Chương 13
Chấp Thông Nhất Căn
20/04/2024
Quý Minh Châu cũng không biết mình khi nào tỉnh lại, mọi thứ hoàn toàn mơ hồ, cô chỉ cảm thấy “Trường gối đầu” bên cạnh đột ngột có độ ấm.
Cô cọ đầu lên trên, dùng đầu tựa vào và xoa nhẹ vài cái, phát hiện rằng so với tối hôm qua có xúc cảm hơn rất nhiều. Giống như có chút cứng rắn.
Vừa nghĩ, Quý Minh Châu còn lẩm bẩm vài câu, đại loại như là “Sao khác quá” “Gối đầu sao có thể cứng như vậy” “Ấm thật đấy”.
Mí mắt Quý Minh Châu khẽ nhắm lại một lát, sau đó nằm nghiêng sang một bên mới mở mắt ra.
Trên nóc nhà, chiếc đèn treo bằng thủy tinh màu đen phát ra ánh sáng ảm đạm, mới sáng sớm cho nên bên ngoài vẫn còn mờ hơi sương.
Cô tùy ý mà cọ cọ, tầm mắt quay lại bên cạnh người, tập trung nhìn vào, trực tiếp sững sờ.
Mặt của Giang Tịch gần trong gang tấc.
So với thời điểm trước khi đi ngủ vào tối hôm qua lại còn gần hơn.
Gần đến nỗi cô có thể mơ hồ đếm được số lông mi trên mặt anh, vừa nhỏ vừa dài.
Làn da vẫn trắng trẻo như mọi khi có chút lạnh, giống như ngọc tinh xảo thanh khiết.
Kỳ thật đôi mắt Giang Tịch mới là thứ đẹp nhất, nó như có một sức hút vô hình, câu hồn đoạt phách người đối diện.
Thời điểm bình tĩnh liếc người khác thì làm cho họ có cảm giác sâu muôn vạn trượng.
Có người nói đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn, đối với Giang Tịch lại có vẻ không hoàn toàn chính xác, có đôi khi ngay cả Quý Minh Châu cũng cảm thấy không thể nhìn anh trong một thời gian dài.
Quý Minh Châu ngây ngốc một lát, còn chưa kịp nghĩ thông suốt hai người vì sao dựa gần như vậy, thì giây tiếp theo người trước mặt chậm rãi mở mắt ra, hai tròng mắt đen sì trực tiếp vây lấy cô.
Chỉ cần nhìn một cái là vô cùng chuẩn xác.
Rõ ràng anh ấy không ngủ, đã tỉnh từ lâu rồi!
Quý Minh Châu vẫn cứ duy trì tư thế như lúc trước, thanh âm “Nha” nho nhỏ vang lên.
Bị Giang Tịch dọa như vậy, cô cũng nhất thời tỉnh táo lại, sau khi hoàn hồn về thì cảm xúc trên tay càng thêm chân thật.
Cô lúc này mới phát giác ra tay của mình hoàn toàn đặt trên người anh, gắt gao ôm chặt, không hề có một chút khoảng cách nào.
Quý Minh Châu dường như là có lửa đốt, vội vàng lấy tay về.
“……… Sao lại thế này?”
Cô vốn muốn hỏi, kết quả lời nói vừa ra khỏi miệng, cổ họng liền lập tức phản kháng.
Giọng nói khàn khàn không thôi, yết hầu cũng đau dữ dội.
Đến lúc này, cô vẫn còn đang suy nghĩ, Giang Tịch vừa rồi rốt cuộc là ngủ thật hay là giả ngủ.
Nếu là vế sau, như vậy là sau khi anh tỉnh lại hẳn là đã nhận thấy được sự tồn tại của cô, vậy mà cũng không thèm chào hỏi một cái, hơn nữa còn dọa cô nhảy dựng, như vậy là anh sai! Mà nếu là vế trước —— biết rõ ràng mà còn giả bộ hồ đồ, như vậy…… Vẫn là anh sai!
“Giang Tịch, anh đang chiếm tiện nghi của tôi đúng không!” Quý Minh Châu cũng không màng yết hầu đang dần đau đớn, trực tiếp hỏi lại.
Giang Tịch vẫn còn duy trì tư thế lúc trước, “Rốt cuộc thì ai đang chiếm ai?”
Vừa dứt lời, tầm mắt anh bình tĩnh dời về phía dưới.
Quý Minh Châu vốn đang muốn mở miệng, chiếu theo tầm mắt của Giang Tịch rơi xuống ——
Chân của cô vẫn còn đang gác ở trên đùi anh, kiêu ngạo đến cực điểm, giống y chang bạch tuộc.
Mới có vài giây trôi qua, cái danh “Chiếm tiện nghi” này đã quay ngược trở về trên người Quý Minh Châu, hơn nữa còn sắp hung hăng mà định tội cô.
Cô còn chưa nghĩ ra cách phản bác thì đã bị Giang Tịch nhàn nhạt ngăn lại, “Khoan đừng nói chuyện.”
Anh dùng bộ dạng phân phó công việc như vậy rất có hiệu quả uy hiếp.
Quý Minh Châu chỉ nhìn thấy Giang Tịch nửa ngồi dậy, tay trái đặt trên trán cô, sau khi xem xét thì dừng lại một lát.
Giang Tịch cảm thụ độ ấm, cũng không quá cao, nhưng nghe giọng nói của Quý Minh Châu thì khẳng định đã nhiễm phong hàn rồi.
Anh nhớ tới tối hôm qua Quý Minh Châu có nói thân thể mình có chút không thoải mái, lúc ấy mẹ có hỏi cô muốn uống thuốc không thì cô đã từ chối, nói rằng không có gì trở ngại.
Hiện tại xem ra chắc đã bị cảm được một thời gian rồi.
“Cô bị cảm.” Giang Tịch xác định xong sự thật này liền thu tay lại.
“Anh xác định…… Sao?”
Quý Minh Châu hỏi, nghĩ đi nghĩ lại cổ họng mình vẫn luôn đau, thức thời mà câm miệng.
“Chính cô bị bệnh mà cô cũng không có cảm giác gì sao?”
Vừa nói, Giang Tịch liền xoay người xuống giường, rồi sau đó trực tiếp đi ra cửa.
Quý Minh Châu thấy bóng dáng anh gần như “Quyết tuyệt”, một lần nữa lại phỏng đoán, có phải anh cảm thấy mình bị cảm mà không nói là do có mưu đồ muốn lây bệnh cho anh, rồi sau đó đùng đùng nổi giận đi méc mẹ Giang.
Chỉ là cô hoàn toàn không cảm thấy bản thân mình đang bị cảm mạo.
Lúc trước cô đi du học đã bị bệnh như vậy quá nhiều rồi, rất nhanh sẽ khỏi, mùa đông thời tiết có chút lạnh, ngẫu nhiên không cẩn thận sẽ dễ bị cảm, mặc ấm rồi sẽ hết thôi.
Hơn nữa lúc nào cô cũng không mang theo áo khoác, cũng không dự đoán được ngân thành lại lạnh đến như vậy, không cẩn thận liền trúng chiêu.
Như vậy xem ra, không những không thể chịu đựng được, nếu cô còn kéo dài sẽ càng thêm nghiêm trọng.
Nghĩ đến đây, cô liền thử thăm dò ——
“Giang Tịch…… Anh muốn đi đâu?”
Giang Tịch vừa vặn ra cửa, đầu ngón tay thon dài để lên trên then cửa, nghe thấy vậy liền hơi quay mặt vào trong.
Giọng nói lãnh cảm vẫn trước sau như một ——
“Đi lấy thuốc cho người nào đó.”
……
Giang Tịch đi xuống lầu, trùng hợp đụng phải Giang Vũ Thành, ông đang ngồi ngay ngắn trên sô pha, đang đọc báo vô cùng chăm chú, trước mặt cà phê khói vẫn còn bốc lên lượn lờ.
Nhìn thấy Giang Tịch, Giang Vũ Thành là người lên tiếng phá vỡ trầm mặc, “Đã xuống rồi đấy à.”
Giang Tịch nhìn qua, rồi sau đó hơi gật đầu.
Giang Vũ Thành thấy anh như vậy, cũng gật gật đầu, đêm qua ký ức như thủy triều cuồn cuộn kéo đến, đủ loại chuyện cũ chuyện mới cùng nổi lên trong lòng, nhưng không so sánh được với giờ này khắc này trong lòng Giang Vũ Thành đang vô cùng kinh ngạc ——
“Sao hôm nay con dậy sớm vậy?”
Giang Tịch dừng một chút, rồi sau đó mới trả lời, “Dạ.”
Giang Vũ Thành chỉ đang phỏng đoán ở trong lòng, không nghĩ đến Giang Tịch lại trả lời lại.
Giang Tịch từ nhỏ đã có tính tình lạnh nhạt, nghiêm khắc kiềm chế bản thân, thế gia thịnh tộc nuôi dưỡng ra được người thừa kế ưu tú, khí khái khí chất tự nhiên hình thành, có đôi khi ngay cả ông làm phụ thân đều phải cảm thán, Giang Tịch ở trong một đám công tử như hạc giữa bầy gà.
Tình hình Giang Tịch khi đi du học ở Mỹ Giang Vũ Thành không rõ ràng lắm, nhưng từ lúc Giang Tịch tiếp quản Giang thị đến nay, từ một Thái Tử gia lên nắm quyền hành tuyệt đối của cả một tập đoàn, ông ở nhà ngồi chơi cả ngày liền không khỏi buồn chán.
Đã vậy, lúc trước Giang Tịch chưa dọn qua bách duyệt, đa số thời gian Giang Tịch vẫn luôn ở tại Giang trạch.
……
Giang Tịch vốn dĩ muốn tìm mẹ Giang, dù sao bà cũng có kinh nghiệm hơn một chút, thuốc ở trong nhà đều do một tay bà quản lý, vì vậy có thể đúng bệnh hốt thuốc, thế nhưng khi quẹo trái quẹo phải cũng không thể tìm thấy bóng dáng đâu.
Thấy Giang Tịch như đang tìm người, người hầu trong nhà mới tiến lên thông báo, nói là Lâm Mạn Hề sáng sớm liền ra cửa, hình như là có việc, sau khi biết được việc này anh dứt khoát vòng trở về hậu viện, đến phòng thuốc nhỏ lấy thuốc tồn kho.
Lúc trước bác sĩ gia đình của Giang trạch có để lại bên này một số loại thuốc Đông y và của cả Tây y, trị liệu các loại bệnh lý, để lại khá nhiều nhằm chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Sau khi Quý Minh Châu uống thuốc mà Giang Tịch vừa lấy về xong, liền ở lại Giang trạch dùng cơm sáng, hai người cũng không đợi ngớt mưa mà trực tiếp lên đường về nhà.
Cũng chưa kịp nói với Lâm Mạn Hề một tiếng.
Quý Minh Châu ngồi ở trong xe, nhìn mưa ở bên ngoài cửa sổ rơi xuống, sương mù đầy đường.
Đại khái bởi vì vừa mới uống thuốc cho nên đầu cô vẫn có chút choáng váng.
Cô suy nghĩ rất lâu, ấp ủ dọc đường đi một lời cảm tạ, còn chưa kịp nói ra, ở nửa đường lại bị tiếng chuông liên tiếp cắt ngang.
Giang Tịch trực tiếp nhận điện thoại, tiện tay mở loa ngoài.
“Chuyện gì.”
“Giang tổng, người hợp tác của hạng mục ở thành nam nói hôm nay muốn tới công ty, vừa đàm phán vừa để phân chia khối lượng công việc.”
“Đã đến rồi à?” Giang Tịch mắt nhìn thẳng, đôi tay nhàn tản để ở trên tay lái, đến khi dừng đèn đỏ, anh khẽ liếc mắt nhìn về phía ghế phụ, Quý Minh Châu đang lười nhác dựa vào lưng ghế.
Rồi sau đó, giọng nói của trợ lý liền truyền tới ——
“Đúng vậy, phái đoàn của bọn họ đã tới rồi, hội nghị sẽ được tổ chức vào thời gian nào đây ạ?”
“Buổi chiều tôi đến.”
“Tốt, tôi đã sắp xếp mọi thứ. Với lại —— gần đây đài truyền hình có cử người tìm tới cửa, nói là muốn tranh thủ phỏng vấn độc quyền Giang thị, tôi vốn dĩ muốn giúp ngài từ chối, thế nhưng lúc sau lại có người của Triệu gia phái đến đây, cho nên muốn hỏi ý kiến Giang tổng ngài một chút.”
“Chờ tôi về công ty rồi sẽ xử lý.”
“Vâng.”
Chờ đến khi ngắt điện thoại, Quý Minh Châu không biết nghĩ tới cái gì, đã mở miệng, “Triệu gia? Triệu gia ở Thành bắc?”
Nếu cô nhớ không lầm, lúc trước Liên Đường thường nhắc ở trước mặt cô về thành bắc Triệu gia —— Triệu Lan. Lúc ấy hai người còn đang ở hội sở, còn thấy được Triệu lan làm MC quảng bá phim, hóa ra là có quan hệ với chuyên mục phỏng vấn kinh tế tài chính.
Giang Tịch nghe Quý Minh Châu hỏi như vậy, suy tư một lát, rồi sau đó mới trả lời, “Chắc là vậy.”
Nếu là Triệu Lan được phỏng vấn Giang Tịch, cũng có thể hiểu được.
Từ sau khi về nước, Liên Đường ở bên tai cô không ngừng nhồi nhét đủ loại tin tức có liên quan đến người trong giới này, Quý Minh Châu cũng có hiểu biết tương đối về một số sự việc. Khi còn học cấp 3, Triệu Lan đã từng tỏ tình với Giang Tịch, nhưng về sau thất bại thì liền xoay người trái ôm phải ấp với bạn của Liên Đường, cuối cùng hóa ra—— lại là ba vị bằng hữu kia.
Khi Quý Minh Châu chưa về nước thì Triệu gia không hề ngần ngại tung ra vô số cành ôliu cho Giang gia. (ý muốn hợp tác hay gả con gì đó =.=)
Nghĩ lại mới nhớ tới thông báo………
Một khi đề tài này xuất hiện, Quý Minh Châu vội vàng lắc lắc đầu, đem loại hồi ức tràn lan như nước biển xua đi.
Suy nghĩ lại quay lại, cô nhớ lời của vị kia trợ lý nói, cái gì mà…… Phỏng vấn độc bá quyền?
Đầu năm nay phỏng vấn đều có tính chất độc nhất vô nhị, Giang thị thật đúng là một cái bánh to đầy hấp dẫn.
Nghĩ đến như vậy, Triệu Lan muốn có được lần phỏng vấn này, quả thật là có chút ý vị sâu xa.
“Nghe ngữ khí của anh, người bên kia rất cấp bách, hiện tại anh không cần qua đó một chút sao?”
“Đưa cô về bách duyệt trước.”
Giang Tịch nói, sau đó liền lưu loát chuyển tay lái.
Thời điểm xe chậm rãi ngừng ở gara ngầm, Quý Minh Châu còn chưa cởi dây an toàn, tiếng chuông trong xe lại một lần nữa vang lên.
Cô quay đầu nhìn về phía Giang Tịch ——
Người này quả thật vô cùng bận rộn, cũng không biết lần này là nhà nào, cái gì mà Lý gia hay Thư gia, sôi nổi muốn tìm tới cửa để được phỏng vấn độc nhất vô nhị.
Giang Tịch khẽ nhìn thông báo nhắc nhở, trực tiếp ấn trả lời.
“Giang Tịch ơi sao lại thế này! Mẹ mới đi ra ngoài một chuyến trở về con liền mang theo Minh Châu đi rồi???”
Chất vấn quen thuộc cùng với khiển trách quen thuộc của người họ Giang nào đó.
—— là giọng nói của Lâm Mạn Hề.
“Dạ, chúng con đã về đến bách duyệt rồi ạ.”
Quý Minh Châu vốn định nghiêng người tìm túi xách của mình, lúc sau thì nghe thấy giọng nói của Lâm Mạn Hề, lúc vừa mới lên xe cô không chú ý, trước mắt không biết đã để chỗ nào rồi, thùng xe u ám, cô căn bản tìm không thấy, giờ này khắc này toàn tâm toàn ý tìm kiếm túi của mình.
Giang Tịch một bên đáp lời mẹ Giang, một bên mở đèn xe mờ nhạt lên.
“Thật đúng là, mẹ vừa trở về nhà xong, buổi sáng mẹ còn bảo tài xế đưa mẹ đi ra Lệ xá đường lấy một ít hồng sâm đã đặt trước về, hầm bồi bổ cho hai đứa, vậy mà bây giờ về rồi thì lại không thấy ai.”
“Lâm thúc không nói với con là mẹ đi đâu.”
“Không nói thì con không biết gọi điện thoại hỏi sao?! Thật là —— bất quá buổi sáng con tìm mẹ có chuyện gì sao? Mẹ nghe nói con muốn lấy thuốc cho Minh Châu, chắc bây giờ không sao rồi chứ? Mẹ đã nói rồi, thoạt nhìn nó đã có điểm không thoải mái, ngày hôm qua cũng không để tâm một chút, hiện tại người trẻ tuổi các con sao lại thế này, lại còn con nữa! Con nói một chút xem, gọi điện thoại kể về sự tình là được, tại sao con lại không cho mẹ biết một chút?”
Càng nói thì ngữ khí của Lâm Mạn Hề càng nhanh, nếu có thể đủ không gian để bà bay sang bên này thông qua điện thoại, Quý Minh Châu cảm thấy Lâm Mạn Hề nhất định sẽ trực tiếp hét vào lỗ tai Giang Tịch.
Giang Tịch nghe xong chỉ nhàn nhạt đáp, “Không có gì trở ngại, chỉ là giọng nói của cô ấy hơi khàn.”
“Nga ~~~ hóa ra là giọng nói Minh Châu tối hôm qua…… Ách?” Ngữ khí của Lâm Mạn Hề đột ngột thay đổi, chậm rãi dần, đã vậy còn mang theo vẻ không chắc chắn.
Giang Tịch vẫn không nhẹ không nặng mà trả lời, “Dạ.”
Quý Minh Châu vốn dĩ đang tìm thứ gì đó ở trong túi thì nghe được cuộc trò chuyện của hai người, ngay lập tực liền lâm vào trầm mặc.
Không biết có phải là do cô suy nghĩ nhiều hay không, vì cô cảm thấy rằng đoạn đối thoại này có chút quái lạ.
Cô cọ đầu lên trên, dùng đầu tựa vào và xoa nhẹ vài cái, phát hiện rằng so với tối hôm qua có xúc cảm hơn rất nhiều. Giống như có chút cứng rắn.
Vừa nghĩ, Quý Minh Châu còn lẩm bẩm vài câu, đại loại như là “Sao khác quá” “Gối đầu sao có thể cứng như vậy” “Ấm thật đấy”.
Mí mắt Quý Minh Châu khẽ nhắm lại một lát, sau đó nằm nghiêng sang một bên mới mở mắt ra.
Trên nóc nhà, chiếc đèn treo bằng thủy tinh màu đen phát ra ánh sáng ảm đạm, mới sáng sớm cho nên bên ngoài vẫn còn mờ hơi sương.
Cô tùy ý mà cọ cọ, tầm mắt quay lại bên cạnh người, tập trung nhìn vào, trực tiếp sững sờ.
Mặt của Giang Tịch gần trong gang tấc.
So với thời điểm trước khi đi ngủ vào tối hôm qua lại còn gần hơn.
Gần đến nỗi cô có thể mơ hồ đếm được số lông mi trên mặt anh, vừa nhỏ vừa dài.
Làn da vẫn trắng trẻo như mọi khi có chút lạnh, giống như ngọc tinh xảo thanh khiết.
Kỳ thật đôi mắt Giang Tịch mới là thứ đẹp nhất, nó như có một sức hút vô hình, câu hồn đoạt phách người đối diện.
Thời điểm bình tĩnh liếc người khác thì làm cho họ có cảm giác sâu muôn vạn trượng.
Có người nói đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn, đối với Giang Tịch lại có vẻ không hoàn toàn chính xác, có đôi khi ngay cả Quý Minh Châu cũng cảm thấy không thể nhìn anh trong một thời gian dài.
Quý Minh Châu ngây ngốc một lát, còn chưa kịp nghĩ thông suốt hai người vì sao dựa gần như vậy, thì giây tiếp theo người trước mặt chậm rãi mở mắt ra, hai tròng mắt đen sì trực tiếp vây lấy cô.
Chỉ cần nhìn một cái là vô cùng chuẩn xác.
Rõ ràng anh ấy không ngủ, đã tỉnh từ lâu rồi!
Quý Minh Châu vẫn cứ duy trì tư thế như lúc trước, thanh âm “Nha” nho nhỏ vang lên.
Bị Giang Tịch dọa như vậy, cô cũng nhất thời tỉnh táo lại, sau khi hoàn hồn về thì cảm xúc trên tay càng thêm chân thật.
Cô lúc này mới phát giác ra tay của mình hoàn toàn đặt trên người anh, gắt gao ôm chặt, không hề có một chút khoảng cách nào.
Quý Minh Châu dường như là có lửa đốt, vội vàng lấy tay về.
“……… Sao lại thế này?”
Cô vốn muốn hỏi, kết quả lời nói vừa ra khỏi miệng, cổ họng liền lập tức phản kháng.
Giọng nói khàn khàn không thôi, yết hầu cũng đau dữ dội.
Đến lúc này, cô vẫn còn đang suy nghĩ, Giang Tịch vừa rồi rốt cuộc là ngủ thật hay là giả ngủ.
Nếu là vế sau, như vậy là sau khi anh tỉnh lại hẳn là đã nhận thấy được sự tồn tại của cô, vậy mà cũng không thèm chào hỏi một cái, hơn nữa còn dọa cô nhảy dựng, như vậy là anh sai! Mà nếu là vế trước —— biết rõ ràng mà còn giả bộ hồ đồ, như vậy…… Vẫn là anh sai!
“Giang Tịch, anh đang chiếm tiện nghi của tôi đúng không!” Quý Minh Châu cũng không màng yết hầu đang dần đau đớn, trực tiếp hỏi lại.
Giang Tịch vẫn còn duy trì tư thế lúc trước, “Rốt cuộc thì ai đang chiếm ai?”
Vừa dứt lời, tầm mắt anh bình tĩnh dời về phía dưới.
Quý Minh Châu vốn đang muốn mở miệng, chiếu theo tầm mắt của Giang Tịch rơi xuống ——
Chân của cô vẫn còn đang gác ở trên đùi anh, kiêu ngạo đến cực điểm, giống y chang bạch tuộc.
Mới có vài giây trôi qua, cái danh “Chiếm tiện nghi” này đã quay ngược trở về trên người Quý Minh Châu, hơn nữa còn sắp hung hăng mà định tội cô.
Cô còn chưa nghĩ ra cách phản bác thì đã bị Giang Tịch nhàn nhạt ngăn lại, “Khoan đừng nói chuyện.”
Anh dùng bộ dạng phân phó công việc như vậy rất có hiệu quả uy hiếp.
Quý Minh Châu chỉ nhìn thấy Giang Tịch nửa ngồi dậy, tay trái đặt trên trán cô, sau khi xem xét thì dừng lại một lát.
Giang Tịch cảm thụ độ ấm, cũng không quá cao, nhưng nghe giọng nói của Quý Minh Châu thì khẳng định đã nhiễm phong hàn rồi.
Anh nhớ tới tối hôm qua Quý Minh Châu có nói thân thể mình có chút không thoải mái, lúc ấy mẹ có hỏi cô muốn uống thuốc không thì cô đã từ chối, nói rằng không có gì trở ngại.
Hiện tại xem ra chắc đã bị cảm được một thời gian rồi.
“Cô bị cảm.” Giang Tịch xác định xong sự thật này liền thu tay lại.
“Anh xác định…… Sao?”
Quý Minh Châu hỏi, nghĩ đi nghĩ lại cổ họng mình vẫn luôn đau, thức thời mà câm miệng.
“Chính cô bị bệnh mà cô cũng không có cảm giác gì sao?”
Vừa nói, Giang Tịch liền xoay người xuống giường, rồi sau đó trực tiếp đi ra cửa.
Quý Minh Châu thấy bóng dáng anh gần như “Quyết tuyệt”, một lần nữa lại phỏng đoán, có phải anh cảm thấy mình bị cảm mà không nói là do có mưu đồ muốn lây bệnh cho anh, rồi sau đó đùng đùng nổi giận đi méc mẹ Giang.
Chỉ là cô hoàn toàn không cảm thấy bản thân mình đang bị cảm mạo.
Lúc trước cô đi du học đã bị bệnh như vậy quá nhiều rồi, rất nhanh sẽ khỏi, mùa đông thời tiết có chút lạnh, ngẫu nhiên không cẩn thận sẽ dễ bị cảm, mặc ấm rồi sẽ hết thôi.
Hơn nữa lúc nào cô cũng không mang theo áo khoác, cũng không dự đoán được ngân thành lại lạnh đến như vậy, không cẩn thận liền trúng chiêu.
Như vậy xem ra, không những không thể chịu đựng được, nếu cô còn kéo dài sẽ càng thêm nghiêm trọng.
Nghĩ đến đây, cô liền thử thăm dò ——
“Giang Tịch…… Anh muốn đi đâu?”
Giang Tịch vừa vặn ra cửa, đầu ngón tay thon dài để lên trên then cửa, nghe thấy vậy liền hơi quay mặt vào trong.
Giọng nói lãnh cảm vẫn trước sau như một ——
“Đi lấy thuốc cho người nào đó.”
……
Giang Tịch đi xuống lầu, trùng hợp đụng phải Giang Vũ Thành, ông đang ngồi ngay ngắn trên sô pha, đang đọc báo vô cùng chăm chú, trước mặt cà phê khói vẫn còn bốc lên lượn lờ.
Nhìn thấy Giang Tịch, Giang Vũ Thành là người lên tiếng phá vỡ trầm mặc, “Đã xuống rồi đấy à.”
Giang Tịch nhìn qua, rồi sau đó hơi gật đầu.
Giang Vũ Thành thấy anh như vậy, cũng gật gật đầu, đêm qua ký ức như thủy triều cuồn cuộn kéo đến, đủ loại chuyện cũ chuyện mới cùng nổi lên trong lòng, nhưng không so sánh được với giờ này khắc này trong lòng Giang Vũ Thành đang vô cùng kinh ngạc ——
“Sao hôm nay con dậy sớm vậy?”
Giang Tịch dừng một chút, rồi sau đó mới trả lời, “Dạ.”
Giang Vũ Thành chỉ đang phỏng đoán ở trong lòng, không nghĩ đến Giang Tịch lại trả lời lại.
Giang Tịch từ nhỏ đã có tính tình lạnh nhạt, nghiêm khắc kiềm chế bản thân, thế gia thịnh tộc nuôi dưỡng ra được người thừa kế ưu tú, khí khái khí chất tự nhiên hình thành, có đôi khi ngay cả ông làm phụ thân đều phải cảm thán, Giang Tịch ở trong một đám công tử như hạc giữa bầy gà.
Tình hình Giang Tịch khi đi du học ở Mỹ Giang Vũ Thành không rõ ràng lắm, nhưng từ lúc Giang Tịch tiếp quản Giang thị đến nay, từ một Thái Tử gia lên nắm quyền hành tuyệt đối của cả một tập đoàn, ông ở nhà ngồi chơi cả ngày liền không khỏi buồn chán.
Đã vậy, lúc trước Giang Tịch chưa dọn qua bách duyệt, đa số thời gian Giang Tịch vẫn luôn ở tại Giang trạch.
……
Giang Tịch vốn dĩ muốn tìm mẹ Giang, dù sao bà cũng có kinh nghiệm hơn một chút, thuốc ở trong nhà đều do một tay bà quản lý, vì vậy có thể đúng bệnh hốt thuốc, thế nhưng khi quẹo trái quẹo phải cũng không thể tìm thấy bóng dáng đâu.
Thấy Giang Tịch như đang tìm người, người hầu trong nhà mới tiến lên thông báo, nói là Lâm Mạn Hề sáng sớm liền ra cửa, hình như là có việc, sau khi biết được việc này anh dứt khoát vòng trở về hậu viện, đến phòng thuốc nhỏ lấy thuốc tồn kho.
Lúc trước bác sĩ gia đình của Giang trạch có để lại bên này một số loại thuốc Đông y và của cả Tây y, trị liệu các loại bệnh lý, để lại khá nhiều nhằm chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Sau khi Quý Minh Châu uống thuốc mà Giang Tịch vừa lấy về xong, liền ở lại Giang trạch dùng cơm sáng, hai người cũng không đợi ngớt mưa mà trực tiếp lên đường về nhà.
Cũng chưa kịp nói với Lâm Mạn Hề một tiếng.
Quý Minh Châu ngồi ở trong xe, nhìn mưa ở bên ngoài cửa sổ rơi xuống, sương mù đầy đường.
Đại khái bởi vì vừa mới uống thuốc cho nên đầu cô vẫn có chút choáng váng.
Cô suy nghĩ rất lâu, ấp ủ dọc đường đi một lời cảm tạ, còn chưa kịp nói ra, ở nửa đường lại bị tiếng chuông liên tiếp cắt ngang.
Giang Tịch trực tiếp nhận điện thoại, tiện tay mở loa ngoài.
“Chuyện gì.”
“Giang tổng, người hợp tác của hạng mục ở thành nam nói hôm nay muốn tới công ty, vừa đàm phán vừa để phân chia khối lượng công việc.”
“Đã đến rồi à?” Giang Tịch mắt nhìn thẳng, đôi tay nhàn tản để ở trên tay lái, đến khi dừng đèn đỏ, anh khẽ liếc mắt nhìn về phía ghế phụ, Quý Minh Châu đang lười nhác dựa vào lưng ghế.
Rồi sau đó, giọng nói của trợ lý liền truyền tới ——
“Đúng vậy, phái đoàn của bọn họ đã tới rồi, hội nghị sẽ được tổ chức vào thời gian nào đây ạ?”
“Buổi chiều tôi đến.”
“Tốt, tôi đã sắp xếp mọi thứ. Với lại —— gần đây đài truyền hình có cử người tìm tới cửa, nói là muốn tranh thủ phỏng vấn độc quyền Giang thị, tôi vốn dĩ muốn giúp ngài từ chối, thế nhưng lúc sau lại có người của Triệu gia phái đến đây, cho nên muốn hỏi ý kiến Giang tổng ngài một chút.”
“Chờ tôi về công ty rồi sẽ xử lý.”
“Vâng.”
Chờ đến khi ngắt điện thoại, Quý Minh Châu không biết nghĩ tới cái gì, đã mở miệng, “Triệu gia? Triệu gia ở Thành bắc?”
Nếu cô nhớ không lầm, lúc trước Liên Đường thường nhắc ở trước mặt cô về thành bắc Triệu gia —— Triệu Lan. Lúc ấy hai người còn đang ở hội sở, còn thấy được Triệu lan làm MC quảng bá phim, hóa ra là có quan hệ với chuyên mục phỏng vấn kinh tế tài chính.
Giang Tịch nghe Quý Minh Châu hỏi như vậy, suy tư một lát, rồi sau đó mới trả lời, “Chắc là vậy.”
Nếu là Triệu Lan được phỏng vấn Giang Tịch, cũng có thể hiểu được.
Từ sau khi về nước, Liên Đường ở bên tai cô không ngừng nhồi nhét đủ loại tin tức có liên quan đến người trong giới này, Quý Minh Châu cũng có hiểu biết tương đối về một số sự việc. Khi còn học cấp 3, Triệu Lan đã từng tỏ tình với Giang Tịch, nhưng về sau thất bại thì liền xoay người trái ôm phải ấp với bạn của Liên Đường, cuối cùng hóa ra—— lại là ba vị bằng hữu kia.
Khi Quý Minh Châu chưa về nước thì Triệu gia không hề ngần ngại tung ra vô số cành ôliu cho Giang gia. (ý muốn hợp tác hay gả con gì đó =.=)
Nghĩ lại mới nhớ tới thông báo………
Một khi đề tài này xuất hiện, Quý Minh Châu vội vàng lắc lắc đầu, đem loại hồi ức tràn lan như nước biển xua đi.
Suy nghĩ lại quay lại, cô nhớ lời của vị kia trợ lý nói, cái gì mà…… Phỏng vấn độc bá quyền?
Đầu năm nay phỏng vấn đều có tính chất độc nhất vô nhị, Giang thị thật đúng là một cái bánh to đầy hấp dẫn.
Nghĩ đến như vậy, Triệu Lan muốn có được lần phỏng vấn này, quả thật là có chút ý vị sâu xa.
“Nghe ngữ khí của anh, người bên kia rất cấp bách, hiện tại anh không cần qua đó một chút sao?”
“Đưa cô về bách duyệt trước.”
Giang Tịch nói, sau đó liền lưu loát chuyển tay lái.
Thời điểm xe chậm rãi ngừng ở gara ngầm, Quý Minh Châu còn chưa cởi dây an toàn, tiếng chuông trong xe lại một lần nữa vang lên.
Cô quay đầu nhìn về phía Giang Tịch ——
Người này quả thật vô cùng bận rộn, cũng không biết lần này là nhà nào, cái gì mà Lý gia hay Thư gia, sôi nổi muốn tìm tới cửa để được phỏng vấn độc nhất vô nhị.
Giang Tịch khẽ nhìn thông báo nhắc nhở, trực tiếp ấn trả lời.
“Giang Tịch ơi sao lại thế này! Mẹ mới đi ra ngoài một chuyến trở về con liền mang theo Minh Châu đi rồi???”
Chất vấn quen thuộc cùng với khiển trách quen thuộc của người họ Giang nào đó.
—— là giọng nói của Lâm Mạn Hề.
“Dạ, chúng con đã về đến bách duyệt rồi ạ.”
Quý Minh Châu vốn định nghiêng người tìm túi xách của mình, lúc sau thì nghe thấy giọng nói của Lâm Mạn Hề, lúc vừa mới lên xe cô không chú ý, trước mắt không biết đã để chỗ nào rồi, thùng xe u ám, cô căn bản tìm không thấy, giờ này khắc này toàn tâm toàn ý tìm kiếm túi của mình.
Giang Tịch một bên đáp lời mẹ Giang, một bên mở đèn xe mờ nhạt lên.
“Thật đúng là, mẹ vừa trở về nhà xong, buổi sáng mẹ còn bảo tài xế đưa mẹ đi ra Lệ xá đường lấy một ít hồng sâm đã đặt trước về, hầm bồi bổ cho hai đứa, vậy mà bây giờ về rồi thì lại không thấy ai.”
“Lâm thúc không nói với con là mẹ đi đâu.”
“Không nói thì con không biết gọi điện thoại hỏi sao?! Thật là —— bất quá buổi sáng con tìm mẹ có chuyện gì sao? Mẹ nghe nói con muốn lấy thuốc cho Minh Châu, chắc bây giờ không sao rồi chứ? Mẹ đã nói rồi, thoạt nhìn nó đã có điểm không thoải mái, ngày hôm qua cũng không để tâm một chút, hiện tại người trẻ tuổi các con sao lại thế này, lại còn con nữa! Con nói một chút xem, gọi điện thoại kể về sự tình là được, tại sao con lại không cho mẹ biết một chút?”
Càng nói thì ngữ khí của Lâm Mạn Hề càng nhanh, nếu có thể đủ không gian để bà bay sang bên này thông qua điện thoại, Quý Minh Châu cảm thấy Lâm Mạn Hề nhất định sẽ trực tiếp hét vào lỗ tai Giang Tịch.
Giang Tịch nghe xong chỉ nhàn nhạt đáp, “Không có gì trở ngại, chỉ là giọng nói của cô ấy hơi khàn.”
“Nga ~~~ hóa ra là giọng nói Minh Châu tối hôm qua…… Ách?” Ngữ khí của Lâm Mạn Hề đột ngột thay đổi, chậm rãi dần, đã vậy còn mang theo vẻ không chắc chắn.
Giang Tịch vẫn không nhẹ không nặng mà trả lời, “Dạ.”
Quý Minh Châu vốn dĩ đang tìm thứ gì đó ở trong túi thì nghe được cuộc trò chuyện của hai người, ngay lập tực liền lâm vào trầm mặc.
Không biết có phải là do cô suy nghĩ nhiều hay không, vì cô cảm thấy rằng đoạn đối thoại này có chút quái lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.