Chiếc Còi Trắng

Chương 39

Liêm Thập Lí

06/07/2021

Cái đồng hồ quả lắc treo trên bức tường màu trắng, tiếng kim giây chuyển động vô cùng chói tai, anh ném mảng thạch cao rời rạc xuống đất, nằm yên với bầu không khí trầm lặng.

Bùi Nghiệp Khôn xoay cổ tay, tiếng xương kêu.

Chu Úy Sơ không rõ sự tình, chỉ thấy anh không còn vẻ dịu dàng nữa, lạnh lẽo cứng rắn giống hệt lớp thạch cao, đối với cô chỉ toàn kháng cự và phòng bị.

“Anh thực sự rất yêu cô ấy?”

Con ngươi Bùi Nghiệp Khôn đen thẫm lại, “Cho dù tôi có yêu cô ấy hay không, chúng ta đều đã kết thúc rồi, sau này không có kết quả đâu. Nhìn về phía trước đi, điều kiện em không kém, không sợ tìm không được đối tượng.”

Chu Úy Sơ mím môi, âm thầm cắn chặt môi mình, cho đến khi khoang miệng truyền đến mùi máu tanh, hai tay cô đang nắm chặt dần dần buông lỏng ra. Những ngày gần đây cô ngủ không được ngon, ánh mắt vốn đỏ bừng hằn đầy tia máu, lúc này chỉ chực khóc lên, ánh mắt càng đỏ thẫm hơn, có phần dữ tợn.

Tất cả những tâm tư kiềm nén đồng loạt trào lên, cô rất muốn nhẫn nhịn, nhưng càng kiềm chế thì càng muốn khóc.

Cô không lấy được gì cả, người yêu, cuộc sống bình yên, ảo tưởng tương lai, thượng đế ngay cả một tia cơ hội cũng không cho cô, nhưng cô muốn giãy giua trong cơn gục ngã, muốn lấy được thứ gì đó.

Hai tay cô ôm mặt, nước mắt tràn ra qua kẽ ngón tay, tiếng khóc thút thít rất nhỏ, nhưng vẫn nghe ra sự bi thương.

Anh không quen nhìn phụ nữ khóc, cảm thấy khó hiểu và bực bội, nặng nề thở dài một hơi, nói: “Tôi và cô ấy đã quen biết nhau từ nhỏ, thứ tình cảm này không biết phải nói thế nào, cô không nhất thiết phải hiểu, tôi và cô ấy không dễ dàng gì, con đường tương lai phải đi cũng không bằng phẳng, nhưng se không thay đổi. Điều nên nói tôi nói hết rồi.”

Bùi Nghiệp Khôn cử động cánh tay, đi ra ngoài, thân hình cao lớn bị ánh sáng nhạt đầu hạ lu mờ, bao phủ lấy cô nhưng lại đang rời khỏi cô.

Chu Úy Sơ lau nước mắt, hít một hơi sau đó đi theo ra ngoài.

Lý Mạn thấy Bùi Nghiệp Khôn đi ra, nói với Lý Kiến Trung: “Dù sao trên đầu môi nói khi nào cũng dễ nghe, muốn cho tôi tiền thì cứ đưa trực tiếp, muốn mời tôi ăn cơm thì đi ra quán cơm, tôi nghe đủ rồi, cứ như vậy đi.”

Bùi Nghiệp Khôn không nhận ra Lý Kiến Trung, phất tay với Lý Mạn, khoe khoang cánh tay của mình, đến gần nhìn mới biết là bố của cô, lễ phép gọi một tiếng bác Lý.

Lý Kiến Trung cũng đã mười mấy năm không gặp Bùi Nghiệp Khôn, sững người vài giây mới phản ứng, cười nói: “Không nhận ra được đấy.” Ông nhìn về phía Lý Mạn, con ngươi di chuyển giữa hai con người này, cảm thấy có gì đó nhưng lại cảm thấy không thể nào.

Lý Mạn nói: “Chúng tôi đi trước.” Cô không muốn giải thích gì với ông, không cần thiết cũng không quan trọng.

“Hai đứa… Tiểu Mạn, hai đứa…” Lý Kiến Trung do dự không biết có nên hỏi hay không, ông không biết Hoàng Mỹ Phượng đã biết chuyện này hay chưa.

Chuyện yêu đương thì rất bình thường, nhưng hai đứa trẻ này ở cùng nhau thì quả thực không ngờ.

