Chiếc Hôn Và Đóa Hồng

Chương 38

Chấp Thông Nhất Căn

20/04/2024

“Anh nghĩ tôi không muốn chắc……” Quý Minh Châu hắng hắng giọng, trực tiếp nhìn sang chỗ khác.

Chẳng qua là vì Quý Minh Châu quá tò mò ――

“Có phải đề tài trên diễn đàn, cho dù lớn hay nhỏ gì anh cũng đều mặc kệ?”

Giang Tịch đáp lời, “Tự do ngôn luận, chỉ cần không quá phận là được.”

Dừng một chút, anh mới bổ sung, “Có thưởng cũng sẽ có phạt, quản lý bên trong diễn đàn công ty nếu phát hiện lan truyền tin đồn thất thiệt, thì sẽ lập tức cắt bỏ thưởng chuyên cần tháng đó đồng thời cũng sẽ khấu trừ tương đối lương của nhân viên đó, ngược lại nếu làm tốt sẽ có tiền thưởng.”

Nhưng những tin tức thảo luận Tiêu Dịch cho Quý Minh Châu xem lúc trước, đều lén lút thảo luận về Giang gia và Quý gia, còn có cả đề tài liên quan đến vị hôn thê Giang Tịch.

Mấy tin bát quái nho nhỏ này…… Cũng không thấy bị xóa.

Quản lý chẳng lẽ là thần tiên………

Quý Minh Châu nhớ không lầm, đề tài có liên quan đến cô, kế bên còn có cả một kí tự màu đỏ nho nhỏ ―― “Hot”.

Quý Minh Châu nhìn anh, tiện đà hỏi, “Diễn đàn của Giang thị đều có chuyên gia quản lý, có phải công việc này quá nhẹ nhàng rồi hay không?”

So sánh với trợ lý linh tinh gì đó, rõ ràng là cái này tốt hơn nhiều.

Ít nhất có thể nhìn được ở phía sau diễn đàn là ai đang lên tiếng, là ai tương đối thích bát quái.

Giang Tịch mang bộ dáng “Cô suy nghĩ nhiều rồi”, “Cái này đều do một nhân viên kiêm một lúc hai chức vị, không có chuyên gia quản lý riêng như cô nói đâu.”

Nhìn Quý Minh Châu “Ngượng ngùng”, anh lại tốt bụng mở miệng.

“Nếu cô muốn thử, tôi có thể đơn độc cho cô thêm quyền hạn.”

Hai tròng mắt Quý Minh Châu nhất thời sáng lên, “Thật sự có thể sao?”

“Có thể.”

“Chờ tôi nghiệp vụ thuần thục rồi, anh không được nuốt lời đâu đấy ~” Quý Minh Châu nhìn Giang Tịch chớp chớp mắt, “Giang tổng?”

Trong khi cô nói những lời này thì cửa thang máy cũng chậm rãi mở ra, đã tới tầng cao nhất.

“Tới rồi.” Giang Tịch bước ra nửa bước, đồng thời cũng quay người lại nhắc nhở cô cùng đi ra.

Quý Minh Châu theo sát ra ngoài, ba vị trợ lý đặc quyền theo đó cũng cùng nhau đứng lên, lúc nhìn thấy Quý Minh Châu, nửa điểm kinh ngạc cũng không hề lộ ra.

Trên thực tế, hầu hết sự “Kinh ngạc” đã bộc lộ hoàn toàn vào mấy ngày trước nên bây giờ hầu như không còn.

“Giang tổng, Quý tiểu thư.”

Giang Tịch hơi gật đầu, đáp lời, hai chân thon dài vẫn tiếp tục hướng về phía văn phòng.

Ba vị trợ lý này, Quý Minh Châu tương đối quen mắt nhất chính là Ứng trợ lý, cô giơ tay vẫy vẫy về phía anh, “Ứng trợ lý.”

Ứng trợ lý bị Quý Minh Châu đặc biệt chú ý đến, trong đầu không biết vì sao lại nghĩ đến cảnh tượng trong điện thoại buổi tối ngày hôm đó, tuy anh ta vẫn là nam nhân cương trực công chính, nhưng khi tầm mắt chạm đến Quý Minh Châu, phản ứng đầu tiên vẫn là ―― quay đầu nhìn Giang Tịch đang đứng một bên.

Lão bản nhà anh ta rõ ràng cũng nhận được ánh mắt tìm hiểu, tầm mắt cũng lập tức đáp lại, vô cùng lạnh lẽo.

Ứng trợ lý vô duyên vô cớ lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, khẽ khụ khụ, thiếu chút nữa đã bị sặc đến không thở nổi, anh ta ổn định lại tâm thần, tiến lên tiếp đón Quý Minh Châu, “Quý tiểu thư vẫn khỏe chứ ạ.”

Quý Minh Châu gật gật đầu, nhìn Giang Tịch dừng lại bước chân nhưng có vẻ vẫn muốn vào trong văn phòng, đến khi thân ảnh của Giang Tịch hoàn toàn biến mất, “Giang Tịch, bàn làm việc của tôi có thể an bài ở bên cạnh bàn của Ứng trợ lý được không, như vậy có cái gì không hiểu tôi có thể hỏi anh ấy.”

Vừa rồi ở trong thang máy, Quý Minh Châu cũng quên hỏi Giang Tịch, chỗ ngồi của cô là chỗ nào.

So với trợ lý đặc biệt, vị trí thư kí của cô chắc hẳn cũng không cần phải chạy vặt đâu, cho nên Quý Minh Châu đương nhiên cho rằng, mình hẳn nên ở bên ngoài văn phòng.

Đối với chút an bài này, cô cũng không hề cảm thấy có cái gì không ổn.

Dù sao trước đây cô cũng chưa từng có kinh nghiệm thực tập. Còn nữa, từ một khía cạnh nào đó mà nói, Quý Minh Châu hẳn chỉ được xem là đơn vị có liên quan mà thôi.

Trực tiếp đi lên tầng cao nhất của Giang thị, nếu lại ở vị trí cao hơn, khả năng chính là trực tiếp ở bên trong văn phòng chủ tịch.

Nào biết Giang Tịch xoay người quay đầu lại nhìn cô, “Vị trí của cô đã được an bài xong xuôi rồi.”

“………Hả?”

“Ở trong văn phòng của tôi.” Thanh âm Giang Tịch nhàn nhạt, rồi sau đó vươn tay đẩy cửa văn phòng mình ra, “Lại đây.”

?

Ở bên trong văn phòng anh?

Quý Minh Châu sửng sốt, vội vàng đi theo.

……

Đợi cho hai người đều đi vào, Tiền trợ lý cùng Điền trợ lý vội vàng bước lên, chỗ nào còn có bộ dạng mặc kệ không liên quan đến mình như trước.

“Quý tiểu thư xinh đẹp như vậy, còn rất bình dị gần gũi.” ―― đây là đánh giá của Điền trợ lý.

“Đúng vậy, bất quá tại sao không chủ động cùng hai chúng ta chào hỏi, đối đãi này quá chênh lệch đi, tôi lớn lên cũng không đâu hề kém cạnh hơn lão Ứng chứ! Chỉ là tưởng tượng về sau trên tầng cao nhất có Quý tiểu thư, tôi đã cảm giác mọi thứ đang dần tốt đẹp lên.” ―― đây là Tiền trợ lý đánh giá.

Ứng trợ lý đến bên vị trí của mình ngồi xuống đi, không để ý đến hai người.

Nhưng cũng ngăn cản không được Tiền trợ lý tiếp tục lải nhải.

“Bất quá tại sao tôi không biết vị trí của Quý tiểu thư lại ở bên trong văn phòng Giang tổng a? Như vậy diễn đàn của công ty không bạo phát mới là lạ! Quá cườn.g bạo!”

Điền trợ lý không kích động như Tiền trợ lý, “Hai ngày trước Giang tổng đã bảo tôi thu thập thêm một cái bàn, lúc đó tôi đã đoán được rồi, anh nghĩ việc Quý tiểu thư muốn tới đây công tác rất bất ngờ sao?”

Ngữ khí của Điền trợ lý vẫn mang theo mười phần nghi hoặc.

Chỉ có Ứng trợ lý, khi nghe xong Tiền trợ lý nói, tổng cảm thấy anh ta mới thật sự là người thiếu kiến thức.

Muốn nói đến điều thực sự tuyệt vời ――

Chuyện ở văn phòng ngày hôm nay, cùng ngày đó anh ta tự mình nghe được thanh âm từ phòng tắm truyền qua điện thoại, vô cùng câu hồn, thật sự không thể cưỡng lại.

Sau khi Ứng trợ lý hoàn hồn, bắt đầu tiếp tục dấn thân vào công việc.

Anh ta quyết định đem sự việc ngoài ý muốn này “Đánh vỡ” rồi nuốt vào bụng, dù cho thế nào cũng không thể tiết lộ ra ngoài.

Bị trái phải tấn công, rồi từng người một không ai thèm để ý đến nên Tiền trợ lý có chút xấu hổ.

Anh ta vươn vai, rồi làm bộ lắc lư hai cái, cuối cùng cũng ngồi xuống.

……

Sau khi Quý Minh Châu theo Giang Tịch vào văn phòng, ánh mắt nhanh nhẹn phát hiện bên trong có một cái bàn mới.

Ít nhất, lần trước cô tới thì nó vẫn chưa xuất hiện ở đây.

Cái bàn này được đặt cạnh sô pha, ở bên phải là bàn của Giang Tịch.

Phía sau bàn cô là một phòng khách nhỏ được ngăn bởi một tấm vách trong suốt.

Văn phòng của Giang Tịch cũng khá lớn, cũng có rất nhiều bàn làm việc màu trắng, nhưng bên trong lại không hề mang cảm giác chật chội.

“Đây hẳn là bàn làm việc của tôi?”

“Đúng vậy, cô nhìn thử xem còn thiếu cái gì nữa hay không.” Giang Tịch đáp lời.

Quý Minh Châu đại khái nhìn nhìn, đều đã đầy đủ hết, ngay cả một cái gương nho nhỏ có thể di chuyển được đã chuẩn bị tốt nằm ngoan ngoãn để bên cạnh máy tính.

“Hình như là không, bất quá ―― ở trong văn phòng anh làm việc, anh đôi khi phải gặp mấy vị trưởng phòng hay quản lý gì đó, nếu họ nhìn thấy tôi ở bên đây, bọn họ có phải sẽ cảm thấy xấu hổ hay không?”

Quý Minh Châu nói đến đây, kỳ thật trong đầu vẫn nghĩ đến chỗ ngồi kế bên Ứng trợ lý.

Chủ yếu là vì muốn trước mặt Giang Tịch khoe khoang, cô đại khái nếu gặp phải vấn đề gì hoàn toàn không muốn hỏi anh.

Ứng trợ lý giải thích……… Cũng coi như sẽ hiểu tận gốc rễ.

Tâm tư kín đáo như Giang Tịch, sao không hiểu ý tứ trong lời nói của Quý Minh Châu, chỉ hỏi ngược lại, “Cô sẽ xấu hổ sao?”

“Tôi à không, ý tôi nói là bọn họ.”

“Vậy là tốt rồi.” Giang Tịch nhìn qua, ngữ khí khuyên bảo không khác gì trưởng bối, “Cô không cảm thấy xấu hổ là được.”

Nói, Giang Tịch đi đến phòng nghỉ nằm bên trái thay cái áo ngoài, thời điểm anh đi ra, liền dùng ngón tay chỉ phía sau cửa gỗ, “Bên này là phòng nghỉ, buổi chiều mệt có thể qua bên này nằm nghỉ một chút.”

Quý Minh Châu vài bước đến trước bàn của mình, nhấc chân ngồi vào góc bàn, nhìn về phía anh, “Tôi tới đây là để công tác đó Giang tổng, tôi vẫn phải chuyên nghiệp!”

Quý Minh Châu nhìn thần sắc của Giang Tịch không hề dao động, bổ sung thêm, “Anh không sợ nhân viên khiếu nại anh bất công sao?”

Mà người nào đó đang là nhân vật chính bị coi là “Cố tình bất công”, hiện đang đi tới trước bàn anh.

Bởi vì vừa cởi áo khoác, cổ áo ngoài màu lam, bên ngoài Giang Tịch còn mặc thêm một lớp áo len cashmere màu trắng sữa. Sáng sớm mùa đông, ánh sáng mặt trời vừa chói chang lại ấm áp, ánh sáng kia lọt qua cửa sổ sát đất đi vào, khiến cho cả người anh như một vầng trăng bước ra từ trong nước, sáng như ngọc.



Nghe được Quý Minh Châu nói, mắt Giang Tịch nâng cũng không thèm nâng, nhẹ nhàng chặn lời.

“Vị hôn thê của tôi, ai dám có ý kiến gì chứ.”

……

Tuy rằng ngoài mặt Quý Minh Châu cố gắng tỏ ra cứng rắn và tuân thủ mọi nguyên tắc ở công ty, nỗ lực làm một nhân viên gương mẫu, nhưng khi dùng cơm vào buổi trưa ―― cô vẫn luôn tơ tưởng đến cái phòng nghỉ nho nhỏ đó.

“……… Tôi cũng chỉ ngủ hai mươi phút thôi!” Quý Minh Châu không hề cảm thấy những lời mình nói trước đây hiện tại như một quả bóng bị xì hơi, vả vào mặt cô bôm bốp.

Quy định của nhân viên là cái gì, tuân thủ quy tắc làm gì, cái gì mà không nói cười, cái gì mà phải chuyên nghiệp.

Tất cả đều tan biến hết thảy vào giờ phút này.

Cảm thấy như vậy còn chưa đủ, cô lại giải thích, “Buổi sáng dậy quá sớm, tôi vẫn còn bị lệch múi giờ, qua mấy ngày……Chắc sẽ tốt thôi!”

Kỳ thật cái này không phải chính yếu, giữa trưa cô cùng vài vị đặc trợ đi xuống ăn cơm, thưởng thức qua phần ăn xa hoa của Giang Tịch, ăn no rồi thì cơn buồn ngủ cũng lập tức kéo đến, đơn thuần chỉ vậy thôi.

Tại sao…… Mỗi lần cô tới Giang thị……… Đều như vậy chứ?

Nếu không phải ở bên kia có một cái phòng nghỉ nho nhỏ, thì cái ghế sô pha kia Quý Minh Châu cũng cảm thấy không tồi.

Sau khi nghe xong Quý Minh Châu nói, Giang Tịch chỉ cười cười, “Lệch múi giờ ư?”

Quý Minh Châu cũng không sợ bị nắm thóp, “Tôi mặc kệ, ai bảo anh nói, thôi đi vào đây.”

Ngày nhậm chức đầu tiên của cô, xử lý xong mấy công việc cần thiết, thì hoàn toàn ăn không ngồi rồi.

Đối với những chuyện quan trọng, thì sẽ phân cho ba vị trợ lý bên ngoài làm.

Quý Minh Châu nhàm chán đến mức………Chỉ thiếu điều muốn bưng nước rót cà phê cho Giang Tịch nữa thôi.

Giang Tịch ra vẻ hiểu rõ, “Tôi không cấm cô đâu.”

Ngụ ý đó là, cô muốn đi đâu thì đi đi.

Quý Minh Châu được Giang quyền anh “Cao cao tại thượng” phê duyệt, không thèm liếc mắt nhìn anh, trực tiếp quay đầu đi vào.

Cô cởi xong áo khoác, sau khi vào liền bắt đầu nhìn bốn phía, lần trước tới Giang thị, đến cũng vội vàng mà khi đi cũng vội vàng, Quý Minh Châu không có thời gian cũng không có cơ hội đi một vòng nơi này.

Không gian trước mắt này cũng không phải là một phòng nghỉ “nho nhỏ”, Quý Minh Châu âm thầm mắng “Thật biết hưởng thụ”.

Trước đây cô cũng chỉ đơn thuần dùng nơi này để nghỉ ngơi mà thôi, nhưng chờ đến khi thật sự vào, mới biết được bên trong không khác gì một cái hang động.

Trên giường không có một hạt bụi, trước giường còn có cả TV màn hình tinh thể lỏng, một bên còn có phòng tắm để sử dụng. Mà phong cách trang hoàng bên trong vừa thấy chính là loại Giang Tịch yêu thích, thoải mái thanh tân sạch sẽ.

Bất quá so với trong nhà, càng đậm nét công thức hoá cùng quạnh quẽ, giống y như là phòng khách sạn cao cấp.

Thời điểm trước đây Giang Tịch bận rộn, không trở về Giang Trạch, cũng không quay về Nam Uyển, phỏng chừng chắc ở lại nơi này. Chóp mũi Quý Minh Châu còn có thể ngửi được vương vấn trong này, là hơi thở dễ ngửi trên người Giang Tịch, duy nhất chỉ thuộc về anh.

