Chương 71
Liêm Thập Lí
06/07/2021
Hoàng Mỹ Phượng thỉnh thoảng gửi ảnh du lịch cho Lý Mạn trên WeChat, chỉ có khung cảnh nhưng không có người, Lý Mạn nói bà nên chụp một vài bức ảnh với mọi người để còn giữ làm kỷ niệm.
Hoàng Mỹ Phượng nói trong máy bạn của bà có rất nhiều, sau này rửa ra cho cô xem.
Cuối tháng chín, Hoàng Mỹ Phượng bất ngờ nói với Lý Mạn bà muốn đi Tô Châu với bạn, bà nói bạn bà mới ly hôn, tâm trạng người ta đang rất tồi tệ, muốn đi mua sắm ở Tô Châu, Lý Mạn không cảm thấy có gì bất thường, cô còn vui nữa, muốn mẹ đi chơi cho thoải mái, chỉ nói đùa: “Dạo này bạn của mẹ sao hay gặp chuyện thế.”
Hoàng Mỹ Phượng nói: “Một người ở trong cuộc đời này, ai biết được điều gì sẽ xảy ra trong giây tiếp theo.”
Lý Mẫn dặn dò nhiều chuyện, Hoàng Mỹ Phượng cười nói: “Con gái tôi đã lớn lớn, hiểu chuyện, biết thương người khác.”
Từ bé đến lớn, bà luôn lải nhải bên tai Lý Mạn, không được chạm vào cái này, không được ăn cái kia, ra ngoài phải mang ô, mùa đông phải mặc nhiều áo, Hoàng Mỹ Phượng nghĩ, con gái mình lớn thật rồi, chuyện gì cũng tự làm được, con gái luôn luôn hiểu chuyện, cho dù bây giờ nhắm mắt cũng có thể an tâm.
Lý Mạn đi làm về, ghé vào siêu thị mua ít đồ ăn, vừa cúp máy thì điện thoại của Bùi Nghiệp Khôn gọi đến.
Ngày mai anh đi thi, đúng dịp cuối tuần, Lý Mạn có thời gian đi cùng anh.
Hôm nay trời thu nắng gắt, sau mấy ngày oi bức thì bắt đầu có một cơn mưa phùn, hoàng hôn mùa thu luôn mang đến cảm giác thê lương, Lý Mạn kẹp di động giữa tai và vai, bật ô.
Bên đầu dây Bùi Nghiệp Khôn vang lên vài tiếng còi xe, anh nói: “Bây giờ anh đang ở ngã tư đường, lát nữa về đến nhà, em đến đâu rồi?”
“Em đi mua ít đồ, anh xin nghỉ à?”
“Ngày mai thi, có thể không nghỉ sao, học hành hơn nửa năm trời không thể vì hai ba trăm đồng mà trễ nải được.”
Lý Mạn chạy tới siêu thị, cô lấy chiếc xe đẩy, vừa đi vừa hỏi: Nếu như không đậu thì sao?”
“Thì sang năm thi lại.”
“Thực ra không cần thiết đâu.”
Lý Mạn từng cho rằng đó là những chướng ngại, nhưng đến thời điểm này, cát bụi đã lắng xuống, những thứ tưởng tượng kia là không cần thiết, chỉ cần họ có một cuộc sống hạnh phúc trong tương lai.
Đèn xanh bật sáng, anh đi về phía trước mà không mang ô, mưa phùn ướt cả mặt, ướt cả lông mày.
“Em có biết, thân là trụ cột gia đình cần phải đem vinh quanh cho nhà của mình, không có tài cán gì thì sau này lấy gì cho con anh dựa lưng.”
“Khẩu khí lớn đấy.”
Lý Mạn bất giác nhìn xuống bụng mình, vẫn không có động tĩnh gì.
Buổi tối nằm trên giường, Lý Mạn đọc tạp chí, ngẫm nghĩ một lúc rồi mở miệng.
“Anh nói thử xem, có khi nào một trong hai chúng ta có vấn đề không?”
“Đúng vậy, chỉ số thông minh của em thấp.” Bùi Nghiệp Khôn dựa đầu giường học công thức toán, anh thấy toán là phiền nhất, cao trung không thể so với sơ trung, khó hơn nhiều, huống hồ càng lớn tuổi thì trí nhớ càng kém.
“Em nói chuyện nghiêm túc mà.”
Bùi Nghiệp Khôn tháo mắt kính xuống, day day mũi, cụp mắt. “Có vấn đề gì được?”
