Chương 56
Chấp Thông Nhất Căn
20/04/2024
“Hai người các con xem ra mỗi ngày cũng không nói chuyện với nhau nhiều lắm nhỉ” Lâm Mạn Hề đã nhận ra trong không khí có chút trầm mặc, nhíu mày.
Tiện đà, dường như bà cảm thấy nói đến đề tài này làm cho hai đứa nhỏ đều cảm thấy xấu hổ, thoáng thay đổi đề tài, “Minh Châu, lần trước cháu đi Thụy Sĩ cùng Giang Tịch, hai đứa có đi đâu chơi không?”
“Chúng cháu?” trong đầu Quý Minh Châu hiện lên một loạt cảnh tượng, lời nói lên đến trong miệng, chỉ còn lại một chút, lơ đãng trả lời, “Cũng không có gì để chơi đâu ạ.”
“Vậy sao.” Lâm Mạn Hề nhìn Quý Minh Châu, cố gắng nhìn ra điều gì đó.
Kỳ thật lúc trước Giang Tịch nói thế, bị Quý Minh Châu bắt gặp được. Trong tình cảnh như thế này, Lâm Mạn Hề lại còn ở đây, bởi vậy cô âm thầm phỏng đoán, Giang Tịch có thể vì đuổi theo sang bên kia để dỗ dành cô.
Những thay đổi giữa người với người có chút biến hóa, ẩn giấu dưới những chi tiết nhỏ nhặt.
Nhưng hai người Giang Tịch và Quý Minh Châu, lại khiến mọi người không nhìn thấu được thái độ, ngay cả mẹ anh, cũng không thể nhìn rõ.
Nếu như sau này hai đứa nhỏ thật sự không có duyên phận, vậy thì từ bỏ. Cũng không có gì ghê gớm.
Mặc dù Quý Minh Châu là con dâu bà yêu thích, nhưng đến thời điểm hiện tại, Lâm Mạn Hề kỳ thật cũng có thể nhìn thấu được điều gì đó.
Tóm lại không cần phải ép buộc.
Có người cả đời, sẽ có rất nhiều lựa chọn sai lầm. Mặc dù hoang mang về tương lai, không thể nhìn được lợi hại, nhưng vẫn cố chấp đi theo con đường mình chọn, dù cho bản thân thương tích đầy mình.
Bà cùng Giang Vũ Thành cũng là liên hôn gia tộc, đương nhiên, bà cũng liều sống liều chết phải gả cho ông ấy, là vì có một chút thích ông.
Là người thừa kế Giang gia, lại thanh lãnh đạm mạc, không gần nữ sắc, giữ mình trong sạch, cũng không ăn chơi trác táng, ngoại trừ tính tình bên ngoài có hơi thẳng, hồi ấy đối đãi với bà vô cùng tốt.
Lâm Mạn Hề ngẫu nhiên có nghe nói ông ấy thời học đại học có một mối tình đầu oanh liệt, về sau không biết vì sao, hình như là người trong nhà không đồng ý nên đành chia tay.
Tóm lại cũng không ở bên nhau, nên Lâm Mạn Hề không để trong lòng. Dù sao, người cùng ông ấy kết hôn, không là bà phải sao.
Sớm chiều ở chung với nhau, bà không tin không thể sưởi ấm trái tim ông, về sau hai người có Giang Tịch, cũng coi như gia đình hoà thuận vui vẻ.
Nhưng, quả bom hẹn giờ lại bắt đầu chôn từ đó.
Khi Giang Tịch được mười mấy tuổi, Giang Mặc xuất hiện tạo nên sóng to gió lớn.
Giang Vũ Thành ngoài việc khiếp sợ, sau khi trấn định cũng bắt đầu sửa tên cho Giang Mặc, đưa về nhà họ Giang, làm mọi cách để bồi thường.
Sự xuất hiện của Giang Mặc, ngay cả thái độ của Giang Vũ Thành cũng khiến người ta thất vọng buồn lòng. Có lẽ ông thương Giang Mặc thời niên thiếu không còn mẹ ruột, đành phá lệ quan tâm, chăm sóc đối đãi hơn cả Giang Tịch.
Đến nỗi ông ấy đã quên, ông còn có một đứa con trai nữa, tên là Giang Tịch.
Giang Tịch học cao trung, vô tình thấy bà ở nhà âm thầm rớt nước mắt khổ sở, lệ khí càng thêm sâu sắc, cả người càng thêm lạnh nhạt, trầm mặc ít nói, tất cả chuyện này đều liên quan đến thái độ của Giang Vũ Thành.
Cho đến nay, nhớ tới khi đó Giang gia loạn thành một nồi cháo, Lâm Mạn Hề vẫn bồi hồi không dám nghĩ đến.
Thậm chí Giang Vũ Thành trước khi Giang Tịch về nước, còn muốn phân thêm quyền ở Giang thị cho Giang Mặc, nhưng do Lâm thị áp chế, cuối cùng ông ấy không thể được như ý nguyện.
Đứa trẻ Giang Mặc kia, tuy rằng không tranh không đoạt, nhưng Lâm Mạn Hề không thể vượt qua được rào cản trong lòng.
Nếu được chọn lại, mặc kệ có sự tồn tại Giang Mặc hay không.
Bà sẽ không chỉ vì mình thích, mà lựa chọn nửa kia không suy xét.
Cái loại cảm giác cả đời chỉ còn lại bản thân mình nỗ lực, bà không muốn nếm thử lại thêm lần nào nữa.
Lúc trước an bài gặp gỡ con gái độc nhất của Qúy gia, Lâm Mạn Hề vui vẻ chấp nhận, kỳ thật còn có sự ích kỷ của bản thân, điều kiện Quý gia thật sự không tồi
Sau khi nhìn lại quá khứ, bà âm thầm buông tiếng thở dài, dù sao hiện tại bản thân có tiền có sắc lại còn có con trai, còn có thể nói chuyện phiếm chơi mạt chược với chiến hữu, ngày ngày trôi qua tiêu sái tựa thần tiên.
Đến nỗi Giang Tịch cùng Quý Minh Châu
Về sau nếu thật sự không được, bà sẽ tự mình tới cửa bàn chuyện.
Vấn đề mấu chốt trước mắt, vẫn phải làm cho hai đứa nhỏ một bữa tối phong phú.
Bây giờ không tính là quá muộn, nhưng Lâm Mạn Hề đã suy nghĩ vào phòng bếp bắt đầu tiến hành phân loại thức ăn.
Bàn ăn đá cẩm thạch ở bên này, chỉ còn lại hai người Quý Minh Châu cùng Giang Tịch.
“Ghét nhất ăn đồ ngọt?” Quý Minh Châu nhìn anh.
Giang Tịch hiện tại không bình tĩnh như khi ở trước mặt Lâm Mạn Hề, anh không được tự nhiên họ khụ khụ, hắng giọng, dời tầm mắt.
“Không cần nhìn sang chỗ khác!” Sự thất thần của Quý Minh Châu vừa rồi hoàn toàn biến mất, hiện tại đáy lòng cô hiện lên một đáp án rõ ràng, đến giọng nói của cô cũng nâng cao lên vài phần, “Giang Tịch, anh nhìn em đi!”
Không biết qua bao lâu, anh mới chậm rãi nhìn lại, “Anh đang nhìn em đây.”
Bốn mắt giao nhau, hết thảy đều không cần nói thành lời.
Trong không khí, bụi bặm nho nhỏ đều được ánh sáng chiếu đến rõ ràng.
Có những người đang yêu tâm đầu ý hợp nhìn nhau vào giờ khắc này.
Không cần ngôn ngữ gì dư thừa, cũng không cần phải giải thích thêm.
Những thứ chôn giấu theo thời gian, chậm rãi chảy xuôi trong bể tình, rơi xuống buổi sáng đầu xuân ấm áp như thế nào.
Lâm Mạn Hề ở trong phòng bếp bận rộn một hồi lâu, mới đến phòng dành cho khách để ngủ trưa.
Nếu như theo kế hoạch cuối tuần trước, Giang Tịch khẳng định sẽ lôi kéo Quý Minh Châu đến phòng mình, làm chút chuyện hợp tình hợp lý.
Nhưng hôm nay có Lâm Mạn Hề ở đây, hai người lại vừa mới chọc phá một chùm “Bong bóng” nho nhỏ, giờ phút này, hai bên đều cảm thấy bất an.
Quý Minh Châu trở về phòng, “He he” cười ngây ngô.
Nhưng chờ đến khi cô ngây ngô cười xong, đột nhiên cảm thấy bản thân mình hụt hẫng. Tại sao cô không rèn sắt khi còn nóng, hỏi Giang Tịch từ khi nào đã bắt đầu thích cô chứ?
Công nhận, anh cũng che giấu tốt thật.
Mặc kệ khẩu vị có bao nhiêu kén chọn, Giang Tịch khi còn học cao trung ăn toàn bộ những món cô gọi, là sự thật. Mặc kệ có chán ghét đồ ngọt như thế nào, Giang Tịch từ khi đến Bách Duyệt tới nay, cơ hồ đã ăn biết bao nhiêu món ngọt, đó là sự thật.
Anh cứ cam tâm tình nguyện như vậy, cũng không đòi hỏi đáp lại, yên lặng, vì cô, mà làm hết thảy.
Mà cái ý niệm này cứ liên tục chiếm lấy đầu óc, Quý Minh Châu khắc chế bản thân —— không thể tiếp tục cười ngây ngốc thêm nữa!
Tâm tình cô cũng rất tốt, lập tức click mở blog, phát lên động thái ngọt ngào trong lòng.
Gần đây Quý Minh Châu có hơi “Lười biếng”, lúc trước cô hứa hẹn vlog Thụy Sĩ sẽ lên sớm, vậy mà đã lâu rồi vẫn không có động tĩnh.
Bình luận và tin nhắn, toàn bộ đều thúc giục cô nhanh chóng đăng vlog.
Nhưng mà —— cô lâu ra vlog như vậy cũng có nguyên nhân.
Cảnh quay Thụy Sĩ quá nhiều, cô chỉ nghĩ biên tập một kỳ, không ngờ tốc độ quá chậm. Thứ hai, yêu đương khiến con người ta suy sút quả là không sai, Quý Minh Châu không để bụng, liền có ý tứ kéo dài vô hạn.
Tự an ủi bản thân xong, Quý Minh Châu liền đăng lên động thái chỉ cần thoạt nhìn đã thấy ngọt ngào. 【@Pearl: Hôm nay tâm trạng rất tốt, mặc dù ghét ăn ngọt nhưng lại vì bạn mà bắt đầu nếm thử đồ ngọt. [ gà con.jpg]】
Một khi phát lên, cộng đồng mạng bắt đầu sôi nổi.
—— “Có vẻ tiểu trân châu đang yêu rồi, ha ha.”
—— “Đúng vậy nha, tâm trạng tốt đến tôi cũng chưa từng có, nếu có thể được xem vlog Thụy Sĩ, thì chắc tâm trạng tôi sẽ tốt y như thế!”
—— “Gần đây ngay cả sợi tóc của Pearl cũng lộ ra hơi thở yêu đương.”
—— “Sao lão bà lại thích emoji gà con này nhỉ, lúc nào đăng cũng thấy, liên tưởng đến hoa hồng lần trước có hình con gà, hình như tôi biết được cái gì rồi thì phải! Tôi thất tình rồi các bà mau đến an ủi tôi đi!”
Quý Minh Châu lướt qua một loạt bình luận, ánh mắt rơi vào cái bình luận cuối cùng.
Vì cái gì chứ.
Trên thế giới này, sao có nhiều thắc mắc như vậy.
Có những cái cô có thể giải thích, nhưng cũng có những đáp án khác nhau.
Lời giải thích duy nhất, đại khái có lẽ là —— yêu theo bản năng.
Quý Minh Châu chán chường dạo một vòng, phát hiện cái tài khoản kia lại đúng giờ đến điểm danh.
Chân dung cam chịu quen thuộc, cũng là mã Eddie đó, cùng với —— ngữ khí quen thuộc?
Tài khoản này mỗi lần tới, đều phải lý luận dưới đề tài cô một phen.
Giống như hiện tại.
【@jjadcdefg8888 trả lời: Một, đừng xưng hô loạn lên như thế. Hai, không vì sao cả. Ba, đừng có tưởng bở. 】
【 mọi người trả lời ngược lại @jjabcdefg8888:? Sao lại là bà xài nick ảo này nữa! Đừng tới làm phiền tôi! Lăn ra chỗ khác đi! [ tức giận.jpg]】
Cô đột nhiên thấy mình nhanh trí, Quý Minh Châu cảm thấy vận mệnh khiến biết được cái gì đó rồi.
Lôi cô đi về phía trước.
Cô nhấp vào tài khoản nhìn như của thuỷ quân này, thời gian đăng ký không khác cô là bao, cũng không phải quá lâu.
Thông tin cá nhân cũng không điền, một chút tin tức cũng không có.
Nhưng tài khoản này, đều chỉ chia sẻ và truyền phải Weibo của cô. Không hề dư thừa.
Thậm chí còn, có vẻ như gia nhập đề tài siêu cấp của cô nữa thì phải?
Tài khoản thủy quân bây giờ đều chuyên nghiệp như vậy sao!
Cùng các fan chia sẻ tâm tư thầm kín xong, Quý Minh Châu mở nhóm chat 【 nông trại chăn nuôi 】 lên.
Cô còn gửi gói biểu tượng cảm xúc “mua” đáng yêu nữa.
Rồi sau đó, nó lại khiến cô ngại ngùng nóng hết mặt mũi.
Quý Minh Châu vội vàng thoát khỏi WeChat.
Chủ động lớn mật, rồi lại thận trọng, thật sự lúc nào cũng là một vòng luẩn quẩn.
Lúc ăn cơm chiều, Lâm Mạn Hề nấu cả một bàn lớn, muốn bao nhiêu khoa trương thì có bấy nhiêu.
Vì muốn ăn mừng tạo thêm không khí, bà còn vào hầm rượu cầm thêm một chai rượu vang đỏ.
“Đêm nay mẹ sẽ không đi, ở lại với các con một đêm.”
Lâm Mạn Hề vui tươi hớn hở nói ra câu này xong, Giang Tịch luôn luôn an an tĩnh tĩnh đột nhiên ngẩng đầu, kín đáo nhìn về phía cô.
“Làm sao vậy?” Lâm Mạn Hề sờ sờ khuôn mặt.
Giang Tịch thoáng thất thần, hơi nhàn nhạt nói, “Không có gì.”
Cảm xúc mâu thuẫn đều thể hiện rõ trên mặt.
Lâm Mạn Hề tất nhiên hiểu tính Giang Tịch, hiển nhiên cũng nghe ra được.
“Không có gì mà sao con lại khó chịu như vậy?” Lâm Mạn Hề muốn vặn lỗ tai con mình, “Trưởng thành thì tính tình bắt đầu tệ đi đúng không, nếu ngày nào đó mẹ có hôn mê ngất xỉu, cũng là do bị con chọc tức.”
Quý Minh Châu ngồi ở một bên, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Cô biết Giang Tịch khó chịu ở đâu, ở chung lâu rồi, cô cũng có thể nhìn thấu chút tâm tư nho nhỏ này của Giang Tịch.
Anh nhìn qua có vẻ thanh lãnh nhạt nhẽo, nhưng sâu trong bóng tối, lại hoàn toàn tương phản.
Sau khi Quý Minh Châu nhìn Giang Tịch với ánh mắt thấu hiểu, thì ở trên bàn cơm, anh nhìn cô với ánh mắt như muốn bốc hỏa đến nơi vậy.
Quả nhiên, chờ đến sau giờ cơm chiều, Lâm Mạn Hề thu thập một phen rồi đi rửa mặt.
Giang Tịch trực tiếp nghênh ngang vào phòng Quý Minh Châu, nhân tiện còn đóng cửa lại.
Không phải lúc nào vội vàng cũng là háo hức, tương tự, không phải lúc nào vội vàng cũng là thiếu kiến nhẫn.
Động tác Giang Tịch chậm rì rì, biểu hiện không nhanh không chậm, như là học sinh đến muộn, khiến thị giác cùng tinh thần như trải qua lễ rửa tội. Cô cảm giác mình như bị nhìn thấu không bỏ sót thứ gì.
“Giang tổng, không phải không thích ăn đồ ngọt sao?” Quý Minh Châu bị Giang Tịch ấn lên cánh cửa, chạy cũng không thoát, dứt khoát cứ như thế mà chế nhạo anh.
Giang Tịch cúi đầu nhìn Quý Minh Châu, nặng nề hôn lên cổ cô, “Ngọt thế này thì anh lại thích ăn.”
Nói một đằng trả lời một nẻo, Quý Minh Châu rầm rì khó chịu.
“Bác gái đang ở cách vách đấy.” Giang Tịch còn muốn tiến thêm một bước, bị Quý Minh Châu ngăn lại, nhắc nhở anh.
Hai tay anh chống lên cổ Quý Minh Châu, nghe cô nói hơi nhướn mày, “Em nói thế, anh đột nhiên nhớ đến.”
“Em thì thế nào?” Quý Minh Châu không rõ, tay khoác lên vai anh.
“Em muốn khi nào mới có thể cho anh một danh phận?”?
“”
Quý Minh Châu quyết định thu lại lời mình nói trước đây.
Yêu cầu của người này thật là trực tiếp a!!
“Bộ dáng của Lâm nữ sĩ này, rõ ràng đã hiểu lầm.” Giang Tịch lại mở miệng.
Nhưng Lâm Mạn Hề hiểu lầm, vì ai chứ.
Quý Minh Châu đột nhiên nhớ tới lời nói của cha mẹ truyền đến.
Có thể câu Giang Tịch nói “Không thích” chỉ là điểm mắt vẽ rồng, làm cha mẹ hai nhà của họ, có nguy cơ khủng hoảng ầm ĩ không dứt.
Quý Minh Châu càng nghĩ càng tức giận.
“Ồ, cho nên, trách ai được nhỉ?”
Cô hơi hơi híp híp mắt, “Anh thay đổi sắc mặt nhanh thế, người khác có thể tin chúng ta đột nhiên yêu chết đi sống lại sao?”
“Hóa ra em cảm thấy giữa chúng ta, là tình trạng yêu nhau chết đi sống lại này sao.” Giang Tịch nói toạc ra, bắt được điểm mấu chốt.
Quý Minh Châu nghẹn lời, sau đó lại tiếp tục phản bác, “Hừ, em mặc kệ! Lúc trước là ai nói không thích chứ? Có bản lĩnh thì anh đừng tới phòng em nữa?”
“Không phải việc này.” Giang Tịch nhẹ nhàng cười cười, giọng điệu nhẹ nhàng rung động.
Anh trực tiếp thừa nhận, không có nửa phần do dự.
Với nụ cười như vậy, khuôn mặt Giang Tịch vốn thanh quý nhất thời bao phủ cả một quầng sáng, đẹp mê li, “Nhưng cơ thể anh từ trên xuống dưới chỉ khát vọng có mình em mà thôi.”
Tiện đà, dường như bà cảm thấy nói đến đề tài này làm cho hai đứa nhỏ đều cảm thấy xấu hổ, thoáng thay đổi đề tài, “Minh Châu, lần trước cháu đi Thụy Sĩ cùng Giang Tịch, hai đứa có đi đâu chơi không?”
“Chúng cháu?” trong đầu Quý Minh Châu hiện lên một loạt cảnh tượng, lời nói lên đến trong miệng, chỉ còn lại một chút, lơ đãng trả lời, “Cũng không có gì để chơi đâu ạ.”
“Vậy sao.” Lâm Mạn Hề nhìn Quý Minh Châu, cố gắng nhìn ra điều gì đó.
Kỳ thật lúc trước Giang Tịch nói thế, bị Quý Minh Châu bắt gặp được. Trong tình cảnh như thế này, Lâm Mạn Hề lại còn ở đây, bởi vậy cô âm thầm phỏng đoán, Giang Tịch có thể vì đuổi theo sang bên kia để dỗ dành cô.
Những thay đổi giữa người với người có chút biến hóa, ẩn giấu dưới những chi tiết nhỏ nhặt.
Nhưng hai người Giang Tịch và Quý Minh Châu, lại khiến mọi người không nhìn thấu được thái độ, ngay cả mẹ anh, cũng không thể nhìn rõ.
Nếu như sau này hai đứa nhỏ thật sự không có duyên phận, vậy thì từ bỏ. Cũng không có gì ghê gớm.
Mặc dù Quý Minh Châu là con dâu bà yêu thích, nhưng đến thời điểm hiện tại, Lâm Mạn Hề kỳ thật cũng có thể nhìn thấu được điều gì đó.
Tóm lại không cần phải ép buộc.
Có người cả đời, sẽ có rất nhiều lựa chọn sai lầm. Mặc dù hoang mang về tương lai, không thể nhìn được lợi hại, nhưng vẫn cố chấp đi theo con đường mình chọn, dù cho bản thân thương tích đầy mình.
Bà cùng Giang Vũ Thành cũng là liên hôn gia tộc, đương nhiên, bà cũng liều sống liều chết phải gả cho ông ấy, là vì có một chút thích ông.
Là người thừa kế Giang gia, lại thanh lãnh đạm mạc, không gần nữ sắc, giữ mình trong sạch, cũng không ăn chơi trác táng, ngoại trừ tính tình bên ngoài có hơi thẳng, hồi ấy đối đãi với bà vô cùng tốt.
Lâm Mạn Hề ngẫu nhiên có nghe nói ông ấy thời học đại học có một mối tình đầu oanh liệt, về sau không biết vì sao, hình như là người trong nhà không đồng ý nên đành chia tay.
Tóm lại cũng không ở bên nhau, nên Lâm Mạn Hề không để trong lòng. Dù sao, người cùng ông ấy kết hôn, không là bà phải sao.
Sớm chiều ở chung với nhau, bà không tin không thể sưởi ấm trái tim ông, về sau hai người có Giang Tịch, cũng coi như gia đình hoà thuận vui vẻ.
Nhưng, quả bom hẹn giờ lại bắt đầu chôn từ đó.
Khi Giang Tịch được mười mấy tuổi, Giang Mặc xuất hiện tạo nên sóng to gió lớn.
Giang Vũ Thành ngoài việc khiếp sợ, sau khi trấn định cũng bắt đầu sửa tên cho Giang Mặc, đưa về nhà họ Giang, làm mọi cách để bồi thường.
Sự xuất hiện của Giang Mặc, ngay cả thái độ của Giang Vũ Thành cũng khiến người ta thất vọng buồn lòng. Có lẽ ông thương Giang Mặc thời niên thiếu không còn mẹ ruột, đành phá lệ quan tâm, chăm sóc đối đãi hơn cả Giang Tịch.
Đến nỗi ông ấy đã quên, ông còn có một đứa con trai nữa, tên là Giang Tịch.
Giang Tịch học cao trung, vô tình thấy bà ở nhà âm thầm rớt nước mắt khổ sở, lệ khí càng thêm sâu sắc, cả người càng thêm lạnh nhạt, trầm mặc ít nói, tất cả chuyện này đều liên quan đến thái độ của Giang Vũ Thành.
Cho đến nay, nhớ tới khi đó Giang gia loạn thành một nồi cháo, Lâm Mạn Hề vẫn bồi hồi không dám nghĩ đến.
Thậm chí Giang Vũ Thành trước khi Giang Tịch về nước, còn muốn phân thêm quyền ở Giang thị cho Giang Mặc, nhưng do Lâm thị áp chế, cuối cùng ông ấy không thể được như ý nguyện.
Đứa trẻ Giang Mặc kia, tuy rằng không tranh không đoạt, nhưng Lâm Mạn Hề không thể vượt qua được rào cản trong lòng.
Nếu được chọn lại, mặc kệ có sự tồn tại Giang Mặc hay không.
Bà sẽ không chỉ vì mình thích, mà lựa chọn nửa kia không suy xét.
Cái loại cảm giác cả đời chỉ còn lại bản thân mình nỗ lực, bà không muốn nếm thử lại thêm lần nào nữa.
Lúc trước an bài gặp gỡ con gái độc nhất của Qúy gia, Lâm Mạn Hề vui vẻ chấp nhận, kỳ thật còn có sự ích kỷ của bản thân, điều kiện Quý gia thật sự không tồi
Sau khi nhìn lại quá khứ, bà âm thầm buông tiếng thở dài, dù sao hiện tại bản thân có tiền có sắc lại còn có con trai, còn có thể nói chuyện phiếm chơi mạt chược với chiến hữu, ngày ngày trôi qua tiêu sái tựa thần tiên.
Đến nỗi Giang Tịch cùng Quý Minh Châu
Về sau nếu thật sự không được, bà sẽ tự mình tới cửa bàn chuyện.
Vấn đề mấu chốt trước mắt, vẫn phải làm cho hai đứa nhỏ một bữa tối phong phú.
Bây giờ không tính là quá muộn, nhưng Lâm Mạn Hề đã suy nghĩ vào phòng bếp bắt đầu tiến hành phân loại thức ăn.
Bàn ăn đá cẩm thạch ở bên này, chỉ còn lại hai người Quý Minh Châu cùng Giang Tịch.
“Ghét nhất ăn đồ ngọt?” Quý Minh Châu nhìn anh.
Giang Tịch hiện tại không bình tĩnh như khi ở trước mặt Lâm Mạn Hề, anh không được tự nhiên họ khụ khụ, hắng giọng, dời tầm mắt.
“Không cần nhìn sang chỗ khác!” Sự thất thần của Quý Minh Châu vừa rồi hoàn toàn biến mất, hiện tại đáy lòng cô hiện lên một đáp án rõ ràng, đến giọng nói của cô cũng nâng cao lên vài phần, “Giang Tịch, anh nhìn em đi!”
Không biết qua bao lâu, anh mới chậm rãi nhìn lại, “Anh đang nhìn em đây.”
Bốn mắt giao nhau, hết thảy đều không cần nói thành lời.
Trong không khí, bụi bặm nho nhỏ đều được ánh sáng chiếu đến rõ ràng.
Có những người đang yêu tâm đầu ý hợp nhìn nhau vào giờ khắc này.
Không cần ngôn ngữ gì dư thừa, cũng không cần phải giải thích thêm.
Những thứ chôn giấu theo thời gian, chậm rãi chảy xuôi trong bể tình, rơi xuống buổi sáng đầu xuân ấm áp như thế nào.
Lâm Mạn Hề ở trong phòng bếp bận rộn một hồi lâu, mới đến phòng dành cho khách để ngủ trưa.
Nếu như theo kế hoạch cuối tuần trước, Giang Tịch khẳng định sẽ lôi kéo Quý Minh Châu đến phòng mình, làm chút chuyện hợp tình hợp lý.
Nhưng hôm nay có Lâm Mạn Hề ở đây, hai người lại vừa mới chọc phá một chùm “Bong bóng” nho nhỏ, giờ phút này, hai bên đều cảm thấy bất an.
Quý Minh Châu trở về phòng, “He he” cười ngây ngô.
Nhưng chờ đến khi cô ngây ngô cười xong, đột nhiên cảm thấy bản thân mình hụt hẫng. Tại sao cô không rèn sắt khi còn nóng, hỏi Giang Tịch từ khi nào đã bắt đầu thích cô chứ?
Công nhận, anh cũng che giấu tốt thật.
Mặc kệ khẩu vị có bao nhiêu kén chọn, Giang Tịch khi còn học cao trung ăn toàn bộ những món cô gọi, là sự thật. Mặc kệ có chán ghét đồ ngọt như thế nào, Giang Tịch từ khi đến Bách Duyệt tới nay, cơ hồ đã ăn biết bao nhiêu món ngọt, đó là sự thật.
Anh cứ cam tâm tình nguyện như vậy, cũng không đòi hỏi đáp lại, yên lặng, vì cô, mà làm hết thảy.
Mà cái ý niệm này cứ liên tục chiếm lấy đầu óc, Quý Minh Châu khắc chế bản thân —— không thể tiếp tục cười ngây ngốc thêm nữa!
Tâm tình cô cũng rất tốt, lập tức click mở blog, phát lên động thái ngọt ngào trong lòng.
Gần đây Quý Minh Châu có hơi “Lười biếng”, lúc trước cô hứa hẹn vlog Thụy Sĩ sẽ lên sớm, vậy mà đã lâu rồi vẫn không có động tĩnh.
Bình luận và tin nhắn, toàn bộ đều thúc giục cô nhanh chóng đăng vlog.
Nhưng mà —— cô lâu ra vlog như vậy cũng có nguyên nhân.
Cảnh quay Thụy Sĩ quá nhiều, cô chỉ nghĩ biên tập một kỳ, không ngờ tốc độ quá chậm. Thứ hai, yêu đương khiến con người ta suy sút quả là không sai, Quý Minh Châu không để bụng, liền có ý tứ kéo dài vô hạn.
Tự an ủi bản thân xong, Quý Minh Châu liền đăng lên động thái chỉ cần thoạt nhìn đã thấy ngọt ngào. 【@Pearl: Hôm nay tâm trạng rất tốt, mặc dù ghét ăn ngọt nhưng lại vì bạn mà bắt đầu nếm thử đồ ngọt. [ gà con.jpg]】
Một khi phát lên, cộng đồng mạng bắt đầu sôi nổi.
—— “Có vẻ tiểu trân châu đang yêu rồi, ha ha.”
—— “Đúng vậy nha, tâm trạng tốt đến tôi cũng chưa từng có, nếu có thể được xem vlog Thụy Sĩ, thì chắc tâm trạng tôi sẽ tốt y như thế!”
—— “Gần đây ngay cả sợi tóc của Pearl cũng lộ ra hơi thở yêu đương.”
—— “Sao lão bà lại thích emoji gà con này nhỉ, lúc nào đăng cũng thấy, liên tưởng đến hoa hồng lần trước có hình con gà, hình như tôi biết được cái gì rồi thì phải! Tôi thất tình rồi các bà mau đến an ủi tôi đi!”
Quý Minh Châu lướt qua một loạt bình luận, ánh mắt rơi vào cái bình luận cuối cùng.
Vì cái gì chứ.
Trên thế giới này, sao có nhiều thắc mắc như vậy.
Có những cái cô có thể giải thích, nhưng cũng có những đáp án khác nhau.
Lời giải thích duy nhất, đại khái có lẽ là —— yêu theo bản năng.
Quý Minh Châu chán chường dạo một vòng, phát hiện cái tài khoản kia lại đúng giờ đến điểm danh.
Chân dung cam chịu quen thuộc, cũng là mã Eddie đó, cùng với —— ngữ khí quen thuộc?
Tài khoản này mỗi lần tới, đều phải lý luận dưới đề tài cô một phen.
Giống như hiện tại.
【@jjadcdefg8888 trả lời: Một, đừng xưng hô loạn lên như thế. Hai, không vì sao cả. Ba, đừng có tưởng bở. 】
【 mọi người trả lời ngược lại @jjabcdefg8888:? Sao lại là bà xài nick ảo này nữa! Đừng tới làm phiền tôi! Lăn ra chỗ khác đi! [ tức giận.jpg]】
Cô đột nhiên thấy mình nhanh trí, Quý Minh Châu cảm thấy vận mệnh khiến biết được cái gì đó rồi.
Lôi cô đi về phía trước.
Cô nhấp vào tài khoản nhìn như của thuỷ quân này, thời gian đăng ký không khác cô là bao, cũng không phải quá lâu.
Thông tin cá nhân cũng không điền, một chút tin tức cũng không có.
Nhưng tài khoản này, đều chỉ chia sẻ và truyền phải Weibo của cô. Không hề dư thừa.
Thậm chí còn, có vẻ như gia nhập đề tài siêu cấp của cô nữa thì phải?
Tài khoản thủy quân bây giờ đều chuyên nghiệp như vậy sao!
Cùng các fan chia sẻ tâm tư thầm kín xong, Quý Minh Châu mở nhóm chat 【 nông trại chăn nuôi 】 lên.
Cô còn gửi gói biểu tượng cảm xúc “mua” đáng yêu nữa.
Rồi sau đó, nó lại khiến cô ngại ngùng nóng hết mặt mũi.
Quý Minh Châu vội vàng thoát khỏi WeChat.
Chủ động lớn mật, rồi lại thận trọng, thật sự lúc nào cũng là một vòng luẩn quẩn.
Lúc ăn cơm chiều, Lâm Mạn Hề nấu cả một bàn lớn, muốn bao nhiêu khoa trương thì có bấy nhiêu.
Vì muốn ăn mừng tạo thêm không khí, bà còn vào hầm rượu cầm thêm một chai rượu vang đỏ.
“Đêm nay mẹ sẽ không đi, ở lại với các con một đêm.”
Lâm Mạn Hề vui tươi hớn hở nói ra câu này xong, Giang Tịch luôn luôn an an tĩnh tĩnh đột nhiên ngẩng đầu, kín đáo nhìn về phía cô.
“Làm sao vậy?” Lâm Mạn Hề sờ sờ khuôn mặt.
Giang Tịch thoáng thất thần, hơi nhàn nhạt nói, “Không có gì.”
Cảm xúc mâu thuẫn đều thể hiện rõ trên mặt.
Lâm Mạn Hề tất nhiên hiểu tính Giang Tịch, hiển nhiên cũng nghe ra được.
“Không có gì mà sao con lại khó chịu như vậy?” Lâm Mạn Hề muốn vặn lỗ tai con mình, “Trưởng thành thì tính tình bắt đầu tệ đi đúng không, nếu ngày nào đó mẹ có hôn mê ngất xỉu, cũng là do bị con chọc tức.”
Quý Minh Châu ngồi ở một bên, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Cô biết Giang Tịch khó chịu ở đâu, ở chung lâu rồi, cô cũng có thể nhìn thấu chút tâm tư nho nhỏ này của Giang Tịch.
Anh nhìn qua có vẻ thanh lãnh nhạt nhẽo, nhưng sâu trong bóng tối, lại hoàn toàn tương phản.
Sau khi Quý Minh Châu nhìn Giang Tịch với ánh mắt thấu hiểu, thì ở trên bàn cơm, anh nhìn cô với ánh mắt như muốn bốc hỏa đến nơi vậy.
Quả nhiên, chờ đến sau giờ cơm chiều, Lâm Mạn Hề thu thập một phen rồi đi rửa mặt.
Giang Tịch trực tiếp nghênh ngang vào phòng Quý Minh Châu, nhân tiện còn đóng cửa lại.
Không phải lúc nào vội vàng cũng là háo hức, tương tự, không phải lúc nào vội vàng cũng là thiếu kiến nhẫn.
Động tác Giang Tịch chậm rì rì, biểu hiện không nhanh không chậm, như là học sinh đến muộn, khiến thị giác cùng tinh thần như trải qua lễ rửa tội. Cô cảm giác mình như bị nhìn thấu không bỏ sót thứ gì.
“Giang tổng, không phải không thích ăn đồ ngọt sao?” Quý Minh Châu bị Giang Tịch ấn lên cánh cửa, chạy cũng không thoát, dứt khoát cứ như thế mà chế nhạo anh.
Giang Tịch cúi đầu nhìn Quý Minh Châu, nặng nề hôn lên cổ cô, “Ngọt thế này thì anh lại thích ăn.”
Nói một đằng trả lời một nẻo, Quý Minh Châu rầm rì khó chịu.
“Bác gái đang ở cách vách đấy.” Giang Tịch còn muốn tiến thêm một bước, bị Quý Minh Châu ngăn lại, nhắc nhở anh.
Hai tay anh chống lên cổ Quý Minh Châu, nghe cô nói hơi nhướn mày, “Em nói thế, anh đột nhiên nhớ đến.”
“Em thì thế nào?” Quý Minh Châu không rõ, tay khoác lên vai anh.
“Em muốn khi nào mới có thể cho anh một danh phận?”?
“”
Quý Minh Châu quyết định thu lại lời mình nói trước đây.
Yêu cầu của người này thật là trực tiếp a!!
“Bộ dáng của Lâm nữ sĩ này, rõ ràng đã hiểu lầm.” Giang Tịch lại mở miệng.
Nhưng Lâm Mạn Hề hiểu lầm, vì ai chứ.
Quý Minh Châu đột nhiên nhớ tới lời nói của cha mẹ truyền đến.
Có thể câu Giang Tịch nói “Không thích” chỉ là điểm mắt vẽ rồng, làm cha mẹ hai nhà của họ, có nguy cơ khủng hoảng ầm ĩ không dứt.
Quý Minh Châu càng nghĩ càng tức giận.
“Ồ, cho nên, trách ai được nhỉ?”
Cô hơi hơi híp híp mắt, “Anh thay đổi sắc mặt nhanh thế, người khác có thể tin chúng ta đột nhiên yêu chết đi sống lại sao?”
“Hóa ra em cảm thấy giữa chúng ta, là tình trạng yêu nhau chết đi sống lại này sao.” Giang Tịch nói toạc ra, bắt được điểm mấu chốt.
Quý Minh Châu nghẹn lời, sau đó lại tiếp tục phản bác, “Hừ, em mặc kệ! Lúc trước là ai nói không thích chứ? Có bản lĩnh thì anh đừng tới phòng em nữa?”
“Không phải việc này.” Giang Tịch nhẹ nhàng cười cười, giọng điệu nhẹ nhàng rung động.
Anh trực tiếp thừa nhận, không có nửa phần do dự.
Với nụ cười như vậy, khuôn mặt Giang Tịch vốn thanh quý nhất thời bao phủ cả một quầng sáng, đẹp mê li, “Nhưng cơ thể anh từ trên xuống dưới chỉ khát vọng có mình em mà thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.