Chương 74
Chấp Thông Nhất Căn
20/04/2024
Nghe được câu trả lời của Giang Tịch, Quý Minh Châu đang mải vui vẻ nào có nghĩ đến ngay sau đó Giang Tịch cứ thế vùi mặt vào cổ cô, không nhúc nhích nữa.
Cô thử lay lay người anh, anh vẫn không cử động.
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
“... Anh sao thế Giang Tịch?”
Mãi một lúc lâu sau, Giang Tịch mới chậm rãi nói: “Anh không sao.”
Nếu đã không có chuyện gì rồi sao anh vẫn vùi mặt vào cổ cô không chịu dứt ra vậy!
Quý Minh Châu cảm thấy cổ mình đã mỏi nhừ rồi.
Cô nghĩ bụng chắc là Giang Tịch đã bị cô làm cho cảm động gần chết. Cô cũng không để ý quá nhiều, cứ thể để mặc anh ôm cô, sau đó đôi mắt đen láy rơi vào cổ gáy của anh.
Cần cổ thon dài, làn da trắng bóc như ngọc. Quan trọng là sờ vào rất là thích.
Nhưng sờ mãi sờ mãi, ánh mắt của cô lại rơi vào một nơi khác.
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Vành tai của Giang Tịch có màu sắc hoàn toàn tương phản với nước da của anh.
Lần này màu sắc còn đậm hơn lần trước cô nhìn thấy một chút.
Đỏ rực lên, có lẽ còn đỏ hơn cả màu dầu ớt Tứ Xuyên và ớt ma Ấn Độ, trông rất trực quan.
“Giang Tịch.”
“Ừ.”
“Anh biết không, sao tai anh lại đỏ bừng lên rồi nhỉ?” Quý Minh Châu nhớ tới hình ảnh cô vô tình nhìn thấy lúc trước, trong lúc nổi cơn tò mò, cô đưa tay chạm vào tai anh.
Một giây sau, cửa phòng bị đẩy ra đột ngột.
Cùng với hai tiếng “bụp bụp”, pháo hoa giấy song song hai bên góc, bắn thẳng về phía Quý Minh Châu và Giang Tịch.
Kèm theo âm thanh đó, Liên Đường và đám người kéo vào trong phòng, “Surprise!!!”
Động tĩnh đột ngột vang lên như này khiến Quý Minh Châu lập tức nhảy phắt xuống khỏi đùi Giang Tịch. Cằm Giang Tịch bị cô hích người vào, chịu một lực tác động khá là mạnh, anh lập tức khẽ “hự” một tiếng.
“Cuối cùng cũng kết thúc rồi ha, người yêu cuối cùng cũng trở thành người nhà rồi!” Liên Đường nói liên mồm, lại vì nhìn thấy tư thế vừa rồi của hai người, cô không khỏi bật cười: “Chu choa, có phải tụi này đến không đúng lúc không?”
Đây mà là không đúng lúc sao?
Đây hoàn toàn là không nên đến thì có!
Ở trong các khâu chuẩn bị của Quý Minh Châu, cô không sắp đặt cái khâu một đám người đến chúc mừng như này.
Chưa nói đến... nhìn bộ dạng của bọn họ, có lẽ ngay từ ban đầu họ đã đứng nghe lén trong góc rồi.
Quý Minh Châu không biết hiệu quả cách âm ở nơi này ra sao, cũng không biết tất cả những chuyện vừa xảy ra có bị nghe lén hết không.
Nhưng nhìn màn chuẩn bị thế này, rõ ràng họ đã sớm tụ tập lại một chỗ.
Có điều, nói thì nói như vậy, Liên Đường vẫn phải bị véo tai.
Quý Minh Châu xông lên đừng trước, kéo Liên Đường nhốt vào trong góc rồi đánh.
Thực ra nói là một đám người nhưng ngoài Tiêu Dịch và những cậu ấm nhà giàu mà anh ta chơi ra, thì cũng chỉ Ngô Dạng và thành viên trong ban nhạc mà anh ta dẫn tới.
Đột nhiên có nhiều người tràn vào trong phòng như vậy, bầu không khí tự nhiên trở nên náo nhiệt. Âm nhạc, ánh sáng cùng với quầy bar nhỏ đều bị người ta chiếm cứ.
Khi âm nhạc nổi lên, ngay tức khắc bầu không khí được hâm nóng đến sôi sục.
Tiêu Dịch kéo Giang Tịch qua uống rượu, “Hai người các cậu cũng biết nói vuốt đuôi quá, trước đây tôi cũng đoán rồi, đâu có giống cậu, giấu gì mà giấu lâu thế.”
Nói đoạn, anh ta thoáng ngập ngừng, “Cuối cùng tôi biết được tin tức từ chỗ bác gái đấy, cậu nói xem cậu có suy nghĩ không vậy, còn là anh em không đấy?”
Kể từ lúc đám người này xông cửa vào phòng ban nãy, Giang Tịch đã điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
Lúc này, anh lắc lắc ly rượu thủy tinh trong tay, nhưng không uống, chỉ lơ đãng đáp lại: “Không phải.”
Tiêu Dịch: “?”
Anh ta không nên hỏi câu hỏi tự rước lấy nhục thế này!
“Thì phải cho thế giới bên ngoài biết lòng dạ con gà như cậu chứ, bẩm sếp Giang, tôi thấy đó là xì dầu...”
“Ăn nói văn minh tí đi.”
“...”
Tiêu Dịch: “?”
Anh ta không văn minh chỗ nào?
Đợi đến khi anh ta nghiền ngẫm một lần nữa, sau khi kết hợp hai âm tiết này lại với nhau... Tiêu Dịch mới bừng tỉnh ngộ, hoàn toàn thông suốt, “Cậu được lắm Giang Tịch! Bây giờ thì giỏi rồi đúng không, sao bây giờ cậu còn d/âm đãng hơn cả tiểu vương tử thủ đoạn ngoan độc trên tình trường là tôi đây nhỉ?”
Mẹ nó như này là sắp phóng đãng ra cả hoa rồi!
Giang Tịch chẳng buồn để ý đến anh ta, những ngón tay thon dài cầm ly rượu. Anh tựa người vào quầy bar sau lưng, đôi chân thon dài tùy tiện gác lên một chỗ, sau đó anh chậm rãi nhìn về phía Quý Minh Châu đang ngồi trong góc.
Tiêu Dịch thuận theo ánh mắt của anh nhìn qua chỗ đó. Sau khi hiểu ra, anh ta thu mắt lại rồi khựng lại giữa chừng.
Tuy cổ áo của Giang Tịch vẫn chỉnh tề ngay ngắn như trước, nhưng ở bên cổ áo của anh thì không nghiêm chỉnh như vậy nữa.
Ở đó có một vòng trò nho nhỏ, là dấu răng.
Tuy khá nhạt, cũng không sâu lắm, nhưng nếu lại gần thì cũng vẫn nhìn thấy rõ ràng.
Đây đúng là khiến người ta không thể chịu nổi.
“Này... cổ áo của cậu...” Tiêu Dịch nhắc nhở anh, còn đưa tay chỉ chỉ vào cổ mình.
Giang Tịch đưa tay lên, những ngón tay thon dài khẽ ấn nhẹ lên đó.
“Tôi biết.”
Anh nghiêng đầu đáp lại, giọng điệu còn toát lên dư vị, vô vàn ý nghĩa.
Từ khi bắt đầu với đề nghị của Quý Minh Châu, Tiêu Dịch đã rơi vào trong thái độ “sao đôi tình nhân này lại phiền phức thế nhỉ?” đến thái độ “sao đôi tình nhân này lại sến súa thế nhỉ?”.
Tiêu Dịch cảm thấy da gà da vịt toàn thân mình đều nổi lên hết cả rồi.
Hai người lại nói chuyện với nhau một hồi, Ngô Dạng vẫn luôn ở chỗ xa xa đang đi về phía hai người.
Vào lúc này, dù Ngô Dạng có tìm ai thì cũng không thể nào tìm Tiêu Dịch rồi.
Tiêu Dịch cũng thức thời, anh ta nói với Giang Tịch một tiếng, vỗ vai anh: “Cậu ở đây nhé, tôi đi qua chỗ Tiểu Bát tìm Liên Đường cái đã.”
Giang Tịch ngước mắt lên, gật đầu.
Ngô Dạng đi đến gần, cất lời chào Giang Tịch, hơi nhướng mày lên, “Cụng ly chứ?”
“Xin lỗi, tôi không uống rượu, chốc nữa còn phải lái xe, cùng vị hôn thê về nhà.”
Động tác của Ngô Dạng hơi khựng lại, chỉ cảm thấy hình như Giang Tịch cực kỳ nhấn mạnh vào câu cuối.
Ngay cả vẻ mặt cũng lạnh lùng xa cách giống như lúc gặp nhau ở suối nước nóng, nhìn anh ta bằng anh mắt vô cùng bất thiện.
Ngô Dạng tự cụng ly với anh một cái, nhấp một ngụm rượu rồi nói: “Có phải anh có hiểu lầm gì đối với tôi không?”
“Không có.” Giang Tịch đáp lại, tỏ vẻ không muốn nói tiếp nữa chỉ muốn đuổi người đi.
Ngô Dạng cảm thấy buồn cười, cậu ta nhớ đến lúc ban nhạc hồi cấp ba biểu diễn công khai, tuần nào Giang Tịch cũng đến xem.
