Chiếc Còi Trắng

Chương 27

Liêm Thập Lí

06/07/2021

Bùi Nghiệp Khôn giống như đại gia hưởng thụ sự phục vụ tắm rửa kỳ lưng của Lý Mạn, chà xát từng nơi. Tắm xong hai người nhẹ cả cơ thể, cho dù ga trải giường ẩm ướt dính dớp, nhưng trên cơ thể không có mồ hôi nên rất thoải mái, hơi lạnh trong không khí từ máy điều hòa khiến cho cả người thư thái hơn.

Lý Mạn nằm phía ngoài, do thói quen mà thôi.

Bùi Nghiệp Khôn vừa dịch người vào trong vừa nói: “Phải rồi, sau này kết hôn, địa vị của anh đương nhiên vị xem nhẹ.”

Lý Mạn không nghe anh lẩm bẩm, dùng điện thoại của anh báo thức lúc tám giờ sáng mai.

Cô nói: “Chiều mai em có buổi họp, buổi sáng phải dậy sớm tìm người mở khóa, khi nào anh về?”

Cánh tay trái Bùi Nghiệp Khôn giương ra, đệm sau gáy cô rồi kéo cô cuộn vào lòng anh, nói: “Anh phải đi theo người thân chứ.”

Lý Mạn ngẩng đầu hôn vào cằm anh, phần râu nhú lên châm chích, cô nói: “Vậy ngày mai đi cùng em, ngủ thôi, giờ cũng nửa đêm rồi.”

Bùi Nghiệp Khôn ôm chặt cô, cằm đặt trên đầu cô, nói: “Em ngủ đi, anh đợi một lúc nữa, để anh nằm một lúc.”

Anh không động đậy thân trên, giờ phút này vẫn không thể nói được gì, chỉ sợ một khi tỉnh dậy tất cả chỉ là giấc mộng.

Hơn nửa tháng qua gần như đêm nào anh cũng nằm mơ thấy Lý Mạn, chuyện gì cũng có, bao gồm cả chuyện trong mơ cô nói cô muốn ở cùng anh, sau khi tỉnh lại không giống như mong đợi, mùi vị rất khó chịu.

Một người đàn ông nói những lời này mặc dù kiểu cách, nhưng trong lòng anh ta chính là những lo lắng hoảng sợ.

Lý Mạn chìm vào giấc ngủ rất nhanh, anh ôm cô trong lòng ngực thực sự rất ấm áp và an tâm, cơn mất ngủ lâu nay hiếm khi được yên ổn như vậy.

Người trong lòng truyền đến tiếng hít thở đều đều, Bùi Nghiệp Khôn biết cô ngủ, hôn lên trán cô, nói rất nhỏ: “Anh sẽ đối xử thật tốt với am.”

Lý Mạn từ nhỏ bởi vì quan hệ với bố từng rất khó khăn, chuyện này giống như con dấu khắc sâu vào lòng cô.

Anh biết hết tất cả, bởi vì chuyện gì cũng biết nên đời này anh tuyệt đối sẽ không phản bội hay phụ lòng cô.

Mặt trời mùa hè lên rất sớm, không để ý một lúc là mặt trời đã lên cao, ánh sáng trong suốt chiếu vào, từng hạt bụi nhỏ trong không khí cũng có thể nhìn thấy.

Lý Mạn bị đồng hồ báo thức gọi dậy, lim dim đôi mắt buồn ngủ nhấn tắt đồng hồ, vài giây sau mới chậm rãi mở mắt ra, Bùi Nghiệp Khôn cũng bị tiếng ồn đánh thức, anh lật người ngủ tiếp.

Lý Mạn ôm anh từ sau lưng, tay dán trên cơ bụng của anh, theo hô hấp của anh mà phập phồng lên xuống.

Ngực và sống lưng của người đàn ông có lẽ là nơi mang đến cảm giác an toàn nhất trên thế giới này cho người phụ nữ.

Bùi Nghiệp Khôn giữ tay cô, giọng đàn ông vào sáng sớm cực kỳ khàn trầm.

“Muốn sờ thì sờ chỗ này.” Anh kéo tay cô xuống, động lên động xuống vài cái.

Lý Mạn nói: “Phải xuống giường rồi.”

“Đợi một lúc, giúp anh làm một lần trước đã.”

Vốn là phản ứng buổi sáng, nhưng bị cô nắm chặt thực sự lâm vào chuyện hệ trọng.

Buổi sáng yên lành an tĩnh, ánh mặt trời chiếu rọi xuống lớp chăn khẽ chuyển động, con chim nhỏ bay ngang qua đầu, truyền đến một tiếng gầm nhẹ của người đàn ông.

