốt, hóa ra là thế này.
Lý Kiến Trung hỏi: “Bệnh gì?”
“Ung thư phổi, không chữa khỏi.”
“Bà không nói cho Tiểu Mạn biết?”
“Trước khi đến khám có nói trước với bác sĩ, gạt con bé. Con bé nghĩ rằng bệnh này của tôi khỏi rồi, tôi củng không có ý định nói cho nó biết, đợi đến ngày ấy tôi thực sự không chịu đựng nổi nữa sẽ nói với con bé, không muốn trong lòng nó ấm ức.” Nếu bây giờ bà nói với Lý Mạn, chắc chắn cô sẽ từ chức công việc đang làm ở Đồng Thành về lại đây, nhưng nơi quê mùa này thì có thể làm gì, đến lúc bà nhắm mắt, Lý Mạn thì sao, không có công việc, người thân cũng không, không cần phải thế.
Lý Kiến Trung nói: “Ôi, hay là vào bệnh viện ở đi.”
“Chỗ đó quá tốn tiền, đến đó sợ rằng người lại càng đi nhanh hơn, ở nhà vẫn thoải mái.” Bà đứng dậy dối mặt với ông, nói: “Gọi ông đến là muốn nói với ông, quan tâm Lý Mạn nhiều hơn, sau này chắc con bé sẽ ở luôn tại Đồng Thành, không phải ông cũng ở đó sao, vẫn thuận lợi chứ? Những năm qua tôi dành dụm ít tiền, công thêm khoản ông cho, chắc là có thể mua được cho con bé căn hộ một phòng ngủ một phòng khách, đợi khi sắp xếp xong, con bé tìm một người có thể tin tưởng rồi kết hôn tôi cũng yên tâm hơn. Lỡ như sau này có chuyện gì, ông ở gần con bé…”
“Tôi biết, tôi biết rồi, con bé cũng là con gái tôi, nếu như bà không sinh bệnh này… Tôi cũng biết phải quan tâm nó, quan hệ máu mủ con cái tôi cũng chỉ có mình nó. Bà muốn mua nhà cho con, tiền có đủ không? Nếu không thì để tôi mua, mua một căn ba gian hai phòng.”
“Đừng, ông lập tức lấy ra một hai triệu người ta không nói gì à? Ông còn gia đình ông, Tiểu Mạn bên này chỉ cần ông dành chút quan tâm thôi, vậy thì sau này nhờ ông trong lòng cũng yên ổn đôi chút.”
Bà và Lý Kiến Trung đã từng ồn ào không thể tách rời, cả Lý Mạn hận ông đến như vậy, nhưng thời gian trôi đi, thấy được vài điều, phát hiện chỉ cần con gái tốt là được rồi, cả đời này kết cục của bà đã định, chỉ mong đợi Lý Mạn có thể sống hạnh phúc hơn.
Con người ông ta mặc dù trước giờ ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng đối với Lý Mạn là quan tâm thực sự, người Hoàng Mỹ Phượng có thể tin cậy cũng chỉ có mình ông.
——————
Buổi tối mùa hè mát mẻ trong lành tươi mới, không giống đêm đông luôn mang theo một cảm giác man mác buồn cô đơn, côn trùng ếch nhái kêu, tâm tĩnh thì không tiếng, lòng cạn thì ồn ào, khi người ta đang u sần thì một chút âm thanh cũng sẽ bị phóng đại.
Nửa tháng liền, Lý Mạn đều phải đến hai ba giờ sáng mới có thể chìm vào giấc ngủ, cảm giác an nhàn buổi đêm khiến cô thanh tỉnh, tiếng động vật kêu lại khiến cô hỗn loạn.
Hoàng Mỹ Phượng liếc mắt đã nhận ra manh mối, bà rất muốn nói với con gái chi bằng thử một lần, nhưng cuối cùng không mở cái miệng này ra, bà không yên tâm, bà không yên tâm về thằng nhóc Bùi Nghiệp Khôn kia.
Ngày hai mươi tháng tám trường bắt đầu tiến hành học phụ đạo, ngày mười tám có buổi họp giáo viên, Lý Mạn mua vé đi vào ngày mười bảy.
Lý Mạn nói: “Quốc khánh con về, nhớ uống thuốc, nghỉ ngơi nhiều. Đến bên kia con gọi cho mẹ.”
Hoàng Mỹ Phượng gật đầu, nói: “Mẹ nhét táo đỏ trong hành lý của con, đều do mẹ chọn đấy, con có rảnh thì nấu chút táo đỏ mà uống, tốt cho sức khỏe. Một mình ở bên đó phải chú ý cơ thể, ăn cơm đúng giờ, đừng để bị đau dạ dày, dạ dày cần phải bảo dưỡng cho tốt.”
Hai mẹ con đều muốn nói nhưng lại thôi.
Đến Đồng Thành vào buổi chiều mặt trời chói chang nhất, xe chuyển động xả ra một luồng khí, oi bức khiến người ta nghẹt thở.
Trong tiểu khu hơi vắng vẻ, nơi này người thuê hơn một nửa là học sinh, có lẽ đến ngày mười chín sẽ náo nhiệt lên.
Lý Mạn thông gió cho căn phòng, sau khi quét dọn qua loa thì thay quần áo, hai học sinh lần trước vẫn chưa xuất viện, gãy chân, chắc còn phải ở một lúc lâu.
Cô vào siêu thị trước cửa bệnh viện mua thực phẩm dinh dưỡng và trái cây, mây nơi chân trời bắt đầu chuyển màu ráng nắng, hoàng hôn sắp buông xuống.
“Anh Khôn, anh nhìn gì thế?” Châu Kim đi vài bước phát hiện người bên cạnh không đi cùng, quay đầu nhìn thấy Bùi Nghiệp Khôn đứng tại chỗ chăm chăm quan sát cửa chính bệnh viện, người ở đây qua qua lại lại, không biết anh nhìn cái gì.
Bùi Nghiệp Khôn thu hồi tầm mắt, hạ cằm xuống nói: “Không phải cậu nói muốn đi mua đồ bổ à, tôi ở ngoài này đợi cậu.”
“Anh không mua à?”
“Cái này cũng đủ dùng đến thứ bảy rồi, nên mua cũng đã mua, mua thêm thì mẹ kiếp khỏi ăn cơm.”
Châu Kim cười, “Cũng đúng, phòng bệnh của thầy Triệu đều được anh chất đầy đồ rồi, vậy anh đi chọn giúp em, em không biết, lỡ lại mua đồ không tốt.”
Bùi Nghiệp Khôn ngồi xuống cây trụ tròn thấp bên cạnh trên mặt đường, sống lưng hơi khom đốt điếu thuốc, nói: “Những chuyện đấy chỉ để dọa người ta thôi, tùy tiện lấy bừa là được, lão Triệu ăn xong cũng không nhảy khỏi giường ngay lập tức được đâu.”
“Được rồi, vậy em đi mua chút đồ.”
Cái trụ tròn bóng loáng phơi ngoài nắng cả ngày, khi anh ngồi xuống mông hơi nóng.
Anh muốn đến đây thử vận khí, kết quả, quả thật đụng mặt.
Đối với tất cả mọi người cô luôn nhân từ tốt bụng, chỉ có duy nhất độc ác và tàn nhẫn với một mình anh.
Công việc của họ bận rộn, gần như không có quá nhiều thời gian, cũng chỉ vì bị thương không thể làm việc nên cả ngày anh mới lúc ẩn lúc hiện, Châu Kim cũng ráng dành ra chút thời gian đến thăm lão Triệu, toàn bộ quá trình chỉ có thể hình dung bằng một chữ, đó chính là vội.
Ở trong phòng bệnh không nói được mấy câu đã vội rời đi, người đến một chuyến tâm ý cũng xem như đến.
Châu Kim Châu Kim đi thang máy xuống tầng dưới với anh, Bùi Nghiệp Khôn đứng ở cửa thang máy đột nhiên nói: “Cậu về trước đi, tôi về hơi trễ chút.”
Châu Kim vỗ ngực anh, “Anh Khôn, anh nhân dịp bị thương như thế này cứ chơi bời nghỉ ngơi cho khỏe đi, quay về bận tối đầu đến thời gian uống nước cũng không có, nơi phồn hoa này cứ chơi bời đi, haha.”
“Cậu muốn chơi à? Vậy cậu quay về nằm dưới đường ray để bị nghiền đi, cũng được thong dong như vậy.”
Châu Kim vội vàng khoát tay, “Dọa chết con tim bé nhỏ này rồi.”
Phòng bệnh của lão Triệu ở lầu năm, anh biết hai học sinh kia ở lầu ba, Bùi Nghiệp Khôn chậm rãi đi xuống lầu, khi từ trong cầu thang đi ra quan sát một lúc, ngoài hành lang bệnh nhân và y tá nườm nượp, không thấy cô.