Nhưng Giang Tịch chưa từng vào hậu trường. Những người bạn có quen biết với Quý Minh Châu, ít nhiều gì cũng vào hậu trường hỏi han cô một lát. Trái lại, một người gần như buổi nào cũng đến xem như Giang Tịch, chỉ lẳng lặng đứng ở vị trí không mấy nổi bật ở phía sau cùng, đợi đến khi buổi biểu diễn kết thúc lại lặng lẽ rời khỏi đó.
Buổi biểu diễn nào mà không có Quý Minh Châu thì tuyệt đối không nhìn thấy Giang Tịch.
Nếu nói vì sao Ngô Dạng có ấn tượng sâu sắc với Giang Tịch như vậy, vẫn là vì sự thù ghét không rõ nguồn gốc, đầy khó hiểu kia.
Tuy nó hoàn toàn không được thể hiện ra, trên mặt Giang Tịch cũng chẳng viết lên điều gì, nhưng Ngô Dạng vẫn cảm nhận được.
Ngô Dạng là người có vóc dáng cao gầy, mắt một mí, nước da trắng, dáng vẻ rất tuấn tú, nhưng màn thể hiện trong ban nhạc lại ngầu bá cháy. Sự tương phản này khiến cậu ta được rất nhiều nữ sinh yêu mến khi học cấp ba.
Danh tiếng của cậu ta chỉ đứng sau mấy vị đàn anh.
Nhưng hồi ấy mọi người đều còn trẻ, Ngô Dạng còn nhỏ hơn hai người này một lớp. Cậu ta bèn nhắc đến chuyện kia trước mặt Quý Minh Châu như đang nói đùa.
Dĩ nhiên, chuyện cậu ta nhắc đến là chuyện Giang Tịch đến xem biểu diễn, chứ không nhắc đến chuyện khác.
Nhưng phản ứng mà cậu ta nhận được là... những câu kiểu như “Sao buổi biểu diễn nào cũng đến được, cậu bị điên chắc, chắc chắn cậu nhìn lầm rồi, cơ mà thực ra tôi đã dọa dẫm cậu ta bắt cậu ta đến xem nên thỉnh thoảng mới có thể nhìn thấy cậu ta.”
“Hai chúng tôi không có gì, chỉ là những người bạn thi thoảng nói chuyện với nhau.” Trước khi đi, Ngô Dạng lại nói: “Lâu lắm rồi cô ấy không tập đàn, vì anh mà cô ấy đã bận rộn cả tháng trời.”
Quý Minh Châu lại là một người theo đuổi sự hoàn mỹ, nói gì mà phải biểu diễn một cách xuất sắc nhất, không muốn có chút xíu sai sai sót nào.
Bọn Ngô Dạng vẫn còn có việc của mình, bị Quý Minh Châu kéo đến đây cũng sắp bị ép cho phát điên lên rồi.
Nhìn theo bóng lưng của Ngô Dạng, Giang Tịch chìm trong suy tư.
Quả thực anh cũng biết giữa hai người không có gì, nhưng có những lúc không thể khống chế được cảm xúc của mình.
Trước đây Giang Tịch cũng từng mong mỏi, có thể tự khống chế con tim và thể xác của mình. Nhưng kết quả, cuối cùng anh vẫn về nước.
...
Cuộc vui trong căn phòng trên sân thượng không diễn ra quá lâu, Quý Minh Châu bị Giang Tịch nửa ôm nửa kéo rời khỏi Kim Đỉnh.
Ban đầu cô đã ghi nhớ kỹ rằng vào một ngày đặc biệt như hôm nay, cô không được động vào một giọt rượu nào.
Căn cứ vào những lần trước đây, không chừng sẽ bị Giang Tịch thừa cơ xâm nhập, giày vò cho chết đi sống lại. Sau nhiều lần bị dụ dỗ lừa gạt, Quý Minh Châu tự cảm thấy mình đã nắm bắt được tâm tư của Giang Tịch, cũng biết thừa một số mánh khóe của anh.
Nhưng có lẽ chính vì cô không ngừng nhắc nhở bản thân, cho nên về sau, chuyện đã đi chệch hướng.
Lúc khiêu chiến với Liên Đường, chẳng biết từ khi nào cô đã đắm chìm vào trong đó. Sau đó cùng cô ấy đấu một ván, xem rốt cuộc tửu lượng của ai tốt hơn.
Sự thật chứng minh, dù tửu lượng của Quý Minh Châu có kém cỡ nào thì vẫn tốt hơn Liên Đường một chút.
Đối phương mềm nhũn như quả cà chua luộc nhừ, chỉ biết ngồi cười ngốc nghếch.
Khi ra ngoài cửa, Quý Minh Châu lẩm bẩm: “Nóng.”
“Ngoan nào, nhịn một tí, về đến nhà hãy cởi.” Nói đoạn, Giang Tịch khẽ chạm môi vào má cô.
Tiêu Dịch dìu Liên Đường, nhìn dáng vẻ đó của Giang Tịch rồi lại nhìn Quý Minh Châu trong lòng Giang Tịch chỉ lộ ra nửa bên mặt xinh đẹp.
Được, được lắm.
Mẹ nó đây còn là lời dành cho người nghe sao!
“Các cậu không thể quay về xe rồi nói mấy lời như vậy sao? Sao cứ nhất thiết phải cho tôi nghe thấy vậy? Có còn là người không hả Giang Tịch?”
“Tôi chắc chắn tôi là người, còn cậu thì tôi không chắc chắn lắm.”
“Không chắc chắn... Không chắc chắn!”
Tiêu Dịch: “...”
Anh ta thà rằng chưa từng quen biết hai người này.
“Đừng nhịn nữa Giang Tịch à, một khắc xuân đáng giá ngàn vàng, ở lại đây thì lãng phí thời gian biết bao.”
“Sao cậu lại ăn nói gàn dở vậy.” Giang Tịch nói xong liền nhìn Liên Đường đang bám vào tay anh ta, “Cậu đưa Liên Đường về cẩn thận, chúng tôi về trước đây.”
Về thì về đi, lại còn nói cứ như đang ra lệnh không bằng.
Tiêu Dịch cũng không để tâm quá nhiều, tùy tiện vẫy tay mấy cái xem như tạm biệt.
Sau đó, anh ta cụp mắt nhìn Liên Đường mặt mũi đỏ bừng như quả táo, lông mi của cô ấy rất dài, khuôn mặt bầu bĩnh mềm mại như bánh Blancmange vậy.
Dáng vẻ cà lơ phất phơ của Tiêu Dịch trước đó đã biến mất, anh ta khẽ vỗ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Liên Đường, dùng ngữ điệu nhẫn nại chưa từng có nói với cô ấy: “Liên Tiểu Đường, anh trai đưa em về nhà nhé?”
Liên Đường đang lơ tơ mơ đáp lại rất nhanh: “Được, em chỉ muốn anh đưa em về nhà!”
Dứt lời, cô ấy liền nép vào người anh ta với dáng vẻ vô cùng gần gũi, lòng Tiêu Dịch dâng lên một cảm xúc hân hoan, chỉ cảm thấy trái tim mình sắp tan chảy rồi.
Khi anh ta đang định bế cô ấy lên thì lại nghe thấy cô ấy khẽ lẩm bẩm, nghe không rõ lắm.
Tiêu Dịch cúi đầu ghé lại gần cô ấy, mới nghe thấy nội dung cụ thể của những lời lẩm bẩm từ miệng cô ấy: “Thẩm Khuynh, sau khi đưa em về nhà, anh nhớ hôn em một cái nhé.”
...
Quý Minh Châu được Giang Tịch đặt vào ghế phụ lái, giữa chừng cô cứ muốn sán lại gần, khiến Giang Tịch không thể tập trung lái xe.
Anh lấy lại bình tĩnh, lái xe tấp vào lề đường, sau đó dùng dây an toàn giữ chặt cô lại, để hai tay của cô buông xuống nằm yên ở đó, lúc này anh mới yên tâm tiếp tục lái xe.
Đến khi xe dừng lại ở tầng hầm của Bách Duyệt, hai người lại đi vào thang máy, Quý Minh Châu càng lúc càng táo bạo hơn.
Cô dựa vào lòng anh, ra sức mân mê khuôn mặt, xương quai xanh cùng với điểm nào đó trước ngực anh.
“... Giang Tịch, hôm nay anh làm gì mà không để ý đến em! Lúc nào cũng không để ý đến em! Sao hả, có phải cảm thấy mình giỏi giang lắm rồi không!”
Nói xong, cả người của Quý Minh Châu đều trượt xuống phía dưới.
Nhéo vào người anh cách một lớp quần áo, Giang Tịch vốn đã khó chịu rồi, cô lại giãy qua giãy lại trong lòng anh.
Giang Tịch nhíu mày, tiếp tục ổn định lại tâm trí, xốc cô lên, “Phải, không giỏi giang bằng em.”
Vừa dứt lời, thang máy kêu “ding” một tiếng, đã đến nơi.
Giang Tịch nhanh chóng thay dép cho hai người rồi bế cô đi thẳng vào phòng tắm.
Cô tự biết mình xinh đẹp cũng yêu cái đẹp, khi tắm thì càng cầu kỳ hơn. Giang Tịch ấn nút mát xa trong bồn tắm. Trong lúc xả nước, anh đi lựa chọn tinh dầu và nước thơm của cô.
Một đống toàn chai lọ, quá là nhiều.
Anh chọn đại một chai của thương hiệu nước Pháp, đổ nửa chai vào trong bồn tắm.
Chỉ trong chốc lát, phòng tắm ngập trong hương hoa hồng nồng nàn, vất vít quanh người chẳng thể xua tan.
Đèn trong phòng tắm sáng choang, nước trong bồn được ánh đèn chiếu xuống sáng lấp lánh.
Quý Minh Châu được Giang Tịch cởi đồ, cả người không còn gì che chắn. Khi cô được thả mình vào trong nước, cơ thể cô lóng la lóng lánh.
Giang Tịch nhìn thoáng qua một cái, dời mắt đi một cách khó khăn.
Trước đó cô luôn miệng kêu nóng, nhưng đến lúc này cô lại không kêu nóng nữa, chỉ yên ổn ngoan ngoãn nằm đó, khép hờ đôi mắt.
Chắc hẳn cô khoan khoái lắm đây.
Thực ra khi bị anh c/ởi quần áo ra, Quý Minh Châu chỉ khôi phục lại một chút ý thức, trong lúc bất tri giác, cô lại thì thầm: “Sao lại thơm thế nhỉ.” Đợi đến khi được nước nóng gột rửa, cô được hơi nước mịt mờ bao quanh lúc ẩn lúc hiện lên rõ ràng. Cô dứt khoát dựa vào thành bồn tắm, để mặc mình thư giãn.
Thấy Giang Tịch không có bất cứ động tĩnh nào khác, Quý Minh Châu ngước mắt nhìn anh một cái rồi mời gọi anh: “Sếp Giang... có muốn ngâm mình cùng nhau không...”
“Ngâm mình cùng nhau?” Giang Tịch bình thản từ chối: “Sau khi ngâm cùng nhau, tối nay em có muốn ngủ không?”
Lúc này anh đang quay người vào trong gương, cởi cúc áo, đưa lưng lại với Quý Minh Châu.
Ồ...
Vào lúc này lại vờ làm chính nhân quân từ rồi.
Thế thì có bản lĩnh thì về sau cũng đừng có đến đây nữa!
Lại còn nói cái gì mà tối nay có muốn ngủ nữa không... Quý Minh Châu thầm nói xấu trong lòng.
Quý Minh Châu trượt vào trong nước, khoan kh/oái cảm thán một tiếng. Vào lúc như này mà yên tĩnh một mình cũng không tệ.
Song, việc cô không nói gì thêm nữa trái lại đã thu hút sự chú ý của Giang Tịch.
“Sao hôm nay trầm vậy? Vừa nãy em còn kêu nóng, bây giờ vẫn khó chịu à?”
“Chẳng phải vừa rồi em còn nói chuyện với anh đấy thôi, lấy đâu ra trầm lắng?” Vì thi uống rượu nên đến bây giờ Quý Minh Châu phải nhờ vào việc ngâm nước nóng để tỉnh táo lại, “Có điều em không khó chịu nữa, chỉ hơi choáng thôi, đợi lát nữa tắm xong rồi đi ngủ là ổn thôi.”
“À mà Giang Tịch, bây giờ anh bá chiếm phòng em đến nghiện rồi à? Phòng tắm bên anh không dùng nữa hả???”
“Bên đó về sau đưa em sang đó dùng.”
“...”
Quý Minh Châu không thể bật lại anh. Cô chỉ muốn nhắc khéo anh để anh quay về phòng của mình. Như vậy, vẫn có thể để cho đối phương không gian rảnh rỗi.
Nhưng so với phòng của mình, rõ ràng là Giang Tịch thích phòng của cô hơn.
Hầu hết các ngày trong tuần, Giang Tịch đều ngủ trong phòng cô.
Chưa nói đến phòng tắm, đồ ngủ và dụng cụ vệ sinh cá nhân anh để ở bên chỗ cô rất nhiều.
Nói thực lòng, một người ở một phòng thì vẫn khá rộng.
Nhưng hai người chen chúc ở chung một phòng thì có chút chật chội.
Lúc trước cô đã từng đề nghị anh, sau đó Giang Tịch đã trả lời thế nào nhỉ... Vậy thì đập thông hai phòng.
Đập thông...
Đập! Thông!!
Quý Minh Châu lười phải nói mấy lời thừa thãi với anh, dù sao cũng không thể lay chuyển được người này, cô cũng chẳng nhắc đến lần nào nữa.
Bây giờ thấy anh đã cởi áo sơ mi ra, để trần nửa người, vóc dáng thon gầy, thắt lưng cực kỳ gợi cảm.
Trong đầu cô chợt nhớ lại những hình ảnh của Giang Tịch vào giây phút nào đó, anh nhắm mắt lim dim, những giọt mồ hôi chảy dọc xuống, những cú va chạm.
Bàn tay thon dài của anh giữ lấy đầu gối của cô, thắt lưng đẹp đẽ chuyển động.
... Mạch suy nghĩ bất chợt quay trở lại.
E là cô chẳng còn mặt mũi nào nữa rồi.
Chẳng cần đợi đến lúc ngủ mê man không phải vì say rượu, mà trái lại vì những liên tưởng viển vông nào đó mà khiến mình bùng cháy thêm một lần nữa.
“Giang Tịch à, bây giờ anh đừng tắm có được không? Anh về phòng anh tắm đi, ở bên này không còn chỗ dư nữa.” Quý Minh Châu lấy lại tinh thần là bắt đầu đuổi người.
“Em ngâm nước ấm, nhưng anh vẫn có thể dội nước lạnh.” Nói đoạn, Giang Tịch chỉ vào gian tắm được ngăn bằng kính ở bên cạnh.
Quý Minh Châu hừ một tiếng: “Đồ đáng ghét.”
“Em nói ai đáng ghét?”
Không đợi Quý Minh Châu phản ứng lại, Giang Tịch đã sán đến m/út mí mắt cô. Ban đầu, hai người vốn chỉ đùa giỡn nhau, nhưng về sau đã có đôi chỗ khác thường.
Buổi sáng Giang Tịch vừa chạm vào cô, bây giờ kiềm chế hồi lâu mà vẫn phải chịu đựng. Trải qua một ngày như hôm nay, Quý Minh Châu cũng mệt, có lẽ không thể chịu nổi chuyện này.
Có điều đợi đến khi anh đứng lên, Quý Minh Châu tỏ ra sững sờ, đôi mắt đào hoa ánh lên vẻ mờ mịt, đôi môi hơi hé mở.
Rõ ràng, cô cảm thấy không thể tin nổi.
Không liên quan đến những thứ khác.
Đây rõ ràng không phải tác phong của Giang Tịch!
“Tiếc nuối lắm à?”
“Làm gì có.” Cô chỉ cảm khái rằng loài sói cũng có thể tha hóa được.
Quý Minh Châu nói thì nói như vậy, nhưng Giang Tịch vẫn nhanh nhạy cảm nhận được tâm tư thầm kín của cô.
Tuy không động vào cô, nhưng chẳng phải vẫn có những cách khác sao?
Lúc Quý Minh Châu đang nhẹ nhàng gạt nước trong bồn tắm, đột nhiên chân cô bị túm lấy rồi bị lôi lên.
Mái tóc đen của Giang Tịch ẩm ướt, anh xốc người cô lên cao hơn, rồi gác hai chân cô sang hai bên bồn tắm.
Ngay sau đó, cô nhìn thấy anh cúi xuống vùi đầu vào nơi ấy.
Cơn mưa mùa hạ xối xả như trút nước.
Những hạt mưa lớn rơi xuống, chìm vào trong mặt hồ mênh mang, ẩn nấp dưới những tán lá sen là đàn cá đang vui vẻ bơi tung tăng trong nước.
...
Không biết qua bao lâu, Quý Minh Châu được anh bế về giường.
Hôm nay Giang Tịch xót cô nên thật sự không tiếp tục nữa.
Nhưng dáng vẻ ấy... một nơi như vậy... người cô như bùng cháy, chỉ cảm thấy những gì anh cho cô thực sự là quá nhiều.
Đôi chân của cô không còn là của mình nữa.
“Giang Tịch... vừa rồi anh làm... cho em...” Quý Minh Châu nói được một nửa thì dừng lại.
“Sao thế?”
Còn hỏi “sao thế” hả! Anh biết rõ lại còn cố tình hỏi!
Quý Minh Châu nín thở, đôi môi hơi hé mở, nói chậm rì rì: “Vậy em làm cho anh...”
Giang Tịch vuốt tóc cô, giữ lại những ngón tay đang giãy loạn của cô, “Không cần đâu.”
Anh nhấc cằm cô lên, ánh mắt nhìn chăm chú vào đôi môi tươi tắn của cô, “Em không cần làm như vậy.”
Nói xong, Giang Tịch duỗi tay tắt đèn trước giường.
“Bây giờ muộn lắm rồi, chúng mình ngủ nhé?”
Quý Minh Châu bị một loạt cử chỉ và sự dịu dàng của anh mê hoặc cho mất hồn mất vía, cô dụi đầu vào người anh, đáp: “Vâng.”
Giang Tịch ôm cô, chỉ cảm thấy đêm nay là một đêm mỹ mãn.
Dù sao sau chuyện này, Quý Minh Châu cũng đã quên béng một số chuyện mà cô từng nhắc đến. Trong khoảng thời gian sau đó, cô cũng chẳng nhắc đến chuyện bảo anh về phòng anh nữa.
...