Khi anh cầm khăn giấy lau tay Lý Mạn cố ý làm ra bên ngoài, vài tia trắng đục rơi trên bụng của anh.

“Anh chưa thấy ai thù dai như em.”

Lý Mạn đưa áo phông cho anh, “Anh làm thế nào với em thì em làm như thế với anh.” Cô cười, ánh mắt cong cong thành một cây cầu.

Bùi Nghiệp Khôn nhìn cô cười hừ một tiếng, “Vậy khi ông đây ép mặt xuống, sao em không đến ngậm vài lần?”

Lý Mạn thẳng người bước sang nói thì thầm bên tai anh: “Sau này.”

Nói xong nhanh chân chạy vào nhà vệ sinh, Bùi Nghiệp Khôn mặc quần lót vào, chỉ hận không thể đè đầu cô xuống để nhét vào trong miệng.

Khoảng chín giờ, cửa hàng trên đường vừa khai trương, người đi đường không nhiều.

Hai người ăn điểm tâm ở một cửa hàng bán hoành thánh, tay phải Bùi Nghiệp Khôn bất tiện, Lý Mạn dùng thìa canh đút cho anh, Bùi Nghiệp Khôn như kẻ giàu sang thản nhiên hưởng thụ.

Bà chủ nói ghẹo: “Hai người vừa kết hôn à?”



Lý Mạn gãi gãi cằm Lý Mạn, nói với bà chủ: “Ánh mắt dì chính xác thật, đây là vợ cháu, vừa mới lấy được.”

Bà chủ bị anh dùng từ không thích hợp cười kha khả không ngừng, nói chuyển sang Lý Mạn: “Chồng cháu thú vị thật đấy.”

Lý Mạn cười một tiếng, đưa tay đút cho anh, suýt chút nữa khiến anh bị bỏng phỏng da.

Đợi bà chủ đi, Lý Mạn nói: “Ở bên ngoài thì đứng đắn chút.”

Bùi Nghiệp Khôn cười hừ, “Cô giáo Lý đúng là trong ngoài không đồng nhất, dưới giường thùy mị trên giường thì… đau…”

Lý Mạn hung hăng véo bắp đùi anh, hai hàng lông li của anh xoắn lại với nhau.

Mắt hai người giao nhau, Bùi Nghiệp Khôn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nói hàm hô vài câu: “Được thôi, không nói thì không nói nữa, buổi tối lại dạy dỗ em.”

Bát hoành thánh nhân thịt nóng hổi ăn một bữa mà mồ hôi chảy ướt cả lưng áo, từ chợ đến tiểu khu, mất vài phút đi đường, có oi bức hơn nữa anh cũng không buông tay, chỉ muốn ôm cô.

Lý Mạn muốn đẩy tay anh ra, nhưng anh càng ép chặt hơn.

Lý Mạn nhớ lại câu anh nói lần trước, lúc này cố ý lôi ra nói lại với anh, cô nói: “Viên kẹo này không phải bẩn à, sao anh lại muốn ăn nữa.”

Lời nói trước đó là lời khi tức giận, anh quay về Đồng Thành mấy ngày đã quên mất, Lý Mạn nhắc đến, Bùi Nghiệp Khôn nhất thời không nhận ra, suy nghĩ một lúc mới hiểu được.

Anh ôm eo cô, kéo cô vào một góc đường vằng bên cạnh khu chợ bán sỉ, trước sau không có người, anh chụp lấy nửa bên mông của cô, bóp mạnh một cái: “Viên kẹo này có nhân, liếm một cái là chảy nước, sau đó liền sạch sẽ, còn tự đưa vào trong miệng anh.”

“…”

Anh cúi đầu hôn lên vành tai cô, liếm láp từng chút một, giống như đang chơi đùa.

Lý Mạn bị anh vây bọc đến trán rịn mồ hôi.

Cô đẩy anh ra, nói khẽ: “Anh là lưu manh đấy à?”

Bùi Nghiệp Khôn giữ đầu cô hôn mạnh một cái, nói lăng nhăng: “Anh không chỉ là lưu manh hay cầm thú đâu, em nói là được rồi, em gái ngoan.”

Lý Mạn trừng trừng nhìn anh không biết làm thế nào, hết lần này đến lần khác đều không trốn thoát khỏi anh, thực sự bị ăn đến sạch sẽ.

Một con chó nhỏ màu vàng chạy vụt qua, đôi mắt đen nhánh liếc họ vài lần, cái bóng nhỏ nhảy phụt biến mất ở khúc rẽ.

Lý Mạn gọi một người thợ mở khóa lâu năm ở dưới lầu, người thợ này ngày nào cũng trực ở đây, ông bác cả ngày lẫn đêm đều mang kính lão trên tay như đang suy nghĩ gì đó, sau khi Lý Mạn tốt nghiệp không lâu đã đến nơi này, là khuôn mặt có tuổi, bác thợ không nhận ra cô, nhưng cô nghe chủ nhà nói, người mở khóa giỏi nhất ở đây chính là ông bác dưới lầu.

Bác thợ gần gũi thân thiện, vừa mở khóa vừa tán gẫu, hỏi: “Vợ chồng son hai người gần đây mới dọn đến?”

Bùi Nghiệp Khôn nói: “Vợ cháu ở đây.”

Lý Mạn đứng bên cạnh lặng yên không nói gì, bộ dạng im lặng hết sức hiền thục.

Bùi Nghiệp Khôn lấy thuốc lá mời bác thợ, bác thợ cười ha hả rồi lắc đầu, nói: “Thứ này không tốt, già rồi, bảo vệ sức khỏe quan trọng hơn.”

Bùi Nghiệp Khôn ngậm thuốc, tiếng bật lứa vang lên châm thuốc, anh đi xuống hai bước dựa vào tay vịn cầu thang, đưa thuốc quay lưng lại với Lý Mạn và bác thợ.

Chưa đến mười giờ, nhưng ánh mặt trời đã bắt đầu nóng bỏng, nhiệt độ cũng theo đó tăng dần, bóng dáng anh không ngay ngắn in trên bậc thang cũ kỹ, khi hút thuốc chân mày sẽ nhíu sâu một cái.

Trong hành lang oi bức, Lý Mạn thấy trên trán và chóp mũi anh toàn là mồ hôi, cô cẩn thận lau đi giúp anh, động tác tự nhiên, chỉ có điều anh nhìn cô chằm chằm, trong mắt đều là ý cười.

Bác thợ nói: “Hai người làm công việc gì, có con cái gì chưa?”

Bùi Nghiệp Khôn nói: “Vợ cháu là giáo viên, cháu là đứa côn đồ, con cái còn sớm.” Anh hút xong điếu thuốc kia, nhấc nhân giẫm nghiền nó, dùng bàn tay không bị thương nắm lấy tay Lý Mạn, nắm lấy mu bàn tay cô.

Bác thợ ồ một tiếng, “Thằng nhóc cậu tốt số đấy, tìm được cô gái tốt như vậy.”

“Đúng ạ, phúc đức cả đời này đều dùng hết ở đây.”

Lý Mạn bóp ngược lại tay anh.

Hôm nay anh giống như là kẻ chỉ tiếc không nói cho toàn thế giới biết rằng cô là của anh.

Bùi Nghiệp Khôn cắn tai cô, dùng âm lượng cực kỳ thấp mà nói: “Em cứ giả vờ đứng đắn đi.”

Bác thợ tay nghề giỏi, vấn đề được giải quyết trong một tiếng đồng hồ, Bùi Nghiệp Khôn trả tiền cho bác thợ.



Mùa hè như thế này, một ngày tắm vài lần cũng chẳng rửa sạch được mồ hôi, Lý Mạn vào nhà không thèm để ý đến người phía sau, tự mình vào phòng ngủ lấy quần áo đi tắm, trên quần lót cô còn lưu lại chất lỏng tối hôm qua, tóm lại không dễ chịu.

Bùi Nghiệp Khôn đóng cửa xong, gọi: “Anh cũng phải tắm.”

Lý Mạn nhanh tay nhanh mắt chặn anh bên ngoài phòng tắm, anh giống như con tinh tinh đập rầm rầm lên cửa, cuối cùng chửi thầm một tiếng không có lương tâm.

Bùi Nghiệp Khôn vùi mình trên ghế sô pha xem phim đại chiến, xem rồi cười ha hả, trong phòng tắm tiếng nước chảy vẫn xối xả, điện thoại trên bàn uống trà chấn động một cái, nhắc nhở chỉ còn hai mươi phần trăm pin, màn hình vừa tắt lại đột nhiên sáng lên.

Là điện thoại của Châu Kim.

Châu Kim tặc lưỡi cười hề hề: “Em bận rộn một lúc xong quay về thì đám người kia nói anh chưa về, chậc chậc, tối hôm qua em cũng nhìn thấy đấy.”

Bùi Nghiệp Khôn nhướng vai lên giữ điện thoại, anh kéo áo phông lên tới ngực, toàn là mồ hôi, quạt gió thổi dần dần trở nên mát mẻ.

“Nhìn thấy cái gì?”

Châu Kim nói: “Em nhìn thấy anh và người đó cùng đi, hôm nay còn chưa về, không phải, thời gian này còn chưa về, không về nữa em lấy quần áo đặt trên giường anh.”