Anh cụp mắt xuống, trong đầu thầm nghĩ mẹ kiếp mình đứng là bị coi thường, anh xoay người định xuống lầu đi ra ngoài quanh quần trên đường.
“Nghiệp Khôn.”
Nhưng chân chưa chạm vào thang máy thì phía sau có người gọi anh, âm thanh này không phải của Lý Mạn, hơi quen thuộc.
Chu Úy Sơ mặc thường phục, eo thon chân nhỏ, lịch sự trang nhã, mặt mũi sạch sẽ trong veo.
Sau khi Bùi Nghiệp Khôn thấy rõ người đi đến thì mặt rất hờ hững, hỏi: “Có chuyện gì?”
Chu Úy Sơ cười, “Không có gì, chỉ là nhìn thấy anh, muốn chào hỏi một tiếng thôi, tay đỡ hơn chút nào chưa? Không lâu sau có thể tháo thạch cao rồi nhỉ?”
“Còn phải hơn nửa tháng nữa.”
Chu Úy Sơ nói: “Anh nghiện thuốc lá nặng quá, hay là bớt hút lại đi, có thể giúp khôi phục sức khỏe.”
“Ừm.”
“Em tan làm rồi, anh ăn cơm tối chưa? Muốn ăn cùng không?”
Chữ “không” trong miệng Bùi Nghiệp Khôn vừa bật ra được một nửa liền bị nuốt xuống, anh nhìn thấy Lý Mạn đi ra khỏi phòng bệnh, đang đi về hướng họ.
Anh nói: “Muốn ăn ở đâu?”
Chu Úy Sơ thoáng sửng sốt, còn tưởng rằng anh sẽ từ chối, ngoài dự đoán của cô, cô nói: “Vậy chúng ta đến cửa hàng thường đến ấy, lâu rồi chưa ăn mì ở đó.”
Bùi Nghiệp Khôn không quan tâm chỉ ừ một tiếng.
Chu Úy Sơ nói: “Anh muốn đi thang máy không?”
Bùi Nghiệp Khôn: “Đi thang máy.”
Lý Mạn đang đợi thang máy, cảm giác có người sau lưng cũng đang xếp hàng đợi, bóng dáng người kia được bóng đèn in đến, bao phủ trên người cô, cửa thang máy mở ra, cô đi vào xoay người lại mới phát hiện người đứng sau lình là Bùi Nghiệp Khôn, đầu ngón tay cô dừng lại trên bảng điều khiển.
Chu Úy Sơ nói: “Tầng một, cảm ơn.”
Lý Mạn bấm tầng kế tiếp, ngẩng đầu đưa mắt nhìn phía trước.
Từ mặt kính phản xạ trong thang máy Lý Mạn thấy khóe môi Chu Úy Sơ nhếch lên một nụ cười lạnh nhạt, hai gò má tròn, giống như mùa đông năm ấy, Chu Úy Sơ có má lúm đồng tiền cười lên rất xinh, Lý Mạn liếc vài lần rồi khẽ chau mày, cụp mắt xuống mà suy nghĩ sôi sục.
Chu Úy Sơ không nhận ra Lý Mạn, lần trước quá vội vàng một chút ấn tượng không được sâu sắc lắm, cô chỉ nhớ Bùi Nghiệp Khôn.
Chu Úy Sơ hơi bất an, nói khẽ: “Em còn tưởng rằng anh sẽ từ chối em đấy, lần trước em nhắn tin cho anh mà anh không trả lời lại, em còn tưởng là…”
Bùi Nghiệp Khôn nói: “Đừng nghĩ ngợi nhiều quá.”
Đuôi mắt anh dừng trên người Lý Mạn vài giây rồi nhanh chóng thu hồi lại.
Hôm nay cô mặc cái váy dây in hoa nhỏ, vẫn là kiểu ôm cơ thể, lớp vải trắng mịn mềm mại bồng bệnh, xương bướm hõm vào rất sâu, làn da nhẵn nhụi trắng nõn sáng bóng, ngày hôm đó anh đã hôn lên lưng cô rất lâu.
Chu Úy Sơ nói: “Chúng ta lâu rồi không liên lạc, anh tìm được đối tượng thích hợp để kết hôn chưa? Đừng giống như em và anh vậy…”
Ánh nhìn của Bùi Nghiệp Khôn phản xạ trong gương bắt gặp với Lý Mạn, anh không tránh né, nói: “Tôi không có gì cả, đến bước ấy có ai chịu theo tôi, có cũng chỉ vui đùa chơi chút thôi.”
Chu Úy Sơ cho rằng anh đang trách móc cô, khó chịu cúi đầu xuống, nói khẽ: “Xin lỗi, em không có… không có ý đùa giỡn với anh.”
Đến tầng một, Lý Mạn dẫn đầu đi ra khỏi thang máy, bước chân không có tai hốt hoảng nào, bình tĩnh rời khỏi bệnh viện, không quay đầu lại.
Bùi Nghiệp Khôn gằn chặt quai hàm, trong cổ họng phát ra một tiếng cười.
Bầu trời đêm ở thành phố không mang màu đen nặng nề, mà giống như một kiểu hố sâu màu xanh sẫm không thấy đáy, đèn đường hai bên sáng lên, một ngọn đèn tiếp một ngọn đèn, khoảng cách rất gần, thoáng như ban ngày.
Gió đêm hơi lạnh, quầy hàng trước cửa bệnh viện nhiều hơn, có người bán bong bóng, có người xem bói, có người bán trái cây, người đi đường tới lui, ai ai cũng nhịp bước vội vã.
Lý Mạn đứng trước làn đường dành cho người đi bộ chờ đèn chuyển xanh, xung quanh có người đang cười đùa.
Anh có rất nhiều phụ nữ thích, bạn gái trước còn quyến luyến không quên được anh, công việc của anh không vẻ vang, trình độ học vấn không đến đâu, nhà lại không giàu có, nhưng phụ nữ lại mê anh thần hồn điên đảo.
Khi Bùi Nghiệp Khôn đi ra cửa bệnh viện đã không còn thấy bóng dáng cô trong đám người, Chu Úy Sơ không theo kịp anh, anh cũng không dừng lại đợi cô ta.
Anh là người rất biết quan tâm người khác, trước kia có thể đưa cô đi mọi nôi đều chăm sóc cô chu đáo. nhưng chi tiết bây giờ so với ngày ấy thật khiến cho người ta xót xa.
Cột điện thẳng tắp treo đỡ bóng đèn, màu vàng nhạt chiếu từ trên đỉnh đầu xuống, in bóng cây long não án xuống mặt đất, gió thổi phất phơ, bóng cây cũng chập chờn theo, khi mờ khi tỏ.
Trong đầu Bùi Nghiệp Khôn chỉ toàn bóng lưng lạnh lùng cao ngạo của Lý Mạn, anh không biết mình đang nghĩ gì, đầu óc quanh quẩn không nghĩ được gì ra hồn, hình thành một sự phiền não vô hình.
Anh giận cô vì không cho anh cơ hội, nhưng đã biết cô sẽ chọn như thế, chỉ là không cam tâm, luôn luôn nghĩ về một người con gái nhiều năm như thế, biết rõ cô cũng thích mình, kết quả lại trở nên thế này, nửa tháng nay anh đều nhẫn nhịn cơn giận này, hôm nay gặp lại Lý Mạn, chỉ muốn nổ tung.
Chu Úy Sơ nhìn anh liên tục hút vài điếu thuốc, không nhịn được bèn nhắc nhở: “Vẫn nên bớt hút lại thì hơn.”
Bùi Nghiệp Khôn rít một hơi, thả khói bằng mũi, nói: “Quen rồi.”
“Vậy mới phải cố gắng sửa thói quen này đi.”
Anh không đáp lại cô, nếu đổi lại là một người phụ nữ khác anh có thể thẳng thừng quẳng ra một câu liên quan gì đến cô, nhưng tính tình Chu Úy Sơ yếu đuối, không chừng sẽ rơi nước mắt, anh thấy dỗ phụ nữ là việc phiền nhất.
Khi đó Chu Úy Sơ còn ở cạnh anh thi thoảng có khóc, do áp lực công việc lớn hoặc là nói mấy câu không vừa lòng là rơi lệ ngay, anh dỗ cả nửa ngày mà mắt người ta còn đỏ, nhưng kiên nhẫn cũng có giới hạn.
Dàng vẻ thế này của Lý Mạn, sau khi cắn chặt môi rơi một giọt lệ có thể lập tức nuốt nó vào trong, anh chỉ thích người có tính tình quật cường như Lý Mạn, phụ nữ thi thoảng làm mấy trò nũng nịu mè nheo như vậy anh có thể giao cả mạng sống cho.
Quán mì ở trong con phố ăn uống, lần đầu tiên là cô đưa anh tới, bởi vì thuận tiện thực dụng, còn cô cũng tương đối thích ăn thức ăn chế biến từ bột mì.
Buối tối cửa hàng đông khách, xếp hàng khoảng mười phút mới có chỗ ngồi.
Chu Úy Sơ gọi ông chủ, nói: “Cho cháu hai bát mì thịt bò.”
Ông chủ đáp lại, cười nói: “Mấy năm rồi không gặp hai cháu.”
Khuỷu tay Bùi Nghiệp Khôn chống trên bàn, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ mà sửng sờ, căn bản không nghe thấy, Chu Úy Sơ nhìn ông chủ lúng túng cười một tiếng, quay đầu quan sát phản ứng của Bùi Nghiệp Khôn, thấy anh hờ hững thì sự thất vọng trong lòng lại tăng thêm một bậc.
Chu Úy Sơ nâng cằm, nhớ lại chuyện cũ, nói: “Em nhớ có một mùa đông, tối muộn anh đến tìm em, đa số cửa hàng trên đường đều đóng cửa rồi, chỉ còn cửa hàng này mở, anh ôm em…”
“Úy Sơ.” Anh ngắt ngang cô, nói: “Chuyện qua rồi đừng nói nữa.”
Chu Úy Sơ im lặng, quay lại nói: “Chỉ là đột nhiên nhớ lại.”
Cô nhớ lại lời Bùi Nghiệp Khôn nói trong tháng máy, giải thích: “Hai năm em bên cạnh anh, chưa từng đùa giỡn, ban đầu em thực sự muốn kết hôn với anh. Nhưng phía bố mẹ em thực sự không có sức cản.”
Khi ấy Bùi Nghiệp Khôn vẫn chưa phải là trưởng công, chỉ là một công nhân bình thường, tiền lương một tháng chỉ hơn ba nghìn.
Bùi Nghiệp Khôn nói: “Tôi không trách em.”
Chu Úy Sơ nói: “Mấy năm nay mẹ em giới thiệu cho em vài đối tượng, nhưng tuổi tác lớn, thế nào cũng chẳng có cảm giác yêu đương, em cũng không muốn kết hôn bừa bãi. Bọn họ không giống với anh.”
Nếu nói về sự áy náy, anh mới phải là người áy náy. Khi hai người bên cạnh nhau mặc dù rất nghiêm túc, chưa từng có lỗi với cô, còn nghĩ rằng cả đời này sẽ an nhàn với cô, yên yên ổn ổn, sau này yêu thương cô, nhưng Lý Mạn lại là một cái gai trong lòng anh, luôn luôn châm chích anh.
Bùi Nghiệp Khôn nói: “Điều kiện của em tốt, dù sao cũng gặp được người thích hợp, cái kiểu con nhà giàu đẹp trai. Em đừng suy nghĩ nhiều quá, cứ nhìn về phía trước.”
Anh tự động bỏ qua câu nói sau cùng của cô.
Chu Úy Sơ nói: “Đúng rồi, lần trước ở bệnh viện em thấy anh đi cùng một cô gái, là bạn gái anh à, nhìn không giống như kiểu người anh nói, nếu như hôm nay cô ấy nghe được lời anh nói trong thang máy chắc sẽ đau lòng lắm.”
Cuối cùng Bùi Nghiệp Khôn cũng chuyển mắt nhìn cô, hừ lạnh một tiếng: “Cô ấy không thế.”
Chu Úy Sơ cau mày, sau đó cười một tiếng, nói: “Gây gỗ à?” Anh ngầm thừa nhận anh có bạn gái.
Bùi Nghiệp Khôn nói: “Rạn nứt.”
“Vậy thì dỗ dành đi, con gái mà.”
“Nào được dễ dàng thế.”
“Vậy hai người cứ thế mà chia tay?”
“Hừ, có chia tay thì tôi cũng kéo cô ấy lại.”
Mì được bê lên, anh ăn rất nhanh, không nói một câu nào nữa.
Chu Úy Sơ gắp vài miếng rồi muốn mở miệng, cuối cùng im lặng ăn mì.
Hai người ăn xong thì khoảng tám giờ, Chu Úy Sơ nói cô lái xe đưa anh về nhưng bị Bùi Nghiệp Khôn từ chối, anh nói lái xe cẩn thận sau đó biến mất trong con hẻm nhỏ.
Cô đứng dưới ánh đèn nê ông u ám nhìn vào con hẻm đen nhánh mà đáy lòng dâng lên một luồng khó chịu không thể nói được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.