“Bố…” Chu Úy Sơ nhàn nhạt gọi một tiếng.

Bước chân của Lý Mạn và Bùi Nghiệp Khôn đồng thời cùng dừng lại, anh vồ chặt lấy tay cô.

Lý Kiến Trung cung sững sờ, nhìn bóng lưng Lý Mạn một lúc rồi quay đầu chào Chu Úy Sơ.

Chu Úy Sơ nhìn thấy anh và cô nàng khác nắm chặt tay trong tay thì mắt cụp xuống, nói: “Đi thôi, để bố đợi lâu rồi.”

Lần đầu tiên Lý Kiến Trung thấy mắt cô đỏ đến vậy, hỏi: “Có phải mấy ngày qua bệnh viện rất bận không hả? Mắt đỏ toàn là tia máu, lúc đến bố nhìn xuống dưới thấy toàn là xe cứu thương, có mệt lắm không? Mệt thì hôm khác đi mua xe.|

Chu Úy Sơ ôm trán lắc đầu một cái, “Không sao đâu ạ, đi về nghỉ một lúc là ổn thôi.”

Cả người Lý Mạn cứng ngắc, Bùi Nghiệp Khôn ra hiệu bảo cô đi, cô bướng bỉnh không chịu, thoát ra khỏi tay anh rồi xoay người đi về phía Lý Kiến Trung.

Chu Úy Sơ thấy cô đi sang, cảm thấy khó giải thích, cho dù Bùi Nghiệp Khôn vừa nói với cô chuyện giữa hai người họ, cô gái này đến khiêu khích hoặc là cảnh cáo, ánh mắt sau đó của cô gái khá sắc bén.

Lý Mạn không thèm liếc nhìn Chu Úy Sơ, nói với Lý Kiến Trung: “Bố, bố cũng đừng quên chuyện bố vừa nói.”

Một tiếng “bố” ấy của cô khiến ba người sợ ngây ra.



Lý Kiến Trung không biết tại sao Lý Mạn lại mở miệng gọi ông là bố, kích động đến mức tay chân đều run, nói liên tục mấy tiếng được được.

Chu Úy Sơ ngây ra tại chỗ, trong lúc nhất thời không biết rõ được mối quan hệ này, cô nhìn mặt Lý Mạn, quả thực có vài phần giống với Lý Kiến Trung, mi mắt và gò má, giống không tưởng.

Bùi Nghiệp Khôn hơi cau mày lại, anh biết Lý Mạn đang nghĩ ngợi điều gì.

Lý Kiến Trung cầm tay Lý Mạn, cười nói: “Vài hôm nữa đặt phòng xong bố sẽ gọi điện cho con, Tiểu Mạn… bố…” Ông hơi nghẹn ngào, muốn nói rất nhiều điều nhưng lại không biết nên nói gì.

Lý Mạn kéo ra một nụ cười nhàn nhạt, rút tay mình về, nói: “Đợi bố thu xếp xong thì chúng ta lại nói chuyện tiếp, con là con gái của bố, có vài thứ ban đầu vốn đã thuộc về con.”

Câu nói ấy không biết là đang nói cho ai nghe.

Sống lưng Chu Úy Sơ lạnh lẽo, ánh mắt đang nhìn Bùi Nghiệp Khôn bỗng nhiên chuyển sang trên người Lý Kiến Trung, ông chăm chăm nhìn Lý Mạn, kích động vạn phần, ánh mắt này, tựa như tìm được món bảo bối đã mất nay tìm thấy.

Trước mắt cô hiện ra cục diện tang thương khi cô tông chết người ta, cô nghĩ đến bản thân mình hằng đêm đều khó ngủ, nghĩ đến cái kết cục bi thảm của mình, trái tim trong phút chốc co rút kịch liệt, cô gần như thở không ra hơi, tất cả mọi chuyện đều chất lại một chồng và vướng vào ngòi nổ, lửa dẫn đến quả lựu đạn trong đầu cô, trong chớp mắt, tất cả kiên trì đều bị phân tán khắp nơi.

Chu Úy Sơ nhìn về phía Lý Mạn, đáy mắt hiện rõ hận ý, tròng mắt đỏ rực ghim chặt vào người cô, cơ thể gầy yếu vì sự hận thù mãnh liệt mà không ngừng run rẩy dữ dội hơn, cô thậm chí còn cảm thấy khó khống chết tay chân của mình.