“Nói xàm nói bậy cái gì, Khoảng thời gian này tạm thời không về, muốn đặt thì cậu cứ đặt, đừng biến cái ổ của tôi thành chuồng heo là được.”

Châu Kim mơ màng: “Anh Khôn, anh còn lang thang bên ngoài làm gì, anh đang ở đâu?”

“Ở chỗ vợ tôi.”

“Chị… chị dâu!? Không phải anh vừa nói với em… không đúng, tình huống gì thế này?”

Pin điện thoại còn chưa đến mười phần trăm, Bùi Nghiệp Khôn nói: “Hết pin, lần tới dẫn các cậu đến làm quen, dù sao cũng không phải người cậu nhìn thấy, đừng nói bậy bạ, tránh viện nói qua nói lại truyền đến tại vợ tôi chọc người ta không vui.”

“Được, em biết rồi.”

Điện thoại chưa ngắt hoàn toàn, Bùi Nghiệp Khôn nghe rõ Châu Kim gào lớn, nói: “Lục Bắc! Anh Khôn bẻ cong bắp cải (*) rồi! Tôi nói cho cậu biết… tút….tút…”

(*) Bẻ cong bắp cải: nó có nghĩa là những người tốt hoặc xấu đang lợi dụng người khác. Thường được sử dụng cho người con gái, chẳng hạn như vẻ đẹp bị truy đuổi bởi những người đàn ông xấu xí, những người phụ nữ tốt thì bị người đàn ông xấu chiếm đoạt. Hoặc hiểu đơn giản là người phụ nữ có vẻ ngoài xinh đẹp bị người đàn ông có ngoại hình xấu xí cướp được. (Nguồn: baidu)

Bị ngắt rồi.

Anh lẩm bẩm: “Thằng nhóc chết tiệt!”

Lý Mạn không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh, vừa lau tóc vừa mở mắt trừng trừng nhìn anh.

Bùi Nghiệp Khôn vỗ lên ghế sô pha, “Lại đây.”

Lý Mạn nhớ ra mình và anh chưa tính xong nợ cũ, cô đứng đó bất động, nói: “Ngày hôm qua ở trong thang máy…”

Lời còn chưa nói xong Bùi Nghiệp Khôn dường như đã biết cô muốn nói gì, chặn lời cô: “Thôi nào! Anh sai rồi!”

Lý Mạn buột mồm bật cười, nhưng cô vẫn muốn biết tối hôm qua họ nói những gì.

Cô nói: “Chị ấy… thực sự muốn quay lại với anh?”

Bùi Nghiệp Khôn suy nghĩ rồi trả lời: “Có chút ý như vậy. Sao hả, rất để ý à?”

Lý Mạn nói: “Chị ấy là người duy nhất anh từng đưa về nhà.”

Bùi Nghiệp Khôn đưa tay về phía cô, Lý Mạn đi sang ngồi xuống, anh giữ chặt hai vai cô nói: “Nếu em hỏi anh tình cảm của anh với cô ấy thế nào, anh không thể gạt em cho đến tận bây giờ chỉ thích mỗi em, ban đầu khi hẹn hò với cô ấy anh tật lòng thật ý, mặc dù chưa nói đến chuyện yêu bao nhiêu, anh biết phụ nữ các em nhỏ nhen, nhưng anh vẫn muốn nói rõ ràng với em…” Anh cố ý liếc nhìn Lý Mạn, cười nói: “Mặt em trái phải đều như cái thớt, được rồi, chuyện này anh nhận tội, nếu em không tin anh thì sau này từ từ tra khảo, có gì thì cứ đạp anh một cước.”

Lý Mạn chọc chọc vào cơ bụng của anh nói: “Lần trước anh nói sáu, bảy năm không chạm vào phụ nữ, chưa từng làm chuyện đó với chị ấy?”

Nhắc đến chuyện này Bùi Nghiệp Khôn kiêu ngạo chỉ tiếc không được dùng một ánh mắt đâm xuyên qua trần nhà, anh nói: “Đôi ay đang băng bó này sắp bào mòn da người anh em của anh rồi, nó chỉ nhớ đến em, anh nói rồi, anh nằm mơ thấy…”

Lý Mạn cầm khăn lông nhét vào miệng anh, cô hơi nhướng mày, đến gần nói: “Anh chính là một cầm thú.”

Bùi Nghiệp Khôn giơ tay đầu hàng.

Trời nóng như lửa, ánh mặt trời gay gắt sáng loáng chiếu vào, tấm rèm cửa màu đen bị gió thổi qua một góc, thành phố không có tiếng ve kêu, chỉ có tiếng lá cây xào xạc kích thích âm thanh.

Có tòa nhà che lấp, ánh sáng như thế cũng chỉ có thể dùng từ rực rỡ để hình dung.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chiếc Còi Trắng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook