Chương 7
Liêm Thập Lí
06/07/2021
Buổi chiều muộn, bởi vì cuối tuần, cộng thêm bão, thời tiết tương đối mát mẽ, trên đường còn nhiều người qua lại.
Từ cửa hàng thức ăn đi ra, Bùi Nghiệp Khôn đi về cùng cô.
Anh bước chân lớn, vóc người cũng cao, khi đi tạo ra cơn gió nhẹ, Lý Mạn mang giày cao gót, không đuổi theo kịp.
Vài học sinh nữ đi ngang qua đều bất giác quay nhìn vài lần, Lý Mạn thận trọng, đều thu hết vào trong mắt.
Anh chỉ có bề ngoài là tốt, từ nhỏ đã có rất nhiều bạn học nữ thích.
Bùi Nghiệp Khôn muốn nói chuyện với cô, đảo mắt phát hiện bên cạnh không có người, quay đầu nhìn cô tăng bước chân đi tới, anh nhếch môi cười, đứng tại chỗ đợi cô.
Bùi Nghiệp Khôn: “Lùn đã đành rồi, chân còn ngắn nữa.”
Lý Mạn: “Ở trường trong nhóm học sinh nữ dáng em không tính là lùn.”
“Lùn.”
Hai người đi bằng nhau, Bùi Nghiệp Khôn thả chậm nước chân hơn.
Nếu nói ngày hôm qua anh không quen thuộc con đường này, lúc này đi lần thứ hai anh đã nhớ hoàn toàn.
Lý Mạn mở cửa, anh đứng sau lưng cô, chìa khóa chuyển động hai cái, âm thanh trong trẻo.
Lý Mạn ra sân thượng gom quần áo, Bùi Nghiệp Khôn đứng cạnh tủ giày đợi.
Anh lại liếc thấy cái đồ lót xếp ngay đó, tối hôm qua ánh đèn quá mờ không nhìn rõ, bây giờ thì rõ ràng rồi.
Lý Mạn nói: “Em đi lấy túi cho anh xách.”
Cô xoay người đi vào phòng ngủ, nhìn xuyên qua khe cửa, cô khom người tìm túi trong bàn đọc sách, áo phông bị cuốn lên một đoạn để lộ khoảng lưng nhỏ.
Lý Mạn gấp quần áo giúp anh, nói: “Đèn phòng ngủ của em bị hỏng, hôm nay mua bóng đèn vẫn chưa dùng, em với không tới, có thể thay giúp em không?”
“Bóng đèn đâu?”
Lý Mạn lấy bóng đèn vừa mua trong túi xách ra, đi theo anh vào phòng ngủ, cô đẩy cái ghế dưới bàn đọc sách ra.
Bùi Nghiệp Khôn đứng lên trên ghế, đưa tay là có thể xoay vặn bóng đèn ra.
Tối hôm qua Lý Mạn nhón chân còn chẳng với tới.
“Đưa bóng đèn qua đây.”
Lý Mạn một tay đỡ lưng ghế một tay đưa cho anh.
Bùi Nghiệp Khôn: “Nếu như hôm nay tôi không ở đây em định nhờ ai thay giúp?”
Lý Mạn: “Chủ nhà.”
“Nam hay nữ?”
“Nam.”
Bùi Nghiệp Khôn vặn bóng đèn xong, “Tấm lòng em lớn thật đấy, một mình em sống bên ngoài, sao chẳng cẩn thận gì.”
Lý Mạn ngẩng đầu nhìn anh, khi anh đưa tay vô tình kéo áo sơ mi lên theo một đoạn, cơ bụng hiện ra lờ mờ.
Bùi Nghiệp Khôn bước xuống ghế, “Nhìn thử xem, bật sáng không.”
Lý Mạn bật công tắc lên, sáng rồi.
Anh tùy tiện liếc quanh phòng ngủ cô, cũng là màu đen và xám tro hệt như phòng khách, sách trên bàn sắp xếp ngăn nắp, giống như một người có học. Trên giường chất vài con thú bông, anh nghĩ, hóa ra vẫn là cô gái nhỏ.
Lý Mạn nói: “Muốn uống nước không?”
Bùi Nghiệp Khôn nhíu mày, “Có.”
Đến bước này, dường như đều theo kế hoạch.
Anh chầm chậm ngồi xuống mép giường cô, kéo một con thú đến, thuận tay cầm lên bóp một cái.
Con thú màu vàng, xấu xí chẳng giống gì.
Anh ném con thú bông đi, chuyển mắt nhìn thấy gạt tàn thuốc đặt trên tủ đầu giường, có bốn năm cái tàn thuốc, Lý Mạn nghiện thuốc là không nặng, nhưng con gái thì chẳng nên hút thuốc làm gì.
Bên cạnh đặt một cái hộp nhỏ, nắp hộp nửa đóng nửa mở.
Khi Lý Mạn đi vào anh đang đọc sách.
Lý Mạn giật cuốn sách trong tay anh, đưa nước trái cây thế vào.
Bùi Nghiệp Khôn: “Em đọc sách nghiêm túc thật đấy, còn đánh dấu nhiều đến thế.”
“Thói quen thôi.”
Anh cười hừ một tiếng, “Cả ngày đọc loại sách này đúng là rước thêm mệt mỏi.”
Vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng mưa rơi tí tách, hôm nay âm u hơn nửa ngày cuối cùng thì mưa cũng rơi.
Mưa mùa hè nói đến là đến, khi lớn khi nhỏ, trận mưa này không biết bao lâu mới ngừng.
Lý Mạn nói: “Em lấy ô cho anh.”
Bùi Nghiệp Khôn nhướng mày, hơi dựa vào giường cô, “Đợi mưa tạnh tôi sẽ đi, vừa mưa vừa gió thế này, tay tôi còn cầm túi, đi thế nào được.”
Lý Mạn gật đầu. “Vậy anh ngồi đi.”
Tình trạng mưa lớn như thác đổ, mưa chưa muốn ngừng sớm.
Giường cô vừa êm vừa thơm, Bùi Nghiệp Khôn cầm gối đệm sau đầu, nói: “Tôi ngủ một lúc.”
Tối hôm qua lăn lộn trên cái giường cứng không ngủ được, rạng sáng mới miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ mà còn nằm mơ lung tung, bây giờ ấm êm liền thấy mệt rã rời, hai mắt nhíu lại dính mặt không mở ra được.
“Bỏ giày ra rồi ngủ.”
Bùi Nghiệp Khôn phất tay: “Chân tôi thối.”
“Chẳng sao cả.”
Bùi Nghiệp Khôn không bỏ giày, nằm im ngủ ngay, chân đặt trên mép giường, không bao lâu đã ngủ say.
Lý Mạn ngồi trước bàn đọc sách viết kế hoạch khóa luận, bút cà loạt soạt, đan xen lẫn với tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, mùa hè sau giờ ngọ thời tiết lạnh lẽo và yên tĩnh như thế.
Nhoáng một cái hai giờ đã trôi qua, cơn mưa nhỏ dần.
Lý Mạn đứng dậy đi vào bếp lấy nước trái cây, vừa đi về vừa uống, cô đứng đầu giường nhìn Bùi Nghiệp Khôn, người đàn ông hơn mét tám nằm vắt ngang trên cái giường nhỏ, giữa cái giường trũng xuống, hai chân anh đặt chung một chỗ bên cạnh giường, đường cong gương mặt cường tráng, chỉ có vài mảnh râu vụn chưa được cạo sạch.
Lý Mạn đặt nước trái cây trong tay xuống, đi đến bên cạnh anh, ánh mắt rơi vào môi anh.
Chỉ cần khom người xuống là có thể ngửi được mùi vị của anh, cô ngắm anh như thế, có phần ám ảnh như bị ma quỷ nhập.
Cô đặt một nu hôn hời hợt xuống môi anh, nhẹ như lông chim, không muốn để người biết.
Lý Mạn thẳng người, đi ra ban công, rón rén, mỗi một bước đều giống như kẻ trộm.
Tiếng bước chân của cô càng lúc càng xa, Bùi Nghiệp Khôn mở mắt, trần nhà trắng xóa có phần chói mắt, anh nhíu phần giữa hai hàng lông mày rồi đứng dậy, đuôi mắt rơi trên cái hộp nửa đóng nửa mở.
Lý Mạn ra ban công hút thuốc.
Bùi Nghiệp Khôn đi đến sau lưng cô, cánh tay từ phía sau vòng qua cướp thuốc của cô, nói: “Bỏ thuốc lá đi.”
Lý Mạn không biết anh đi ra từ lúc nào, bị dọa đến giật mình, một bên vai chạm vào ngực anh.
Bùi Nghiệp Khôn ngậm thuốc trong miệng mình, trên tàn thuốc dính son môi, mùi đào ngọt.
Lý Mạn quay lại ngẩng đầu nhìn anh, anh rít một hơi rồi một hơi, cũng nhìn lại cô, bốn mắt nhìn nhau, không nói rõ sự mập mờ.
Bùi Nghiệp Khôn còn nói: “Bỏ đi, nghe được không?”
“Được.” Cô đồng ý đầy hào sảng.
Lý Mạn quay đầu sang nơi khác, nói: “Mưa đã ngừng rồi.”
Bùi Nghiệp Khôn ngậm thuốc, cúi đầu nhìn cô chằm chằm: “Đuổi tôi đi à?”
Anh dựa rất gần, Lý Mạn không có đường lui, cô chỉ có thể vòng qua người anh, nói: “Đợi một lúc nữa anh về lại muộn.”
Bùi Nghiệp Khôn dụi tắt thuốc trên bức tường ban công, nhìn chằm chằm bóng người cô, một lúc sau mới thoát ra được.
Bùi Nghiệp Khôn quay về nhà trọ, bên trong không có người, đám người Chu Kim đi làm rồi.
Anh nằm trên giường, trong lúc rảnh rỗi, lại chơi vài trò chơi, rồi lại lên weixin, trong danh sách bạn bè nhảy ra weixin của Lý Mạn, anh tiện tay nhấn nút gửi yêu cầu kết bạn.
Anh rất ít lên weixin, bên trong cũng chẳng có bao nhiêu người, công việc hàng năm ở bên này, một vòng tròn nhỏ.
Trừ tin tức bình thường, còn có vài tin của Tiền Giang Hải.
Anh ta nói tháng bảy kết hôn, kêu anh đến tham dự hôn lễ, tin nhắn là vài ngày trước.
Tiền Giang Hải là người bạn thân cấp hai của anh, ở không xa lắm, là một người anh em hào phóng, khi đó đánh nhau bị phạt đứng mới thành anh em.
Bùi Nghiệp Khôn nhắn lại chữ đồng ý.
Tiền Giang Hải hồi đáp rất nhanh, nói: Gọi Tiểu Mạn nữa, khi ăn tết tôi có gặp em ấy ở trấn trên, dáng người đúng là đẹp, vừa hay, chỗ của tôi toàn là một đống người trình độ học vấn cao.
Bùi Nghiệp Khôn: …
Tiền Giang Hải: Có được không thế?
Bùi Nghiệp Khôn: Cậu vẫn nhớ kỹ thế ư.
Tiền Giang Hải: Không phải tôi, ngày hôm ấy bạn tôi cũng thấy em ấy, sau đó còn hỏi tôi có weixin em ấy không, tôi nào có, rồi quên khuấy luôn chuyện này, cậu không phải là bạn từ tấm bé của cô ấy à, tôi muốn cậu dẫn đến, đến lúc đó làm kẻ mai mối.
Bùi Nghiệp Khôn: Để tôi hỏi lại cô ấy.
Tiền Giang Hải: Vậy cậu thì sao, bao giờ kết hôn?
Bùi Nghiệp Khôn: Không biết.
Tiền Giang Hải lại hỏi tình trạng gần đây của Lý Mạn, Bùi Nghiệp Khôn không trả lời lại anh ta.
Lý Mạn chấp nhận yêu cầu kết bạn của anh, anh bấm vào tường nhà cô, chỉ lẻ tẻ vài hoạt động, cập nhật khi có khi không.
Hơn nửa năm không gửi tin nhắn gì cho bạn bè, Bùi Nghiệp Khôn bỗng cập nhật trạng thái.
‘Đầu năm nay miệng của kẻ trộm lại ngọt ngào đến thế.’
Anh cài đặt quyền riêng tư.
Ngày hôm sau Lý Mạn ở trên tàu cao tốc mới nhìn thấy, xe của cô lần là đến mười hai giờ năm mươi phút chiều, từ Đồng Thành đến Giang Châu tổng cộng mất hai giờ năm phút.
Vị trí của cô gần cửa sổ, hành lý không nhiều chỉ một túi xách.
Đoàn xe chạy, sau khi khẽ lay động thì chính thức chạy lên đường.
Cô không biết trạng thái vừa cập nhật của Bùi Nghiệp Khôn có ý gì, nhưng mơ hồ cảm thấy có liên quan đến cô.
Điện thoại di động rung lên, anh gửi tin nhắn weixin đến: Về đến nhà thì gọi điện thoại cho tôi.
Lý Mạn nhắn lại chữ được.
Bùi Nghiệp Khôn lại gửi đến một biểu tượng, là cái đầu heo.
Lý Mạn thoát khung trò chuyện weixin không trả lời anh, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, từng đoàn xe đan xen nhau, đoạn đường ngắn ngủi không người quen, đoàn xe chạy ra quốc lộ vốn có hình dạng đường ray, mặt đất đầy đá nhỏ và đất vàng nhiễm nước mưa.
Cô ở Đồng Thành đợi nhiều năm đến thế, cho đến ngày hôm ấy mới gặp lại anh tại nơi này, ngay tại thời điểm cô nhớ anh đến phát điên, khi cô chắc chắn mình không thể nào quên được anh, bị kiềm hãm nhiều năm… giống như mưa xuân phá trúc khó kiềm chế.
Cô không thể kiềm hãm ý muốn đến gần anh, chỉ muốn tiếp xúc với anh nhiều hơn. Đây là cảm tính.
Nhưng cũng không thể kiềm hãm những bước lùi về sau đó. Đây là lý tính.
Trải qua nhiều năm yêu thầm giống như thuyền bè chìm vào biển khơi, tồn tại, nhưng không thể trồi lên khỏi mặt nước.
Từ cửa hàng thức ăn đi ra, Bùi Nghiệp Khôn đi về cùng cô.
Anh bước chân lớn, vóc người cũng cao, khi đi tạo ra cơn gió nhẹ, Lý Mạn mang giày cao gót, không đuổi theo kịp.
Vài học sinh nữ đi ngang qua đều bất giác quay nhìn vài lần, Lý Mạn thận trọng, đều thu hết vào trong mắt.
Anh chỉ có bề ngoài là tốt, từ nhỏ đã có rất nhiều bạn học nữ thích.
Bùi Nghiệp Khôn muốn nói chuyện với cô, đảo mắt phát hiện bên cạnh không có người, quay đầu nhìn cô tăng bước chân đi tới, anh nhếch môi cười, đứng tại chỗ đợi cô.
Bùi Nghiệp Khôn: “Lùn đã đành rồi, chân còn ngắn nữa.”
Lý Mạn: “Ở trường trong nhóm học sinh nữ dáng em không tính là lùn.”
“Lùn.”
Hai người đi bằng nhau, Bùi Nghiệp Khôn thả chậm nước chân hơn.
Nếu nói ngày hôm qua anh không quen thuộc con đường này, lúc này đi lần thứ hai anh đã nhớ hoàn toàn.
Lý Mạn mở cửa, anh đứng sau lưng cô, chìa khóa chuyển động hai cái, âm thanh trong trẻo.
Lý Mạn ra sân thượng gom quần áo, Bùi Nghiệp Khôn đứng cạnh tủ giày đợi.
Anh lại liếc thấy cái đồ lót xếp ngay đó, tối hôm qua ánh đèn quá mờ không nhìn rõ, bây giờ thì rõ ràng rồi.
Lý Mạn nói: “Em đi lấy túi cho anh xách.”
Cô xoay người đi vào phòng ngủ, nhìn xuyên qua khe cửa, cô khom người tìm túi trong bàn đọc sách, áo phông bị cuốn lên một đoạn để lộ khoảng lưng nhỏ.
Lý Mạn gấp quần áo giúp anh, nói: “Đèn phòng ngủ của em bị hỏng, hôm nay mua bóng đèn vẫn chưa dùng, em với không tới, có thể thay giúp em không?”
“Bóng đèn đâu?”
Lý Mạn lấy bóng đèn vừa mua trong túi xách ra, đi theo anh vào phòng ngủ, cô đẩy cái ghế dưới bàn đọc sách ra.
Bùi Nghiệp Khôn đứng lên trên ghế, đưa tay là có thể xoay vặn bóng đèn ra.
Tối hôm qua Lý Mạn nhón chân còn chẳng với tới.
“Đưa bóng đèn qua đây.”
Lý Mạn một tay đỡ lưng ghế một tay đưa cho anh.
Bùi Nghiệp Khôn: “Nếu như hôm nay tôi không ở đây em định nhờ ai thay giúp?”
Lý Mạn: “Chủ nhà.”
“Nam hay nữ?”
“Nam.”
Bùi Nghiệp Khôn vặn bóng đèn xong, “Tấm lòng em lớn thật đấy, một mình em sống bên ngoài, sao chẳng cẩn thận gì.”
Lý Mạn ngẩng đầu nhìn anh, khi anh đưa tay vô tình kéo áo sơ mi lên theo một đoạn, cơ bụng hiện ra lờ mờ.
Bùi Nghiệp Khôn bước xuống ghế, “Nhìn thử xem, bật sáng không.”
Lý Mạn bật công tắc lên, sáng rồi.
Anh tùy tiện liếc quanh phòng ngủ cô, cũng là màu đen và xám tro hệt như phòng khách, sách trên bàn sắp xếp ngăn nắp, giống như một người có học. Trên giường chất vài con thú bông, anh nghĩ, hóa ra vẫn là cô gái nhỏ.
Lý Mạn nói: “Muốn uống nước không?”
Bùi Nghiệp Khôn nhíu mày, “Có.”
Đến bước này, dường như đều theo kế hoạch.
Anh chầm chậm ngồi xuống mép giường cô, kéo một con thú đến, thuận tay cầm lên bóp một cái.
Con thú màu vàng, xấu xí chẳng giống gì.
Anh ném con thú bông đi, chuyển mắt nhìn thấy gạt tàn thuốc đặt trên tủ đầu giường, có bốn năm cái tàn thuốc, Lý Mạn nghiện thuốc là không nặng, nhưng con gái thì chẳng nên hút thuốc làm gì.
Bên cạnh đặt một cái hộp nhỏ, nắp hộp nửa đóng nửa mở.
Khi Lý Mạn đi vào anh đang đọc sách.
Lý Mạn giật cuốn sách trong tay anh, đưa nước trái cây thế vào.
Bùi Nghiệp Khôn: “Em đọc sách nghiêm túc thật đấy, còn đánh dấu nhiều đến thế.”
“Thói quen thôi.”
Anh cười hừ một tiếng, “Cả ngày đọc loại sách này đúng là rước thêm mệt mỏi.”
Vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng mưa rơi tí tách, hôm nay âm u hơn nửa ngày cuối cùng thì mưa cũng rơi.
Mưa mùa hè nói đến là đến, khi lớn khi nhỏ, trận mưa này không biết bao lâu mới ngừng.
Lý Mạn nói: “Em lấy ô cho anh.”
Bùi Nghiệp Khôn nhướng mày, hơi dựa vào giường cô, “Đợi mưa tạnh tôi sẽ đi, vừa mưa vừa gió thế này, tay tôi còn cầm túi, đi thế nào được.”
Lý Mạn gật đầu. “Vậy anh ngồi đi.”
Tình trạng mưa lớn như thác đổ, mưa chưa muốn ngừng sớm.
Giường cô vừa êm vừa thơm, Bùi Nghiệp Khôn cầm gối đệm sau đầu, nói: “Tôi ngủ một lúc.”
Tối hôm qua lăn lộn trên cái giường cứng không ngủ được, rạng sáng mới miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ mà còn nằm mơ lung tung, bây giờ ấm êm liền thấy mệt rã rời, hai mắt nhíu lại dính mặt không mở ra được.
“Bỏ giày ra rồi ngủ.”
Bùi Nghiệp Khôn phất tay: “Chân tôi thối.”
“Chẳng sao cả.”
Bùi Nghiệp Khôn không bỏ giày, nằm im ngủ ngay, chân đặt trên mép giường, không bao lâu đã ngủ say.
Lý Mạn ngồi trước bàn đọc sách viết kế hoạch khóa luận, bút cà loạt soạt, đan xen lẫn với tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, mùa hè sau giờ ngọ thời tiết lạnh lẽo và yên tĩnh như thế.
Nhoáng một cái hai giờ đã trôi qua, cơn mưa nhỏ dần.
Lý Mạn đứng dậy đi vào bếp lấy nước trái cây, vừa đi về vừa uống, cô đứng đầu giường nhìn Bùi Nghiệp Khôn, người đàn ông hơn mét tám nằm vắt ngang trên cái giường nhỏ, giữa cái giường trũng xuống, hai chân anh đặt chung một chỗ bên cạnh giường, đường cong gương mặt cường tráng, chỉ có vài mảnh râu vụn chưa được cạo sạch.
Lý Mạn đặt nước trái cây trong tay xuống, đi đến bên cạnh anh, ánh mắt rơi vào môi anh.
Chỉ cần khom người xuống là có thể ngửi được mùi vị của anh, cô ngắm anh như thế, có phần ám ảnh như bị ma quỷ nhập.
Cô đặt một nu hôn hời hợt xuống môi anh, nhẹ như lông chim, không muốn để người biết.
Lý Mạn thẳng người, đi ra ban công, rón rén, mỗi một bước đều giống như kẻ trộm.
Tiếng bước chân của cô càng lúc càng xa, Bùi Nghiệp Khôn mở mắt, trần nhà trắng xóa có phần chói mắt, anh nhíu phần giữa hai hàng lông mày rồi đứng dậy, đuôi mắt rơi trên cái hộp nửa đóng nửa mở.
Lý Mạn ra ban công hút thuốc.
Bùi Nghiệp Khôn đi đến sau lưng cô, cánh tay từ phía sau vòng qua cướp thuốc của cô, nói: “Bỏ thuốc lá đi.”
Lý Mạn không biết anh đi ra từ lúc nào, bị dọa đến giật mình, một bên vai chạm vào ngực anh.
Bùi Nghiệp Khôn ngậm thuốc trong miệng mình, trên tàn thuốc dính son môi, mùi đào ngọt.
Lý Mạn quay lại ngẩng đầu nhìn anh, anh rít một hơi rồi một hơi, cũng nhìn lại cô, bốn mắt nhìn nhau, không nói rõ sự mập mờ.
Bùi Nghiệp Khôn còn nói: “Bỏ đi, nghe được không?”
“Được.” Cô đồng ý đầy hào sảng.
Lý Mạn quay đầu sang nơi khác, nói: “Mưa đã ngừng rồi.”
Bùi Nghiệp Khôn ngậm thuốc, cúi đầu nhìn cô chằm chằm: “Đuổi tôi đi à?”
Anh dựa rất gần, Lý Mạn không có đường lui, cô chỉ có thể vòng qua người anh, nói: “Đợi một lúc nữa anh về lại muộn.”
Bùi Nghiệp Khôn dụi tắt thuốc trên bức tường ban công, nhìn chằm chằm bóng người cô, một lúc sau mới thoát ra được.
Bùi Nghiệp Khôn quay về nhà trọ, bên trong không có người, đám người Chu Kim đi làm rồi.
Anh nằm trên giường, trong lúc rảnh rỗi, lại chơi vài trò chơi, rồi lại lên weixin, trong danh sách bạn bè nhảy ra weixin của Lý Mạn, anh tiện tay nhấn nút gửi yêu cầu kết bạn.
Anh rất ít lên weixin, bên trong cũng chẳng có bao nhiêu người, công việc hàng năm ở bên này, một vòng tròn nhỏ.
Trừ tin tức bình thường, còn có vài tin của Tiền Giang Hải.
Anh ta nói tháng bảy kết hôn, kêu anh đến tham dự hôn lễ, tin nhắn là vài ngày trước.
Tiền Giang Hải là người bạn thân cấp hai của anh, ở không xa lắm, là một người anh em hào phóng, khi đó đánh nhau bị phạt đứng mới thành anh em.
Bùi Nghiệp Khôn nhắn lại chữ đồng ý.
Tiền Giang Hải hồi đáp rất nhanh, nói: Gọi Tiểu Mạn nữa, khi ăn tết tôi có gặp em ấy ở trấn trên, dáng người đúng là đẹp, vừa hay, chỗ của tôi toàn là một đống người trình độ học vấn cao.
Bùi Nghiệp Khôn: …
Tiền Giang Hải: Có được không thế?
Bùi Nghiệp Khôn: Cậu vẫn nhớ kỹ thế ư.
Tiền Giang Hải: Không phải tôi, ngày hôm ấy bạn tôi cũng thấy em ấy, sau đó còn hỏi tôi có weixin em ấy không, tôi nào có, rồi quên khuấy luôn chuyện này, cậu không phải là bạn từ tấm bé của cô ấy à, tôi muốn cậu dẫn đến, đến lúc đó làm kẻ mai mối.
Bùi Nghiệp Khôn: Để tôi hỏi lại cô ấy.
Tiền Giang Hải: Vậy cậu thì sao, bao giờ kết hôn?
Bùi Nghiệp Khôn: Không biết.
Tiền Giang Hải lại hỏi tình trạng gần đây của Lý Mạn, Bùi Nghiệp Khôn không trả lời lại anh ta.
Lý Mạn chấp nhận yêu cầu kết bạn của anh, anh bấm vào tường nhà cô, chỉ lẻ tẻ vài hoạt động, cập nhật khi có khi không.
Hơn nửa năm không gửi tin nhắn gì cho bạn bè, Bùi Nghiệp Khôn bỗng cập nhật trạng thái.
‘Đầu năm nay miệng của kẻ trộm lại ngọt ngào đến thế.’
Anh cài đặt quyền riêng tư.
Ngày hôm sau Lý Mạn ở trên tàu cao tốc mới nhìn thấy, xe của cô lần là đến mười hai giờ năm mươi phút chiều, từ Đồng Thành đến Giang Châu tổng cộng mất hai giờ năm phút.
Vị trí của cô gần cửa sổ, hành lý không nhiều chỉ một túi xách.
Đoàn xe chạy, sau khi khẽ lay động thì chính thức chạy lên đường.
Cô không biết trạng thái vừa cập nhật của Bùi Nghiệp Khôn có ý gì, nhưng mơ hồ cảm thấy có liên quan đến cô.
Điện thoại di động rung lên, anh gửi tin nhắn weixin đến: Về đến nhà thì gọi điện thoại cho tôi.
Lý Mạn nhắn lại chữ được.
Bùi Nghiệp Khôn lại gửi đến một biểu tượng, là cái đầu heo.
Lý Mạn thoát khung trò chuyện weixin không trả lời anh, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, từng đoàn xe đan xen nhau, đoạn đường ngắn ngủi không người quen, đoàn xe chạy ra quốc lộ vốn có hình dạng đường ray, mặt đất đầy đá nhỏ và đất vàng nhiễm nước mưa.
Cô ở Đồng Thành đợi nhiều năm đến thế, cho đến ngày hôm ấy mới gặp lại anh tại nơi này, ngay tại thời điểm cô nhớ anh đến phát điên, khi cô chắc chắn mình không thể nào quên được anh, bị kiềm hãm nhiều năm… giống như mưa xuân phá trúc khó kiềm chế.
Cô không thể kiềm hãm ý muốn đến gần anh, chỉ muốn tiếp xúc với anh nhiều hơn. Đây là cảm tính.
Nhưng cũng không thể kiềm hãm những bước lùi về sau đó. Đây là lý tính.
Trải qua nhiều năm yêu thầm giống như thuyền bè chìm vào biển khơi, tồn tại, nhưng không thể trồi lên khỏi mặt nước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.