Cô nhào lên đẩy tay Lý Mạn và Lý Kiến Trung ra, thẳng thừng đẩy Lý Mạn ngã sang một bên, Lý Mạn đập vào tường, cả tấm lưng đều cảm thấy đao nhói.

“Tại sao là cô! Tại sao!”

” Chu Úy Sơ!” Bùi Nghiệp Khôn hét lớn một tiếng, bước qua kéo người ra, không hề lưu tình mà bước qua cô, ôm chầm lấy Lý Mạn, lo lắng vội vã hỏi thăm bảo bối.

Lý Kiến Trung cũng kéo Chu Úy Sơ, “Úy Sơ, con làm cái gì vậy!”

Trong hành lang bệnh viện người tới kẻ lui, đều đang xem nháo nhào, có vài người nhận ra Chu Úy Sơ liền chỉ trỏ.

Lý Mạn bình tĩnh nhìn sang Chu Úy Sơ, cô lại nhìn Bùi Nghiệp Khôn lắc đầu nói mình không đau.

Nước mắt đã rơi đầy trên mặt Chu Úy Sơ, khóc gào thét giống như kẻ điên, cơn sợ hãi trong lòng cô rốt cuộc cũng bộc phát.

“Tôi không có gì cả, không có bất cứ cái gì cả… tại sao cô còn muốn cướp đồ của tôi! Tại sao! Cuộc đời của tôi vốn không phải như vậy! Bố, bố ơi… bố là bố của con mà… bố cũng thiên vị cho nó sao, tình cảm bảy tám năm nay của chúng ta không thể giúp bố thương con sao?”

“Úy Sơ, đứa ngốc này, con đang nói cái gì vậy? Có phải bị mệt mỏi quá rồi không? Bố đương nhiên cũng thương con rồi, nhưng Tiểu Mạn cũng là con gái của bố.”

Chu Úy Sơ đẩy Lý Kiến Trung ra, dùng nhiều sức, Lý Kiến Trung lảo đảo vài bước mới có thể đứng vững.

Cô đi về phía Lý Mạn, tay giữ chặt lấy tay cô, móng tay ngắn ngủn kéo một vệt máu trên tay Lý Mạn, Lý Mạn khẽ nhíu mày lại không thể dịch chuyển.

“Cô đã biết từ lâu rồi đúng không, cho nên bây giờ mới cướp đi hết?”

Bùi Nghiệp Khôn bảo vệ Lý Mạn, gắng gượng gỡ tay Lý Mạn ra, anh giữ lấy cánh tay Chu Úy Sơ, cho đến mức gân xanh trên mu bàn tay nhô ra.

“Đừng có quá đáng, đây là bệnh viện.”

Anh bỏ tay cô ra, Chu Úy Sơ bị sức lực của anh kéo, cả người ngã nhoài sang một bên, cười đau khổ, may mà Lý Kiến Trung đỡ cô nếu không… đã ngã nằm xuống đất rồi.

Lý Mạn nói: “Chị luôn miệng gọi bố người ta là bố mình, tôi lại chẳng chen chân vào tình cảm giữa hai người, tôi không hề cướp bất cứ thứ gì của chị.”

Lý Kiến Trung thở dài một tiếng, “Có chuyện gì thì nói rõ ràng, làm loạn vậy làm gì!”

Lý Mạn thấy được điều cô muốn thấy, nhưng trong lòng lại không thoải mái.

Lý Kiến Trung chỉ quan tâm Chu Úy Sơ có bị thương không, lại không an ủi cô lấy một câu, cô không phải là người đang chịu đựng sao, sao lại vì chút chuyện này… đã trở nên điên loạn như vậy.



Anh vỗ vai Lý Mạn rồi ôm cô rời đi.

* * *

Cô có tâm tư gì, anh đều thấy rõ ràng.

Đi ra bệnh viện, Bùi Nghiệp Khôn kéo cô đến công viên nhỏ bên cạnh, có một đài phun nước nhỏ, cột nước lúc cao lúc thấp, vẩy ra vài bọt nước, bắn lên cánh tay lành lạnh.

Bất mãn trong lòng Lý Mạn giống nhứ bọt nước nhỏ nhắn, dần dần tan biến sau đó cũng không làm dậy bất kì gợn sóng nào, cô ngồi trên cái ghế dài, ánh mặt trời sáng chói, chiếu lên người khiến cô không mở mắt ra nổi, anh đứng chắn trước mặt cô, tạo thành cái bóng vây quanh cô.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, “Không ngồi à?”

Bùi Nghiệp Khôn tiến lên một bước, hai tay ôm lấy gương mặt cô, trừng mắt nhìn một lúc rồi nói: “Báo thù có vui không?”

Lý Mạn cười cười, tự tay vòng quanh hông anh, cô vùi mặt mình trong lòng anh, hình như có phần mệt mỏi.

“Anh Nghiệp Khôn, anh đúng là đàn ông mà.” Giọng cô rất mềm, giống như con mèo con nũng nịu.

“Ôi, còn nói được câu bông đùa với anh, xem ra tâm trạng rất tốt?”

Nụ cười trên mặt Lý Mạn gom lại, thấp giọng nói: “Đương nhiên là em hài lòng rồi, nghẹn lâu như vậy cuối cùng cũng có thể thở ra, em không cảm thấy thoải mái đến mức nào hoặc có lẽ là em đã thắng, có vài thứ không phải là của anh thì thực sự sẽ không là của anh.”

“Bác Lý vẫn còn quan tâm đến em, tiếng gọi bố của em suýt chút nữa làm chú ấy khóc, nếu như không quan tâm đến em thì phản ứng của Chu Úy Sơ không lớn đến thế đâu, bây giờ chú ấy đã có gia đình của mình, nhất định là lấy gia đình làm trọng, nhưng không bạc đãi em. Đạo lý này chắc em cũng hiểu, anh không muốn nhiều lời, việc này nói nhiều thành ra vô nghĩa, thời gian là của chính mình, không phải dựa vào ai mà vượt qua được là tốt.”

“Em biết, em biết hết. Nhưng đôi lúc không nhịn được sẽ cảm thấy mong chờ.”

Bùi Nghiệp Khôn dùng một tay nắm tay cô một tay còn lại xoa đầu cô, “Ngoan lắm, sau này anh trai bảo vệ em.”

Lý Mạn siết chặt cánh tay mình tạo thành vòng ôm chặt cứng quanh anh, mặt trời chói chang chiếu rọi tren lưng cô, nóng rực nhưng ấm áp.

Anh biết cô cần một chỗ yên tĩnh, cần chút thời gian để dịu xuống, ngoài mặt lạnh nhạt không tỏ vẻ nhưng trong lòng vẫn có một góc yếu ớt, bạn không thể ràng buộc dùng sức ép cô ấy đi về phía trước được.

Bùi Nghiệp Khôn nói đùa với cô: “Hai cánh tay ôm em có phải thấy tốt hơn không?”

“Có phần không được quen.”

Anh xoa đầu cô, sợi tóc mềm được ánh mặt trời soi chiếu hiện lên màu vàng nhạt.

Bùi Nghiệp Khôn nói lưu manh: “Đợi lát nữa em sẽ có rất nhiều thứ không quen.”

Khuôn mặt Lý Mạn dán ngang phần bụng dưới nhô lên của anh, anh đang mặc quần bò, thắt lưng gồ lên một vòng, vài góc áo phông bị cuốn vào trong thắt lưng tạo ra đường xong mơ hồ, đường nét phần eo gầy hẹp cường tráng, không có bất kì vết sẹo nào.

Tam trạng của cô không tốt cũng chẳng xấu, nhiều năm qua vẫn thế, thực ra đã thành thói quen rồi, cho dù có chút cảm giác mất mác nhưng sẽ nhanh chóng khôi phục lại.

Lý Mạn buông anh ra, kéo tay anh lại ngắm nghía, phần da được bọc lớp thạch cao trắng hơn nhiều so với phần da còn lại, nhìn chẳng vừa mắt chút nào.

Cô nói: “Vẫn nên chú ý thì hơn, vừa mới tháo bột. Cái phần da này của anh kì quặc thật.”

“Có cái gì mà kỳ quái, giống màu với người anh em trong đũng quần của anh thôi.”

“Không biết xấu hổ.” Lý Mạn đánh phát vào tay anh, đứng dậy định đi.

Lý Mạn nghĩ lại, rõ ràng không phải cùng màu này.

Bùi Nghiệp Khôn từ phía sau ôm gọn cô, kéo cả người cô vào lồng ngực mình, “Người con gái này quả là hạ lưu, nhắc đến người anh em của anh là vui vẻ ra mặt ngay, ôi, không uổng phí nó ra ra vào vào trèo non lội xuối vượt hiểm trở để chiều lòng em.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chiếc Còi Trắng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook