Chương 62
Liêm Thập Lí
06/07/2021
Lý Mạn đứng bên cửa sổ không lên tiếng, vài bông tuyết rơi trên kính cửa sổ màu xanh lục từ từ hóa thành giọt nước.
Hoàng Mỹ Phượng nói: “Tuyết rơi rồi, năm nay rơi sớm quá. Bên Đồng Thành tuyết đã rơi chưa?”
“Hôm nay là đợt tuyết đầu.”
“Thằng bé Nghiệp Khôn năm nay có về không?”
“Mẹ…”
Hoàng Mỹ Phượng chợt cười một tiếng. “Lúc bé bài kiểm tra bị điểm kém cũng chẳng thấy con lo lắng như vậy, sao mới nhắc đến chuyện này đã khẩn trương rồi?”
“Con và anh ấy…” Lý Mạn thực sự không có ý định nói chuyện này với mẹ mình vào lúc này.
“Nó đối xử tốt với con không?”
“Có ạ.”
Hoàng Mỹ Phượng vỗ bên giường, bảo Lý Mạn sang ngồi cùng, giọng bà trở nên sốt sắng: “Chuyện của hai đứa mẹ đã biết từ lâu rồi, kỳ nghỉ hè là thấy hai đứa khác thường, tính cách của con thế nào, mẹ lại chẳng rõ sao, tim gan con đã sớm trao hết cho thằng nhóc kia rồi. Trước đây mẹ nói không đồng ý chuyện của hai đứa bởi vì mẹ thực sự cảm thấy hai con không thích hợp, bây giờ hai đứa xem như cùng nhau, mẹ vẫn cảm thấy không thích hợp.”
“Mẹ, anh ấy…”
“Con nghe mẹ nói hết đã, thằng bé Nghiệp Khôn kia, mẹ cảm thấy nó bồng bột và kiêu ngạo, lần trước gặp lại nhìn cũng trưởng thành hơn nhiều, nó từ bé đã không được bố mẹ dạy dỗ, thích chạy khắp nơi phá phách, kết giao bạn bè không lương thiện, trong mắt mẹ từ đầu đến chân không có chỗ nào tốt, cảm thấy người này không đáng để con dựa vào, để gả cho người ta, cuộc đời người, nếu gả sai người, giống như mẹ thế này, hiểu không? Nhưng nếu con muốn chung sống với nó, mẹ tôn trọng con, chỉ mong nó tốt với con, tốt suốt đời suốt kiếp, tuy rằng hai nhà chúng ta không phải hạng giàu sang gì, nhưng các con sinh sống đàng hoàng đừng bài bạc đa cấp thì có thể sống an nhàn. Mẹ chỉ sợ sau này thằng bé sau này thay đổi nên mới nghĩ ngợi nhiều, đó cũng là điều mẹ bất an bao lâu nay.”
Lý Mạn vốn tưởng Hoàng Mỹ Phượng sẽ cực lực phản đối, cô không ngờ bà lại đồng ý.
Lý Mạn nói khẽ khàng: “Con biết mẹ lo cho con, cho nên từ bé đến lớn mẹ hy vọng thế nào con cũng cố gắng làm theo, con không muốn khiến mẹ lo lắng thêm, lúc trước con cũng thử kết giao với một người nhân phẩm tốt, gia đình gia giáo, quen nhau được nửa năm, nhưng sau đó không kéo dài được nữa. Con không thích anh ta, anh ta rất tốt, nhưng con không thích anh ta, bên cạnh nhau làm gì cũng không vui.”
Hoàng Mỹ Phượng nắm chặt tay cô. “Tiểu Mạn của mẹ đúng là đồ ngốc, mẹ không ép buộc con phải làm gì, mẹ chỉ hy vọng sau này con không chịu khổ, mẹ nói những gì mẹ trải qua, mẹ ăn muối con nhiều hơn cả con ăn gạo đấy.” Bây giờ bà càng mong con gái mình được sống tốt hơn lúc trước, bà hận không thể sắp xếp an bài tốt cho con gái mình, nếu không thì sẽ chẳng còn cơ hội nữa.
“Con hiểu cả, con biết mẹ muốn tốt cho con, mẹ, con hiểu hết.”
“Được, vậy con thích cậu ta, cậu ta có thích con không?”
“Có ạ.”
“Ngại cái gì.” Hoàng Mỹ Phượng hỏi: “Thằng bé ở bên kia làm công việc gì? Một tháng lương bao nhiêu? Chuyện tương lai con có đề cập qua với nó chưa?”
“Bộ phận công vụ, việc gì cũng làm, dãi nắng dầm mưa, thời gian này Đồng Thành bắt đầu có tuyết rơi, công việc cũng cực hơn, sau khi qua lại với anh ấy con mới biết anh ấy là trưởng nhóm công nhân, một tháng sáu bảy nghìn gì đó, khá lắm rồi, ít nhất là tốt hơn con.”
“Sáu bảy nghìn? Ồ, đúng là không tệ, cũng chẳng dễ dàng gì, từng bước đi đến hiện tại, không dễ dàng gì.”
Những đứa trẻ rời xa tổ ấm đi kiếm việc, ít nhiều cũng có bố mẹ giúp đỡ, nhưng Bùi Giang thì không quan tâm đến anh.
Lý Mạn nói: “Về chuyện tương lại, bọn con vẫn chưa nghĩ xa quá, gần đây anh ấy đang ôn thi, nói là muốn lấy bằng đại học.”
Hoàng Mỹ Phượng cười: “Ôn thi làm gì?”
“Anh ấy nói, muốn cho mẹ vợ có mặt mũi.”
Hoàng Mỹ Phượng cười ha hả. “Thằng nhóc này, sớm biết như bây giờ thì khi nó còn bé mẹ đã dúi cho nó mấy con cua bồi bổ, à đúng rồi, tết năm nay nó có về không? Mẹ làm vài con cua cho nó, bây giờ cua ngon lắm, mập đến chảy cả mỡ.”
“Được nghỉ là anh ấy về ngay.”
“Vậy được, đợi nó về, đến nhà ăn một bữa, mẹ phải xem xét nó.”
Hoàng Mỹ Phượng đứng dậy, chuẩn bị xuống làu, đi vài bước thì quay lại nói: “Đừng nói cho nó biết, để nó về mẹ kiểm tra một chút.”
Lý Mạn cười khẽ. “Kiểm tra chuyện gì?”
“Kiểm tra xem nó có tốt với con không.”
Điện thoại di động của Lý Mạn có hai cuộc gọi nhỡ, cô đột nhiên tắt máy, Bùi Nghiệp Khôn hơi giật mình.
Lý Mạn nằm xuống giường gọi lại cho anh.
Câu đầu tiên của Bùi Nghiệp Khôn chính là: “Không xảy ra chuyện gì chứ?”
Lý Mạn muốn nói nhưng lại thôi, thay vào đó cô nói: “Không có chuyện gì, điện thoại hết pin. Về ăn tết anh nhớ mặc cho đẹp, mua thêm cho mình vài bộ quần áo mới.”
“Sao hả, chê anh không bắt kịp xu hướng à?”
Trong giọng nói của Lý Mạn tràn ngập ý cười, cô nói: “Năm mới phải mặc quần áo mới, thay đổi không khí, tạo ấn tượng tốt với mẹ em.”
“Nói cũng có lý.”
Lý Mạn: “Em chờ anh.”
Giống như lần trước Lý Mạn nói, lễ tết năm nay, náo nhiệt.
Vài họ hàng ghé thăm nhà họ Bùi, thím bác của Bùi Nghiệp Khôn, tết thường có người thân đến thăm, bình thường chưa chắc đã đến, năm nay đột nhiên ghé thăm, khuôn viên quạnh quẽ đột nhiên náo nhiệt hẳn lên, ánh nắng ấm áp ngày ba mươi tết, một nhóm người ngồi trước cửa phơi nắng, líu ríu tiếng cười nói.
Lý Mạn dậy trễ, bị tiếng cười đùa này đánh thức.
Lúc đang đáng răng thì nghe âm thanh lớn hơn, Lý Mạn cầm bàn chải hiếu kỳ nhìn sang, trong sân vườn có một dáng người cao lớn mạnh mẽ cứng cỏi, mặc áo ấm màu đen, khí khái ngạo nghễ.
Anh về rồi.
Lý Mạn thay chiếc áo khoác màu hồng và chân váy ngắn màu đen, đây là bộ quần áo mấy hôm trước đi dạo phố với Hoàng Mỹ Phượng mua được, thực ra cô cảm thấy màu hồng hơi trẻ con, nhưng Hoàng Mỹ Phượng nói mà xem tivi, con gái trên truyền hình ai cũng mặc thế, bà còn nói Lý Mạn màu cô hay mặc khiến cô già thêm, màu đen màu xám chỉ dành cho bà già, con gái nên mặc màu đỏ với màu hồng.
Lý Mạn sỡ dĩ mua là vì Hoàng Mỹ Phượng nói một câu đâm trúng tim, bà nói: “Trẻ con một chút thằng bé Nghiệp Khôn mới thích con hơn, đàn ông như nó không thích con gái trang điểm loè loẹt.”
Lý Mạn gửi cho anh một tin nhắn, nói: “Em muốn gặp anh.”
Bùi Nghiệp Khôn đang bận nấu cơm, vừa thả cửi vừa nhắn lại: “Vậy em sang đây.”
Anh cho rằng Lý Mạn sẽ không đến, dù sao quang minh chính đại chạy qua chẳng may bị Hoàng Mỹ Phượng nhìn ra thì sao? Không ngờ một phút sau, cô thực sự xuất hiện ở cổng.
Cô năm cô bảy chạy ra hỏi: “Cô bé này là ai, mặt mũi nhìn đáng yêu thế này.”
Bùi Giang đang chặt thịt, ngậm thuốc nói: “Con gái nhà hàng xóm, nhìn xinh xắn không? Cả cái xóm này tiểu Mạn là xinh nhất.”
Cô đứng ở cổng, đưa lưng về ánh mặt trời, từng sợi lông trên chiếc áo khoác đều nhìn rõ, cặp đùi thon thả dưới lớp váy ngắn, Bùi Nghiệp Khôn nhét củi giữ lửa, mắt dán lên người cô, cơ thể bỗng bất động.
Lý Mạn đi vào, hỏi một cách tự nhiên: “Đang nấu gì đấy?”
Họ hàng trong nhà thi thoảng hỏi dò vài câu, Bùi Nghiệp Khôn buông cái kẹp gắp than, nói: “Giúp một tay, chuyển ít củi sau nhà lên.”
Có một người cô nói: “Tiểu Khôn, sao cháu lại bảo con gái làm chuyện đó, bẩn lắm.”
Bùi Nghiệp Khôn kéo Lý Mạn qua, cười nói: “Không sao đâu, từ bé cô ấy đã to lớn lực lưỡng như trâu, lúc nào cũng bẩn, muốn ăn thịt trong nồi của cháu thì phải làm chút việc.”
Lý Mạn gần như bị anh cưỡng chế kéo ra sau nhà.
Lý Mạn nói: “Củi đâu?”
Trên chiếc bàn đá màu xanh trống trơn, không có bất kỳ thứ gì.
Bùi Nghiệp Khôn nhìn từ trên xuống dưới dò xét một lượt, từng bước tiến lại gần cô, éo người cô lên tường.
Lý Mạn ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của anh, trong con ngươi đen nhánh có thể thấy được hình bóng của cô.
Bên cạnh sân phía sau là một gò núi nhỏ, phía trên mới trồng một mảnh trúc nhỏ, che được tầm mắt của hàng xóm phía sau, ở giữa gò núi có một căn nhà nhỏ và một con sống, bên cạnh trồng một hàng cây dương, đám rễ cây cắm sâu bên bờ sông sắp sụt, trên mặt hồ xanh biếc có một tầng lá khô rơi rụng.
Hôm nay không có gió, mặt trời chiếu cả buổi sáng, rất ấm áp, khoảng sân phía sau hơi ngoằn ngoèo, hai người được che chắn trong bóng râm của mái nhà.
“Này, mùa đông đi chân trần, không lạnh à?”
Vừa nói, tay anh vừa luồn vào trong.
Lý Mạn: “Đẹp không?”
“Màu sắc không tệ, tất da? Sao lại mặc lót hai lớp?”
Lý Mạn kéo tay anh ra. “Đó là quần bảo hộ, phòng ngừa lộ hàng.”
“Em còn biết lộ hàng? Giữa mùa đông mặc váy thế này, không sợ đông cứng à?” Bùi Nghiệp Khôn một tay chống lên tường, một tay búng trán cô.
Hôm nay không lạnh lắm, ánh nắng đẹp. Lý Mạn vẫn chăm chú nhìn anh từ đầu đến cuối.
Ánh mắt Bùi Nghiệp Khôn từ đôi mắt cô trượt dần xuống bờ môi, nở nụ cười hờ hững. “Môi vễnh lên cao thế, đợi anh hôn à?”
Lý Mạn: “…”
Anh giữ chặt đầu cô, môi dán vào, hơi lạnh bên môi dần dần ấm nóng, Lý Mạn bị môi lưỡi anh cuốn vào, ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt, cô ôm lấy cổ anh, chủ động hôn đáp trả.
Bùi Nghiệp Khôn không dám thân mật quá lâu, sợ có người đột nhiên xông vào sân sau, tay anh luồn vào trong váy, vỗ mông cô. “Đói khát thế à? Lưỡi linh hoạt đấy.”
Lý Mạn ôm lấy anh, nói: “Em nhớ anh.”
Lúc bận rộn còn đỡ, khi không có việc gì sẽ cực kỳ nhớ anh.
Bùi Nghiệp Khôn hôn trán cô. “Anh cũng nhớ em. Buổi tối anh đi lên miếu, nói với mẹ em một tiếng, nói đi dâng hương với anh, mẹ em sẽ không nói gì đâu.:
Lý Mạn cười, cảm thấy hai người đúng là tâm linh tương thông.
“Lúc đầu em cũng định đi thắp hương, muốn đầu năm mới đi, đêm nay có muộn quá không?”
“Muộn thì muộn, trễ cũng đi.” Bùi Nghiệp Khôn xoay người dán bên tai cô nói khẽ: “Không biết đêm nay còn khách sạn không, nếu không có…”
“Nghiệp Khôn! Thằng nhóc đi đâu rồi! Không lo thịt trong nồi hả?”
Bùi Giang gào lên, khiến hai người đều bị giật mình, Bùi Nghiệp Khôn nhéo mi tâm. “Thảo nào người ta nói yêu đương vụng trộm lại kích thích thế.”
Lý Mạn đẩy anh ra, từ cửa sau đi lên nhà, hỏi: “Bác Bùi, bọn cháu tìm một vòng cũng không thấy củi ở đâu, bác chất ở đâu thế?”
“Củi à? Ở nhà kho đấy.”
Bùi Nghiệp Khôn đi theo sau. “Thảo nào không tìm thấy.”
Bùi Giang nhìn sang bếp lò. “Tìm gì mà tìm, không phải chỗ này nhiều rồi à, đủ nấu. Tiểu Mạn, đợi một lúc ở lại ăn bữa cơm.”
Lý Mạn lắc đầu, từ chối khéo léo, đột nhiên nhớ ra gì đó, cô nói: “Mẹ cháu chuẩn bị ít cưa, cháu đi lấy, suýt thì quên.”
Khi cô đi chân váy thấp thoáng đung đưa, đôi tất da trên đôi chân trắng, Bùi Nghiệp Khôn lại ngồi trước bếp, ngâm nga bài hát nhóm lửa.
Bùi Giang lấy nồi ra đựng nước, định nấu thịt dê, nói: “Gặp chuyện gì vui à, còn hát bài dân gian, ở nhà được mấy ngày?”
“Khoảng một tuần, mấy người kia đến làm gì?”
“Anh nói xem còn đến để làm gì, còn không phải lần trước ông nội anh về nghe nói anh ở ngoài làm ăn cũng được, định nhờ vả anh mở cửa sau cho thằng con của bác hai vào làm chung.”
Bùi Nghiệp Khôn nhìn ra cửa, thằng nhóc ngồi ở giữa cười ngu ngốc, anh nói: “Thôi bỏ đi, cái loại yếu đuối đến con cũng bảo nó nhanh về mà bú sữa mẹ.”
“Nói nhỏ thôi, sắp sang năm mới đừng khiến người ta không thoải mái. Anh cũng hai mươi chín rồi, năm nay tranh thủ kiếm người mà kết hôn đi, người ta nếu đòi nhà đòi xe, tôi nghĩ cách cho anh tất.”
Lửa trong bếp cháy lên, Bùi Nghiệp Khôn cảm thấy lưng toát mồ hôi, kéo khoá áo lông cho mát mẻ hơn, anh không nói gì.
Bùi Giang: “Nghe thấy không?”
“Bố đi đâu kiếm tất cả thứ đó?”
“Chuyện này anh không cần quan tâm, cái gì cần cho anh thì sẽ cho anh.”
Hai tay Bùi Nghiệp Khôn đặt trên đùi, khom lưng, không nhét thêm củi vào bếp lò, anh nói: “Bố có rảnh thì quản cho tốt chuyện của bố đi, đừng có nổi điên thêm bệnh, an yên mà sống đến già, không thêm phiền phức cho con là tốt rồi.”
Lần này đến lượt Bùi Giang không nói, chỉ có nồi nước bốc hơi, sôi ùng ục.
Hoàng Mỹ Phượng nói: “Tuyết rơi rồi, năm nay rơi sớm quá. Bên Đồng Thành tuyết đã rơi chưa?”
“Hôm nay là đợt tuyết đầu.”
“Thằng bé Nghiệp Khôn năm nay có về không?”
“Mẹ…”
Hoàng Mỹ Phượng chợt cười một tiếng. “Lúc bé bài kiểm tra bị điểm kém cũng chẳng thấy con lo lắng như vậy, sao mới nhắc đến chuyện này đã khẩn trương rồi?”
“Con và anh ấy…” Lý Mạn thực sự không có ý định nói chuyện này với mẹ mình vào lúc này.
“Nó đối xử tốt với con không?”
“Có ạ.”
Hoàng Mỹ Phượng vỗ bên giường, bảo Lý Mạn sang ngồi cùng, giọng bà trở nên sốt sắng: “Chuyện của hai đứa mẹ đã biết từ lâu rồi, kỳ nghỉ hè là thấy hai đứa khác thường, tính cách của con thế nào, mẹ lại chẳng rõ sao, tim gan con đã sớm trao hết cho thằng nhóc kia rồi. Trước đây mẹ nói không đồng ý chuyện của hai đứa bởi vì mẹ thực sự cảm thấy hai con không thích hợp, bây giờ hai đứa xem như cùng nhau, mẹ vẫn cảm thấy không thích hợp.”
“Mẹ, anh ấy…”
“Con nghe mẹ nói hết đã, thằng bé Nghiệp Khôn kia, mẹ cảm thấy nó bồng bột và kiêu ngạo, lần trước gặp lại nhìn cũng trưởng thành hơn nhiều, nó từ bé đã không được bố mẹ dạy dỗ, thích chạy khắp nơi phá phách, kết giao bạn bè không lương thiện, trong mắt mẹ từ đầu đến chân không có chỗ nào tốt, cảm thấy người này không đáng để con dựa vào, để gả cho người ta, cuộc đời người, nếu gả sai người, giống như mẹ thế này, hiểu không? Nhưng nếu con muốn chung sống với nó, mẹ tôn trọng con, chỉ mong nó tốt với con, tốt suốt đời suốt kiếp, tuy rằng hai nhà chúng ta không phải hạng giàu sang gì, nhưng các con sinh sống đàng hoàng đừng bài bạc đa cấp thì có thể sống an nhàn. Mẹ chỉ sợ sau này thằng bé sau này thay đổi nên mới nghĩ ngợi nhiều, đó cũng là điều mẹ bất an bao lâu nay.”
Lý Mạn vốn tưởng Hoàng Mỹ Phượng sẽ cực lực phản đối, cô không ngờ bà lại đồng ý.
Lý Mạn nói khẽ khàng: “Con biết mẹ lo cho con, cho nên từ bé đến lớn mẹ hy vọng thế nào con cũng cố gắng làm theo, con không muốn khiến mẹ lo lắng thêm, lúc trước con cũng thử kết giao với một người nhân phẩm tốt, gia đình gia giáo, quen nhau được nửa năm, nhưng sau đó không kéo dài được nữa. Con không thích anh ta, anh ta rất tốt, nhưng con không thích anh ta, bên cạnh nhau làm gì cũng không vui.”
Hoàng Mỹ Phượng nắm chặt tay cô. “Tiểu Mạn của mẹ đúng là đồ ngốc, mẹ không ép buộc con phải làm gì, mẹ chỉ hy vọng sau này con không chịu khổ, mẹ nói những gì mẹ trải qua, mẹ ăn muối con nhiều hơn cả con ăn gạo đấy.” Bây giờ bà càng mong con gái mình được sống tốt hơn lúc trước, bà hận không thể sắp xếp an bài tốt cho con gái mình, nếu không thì sẽ chẳng còn cơ hội nữa.
“Con hiểu cả, con biết mẹ muốn tốt cho con, mẹ, con hiểu hết.”
“Được, vậy con thích cậu ta, cậu ta có thích con không?”
“Có ạ.”
“Ngại cái gì.” Hoàng Mỹ Phượng hỏi: “Thằng bé ở bên kia làm công việc gì? Một tháng lương bao nhiêu? Chuyện tương lai con có đề cập qua với nó chưa?”
“Bộ phận công vụ, việc gì cũng làm, dãi nắng dầm mưa, thời gian này Đồng Thành bắt đầu có tuyết rơi, công việc cũng cực hơn, sau khi qua lại với anh ấy con mới biết anh ấy là trưởng nhóm công nhân, một tháng sáu bảy nghìn gì đó, khá lắm rồi, ít nhất là tốt hơn con.”
“Sáu bảy nghìn? Ồ, đúng là không tệ, cũng chẳng dễ dàng gì, từng bước đi đến hiện tại, không dễ dàng gì.”
Những đứa trẻ rời xa tổ ấm đi kiếm việc, ít nhiều cũng có bố mẹ giúp đỡ, nhưng Bùi Giang thì không quan tâm đến anh.
Lý Mạn nói: “Về chuyện tương lại, bọn con vẫn chưa nghĩ xa quá, gần đây anh ấy đang ôn thi, nói là muốn lấy bằng đại học.”
Hoàng Mỹ Phượng cười: “Ôn thi làm gì?”
“Anh ấy nói, muốn cho mẹ vợ có mặt mũi.”
Hoàng Mỹ Phượng cười ha hả. “Thằng nhóc này, sớm biết như bây giờ thì khi nó còn bé mẹ đã dúi cho nó mấy con cua bồi bổ, à đúng rồi, tết năm nay nó có về không? Mẹ làm vài con cua cho nó, bây giờ cua ngon lắm, mập đến chảy cả mỡ.”
“Được nghỉ là anh ấy về ngay.”
“Vậy được, đợi nó về, đến nhà ăn một bữa, mẹ phải xem xét nó.”
Hoàng Mỹ Phượng đứng dậy, chuẩn bị xuống làu, đi vài bước thì quay lại nói: “Đừng nói cho nó biết, để nó về mẹ kiểm tra một chút.”
Lý Mạn cười khẽ. “Kiểm tra chuyện gì?”
“Kiểm tra xem nó có tốt với con không.”
Điện thoại di động của Lý Mạn có hai cuộc gọi nhỡ, cô đột nhiên tắt máy, Bùi Nghiệp Khôn hơi giật mình.
Lý Mạn nằm xuống giường gọi lại cho anh.
Câu đầu tiên của Bùi Nghiệp Khôn chính là: “Không xảy ra chuyện gì chứ?”
Lý Mạn muốn nói nhưng lại thôi, thay vào đó cô nói: “Không có chuyện gì, điện thoại hết pin. Về ăn tết anh nhớ mặc cho đẹp, mua thêm cho mình vài bộ quần áo mới.”
“Sao hả, chê anh không bắt kịp xu hướng à?”
Trong giọng nói của Lý Mạn tràn ngập ý cười, cô nói: “Năm mới phải mặc quần áo mới, thay đổi không khí, tạo ấn tượng tốt với mẹ em.”
“Nói cũng có lý.”
Lý Mạn: “Em chờ anh.”
Giống như lần trước Lý Mạn nói, lễ tết năm nay, náo nhiệt.
Vài họ hàng ghé thăm nhà họ Bùi, thím bác của Bùi Nghiệp Khôn, tết thường có người thân đến thăm, bình thường chưa chắc đã đến, năm nay đột nhiên ghé thăm, khuôn viên quạnh quẽ đột nhiên náo nhiệt hẳn lên, ánh nắng ấm áp ngày ba mươi tết, một nhóm người ngồi trước cửa phơi nắng, líu ríu tiếng cười nói.
Lý Mạn dậy trễ, bị tiếng cười đùa này đánh thức.
Lúc đang đáng răng thì nghe âm thanh lớn hơn, Lý Mạn cầm bàn chải hiếu kỳ nhìn sang, trong sân vườn có một dáng người cao lớn mạnh mẽ cứng cỏi, mặc áo ấm màu đen, khí khái ngạo nghễ.
Anh về rồi.
Lý Mạn thay chiếc áo khoác màu hồng và chân váy ngắn màu đen, đây là bộ quần áo mấy hôm trước đi dạo phố với Hoàng Mỹ Phượng mua được, thực ra cô cảm thấy màu hồng hơi trẻ con, nhưng Hoàng Mỹ Phượng nói mà xem tivi, con gái trên truyền hình ai cũng mặc thế, bà còn nói Lý Mạn màu cô hay mặc khiến cô già thêm, màu đen màu xám chỉ dành cho bà già, con gái nên mặc màu đỏ với màu hồng.
Lý Mạn sỡ dĩ mua là vì Hoàng Mỹ Phượng nói một câu đâm trúng tim, bà nói: “Trẻ con một chút thằng bé Nghiệp Khôn mới thích con hơn, đàn ông như nó không thích con gái trang điểm loè loẹt.”
Lý Mạn gửi cho anh một tin nhắn, nói: “Em muốn gặp anh.”
Bùi Nghiệp Khôn đang bận nấu cơm, vừa thả cửi vừa nhắn lại: “Vậy em sang đây.”
Anh cho rằng Lý Mạn sẽ không đến, dù sao quang minh chính đại chạy qua chẳng may bị Hoàng Mỹ Phượng nhìn ra thì sao? Không ngờ một phút sau, cô thực sự xuất hiện ở cổng.
Cô năm cô bảy chạy ra hỏi: “Cô bé này là ai, mặt mũi nhìn đáng yêu thế này.”
Bùi Giang đang chặt thịt, ngậm thuốc nói: “Con gái nhà hàng xóm, nhìn xinh xắn không? Cả cái xóm này tiểu Mạn là xinh nhất.”
Cô đứng ở cổng, đưa lưng về ánh mặt trời, từng sợi lông trên chiếc áo khoác đều nhìn rõ, cặp đùi thon thả dưới lớp váy ngắn, Bùi Nghiệp Khôn nhét củi giữ lửa, mắt dán lên người cô, cơ thể bỗng bất động.
Lý Mạn đi vào, hỏi một cách tự nhiên: “Đang nấu gì đấy?”
Họ hàng trong nhà thi thoảng hỏi dò vài câu, Bùi Nghiệp Khôn buông cái kẹp gắp than, nói: “Giúp một tay, chuyển ít củi sau nhà lên.”
Có một người cô nói: “Tiểu Khôn, sao cháu lại bảo con gái làm chuyện đó, bẩn lắm.”
Bùi Nghiệp Khôn kéo Lý Mạn qua, cười nói: “Không sao đâu, từ bé cô ấy đã to lớn lực lưỡng như trâu, lúc nào cũng bẩn, muốn ăn thịt trong nồi của cháu thì phải làm chút việc.”
Lý Mạn gần như bị anh cưỡng chế kéo ra sau nhà.
Lý Mạn nói: “Củi đâu?”
Trên chiếc bàn đá màu xanh trống trơn, không có bất kỳ thứ gì.
Bùi Nghiệp Khôn nhìn từ trên xuống dưới dò xét một lượt, từng bước tiến lại gần cô, éo người cô lên tường.
Lý Mạn ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của anh, trong con ngươi đen nhánh có thể thấy được hình bóng của cô.
Bên cạnh sân phía sau là một gò núi nhỏ, phía trên mới trồng một mảnh trúc nhỏ, che được tầm mắt của hàng xóm phía sau, ở giữa gò núi có một căn nhà nhỏ và một con sống, bên cạnh trồng một hàng cây dương, đám rễ cây cắm sâu bên bờ sông sắp sụt, trên mặt hồ xanh biếc có một tầng lá khô rơi rụng.
Hôm nay không có gió, mặt trời chiếu cả buổi sáng, rất ấm áp, khoảng sân phía sau hơi ngoằn ngoèo, hai người được che chắn trong bóng râm của mái nhà.
“Này, mùa đông đi chân trần, không lạnh à?”
Vừa nói, tay anh vừa luồn vào trong.
Lý Mạn: “Đẹp không?”
“Màu sắc không tệ, tất da? Sao lại mặc lót hai lớp?”
Lý Mạn kéo tay anh ra. “Đó là quần bảo hộ, phòng ngừa lộ hàng.”
“Em còn biết lộ hàng? Giữa mùa đông mặc váy thế này, không sợ đông cứng à?” Bùi Nghiệp Khôn một tay chống lên tường, một tay búng trán cô.
Hôm nay không lạnh lắm, ánh nắng đẹp. Lý Mạn vẫn chăm chú nhìn anh từ đầu đến cuối.
Ánh mắt Bùi Nghiệp Khôn từ đôi mắt cô trượt dần xuống bờ môi, nở nụ cười hờ hững. “Môi vễnh lên cao thế, đợi anh hôn à?”
Lý Mạn: “…”
Anh giữ chặt đầu cô, môi dán vào, hơi lạnh bên môi dần dần ấm nóng, Lý Mạn bị môi lưỡi anh cuốn vào, ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt, cô ôm lấy cổ anh, chủ động hôn đáp trả.
Bùi Nghiệp Khôn không dám thân mật quá lâu, sợ có người đột nhiên xông vào sân sau, tay anh luồn vào trong váy, vỗ mông cô. “Đói khát thế à? Lưỡi linh hoạt đấy.”
Lý Mạn ôm lấy anh, nói: “Em nhớ anh.”
Lúc bận rộn còn đỡ, khi không có việc gì sẽ cực kỳ nhớ anh.
Bùi Nghiệp Khôn hôn trán cô. “Anh cũng nhớ em. Buổi tối anh đi lên miếu, nói với mẹ em một tiếng, nói đi dâng hương với anh, mẹ em sẽ không nói gì đâu.:
Lý Mạn cười, cảm thấy hai người đúng là tâm linh tương thông.
“Lúc đầu em cũng định đi thắp hương, muốn đầu năm mới đi, đêm nay có muộn quá không?”
“Muộn thì muộn, trễ cũng đi.” Bùi Nghiệp Khôn xoay người dán bên tai cô nói khẽ: “Không biết đêm nay còn khách sạn không, nếu không có…”
“Nghiệp Khôn! Thằng nhóc đi đâu rồi! Không lo thịt trong nồi hả?”
Bùi Giang gào lên, khiến hai người đều bị giật mình, Bùi Nghiệp Khôn nhéo mi tâm. “Thảo nào người ta nói yêu đương vụng trộm lại kích thích thế.”
Lý Mạn đẩy anh ra, từ cửa sau đi lên nhà, hỏi: “Bác Bùi, bọn cháu tìm một vòng cũng không thấy củi ở đâu, bác chất ở đâu thế?”
“Củi à? Ở nhà kho đấy.”
Bùi Nghiệp Khôn đi theo sau. “Thảo nào không tìm thấy.”
Bùi Giang nhìn sang bếp lò. “Tìm gì mà tìm, không phải chỗ này nhiều rồi à, đủ nấu. Tiểu Mạn, đợi một lúc ở lại ăn bữa cơm.”
Lý Mạn lắc đầu, từ chối khéo léo, đột nhiên nhớ ra gì đó, cô nói: “Mẹ cháu chuẩn bị ít cưa, cháu đi lấy, suýt thì quên.”
Khi cô đi chân váy thấp thoáng đung đưa, đôi tất da trên đôi chân trắng, Bùi Nghiệp Khôn lại ngồi trước bếp, ngâm nga bài hát nhóm lửa.
Bùi Giang lấy nồi ra đựng nước, định nấu thịt dê, nói: “Gặp chuyện gì vui à, còn hát bài dân gian, ở nhà được mấy ngày?”
“Khoảng một tuần, mấy người kia đến làm gì?”
“Anh nói xem còn đến để làm gì, còn không phải lần trước ông nội anh về nghe nói anh ở ngoài làm ăn cũng được, định nhờ vả anh mở cửa sau cho thằng con của bác hai vào làm chung.”
Bùi Nghiệp Khôn nhìn ra cửa, thằng nhóc ngồi ở giữa cười ngu ngốc, anh nói: “Thôi bỏ đi, cái loại yếu đuối đến con cũng bảo nó nhanh về mà bú sữa mẹ.”
“Nói nhỏ thôi, sắp sang năm mới đừng khiến người ta không thoải mái. Anh cũng hai mươi chín rồi, năm nay tranh thủ kiếm người mà kết hôn đi, người ta nếu đòi nhà đòi xe, tôi nghĩ cách cho anh tất.”
Lửa trong bếp cháy lên, Bùi Nghiệp Khôn cảm thấy lưng toát mồ hôi, kéo khoá áo lông cho mát mẻ hơn, anh không nói gì.
Bùi Giang: “Nghe thấy không?”
“Bố đi đâu kiếm tất cả thứ đó?”
“Chuyện này anh không cần quan tâm, cái gì cần cho anh thì sẽ cho anh.”
Hai tay Bùi Nghiệp Khôn đặt trên đùi, khom lưng, không nhét thêm củi vào bếp lò, anh nói: “Bố có rảnh thì quản cho tốt chuyện của bố đi, đừng có nổi điên thêm bệnh, an yên mà sống đến già, không thêm phiền phức cho con là tốt rồi.”
Lần này đến lượt Bùi Giang không nói, chỉ có nồi nước bốc hơi, sôi ùng ục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.