Chương 86
Chấp Thông Nhất Căn
20/04/2024
Thực ra vào giây phút này, Quý Minh Châu cảm thấy mình chẳng nghe thấy gì nữa.
Hai người đứng trong đại sảnh u tối, một người đứng trên sân khấu, một người đứng dưới sân khấu, ánh mắt chạm vào nhau.
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Cô và Giang Tịch cách nhau một khoảng, nhưng trái tim của họ dường như đã được nối với hai đầu của sợi dây thừng, bên kia chỉ khẽ rung động một chút thôi là bên này có thể cảm nhận được.
Mối quan hệ quấn quýt triền miên, dù bây giờ mỗi người đứng ở mỗi nơi như cũ nhưng chẳng thể nào chia xa thêm lần nào nữa.
Cô ngẩn ngơ đứng tại chỗ, khi những lời của Giang Tịch truyền đến tai cô, chúng chỉ để lại một bóng đen mơ hồ nhạt nhòa. Gió lướt qua, mang theo mưa, gieo rắc vào đáy lòng cô một lớp tuyết nặng trĩu.
Liên Đường cũng không nói câu gì, từ lúc bắt đầu cô ấy vẫn luôn đứng bên cạnh Quý Minh Châu. Vì thế, cô ấy có thể cảm nhận rõ ràng sự thay đổi của Quý Minh Châu.
Lo Quý Minh Châu xỉu ngang vào lúc quan trọng, Liên Đường lập tức đỡ hờ lấy eo lưng của Quý Minh Châu. Cô ấy nép vào trong bóng tối, cơ thể linh hoạt đỡ lấy nữ chính trong trung tâm câu chuyện.
Người xung quanh đứng xem cũng yên lặng lắng nghe, chưa từng quấy nhiễu hai người, chỉ thi thoảng có tiếng trầm trồ khe khẽ, tiếng bàn luận cùng với tiếng huýt sáo. Trong lúc nhất thời, sự chú ý đổ dồn lên người hai người Quý Minh Châu và Giang Tịch.
Giang Tịch nói xong liền cất bước đi sang bên cạnh, ở đó đã đặt sẵn một cây dương cầm.
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Cây đàn màu trắng ngà, tôn lên người đàn ông trẻ trung trong bộ âu phục đen tuyền. Dưới ánh đèn soi chiếu, hàng lông mi của anh để lại một bóng mờ bên cạnh sống mũi của anh.
Ngón tay Giang Tịch đặt trên phím đàn, nốt nhạc đầu tiên mà anh đàn lên đã kéo Quý Minh Châu thoát khỏi cảm xúc lúc nãy.
Cô quá quen thuộc với khúc nhạc này, đến nỗi gần như cô đã thuộc lòng nhạc phổ, có thể ngâm nga thành giai điệu.
Đây là khúc dương cầm mà Quý Minh Châu đã chơi trong buổi lễ mừng ngày thành lập trường của trường trung học Quốc tế Anh Lợi.
Bởi vì quá tự tin và phô trương, đến bây giờ cô vẫn nhớ láng máng những tiếng cổ vũ và tiếng hoan hô nồng nhiệt trong hội trường buổi lễ, gần như có thế xuyên qua nóc nhà, xô đổ hội trường.
Lúc ấy cô ở trên sân khấu, anh ở dưới sân khấu.
Bây giờ, anh ở trên sân khấu, cô đứng dưới sân khấu lặng lẽ lắng nghe.
Hai người hoán đổi vị trí cho nhau, thời gian đã hoán đổi vị trí rồi trả lại cho hai người.
Một khúc nhạc được tấu xong, Giang Tịch lại đứng dậy. Lần này quả thực có quá nhiều khác biệt so với trước đây.
Trái tim của Quý Minh Châu cũng theo đó mà siết chặt lại, rồi lại được thổi phồng lên theo cử chỉ của Giang Tịch.
Trong tiềm thức, cô có thể cảm nhận được kế hoạch tiếp theo của Giang Tịch hay những chuyện mà anh định làm.
Cô có thể khẳng định như thế.
Vào lúc ánh mắt Quý Minh Châu chăm chú, chỉ nhìn mỗi mình anh, Giang Tịch chậm rãi cất lời, “Lúc đó em đàn cho tất cả mọi người nghe, anh đã thầm nghĩ rằng, cứ coi đó là một món quà em chỉ dành cho riêng mình anh.”
“Nhưng đến lượt anh thì không giống như vậy. Điều anh có thể khẳng định một cách chắc chắn là, lần này anh chỉ đàn cho riêng mình em.” Anh nhớ về cái năm ấy, cô gái trong mắt anh rạng rỡ yêu kiều, là tia sáng bất chợt vụt sáng trong thế giới tẻ nhạt phẳng lặng của anh.
Chất giọng thanh lạnh bình thản của anh xuyên qua micro chậm rãi vang lên, dư âm còn sót lại chút lưu luyến chưa biết tên: “Sau đây còn rất nhiều điều muốn nói, sau này anh sẽ nói cho riêng mình em nghe, bởi vì vào giây phút này...”
Anh thoáng ngừng lại rồi bình thản bổ sung thêm: “Anh vẫn còn có chuyện quan trọng hơn để làm.”
Quý Minh Châu nhìn Giang Tịch, tuy cô không nói gì, nhưng vẫn luôn chầm chậm gật đầu theo mỗi câu anh nói.
“Công chúa ơi, anh muốn em, nhưng anh càng muốn có được em hơn.” Một cách trọn vẹn, chẳng phân biệt ai với ai, hai người hòa làm một.
Người đàn ông khí chất cao sang trẻ trung rũ mắt nhìn xuống dưới sân khấu, anh từ từ lấy một chiếc nhẫn ra, “Đây là chiếc nhẫn anh tự tay thiết kế, anh đặt tên cho nó là... Viên minh châu trên tay.”
“Chàng kỵ sĩ muốn công chúa nhỏ cúi xuống hôn chàng, chàng muốn hỏi nàng rằng, liệu nàng có thể dành cho chàng một chút tín nhiệm và ỷ lại, đặt tay lên tay chàng, chấp nhận sự theo đuổi của chàng suốt quãng đời còn lại hay không.”
Bầu không khí chợt ngưng đọng trong giây lát, xung quanh đều đang chờ đợi câu trả lời của Quý Minh Châu.
Không biết ai đã dẫn đầu, bầu không khí trở nên xôn xao, đầu tiên là một tiếng “Nhận lời cậu ấy đi!” sau đó là hai ba tiếng, bốn năm tiếng liên tiếp vang lên.
Trong đại sảnh rộng lớn nhà họ Quý, vì những tiếng huyên náo vang lên đột ngột mà liên tiếp có âm thanh vọng lại.
Một lúc sau, những người nọ lại im lặng như có hẹn trước với nhau.
Bởi vì không biết từ lúc nào, Quý Minh Châu đã rơi lệ đầy mặt.
Cô nhìn người đàn ông trên sân khấu, hít sâu một hơi. Và rồi tựa như cô đã hạ quyết tâm, Quý Minh Châu dứt khoát xoay người lại, đưa ly rượu vang trong tay cho Liên Đường.
“Liên Đường, cầm ly rượu giúp tớ.”
Liên Đường không ngờ được bước phát triển này, trong khi còn đang kinh ngạc lẫn ngơ ngác, cô đã bị Quý Minh Châu dúi ly rượu vào tay. Cô ấy ù ù cạc cạc nói: “Sao thế Tiểu Bát... cậu muốn làm gì thế?”
“Không làm gì cả, tớ chỉ muốn cho chàng kỵ sĩ của tớ một sự hồi đáp nồng nhiệt thôi.” Quý Minh Châu chậm rãi trả lời.
Một câu nói này của cô cũng đủ để khiến người ta phải chấn động.
Giọng điệu hết sức bá đạo, ngang ngược lên tận trời, ngoài Quý Minh Châu thì chẳng còn ai vào đây nữa.
Dứt lời, Quý Minh Châu bước về phía sân khấu.
Giang Tịch nhìn chăm chú từng động tác của cô gái mà chẳng chớp mắt lấy một lần. Sau đó, khi anh còn chưa kịp phản ứng lại, anh đã nhìn thấy rèm mi còn vương nước mắt của Quý Minh Châu khẽ lay động.
