Chương 44
Chấp Thông Nhất Căn
20/04/2024
Động tác của Giang Tịch khiến Minh Châu chỉ cảm thấy cả người, đặc biệt là trước ngực như có một mồi lửa khiến cả nơi đó nóng rực.
Sau đó, cô còn phát hiện cổ họng mình dường như bị mắc kẹt, như chứa đầy keo bên trong.
Nam nhân trước mặt vừa anh tuấn lại bắt mắt, trong ánh chiều tà chạng vạng nét đẹp ấy lại càng nhân lên gấp nhiều lần.
Giang Tịch đột nhiên cường thế như thế, thái độ cũng thực quá rõ ràng.
Anh hỏi cô, ở trong lòng cô, có thể dành một vị trí cho anh hay không.
Nam nhân này quả thực không thể nhìn thấu.
Lúc nãy còn không cho tên đàn ông khác để mắt tới mình.
Không chỉ đuổi tới Thụy Sĩ, còn chủ động bắt chuyện trước!
Nghe được câu anh nói.
Hàng ngàn lời muốn nói, nháy mắt đều biến thành nghi ngờ.
Cô…… Khi nào cùng Giang Mặc có dính líu?!
“……… Tôi cùng Giang Mặc?” Quý Minh Châu trợn tròn hai mắt lên, không rõ mấy từ “Hiện tại không có cảm giác” trong miệng Giang Tịch từ đâu mà đến.
Hoá ra trước đây xem ra, theo ý anh là cô có tình cảm gì với Giang Mặc hay sao?
Cái tự tin mà ông trời đã ban cho anh này, từ đâu mà đến đấy!
“Tôi cùng Giang Mặc có thể có ――” Quý Minh Châu nói chưa được một nửa, trực tiếp bị Giang Tịch lưu loát đánh gãy.
Mặt mày anh nặng nề, “Sau này không cần nhắc đến anh ta được không, anh không chịu được.”
Anh không chịu được……
Anh dựa vào cái gì mà không chịu được?!
Quý Minh Châu càng không để Giang Tịch được như ý, “Tôi không cần! Tôi cùng anh ta có thể có quan hệ gì, cả tôi và anh ta không thân không quen, anh không phải là tôi sao dám tự tiện chụp cho tôi cái mũ đó chứ, cẩu nam nhân!”
Nói, Quý Minh Châu lưu loát giơ chân, đẩy đầu gối về phía trước, đạp thẳng vào điểm yếu.
Giang Tịch hoàn toàn không phòng bị, kêu lên một tiếng, hai tay dừng lại, bàn tay đang nắm chặt cô cũng theo đó mà thoáng buông ra.
Quý Minh Châu nhân cơ hội này chạy đi, hai tay che ngực.
Sắc mặt cô ửng đỏ, quần áo cùng đầu tóc thực hỗn độn, “Giang Tịch…… Sao trước kia tôi không phát hiện ra anh là loại người này cơ chứ!”
Tay anh vẫn để trên chỗ đó, còn dùng ngón tay ấn ấn vài cái.
Mỗi một lần xuyên qua quần áo, đều mang theo nhiệt độ bỏng rát.
……
Sau khi hai người bình tĩnh trở lại, từng người chiếm cứ một góc giường, đưa lưng về phía đối phương, ai cũng không thấy được vẻ mặt nhau.
“Anh………”
“Tôi………”
Hai người đồng thời mở miệng, rồi lại đột ngột im bặt.
“Anh nói trước đi.” Quý Minh Châu giành trước.
Giang Tịch chậm rãi mở miệng, “Sao cô lại nói cô cùng Giang Mặc không quen biết?”
Một người như anh, tới giờ khắc này, cũng phải bắt đầu hoài nghi chính mình.
Quý Minh Châu dùng tay che gáy, chậm rãi xoa, “Tôi không cảm thấy một người một năm chưa nói được ba câu mà lại thân quen với tôi được cả.”
Còn nữa, từng ấy năm, trước khi cô đi du học ở Úc.
Ngay cả một câu cũng chưa nói, cô cũng không có phương thức liên hệ của Giang Mặc.
“Giang Tịch, anh nghe tin đồn nhảm nhí đó ở đâu vậy, sao lại nghĩ tôi có cảm tình với anh ta?” Quý Minh Châu nhớ lại cảm thấy mình đá anh một cái cũng đã quá nhân từ rồi.
Giang Tịch lúc này, khôi phục lại thái độ đạm nhiên như lúc trước.
Mỗi khi gặp phải vấn đề, anh đều khắc chế không cho bản thân suy nghĩ quá nhiều.
Quý Minh Châu nói rằng không thân thiết.
Nhưng lúc trước anh nhìn thấy, lại là sự thật việc thật.
Có lẽ là bởi vì, vẫn chưa có thể thành công.
Quý Minh Châu cùng Giang Mặc cũng không thể ở bên nhau, cho nên mới không thân thiết.
Không biết suy nghĩ bao lâu, Giang Tịch mới chậm rãi mở miệng, “Lần xuất ngoại trước đó, bữa tối sinh nhật em, em cùng Giang Mặc ở hậu hoa viên, anh đứng ở bên cạnh.”
“Em nói cái gì với anh ta, anh đều nghe được.”
Mặc dù tới loại thời khắc này rồi, từ nội tâm anh, vẫn không muốn lặp lại mấy lời đó trong đầu.
Kỳ thật mấy câu nói đó cũng không xem như nói chuyện.
Chỉ là một lời thông báo, hoàn toàn đứng đắn.
Khi đó Quý Minh Châu đại khái sẽ không nghĩ đến, anh đi một vòng Giang Trạch tìm cô.
Cũng sẽ không nghĩ đến, cuối cùng lại ở phía sau hoa viên, tìm được cô rồi, cũng thấy được một ít sự tình mà anh không nghĩ sẽ được nhìn thấy.
Từ đấy, quan hệ hai người không còn như trước nữa, vỡ tan như băng tuyết gặp mặt trời, mở ra khoảng thời gian nhiều năm, xa cách nhau bởi hai bờ đại dương.
Vòng đi vòng lại đến bây giờ, cũng đã qua nhiều năm.
Giang Tịch đứng ở núi giả âm u trong hoa viên, nhìn Quý Minh Châu chậm rãi trình bày tâm ý mình, rồi sau đó lại bị Giang Mặc cự tuyệt.
Khi đó, trên một phương diện, anh cảm thấy Giang Mặc sao lại dám cự tuyệt cô, một mặt lại cảm thấy ti tiện, may mà, Giang Mặc cự tuyệt cô.
Lần này Giang Tịch vừa nói ra, Quý Minh Châu trầm mặc một lúc lâu.
Hồi ức đã xảy ra quá lâu, rất nhiều sự tình ngay cả cô cũng không nhớ rõ lắm.
Nhưng duy nhất một đêm kia, đã khắc sâu vào cột “Sỉ nhục”, cơ hồ trong tất cả khoảnh khắc sáng chói trong cuộc đời Quý Minh Châu ―― đều bị giây phút chật vật bất kham đấy đè bẹp.
Cô bị đả kích hung tợn, cõi lòng thiếu nữ tan nát đến nát nhừ, cái loại cảm giác đấy không hề dễ chịu tẹo nào.
Giống như cảm giác từ đám mây ngã xuống.
Cô còn nhớ rõ một đêm kia, trăng tròn sáng trong.
Tuy rằng vào mùa đông, gió rất lạnh, nhưng lại bởi vì nội tâm hung phấn, cũng không cảm thấy lạnh chút nào.
Chỉ cảm thấy bởi vì muốn thực thi kế hoạch của mình, vừa lớn mật lại rùng mình.
Khi đó cô quả thật quá dũng cảm.
Chẳng qua càng hăng hái, kết quả lại càng tàn nhẫn.
Sinh nhật Giang Tịch thực náo nhiệt, Quý Minh Châu cùng Liên Đường mặc mấy bộ lễ phục nho nhỏ, trốn ở một góc bàn dài khe khẽ nói chuyện.
Kế hoạch trước đấy của Quý Minh Châu không thành công, nhưng nó cũng không hề lộ ra nửa điểm có quan hệ với kế hoạch này, cô chỉ cường điệu lặp đi lặp lại muốn làm một chuyện lớn.
Liên Đường đề nghị, nếu là đại sự, thì uống chút rượu cho lá gan to hơn, dễ bề hành động.
Sau khi Quý Minh Châu uống mấy ngụm, liền cảm thấy tế bào toàn thân đều sôi trào.
Cô đi toilet ra xong, ở chỗ rẽ sau hoa viên, cô bắt gặp được hình bóng mà mình hằng mơ ước.
Tình cảm thiếu nữ luôn toàn màu hồng, Giang Tịch tuy mặt lạnh, nhưng lại đối với cô rất tốt.
Thiếu niên tuấn mỹ lạnh lùng như vậy, vẫn luôn là bạch nguyệt quang trong lòng thiếu nữ toàn trường, tựa như vầng trăng sáng, tuy nhẹ nhàng nhưng lại không thể rời mắt.
Cô ngửa đầu nhìn người trước mặt, mới vừa rồi bởi vì trộm rót ít rượu vang đỏ, tác dụng chầm chậm cuồn cuộn, trực tiếp đẩy cô về phía sau, kiên cố hậu thuẫn.
Quý Minh Châu hít sâu một hơi, mang theo chút chờ đợi, trong giọng nói tràn đầy mong đợi, “Cái kia…… Em cảm thấy anh không tồi…… Cũng rất thích anh, anh với em thành một đôi đi!”
Quá khứ cô còn dùng loại ngữ khí này cùng Giang Tịch nói chuyện.
Đối phương cũng chỉ đơn giản đáp ứng một chữ, nhưng cũng đã là đáp ứng rồi.
Nhưng mà, lời nói kế tiếp của đối phương, khiến cô trở nên đóng băng.
Rồi sau đó, trái tim tràn ngập cảm xúc, đều là quẫn bách, xấu hổ.
Nửa bên mặt anh lúc ấy ẩn ở trong bóng tối, làm người khác nhìn không rõ.
Chỉ nhớ rõ ánh mắt lạnh ghê người, cùng ngữ khí thản nhiên lại lãnh khốc, “Xin lỗi, anh không thích em.”
Hồi ức lại lần nữa tuôn trào như kiếm ra khỏi vỏ, Quý Minh Châu kinh hãi, hóa ra trải qua nhiều năm như vậy, cô thế nhưng vẫn còn nhớ rõ từng cảnh vật, đối thoại cũng dị thường rõ ràng.
Nhưng Giang Tịch ở trước mặt lại nói, khi đó, anh gặp được cô cùng Giang Mặc ở hậu hoa viên.
Cô sửng sốt rất lâu, vẫn chưa thể hoàn hồn.
Thì ra, là do chính mình lầm tưởng.
Cô không chỉ nhận sai người, mà một màn này, còn đúng lúc bị Giang Tịch nhìn thấy.
Cái này thì tính là gì. Quý Minh Châu hiếm khi nào cảm thấy nỗi lòng mình lại phức tạp như thế, cũng đối với bản thân mình lần đầu tiên sinh ra hoài nghi.
Khi đó rõ ràng cô thấy mông lung, trong đêm tối cô cũng không suy nghĩ nhiều như vậy.
Thấy cô đã rất lâu không đáp lời, Giang Tịch đứng thẳng dậy, vòng qua đuôi giường, đi đến mép giường. Ở trước mặt cô chậm rãi nửa ngồi xổm xuống, tầm mắt hai người song song nhau.
“Khi đó em còn niên thiếu không hiểu chuyện, không có nhiều tình cảm.” Anh còn tiện đà bổ sung, “Sau này anh sẽ không để ý chuyện này nữa, anh muốn hỏi, hiện tại em nghĩ về anh như thế nào?”
Ngữ khí Giang Tịch ôn nhu, nhưng lại thành công làm Quý Minh Châu ngẩng đầu lên.
Cô bắt gặp ánh mắt anh, hừ một tiếng, “Niên thiếu không hiểu chuyện? Không có nhiều tình cảm?”
Quý Minh Châu nhìn vào đôi mắt đen nhánh ấy, nó đen bóng, như là sao trời lấm tấm trên bầu trời.
“Giang Tịch, đêm đó, tôi tưởng đó là anh.”
Những lời này, như sấm sét đánh xuống mặt đất, trong trò chơi anh chạy em đuổi này, cả hai đều hiểu lầm nhau.
……
Lúc ăn cơm chiều, Giang Tịch đợi Quý Minh Châu ra mới ăn.
Vừa rồi, anh dường như là bị đuổi ra khỏi phòng.
Chỉ còn hành lý ở cửa, cùng anh sống nương tựa lẫn nhau.
Mà vị nam nhân trẻ tuổi đối diện phòng kia nghe được động tĩnh, ló đầu ra dò xét, trộm nhìn sang bên này, bị ánh mắt Giang Tịch bức trở về.
Ba người cùng nhau rời khỏi bàn ăn, vị Hoa kiều kia không ngừng thể hiện sự hiếu khách đối với Quý Minh Châu.
Cô chỉ lễ phép cười cười, đáp tạ.
Nhưng lại không hề nhìn Giang Tịch.
Đối với anh ta, Giang Tịch cũng chưa từng cảm thấy gì.
Cái loại đẩy ra khỏi bụi gai này, cảm giác tuy trống trải, không ngại chờ đến khi mây tan thấy trăng sáng, cành liễu phất qua gò má xao động.
Không một lúc nào không nhắc nhở anh, mùa xuân thật sự đã đến.
Lúc còn niên thiếu, có một cô gái, luôn có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của anh. Tuy rằng từng có lúc mê mang, khó hiểu, phẫn nộ cùng không cam lòng, bồi hồi rồi cả tưởng niệm, nhưng ở ngay lúc này, thượng đế lại dùng sự vui sướng, hết thảy bao trùm tất cả chuyện trước kia.
Cô ấy nói rằng, khi đó cô tưởng người đó là anh.
Nói cách khác, theo như lời cô, thích anh, đối tượng của cô, là anh.
Mặc kệ là bởi vì sao mà nhận sai, đều là sai người.
Nói tóm lại, đối tượng mà cô muốn thông báo, là anh, là anh, vẫn luôn là anh.
Giang Tịch yên lặng nhìn chằm chằm Quý Minh Châu, nhất thời quên hết xung quanh, cơm cũng chưa ăn bao nhiêu.
Bà chủ nhà là người đầu tiên nhận thấy được Giang Tịch hoảng thần, bèn quan tâm, “Chàng trai trẻ, sao lại không ăn cơm, có phải bị bệnh hay không?”
Giang Tịch nhìn qua, dùng tiếng Anh nhàn nhạt trả lời, “Dạ vâng, đúng là bị bệnh.”
Mấy lời nói này, cũng không làm Quý Minh Châu ngồi đối diện ngẩng đầu lên.
Có bị bệnh đâu cái tên này………
Đem người ta ấn xuống, còn gặm cổ, xong còn ghì mạnh vào ngực cơ mà.
Đây! Là! Bệnh!! Sao!
Quý Minh Châu âm thầm trợn trắng mắt.
Cho dù cô có nhận sai người, nhớ tới Giang Tịch vẫn luôn hiểu lầm sâu sắc những năm đó, vào giờ phút này, cô cũng không muốn quan tâm đến Giang Tịch thêm nữa.
Quý Minh Châu vẫn không biết được rằng là, nếu không phải thật sự đã nói ra, chỉ sợ Giang Tịch còn phải tự tra tấn mình thêm mấy mấy năm nữa.
Nghe Giang Tịch trả lời xong, bà chủ nhà khẽ kêu “Nha”, “Muốn tôi đi lấy thuốc cho cậu không?”
“Cảm ơn, không cần, tôi chỉ mắc bệnh tương tư mà thôi.”
Lời này vừa nói ra, trên bàn cơm là một mảnh trầm mặc.
Rồi đôi vợ chồng chủ nhà cười phá lên.
Không khí trong khoảng thời gian ngắn, vô cùng náo nhiệt.
Quý Minh Châu vốn dĩ đang uống nước trái cây, nghe xong những lời này của Giang Tịch, tay cô thoáng run, thiếu chút nữa đã phun hết nước ra ngoài.
Đây thật sự vẫn là Giang Tịch sao………
Cô nghi hoặc ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt sáng quắc của Giang Tịch.
Quý Minh Châu: “………”
Cơm chiều cũng đã ăn xong, ở đây không có quá nhiều hoạt động giải trí, vợ chồng chủ nhà đã đi ngủ sớm.
Vị Hoa kiều kia vẫn luôn đảo xung quanh Quý Minh Châu, nhưng thấy nụ cười của cô, trước sau vẫn duy trì khoảng cách không xa không gần, cảm thấy nhàm chán, nên đã trở về phòng trước.
Giang Tịch cùng máy túi hành lý, yên lặng mà đồng loạt nằm ở bên ngoài phòng Quý Minh Châu.
Anh bám riết không tha, bàn tay với khớp xương rõ ràng, ở phía trên cánh cửa gỗ chậm rãi gõ.
Không nhanh không chậm, thập phần kiên nhẫn.
Dường như không đạt được mục đích quyết không bỏ qua, kiên trì bền bỉ khiến người khác phải sợ hãi.
Rốt cuộc, người bên trong không thể nhịn được nữa.
Quý Minh Châu cất bước bước qua, mở ra một khe hở nhỏ, chỉ lộ ra một đôi mắt đào hoa, “Giang Tịch…… Anh đủ chưa…… Lần này anh lại vào ban đêm xông vào khuê phòng tôi…… Tin tôi đi nói cho bà chủ nhà hay không!”
“Anh không có phòng.” Giang Tịch nheo mắt nhìn cô, sắc mặt nhìn không cảm xúc, “Đến đây quá vội vàng, cái gì cũng không chuẩn bị.”
“Cho dù anh không có phòng để ngủ cùng đâu có liên quan gì tới tôi?” Quý Minh Châu tiếp tục cắt lời, “Bên kia có một phòng khách nhỏ, ở đó có sô pha, anh qua bên kia mà nằm.”
“Ban đêm lạnh lắm, mà ở đó cũng không có chăn.”
“Nơi này buổi tối có lò sưởi mà?”
“Trong phòng mới có.”
“………”
Quý Minh Châu không biết nói gì, “Vậy bây giờ anh muốn thế nào.”
“Anh muốn đêm nay ngủ cùng em.” Anh ung dung.
Sau đó, cô còn phát hiện cổ họng mình dường như bị mắc kẹt, như chứa đầy keo bên trong.
Nam nhân trước mặt vừa anh tuấn lại bắt mắt, trong ánh chiều tà chạng vạng nét đẹp ấy lại càng nhân lên gấp nhiều lần.
Giang Tịch đột nhiên cường thế như thế, thái độ cũng thực quá rõ ràng.
Anh hỏi cô, ở trong lòng cô, có thể dành một vị trí cho anh hay không.
Nam nhân này quả thực không thể nhìn thấu.
Lúc nãy còn không cho tên đàn ông khác để mắt tới mình.
Không chỉ đuổi tới Thụy Sĩ, còn chủ động bắt chuyện trước!
Nghe được câu anh nói.
Hàng ngàn lời muốn nói, nháy mắt đều biến thành nghi ngờ.
Cô…… Khi nào cùng Giang Mặc có dính líu?!
“……… Tôi cùng Giang Mặc?” Quý Minh Châu trợn tròn hai mắt lên, không rõ mấy từ “Hiện tại không có cảm giác” trong miệng Giang Tịch từ đâu mà đến.
Hoá ra trước đây xem ra, theo ý anh là cô có tình cảm gì với Giang Mặc hay sao?
Cái tự tin mà ông trời đã ban cho anh này, từ đâu mà đến đấy!
“Tôi cùng Giang Mặc có thể có ――” Quý Minh Châu nói chưa được một nửa, trực tiếp bị Giang Tịch lưu loát đánh gãy.
Mặt mày anh nặng nề, “Sau này không cần nhắc đến anh ta được không, anh không chịu được.”
Anh không chịu được……
Anh dựa vào cái gì mà không chịu được?!
Quý Minh Châu càng không để Giang Tịch được như ý, “Tôi không cần! Tôi cùng anh ta có thể có quan hệ gì, cả tôi và anh ta không thân không quen, anh không phải là tôi sao dám tự tiện chụp cho tôi cái mũ đó chứ, cẩu nam nhân!”
Nói, Quý Minh Châu lưu loát giơ chân, đẩy đầu gối về phía trước, đạp thẳng vào điểm yếu.
Giang Tịch hoàn toàn không phòng bị, kêu lên một tiếng, hai tay dừng lại, bàn tay đang nắm chặt cô cũng theo đó mà thoáng buông ra.
Quý Minh Châu nhân cơ hội này chạy đi, hai tay che ngực.
Sắc mặt cô ửng đỏ, quần áo cùng đầu tóc thực hỗn độn, “Giang Tịch…… Sao trước kia tôi không phát hiện ra anh là loại người này cơ chứ!”
Tay anh vẫn để trên chỗ đó, còn dùng ngón tay ấn ấn vài cái.
Mỗi một lần xuyên qua quần áo, đều mang theo nhiệt độ bỏng rát.
……
Sau khi hai người bình tĩnh trở lại, từng người chiếm cứ một góc giường, đưa lưng về phía đối phương, ai cũng không thấy được vẻ mặt nhau.
“Anh………”
“Tôi………”
Hai người đồng thời mở miệng, rồi lại đột ngột im bặt.
“Anh nói trước đi.” Quý Minh Châu giành trước.
Giang Tịch chậm rãi mở miệng, “Sao cô lại nói cô cùng Giang Mặc không quen biết?”
Một người như anh, tới giờ khắc này, cũng phải bắt đầu hoài nghi chính mình.
Quý Minh Châu dùng tay che gáy, chậm rãi xoa, “Tôi không cảm thấy một người một năm chưa nói được ba câu mà lại thân quen với tôi được cả.”
Còn nữa, từng ấy năm, trước khi cô đi du học ở Úc.
Ngay cả một câu cũng chưa nói, cô cũng không có phương thức liên hệ của Giang Mặc.
“Giang Tịch, anh nghe tin đồn nhảm nhí đó ở đâu vậy, sao lại nghĩ tôi có cảm tình với anh ta?” Quý Minh Châu nhớ lại cảm thấy mình đá anh một cái cũng đã quá nhân từ rồi.
Giang Tịch lúc này, khôi phục lại thái độ đạm nhiên như lúc trước.
Mỗi khi gặp phải vấn đề, anh đều khắc chế không cho bản thân suy nghĩ quá nhiều.
Quý Minh Châu nói rằng không thân thiết.
Nhưng lúc trước anh nhìn thấy, lại là sự thật việc thật.
Có lẽ là bởi vì, vẫn chưa có thể thành công.
Quý Minh Châu cùng Giang Mặc cũng không thể ở bên nhau, cho nên mới không thân thiết.
Không biết suy nghĩ bao lâu, Giang Tịch mới chậm rãi mở miệng, “Lần xuất ngoại trước đó, bữa tối sinh nhật em, em cùng Giang Mặc ở hậu hoa viên, anh đứng ở bên cạnh.”
“Em nói cái gì với anh ta, anh đều nghe được.”
Mặc dù tới loại thời khắc này rồi, từ nội tâm anh, vẫn không muốn lặp lại mấy lời đó trong đầu.
Kỳ thật mấy câu nói đó cũng không xem như nói chuyện.
Chỉ là một lời thông báo, hoàn toàn đứng đắn.
Khi đó Quý Minh Châu đại khái sẽ không nghĩ đến, anh đi một vòng Giang Trạch tìm cô.
Cũng sẽ không nghĩ đến, cuối cùng lại ở phía sau hoa viên, tìm được cô rồi, cũng thấy được một ít sự tình mà anh không nghĩ sẽ được nhìn thấy.
Từ đấy, quan hệ hai người không còn như trước nữa, vỡ tan như băng tuyết gặp mặt trời, mở ra khoảng thời gian nhiều năm, xa cách nhau bởi hai bờ đại dương.
Vòng đi vòng lại đến bây giờ, cũng đã qua nhiều năm.
Giang Tịch đứng ở núi giả âm u trong hoa viên, nhìn Quý Minh Châu chậm rãi trình bày tâm ý mình, rồi sau đó lại bị Giang Mặc cự tuyệt.
Khi đó, trên một phương diện, anh cảm thấy Giang Mặc sao lại dám cự tuyệt cô, một mặt lại cảm thấy ti tiện, may mà, Giang Mặc cự tuyệt cô.
Lần này Giang Tịch vừa nói ra, Quý Minh Châu trầm mặc một lúc lâu.
Hồi ức đã xảy ra quá lâu, rất nhiều sự tình ngay cả cô cũng không nhớ rõ lắm.
Nhưng duy nhất một đêm kia, đã khắc sâu vào cột “Sỉ nhục”, cơ hồ trong tất cả khoảnh khắc sáng chói trong cuộc đời Quý Minh Châu ―― đều bị giây phút chật vật bất kham đấy đè bẹp.
Cô bị đả kích hung tợn, cõi lòng thiếu nữ tan nát đến nát nhừ, cái loại cảm giác đấy không hề dễ chịu tẹo nào.
Giống như cảm giác từ đám mây ngã xuống.
Cô còn nhớ rõ một đêm kia, trăng tròn sáng trong.
Tuy rằng vào mùa đông, gió rất lạnh, nhưng lại bởi vì nội tâm hung phấn, cũng không cảm thấy lạnh chút nào.
Chỉ cảm thấy bởi vì muốn thực thi kế hoạch của mình, vừa lớn mật lại rùng mình.
Khi đó cô quả thật quá dũng cảm.
Chẳng qua càng hăng hái, kết quả lại càng tàn nhẫn.
Sinh nhật Giang Tịch thực náo nhiệt, Quý Minh Châu cùng Liên Đường mặc mấy bộ lễ phục nho nhỏ, trốn ở một góc bàn dài khe khẽ nói chuyện.
Kế hoạch trước đấy của Quý Minh Châu không thành công, nhưng nó cũng không hề lộ ra nửa điểm có quan hệ với kế hoạch này, cô chỉ cường điệu lặp đi lặp lại muốn làm một chuyện lớn.
Liên Đường đề nghị, nếu là đại sự, thì uống chút rượu cho lá gan to hơn, dễ bề hành động.
Sau khi Quý Minh Châu uống mấy ngụm, liền cảm thấy tế bào toàn thân đều sôi trào.
Cô đi toilet ra xong, ở chỗ rẽ sau hoa viên, cô bắt gặp được hình bóng mà mình hằng mơ ước.
Tình cảm thiếu nữ luôn toàn màu hồng, Giang Tịch tuy mặt lạnh, nhưng lại đối với cô rất tốt.
Thiếu niên tuấn mỹ lạnh lùng như vậy, vẫn luôn là bạch nguyệt quang trong lòng thiếu nữ toàn trường, tựa như vầng trăng sáng, tuy nhẹ nhàng nhưng lại không thể rời mắt.
Cô ngửa đầu nhìn người trước mặt, mới vừa rồi bởi vì trộm rót ít rượu vang đỏ, tác dụng chầm chậm cuồn cuộn, trực tiếp đẩy cô về phía sau, kiên cố hậu thuẫn.
Quý Minh Châu hít sâu một hơi, mang theo chút chờ đợi, trong giọng nói tràn đầy mong đợi, “Cái kia…… Em cảm thấy anh không tồi…… Cũng rất thích anh, anh với em thành một đôi đi!”
Quá khứ cô còn dùng loại ngữ khí này cùng Giang Tịch nói chuyện.
Đối phương cũng chỉ đơn giản đáp ứng một chữ, nhưng cũng đã là đáp ứng rồi.
Nhưng mà, lời nói kế tiếp của đối phương, khiến cô trở nên đóng băng.
Rồi sau đó, trái tim tràn ngập cảm xúc, đều là quẫn bách, xấu hổ.
Nửa bên mặt anh lúc ấy ẩn ở trong bóng tối, làm người khác nhìn không rõ.
Chỉ nhớ rõ ánh mắt lạnh ghê người, cùng ngữ khí thản nhiên lại lãnh khốc, “Xin lỗi, anh không thích em.”
Hồi ức lại lần nữa tuôn trào như kiếm ra khỏi vỏ, Quý Minh Châu kinh hãi, hóa ra trải qua nhiều năm như vậy, cô thế nhưng vẫn còn nhớ rõ từng cảnh vật, đối thoại cũng dị thường rõ ràng.
Nhưng Giang Tịch ở trước mặt lại nói, khi đó, anh gặp được cô cùng Giang Mặc ở hậu hoa viên.
Cô sửng sốt rất lâu, vẫn chưa thể hoàn hồn.
Thì ra, là do chính mình lầm tưởng.
Cô không chỉ nhận sai người, mà một màn này, còn đúng lúc bị Giang Tịch nhìn thấy.
Cái này thì tính là gì. Quý Minh Châu hiếm khi nào cảm thấy nỗi lòng mình lại phức tạp như thế, cũng đối với bản thân mình lần đầu tiên sinh ra hoài nghi.
Khi đó rõ ràng cô thấy mông lung, trong đêm tối cô cũng không suy nghĩ nhiều như vậy.
Thấy cô đã rất lâu không đáp lời, Giang Tịch đứng thẳng dậy, vòng qua đuôi giường, đi đến mép giường. Ở trước mặt cô chậm rãi nửa ngồi xổm xuống, tầm mắt hai người song song nhau.
“Khi đó em còn niên thiếu không hiểu chuyện, không có nhiều tình cảm.” Anh còn tiện đà bổ sung, “Sau này anh sẽ không để ý chuyện này nữa, anh muốn hỏi, hiện tại em nghĩ về anh như thế nào?”
Ngữ khí Giang Tịch ôn nhu, nhưng lại thành công làm Quý Minh Châu ngẩng đầu lên.
Cô bắt gặp ánh mắt anh, hừ một tiếng, “Niên thiếu không hiểu chuyện? Không có nhiều tình cảm?”
Quý Minh Châu nhìn vào đôi mắt đen nhánh ấy, nó đen bóng, như là sao trời lấm tấm trên bầu trời.
“Giang Tịch, đêm đó, tôi tưởng đó là anh.”
Những lời này, như sấm sét đánh xuống mặt đất, trong trò chơi anh chạy em đuổi này, cả hai đều hiểu lầm nhau.
……
Lúc ăn cơm chiều, Giang Tịch đợi Quý Minh Châu ra mới ăn.
Vừa rồi, anh dường như là bị đuổi ra khỏi phòng.
Chỉ còn hành lý ở cửa, cùng anh sống nương tựa lẫn nhau.
Mà vị nam nhân trẻ tuổi đối diện phòng kia nghe được động tĩnh, ló đầu ra dò xét, trộm nhìn sang bên này, bị ánh mắt Giang Tịch bức trở về.
Ba người cùng nhau rời khỏi bàn ăn, vị Hoa kiều kia không ngừng thể hiện sự hiếu khách đối với Quý Minh Châu.
Cô chỉ lễ phép cười cười, đáp tạ.
Nhưng lại không hề nhìn Giang Tịch.
Đối với anh ta, Giang Tịch cũng chưa từng cảm thấy gì.
Cái loại đẩy ra khỏi bụi gai này, cảm giác tuy trống trải, không ngại chờ đến khi mây tan thấy trăng sáng, cành liễu phất qua gò má xao động.
Không một lúc nào không nhắc nhở anh, mùa xuân thật sự đã đến.
Lúc còn niên thiếu, có một cô gái, luôn có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của anh. Tuy rằng từng có lúc mê mang, khó hiểu, phẫn nộ cùng không cam lòng, bồi hồi rồi cả tưởng niệm, nhưng ở ngay lúc này, thượng đế lại dùng sự vui sướng, hết thảy bao trùm tất cả chuyện trước kia.
Cô ấy nói rằng, khi đó cô tưởng người đó là anh.
Nói cách khác, theo như lời cô, thích anh, đối tượng của cô, là anh.
Mặc kệ là bởi vì sao mà nhận sai, đều là sai người.
Nói tóm lại, đối tượng mà cô muốn thông báo, là anh, là anh, vẫn luôn là anh.
Giang Tịch yên lặng nhìn chằm chằm Quý Minh Châu, nhất thời quên hết xung quanh, cơm cũng chưa ăn bao nhiêu.
Bà chủ nhà là người đầu tiên nhận thấy được Giang Tịch hoảng thần, bèn quan tâm, “Chàng trai trẻ, sao lại không ăn cơm, có phải bị bệnh hay không?”
Giang Tịch nhìn qua, dùng tiếng Anh nhàn nhạt trả lời, “Dạ vâng, đúng là bị bệnh.”
Mấy lời nói này, cũng không làm Quý Minh Châu ngồi đối diện ngẩng đầu lên.
Có bị bệnh đâu cái tên này………
Đem người ta ấn xuống, còn gặm cổ, xong còn ghì mạnh vào ngực cơ mà.
Đây! Là! Bệnh!! Sao!
Quý Minh Châu âm thầm trợn trắng mắt.
Cho dù cô có nhận sai người, nhớ tới Giang Tịch vẫn luôn hiểu lầm sâu sắc những năm đó, vào giờ phút này, cô cũng không muốn quan tâm đến Giang Tịch thêm nữa.
Quý Minh Châu vẫn không biết được rằng là, nếu không phải thật sự đã nói ra, chỉ sợ Giang Tịch còn phải tự tra tấn mình thêm mấy mấy năm nữa.
Nghe Giang Tịch trả lời xong, bà chủ nhà khẽ kêu “Nha”, “Muốn tôi đi lấy thuốc cho cậu không?”
“Cảm ơn, không cần, tôi chỉ mắc bệnh tương tư mà thôi.”
Lời này vừa nói ra, trên bàn cơm là một mảnh trầm mặc.
Rồi đôi vợ chồng chủ nhà cười phá lên.
Không khí trong khoảng thời gian ngắn, vô cùng náo nhiệt.
Quý Minh Châu vốn dĩ đang uống nước trái cây, nghe xong những lời này của Giang Tịch, tay cô thoáng run, thiếu chút nữa đã phun hết nước ra ngoài.
Đây thật sự vẫn là Giang Tịch sao………
Cô nghi hoặc ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt sáng quắc của Giang Tịch.
Quý Minh Châu: “………”
Cơm chiều cũng đã ăn xong, ở đây không có quá nhiều hoạt động giải trí, vợ chồng chủ nhà đã đi ngủ sớm.
Vị Hoa kiều kia vẫn luôn đảo xung quanh Quý Minh Châu, nhưng thấy nụ cười của cô, trước sau vẫn duy trì khoảng cách không xa không gần, cảm thấy nhàm chán, nên đã trở về phòng trước.
Giang Tịch cùng máy túi hành lý, yên lặng mà đồng loạt nằm ở bên ngoài phòng Quý Minh Châu.
Anh bám riết không tha, bàn tay với khớp xương rõ ràng, ở phía trên cánh cửa gỗ chậm rãi gõ.
Không nhanh không chậm, thập phần kiên nhẫn.
Dường như không đạt được mục đích quyết không bỏ qua, kiên trì bền bỉ khiến người khác phải sợ hãi.
Rốt cuộc, người bên trong không thể nhịn được nữa.
Quý Minh Châu cất bước bước qua, mở ra một khe hở nhỏ, chỉ lộ ra một đôi mắt đào hoa, “Giang Tịch…… Anh đủ chưa…… Lần này anh lại vào ban đêm xông vào khuê phòng tôi…… Tin tôi đi nói cho bà chủ nhà hay không!”
“Anh không có phòng.” Giang Tịch nheo mắt nhìn cô, sắc mặt nhìn không cảm xúc, “Đến đây quá vội vàng, cái gì cũng không chuẩn bị.”
“Cho dù anh không có phòng để ngủ cùng đâu có liên quan gì tới tôi?” Quý Minh Châu tiếp tục cắt lời, “Bên kia có một phòng khách nhỏ, ở đó có sô pha, anh qua bên kia mà nằm.”
“Ban đêm lạnh lắm, mà ở đó cũng không có chăn.”
“Nơi này buổi tối có lò sưởi mà?”
“Trong phòng mới có.”
“………”
Quý Minh Châu không biết nói gì, “Vậy bây giờ anh muốn thế nào.”
“Anh muốn đêm nay ngủ cùng em.” Anh ung dung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.