Ngày hôm sau hai người đều dậy muộn. Sau khi tự tỉnh dậy, họ chẳng muốn động đậy chút nào. Sau khi vệ sinh buổi sáng rồi lại ăn xong bữa sáng, họ cùng ngồi trên sofa.
Quý Minh Châu ngồi trên đùi Giang Tịch, lướt một số tin tức trên Weibo.
Cô đang xem có những địa điểm nào có thể đi chơi hẹn hò.
Dạo gần đây trên Weibo rất náo nhiệt, có một nhóm nhạc nam hàng đầu công bố tin tức yêu đương, tin tức đó bá chiếm top 1 cả tháng trời, độ hot cũng chẳng giảm chút nào. Quý Minh Châu nhấn vào xem, đó là nhóm nhạc nam Ace mà Liên Đường thích trước kia. Mà vì anh họ thứ của Quý Minh Châu tiếp quản công ty giải trí Nhất Thiên, Liên Đường còn nhờ vả cô đi xin chữ ký hộ cô ấy.
Nếu Quý Minh Châu nhớ không nhầm, Trình Sí và nhóm nhạc Ace đều thuộc công ty giải trí Nhất Thiên, có điều một bên ở bên mảng diễn viên nghệ sĩ, một bên ở mảng thần tượng.
Khi đang lướt xem danh sách hotsearch, Quý Minh Châu phát hiện thương hiệu nước hoa Paper Crane* của nhà điều chế hương Garenia đã ra sản phẩm nước hoa mới mùi hoa hồng sâm panh.
*Đây là nhãn hiệu nước hoa của một nhân vật khác trong bộ hệ liệt cùng tác giả.
Thật là trùng hợp, Quý Minh Châu cũng biết nhà điều chế hương này.
Trước đây cô và Giang Tịch từng tham gia tiệc đầy tháng do cô ấy và chồng mình tổ chức.
Mà nhắc đến nước hoa, Quý Minh Châu lại tức không có chỗ xả giận.
“Chai tinh dầu hoa hồng em mới mua dạo gần đây, đắt ơi là đắt, cả thế giới chỉ có ba trăm chai, bố em cho em quyền hạn em mới lấy được hai chai về. Kết quả sáng ra em đi xem lại thấy chỉ còn có nửa chai? Đúng là lạ lùng ghê, em dùng lâu như vậy mà vẫn chưa dùng hết nửa chai cơ mà.”
Lúc sáng vào phòng tắm, lơ đãng liếc mắt qua, suýt chút nữa Quý Minh Châu đã nhảy dựng lên. Chai tinh dầu này thuộc loại cực kỳ nồng mỗi lần chỉ cần nhỏ hai giọt. Hơn nữa, mẫu tinh dầu này là mẫu giới hạn toàn cầu, rất khó đặt được, chỉ có hạn trong năm, về sau sẽ ngưng sản xuất nên không thể mua được nữa. Vì thế khi Quý Minh Châu thích cô sẽ dùng một ít, bình thường cô cũng “sủng hạnh” chai này nhiều hơn những chai khác.
Quý Minh Châu oán thán với Giang Tịch, nghĩ đến đây cô lại bắt đầu hoài nghi: “Anh nói xem có phải trong nhà có ma không?”
Nếu bảo là bốc hơi, vô duyên vô cớ bốc hơi thì cũng không đúng, chai còn lại của cô vẫn hoàn hảo không tổn hại gì.
Từ lúc vừa nghe thấy Quý Minh Châu ca cẩm, người Giang Tịch đã thoáng khựng lại. Lúc này, anh hết sức bình thản khẳng định ngắn gọn: “Có lẽ thế.”
“Anh cũng cảm thấy thế đúng không! Nếu nói là có ma, em cảm thấy hẳn là Tomi, nó cũng sắp thành tinh rồi.”
Quý Minh Châu càng nghĩ càng thấy đúng là như vậy, nhưng xét thấy Tomi đang ở trong trạng thái nghỉ để sạc điện, Quý Minh Châu quyết định sau này sẽ tính sổ sau.
Cô gạt chủ đề “ma quỷ” sang một bên, lại tiếp tục dán mắt vào màn hình điện thoại.
Trên Weibo có bài đăng tổng hợp liệt kê những địa điểm thích hợp cho cặp đôi hẹn hò ở thành phố Ngân. Quý Minh Châu nhấn vào xem, xem lướt qua từ đầu đến cuối.
Sau đó cô nhìn lên Giang Tịch, nhéo vào cánh tay anh...
“Giang Tịch, em xem qua rồi, hay là chúng mình cứ đi công viên trò chơi một lần đi. Hồi trước lúc em học ở nước ngoài cũng chẳng đi nhiều, chắc lúc đấy anh cũng chưa từng đi nhỉ?”
“Chưa đi.” Giang Tịch nghĩ ngợi rồi nói: “Công viên trò chơi, cũng được.”
“Chưa từng đi bao giờ, chắc chưa từng đi với bạn gái đâu nhỉ?”
Giang Tịch thấy cô hỏi nhiều như vậy, vốn dĩ anh định phủ nhận luôn, nhưng thấy dáng vẻ này của cô anh lại đổi lời, khẽ cười rồi nói: “Cũng có.”
Quý Minh Châu: “???”
Giang Tịch: “Sắp sửa đi cùng em đó thôi.”
“...”
“Muốn đánh anh.”
“Vậy quyết định như thế nhé.” Nói đoạn, Quý Minh Châu lắc lắc chiếc điện thoại trong tay.
“Ừm, vậy em đợi ở đây nhé, anh vào bếp xem nước bo bo được chưa.”
“Vậy anh đi đi.”
Tiễn anh đi xong, Quý Minh Châu nằm trên sofa suy tư một hồi, sau đó lại mở Weibo, đăng một bài đăng chỉ có fan mới nhìn thấy.
[Pearl: Vỏ sò nhỏ ơi, có ai đã từng đi công viên trò chơi ở thành phố Ngân bao giờ chưa? Mình tìm một số bài review, cảm thấy đều không chi tiết lắm. Có trò chơi cụ thể nào thích hợp cho hai người chơi cùng nhau không nhỉ, nói cho mình biết nhé ~]
Bài đăng vừa lên, có vô số fan vào bình luận.
[Cuối cùng chị cũng xuất hiện rồi, chị có biết chị đã lặn bao lâu không!]
[Trân châu cứ yên tâm bay, Vỏ sò mãi mãi đồng hành.]
[Cái gì mà trò chơi dành cho hai người chơi chứ, nàng nói thẳng luôn là trò chơi dành cho cặp đôi đi cho rồi (ngoáy mũi.jpg)]
[Công viên kia ở thành phố Ngân? Ôi công viên đó siêu vui luôn, em nhắn tin riêng cho chị nhé Pearl chan, em và bạn trai em từng đi rồi, còn viết bài review chi tiết nữa!]
Bình luận phản hồi quá nhiều, nhảy ra cùng một lúc, không thể xem hết.
Sau đó, mục tin nhắn riêng của cô cũng nhốn nháo hết cả lên.
Quý Minh Châu trả lời mấy tin nhắn, bày tỏ mọi người không cần nhắn tin riêng cho cô nữa, cô có thể xem ở trong phần bình luận được rồi.
Nhưng bất thình lình, có thứ gì nằm gần đầu cô kêu “ting” một tiếng.
Cô xoay người lại nhìn, là điện thoại của Giang Tịch.
Có lẽ vừa rồi lúc đứng lên, anh sơ ý làm rơi xuống ghế.
Cô vốn không cố tình xem điện thoại của anh, chỉ lướt thoáng qua một cái.
Nhưng chỉ một cái liếc mắt này, lại khiến Quý Minh Châu ngây ra như phỗng.
Trên màn hình khóa của anh, có một thông báo bài đăng Weibo nảy ra.
Bởi vì biểu tượng Weibo quá nổi bật, giống như hình con mắt lớn có màu đỏ và vàng, vì thế Quý Minh Châu không thể quen thuộc hơn.
Cái tên... Giang Tịch này... còn chơi Weibo sao?
Thế mà anh còn biết chơi cả Weibo??!!
Bài đăng “vả mặt” Triệu Lan là dùng tài khoản Weibo chính thức của phòng trợ lý tập đoàn Giang Thị!
Một người chẳng mấy khi lên Weibo như anh, ấy vậy mà lại chơi Weibo. Điều này cực kỳ giống với một mẩu chuyện hài hước mà cô xem trên Weibo trước kia... bắt quả tang bạn trai đang donate tiền cho mỹ nữ ngực khủng trên livestream.
Bây giờ, cô cũng sinh ra một cảm giác tương tự như vậy.
Quý Minh Châu lại muốn xem xem! Giang Tịch đã theo dõi những cô ả diêm dúa lòe loẹt nào trên Weibo!!
Giang Tịch vẫn còn ở trong bếp, Quý Minh Châu không chút khách khí lấy điện thoại của anh, bật sáng màn hình điện thoại lên.
Vừa rồi cách xa nên không nhìn thấy. Bây giờ cầm điện thoại trên tay, Quý Minh Châu đã nhìn thấy nội dung hiển thị trên màn hình một cách rõ ràng...
[Pearl mà bạn theo dõi đặc biệt đã đăng Weibo rồi, mau vào nhấn like bình luận tương tác thôi nào ~]
Đây là điện thoại của Giang Tịch đúng không...
Không! Sai! Đúng không!
Quý Minh Châu chợt nghệt mặt ra.
Cô ả diêm dúa lòe loẹt mà cô muốn bắt, có lẽ có thể hình như là cô thì phải.
Cô thử lay lay người anh, anh vẫn không cử động.
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
“... Anh sao thế Giang Tịch?”
Mãi một lúc lâu sau, Giang Tịch mới chậm rãi nói: “Anh không sao.”
Nếu đã không có chuyện gì rồi sao anh vẫn vùi mặt vào cổ cô không chịu dứt ra vậy!
Quý Minh Châu cảm thấy cổ mình đã mỏi nhừ rồi.
Cô nghĩ bụng chắc là Giang Tịch đã bị cô làm cho cảm động gần chết. Cô cũng không để ý quá nhiều, cứ thể để mặc anh ôm cô, sau đó đôi mắt đen láy rơi vào cổ gáy của anh.
Cần cổ thon dài, làn da trắng bóc như ngọc. Quan trọng là sờ vào rất là thích.
Nhưng sờ mãi sờ mãi, ánh mắt của cô lại rơi vào một nơi khác.
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Vành tai của Giang Tịch có màu sắc hoàn toàn tương phản với nước da của anh.
Lần này màu sắc còn đậm hơn lần trước cô nhìn thấy một chút.
Đỏ rực lên, có lẽ còn đỏ hơn cả màu dầu ớt Tứ Xuyên và ớt ma Ấn Độ, trông rất trực quan.
“Giang Tịch.”
“Ừ.”
“Anh biết không, sao tai anh lại đỏ bừng lên rồi nhỉ?” Quý Minh Châu nhớ tới hình ảnh cô vô tình nhìn thấy lúc trước, trong lúc nổi cơn tò mò, cô đưa tay chạm vào tai anh.
Một giây sau, cửa phòng bị đẩy ra đột ngột.
Cùng với hai tiếng “bụp bụp”, pháo hoa giấy song song hai bên góc, bắn thẳng về phía Quý Minh Châu và Giang Tịch.
Kèm theo âm thanh đó, Liên Đường và đám người kéo vào trong phòng, “Surprise!!!”
Động tĩnh đột ngột vang lên như này khiến Quý Minh Châu lập tức nhảy phắt xuống khỏi đùi Giang Tịch. Cằm Giang Tịch bị cô hích người vào, chịu một lực tác động khá là mạnh, anh lập tức khẽ “hự” một tiếng.
“Cuối cùng cũng kết thúc rồi ha, người yêu cuối cùng cũng trở thành người nhà rồi!” Liên Đường nói liên mồm, lại vì nhìn thấy tư thế vừa rồi của hai người, cô không khỏi bật cười: “Chu choa, có phải tụi này đến không đúng lúc không?”
Đây mà là không đúng lúc sao?
Đây hoàn toàn là không nên đến thì có!
Ở trong các khâu chuẩn bị của Quý Minh Châu, cô không sắp đặt cái khâu một đám người đến chúc mừng như này.
Chưa nói đến... nhìn bộ dạng của bọn họ, có lẽ ngay từ ban đầu họ đã đứng nghe lén trong góc rồi.
Quý Minh Châu không biết hiệu quả cách âm ở nơi này ra sao, cũng không biết tất cả những chuyện vừa xảy ra có bị nghe lén hết không.
Nhưng nhìn màn chuẩn bị thế này, rõ ràng họ đã sớm tụ tập lại một chỗ.
Có điều, nói thì nói như vậy, Liên Đường vẫn phải bị véo tai.
Quý Minh Châu xông lên đừng trước, kéo Liên Đường nhốt vào trong góc rồi đánh.
Thực ra nói là một đám người nhưng ngoài Tiêu Dịch và những cậu ấm nhà giàu mà anh ta chơi ra, thì cũng chỉ Ngô Dạng và thành viên trong ban nhạc mà anh ta dẫn tới.
Đột nhiên có nhiều người tràn vào trong phòng như vậy, bầu không khí tự nhiên trở nên náo nhiệt. Âm nhạc, ánh sáng cùng với quầy bar nhỏ đều bị người ta chiếm cứ.
Khi âm nhạc nổi lên, ngay tức khắc bầu không khí được hâm nóng đến sôi sục.
Tiêu Dịch kéo Giang Tịch qua uống rượu, “Hai người các cậu cũng biết nói vuốt đuôi quá, trước đây tôi cũng đoán rồi, đâu có giống cậu, giấu gì mà giấu lâu thế.”
Nói đoạn, anh ta thoáng ngập ngừng, “Cuối cùng tôi biết được tin tức từ chỗ bác gái đấy, cậu nói xem cậu có suy nghĩ không vậy, còn là anh em không đấy?”
Kể từ lúc đám người này xông cửa vào phòng ban nãy, Giang Tịch đã điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
Lúc này, anh lắc lắc ly rượu thủy tinh trong tay, nhưng không uống, chỉ lơ đãng đáp lại: “Không phải.”
Tiêu Dịch: “?”
Anh ta không nên hỏi câu hỏi tự rước lấy nhục thế này!
“Thì phải cho thế giới bên ngoài biết lòng dạ con gà như cậu chứ, bẩm sếp Giang, tôi thấy đó là xì dầu...”
“Ăn nói văn minh tí đi.”
“...”
Tiêu Dịch: “?”
Anh ta không văn minh chỗ nào?
Đợi đến khi anh ta nghiền ngẫm một lần nữa, sau khi kết hợp hai âm tiết này lại với nhau... Tiêu Dịch mới bừng tỉnh ngộ, hoàn toàn thông suốt, “Cậu được lắm Giang Tịch! Bây giờ thì giỏi rồi đúng không, sao bây giờ cậu còn d/âm đãng hơn cả tiểu vương tử thủ đoạn ngoan độc trên tình trường là tôi đây nhỉ?”
Mẹ nó như này là sắp phóng đãng ra cả hoa rồi!
Giang Tịch chẳng buồn để ý đến anh ta, những ngón tay thon dài cầm ly rượu. Anh tựa người vào quầy bar sau lưng, đôi chân thon dài tùy tiện gác lên một chỗ, sau đó anh chậm rãi nhìn về phía Quý Minh Châu đang ngồi trong góc.
Tiêu Dịch thuận theo ánh mắt của anh nhìn qua chỗ đó. Sau khi hiểu ra, anh ta thu mắt lại rồi khựng lại giữa chừng.
Tuy cổ áo của Giang Tịch vẫn chỉnh tề ngay ngắn như trước, nhưng ở bên cổ áo của anh thì không nghiêm chỉnh như vậy nữa.
Ở đó có một vòng trò nho nhỏ, là dấu răng.
Tuy khá nhạt, cũng không sâu lắm, nhưng nếu lại gần thì cũng vẫn nhìn thấy rõ ràng.
Đây đúng là khiến người ta không thể chịu nổi.
“Này... cổ áo của cậu...” Tiêu Dịch nhắc nhở anh, còn đưa tay chỉ chỉ vào cổ mình.
Giang Tịch đưa tay lên, những ngón tay thon dài khẽ ấn nhẹ lên đó.
“Tôi biết.”
Anh nghiêng đầu đáp lại, giọng điệu còn toát lên dư vị, vô vàn ý nghĩa.
Từ khi bắt đầu với đề nghị của Quý Minh Châu, Tiêu Dịch đã rơi vào trong thái độ “sao đôi tình nhân này lại phiền phức thế nhỉ?” đến thái độ “sao đôi tình nhân này lại sến súa thế nhỉ?”.
Tiêu Dịch cảm thấy da gà da vịt toàn thân mình đều nổi lên hết cả rồi.
Hai người lại nói chuyện với nhau một hồi, Ngô Dạng vẫn luôn ở chỗ xa xa đang đi về phía hai người.
Vào lúc này, dù Ngô Dạng có tìm ai thì cũng không thể nào tìm Tiêu Dịch rồi.
Tiêu Dịch cũng thức thời, anh ta nói với Giang Tịch một tiếng, vỗ vai anh: “Cậu ở đây nhé, tôi đi qua chỗ Tiểu Bát tìm Liên Đường cái đã.”
Giang Tịch ngước mắt lên, gật đầu.
Ngô Dạng đi đến gần, cất lời chào Giang Tịch, hơi nhướng mày lên, “Cụng ly chứ?”
“Xin lỗi, tôi không uống rượu, chốc nữa còn phải lái xe, cùng vị hôn thê về nhà.”
Động tác của Ngô Dạng hơi khựng lại, chỉ cảm thấy hình như Giang Tịch cực kỳ nhấn mạnh vào câu cuối.
Ngay cả vẻ mặt cũng lạnh lùng xa cách giống như lúc gặp nhau ở suối nước nóng, nhìn anh ta bằng anh mắt vô cùng bất thiện.
Ngô Dạng tự cụng ly với anh một cái, nhấp một ngụm rượu rồi nói: “Có phải anh có hiểu lầm gì đối với tôi không?”
“Không có.” Giang Tịch đáp lại, tỏ vẻ không muốn nói tiếp nữa chỉ muốn đuổi người đi.
Ngô Dạng cảm thấy buồn cười, cậu ta nhớ đến lúc ban nhạc hồi cấp ba biểu diễn công khai, tuần nào Giang Tịch cũng đến xem.
Nhưng Giang Tịch chưa từng vào hậu trường. Những người bạn có quen biết với Quý Minh Châu, ít nhiều gì cũng vào hậu trường hỏi han cô một lát. Trái lại, một người gần như buổi nào cũng đến xem như Giang Tịch, chỉ lẳng lặng đứng ở vị trí không mấy nổi bật ở phía sau cùng, đợi đến khi buổi biểu diễn kết thúc lại lặng lẽ rời khỏi đó.
Buổi biểu diễn nào mà không có Quý Minh Châu thì tuyệt đối không nhìn thấy Giang Tịch.
Nếu nói vì sao Ngô Dạng có ấn tượng sâu sắc với Giang Tịch như vậy, vẫn là vì sự thù ghét không rõ nguồn gốc, đầy khó hiểu kia.
Tuy nó hoàn toàn không được thể hiện ra, trên mặt Giang Tịch cũng chẳng viết lên điều gì, nhưng Ngô Dạng vẫn cảm nhận được.
Ngô Dạng là người có vóc dáng cao gầy, mắt một mí, nước da trắng, dáng vẻ rất tuấn tú, nhưng màn thể hiện trong ban nhạc lại ngầu bá cháy. Sự tương phản này khiến cậu ta được rất nhiều nữ sinh yêu mến khi học cấp ba.
Danh tiếng của cậu ta chỉ đứng sau mấy vị đàn anh.
Nhưng hồi ấy mọi người đều còn trẻ, Ngô Dạng còn nhỏ hơn hai người này một lớp. Cậu ta bèn nhắc đến chuyện kia trước mặt Quý Minh Châu như đang nói đùa.
Dĩ nhiên, chuyện cậu ta nhắc đến là chuyện Giang Tịch đến xem biểu diễn, chứ không nhắc đến chuyện khác.
Nhưng phản ứng mà cậu ta nhận được là... những câu kiểu như “Sao buổi biểu diễn nào cũng đến được, cậu bị điên chắc, chắc chắn cậu nhìn lầm rồi, cơ mà thực ra tôi đã dọa dẫm cậu ta bắt cậu ta đến xem nên thỉnh thoảng mới có thể nhìn thấy cậu ta.”
“Hai chúng tôi không có gì, chỉ là những người bạn thi thoảng nói chuyện với nhau.” Trước khi đi, Ngô Dạng lại nói: “Lâu lắm rồi cô ấy không tập đàn, vì anh mà cô ấy đã bận rộn cả tháng trời.”
Quý Minh Châu lại là một người theo đuổi sự hoàn mỹ, nói gì mà phải biểu diễn một cách xuất sắc nhất, không muốn có chút xíu sai sai sót nào.
Bọn Ngô Dạng vẫn còn có việc của mình, bị Quý Minh Châu kéo đến đây cũng sắp bị ép cho phát điên lên rồi.
Nhìn theo bóng lưng của Ngô Dạng, Giang Tịch chìm trong suy tư.
Quả thực anh cũng biết giữa hai người không có gì, nhưng có những lúc không thể khống chế được cảm xúc của mình.
Trước đây Giang Tịch cũng từng mong mỏi, có thể tự khống chế con tim và thể xác của mình. Nhưng kết quả, cuối cùng anh vẫn về nước.
...
Cuộc vui trong căn phòng trên sân thượng không diễn ra quá lâu, Quý Minh Châu bị Giang Tịch nửa ôm nửa kéo rời khỏi Kim Đỉnh.
Ban đầu cô đã ghi nhớ kỹ rằng vào một ngày đặc biệt như hôm nay, cô không được động vào một giọt rượu nào.
Căn cứ vào những lần trước đây, không chừng sẽ bị Giang Tịch thừa cơ xâm nhập, giày vò cho chết đi sống lại. Sau nhiều lần bị dụ dỗ lừa gạt, Quý Minh Châu tự cảm thấy mình đã nắm bắt được tâm tư của Giang Tịch, cũng biết thừa một số mánh khóe của anh.
Nhưng có lẽ chính vì cô không ngừng nhắc nhở bản thân, cho nên về sau, chuyện đã đi chệch hướng.
Lúc khiêu chiến với Liên Đường, chẳng biết từ khi nào cô đã đắm chìm vào trong đó. Sau đó cùng cô ấy đấu một ván, xem rốt cuộc tửu lượng của ai tốt hơn.
Sự thật chứng minh, dù tửu lượng của Quý Minh Châu có kém cỡ nào thì vẫn tốt hơn Liên Đường một chút.
Đối phương mềm nhũn như quả cà chua luộc nhừ, chỉ biết ngồi cười ngốc nghếch.
Khi ra ngoài cửa, Quý Minh Châu lẩm bẩm: “Nóng.”
“Ngoan nào, nhịn một tí, về đến nhà hãy cởi.” Nói đoạn, Giang Tịch khẽ chạm môi vào má cô.
Tiêu Dịch dìu Liên Đường, nhìn dáng vẻ đó của Giang Tịch rồi lại nhìn Quý Minh Châu trong lòng Giang Tịch chỉ lộ ra nửa bên mặt xinh đẹp.
Được, được lắm.
Mẹ nó đây còn là lời dành cho người nghe sao!
“Các cậu không thể quay về xe rồi nói mấy lời như vậy sao? Sao cứ nhất thiết phải cho tôi nghe thấy vậy? Có còn là người không hả Giang Tịch?”
“Tôi chắc chắn tôi là người, còn cậu thì tôi không chắc chắn lắm.”
“Không chắc chắn... Không chắc chắn!”
Tiêu Dịch: “...”
Anh ta thà rằng chưa từng quen biết hai người này.
“Đừng nhịn nữa Giang Tịch à, một khắc xuân đáng giá ngàn vàng, ở lại đây thì lãng phí thời gian biết bao.”
“Sao cậu lại ăn nói gàn dở vậy.” Giang Tịch nói xong liền nhìn Liên Đường đang bám vào tay anh ta, “Cậu đưa Liên Đường về cẩn thận, chúng tôi về trước đây.”
Về thì về đi, lại còn nói cứ như đang ra lệnh không bằng.
Tiêu Dịch cũng không để tâm quá nhiều, tùy tiện vẫy tay mấy cái xem như tạm biệt.
Sau đó, anh ta cụp mắt nhìn Liên Đường mặt mũi đỏ bừng như quả táo, lông mi của cô ấy rất dài, khuôn mặt bầu bĩnh mềm mại như bánh Blancmange vậy.
Dáng vẻ cà lơ phất phơ của Tiêu Dịch trước đó đã biến mất, anh ta khẽ vỗ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Liên Đường, dùng ngữ điệu nhẫn nại chưa từng có nói với cô ấy: “Liên Tiểu Đường, anh trai đưa em về nhà nhé?”
Liên Đường đang lơ tơ mơ đáp lại rất nhanh: “Được, em chỉ muốn anh đưa em về nhà!”
Dứt lời, cô ấy liền nép vào người anh ta với dáng vẻ vô cùng gần gũi, lòng Tiêu Dịch dâng lên một cảm xúc hân hoan, chỉ cảm thấy trái tim mình sắp tan chảy rồi.
Khi anh ta đang định bế cô ấy lên thì lại nghe thấy cô ấy khẽ lẩm bẩm, nghe không rõ lắm.
Tiêu Dịch cúi đầu ghé lại gần cô ấy, mới nghe thấy nội dung cụ thể của những lời lẩm bẩm từ miệng cô ấy: “Thẩm Khuynh, sau khi đưa em về nhà, anh nhớ hôn em một cái nhé.”
...
Quý Minh Châu được Giang Tịch đặt vào ghế phụ lái, giữa chừng cô cứ muốn sán lại gần, khiến Giang Tịch không thể tập trung lái xe.
Anh lấy lại bình tĩnh, lái xe tấp vào lề đường, sau đó dùng dây an toàn giữ chặt cô lại, để hai tay của cô buông xuống nằm yên ở đó, lúc này anh mới yên tâm tiếp tục lái xe.
Đến khi xe dừng lại ở tầng hầm của Bách Duyệt, hai người lại đi vào thang máy, Quý Minh Châu càng lúc càng táo bạo hơn.
Cô dựa vào lòng anh, ra sức mân mê khuôn mặt, xương quai xanh cùng với điểm nào đó trước ngực anh.
“... Giang Tịch, hôm nay anh làm gì mà không để ý đến em! Lúc nào cũng không để ý đến em! Sao hả, có phải cảm thấy mình giỏi giang lắm rồi không!”
Nói xong, cả người của Quý Minh Châu đều trượt xuống phía dưới.
Nhéo vào người anh cách một lớp quần áo, Giang Tịch vốn đã khó chịu rồi, cô lại giãy qua giãy lại trong lòng anh.
Giang Tịch nhíu mày, tiếp tục ổn định lại tâm trí, xốc cô lên, “Phải, không giỏi giang bằng em.”
Vừa dứt lời, thang máy kêu “ding” một tiếng, đã đến nơi.
Giang Tịch nhanh chóng thay dép cho hai người rồi bế cô đi thẳng vào phòng tắm.
Cô tự biết mình xinh đẹp cũng yêu cái đẹp, khi tắm thì càng cầu kỳ hơn. Giang Tịch ấn nút mát xa trong bồn tắm. Trong lúc xả nước, anh đi lựa chọn tinh dầu và nước thơm của cô.
Một đống toàn chai lọ, quá là nhiều.
Anh chọn đại một chai của thương hiệu nước Pháp, đổ nửa chai vào trong bồn tắm.
Chỉ trong chốc lát, phòng tắm ngập trong hương hoa hồng nồng nàn, vất vít quanh người chẳng thể xua tan.
Đèn trong phòng tắm sáng choang, nước trong bồn được ánh đèn chiếu xuống sáng lấp lánh.
Quý Minh Châu được Giang Tịch cởi đồ, cả người không còn gì che chắn. Khi cô được thả mình vào trong nước, cơ thể cô lóng la lóng lánh.
Giang Tịch nhìn thoáng qua một cái, dời mắt đi một cách khó khăn.
Trước đó cô luôn miệng kêu nóng, nhưng đến lúc này cô lại không kêu nóng nữa, chỉ yên ổn ngoan ngoãn nằm đó, khép hờ đôi mắt.
Chắc hẳn cô khoan khoái lắm đây.
Thực ra khi bị anh c/ởi quần áo ra, Quý Minh Châu chỉ khôi phục lại một chút ý thức, trong lúc bất tri giác, cô lại thì thầm: “Sao lại thơm thế nhỉ.” Đợi đến khi được nước nóng gột rửa, cô được hơi nước mịt mờ bao quanh lúc ẩn lúc hiện lên rõ ràng. Cô dứt khoát dựa vào thành bồn tắm, để mặc mình thư giãn.
Thấy Giang Tịch không có bất cứ động tĩnh nào khác, Quý Minh Châu ngước mắt nhìn anh một cái rồi mời gọi anh: “Sếp Giang... có muốn ngâm mình cùng nhau không...”
“Ngâm mình cùng nhau?” Giang Tịch bình thản từ chối: “Sau khi ngâm cùng nhau, tối nay em có muốn ngủ không?”
Lúc này anh đang quay người vào trong gương, cởi cúc áo, đưa lưng lại với Quý Minh Châu.
Ồ...
Vào lúc này lại vờ làm chính nhân quân từ rồi.
Thế thì có bản lĩnh thì về sau cũng đừng có đến đây nữa!
Lại còn nói cái gì mà tối nay có muốn ngủ nữa không... Quý Minh Châu thầm nói xấu trong lòng.
Quý Minh Châu trượt vào trong nước, khoan kh/oái cảm thán một tiếng. Vào lúc như này mà yên tĩnh một mình cũng không tệ.
Song, việc cô không nói gì thêm nữa trái lại đã thu hút sự chú ý của Giang Tịch.
“Sao hôm nay trầm vậy? Vừa nãy em còn kêu nóng, bây giờ vẫn khó chịu à?”
“Chẳng phải vừa rồi em còn nói chuyện với anh đấy thôi, lấy đâu ra trầm lắng?” Vì thi uống rượu nên đến bây giờ Quý Minh Châu phải nhờ vào việc ngâm nước nóng để tỉnh táo lại, “Có điều em không khó chịu nữa, chỉ hơi choáng thôi, đợi lát nữa tắm xong rồi đi ngủ là ổn thôi.”
“À mà Giang Tịch, bây giờ anh bá chiếm phòng em đến nghiện rồi à? Phòng tắm bên anh không dùng nữa hả???”
“Bên đó về sau đưa em sang đó dùng.”
“...”
Quý Minh Châu không thể bật lại anh. Cô chỉ muốn nhắc khéo anh để anh quay về phòng của mình. Như vậy, vẫn có thể để cho đối phương không gian rảnh rỗi.
Nhưng so với phòng của mình, rõ ràng là Giang Tịch thích phòng của cô hơn.
Hầu hết các ngày trong tuần, Giang Tịch đều ngủ trong phòng cô.
Chưa nói đến phòng tắm, đồ ngủ và dụng cụ vệ sinh cá nhân anh để ở bên chỗ cô rất nhiều.
Nói thực lòng, một người ở một phòng thì vẫn khá rộng.
Nhưng hai người chen chúc ở chung một phòng thì có chút chật chội.
Lúc trước cô đã từng đề nghị anh, sau đó Giang Tịch đã trả lời thế nào nhỉ... Vậy thì đập thông hai phòng.
Đập thông...
Đập! Thông!!
Quý Minh Châu lười phải nói mấy lời thừa thãi với anh, dù sao cũng không thể lay chuyển được người này, cô cũng chẳng nhắc đến lần nào nữa.
Bây giờ thấy anh đã cởi áo sơ mi ra, để trần nửa người, vóc dáng thon gầy, thắt lưng cực kỳ gợi cảm.
Trong đầu cô chợt nhớ lại những hình ảnh của Giang Tịch vào giây phút nào đó, anh nhắm mắt lim dim, những giọt mồ hôi chảy dọc xuống, những cú va chạm.
Bàn tay thon dài của anh giữ lấy đầu gối của cô, thắt lưng đẹp đẽ chuyển động.
... Mạch suy nghĩ bất chợt quay trở lại.
E là cô chẳng còn mặt mũi nào nữa rồi.
Chẳng cần đợi đến lúc ngủ mê man không phải vì say rượu, mà trái lại vì những liên tưởng viển vông nào đó mà khiến mình bùng cháy thêm một lần nữa.
“Giang Tịch à, bây giờ anh đừng tắm có được không? Anh về phòng anh tắm đi, ở bên này không còn chỗ dư nữa.” Quý Minh Châu lấy lại tinh thần là bắt đầu đuổi người.
“Em ngâm nước ấm, nhưng anh vẫn có thể dội nước lạnh.” Nói đoạn, Giang Tịch chỉ vào gian tắm được ngăn bằng kính ở bên cạnh.
Quý Minh Châu hừ một tiếng: “Đồ đáng ghét.”
“Em nói ai đáng ghét?”
Không đợi Quý Minh Châu phản ứng lại, Giang Tịch đã sán đến m/út mí mắt cô. Ban đầu, hai người vốn chỉ đùa giỡn nhau, nhưng về sau đã có đôi chỗ khác thường.
Buổi sáng Giang Tịch vừa chạm vào cô, bây giờ kiềm chế hồi lâu mà vẫn phải chịu đựng. Trải qua một ngày như hôm nay, Quý Minh Châu cũng mệt, có lẽ không thể chịu nổi chuyện này.
Có điều đợi đến khi anh đứng lên, Quý Minh Châu tỏ ra sững sờ, đôi mắt đào hoa ánh lên vẻ mờ mịt, đôi môi hơi hé mở.
Rõ ràng, cô cảm thấy không thể tin nổi.
Không liên quan đến những thứ khác.
Đây rõ ràng không phải tác phong của Giang Tịch!
“Tiếc nuối lắm à?”
“Làm gì có.” Cô chỉ cảm khái rằng loài sói cũng có thể tha hóa được.
Quý Minh Châu nói thì nói như vậy, nhưng Giang Tịch vẫn nhanh nhạy cảm nhận được tâm tư thầm kín của cô.
Tuy không động vào cô, nhưng chẳng phải vẫn có những cách khác sao?
Lúc Quý Minh Châu đang nhẹ nhàng gạt nước trong bồn tắm, đột nhiên chân cô bị túm lấy rồi bị lôi lên.
Mái tóc đen của Giang Tịch ẩm ướt, anh xốc người cô lên cao hơn, rồi gác hai chân cô sang hai bên bồn tắm.
Ngay sau đó, cô nhìn thấy anh cúi xuống vùi đầu vào nơi ấy.
Cơn mưa mùa hạ xối xả như trút nước.
Những hạt mưa lớn rơi xuống, chìm vào trong mặt hồ mênh mang, ẩn nấp dưới những tán lá sen là đàn cá đang vui vẻ bơi tung tăng trong nước.
...
Không biết qua bao lâu, Quý Minh Châu được anh bế về giường.
Hôm nay Giang Tịch xót cô nên thật sự không tiếp tục nữa.
Nhưng dáng vẻ ấy... một nơi như vậy... người cô như bùng cháy, chỉ cảm thấy những gì anh cho cô thực sự là quá nhiều.
Đôi chân của cô không còn là của mình nữa.
“Giang Tịch... vừa rồi anh làm... cho em...” Quý Minh Châu nói được một nửa thì dừng lại.
“Sao thế?”
Còn hỏi “sao thế” hả! Anh biết rõ lại còn cố tình hỏi!
Quý Minh Châu nín thở, đôi môi hơi hé mở, nói chậm rì rì: “Vậy em làm cho anh...”
Giang Tịch vuốt tóc cô, giữ lại những ngón tay đang giãy loạn của cô, “Không cần đâu.”
Anh nhấc cằm cô lên, ánh mắt nhìn chăm chú vào đôi môi tươi tắn của cô, “Em không cần làm như vậy.”
Nói xong, Giang Tịch duỗi tay tắt đèn trước giường.
“Bây giờ muộn lắm rồi, chúng mình ngủ nhé?”
Quý Minh Châu bị một loạt cử chỉ và sự dịu dàng của anh mê hoặc cho mất hồn mất vía, cô dụi đầu vào người anh, đáp: “Vâng.”
Giang Tịch ôm cô, chỉ cảm thấy đêm nay là một đêm mỹ mãn.
Dù sao sau chuyện này, Quý Minh Châu cũng đã quên béng một số chuyện mà cô từng nhắc đến. Trong khoảng thời gian sau đó, cô cũng chẳng nhắc đến chuyện bảo anh về phòng anh nữa.
...
Ngày hôm sau hai người đều dậy muộn. Sau khi tự tỉnh dậy, họ chẳng muốn động đậy chút nào. Sau khi vệ sinh buổi sáng rồi lại ăn xong bữa sáng, họ cùng ngồi trên sofa.
Quý Minh Châu ngồi trên đùi Giang Tịch, lướt một số tin tức trên Weibo.
Cô đang xem có những địa điểm nào có thể đi chơi hẹn hò.
Dạo gần đây trên Weibo rất náo nhiệt, có một nhóm nhạc nam hàng đầu công bố tin tức yêu đương, tin tức đó bá chiếm top 1 cả tháng trời, độ hot cũng chẳng giảm chút nào. Quý Minh Châu nhấn vào xem, đó là nhóm nhạc nam Ace mà Liên Đường thích trước kia. Mà vì anh họ thứ của Quý Minh Châu tiếp quản công ty giải trí Nhất Thiên, Liên Đường còn nhờ vả cô đi xin chữ ký hộ cô ấy.
Nếu Quý Minh Châu nhớ không nhầm, Trình Sí và nhóm nhạc Ace đều thuộc công ty giải trí Nhất Thiên, có điều một bên ở bên mảng diễn viên nghệ sĩ, một bên ở mảng thần tượng.
Khi đang lướt xem danh sách hotsearch, Quý Minh Châu phát hiện thương hiệu nước hoa Paper Crane* của nhà điều chế hương Garenia đã ra sản phẩm nước hoa mới mùi hoa hồng sâm panh.
*Đây là nhãn hiệu nước hoa của một nhân vật khác trong bộ hệ liệt cùng tác giả.
Thật là trùng hợp, Quý Minh Châu cũng biết nhà điều chế hương này.
Trước đây cô và Giang Tịch từng tham gia tiệc đầy tháng do cô ấy và chồng mình tổ chức.
Mà nhắc đến nước hoa, Quý Minh Châu lại tức không có chỗ xả giận.
“Chai tinh dầu hoa hồng em mới mua dạo gần đây, đắt ơi là đắt, cả thế giới chỉ có ba trăm chai, bố em cho em quyền hạn em mới lấy được hai chai về. Kết quả sáng ra em đi xem lại thấy chỉ còn có nửa chai? Đúng là lạ lùng ghê, em dùng lâu như vậy mà vẫn chưa dùng hết nửa chai cơ mà.”
Lúc sáng vào phòng tắm, lơ đãng liếc mắt qua, suýt chút nữa Quý Minh Châu đã nhảy dựng lên. Chai tinh dầu này thuộc loại cực kỳ nồng mỗi lần chỉ cần nhỏ hai giọt. Hơn nữa, mẫu tinh dầu này là mẫu giới hạn toàn cầu, rất khó đặt được, chỉ có hạn trong năm, về sau sẽ ngưng sản xuất nên không thể mua được nữa. Vì thế khi Quý Minh Châu thích cô sẽ dùng một ít, bình thường cô cũng “sủng hạnh” chai này nhiều hơn những chai khác.
Quý Minh Châu oán thán với Giang Tịch, nghĩ đến đây cô lại bắt đầu hoài nghi: “Anh nói xem có phải trong nhà có ma không?”
Nếu bảo là bốc hơi, vô duyên vô cớ bốc hơi thì cũng không đúng, chai còn lại của cô vẫn hoàn hảo không tổn hại gì.
Từ lúc vừa nghe thấy Quý Minh Châu ca cẩm, người Giang Tịch đã thoáng khựng lại. Lúc này, anh hết sức bình thản khẳng định ngắn gọn: “Có lẽ thế.”
“Anh cũng cảm thấy thế đúng không! Nếu nói là có ma, em cảm thấy hẳn là Tomi, nó cũng sắp thành tinh rồi.”
Quý Minh Châu càng nghĩ càng thấy đúng là như vậy, nhưng xét thấy Tomi đang ở trong trạng thái nghỉ để sạc điện, Quý Minh Châu quyết định sau này sẽ tính sổ sau.
Cô gạt chủ đề “ma quỷ” sang một bên, lại tiếp tục dán mắt vào màn hình điện thoại.
Trên Weibo có bài đăng tổng hợp liệt kê những địa điểm thích hợp cho cặp đôi hẹn hò ở thành phố Ngân. Quý Minh Châu nhấn vào xem, xem lướt qua từ đầu đến cuối.
Sau đó cô nhìn lên Giang Tịch, nhéo vào cánh tay anh...
“Giang Tịch, em xem qua rồi, hay là chúng mình cứ đi công viên trò chơi một lần đi. Hồi trước lúc em học ở nước ngoài cũng chẳng đi nhiều, chắc lúc đấy anh cũng chưa từng đi nhỉ?”
“Chưa đi.” Giang Tịch nghĩ ngợi rồi nói: “Công viên trò chơi, cũng được.”
“Chưa từng đi bao giờ, chắc chưa từng đi với bạn gái đâu nhỉ?”
Giang Tịch thấy cô hỏi nhiều như vậy, vốn dĩ anh định phủ nhận luôn, nhưng thấy dáng vẻ này của cô anh lại đổi lời, khẽ cười rồi nói: “Cũng có.”
Quý Minh Châu: “???”
Giang Tịch: “Sắp sửa đi cùng em đó thôi.”
“...”
“Muốn đánh anh.”
“Vậy quyết định như thế nhé.” Nói đoạn, Quý Minh Châu lắc lắc chiếc điện thoại trong tay.
“Ừm, vậy em đợi ở đây nhé, anh vào bếp xem nước bo bo được chưa.”
“Vậy anh đi đi.”
Tiễn anh đi xong, Quý Minh Châu nằm trên sofa suy tư một hồi, sau đó lại mở Weibo, đăng một bài đăng chỉ có fan mới nhìn thấy.
[Pearl: Vỏ sò nhỏ ơi, có ai đã từng đi công viên trò chơi ở thành phố Ngân bao giờ chưa? Mình tìm một số bài review, cảm thấy đều không chi tiết lắm. Có trò chơi cụ thể nào thích hợp cho hai người chơi cùng nhau không nhỉ, nói cho mình biết nhé ~]
Bài đăng vừa lên, có vô số fan vào bình luận.
[Cuối cùng chị cũng xuất hiện rồi, chị có biết chị đã lặn bao lâu không!]
[Trân châu cứ yên tâm bay, Vỏ sò mãi mãi đồng hành.]
[Cái gì mà trò chơi dành cho hai người chơi chứ, nàng nói thẳng luôn là trò chơi dành cho cặp đôi đi cho rồi (ngoáy mũi.jpg)]
[Công viên kia ở thành phố Ngân? Ôi công viên đó siêu vui luôn, em nhắn tin riêng cho chị nhé Pearl chan, em và bạn trai em từng đi rồi, còn viết bài review chi tiết nữa!]
Bình luận phản hồi quá nhiều, nhảy ra cùng một lúc, không thể xem hết.
Sau đó, mục tin nhắn riêng của cô cũng nhốn nháo hết cả lên.
Quý Minh Châu trả lời mấy tin nhắn, bày tỏ mọi người không cần nhắn tin riêng cho cô nữa, cô có thể xem ở trong phần bình luận được rồi.
Nhưng bất thình lình, có thứ gì nằm gần đầu cô kêu “ting” một tiếng.
Cô xoay người lại nhìn, là điện thoại của Giang Tịch.
Có lẽ vừa rồi lúc đứng lên, anh sơ ý làm rơi xuống ghế.
Cô vốn không cố tình xem điện thoại của anh, chỉ lướt thoáng qua một cái.
Nhưng chỉ một cái liếc mắt này, lại khiến Quý Minh Châu ngây ra như phỗng.
Trên màn hình khóa của anh, có một thông báo bài đăng Weibo nảy ra.
Bởi vì biểu tượng Weibo quá nổi bật, giống như hình con mắt lớn có màu đỏ và vàng, vì thế Quý Minh Châu không thể quen thuộc hơn.
Cái tên... Giang Tịch này... còn chơi Weibo sao?
Thế mà anh còn biết chơi cả Weibo??!!
Bài đăng “vả mặt” Triệu Lan là dùng tài khoản Weibo chính thức của phòng trợ lý tập đoàn Giang Thị!
Một người chẳng mấy khi lên Weibo như anh, ấy vậy mà lại chơi Weibo. Điều này cực kỳ giống với một mẩu chuyện hài hước mà cô xem trên Weibo trước kia... bắt quả tang bạn trai đang donate tiền cho mỹ nữ ngực khủng trên livestream.
Bây giờ, cô cũng sinh ra một cảm giác tương tự như vậy.
Quý Minh Châu lại muốn xem xem! Giang Tịch đã theo dõi những cô ả diêm dúa lòe loẹt nào trên Weibo!!
Giang Tịch vẫn còn ở trong bếp, Quý Minh Châu không chút khách khí lấy điện thoại của anh, bật sáng màn hình điện thoại lên.
Vừa rồi cách xa nên không nhìn thấy. Bây giờ cầm điện thoại trên tay, Quý Minh Châu đã nhìn thấy nội dung hiển thị trên màn hình một cách rõ ràng...
[Pearl mà bạn theo dõi đặc biệt đã đăng Weibo rồi, mau vào nhấn like bình luận tương tác thôi nào ~]
Đây là điện thoại của Giang Tịch đúng không...
Không! Sai! Đúng không!
Quý Minh Châu chợt nghệt mặt ra.
Cô ả diêm dúa lòe loẹt mà cô muốn bắt, có lẽ có thể hình như là cô thì phải.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.