“Em nói chuyện mang thai.”
“Bây giờ bắt đầu nôn nóng rồi?”
Lý Mạn không nói gì.
Mỗi lần về anh đều làm rất lâu, nhiều lần như thế, sao có thể mãi không có gì được.
Bùi Nghiệp Khôn lại mang mắt kính lên, một tay cầm sách, tay còn lại luồn vào trong chăn nắm tay cô. “Đừng nghĩ nhiều như thế, con anh sẽ đến thôi, đợi ngày mai thi về anh sẽ tiếp tục gieo mầm.”
“Ngày mai thi anh có lo lắng không?”
“Có chút.”
“Chín giờ rồi, đừng đọc nữa, nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai em làm bữa sáng.”
Bùi Nghiệp Khôn gật đầu, tắt một ngọn đen: “Em ngủ trước đi, một lúc nữa anh ngủ.”
Cô theo thói quen dựa vào anh ngủ, Bùi Nghiệp Khôn cũng theo thói quen đưa tay trái cho cô ôm.
Sau một đêm mưa, hôm sau trời nắng to, không khí trong lành và ẩm ướt.
Ngày hôm qua Lý Mạn đã mua bánh ngọt và bánh gạo trong siêu thị, buổi sáng cố ý dậy sớm nấu cho anh, ngụ ý là “cao trung”.
Bùi Nghiệp Khôn cười cô: “Còn mê tín thế này à?”
Lý Mạn: “Lúc em thi tốt nghiệp cấp ba mẹ cũng nấu những món này cho em, tin thì sẽ được.”
“Được rồi, nghe lời cô giáo Lý sẽ được trường sinh bất tử.”
Những hàng cây ngô đồng cao che gần như toàn bộ con đường, một bóng cây lớn trải dài đến tận cổng trường.
Lý Mạn tiễn anh vào với cảm giác rằng trong tương lai, có lẽ khi con cô thi đại học cô cũng sẽ có tâm trạng như lúc này.
Khi cổng trường đóng lại, mùi hương của người ban nãy cũng dần dần biến mất, người đến cỗ vũ người đi thi tản ra tứ phía, Lý Mạn đứng ngồi ở quán trà sữa bên kia đường.
Khi kỳ thi tuyển sinh đại học dưới cái nắng như thiêu như đốt, Hoàng Mỹ Phượng đã đợi cô cả buổi sáng bên cạnh gốc cây, đứng ở một nơi hoang vắng như thế đợi chờ cô.
Thấy sắp đến ngày Quốc khánh, Lý Mạn muốn đưa bà đến bệnh viện một chuyến sau khi cô về Giang Châu, cho dù làm bất cứ việc gì cũng cần phải khám sức khỏe.
Lý Mạn uống trà sữa và suy nghĩ rất nhiều về nó, đột nhiên tin nhắn của Lý Kiến Trung hiện lên trên điện thoại.
Ông ta liên tục liên lạc với cô, Lý Mạn không tham lam tiền bạc của ông, cô không muốn những thứ đó, nhưng bản thân cô cũng không nghĩ ra được cách nào khác khả thi ngoại trừ bồi thường vật chất.
Lý Kiến Trung nói rằng ông ta đã chuyển cho cô ba vạn tệ, bảo cô mua vài thứ gì đó để ăn.
Lý Mạn nhìn chằm chằm vào dòng người hồi lâu, cô không nói cho ông biết chuyện kết hôn của mình, cũng không nói cho ông biết chuyện mua nhà ở Đồng Thành.
Lý Mạn dùng ngón tay nhắn vài chữ, nhưng cuối cùng cô không gửi đi, thế là cô đóng trang tin nhắn lại.
Khi Bùi Nghiệp Khôn từ bên trong bước ra, anh tràn đầy tự tin, một sự tự mãn lớn hiện trên khuôn mặt anh.
Mặt trời chuyển sắc, bóng cây biến mất, mặt đất nóng như thiêu đốt, Lý Mạn cầm ô che cho anh, còn Bùi Nghiệp Khôn ôm người, vênh váo đi về phía trung tâm thành phố.
“Làm bài tốt lắm à?”
Bùi Nghiệp Khôn sờ bụng cô. “Yên tâm, bố con rất tự tin, không làm mất mặt hai mẹ con con đâu.”
Lý Mạn gạt tay anh. “Đang ở ngoài đường đấy, chú ý chút. Đề bài khó không?”
“Em nói khó không? Cuộc thi này đương nhiên không thể so với kỳ thi đại học chính thức, mức độ khó giảm một nửa, ba mươi phút đầu anh đã làm xong, ngồi đếm ruồi, ông chú ngồi cạnh anh làm bài mà đổ hết mồ hôi.”
“Đừng có tự cao tự đại, càng như thế thì điểm số ngược lại càng thấp đấy.”
“Đó là em, anh và con trai anh IQ cao, làm tốt thì sẽ tốt.” Anh lại sờ bụng cô. “Đúng không, con trai?”
Lý Mạn cười. “Ở đâu ra…” Bỗng nhiên tim cô nhảy lên một cái, hơi buồn nôn, sờ lên trán toàn là mồ hôi.
“Sao thế? Không khoẻ ở đâu?”
“Không có gì, trời nóng, hơi buồn nôn.”
Cô đã đợi ở cổng trường nửa tiếng trước đó, quần lót của cô đã ướt sũng vì nóng, thể chất của cô cũng giống như Hoàng Mỹ Phượng, rất dễ bị say nắng.
Buổi chiều có buổi thi, cả hai không về nhà, chỉ ăn trưa ở một nhà hàng trong thành phố, có ghế sofa, máy lạnh, ngồi mất hơn một tiếng đồng hồ.
Lý Mạn không có cảm giác thèm ăn, sau khi uống một ly nước chanh, cô chỉ ăn một nửa miếng bít tết.
Bùi Nghiệp Khôn là người cảm thấy khó chịu nhất khi cô thế này, chỉ cần cô bị say nắng thì sắc mặt sẽ tái nhợt, khiến người khác cảm thấy xót xa.
“Chiều nay đừng đợi anh nữa, về nhà tắm rửa ngủ đi.”
“Không sao đâu, em ngồi một lát là khoẻ thôi.”
“Đừng không nghe lời, ngoan, về nghỉ ngơi đi, em thế này đợi bên ngoài anh không có tâm trạng làm bài thi.”
Lý Mạn thoả hiệp. “Vậy em về nhà đợi anh, buổi tối muốn ăn gì?”
“Không sao, anh về mua đồ ăn, buổi tối anh nấu, em về đi ngủ là được rồi.”
Cô gái bàn bên nhéo nhéo bạn trai, “Nhìn người khác rồi mới thấy. Anh nấu cơm cho em bao nhiêu lần rồi?”
Người đàn ông than thở: “Anh không biết nấu ăn! Nếu em muốn ăn, anh có thể nấu mỗi ngày!”
“Còn lý lẽ!”
Bùi Nghiệp Khôn ra hiệu bảo Lý Mạn ngồi bên cạnh, uống cạn nửa cốc nước chanh nhỏ do Lý Mạn để lại, sau đó bắt đầu cắt miếng bít tết và cho Lý Mạn ăn từng miếng một.
Lý Mạn: “…”
Người này không khen thì thôi, khen một câu là càng làm quá lên.
Bùi Nghiệp Khôn: “Không có người đàn ông nào tốt như anh, em nên cảm thấy may mắn.”
Lý Mẫn không có cảm giác thèm ăn, nhưng khi cho ăn, cô vẫn ăn vài thìa.
Bùi Nghiệp Khôn: “Thực ra em muốn anh bón cho ăn đúng không? Cứ dính lấy anh thế này.”
Lý Mạn dường như chưa bao giờ cười lớn, chỉ cười nhạt thôi, nhưng nụ cười nhạt cũng đủ nói lên niềm hạnh phúc của cô, cô không phản bác lại, cứ để anh cứ ‘tự luyến’ như thế.
Sau khi kết thúc kỳ thi vào sáng chủ nhật, Bùi Nghiệp Khôn buổi chiều vội vàng trở về ký túc xá, buổi tối đến ca trực, anh hôn Lý Mẫn rất lâu khi ăn trưa, mỗi tuần gặp một lần, anh rất trân trọng, bởi vì họ không thể gặp nhau mỗi ngày, anh luôn thấy có sự tươi mới, về nhà mỗi cuối tuần đã trở thành động lực cho cuộc sống của anh, việc nằm trên ghế sofa cùng cô xem thế giới động vật mỗi đêm cũng đã trở thành cám dỗ lôi kéo anh về nhà.
Lý Mạn đã nói trước với anh rằng cô sẽ về Giang Châu ngay khi được nghỉ lễ Quốc khánh, bận quá không thể cùng nhau về, cứ như vậy dặn cô đi đường phải cẩn thận.
Trong tiết học cuối cùng trước kỳ nghỉ, học sinh không có nhiều tâm trạng để vẽ, nhưng có quy định trước thời gian trước khi tan học không được cho học sinh về sớm.
Cửa phòng học đột nhiên bị gõ, Lý Mạn nhìn thấy Từ Bằng và Dương Phán, hai thanh niên cầm hoa quả ngây ngốc đứng ở cửa, có chút ngượng ngùng.
Vừa vào đại học khí chất cũng thay đổi ít nhiều, trưởng thành hơn.
Lý Mạn kéo ghế qua để hai cậu chàng ngồi xuống.
Từ Bằng nói: “Tiếc thật, cô Trần không có ở đây, không thì bọn em cũng muốn gặp cô ấy.”
Nhắc đến Trần Ngọc, Lý Mạn hiện tại không có nhiều suy nghĩ, đối với bà có ân cùng hận, nhưng những người này ở ngoài cuộc sống của cô, cô cũng không muốn tự tìm phiền phức cho chính mình.
Lý Mạn nói: “Lần sau tới đây đừng mua những thứ này. Còn chưa đi làm, đừng lãng phí.”
Dương Phán nhét bông hồng vào trong tay Lý Mạn, “Cô Lý, cái này gọi là “Người đẹp hợp với hoa”, em nghe nói cô đã kết hôn với thầy rồi ạ, có đúng không?”
Mặc dù chỉ nói chuyện vài lần nhưng hai học sinh này cực kỳ yêu quý Bùi Nghiệp Khôn, lúc còn học thêm ở nhà cô luôn miệng hỏi, sao thầy không đến.
Lý Mạn: “Chỉ mới lĩnh chứng, chưa tổ chức tiệc.”
Dương Phán: “Em thực sự ghen tị với thầy ấy.”
Từ Bằng nói: “Thằng nhóc này suốt ngày phàn nàn với em rằng không có nữ sinh xinh đẹp nào trong trường, những người khác đi huấn luyện quân sự đều kiếm được bạn gái, có mỗi cậu ấy còn là cẩu độc thân.”
Nhìn thấy Lý Mẫn và hai anh trai đang trò chuyện vui vẻ, học sinh bên dưới ném cọ vẽ, bắt đầu nghịch điện thoại chờ tan giờ ra khỏi lớp.
Sau khi trò chuyện một lúc, Từ Bằng hỏi Ngô Xảo, cậu ấy thận trọng nói: “Bạn ấy thế nào rồi ạ? Sau khi chuyện đó xảy ra, chúng em đều rất có lỗi trong chuyện này. Chúng em không biết phải nói thế nào, nhưng chúng em cảm thấy rằng mọi người đều phải chịu trách nhiệm. Nhưng mọi người thậm chí còn không dám đối mặt với bạn ấy, bây giờ hoãn thi một năm có lẽ là một điều tốt.”
Lý Mạn gặp Ngô Kiều khi cô bé bắt đầu đi học lại, cô mua nước ở căn-tin, tình cờ gặp cô bé vào buổi sáng, cô bé vẫn còn nhút nhát, ăn nói nhẹ nhàng, vẫn là một cô gái ít nói, nhưng đã trở nên tự tin hơn khi nói chuyện với Lý Mạn, một người đã rơi vào vũng lầy cần rất nhiều dũng khí mới có thể đứng lên trở lại, vẻ ngoài trầm lặng, mỏng manh nhưng thực chất lại mềm dẻo như cỏ.
Lý Mạn nói: “Cô bé học lớp mười hai bốn, học phòng ngay phía trên. Cô bé rất ổn.”
Hai bạn học nam vừa hỏi, tự nhiên không có ý định đến thăm, ngại ngùng, bọn họ cũng chưa từng nói chuyện với nhau bao giờ.
Khi đã gần bốn giờ, học sinh chuẩn bị di chuyển, Lý Mạn nói: “Lúc về cô sẽ mời các em kẹo cưới, nói trước cho cô biết.”
“Được ạ!”
Bên ngoài bầu trời u ám, tựa hồ lại sắp mưa, ánh mặt trời lặn lấp ló một nửa, khi Lý Mạn đi xuống lầu, gió bắt đầu thổi, chiếc váy dài trên người tung bay, gió quấn những đám mây nặng trĩu chầm chậm rơi xuống.
Lý Mạn đi một lúc mới phát hiện điện thoại trong túi xách rung lên, là Bùi Giang gọi đến, ông chưa từng gọi cho Lý Mạn, đây là lần đầu tiên.
“Bố!”
Bùi Giang vội vàng nói: “Tiểu Mạn à, mau về đi, mẹ con gặp chuyện rồi!”
Hoàng Mỹ Phượng nói trong máy bạn của bà có rất nhiều, sau này rửa ra cho cô xem.
Cuối tháng chín, Hoàng Mỹ Phượng bất ngờ nói với Lý Mạn bà muốn đi Tô Châu với bạn, bà nói bạn bà mới ly hôn, tâm trạng người ta đang rất tồi tệ, muốn đi mua sắm ở Tô Châu, Lý Mạn không cảm thấy có gì bất thường, cô còn vui nữa, muốn mẹ đi chơi cho thoải mái, chỉ nói đùa: “Dạo này bạn của mẹ sao hay gặp chuyện thế.”
Hoàng Mỹ Phượng nói: “Một người ở trong cuộc đời này, ai biết được điều gì sẽ xảy ra trong giây tiếp theo.”
Lý Mẫn dặn dò nhiều chuyện, Hoàng Mỹ Phượng cười nói: “Con gái tôi đã lớn lớn, hiểu chuyện, biết thương người khác.”
Từ bé đến lớn, bà luôn lải nhải bên tai Lý Mạn, không được chạm vào cái này, không được ăn cái kia, ra ngoài phải mang ô, mùa đông phải mặc nhiều áo, Hoàng Mỹ Phượng nghĩ, con gái mình lớn thật rồi, chuyện gì cũng tự làm được, con gái luôn luôn hiểu chuyện, cho dù bây giờ nhắm mắt cũng có thể an tâm.
Lý Mạn đi làm về, ghé vào siêu thị mua ít đồ ăn, vừa cúp máy thì điện thoại của Bùi Nghiệp Khôn gọi đến.
Ngày mai anh đi thi, đúng dịp cuối tuần, Lý Mạn có thời gian đi cùng anh.
Hôm nay trời thu nắng gắt, sau mấy ngày oi bức thì bắt đầu có một cơn mưa phùn, hoàng hôn mùa thu luôn mang đến cảm giác thê lương, Lý Mạn kẹp di động giữa tai và vai, bật ô.
Bên đầu dây Bùi Nghiệp Khôn vang lên vài tiếng còi xe, anh nói: “Bây giờ anh đang ở ngã tư đường, lát nữa về đến nhà, em đến đâu rồi?”
“Em đi mua ít đồ, anh xin nghỉ à?”
“Ngày mai thi, có thể không nghỉ sao, học hành hơn nửa năm trời không thể vì hai ba trăm đồng mà trễ nải được.”
Lý Mạn chạy tới siêu thị, cô lấy chiếc xe đẩy, vừa đi vừa hỏi: Nếu như không đậu thì sao?”
“Thì sang năm thi lại.”
“Thực ra không cần thiết đâu.”
Lý Mạn từng cho rằng đó là những chướng ngại, nhưng đến thời điểm này, cát bụi đã lắng xuống, những thứ tưởng tượng kia là không cần thiết, chỉ cần họ có một cuộc sống hạnh phúc trong tương lai.
Đèn xanh bật sáng, anh đi về phía trước mà không mang ô, mưa phùn ướt cả mặt, ướt cả lông mày.
“Em có biết, thân là trụ cột gia đình cần phải đem vinh quanh cho nhà của mình, không có tài cán gì thì sau này lấy gì cho con anh dựa lưng.”
“Khẩu khí lớn đấy.”
Lý Mạn bất giác nhìn xuống bụng mình, vẫn không có động tĩnh gì.
Buổi tối nằm trên giường, Lý Mạn đọc tạp chí, ngẫm nghĩ một lúc rồi mở miệng.
“Anh nói thử xem, có khi nào một trong hai chúng ta có vấn đề không?”
“Đúng vậy, chỉ số thông minh của em thấp.” Bùi Nghiệp Khôn dựa đầu giường học công thức toán, anh thấy toán là phiền nhất, cao trung không thể so với sơ trung, khó hơn nhiều, huống hồ càng lớn tuổi thì trí nhớ càng kém.
“Em nói chuyện nghiêm túc mà.”
Bùi Nghiệp Khôn tháo mắt kính xuống, day day mũi, cụp mắt. “Có vấn đề gì được?”
“Em nói chuyện mang thai.”
“Bây giờ bắt đầu nôn nóng rồi?”
Lý Mạn không nói gì.
Mỗi lần về anh đều làm rất lâu, nhiều lần như thế, sao có thể mãi không có gì được.
Bùi Nghiệp Khôn lại mang mắt kính lên, một tay cầm sách, tay còn lại luồn vào trong chăn nắm tay cô. “Đừng nghĩ nhiều như thế, con anh sẽ đến thôi, đợi ngày mai thi về anh sẽ tiếp tục gieo mầm.”
“Ngày mai thi anh có lo lắng không?”
“Có chút.”
“Chín giờ rồi, đừng đọc nữa, nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai em làm bữa sáng.”
Bùi Nghiệp Khôn gật đầu, tắt một ngọn đen: “Em ngủ trước đi, một lúc nữa anh ngủ.”
Cô theo thói quen dựa vào anh ngủ, Bùi Nghiệp Khôn cũng theo thói quen đưa tay trái cho cô ôm.
Sau một đêm mưa, hôm sau trời nắng to, không khí trong lành và ẩm ướt.
Ngày hôm qua Lý Mạn đã mua bánh ngọt và bánh gạo trong siêu thị, buổi sáng cố ý dậy sớm nấu cho anh, ngụ ý là “cao trung”.
Bùi Nghiệp Khôn cười cô: “Còn mê tín thế này à?”
Lý Mạn: “Lúc em thi tốt nghiệp cấp ba mẹ cũng nấu những món này cho em, tin thì sẽ được.”
“Được rồi, nghe lời cô giáo Lý sẽ được trường sinh bất tử.”
Những hàng cây ngô đồng cao che gần như toàn bộ con đường, một bóng cây lớn trải dài đến tận cổng trường.
Lý Mạn tiễn anh vào với cảm giác rằng trong tương lai, có lẽ khi con cô thi đại học cô cũng sẽ có tâm trạng như lúc này.
Khi cổng trường đóng lại, mùi hương của người ban nãy cũng dần dần biến mất, người đến cỗ vũ người đi thi tản ra tứ phía, Lý Mạn đứng ngồi ở quán trà sữa bên kia đường.
Khi kỳ thi tuyển sinh đại học dưới cái nắng như thiêu như đốt, Hoàng Mỹ Phượng đã đợi cô cả buổi sáng bên cạnh gốc cây, đứng ở một nơi hoang vắng như thế đợi chờ cô.
Thấy sắp đến ngày Quốc khánh, Lý Mạn muốn đưa bà đến bệnh viện một chuyến sau khi cô về Giang Châu, cho dù làm bất cứ việc gì cũng cần phải khám sức khỏe.
Lý Mạn uống trà sữa và suy nghĩ rất nhiều về nó, đột nhiên tin nhắn của Lý Kiến Trung hiện lên trên điện thoại.
Ông ta liên tục liên lạc với cô, Lý Mạn không tham lam tiền bạc của ông, cô không muốn những thứ đó, nhưng bản thân cô cũng không nghĩ ra được cách nào khác khả thi ngoại trừ bồi thường vật chất.
Lý Kiến Trung nói rằng ông ta đã chuyển cho cô ba vạn tệ, bảo cô mua vài thứ gì đó để ăn.
Lý Mạn nhìn chằm chằm vào dòng người hồi lâu, cô không nói cho ông biết chuyện kết hôn của mình, cũng không nói cho ông biết chuyện mua nhà ở Đồng Thành.
Lý Mạn dùng ngón tay nhắn vài chữ, nhưng cuối cùng cô không gửi đi, thế là cô đóng trang tin nhắn lại.
Khi Bùi Nghiệp Khôn từ bên trong bước ra, anh tràn đầy tự tin, một sự tự mãn lớn hiện trên khuôn mặt anh.
Mặt trời chuyển sắc, bóng cây biến mất, mặt đất nóng như thiêu đốt, Lý Mạn cầm ô che cho anh, còn Bùi Nghiệp Khôn ôm người, vênh váo đi về phía trung tâm thành phố.
“Làm bài tốt lắm à?”
Bùi Nghiệp Khôn sờ bụng cô. “Yên tâm, bố con rất tự tin, không làm mất mặt hai mẹ con con đâu.”
Lý Mạn gạt tay anh. “Đang ở ngoài đường đấy, chú ý chút. Đề bài khó không?”
“Em nói khó không? Cuộc thi này đương nhiên không thể so với kỳ thi đại học chính thức, mức độ khó giảm một nửa, ba mươi phút đầu anh đã làm xong, ngồi đếm ruồi, ông chú ngồi cạnh anh làm bài mà đổ hết mồ hôi.”
“Đừng có tự cao tự đại, càng như thế thì điểm số ngược lại càng thấp đấy.”
“Đó là em, anh và con trai anh IQ cao, làm tốt thì sẽ tốt.” Anh lại sờ bụng cô. “Đúng không, con trai?”
Lý Mạn cười. “Ở đâu ra…” Bỗng nhiên tim cô nhảy lên một cái, hơi buồn nôn, sờ lên trán toàn là mồ hôi.
“Sao thế? Không khoẻ ở đâu?”
“Không có gì, trời nóng, hơi buồn nôn.”
Cô đã đợi ở cổng trường nửa tiếng trước đó, quần lót của cô đã ướt sũng vì nóng, thể chất của cô cũng giống như Hoàng Mỹ Phượng, rất dễ bị say nắng.
Buổi chiều có buổi thi, cả hai không về nhà, chỉ ăn trưa ở một nhà hàng trong thành phố, có ghế sofa, máy lạnh, ngồi mất hơn một tiếng đồng hồ.
Lý Mạn không có cảm giác thèm ăn, sau khi uống một ly nước chanh, cô chỉ ăn một nửa miếng bít tết.
Bùi Nghiệp Khôn là người cảm thấy khó chịu nhất khi cô thế này, chỉ cần cô bị say nắng thì sắc mặt sẽ tái nhợt, khiến người khác cảm thấy xót xa.
“Chiều nay đừng đợi anh nữa, về nhà tắm rửa ngủ đi.”
“Không sao đâu, em ngồi một lát là khoẻ thôi.”
“Đừng không nghe lời, ngoan, về nghỉ ngơi đi, em thế này đợi bên ngoài anh không có tâm trạng làm bài thi.”
Lý Mạn thoả hiệp. “Vậy em về nhà đợi anh, buổi tối muốn ăn gì?”
“Không sao, anh về mua đồ ăn, buổi tối anh nấu, em về đi ngủ là được rồi.”
Cô gái bàn bên nhéo nhéo bạn trai, “Nhìn người khác rồi mới thấy. Anh nấu cơm cho em bao nhiêu lần rồi?”
Người đàn ông than thở: “Anh không biết nấu ăn! Nếu em muốn ăn, anh có thể nấu mỗi ngày!”
“Còn lý lẽ!”
Bùi Nghiệp Khôn ra hiệu bảo Lý Mạn ngồi bên cạnh, uống cạn nửa cốc nước chanh nhỏ do Lý Mạn để lại, sau đó bắt đầu cắt miếng bít tết và cho Lý Mạn ăn từng miếng một.
Lý Mạn: “…”
Người này không khen thì thôi, khen một câu là càng làm quá lên.
Bùi Nghiệp Khôn: “Không có người đàn ông nào tốt như anh, em nên cảm thấy may mắn.”
Lý Mẫn không có cảm giác thèm ăn, nhưng khi cho ăn, cô vẫn ăn vài thìa.
Bùi Nghiệp Khôn: “Thực ra em muốn anh bón cho ăn đúng không? Cứ dính lấy anh thế này.”
Lý Mạn dường như chưa bao giờ cười lớn, chỉ cười nhạt thôi, nhưng nụ cười nhạt cũng đủ nói lên niềm hạnh phúc của cô, cô không phản bác lại, cứ để anh cứ ‘tự luyến’ như thế.
Sau khi kết thúc kỳ thi vào sáng chủ nhật, Bùi Nghiệp Khôn buổi chiều vội vàng trở về ký túc xá, buổi tối đến ca trực, anh hôn Lý Mẫn rất lâu khi ăn trưa, mỗi tuần gặp một lần, anh rất trân trọng, bởi vì họ không thể gặp nhau mỗi ngày, anh luôn thấy có sự tươi mới, về nhà mỗi cuối tuần đã trở thành động lực cho cuộc sống của anh, việc nằm trên ghế sofa cùng cô xem thế giới động vật mỗi đêm cũng đã trở thành cám dỗ lôi kéo anh về nhà.
Lý Mạn đã nói trước với anh rằng cô sẽ về Giang Châu ngay khi được nghỉ lễ Quốc khánh, bận quá không thể cùng nhau về, cứ như vậy dặn cô đi đường phải cẩn thận.
Trong tiết học cuối cùng trước kỳ nghỉ, học sinh không có nhiều tâm trạng để vẽ, nhưng có quy định trước thời gian trước khi tan học không được cho học sinh về sớm.
Cửa phòng học đột nhiên bị gõ, Lý Mạn nhìn thấy Từ Bằng và Dương Phán, hai thanh niên cầm hoa quả ngây ngốc đứng ở cửa, có chút ngượng ngùng.
Vừa vào đại học khí chất cũng thay đổi ít nhiều, trưởng thành hơn.
Lý Mạn kéo ghế qua để hai cậu chàng ngồi xuống.
Từ Bằng nói: “Tiếc thật, cô Trần không có ở đây, không thì bọn em cũng muốn gặp cô ấy.”
Nhắc đến Trần Ngọc, Lý Mạn hiện tại không có nhiều suy nghĩ, đối với bà có ân cùng hận, nhưng những người này ở ngoài cuộc sống của cô, cô cũng không muốn tự tìm phiền phức cho chính mình.
Lý Mạn nói: “Lần sau tới đây đừng mua những thứ này. Còn chưa đi làm, đừng lãng phí.”
Dương Phán nhét bông hồng vào trong tay Lý Mạn, “Cô Lý, cái này gọi là “Người đẹp hợp với hoa”, em nghe nói cô đã kết hôn với thầy rồi ạ, có đúng không?”
Mặc dù chỉ nói chuyện vài lần nhưng hai học sinh này cực kỳ yêu quý Bùi Nghiệp Khôn, lúc còn học thêm ở nhà cô luôn miệng hỏi, sao thầy không đến.
Lý Mạn: “Chỉ mới lĩnh chứng, chưa tổ chức tiệc.”
Dương Phán: “Em thực sự ghen tị với thầy ấy.”
Từ Bằng nói: “Thằng nhóc này suốt ngày phàn nàn với em rằng không có nữ sinh xinh đẹp nào trong trường, những người khác đi huấn luyện quân sự đều kiếm được bạn gái, có mỗi cậu ấy còn là cẩu độc thân.”
Nhìn thấy Lý Mẫn và hai anh trai đang trò chuyện vui vẻ, học sinh bên dưới ném cọ vẽ, bắt đầu nghịch điện thoại chờ tan giờ ra khỏi lớp.
Sau khi trò chuyện một lúc, Từ Bằng hỏi Ngô Xảo, cậu ấy thận trọng nói: “Bạn ấy thế nào rồi ạ? Sau khi chuyện đó xảy ra, chúng em đều rất có lỗi trong chuyện này. Chúng em không biết phải nói thế nào, nhưng chúng em cảm thấy rằng mọi người đều phải chịu trách nhiệm. Nhưng mọi người thậm chí còn không dám đối mặt với bạn ấy, bây giờ hoãn thi một năm có lẽ là một điều tốt.”
Lý Mạn gặp Ngô Kiều khi cô bé bắt đầu đi học lại, cô mua nước ở căn-tin, tình cờ gặp cô bé vào buổi sáng, cô bé vẫn còn nhút nhát, ăn nói nhẹ nhàng, vẫn là một cô gái ít nói, nhưng đã trở nên tự tin hơn khi nói chuyện với Lý Mạn, một người đã rơi vào vũng lầy cần rất nhiều dũng khí mới có thể đứng lên trở lại, vẻ ngoài trầm lặng, mỏng manh nhưng thực chất lại mềm dẻo như cỏ.
Lý Mạn nói: “Cô bé học lớp mười hai bốn, học phòng ngay phía trên. Cô bé rất ổn.”
Hai bạn học nam vừa hỏi, tự nhiên không có ý định đến thăm, ngại ngùng, bọn họ cũng chưa từng nói chuyện với nhau bao giờ.
Khi đã gần bốn giờ, học sinh chuẩn bị di chuyển, Lý Mạn nói: “Lúc về cô sẽ mời các em kẹo cưới, nói trước cho cô biết.”
“Được ạ!”
Bên ngoài bầu trời u ám, tựa hồ lại sắp mưa, ánh mặt trời lặn lấp ló một nửa, khi Lý Mạn đi xuống lầu, gió bắt đầu thổi, chiếc váy dài trên người tung bay, gió quấn những đám mây nặng trĩu chầm chậm rơi xuống.
Lý Mạn đi một lúc mới phát hiện điện thoại trong túi xách rung lên, là Bùi Giang gọi đến, ông chưa từng gọi cho Lý Mạn, đây là lần đầu tiên.
“Bố!”
Bùi Giang vội vàng nói: “Tiểu Mạn à, mau về đi, mẹ con gặp chuyện rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.