Chiếc Mặt Nạ Hoàn Hảo Của Thiên Thần
Chương 18: Oan Gia Đụng Mặt- Trái Đất Này Nhỏ Thật
Huyền Scorpio
02/09/2016
Lam Yên hít một hơi sâu, nhìn chăm chăm vào toà nhà lớn sừng sững trước
mặt. Đây là công ty của bác ấy sao? Quả nhiên là hoành tráng, sang
trọng. Thoạt nhìn, cô tưởng bác ấy chỉ là người bình dân, không ngờ lại
sở hữu một công ty lớn tầm cỡ thế này. Hơn nữa, công ty này cũng rất nổi tiếng, tất cả mọi người đều biết đến nó. Công ty này có thể được xếp
vào top 10 công ty đứng đầu cả nước. Nghe nói mới đây, công ty này còn
đang mở thêm chi nhánh ở nước ngoài.
Lam Yên căng thẳng nuốt nước bọt. Một người bình thường như cô, mà vào làm được ở đây, quả là vinh dự. Những kẻ đã từng khinh bỉ cô ở công ty cũ, biết chuyện này chắc là tức chết mất. Nhất là Gia Vũ, cậu tưởng cô không có nơi nào để đi sao? Lầm to! Cuối cùng, Lam Yên cũng thấy le lói một chút ánh sáng của sự công bằng trong xã hội này. Vốn dĩ, cô cứ nghĩ kẻ nhà giàu nào cũng giống nhau, không ngờ, người như bác ấy vẫn còn tồn tại. Giàu có và giản dị. Cô thích nhất những người như vậy. Bác ấy không những không khinh thường cô, mà còn cho cô có cơ hội làm việc ở nơi tầm cỡ thế này. Nhất định cô phải cố lên, không được làm bác ấy thất vọng. Cô phải cố gắng làm việc thật tốt.
Sau một hồi suy nghĩ, Lam Yên kiên quyết nắm chặt tay, rồi bước vào công ty. Mọi thứ ở đây quá sang trọng, khiến cô choáng ngợp. Chiếc thảm đỏ trải dài, để đón tiếp khách. Hai bên cửa là hai cột hoa rực rỡ. Trên tường treo đầy những bức tranh, hoặc những giỏ hoa. Cửa kính sáng loáng, ánh nắng chiếu vào rực lên, thật đẹp. Có lẽ nơi này rất khắt khe khoản vệ sinh, cho nên Lam Yên nhìn chỉ thấy sự sáng chói, chứ chưa thấy hạt bụi nào. Có riêng một khu vực tiếp khách, bộ bàn ghế sofa cao cấp nhìn rất êm, chỉ muốn ngồi trên lên ghế. Điều hoà thì mát lạnh. Các nhân viên mặc bộ đồng phục thật đẹp, áo sơ mi với chiếc váy bó màu đen ngắn đến đầu gối, khoác chiếc áo khoác màu xanh nước biển, ai cũng xinh đẹp.
Lam Yên hơi lo sợ, tim cô cứ đập thình thịch. Cô vẫn không thể tin là mình được vào làm ở một nơi sang trọng đến vậy.
Lam Yên bước đến bên quầy tiếp tân. Cô tiếp tân thấy cô bèn nở nụ cười thân thiện, giọng nói hết sức êm tai:
- Xin hỏi, cô tìm ai ạ?
Lam Yên lúng túng đáp:
- A, tôi đến tìm tổng quản lý. Tôi là Hạ Lam Yên.
Vừa nghe đến tên cô, cô tiếp tân đã mỉm cười, lễ phép đáp lời:
- Cô là Hạ Lam Yên ạ? Vâng, phu nhân đã có lệnh cho chúng tôi. Mời cô đi theo tôi.
Xong, cô tiếp tân đi về phía thang máy, Lam Yên lập tức đi theo. Hai người cùng đi vào trong thang máy, Thoáng chốc thang máy dừng lại, cả hai cùng bước ra, cô tiếp tân dẫn Lam Yên đến một căn phòng, rồi cô ta quay ra, kính cẩn :
- Mời cô vào phòng ngồi đợi, tổng quản lý sẽ đến ngay.
Lam Yên gật nhẹ đầu, và bước vào phòng. Ngồi trên một chiếc ghế sofa, cô nhìn xung quanh. Căn phòng này quả là sang trọng. Phòng rất rộng rãi, trên trần của căn phòng có treo một chiếc đèn chùm, cảm giác như đây là ngôi nhà vậy. Ở góc phòng có một chậu hoa. Cô thầm thán phục sự giàu có của bác ấy.
Cạch!
Có tiếng mở cửa, tiếng chân người đi vào (Vì Lam Yên ngồi quay lưng với cánh cửa nên cô chỉ nghe thấy tiếng chân) . Lam yên giật mình, đứng dậy quay mặt ra. Mắt chạm mắt.
- Cô! Sao cô lại ở đây hả?- Gia Vũ quát lên, ánh mắt sửng sốt nhìn chằm chằm Lam Yên
Lam Yên cũng ngỡ ngàng không kém. Cả người cô như hoá đá, sắc mặt tái dần đi. Chúa ơi, đừng đùa cô chứ, Gia Vũ, cậu là tổng quản lý của công ty nào sao? Hay cậu là đối tác của công ty này? Lạy trời, cô chưa muốn xui xẻo đâu. Xui xẻo đủ rồi, giờ lại xui xẻo nữa sao. Trái đất này cũng nhỏ thật. Tại sao cô đi đâu cũng gặp kẻ này vậy? Không Gia Vũ thì Minh Triết, không Minh Triết thì Gia Vũ. Đời này cũng nực cười ghê.
Lam Yên cắn môi, im lặng không biết nói gì. Lúc trước, cô dám phản ứng với Gia Vũ như thế, giờ cô không biết nên nói gì nữa. Hối hận sao? Cô không hề hối hận. Gia Vũ đáng bị như thế. Lo lắng sao? Thật ra có chút lo lắng, Gia Vũ xuất hiện ở đây, thật không thể xem thường. Liệu cậu có gây khó dễ gì cho công việc lần này của cô không? Bảo sao cô ghét nhất những kẻ có tiền, có quyền, lợi dụng quyền hành trả thù việc tư.
Gia Vũ nhếch môi khinh khỉnh, giọng cậu đầy xem thường:
- Không ngờ cô cũng tài quá chứ, bám đuôi tôi đến tận đây. Cô thích tôi à? Nhưng xin lỗi, người như cô không có cửa đâu.
Lam Yên vừa tức vừa buồn cười. Cái gì mà thích chứ? Cái gì mà bám đuôi? Xin lỗi đi, người như Gia Vũ, cho không cô cũng chả thèm, nói gì tới việc thích. Chẳng hiểu sao cậu lại quá tự kiêu thế chứ? Nghĩ mình là siêu sao ư? Hài thật!
- Xin lỗi đi, kẻ như anh còn chưa xứng làm người hầu của tôi, nói gì đến việc tôi thích anh- Lam Yên bật cười, giọng đầy mỉa mai đáp lời
- Cô...Cô đi khỏi đây ngay!- Gia Vũ tức giận, gằn giọng
- Ai cho phép vậy?- Một giọng nói lạnh lùng vang lên. Cửa bật mở, một người bước vào phòng.....
Lam Yên căng thẳng nuốt nước bọt. Một người bình thường như cô, mà vào làm được ở đây, quả là vinh dự. Những kẻ đã từng khinh bỉ cô ở công ty cũ, biết chuyện này chắc là tức chết mất. Nhất là Gia Vũ, cậu tưởng cô không có nơi nào để đi sao? Lầm to! Cuối cùng, Lam Yên cũng thấy le lói một chút ánh sáng của sự công bằng trong xã hội này. Vốn dĩ, cô cứ nghĩ kẻ nhà giàu nào cũng giống nhau, không ngờ, người như bác ấy vẫn còn tồn tại. Giàu có và giản dị. Cô thích nhất những người như vậy. Bác ấy không những không khinh thường cô, mà còn cho cô có cơ hội làm việc ở nơi tầm cỡ thế này. Nhất định cô phải cố lên, không được làm bác ấy thất vọng. Cô phải cố gắng làm việc thật tốt.
Sau một hồi suy nghĩ, Lam Yên kiên quyết nắm chặt tay, rồi bước vào công ty. Mọi thứ ở đây quá sang trọng, khiến cô choáng ngợp. Chiếc thảm đỏ trải dài, để đón tiếp khách. Hai bên cửa là hai cột hoa rực rỡ. Trên tường treo đầy những bức tranh, hoặc những giỏ hoa. Cửa kính sáng loáng, ánh nắng chiếu vào rực lên, thật đẹp. Có lẽ nơi này rất khắt khe khoản vệ sinh, cho nên Lam Yên nhìn chỉ thấy sự sáng chói, chứ chưa thấy hạt bụi nào. Có riêng một khu vực tiếp khách, bộ bàn ghế sofa cao cấp nhìn rất êm, chỉ muốn ngồi trên lên ghế. Điều hoà thì mát lạnh. Các nhân viên mặc bộ đồng phục thật đẹp, áo sơ mi với chiếc váy bó màu đen ngắn đến đầu gối, khoác chiếc áo khoác màu xanh nước biển, ai cũng xinh đẹp.
Lam Yên hơi lo sợ, tim cô cứ đập thình thịch. Cô vẫn không thể tin là mình được vào làm ở một nơi sang trọng đến vậy.
Lam Yên bước đến bên quầy tiếp tân. Cô tiếp tân thấy cô bèn nở nụ cười thân thiện, giọng nói hết sức êm tai:
- Xin hỏi, cô tìm ai ạ?
Lam Yên lúng túng đáp:
- A, tôi đến tìm tổng quản lý. Tôi là Hạ Lam Yên.
Vừa nghe đến tên cô, cô tiếp tân đã mỉm cười, lễ phép đáp lời:
- Cô là Hạ Lam Yên ạ? Vâng, phu nhân đã có lệnh cho chúng tôi. Mời cô đi theo tôi.
Xong, cô tiếp tân đi về phía thang máy, Lam Yên lập tức đi theo. Hai người cùng đi vào trong thang máy, Thoáng chốc thang máy dừng lại, cả hai cùng bước ra, cô tiếp tân dẫn Lam Yên đến một căn phòng, rồi cô ta quay ra, kính cẩn :
- Mời cô vào phòng ngồi đợi, tổng quản lý sẽ đến ngay.
Lam Yên gật nhẹ đầu, và bước vào phòng. Ngồi trên một chiếc ghế sofa, cô nhìn xung quanh. Căn phòng này quả là sang trọng. Phòng rất rộng rãi, trên trần của căn phòng có treo một chiếc đèn chùm, cảm giác như đây là ngôi nhà vậy. Ở góc phòng có một chậu hoa. Cô thầm thán phục sự giàu có của bác ấy.
Cạch!
Có tiếng mở cửa, tiếng chân người đi vào (Vì Lam Yên ngồi quay lưng với cánh cửa nên cô chỉ nghe thấy tiếng chân) . Lam yên giật mình, đứng dậy quay mặt ra. Mắt chạm mắt.
- Cô! Sao cô lại ở đây hả?- Gia Vũ quát lên, ánh mắt sửng sốt nhìn chằm chằm Lam Yên
Lam Yên cũng ngỡ ngàng không kém. Cả người cô như hoá đá, sắc mặt tái dần đi. Chúa ơi, đừng đùa cô chứ, Gia Vũ, cậu là tổng quản lý của công ty nào sao? Hay cậu là đối tác của công ty này? Lạy trời, cô chưa muốn xui xẻo đâu. Xui xẻo đủ rồi, giờ lại xui xẻo nữa sao. Trái đất này cũng nhỏ thật. Tại sao cô đi đâu cũng gặp kẻ này vậy? Không Gia Vũ thì Minh Triết, không Minh Triết thì Gia Vũ. Đời này cũng nực cười ghê.
Lam Yên cắn môi, im lặng không biết nói gì. Lúc trước, cô dám phản ứng với Gia Vũ như thế, giờ cô không biết nên nói gì nữa. Hối hận sao? Cô không hề hối hận. Gia Vũ đáng bị như thế. Lo lắng sao? Thật ra có chút lo lắng, Gia Vũ xuất hiện ở đây, thật không thể xem thường. Liệu cậu có gây khó dễ gì cho công việc lần này của cô không? Bảo sao cô ghét nhất những kẻ có tiền, có quyền, lợi dụng quyền hành trả thù việc tư.
Gia Vũ nhếch môi khinh khỉnh, giọng cậu đầy xem thường:
- Không ngờ cô cũng tài quá chứ, bám đuôi tôi đến tận đây. Cô thích tôi à? Nhưng xin lỗi, người như cô không có cửa đâu.
Lam Yên vừa tức vừa buồn cười. Cái gì mà thích chứ? Cái gì mà bám đuôi? Xin lỗi đi, người như Gia Vũ, cho không cô cũng chả thèm, nói gì tới việc thích. Chẳng hiểu sao cậu lại quá tự kiêu thế chứ? Nghĩ mình là siêu sao ư? Hài thật!
- Xin lỗi đi, kẻ như anh còn chưa xứng làm người hầu của tôi, nói gì đến việc tôi thích anh- Lam Yên bật cười, giọng đầy mỉa mai đáp lời
- Cô...Cô đi khỏi đây ngay!- Gia Vũ tức giận, gằn giọng
- Ai cho phép vậy?- Một giọng nói lạnh lùng vang lên. Cửa bật mở, một người bước vào phòng.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.