Chương 76: Đúng người, đúng thời điểm
Erly
12/10/2022
Nếu như có ai đó hỏi Hình Sở Nhan, ở bên cạnh một nam sinh nghèo từng có khi một ngày chỉ ăn được một bữa cơm, liệu Nghiêm Nhất Thành sẽ cho cô
được những gì.
Khi ấy, Hình Sở Nhan sẽ ngẩng cao đầu đáp: "Hai mạng sống, một cuộc đời, một gia đình, tình yêu, tương lai và hạnh phúc. Còn có một người chồng yêu vợ thương con, hiếu thảo với người lớn trong nhà, có năng lực, sự chăm chỉ và cầu tiến, là trụ cột vững chắc chống đỡ cả thế giới rộng lớn."
Năm hai mươi hai tuổi, Hình Sở Nhan sẵn sàng từ bỏ quãng thanh xuân tươi đẹp của đời người con gái để kết hôn và sinh con. Ngoài việc xây dựng gia đình riêng, cô còn muốn bà ngoại anh được ẵm bồng cháu cố khi còn khoẻ mạnh.
Năm hai mươi bốn tuổi, Hình Sở Nhan dùng hai năm chờ đợi Nghiêm Nhất Thành nhập ngũ và xuất ngũ trở về.
Năm hai mươi bảy tuổi, cả hai ổn định cuộc sống, chào mừng thành viên mới, gia đình trọn vẹn đủ đầy.
Con gái đầu lòng được đặt tên Nghiêm Sở Hạ.
Con trai út được đặt tên Nghiêm Nhất Sở.
Đáng nói, Hình Sở Nhan đã dự bị thêm cái tên "Nghiêm Nhất Khanh" nhưng không được Nghiêm Nhất Thành thành toàn.
Mải cho đến khi con trai nhỏ được một tuổi, Nghiêm Nhất Thành và Hình Sở Nhan mới chính thức tổ chức hôn lễ dù đã đăng ký kết hôn từ năm hai mươi tuổi.
Thời gian chờ đợi đi đến một cái kết viên mãn đối với Hình Sở Nhan rất dài, nhưng cô chưa từng cảm thấy thua thiệt.
Từ những ngày chật vật lập nghiệp đến khi lên làm chủ đồng sở hữu với Cẩn Nam, Nghiêm Nhất Thành vẫn chưa từng thay đổi tính tình dù xô bồ cuộc sống không ngừng đẩy đưa.
Nghiêm Nhất Thành đối với Hình Sở Nhan vẫn luôn kiên nhẫn và nhường nhịn. Anh chưa từng quên trách nhiệm bản thân đang gánh vác, cũng chưa từng quên vì sao lại chọn cô cùng trở thành bạn đời.
Tháng mười hai cuối năm.
Sau một ngày đi thử váy cưới và chụp ảnh cưới trở về, Hình Sở Nhan tắm xong nằm dài trên giường không còn chút sức lực. Lát sau, Nghiêm Nhất Thành cũng quay lại giường, nhiệt tình bóp tay bóp chân cho cô.
Trong lúc đang được Nghiêm Nhất Thành bóp chân, Hình Sở Nhan tiện tay mở điện thoại của anh vào Album ảnh, có điều càng xem vẻ mặt cô càng lúc càng hiện rõ sự hoài nghi.
"Sáng hôm nay, em thay mười cái váy anh đều chê, mà hình chụp em trong mười bộ lại không thiếu tấm nào nhỉ?"
Biểu cảm Nghiêm Nhất Thành thoáng lên sự chột dạ, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt cô mà thấp giọng đáp: "Hôm tổ chức hôn lễ sẽ rất cực, anh cũng không thể để em thay mười bộ, chi bằng hôm nay có dịp cho em thay nhiều rồi chụp làm kỷ niệm."
"Biết ngay là anh có tính toán mà!"
Vừa nói Hình Sở Nhan vừa chồm dậy đánh vào chân Nghiêm Nhất Thành, nhưng cùng lúc cửa phòng bật mở, một giọng nói trong veo cất lên.
"Cha mẹ! Em trai ngủ rồi!"
Quá bất ngờ, Hình Sở Nhan trượt tay đánh vào người Nghiêm Nhất Thành gây ra một tiếng "Chát", ngay sau đó cô lại giật mình nhìn qua con gái đang mở to mắt nhìn về phía bên này.
Nghiêm Sở Hạ năm tuổi để tóc ngắn ngang cằm, mặc đồ ngủ hình thỏ màu trắng, cô nhóc nhìn chằm chằm vào Hình Sở Nhan, chợt cất tiếng chất vấn: "Mẹ lại đánh cha sao?"
"Không có, mẹ giỡn thôi, mẹ không có đánh cha!"
Giữa lúc Hình Sở Nhan gấp gáp giải thích, Nghiêm Nhất Thành lại lén bày gương mặt mếu máo cho con gái thấy.
Nghiêm Sở Hạ nghiêm mặt như bà cụ non, tai nghe mẹ nói nhưng mắt nhìn về cha.
Đợi Hình Sở Nhan nói xong, Nghiêm Sở Hạ bỗng bước tới giường trèo lên chui vào giữa, kiên quyết tuyên bố: "Em trai ngủ với bà ngoại rồi, bà cố cũng ngủ rồi, tối nay con ngủ ở đây canh chừng không cho mẹ đánh cha nữa."
Nói xong, cô nhóc nằm xuống kéo chăn đắp, Hình Sở Nhan còn đang sốc chưa kịp tỉnh thì đã bắt gặp Nghiêm Nhất Thành phấn khởi leo qua phía bên kia giường nằm cạnh con gái, anh còn hí hửng nói: "May quá, nghỉ ngơi được một đêm."
Hình Sở Nhan không cam tâm nhìn hai cha con Nghiêm Nhất Thành vui vẻ ôm nhau ngủ. Cô hít sâu một hơi, vì công cuộc phải giành anh cho riêng mình, cô vội cười lã chã nịnh bợ con gái: "Mẹ đâu có đánh cha, thật mà... Bây giờ con về phòng ngủ trước, mai mẹ dẫn đi mua kem, được không?"
Nghiêm Sở Hạ vừa mới quay đầu về phía Hình Sở Nhan, Nghiêm Nhất Thành đã vội ôm chặt con gái, khẩn khiết van nài: "Đừng về, con mà về mẹ ăn thịt cha đó, con phải ở lại đây bảo vệ cha."
Nghe Nghiêm Nhất Thành nói vậy, Nghiêm Sở Hạ liền phũ phàng quay mặt đi mặc kệ Hình Sở Nhan, khiến cô ngỡ ngàng chỉ biết cắn răng không cách nào chấp nhận nổi.
Miệng thì nói "Yêu em" nhưng lại lấy con gái ra làm "phao cứu sinh" để Hình Sở Nhan không dám "làm bậy", Nghiêm Nhất Thành thật lòng cũng không muốn.
Có điều sức người có hạn, Hình Sở Nhan lại quá si mê thân thể của Nghiêm Nhất Thành, dù anh không thể giúp cô tĩnh tâm cũng phải tự bảo vệ bản thân trước thú vui đen tối của vợ.
Nghiêm Nhất Thành đã từng ước một tuần ba đêm, bởi bảy đêm đối với anh thật sự quá sức!
Cả đêm dài Hình Sở Nhan ấm ức ôm chăn nằm ngủ, sáng hôm sau xuống nhà đã nghe tiếng cười đùa khúc khích của con trai nhỏ.
Bên dưới nhà, bà ngoại Nghiêm Nhất Thành cùng Hình Nhu ngồi ở bàn ăn, còn anh ngồi ở phòng khách đặt con trai ngồi trên chân mình, con gái ngồi cạnh anh đùa giỡn chọc cười em trai.
Dù không phải là lần đầu chứng kiến khung cảnh hiện tại, nhưng đôi khi Hình Sở Nhan vẫn mơ hồ cứ ngỡ bản thân chỉ đang mơ về một tương lai mà cô khao khát.
Không chỉ Hình Sở Nhan mà Nghiêm Nhất Thành cũng đã trưởng thành rất nhiều, nhiều đến mức đoạn đường cả hai từng đi qua khắc đầy kỷ niệm.
Trước khi có Nghiêm Nhất Thành xuất hiện trong đời mình, Hình Sở Nhan xem thế giới này là nơi u tối tạm bợ.
Sau khi có Nghiêm Nhất Thành xuất hiện trong đời mình, thế giới trong mắt Hình Sở Nhan đã hóa thành giấc mộng đẹp đẽ không phải ai cũng có được.
Tất cả, cũng là nhờ có Nghiêm Nhất Thành xuất hiện trong đời Hình Sở Nhan.
Khi ấy, Hình Sở Nhan sẽ ngẩng cao đầu đáp: "Hai mạng sống, một cuộc đời, một gia đình, tình yêu, tương lai và hạnh phúc. Còn có một người chồng yêu vợ thương con, hiếu thảo với người lớn trong nhà, có năng lực, sự chăm chỉ và cầu tiến, là trụ cột vững chắc chống đỡ cả thế giới rộng lớn."
Năm hai mươi hai tuổi, Hình Sở Nhan sẵn sàng từ bỏ quãng thanh xuân tươi đẹp của đời người con gái để kết hôn và sinh con. Ngoài việc xây dựng gia đình riêng, cô còn muốn bà ngoại anh được ẵm bồng cháu cố khi còn khoẻ mạnh.
Năm hai mươi bốn tuổi, Hình Sở Nhan dùng hai năm chờ đợi Nghiêm Nhất Thành nhập ngũ và xuất ngũ trở về.
Năm hai mươi bảy tuổi, cả hai ổn định cuộc sống, chào mừng thành viên mới, gia đình trọn vẹn đủ đầy.
Con gái đầu lòng được đặt tên Nghiêm Sở Hạ.
Con trai út được đặt tên Nghiêm Nhất Sở.
Đáng nói, Hình Sở Nhan đã dự bị thêm cái tên "Nghiêm Nhất Khanh" nhưng không được Nghiêm Nhất Thành thành toàn.
Mải cho đến khi con trai nhỏ được một tuổi, Nghiêm Nhất Thành và Hình Sở Nhan mới chính thức tổ chức hôn lễ dù đã đăng ký kết hôn từ năm hai mươi tuổi.
Thời gian chờ đợi đi đến một cái kết viên mãn đối với Hình Sở Nhan rất dài, nhưng cô chưa từng cảm thấy thua thiệt.
Từ những ngày chật vật lập nghiệp đến khi lên làm chủ đồng sở hữu với Cẩn Nam, Nghiêm Nhất Thành vẫn chưa từng thay đổi tính tình dù xô bồ cuộc sống không ngừng đẩy đưa.
Nghiêm Nhất Thành đối với Hình Sở Nhan vẫn luôn kiên nhẫn và nhường nhịn. Anh chưa từng quên trách nhiệm bản thân đang gánh vác, cũng chưa từng quên vì sao lại chọn cô cùng trở thành bạn đời.
Tháng mười hai cuối năm.
Sau một ngày đi thử váy cưới và chụp ảnh cưới trở về, Hình Sở Nhan tắm xong nằm dài trên giường không còn chút sức lực. Lát sau, Nghiêm Nhất Thành cũng quay lại giường, nhiệt tình bóp tay bóp chân cho cô.
Trong lúc đang được Nghiêm Nhất Thành bóp chân, Hình Sở Nhan tiện tay mở điện thoại của anh vào Album ảnh, có điều càng xem vẻ mặt cô càng lúc càng hiện rõ sự hoài nghi.
"Sáng hôm nay, em thay mười cái váy anh đều chê, mà hình chụp em trong mười bộ lại không thiếu tấm nào nhỉ?"
Biểu cảm Nghiêm Nhất Thành thoáng lên sự chột dạ, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt cô mà thấp giọng đáp: "Hôm tổ chức hôn lễ sẽ rất cực, anh cũng không thể để em thay mười bộ, chi bằng hôm nay có dịp cho em thay nhiều rồi chụp làm kỷ niệm."
"Biết ngay là anh có tính toán mà!"
Vừa nói Hình Sở Nhan vừa chồm dậy đánh vào chân Nghiêm Nhất Thành, nhưng cùng lúc cửa phòng bật mở, một giọng nói trong veo cất lên.
"Cha mẹ! Em trai ngủ rồi!"
Quá bất ngờ, Hình Sở Nhan trượt tay đánh vào người Nghiêm Nhất Thành gây ra một tiếng "Chát", ngay sau đó cô lại giật mình nhìn qua con gái đang mở to mắt nhìn về phía bên này.
Nghiêm Sở Hạ năm tuổi để tóc ngắn ngang cằm, mặc đồ ngủ hình thỏ màu trắng, cô nhóc nhìn chằm chằm vào Hình Sở Nhan, chợt cất tiếng chất vấn: "Mẹ lại đánh cha sao?"
"Không có, mẹ giỡn thôi, mẹ không có đánh cha!"
Giữa lúc Hình Sở Nhan gấp gáp giải thích, Nghiêm Nhất Thành lại lén bày gương mặt mếu máo cho con gái thấy.
Nghiêm Sở Hạ nghiêm mặt như bà cụ non, tai nghe mẹ nói nhưng mắt nhìn về cha.
Đợi Hình Sở Nhan nói xong, Nghiêm Sở Hạ bỗng bước tới giường trèo lên chui vào giữa, kiên quyết tuyên bố: "Em trai ngủ với bà ngoại rồi, bà cố cũng ngủ rồi, tối nay con ngủ ở đây canh chừng không cho mẹ đánh cha nữa."
Nói xong, cô nhóc nằm xuống kéo chăn đắp, Hình Sở Nhan còn đang sốc chưa kịp tỉnh thì đã bắt gặp Nghiêm Nhất Thành phấn khởi leo qua phía bên kia giường nằm cạnh con gái, anh còn hí hửng nói: "May quá, nghỉ ngơi được một đêm."
Hình Sở Nhan không cam tâm nhìn hai cha con Nghiêm Nhất Thành vui vẻ ôm nhau ngủ. Cô hít sâu một hơi, vì công cuộc phải giành anh cho riêng mình, cô vội cười lã chã nịnh bợ con gái: "Mẹ đâu có đánh cha, thật mà... Bây giờ con về phòng ngủ trước, mai mẹ dẫn đi mua kem, được không?"
Nghiêm Sở Hạ vừa mới quay đầu về phía Hình Sở Nhan, Nghiêm Nhất Thành đã vội ôm chặt con gái, khẩn khiết van nài: "Đừng về, con mà về mẹ ăn thịt cha đó, con phải ở lại đây bảo vệ cha."
Nghe Nghiêm Nhất Thành nói vậy, Nghiêm Sở Hạ liền phũ phàng quay mặt đi mặc kệ Hình Sở Nhan, khiến cô ngỡ ngàng chỉ biết cắn răng không cách nào chấp nhận nổi.
Miệng thì nói "Yêu em" nhưng lại lấy con gái ra làm "phao cứu sinh" để Hình Sở Nhan không dám "làm bậy", Nghiêm Nhất Thành thật lòng cũng không muốn.
Có điều sức người có hạn, Hình Sở Nhan lại quá si mê thân thể của Nghiêm Nhất Thành, dù anh không thể giúp cô tĩnh tâm cũng phải tự bảo vệ bản thân trước thú vui đen tối của vợ.
Nghiêm Nhất Thành đã từng ước một tuần ba đêm, bởi bảy đêm đối với anh thật sự quá sức!
Cả đêm dài Hình Sở Nhan ấm ức ôm chăn nằm ngủ, sáng hôm sau xuống nhà đã nghe tiếng cười đùa khúc khích của con trai nhỏ.
Bên dưới nhà, bà ngoại Nghiêm Nhất Thành cùng Hình Nhu ngồi ở bàn ăn, còn anh ngồi ở phòng khách đặt con trai ngồi trên chân mình, con gái ngồi cạnh anh đùa giỡn chọc cười em trai.
Dù không phải là lần đầu chứng kiến khung cảnh hiện tại, nhưng đôi khi Hình Sở Nhan vẫn mơ hồ cứ ngỡ bản thân chỉ đang mơ về một tương lai mà cô khao khát.
Không chỉ Hình Sở Nhan mà Nghiêm Nhất Thành cũng đã trưởng thành rất nhiều, nhiều đến mức đoạn đường cả hai từng đi qua khắc đầy kỷ niệm.
Trước khi có Nghiêm Nhất Thành xuất hiện trong đời mình, Hình Sở Nhan xem thế giới này là nơi u tối tạm bợ.
Sau khi có Nghiêm Nhất Thành xuất hiện trong đời mình, thế giới trong mắt Hình Sở Nhan đã hóa thành giấc mộng đẹp đẽ không phải ai cũng có được.
Tất cả, cũng là nhờ có Nghiêm Nhất Thành xuất hiện trong đời Hình Sở Nhan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.