Cô gần như bổ nhào vào lòng anh, trong lúc anh vô thức duỗi tay đón lấy cô, Quý Minh Châu vừa khóc vừa cười nói: “Công chúa nhỏ của anh... cô ấy muốn nói rằng... cô ấy cực kỳ bằng lòng!”
Cùng với lời hồi đáp của Quý Minh Châu, đèn đóm trong nhà vụt sáng lên, đại sảnh sáng rỡ như ban ngày.
Người xung quanh vừa hoan hô vừa hò reo không ngớt.
Ánh mắt của hai người dính lấy nhau, chuyện tiếp theo diễn ra hết sức tự nhiên. Hai người quấn quýt môi lưỡi ngay trước mặt mọi người...
Tóm lại, nhiều năm sau, mỗi lần tìm lại đoạn hồi ức này trong chiếc băng ghi hình bảo bối, Giang Tịch đều tái hiện lại một lần.
Nói cho cùng, xem một lần anh sẽ kích động một lần.
...
Sau khi hoàn hồn lại, Quý Minh Châu dựa vào lồng ngực Giang Tịch, thở hổn hển một lúc.
Những người không dám làm phiền hai người ban nãy, bây giờ lại rối rít kéo đến.
Giọng Lâm Man Hề mang theo sự nghẹn ngào: “Giang Tịch, con được lắm, mẹ sắp khóc đến nơi rồi, có phải con lại âm thầm thay tính đổi nết không?”
Đây vẫn là cậu con trai cao ngạo lạnh lùng của bà đó chứ?
Nhớ lại dáng vẻ lạnh nhạt của Giang Tịch trước đây, ngay cả màn bắt quả tang vào sáng sớm hôm ấy cũng chỉ xảy ra mới đây thôi. Thế mà sự việc lại tiến triển nhanh thế này, đã đến bước cầu hôn rồi ư?
Giang Vũ Thành vỗ vai Lâm Man Hề, nhìn sang hai người nói, “Sau này phải đối xử tốt với nhau đấy.”
Quý Thiếu Ngôn thì khỏi phải nói nữa, vừa mới đến một cái liền nhìn chằm chằm vào Giang Tịch với ánh mắt dò xét, chẳng nói chẳng rằng, chỉ thiếu điều buột miệng thốt ra ba từ “thằng nhóc thối” mà thôi.
Sự ám chỉ trong ánh mắt của ông bố quý hóa của Quý Minh Châu rất rõ ràng.
Cô nhớ tới nụ hôn kiểu Pháp nóng bỏng vừa rồi, đột nhiên hơi ngượng ngùng, vội vàng đuổi ông bố có đôi mắt sáng quắc, bắt đầu tỏ vẻ hóng chuyện đi khỏi đó.
Liên Đường cũng xúm đến nói: “Vừa nãy cậu làm tớ hết cả hồn, biểu hiện đó của cậu làm tớ tưởng rằng cậu sắp nhảy một điệu disco hoang dại để battle với Giang Tịch cơ.”
Cái Liên Đường nói là chuyện Quý Minh Châu đột ngột dúi ly rượu vào tay cô ấy, nhờ cô ấy cầm giúp vào ban nãy.
“Cậu mới nhảy disco ý.” Quý Minh Châu bật cười.
Tiêu Dịch đi theo Trình Sí qua đây, “Còn phải nói, chỉ riêng cái màn tỏ tình thâm tình văn vẻ của hai người ban nãy đã khiến gai ốc cả đời tôi rụng sạch rồi.”
“Ngưỡng mộ thì cứ việc nói thẳng.” Quý Minh Châu chớp chớp mắt với anh ta, “Anh cũng mau lên đi, đừng có rong chơi mãi thế.”
“Công ty không phải là việc sao, hơn nữa anh vẫn còn trẻ, không vội.” Tiêu Dịch khoác vai Trình Sí, nói: “Dù sao vẫn có Trình cẩu bầu bạn với anh.”
Trình Sí ghét bỏ nhíu mày, nhưng nghĩ đến những lần Tiêu Dịch rủ rê anh ấy đi uống rượu, Trình Sí cảm thấy vẫn không nên động vào vảy ngược của anh ta thì hơn.
Sau khi họ hàn huyên xong, lại có một số thanh niên khác đi đến hỏi han chúc mừng lẫn trò chuyện.
Dạ tiệc sinh nhật lần này, anh họ thứ của Quý Minh Châu dẫn theo nửa kia của mình là Hứa Mạt qua đây, nói năng ba lăng nhăng: “Em được đấy Quý Minh Châu, trước đây lúc em xin tiền anh để thành lập ban nhạc, tóc còn chưa mọc dài đâu.”
Nói đoạn, anh ta ngừng lại, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Quý Minh Châu và Giang Tịch một lúc rồi nói: “Bây giờ thì sao, có bạn trai cái là hôn hít trước mặt mọi người, còn chơi trò tình thú nữa? Thoáng vậy đấy.”
Thoáng, vậy, đấy?
“...”
Nghe xem, đây là tiếng người ư?
Thẩm Thận trưng ra bộ dạng thiếu gia nhà giàu bất cần đời, nói ra câu này khiến Quý Minh Châu nổi điên thụi cho anh ta hai đấm vào người, “Thẩm Thận, có ai nói em gái như anh không?!”
“Gọi thẳng tên anh luôn, cánh em cứng rồi phải không?” Thẩm Thận nheo mắt lại.
“Đúng, thì sao, không chỉ có thế đâu, gan của em còn bự ra nữa!”
Ở hoàn cảnh thế này, trong thời điểm như thế này, hai anh em họ anh một câu em một câu, cứ thế biến thành cãi nhau.
Hứa Mạt cảm thấy hơi đau đầu, âm thầm véo một cái khá là mạnh vào mạn sườn Thẩm Thận, “... Thẩm Thận! Đó là em gái của anh đấy, anh không... anh không thể nhường em ấy một tí à? Hơn nữa hôm nay là sinh nhật em ấy, bao nhiêu người đang nhìn kia kìa, anh không thấy ngại sao?”
Thẩm Thận tiện đà túm lấy bàn tay đang véo mình, cười đểu giả: “Vợ à, anh chỉ nhường em thôi.”
Hứa Mạt hơi đỏ mặt, nhưng vẫn vô cùng bình tĩnh: “Thẩm Thận... ở bên ngoài anh đừng như vậy. Anh đứng gần em quá rồi đấy.”
Thế sự đột ngột đảo ngược, hai người bị buộc phải chứng kiến từ đầu đến cuối là Quý Minh Châu và Giang Tịch: “...”
“Thôi bỏ đi, em không đôi co với trưởng bối, bên cạnh là khu xã giao riêng của người trung niên, anh dẫn chị dâu út đi sang bên đó đi.”
“Nhỏ này...” Thẩm Thận còn định nói gì đó thì bị Hứa Mạt kéo đi.
Vừa rồi đúng là Quý Minh Châu không kiềm chế được. Cô thoáng nhẫn nhịn, nói xong mới kéo Giang Tịch đi xa.
Đến khi đi đến một góc bên cạnh đó, Quý Minh Châu vẫn còn đang lẩm bà lẩm bẩm, Giang Tịch cảm thấy buồn cười, “Chẳng phải anh ấy là do em đặc biệt mời đến sao?”
“Nhưng cũng không phải mời anh ấy đến để chọc tức em.”
“Anh họ thứ của em tặng cho em nhiều quà lắm, để hết ở trên lầu đấy.”
“Em biết, chốc nữa em lên lầu, bóc hết quà mọi người tặng cho em.”
Vào lúc này, ở ngay tại đây không còn người nào khác nữa, chỉ còn duy nhất hai người bọn họ.
Những suy nghĩ xa xôi bị cắt ngang ban nãy giờ như một ngọn lửa, bùng cháy tanh tách. Những hồi ức có liên quan đến cảnh tượng bị ngăn cản lúc trước, gần như đang quay trở lại.
Một người ngẩng đầu ngước mắt lên, một người cúi đầu rũ mắt xuống. Cứ lặng lẽ nhìn đối phương như vậy.
“Giang Tịch, những chuyện vừa rồi, anh đã chuẩn bị bao lâu?”
“Cũng lâu lắm nhưng cũng không tính là quá lâu.” Anh khom người xuống, vòng tay qua người cô, nhốt cô vào trong góc tường.
Anh thả trôi theo ha m m uốn của mình, hôn một cái rõ kêu lên mặt Quý Minh Châu, “Cảm giác thế này thật tốt.”
“Giang Tịch... anh thật là...”
Quý Minh Châu ngừng nói rồi bật cười.
Những lời như kia thực ra rất khó nghe được từ miệng của Giang Tịch.
Như này có thể hoàn toàn chứng minh rằng, bây giờ anh vui vẻ đến nhường nào.
Trong khi hai người thủ thỉ với nhau ở trong góc, bàn tiệc dài cũng bắt đầu được thu dọn. Thời khắc đẹp nhất của tối nay, cuối cùng đã đến rồi.
Màn khiêu vũ tự do trong sàn nhảy mới là phần quan trọng nhất.
“Trong tiệc sinh nhật của anh trước đây, chúng ta không thể khiêu vũ cùng nhau. Hôm nay xem như là bù lại được rồi.” Giang Tịch nói đoạn, đưa tay gạt lọn tóc bên má cô, “Em muốn khiêu vũ không, anh dẫn em nhé?”
Anh duỗi một cánh tay ra với cô, hơi nhướng mày lên.
Rõ ràng là một người không thể thân thuộc hơn được nữa, sớm chiều cận kề, cả ngày lẫn đêm, nhưng vì sao cô lại cảm thấy, tối nay anh thực sự quyến rũ.
“Muốn... dĩ nhiên là em muốn rồi!” Quý Minh Châu đưa tay cho anh.
Đợi đến khi hai người bước vào sàn nhảy, đã có không ít người đang chậm rãi di chuyển theo tiếng nhạc du dương.
Hai người cũng không thực hiện những động tác có biên độ lớn gì, vòng eo thon nhỏ của Quý Minh Châu được anh ôm siết, cô ngả đầu lên vai anh, di chuyển theo bước chân của anh, hai người chậm rãi lắc lư.
Trong lúc hạ mắt xuống, Quý Minh Châu nhấc tay lên nhìn vào bàn tay mình.
Giữa ngón tay thon thả nhỏ nhắn có một chiếc nhẫn được kết từ những hạt ngọc trai màu trắng nhỏ xinh, bao xung quanh viên kim cương xanh. Là một chiếc nhẫn có kiểu dáng rực rỡ bắt mắt, không hề tầm thường.
Nó tựa như một đại dương xanh thẳm được ngọc trai vây xung quanh. Khi đeo trên tay, sự tinh tế toát lên từ trong những chi tiết nhỏ bé.
Ánh sáng từ đèn chùm trên cao hắt lên trên mặt nhẫn, cùng với mỗi giác cắt khác nhau, sẽ tỏa ra những ánh sáng lấp lánh khác nhau.
Quý Minh Châu xòe tay ra, ánh mắt dính chặt vào đó, không xi nhê chút nào.
Quý Minh Châu nhớ đến cảnh Giang Tịch chầm chậm đeo nhẫn cho cô, chiếc nhẫn được luồn vào từng chút từng chút một, mọi thứ đều vừa vặn, vô cùng ăn khớp.
Quý Minh Châu vừa lặng lẽ ngắm nhìn vừa âm thầm vui vẻ.
“Giang Tịch... chiếc nhẫn này, thực ra kiểu dáng này rất hiếm thấy.” Quý Minh Châu vẫn xòe tay ra, ánh mắt gần như không rời mắt một lúc nào.
“Không phải hiếm thấy, mà là độc nhất vô nhị.” Anh ôm cô chậm rãi di chuyển trong sàn nhảy, “Là anh tự tay thiết kế, không ai có thể chạm khắc ra chiếc nhẫn thứ hai hoàn hoàn hảo như này đâu.”
“Anh còn biết lấy lòng người ta thật đấy.” Quý Minh Châu thoáng ngừng lại, rồi ấp úng nói: “Nhưng em thật sự, rất thích.”
Nói đến đây, trong đầu cô chợt nảy ra một suy nghĩ.
Nếu... cầu hôn đã như thế này rồi, vậy lễ cưới sau này thì sao?
Quý Minh Châu cảm thấy mình không thể tưởng tượng thêm được nữa rồi.
Gạt hết những suy nghĩ linh tinh này đi, cô lại nhớ đến một chuyện vô cùng quan trọng, “Giang Tịch, anh đã hứa sẽ cắt bánh giúp em mà, có phải chúng mình đều quên mất tiêu rồi không?”
“Không quên, chỉ là bây giờ vẫn không vội.” Giọng anh gần trong gang tấc, dễ nghe đến độ khiến người ta mang thai luôn được, “Khiêu vũ thêm một lúc nữa, bạn nhảy đầu tiên trong đời, phải trân trọng chút chứ.”
...
Chẳng bao lâu sau, cuối cùng cũng đến lượt chiếc bánh sinh nhật tám tầng đặc biệt của Quý Minh Châu.
Tuy trước đây bánh sinh nhật chỉ bày ra cho có tượng trưng vậy, nhưng bánh sinh nhật nhiều tầng thế này, đúng là chịu chơi thật.
“Tuy anh đã nhận lời cắt bánh giúp em, nhưng em có chắc là bác trai sẽ không trách anh không?” Giang Tịch thoáng tỏ ra chần chừ. Sắc mặt của Quý Thiếu Ngôn khi nhìn thấy hai người ôm hôn nhau như thể bị đông cứng lại vậy, vô cùng khó coi.
“Sao lại trách anh nhỉ, bố em nghe lời em, anh nghe lời em, chẳng phải là xong rồi sao?” Nói đoạn, Quý Minh Châu đưa dao cắt bánh cho anh.
“Vậy ước trước đã nhé?” Anh nhìn người xung quanh một lượt, nhắc cô: “Anh thắp nến giúp em, em nhớ phải ước đấy.”
Nói xong, anh dặn Tiêu Dịch: “Tiêu Dịch, cậu bảo bên kia tắt đèn đại sảnh một lát nhé.”
Quý Minh Châu cười tủm tỉm, đợi Giang Tịch thắp nến cho mình xong, cô nhìn ánh nến bập bùng trong bóng tối, chắp hai tay lại, âm thầm ước nguyện.
Đầu tiên mong người thân hạnh phúc an khang khỏe mạnh, cả nhà đoàn tụ. Hai là mong Giang Tịch bình an vô sự, thuận buồm xuôi gió. Ba là điều ước dành cho mình, ông trời ơi, có lẽ sau này người vẫn phải đối xử tốt với con hơn nữa, thật đấy, nhờ cả vào người.
Lúc cắt bánh, không ít người vây lại xem.
Giang Tịch cắt xong miếng bánh đầu tiên, trực tiếp đưa cho Quý Minh Châu, “Miếng đầu tiên, cho em.”
Quý Minh Châu nhận lấy, “Nhìn này, em đã lấy mất trái tim của anh rồi.”
Bầu không khí cực kỳ vui vẻ, cô gái dùng thìa xúc một miếng nhỏ, đưa đến trước mặt Giang Tịch, “Anh ăn một miếng đi, chúng ta phải chia nhau ăn miếng đầu tiên.”
Như này mới có ý nghĩa tốt đẹp hơn.
Giang Tịch hơi ngập ngừng, cuối cùng vẫn nhận lấy.
Quý Minh Châu thấy anh như vậy, đôi mắt đào hoa sáng lấp lánh, cô kề sát vào anh, “Làm thế nào đây, quá trời lần đầu tiên của anh đều là của em rồi.”
“Không chỉ có nhiêu đây thôi đâu, tương lại còn có càng nhiều lần đầu tiên hơn.”
Nói xong, Giang Tịch đưa tay lấy một ít bánh kem, quệt thẳng vào má Quý Minh Châu, sau đó anh chạm chóp mũi vào mũi cô.
Quý Minh Châu còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một loạt động tác của Giang Tịch làm cho đứng hình.
“Giang Tịch... anh làm gì vậy!”
Uổng công cô ban nãy vừa cảm động vừa khóc sướt mướt, cô còn khen anh nữa chứ!
Giang Tịch tiện đà kéo cô gái đang định xông lên, ôm vào lòng, anh cọ chóp mũi vào mặt cô, bật cười khe khẽ, “Con mèo hoa.”
Quý Minh Châu nghe thấy thế định giơ tay cào anh, nhưng bị anh nhanh nhẹn túm được móng vuốt.
“Sợ gì chứ. Có hoa thì cũng là anh với em cùng hoa.”
...
Tối đó, Giang Tịch đã dùng hành động thực tế để chứng minh cho Quý Minh Châu thấy, thế nào là “cùng hoa”, rồi thì thế nào là “cùng nhau biến thành mèo hoa”.
Đêm thâu, ngoài cửa sổ lá cây bay xào xạc, rơi đầy hoa viên, gió đập vào mặt kính. Nhưng trong phòng lại ấm áp như mùa xuân.
Xung quanh vẫn còn vương lại sự vui vẻ của buổi dạ tiệc trước đó, hai người ở trên lầu đã nằm kề bên nhau.
Bữa tiệc sinh nhật kết thúc, đợi đến khi khách khứa đều về hết, công việc thu dọn mọi thứ đều được thím Lý nhận hết. Lần này ở lại đây, Giang Tịch có thể nói là vừa quang minh chính đại vừa hợp tình hợp lý ở lại nhà họ Quý, còn ngủ chung một phòng với Quý Minh Châu mà chẳng cần câu nệ quá nhiều.
Ở trong căn phòng của cô gái mà anh thích từ hồi niên thiếu, cảm xúc của anh trở nên cuồng nhiệt, một khi đã được “thả xích” là hoàn toàn không thể hãm phanh lại. Quý Minh Châu bị anh giữ rịt lấy eo, nửa khuôn mặt vùi vào trong gối, tiếp nhận từng nhịp đâm ngày càng sâu hơn. Thực ra sau ngày hôm nay, cảm xúc của hai người càng hưng phấn điên cuồng, cả hai đều bị kí/ch t/hích một cách khủng khiếp. Trong một ngày như thế này... một ngày đẹp chẳng mấy khi được nếm trải trong đời như này, chiếc giường công chúa trong phòng Quý Minh Châu gần như bị rung lắc đến độ sắp tan tành đến nơi.
Bởi vì lúc cắt bánh sinh nhật trước đó, Quý Minh Châu chỉ mải lý luận với Giang Tịch, chẳng ăn được mấy. Sau đó cô đã mang một tầng bánh còn nguyên vẹn lên lầu, định bụng sẽ ăn trước khi đi ngủ.
Kết quả dĩ nhiên là heo rơi vào miệng gà. Vệt kem mà Giang Tịch quẹt lên má cô còn chưa được lau sạch thì Giang Tịch đã lấy bánh kem mới, bôi lên khắp người cô. Hai người lặn lộn một trận, ra giường hoàn toàn không thể nhìn nổi nữa, tỏa ra toàn mùi ngọt ngấy của bánh kem xen lẫn một vài mùi vị không thể miêu tả nào đó.
Cảnh tượng này Quý Minh Châu vĩnh viễn không muốn nhớ lại hay trải nghiệm thêm một lần nào nữa.
Bộ lễ phục đặt may cao cấp của Quý Minh Châu, sau khi được cô liên tiếp cầu xin Giang Tịch, nghĩ đây là món quà do chính anh đặt, cô muốn giữ làm kỷ niệm, nó mới thoát khỏi tay Giang Tịch, không bị xé toang.
Đến tận nửa đêm, sau khi hai người lại lăn lộn dưới đất một trận nữa, họ mới nằm kề bên nhau nói chuyện.
Quý Minh Châu càng lúc càng trở nên tỉnh táo, cũng không cảm thấy mệt nữa. Sau khi được Giang Tịch bế đi tắm rửa xong xuôi, cô dứt khoát khoanh chân ngồi dưới đất, bóc từng hộp quà mà mọi người tặng cho cô.
Tuy sinh nhật lần này không có nhiều người tham dự, nhưng quà của mọi người đều rất lớn, được Quý Minh Châu xếp ngay ngắn ở cuối giường, gần như sắp thành một ngọn núi nhỏ.
Giang Tịch cực kỳ nhàn nhã, ngồi trước mặt cô, nhìn cô bóc quà.
“Quà của em nhiều thế.”
“Tất nhiên rồi, còn nhiều hơn mấy năm trước.” Quý Minh Châu bóc hết hộp này đến hộp khác, cười ha ha, “Biết sao được, em được yêu mến như thế đấy.”
Giang Tịch chống một tay lên mặt, nghiêng mắt nhìn cô.
Khuôn mặt Quý Minh Châu ửng hồng, thần sắc vô cùng chăm chú.
“Đây là quà bác gái tặng, đây là quà Trình Sí tặng, đây là quà bố em tặng.” Quý Minh Châu đếm như đếm của quý, cô chợt ngừng lại: “Đây là quà Liên Đường tặng... đây là ông anh tồi Thẩm Thận tặng, ôi nhiều quá, lại còn đẹp nữa chứ.”
“Quà Liên Đường tặng làm sao đấy?” Giang Tịch thong thả ngó sang một chỗ cạnh đó, vừa rồi món quà kia gần như bị Quý Minh Châu vứt phăng đi.
“Không có gì.” Quý Minh Châu rất điềm tĩnh, tiếp tục nhắc thử món quà trong tay mình, “Giang Tịch, anh thì không phải tặng quà rồi, thế mà anh vẫn chuẩn bị quà à?”
“Ừm, em bóc ra xem đi.”
“Một túi to đùng, căng phồng thế này, rốt cuộc anh tặng em gì thế?” Quý Minh Châu bán tín bán nghi, ấn vào trong bọc quà kia thấy mềm mềm.
Cô xé giấy bọc quà ra, vừa mới bóc ra một cái, cô suýt nữa đã cười nghiêng ngả.
“Lại tặng em một con gà Sally à?” Quý Minh Châu nhướng mày hỏi.
“Không phải em thích lắm sao, anh tặng em con này, để ở nơi này.” Giang Tịch nở nụ cười nhàn nhạt, “Ở nơi này, em cũng có thể đánh bất cứ lúc nào.”
Chẳng hiểu sao cứ như bị chọt trúng vào chỗ nào đó, Quý Minh Châu có chút không được tự nhiên.
Có điều, cô lập tức nhớ đến nhóc người máy thành tinh nào đó ở nhà, “Có phải em nên cảm ơn anh không tặng em thêm một con Tomi không?”
“Anh phải nói thật cho em biết chuyện này, chế độ tình nhân trước đó, anh có nhờ kỹ sư thêm vào một số mã đặc biệt.” Giang Tịch nói xong, anh ngừng một lát rồi bổ xung thêm: “Biểu hiện của nó đối với em, ngoài những mô hình tự động hóa, thông minh ra thì hầu hết là do phương thức nhập thủ công.”
“Phương thức nhập thủ công là gì?”
“Từ ý nghĩa nào đó mà nói thì chính là đưa suy nghĩ của anh nhập vào nó, để nó thay anh biểu đạt và thực hiện.” Giang Tịch bật cười, “Vì thế đã có manh mối từ lâu rồi, là em không phát hiện ra thôi.”
Quý Minh Châu vứt hết những món quà đã bị bóc tơi bời xung quanh mình ra, cô chống đầu gối lên nền nhà, đi bằng đầu gối đến chỗ anh.
“Không muốn đầu gối nữa à?” Giang Tịch giữ eo ôm lấy cô, hơi nhíu mày lại.
“Không sao, đầu gối em không đau.” Quý Minh Châu lườm người đàn ông trước mặt, “Thực ra, ở chỗ em cũng có manh mối từ lâu rồi, anh cũng không phát hiện ra.”
“Lần đó em đến Thành Bắc quay vlog, tình cờ bắt gặp Triệu Lan đang bám lấy anh, chính là cái ngày anh mua hộp thuốc hình gà Sally cho em đấy. Em vẫn không nói cho anh biết là, lúc đó em đã ghen.” Tuy sau đó được Giang Tịch giải thích cô đã thông suốt, nhưng không thể phủ nhận một điều là cô quả thực đã ghen.
Nhưng cũng chỉ là ghen, sâu trong tim cô vẫn tin tưởng anh.
“Nhưng nói đến chuyện... từ khi nào em có ý định, muốn giao cả quãng đời còn lại cho anh...” Quý Minh Châu chạm tay vào bờ môi anh, ra hiệu cho anh nghe tiếp, “Thực ra là từ khoảnh khắc anh bước xuống xe, lao về phía em vào lúc em bị kẹt trên núi trong ngày gió tuyết ở Thụy Sĩ.”
Kể từ khoảnh khắc đó, anh chính là tình yêu vĩnh cửu của cô.
Hai người đứng trong đại sảnh u tối, một người đứng trên sân khấu, một người đứng dưới sân khấu, ánh mắt chạm vào nhau.
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Cô và Giang Tịch cách nhau một khoảng, nhưng trái tim của họ dường như đã được nối với hai đầu của sợi dây thừng, bên kia chỉ khẽ rung động một chút thôi là bên này có thể cảm nhận được.
Mối quan hệ quấn quýt triền miên, dù bây giờ mỗi người đứng ở mỗi nơi như cũ nhưng chẳng thể nào chia xa thêm lần nào nữa.
Cô ngẩn ngơ đứng tại chỗ, khi những lời của Giang Tịch truyền đến tai cô, chúng chỉ để lại một bóng đen mơ hồ nhạt nhòa. Gió lướt qua, mang theo mưa, gieo rắc vào đáy lòng cô một lớp tuyết nặng trĩu.
Liên Đường cũng không nói câu gì, từ lúc bắt đầu cô ấy vẫn luôn đứng bên cạnh Quý Minh Châu. Vì thế, cô ấy có thể cảm nhận rõ ràng sự thay đổi của Quý Minh Châu.
Lo Quý Minh Châu xỉu ngang vào lúc quan trọng, Liên Đường lập tức đỡ hờ lấy eo lưng của Quý Minh Châu. Cô ấy nép vào trong bóng tối, cơ thể linh hoạt đỡ lấy nữ chính trong trung tâm câu chuyện.
Người xung quanh đứng xem cũng yên lặng lắng nghe, chưa từng quấy nhiễu hai người, chỉ thi thoảng có tiếng trầm trồ khe khẽ, tiếng bàn luận cùng với tiếng huýt sáo. Trong lúc nhất thời, sự chú ý đổ dồn lên người hai người Quý Minh Châu và Giang Tịch.
Giang Tịch nói xong liền cất bước đi sang bên cạnh, ở đó đã đặt sẵn một cây dương cầm.
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Cây đàn màu trắng ngà, tôn lên người đàn ông trẻ trung trong bộ âu phục đen tuyền. Dưới ánh đèn soi chiếu, hàng lông mi của anh để lại một bóng mờ bên cạnh sống mũi của anh.
Ngón tay Giang Tịch đặt trên phím đàn, nốt nhạc đầu tiên mà anh đàn lên đã kéo Quý Minh Châu thoát khỏi cảm xúc lúc nãy.
Cô quá quen thuộc với khúc nhạc này, đến nỗi gần như cô đã thuộc lòng nhạc phổ, có thể ngâm nga thành giai điệu.
Đây là khúc dương cầm mà Quý Minh Châu đã chơi trong buổi lễ mừng ngày thành lập trường của trường trung học Quốc tế Anh Lợi.
Bởi vì quá tự tin và phô trương, đến bây giờ cô vẫn nhớ láng máng những tiếng cổ vũ và tiếng hoan hô nồng nhiệt trong hội trường buổi lễ, gần như có thế xuyên qua nóc nhà, xô đổ hội trường.
Lúc ấy cô ở trên sân khấu, anh ở dưới sân khấu.
Bây giờ, anh ở trên sân khấu, cô đứng dưới sân khấu lặng lẽ lắng nghe.
Hai người hoán đổi vị trí cho nhau, thời gian đã hoán đổi vị trí rồi trả lại cho hai người.
Một khúc nhạc được tấu xong, Giang Tịch lại đứng dậy. Lần này quả thực có quá nhiều khác biệt so với trước đây.
Trái tim của Quý Minh Châu cũng theo đó mà siết chặt lại, rồi lại được thổi phồng lên theo cử chỉ của Giang Tịch.
Trong tiềm thức, cô có thể cảm nhận được kế hoạch tiếp theo của Giang Tịch hay những chuyện mà anh định làm.
Cô có thể khẳng định như thế.
Vào lúc ánh mắt Quý Minh Châu chăm chú, chỉ nhìn mỗi mình anh, Giang Tịch chậm rãi cất lời, “Lúc đó em đàn cho tất cả mọi người nghe, anh đã thầm nghĩ rằng, cứ coi đó là một món quà em chỉ dành cho riêng mình anh.”
“Nhưng đến lượt anh thì không giống như vậy. Điều anh có thể khẳng định một cách chắc chắn là, lần này anh chỉ đàn cho riêng mình em.” Anh nhớ về cái năm ấy, cô gái trong mắt anh rạng rỡ yêu kiều, là tia sáng bất chợt vụt sáng trong thế giới tẻ nhạt phẳng lặng của anh.
Chất giọng thanh lạnh bình thản của anh xuyên qua micro chậm rãi vang lên, dư âm còn sót lại chút lưu luyến chưa biết tên: “Sau đây còn rất nhiều điều muốn nói, sau này anh sẽ nói cho riêng mình em nghe, bởi vì vào giây phút này...”
Anh thoáng ngừng lại rồi bình thản bổ sung thêm: “Anh vẫn còn có chuyện quan trọng hơn để làm.”
Quý Minh Châu nhìn Giang Tịch, tuy cô không nói gì, nhưng vẫn luôn chầm chậm gật đầu theo mỗi câu anh nói.
“Công chúa ơi, anh muốn em, nhưng anh càng muốn có được em hơn.” Một cách trọn vẹn, chẳng phân biệt ai với ai, hai người hòa làm một.
Người đàn ông khí chất cao sang trẻ trung rũ mắt nhìn xuống dưới sân khấu, anh từ từ lấy một chiếc nhẫn ra, “Đây là chiếc nhẫn anh tự tay thiết kế, anh đặt tên cho nó là... Viên minh châu trên tay.”
“Chàng kỵ sĩ muốn công chúa nhỏ cúi xuống hôn chàng, chàng muốn hỏi nàng rằng, liệu nàng có thể dành cho chàng một chút tín nhiệm và ỷ lại, đặt tay lên tay chàng, chấp nhận sự theo đuổi của chàng suốt quãng đời còn lại hay không.”
Bầu không khí chợt ngưng đọng trong giây lát, xung quanh đều đang chờ đợi câu trả lời của Quý Minh Châu.
Không biết ai đã dẫn đầu, bầu không khí trở nên xôn xao, đầu tiên là một tiếng “Nhận lời cậu ấy đi!” sau đó là hai ba tiếng, bốn năm tiếng liên tiếp vang lên.
Trong đại sảnh rộng lớn nhà họ Quý, vì những tiếng huyên náo vang lên đột ngột mà liên tiếp có âm thanh vọng lại.
Một lúc sau, những người nọ lại im lặng như có hẹn trước với nhau.
Bởi vì không biết từ lúc nào, Quý Minh Châu đã rơi lệ đầy mặt.
Cô nhìn người đàn ông trên sân khấu, hít sâu một hơi. Và rồi tựa như cô đã hạ quyết tâm, Quý Minh Châu dứt khoát xoay người lại, đưa ly rượu vang trong tay cho Liên Đường.
“Liên Đường, cầm ly rượu giúp tớ.”
Liên Đường không ngờ được bước phát triển này, trong khi còn đang kinh ngạc lẫn ngơ ngác, cô đã bị Quý Minh Châu dúi ly rượu vào tay. Cô ấy ù ù cạc cạc nói: “Sao thế Tiểu Bát... cậu muốn làm gì thế?”
“Không làm gì cả, tớ chỉ muốn cho chàng kỵ sĩ của tớ một sự hồi đáp nồng nhiệt thôi.” Quý Minh Châu chậm rãi trả lời.
Một câu nói này của cô cũng đủ để khiến người ta phải chấn động.
Giọng điệu hết sức bá đạo, ngang ngược lên tận trời, ngoài Quý Minh Châu thì chẳng còn ai vào đây nữa.
Dứt lời, Quý Minh Châu bước về phía sân khấu.
Giang Tịch nhìn chăm chú từng động tác của cô gái mà chẳng chớp mắt lấy một lần. Sau đó, khi anh còn chưa kịp phản ứng lại, anh đã nhìn thấy rèm mi còn vương nước mắt của Quý Minh Châu khẽ lay động.
Cô gần như bổ nhào vào lòng anh, trong lúc anh vô thức duỗi tay đón lấy cô, Quý Minh Châu vừa khóc vừa cười nói: “Công chúa nhỏ của anh... cô ấy muốn nói rằng... cô ấy cực kỳ bằng lòng!”
Cùng với lời hồi đáp của Quý Minh Châu, đèn đóm trong nhà vụt sáng lên, đại sảnh sáng rỡ như ban ngày.
Người xung quanh vừa hoan hô vừa hò reo không ngớt.
Ánh mắt của hai người dính lấy nhau, chuyện tiếp theo diễn ra hết sức tự nhiên. Hai người quấn quýt môi lưỡi ngay trước mặt mọi người...
Tóm lại, nhiều năm sau, mỗi lần tìm lại đoạn hồi ức này trong chiếc băng ghi hình bảo bối, Giang Tịch đều tái hiện lại một lần.
Nói cho cùng, xem một lần anh sẽ kích động một lần.
...
Sau khi hoàn hồn lại, Quý Minh Châu dựa vào lồng ngực Giang Tịch, thở hổn hển một lúc.
Những người không dám làm phiền hai người ban nãy, bây giờ lại rối rít kéo đến.
Giọng Lâm Man Hề mang theo sự nghẹn ngào: “Giang Tịch, con được lắm, mẹ sắp khóc đến nơi rồi, có phải con lại âm thầm thay tính đổi nết không?”
Đây vẫn là cậu con trai cao ngạo lạnh lùng của bà đó chứ?
Nhớ lại dáng vẻ lạnh nhạt của Giang Tịch trước đây, ngay cả màn bắt quả tang vào sáng sớm hôm ấy cũng chỉ xảy ra mới đây thôi. Thế mà sự việc lại tiến triển nhanh thế này, đã đến bước cầu hôn rồi ư?
Giang Vũ Thành vỗ vai Lâm Man Hề, nhìn sang hai người nói, “Sau này phải đối xử tốt với nhau đấy.”
Quý Thiếu Ngôn thì khỏi phải nói nữa, vừa mới đến một cái liền nhìn chằm chằm vào Giang Tịch với ánh mắt dò xét, chẳng nói chẳng rằng, chỉ thiếu điều buột miệng thốt ra ba từ “thằng nhóc thối” mà thôi.
Sự ám chỉ trong ánh mắt của ông bố quý hóa của Quý Minh Châu rất rõ ràng.
Cô nhớ tới nụ hôn kiểu Pháp nóng bỏng vừa rồi, đột nhiên hơi ngượng ngùng, vội vàng đuổi ông bố có đôi mắt sáng quắc, bắt đầu tỏ vẻ hóng chuyện đi khỏi đó.
Liên Đường cũng xúm đến nói: “Vừa nãy cậu làm tớ hết cả hồn, biểu hiện đó của cậu làm tớ tưởng rằng cậu sắp nhảy một điệu disco hoang dại để battle với Giang Tịch cơ.”
Cái Liên Đường nói là chuyện Quý Minh Châu đột ngột dúi ly rượu vào tay cô ấy, nhờ cô ấy cầm giúp vào ban nãy.
“Cậu mới nhảy disco ý.” Quý Minh Châu bật cười.
Tiêu Dịch đi theo Trình Sí qua đây, “Còn phải nói, chỉ riêng cái màn tỏ tình thâm tình văn vẻ của hai người ban nãy đã khiến gai ốc cả đời tôi rụng sạch rồi.”
“Ngưỡng mộ thì cứ việc nói thẳng.” Quý Minh Châu chớp chớp mắt với anh ta, “Anh cũng mau lên đi, đừng có rong chơi mãi thế.”
“Công ty không phải là việc sao, hơn nữa anh vẫn còn trẻ, không vội.” Tiêu Dịch khoác vai Trình Sí, nói: “Dù sao vẫn có Trình cẩu bầu bạn với anh.”
Trình Sí ghét bỏ nhíu mày, nhưng nghĩ đến những lần Tiêu Dịch rủ rê anh ấy đi uống rượu, Trình Sí cảm thấy vẫn không nên động vào vảy ngược của anh ta thì hơn.
Sau khi họ hàn huyên xong, lại có một số thanh niên khác đi đến hỏi han chúc mừng lẫn trò chuyện.
Dạ tiệc sinh nhật lần này, anh họ thứ của Quý Minh Châu dẫn theo nửa kia của mình là Hứa Mạt qua đây, nói năng ba lăng nhăng: “Em được đấy Quý Minh Châu, trước đây lúc em xin tiền anh để thành lập ban nhạc, tóc còn chưa mọc dài đâu.”
Nói đoạn, anh ta ngừng lại, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Quý Minh Châu và Giang Tịch một lúc rồi nói: “Bây giờ thì sao, có bạn trai cái là hôn hít trước mặt mọi người, còn chơi trò tình thú nữa? Thoáng vậy đấy.”
Thoáng, vậy, đấy?
“...”
Nghe xem, đây là tiếng người ư?
Thẩm Thận trưng ra bộ dạng thiếu gia nhà giàu bất cần đời, nói ra câu này khiến Quý Minh Châu nổi điên thụi cho anh ta hai đấm vào người, “Thẩm Thận, có ai nói em gái như anh không?!”
“Gọi thẳng tên anh luôn, cánh em cứng rồi phải không?” Thẩm Thận nheo mắt lại.
“Đúng, thì sao, không chỉ có thế đâu, gan của em còn bự ra nữa!”
Ở hoàn cảnh thế này, trong thời điểm như thế này, hai anh em họ anh một câu em một câu, cứ thế biến thành cãi nhau.
Hứa Mạt cảm thấy hơi đau đầu, âm thầm véo một cái khá là mạnh vào mạn sườn Thẩm Thận, “... Thẩm Thận! Đó là em gái của anh đấy, anh không... anh không thể nhường em ấy một tí à? Hơn nữa hôm nay là sinh nhật em ấy, bao nhiêu người đang nhìn kia kìa, anh không thấy ngại sao?”
Thẩm Thận tiện đà túm lấy bàn tay đang véo mình, cười đểu giả: “Vợ à, anh chỉ nhường em thôi.”
Hứa Mạt hơi đỏ mặt, nhưng vẫn vô cùng bình tĩnh: “Thẩm Thận... ở bên ngoài anh đừng như vậy. Anh đứng gần em quá rồi đấy.”
Thế sự đột ngột đảo ngược, hai người bị buộc phải chứng kiến từ đầu đến cuối là Quý Minh Châu và Giang Tịch: “...”
“Thôi bỏ đi, em không đôi co với trưởng bối, bên cạnh là khu xã giao riêng của người trung niên, anh dẫn chị dâu út đi sang bên đó đi.”
“Nhỏ này...” Thẩm Thận còn định nói gì đó thì bị Hứa Mạt kéo đi.
Vừa rồi đúng là Quý Minh Châu không kiềm chế được. Cô thoáng nhẫn nhịn, nói xong mới kéo Giang Tịch đi xa.
Đến khi đi đến một góc bên cạnh đó, Quý Minh Châu vẫn còn đang lẩm bà lẩm bẩm, Giang Tịch cảm thấy buồn cười, “Chẳng phải anh ấy là do em đặc biệt mời đến sao?”
“Nhưng cũng không phải mời anh ấy đến để chọc tức em.”
“Anh họ thứ của em tặng cho em nhiều quà lắm, để hết ở trên lầu đấy.”
“Em biết, chốc nữa em lên lầu, bóc hết quà mọi người tặng cho em.”
Vào lúc này, ở ngay tại đây không còn người nào khác nữa, chỉ còn duy nhất hai người bọn họ.
Những suy nghĩ xa xôi bị cắt ngang ban nãy giờ như một ngọn lửa, bùng cháy tanh tách. Những hồi ức có liên quan đến cảnh tượng bị ngăn cản lúc trước, gần như đang quay trở lại.
Một người ngẩng đầu ngước mắt lên, một người cúi đầu rũ mắt xuống. Cứ lặng lẽ nhìn đối phương như vậy.
“Giang Tịch, những chuyện vừa rồi, anh đã chuẩn bị bao lâu?”
“Cũng lâu lắm nhưng cũng không tính là quá lâu.” Anh khom người xuống, vòng tay qua người cô, nhốt cô vào trong góc tường.
Anh thả trôi theo ha m m uốn của mình, hôn một cái rõ kêu lên mặt Quý Minh Châu, “Cảm giác thế này thật tốt.”
“Giang Tịch... anh thật là...”
Quý Minh Châu ngừng nói rồi bật cười.
Những lời như kia thực ra rất khó nghe được từ miệng của Giang Tịch.
Như này có thể hoàn toàn chứng minh rằng, bây giờ anh vui vẻ đến nhường nào.
Trong khi hai người thủ thỉ với nhau ở trong góc, bàn tiệc dài cũng bắt đầu được thu dọn. Thời khắc đẹp nhất của tối nay, cuối cùng đã đến rồi.
Màn khiêu vũ tự do trong sàn nhảy mới là phần quan trọng nhất.
“Trong tiệc sinh nhật của anh trước đây, chúng ta không thể khiêu vũ cùng nhau. Hôm nay xem như là bù lại được rồi.” Giang Tịch nói đoạn, đưa tay gạt lọn tóc bên má cô, “Em muốn khiêu vũ không, anh dẫn em nhé?”
Anh duỗi một cánh tay ra với cô, hơi nhướng mày lên.
Rõ ràng là một người không thể thân thuộc hơn được nữa, sớm chiều cận kề, cả ngày lẫn đêm, nhưng vì sao cô lại cảm thấy, tối nay anh thực sự quyến rũ.
“Muốn... dĩ nhiên là em muốn rồi!” Quý Minh Châu đưa tay cho anh.
Đợi đến khi hai người bước vào sàn nhảy, đã có không ít người đang chậm rãi di chuyển theo tiếng nhạc du dương.
Hai người cũng không thực hiện những động tác có biên độ lớn gì, vòng eo thon nhỏ của Quý Minh Châu được anh ôm siết, cô ngả đầu lên vai anh, di chuyển theo bước chân của anh, hai người chậm rãi lắc lư.
Trong lúc hạ mắt xuống, Quý Minh Châu nhấc tay lên nhìn vào bàn tay mình.
Giữa ngón tay thon thả nhỏ nhắn có một chiếc nhẫn được kết từ những hạt ngọc trai màu trắng nhỏ xinh, bao xung quanh viên kim cương xanh. Là một chiếc nhẫn có kiểu dáng rực rỡ bắt mắt, không hề tầm thường.
Nó tựa như một đại dương xanh thẳm được ngọc trai vây xung quanh. Khi đeo trên tay, sự tinh tế toát lên từ trong những chi tiết nhỏ bé.
Ánh sáng từ đèn chùm trên cao hắt lên trên mặt nhẫn, cùng với mỗi giác cắt khác nhau, sẽ tỏa ra những ánh sáng lấp lánh khác nhau.
Quý Minh Châu xòe tay ra, ánh mắt dính chặt vào đó, không xi nhê chút nào.
Quý Minh Châu nhớ đến cảnh Giang Tịch chầm chậm đeo nhẫn cho cô, chiếc nhẫn được luồn vào từng chút từng chút một, mọi thứ đều vừa vặn, vô cùng ăn khớp.
Quý Minh Châu vừa lặng lẽ ngắm nhìn vừa âm thầm vui vẻ.
“Giang Tịch... chiếc nhẫn này, thực ra kiểu dáng này rất hiếm thấy.” Quý Minh Châu vẫn xòe tay ra, ánh mắt gần như không rời mắt một lúc nào.
“Không phải hiếm thấy, mà là độc nhất vô nhị.” Anh ôm cô chậm rãi di chuyển trong sàn nhảy, “Là anh tự tay thiết kế, không ai có thể chạm khắc ra chiếc nhẫn thứ hai hoàn hoàn hảo như này đâu.”
“Anh còn biết lấy lòng người ta thật đấy.” Quý Minh Châu thoáng ngừng lại, rồi ấp úng nói: “Nhưng em thật sự, rất thích.”
Nói đến đây, trong đầu cô chợt nảy ra một suy nghĩ.
Nếu... cầu hôn đã như thế này rồi, vậy lễ cưới sau này thì sao?
Quý Minh Châu cảm thấy mình không thể tưởng tượng thêm được nữa rồi.
Gạt hết những suy nghĩ linh tinh này đi, cô lại nhớ đến một chuyện vô cùng quan trọng, “Giang Tịch, anh đã hứa sẽ cắt bánh giúp em mà, có phải chúng mình đều quên mất tiêu rồi không?”
“Không quên, chỉ là bây giờ vẫn không vội.” Giọng anh gần trong gang tấc, dễ nghe đến độ khiến người ta mang thai luôn được, “Khiêu vũ thêm một lúc nữa, bạn nhảy đầu tiên trong đời, phải trân trọng chút chứ.”
...
Chẳng bao lâu sau, cuối cùng cũng đến lượt chiếc bánh sinh nhật tám tầng đặc biệt của Quý Minh Châu.
Tuy trước đây bánh sinh nhật chỉ bày ra cho có tượng trưng vậy, nhưng bánh sinh nhật nhiều tầng thế này, đúng là chịu chơi thật.
“Tuy anh đã nhận lời cắt bánh giúp em, nhưng em có chắc là bác trai sẽ không trách anh không?” Giang Tịch thoáng tỏ ra chần chừ. Sắc mặt của Quý Thiếu Ngôn khi nhìn thấy hai người ôm hôn nhau như thể bị đông cứng lại vậy, vô cùng khó coi.
“Sao lại trách anh nhỉ, bố em nghe lời em, anh nghe lời em, chẳng phải là xong rồi sao?” Nói đoạn, Quý Minh Châu đưa dao cắt bánh cho anh.
“Vậy ước trước đã nhé?” Anh nhìn người xung quanh một lượt, nhắc cô: “Anh thắp nến giúp em, em nhớ phải ước đấy.”
Nói xong, anh dặn Tiêu Dịch: “Tiêu Dịch, cậu bảo bên kia tắt đèn đại sảnh một lát nhé.”
Quý Minh Châu cười tủm tỉm, đợi Giang Tịch thắp nến cho mình xong, cô nhìn ánh nến bập bùng trong bóng tối, chắp hai tay lại, âm thầm ước nguyện.
Đầu tiên mong người thân hạnh phúc an khang khỏe mạnh, cả nhà đoàn tụ. Hai là mong Giang Tịch bình an vô sự, thuận buồm xuôi gió. Ba là điều ước dành cho mình, ông trời ơi, có lẽ sau này người vẫn phải đối xử tốt với con hơn nữa, thật đấy, nhờ cả vào người.
Lúc cắt bánh, không ít người vây lại xem.
Giang Tịch cắt xong miếng bánh đầu tiên, trực tiếp đưa cho Quý Minh Châu, “Miếng đầu tiên, cho em.”
Quý Minh Châu nhận lấy, “Nhìn này, em đã lấy mất trái tim của anh rồi.”
Bầu không khí cực kỳ vui vẻ, cô gái dùng thìa xúc một miếng nhỏ, đưa đến trước mặt Giang Tịch, “Anh ăn một miếng đi, chúng ta phải chia nhau ăn miếng đầu tiên.”
Như này mới có ý nghĩa tốt đẹp hơn.
Giang Tịch hơi ngập ngừng, cuối cùng vẫn nhận lấy.
Quý Minh Châu thấy anh như vậy, đôi mắt đào hoa sáng lấp lánh, cô kề sát vào anh, “Làm thế nào đây, quá trời lần đầu tiên của anh đều là của em rồi.”
“Không chỉ có nhiêu đây thôi đâu, tương lại còn có càng nhiều lần đầu tiên hơn.”
Nói xong, Giang Tịch đưa tay lấy một ít bánh kem, quệt thẳng vào má Quý Minh Châu, sau đó anh chạm chóp mũi vào mũi cô.
Quý Minh Châu còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một loạt động tác của Giang Tịch làm cho đứng hình.
“Giang Tịch... anh làm gì vậy!”
Uổng công cô ban nãy vừa cảm động vừa khóc sướt mướt, cô còn khen anh nữa chứ!
Giang Tịch tiện đà kéo cô gái đang định xông lên, ôm vào lòng, anh cọ chóp mũi vào mặt cô, bật cười khe khẽ, “Con mèo hoa.”
Quý Minh Châu nghe thấy thế định giơ tay cào anh, nhưng bị anh nhanh nhẹn túm được móng vuốt.
“Sợ gì chứ. Có hoa thì cũng là anh với em cùng hoa.”
...
Tối đó, Giang Tịch đã dùng hành động thực tế để chứng minh cho Quý Minh Châu thấy, thế nào là “cùng hoa”, rồi thì thế nào là “cùng nhau biến thành mèo hoa”.
Đêm thâu, ngoài cửa sổ lá cây bay xào xạc, rơi đầy hoa viên, gió đập vào mặt kính. Nhưng trong phòng lại ấm áp như mùa xuân.
Xung quanh vẫn còn vương lại sự vui vẻ của buổi dạ tiệc trước đó, hai người ở trên lầu đã nằm kề bên nhau.
Bữa tiệc sinh nhật kết thúc, đợi đến khi khách khứa đều về hết, công việc thu dọn mọi thứ đều được thím Lý nhận hết. Lần này ở lại đây, Giang Tịch có thể nói là vừa quang minh chính đại vừa hợp tình hợp lý ở lại nhà họ Quý, còn ngủ chung một phòng với Quý Minh Châu mà chẳng cần câu nệ quá nhiều.
Ở trong căn phòng của cô gái mà anh thích từ hồi niên thiếu, cảm xúc của anh trở nên cuồng nhiệt, một khi đã được “thả xích” là hoàn toàn không thể hãm phanh lại. Quý Minh Châu bị anh giữ rịt lấy eo, nửa khuôn mặt vùi vào trong gối, tiếp nhận từng nhịp đâm ngày càng sâu hơn. Thực ra sau ngày hôm nay, cảm xúc của hai người càng hưng phấn điên cuồng, cả hai đều bị kí/ch t/hích một cách khủng khiếp. Trong một ngày như thế này... một ngày đẹp chẳng mấy khi được nếm trải trong đời như này, chiếc giường công chúa trong phòng Quý Minh Châu gần như bị rung lắc đến độ sắp tan tành đến nơi.
Bởi vì lúc cắt bánh sinh nhật trước đó, Quý Minh Châu chỉ mải lý luận với Giang Tịch, chẳng ăn được mấy. Sau đó cô đã mang một tầng bánh còn nguyên vẹn lên lầu, định bụng sẽ ăn trước khi đi ngủ.
Kết quả dĩ nhiên là heo rơi vào miệng gà. Vệt kem mà Giang Tịch quẹt lên má cô còn chưa được lau sạch thì Giang Tịch đã lấy bánh kem mới, bôi lên khắp người cô. Hai người lặn lộn một trận, ra giường hoàn toàn không thể nhìn nổi nữa, tỏa ra toàn mùi ngọt ngấy của bánh kem xen lẫn một vài mùi vị không thể miêu tả nào đó.
Cảnh tượng này Quý Minh Châu vĩnh viễn không muốn nhớ lại hay trải nghiệm thêm một lần nào nữa.
Bộ lễ phục đặt may cao cấp của Quý Minh Châu, sau khi được cô liên tiếp cầu xin Giang Tịch, nghĩ đây là món quà do chính anh đặt, cô muốn giữ làm kỷ niệm, nó mới thoát khỏi tay Giang Tịch, không bị xé toang.
Đến tận nửa đêm, sau khi hai người lại lăn lộn dưới đất một trận nữa, họ mới nằm kề bên nhau nói chuyện.
Quý Minh Châu càng lúc càng trở nên tỉnh táo, cũng không cảm thấy mệt nữa. Sau khi được Giang Tịch bế đi tắm rửa xong xuôi, cô dứt khoát khoanh chân ngồi dưới đất, bóc từng hộp quà mà mọi người tặng cho cô.
Tuy sinh nhật lần này không có nhiều người tham dự, nhưng quà của mọi người đều rất lớn, được Quý Minh Châu xếp ngay ngắn ở cuối giường, gần như sắp thành một ngọn núi nhỏ.
Giang Tịch cực kỳ nhàn nhã, ngồi trước mặt cô, nhìn cô bóc quà.
“Quà của em nhiều thế.”
“Tất nhiên rồi, còn nhiều hơn mấy năm trước.” Quý Minh Châu bóc hết hộp này đến hộp khác, cười ha ha, “Biết sao được, em được yêu mến như thế đấy.”
Giang Tịch chống một tay lên mặt, nghiêng mắt nhìn cô.
Khuôn mặt Quý Minh Châu ửng hồng, thần sắc vô cùng chăm chú.
“Đây là quà bác gái tặng, đây là quà Trình Sí tặng, đây là quà bố em tặng.” Quý Minh Châu đếm như đếm của quý, cô chợt ngừng lại: “Đây là quà Liên Đường tặng... đây là ông anh tồi Thẩm Thận tặng, ôi nhiều quá, lại còn đẹp nữa chứ.”
“Quà Liên Đường tặng làm sao đấy?” Giang Tịch thong thả ngó sang một chỗ cạnh đó, vừa rồi món quà kia gần như bị Quý Minh Châu vứt phăng đi.
“Không có gì.” Quý Minh Châu rất điềm tĩnh, tiếp tục nhắc thử món quà trong tay mình, “Giang Tịch, anh thì không phải tặng quà rồi, thế mà anh vẫn chuẩn bị quà à?”
“Ừm, em bóc ra xem đi.”
“Một túi to đùng, căng phồng thế này, rốt cuộc anh tặng em gì thế?” Quý Minh Châu bán tín bán nghi, ấn vào trong bọc quà kia thấy mềm mềm.
Cô xé giấy bọc quà ra, vừa mới bóc ra một cái, cô suýt nữa đã cười nghiêng ngả.
“Lại tặng em một con gà Sally à?” Quý Minh Châu nhướng mày hỏi.
“Không phải em thích lắm sao, anh tặng em con này, để ở nơi này.” Giang Tịch nở nụ cười nhàn nhạt, “Ở nơi này, em cũng có thể đánh bất cứ lúc nào.”
Chẳng hiểu sao cứ như bị chọt trúng vào chỗ nào đó, Quý Minh Châu có chút không được tự nhiên.
Có điều, cô lập tức nhớ đến nhóc người máy thành tinh nào đó ở nhà, “Có phải em nên cảm ơn anh không tặng em thêm một con Tomi không?”
“Anh phải nói thật cho em biết chuyện này, chế độ tình nhân trước đó, anh có nhờ kỹ sư thêm vào một số mã đặc biệt.” Giang Tịch nói xong, anh ngừng một lát rồi bổ xung thêm: “Biểu hiện của nó đối với em, ngoài những mô hình tự động hóa, thông minh ra thì hầu hết là do phương thức nhập thủ công.”
“Phương thức nhập thủ công là gì?”
“Từ ý nghĩa nào đó mà nói thì chính là đưa suy nghĩ của anh nhập vào nó, để nó thay anh biểu đạt và thực hiện.” Giang Tịch bật cười, “Vì thế đã có manh mối từ lâu rồi, là em không phát hiện ra thôi.”
Quý Minh Châu vứt hết những món quà đã bị bóc tơi bời xung quanh mình ra, cô chống đầu gối lên nền nhà, đi bằng đầu gối đến chỗ anh.
“Không muốn đầu gối nữa à?” Giang Tịch giữ eo ôm lấy cô, hơi nhíu mày lại.
“Không sao, đầu gối em không đau.” Quý Minh Châu lườm người đàn ông trước mặt, “Thực ra, ở chỗ em cũng có manh mối từ lâu rồi, anh cũng không phát hiện ra.”
“Lần đó em đến Thành Bắc quay vlog, tình cờ bắt gặp Triệu Lan đang bám lấy anh, chính là cái ngày anh mua hộp thuốc hình gà Sally cho em đấy. Em vẫn không nói cho anh biết là, lúc đó em đã ghen.” Tuy sau đó được Giang Tịch giải thích cô đã thông suốt, nhưng không thể phủ nhận một điều là cô quả thực đã ghen.
Nhưng cũng chỉ là ghen, sâu trong tim cô vẫn tin tưởng anh.
“Nhưng nói đến chuyện... từ khi nào em có ý định, muốn giao cả quãng đời còn lại cho anh...” Quý Minh Châu chạm tay vào bờ môi anh, ra hiệu cho anh nghe tiếp, “Thực ra là từ khoảnh khắc anh bước xuống xe, lao về phía em vào lúc em bị kẹt trên núi trong ngày gió tuyết ở Thụy Sĩ.”
Kể từ khoảnh khắc đó, anh chính là tình yêu vĩnh cửu của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.