Cô lười nhác nằm trên giường, đột nhiên lâm vào trầm tư.

Sáng nay, khi cô còn đang bắt đầu từng bước làm quen với nghiệp vụ ở Giang thị, không khỏi có lần suy nghĩ đến việc quay về.

Nếu nói lúc trước Quý Minh Châu chỉ cảm thấy Giang Tịch dường như đang nằm quyền lực cực kỳ lớn.

Thì hôm nay, theo như lời Giang Tịch vừa mới nói, đã làm cho hạt giống chôn sâu dưới đáy lòng cô nảy mầm.

Anh nói: “Vị hôn thê của tôi, ai dám có ý kiến gì.”

Từng câu từng chữ, bắt đầu lặp đi lặp lại trong đầu Quý Minh Châu.

Cứ chiếm cứ như vậy mà không chịu tan đi.

……… Này căn bản không phải là dường như nữa!

Thậm chí còn không có “dường như” ở trong này!!

Quý Minh Châu cảm giác từ sau buổi tối sinh nhật đó, từng lời nói của Giang Tịch, đều khiến cho con người ta suy nghĩ miên man bất định.

Có mơ hồ, dằn vặt, vô cùng tra tấn người……

Cô còn đang tự mình cân nhắc, nằm trên giường không bao lâu, cơn buồn ngủ dần dần ập đến, cũng chính vào lúc cô sắp ngủ rồi ―― thì cửa phòng nghỉ liền chậm rãi mở ra.

Theo sau là, một vài tiếng bước chân không nặng không nhẹ.

Quý Minh Châu nghe được động tĩnh, khẽ nâng đôi mắt, thoáng nghiêng mặt nhìn xem là người nào.

Giang Tịch bước vài bước đã đến bên cạnh cô, rồi sau đó không coi ai ra gì mà bắt đầu mở tủ quần áo cạnh giường.

“…… Anh vào đây làm gì……… Thay quần áo sao?”

Giọng nói Quý Minh Châu lộ ra chút nghi hoặc, trong trí nhớ cô, nếu không lầm thì sáng nay Giang Tịch vừa mới thay quần áo xong mà.

Cứ như vậy lặp đi lặp lại, thì không biết người này có bao nhiêu sạch sẽ cơ chứ.

“Không phải.” Khi Quý Minh Châu còn đang nghi ngờ thì Giang Tịch đã chậm rãi đóng cửa tủ quần áo lại, “Tôi vào đây để nghỉ ngơi.”

?

“…………”

“Anh không cần phải làm việc nữa sao?”

Cô có rất nhiều lý do để giải thích cho chuyện này, nhưng trong đống lý do ấy ―― lại không mảy may nghĩ Giang Tịch là kẻ ăn không ngồi rồi.

Từ sáng đến giờ Quý Minh Châu cũng chưa từng cùng anh nói chuyện, cũng không phải vì hai người đang khá là khó xử.

Thuần túy chỉ là vì……… Giang Tịch thật sự quá bận.

Ba vị trợ lý cũng đặc biệt nghiêm trang, thay phiên nhau ra ra vào vào, báo cáo cùng bàn giao, vội đến mức xoay mòng mòng. Quý Minh Châu ở một bên cũng không nghĩ sẽ quấy rầy, liền trực tiếp trở thành phông nền cho phong cảnh duyên dáng hữu tình này.

Nói đến phong cảnh…… Thì rõ ràng là tạm thời không có người nào thưởng thức.

“Có vẻ cô không hề nhận ra được điểm mấu chốt ở đây nhỉ.” Giang Tịch bằng bằng nhắc nhở, “Đây vốn dĩ là phòng nghỉ của tôi.”

Quý Minh Châu trắng trợn liếc Giang Tịch một cái, cảm thấy nói như thế nào cũng lại anh, vòng tới vòng lui ngược lại tự đưa mình vào tròng.

Quả nhiên là nhà tư bản, mặc kệ anh thích thế nào thì làm thế ấy.

“Tôi làm sao biết được, nhà tư bản các anh đâu có giống người thường.” Quý Minh Châu hừ hừ hai tiếng, tự giác chừa một chỗ ra cho anh.

Vừa rồi cô còn tứ tung ngang dọc, trực tiếp chiếm cứ cả một cái giường rộng lớn.

Giang Tịch tang nhiệt độ điều hòa lên cho ấm, “Không cần chăn đâu, cô nằm xuống ngủ đi.”

Quý Minh Châu khép mắt lại, chỉ cảm thấy càng ngày càng buồn ngủ, cũng không hé răng, trực tiếp lăn một vòng, đầu cũng không cần gối, chỉ ôm gối đầu nằm nghiêng, thoải mái ngủ thiếp đi.

Không biết qua bao lâu, giường bên kia mới hơi hơi lõm xuống.

Giang Tịch không ngủ, anh chỉ tựa nửa người vào đầu giường, khẽ nhắm mắt nghỉ ngơi.

Buổi chiều mùa đông ấm áp như thế này, sự yên tĩnh lại lần nữa lan tỏa trong phòng.

Thật lâu sau, cửa phòng nghỉ bị ai đó nhẹ nhàng gõ gõ hai cái.

Giang Tịch trực tiếp mở mắt ra, đầu tiên là nhìn người đang lặng yên ngủ bên cạnh, đắp chăn lại cho cô, lúc này mới giở chăn chậm rãi đứng dậy, đi về phía cửa.

Người đứng ngoài cửa cũng coi như đúng mực, sau khi gõ hai cái, cho dù không được trả lời, cũng không tiếp tục gây phiền nhiễu nữa.

Giang Tịch mở cửa, nhưng biên độ lại rất nhỏ, trực tiếp ngăn cách, khiến cho người khác muốn liếc mắt một cái cũng không được.

Ứng trợ lý vốn cũng không quá tò mò chuyện bên trong, theo chân Giang Tịch ra ngoài, “Giang tổng, người của bộ phận nghiên cứu thị trường đang đợi ở bên ngoài.”

Giang Tịch xoa xoa thái dương, cố gắng khiến bản thân thanh tỉnh một chút, “Được, ba phút nữa cho bọn họ vào.”

Giang thị đầu tư nghiên cứu phát minh người máy có trí tuệ nhân tạo vào tuần trước, liền có mục đích thâm nhập vào một số thị trường nhất định.

Mà tình huống cụ thể lại khá phức tạp, yêu cầu mỗi thứ hai đều phải đến báo cáo, mới có thể đủ quy mô và sự chuẩn bị cho việc sản xuất hàng loạt trong tương lại.

Vốn đầu tư ban đầu của hạng mục này khá lớn, tài chính ngắn hạn hoàn toàn phải dựa vào vốn quay vòng của Giang thị, mà nguyên nhân chính là vì phát minh trí tuệ của công ty trước mắt vẫn còn chưa chính thức đưa ra thị trường, lợi ích đương nhiên còn chưa thể lập tức có được, nói cách khác, đến khi chưa có được lợi nhuận, mỗi một bước đi đều phải cẩn trọng.

Để tránh việc ở thời điểm mấu chốt mất hoàn toàn sự khống chế.

Đối với điểm này, Giang Tịch cho dù có vọng tưởng đến đâu, cũng không thể tiếp tục ham mu.ốn hương thơm của đóa hoa hồng kia nữa.

……

Quý Minh Châu ngủ một giấc này rất say sưa, thời điểm tỉnh lại, hình như có cái gì ấm áp chiếu vào mặt mình.

Cô chậm rãi mở mắt ra, phát hiện bên ngoài cửa sổ, mặt trời lặn có màu vàng nhạt, phá lệ đẹp đẽ.

Dù sao thì thời tiết gần đây của Ngân Thành có vẻ không tồi.



Cô chậm rãi an tĩnh một lát.

Ân……

Ánh mặt trời lặn màu vàng nhạt.

Mặt! Trời! Màu! Vàng!

Quý Minh Châu bỗng nhiên bừng tỉnh lại, từ trên giường nửa ngồi dậy, cầm lấy di động vẫn đang nằm trên tủ đầu giường.

Thời gian chói lọi hiện lên.

Đã là buổi chiều, bốn giờ rưỡi.

Nói cách khác, không chỉ là hai mươi phút cô hứa hẹn đơn giản như vậy!

…… Cô ước chừng đã ngủ bốn tiếng đồng hồ rồi còn không chừng!

Không biết vì sao Giang Tịch không tới đánh thức mình dậy, Quý Minh Châu đảo mắt nhìn qua, bên gối cũng không còn hơi ấm của anh nữa.

Tuy rằng người ngoài hoàn toàn không có khả năng sẽ biết được tình huống cụ thể, nhưng ba vị trợ lý kia ở trong văn phòng ra ra vào vào, khẳng định vô cùng dễ dàng thấy cô vắng họp.

Đi làm ngày đầu tiên, là thư kí bên người Giang lão đại.

Cứ như vậy mà “Ngủ” khi còn đang trong cương vị công tác!

Quý Minh Châu phục hồi tinh thần lại, cảm thấy cũng còn có thể khắc phục, cô vội vội vàng vàng mặc quần áo, thoáng chỉnh trang lại, trực tiếp mở cửa phòng nghỉ đi ra bên ngoài.

Cửa chỉ mới hé một nữa, cô đã nghe được tiếng động tương đối ồn ào.

Quý Minh Châu mới vừa tỉnh ngủ, đầu óc còn mơ hồ, nhưng cảm xúc trong lòng nháy mắt bùng nổ.

Cô dùng tay cào cào lại mái tóc quăn của mình, ngữ khí vội vàng cùng oán giận chất vấn Giang Tịch, “Giang Tịch, tôi ngủ lâu như vậy anh cũng không thèm đánh thức tôi dậy!”

Giọng nói của cô vốn dĩ là oán trách, nghe kĩ hình như còn mang theo một chút vô thức nũng nịu.

Vừa dứt lời, Quý Minh Châu ngẩng đầu lên, lập tức ngơ ngác tại chỗ.

Giang Tịch đứng trước bàn, phía trước là một đám người đang đứng theo hình vòng cung.

Sau khi nghe được động tĩnh, sôi nổi nhìn về phía Quý Minh Châu.

Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, Quý Minh Châu cuối cùng cũng biết được tại sao lại ồn ào như vậy rồi.

Mọi thứ lập tức lâm vào yên tĩnh, đây mới là điều khủng khiếp nhất đánh thẳng vào lòng người.

Nếu có điều kiện, cô thật sự muốn ngay lập tức bay đến sa mạc Sahara, làm một con đà điểu chỉ biết chôn đầu vào cát.

Trong thời khắc như thế này, điều xẹt ngang qua đầu Quý Minh Châu lại là ――

May mắn cô có mặc quần áo……… May mắn quần áo không hề rối loạn!

Nhưng thứ lại bị Quý Minh Châu xem nhẹ chính là, đầu tóc hỗn độn rối bời xõa tung trên sườn vai của mình.

Mỹ nhân mới tỉnh lại, trên người vẫn mang theo vẻ lười biếng, cực kỳ giống sau khi kết thúc một trận ho.an ái.

Giang Tịch theo tiếng nói ngước mắt lên nhìn, cũng không thèm để ý phản ứng của những người khác, dùng tay bảo nhóm người đang đứng phía trước này không cần tiếp tục nữa.

“Mới dậy à?”

“……… A.”

“Cô tự tìm vị trí của mình để ngồi đi.”

Nhóm người này cảm thấy lỗ tai mình có thể duỗi dài như cái mũi của Pinocchio vậy, nội tâm cảm khái.

Chuyện này là như thế nào!

Bọn họ ở bàn làm việc của Giang tổng lâu lắc lâu lơ, nghe ngữ khí kia, còn…… Ngủ lâu như vậy!

Quý Minh Châu từng bước một về chỗ ngồi của mình, chỉ cảm thấy hình tượng của mình sợ là không thể vãn hồi được rồi.

Trong mắt nhóm người này, cô không còn là thư kí riêng nữa, chắc họ sẽ nghĩ cô chỉ là một con yêu tinh hết ăn rồi lại ngủ mất

Khi cô còn đang trầm tư, đã nghe thấy Giang Tịch chậm rãi mở miệng, “Đã sớm nói với cô rồi, ngày mai mới chính thức đi làm, không cần phải chạy đến đây làm quen trước đâu.”

……… Có chuyện này sao?

Anh “Sớm nói với cô” hồi nào vậy nhỉ??

Nhưng Quý Minh Châu đã nhanh chóng phản ứng lại.

Những lời này tuy rằng Giang Tịch nói với cô, nhưng dường như nó đang cố gắng biện giải trước mặt mấy người này vậy.

Không khí căng thẳng nhất thời đảo ngược lại.

Không thể hiểu được, Quý Minh Châu đã được Giang Tịch gắn cho cái mác ―― “Hiếu học chăm chỉ” tự khi nào.

……

Lần hội đàm tiếp tục giằng co nửa giờ mới kết thúc.

Quý Minh Châu nhớ đến mấy lời Giang Tịch giúp cô giải vây kia, chỉ cảm thấy vô cùng hưởng thụ.

Rồi sau đó, cô cố ý dùng hành động, tự mình giúp anh pha một ly cà phê, để cảm ơn anh.

“Giang tổng ~ anh đã mệt mỏi nhiều rồi, uống một chút cà phê để thả lỏng nhé?” Quý Minh Châu vừa nói vừa tiếp tục đảm nhận chức vụ “thư kí” này, nhẹ nhàng đặt ly cà phê kia lên bàn.

Giang Tịch ngẩng đầu, nhàn nhạt liếc cô một cái, “Chiếu theo tình huống này, có phải cô còn muốn đấm lưng cho tôi nữa hay không?”

Quý Minh Châu dừng một chút, cảm thấy anh có vẻ được một tấc lại muốn tiến một thước, nhưng lại cảm thấy cũng không quá khó để tiếp thu.

Ngược lại cô còn đi đến bên cạnh Giang Tịch, “…… Ừ thì cũng đúng.”

Bất quá tuy rằng không phải khó tiếp thu, nhưng Quý Minh Châu vẫn cố tình dùng thêm một ít sức lực.

Giang Tịch chậm rãi bưng ly cà phê kia lên, chậm rãi nhấm nháp, không biết uống phải cái gì, lông mày anh khẽ nhăn lại.

Nhưng chuyện này chỉ xảy ra trong tíc tắc, thần sắc anh lại khôi phục bình thường.

Quý Minh Châu vẫn còn đang bóp vai ở phía sau, “Như thế nào, tay nghề của tôi không tồi đúng không?”

Dứt lời, cô nặng nề chém lên vai Giang Tịch một chưởng.

Giang Tịch buông ly cà phê, giơ tay về phía trước, trực tiếp nắm lấy móng vuốt còn đang cố tình gây sự của Quý Minh Châu, “Không tồi được chưa.”

Quý Minh Châu nghe xong còn muốn tiếp tục, kết quả giây tiếp theo ――

Bàn tay bị Giang Tịch mạnh mẽ nắm chặt không thể động đậy.

Rồi sau đó, cô bị kéo, cơ hồ là phủ, dán lên phía trước người anh. Hai người tiến lại gần, hô hấp đan xen.

Cánh tay của Quý Minh Châu bị Giang Tịch chế trụ, bị kéo phải cong eo lên.

Nhưng bởi vì cô đang đứng còn Giang Tịch lại ngồi, đứng ở góc độ này, Quý Minh Châu hoàn toàn nhìn được Giang Tịch từ trên xuống dưới.

“Cho nên, hiện tại cảm thấy không tệ lắm đúng không?”

Giang Tịch ngước mắt, yên lặng nhìn cô, chậm rãi mở miệng.

“…………”

Hiển nhiên là cô cảm thấy không tồi rồi!

Quý Minh Châu nhìn nam nhân thanh lãnh tuấn mỹ trước mắt gần trong gang tấc, đôi mắt hẹp dài của anh đen nhánh tựa vực sâu.

Cô không lấy dũng khí từ đâu, nó âm thầm xúi giục cô đi xuống…… Xuống chút nữa………

Quý Minh Châu không hề chần chờ, trực tiếp cúi thấp đầu.

Rồi sau đó ma xui quỷ khiến, mà hôn nhẹ lên mặt Giang Tịch một cái.

Nhẹ nhàng, chỉ lướt qua trong giây lát.

Phát ra một tiếng “chụt”.

Hành động này khiến hai người đồng thời ngây ngẩn cả người.

Trong không khí nhất thời bay ra rất nhiều bong bóng màu hồng phần.

Quý Minh Châu cũng không nghĩ tới, giọng nói cô có chút chột dạ, “Cái kia…… Ngại quá…… Tại tôi thấy anh đẹp quá nên………”

Cô càng không nghĩ tới chính là, vào lúc cô không chú ý, vành tai Giang Tịch phút chốc đỏ rực như lửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chiếc Hôn Và Đóa Hồng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook