Chương 10: Tai nạn
NieeNiee
22/12/2021
Sáng nay ba mẹ Hà Trâm phải gấp rút đi xe khách về quê sớm vì bệnh tình của bà ngoại trở nặng. Cô không theo được vì còn lịch học và cả việc làm thêm nữa. Anh trai cô thì bận bịu với công việc nơi công ty nên cũng không thể về cùng. Vừa ngủ tỉnh dậy cô liền gọi điện thoại để hỏi thăm
- Ba mẹ đến nơi chưa ạ?
- Sắp rồi con, tầm 30 phút nữa thôi. Con ở nhà nấu nướng ăn tạm gì đi nha.
- Con biết rồi, mẹ đừng lo. Tới nơi rồi thì cho con hỏi thăm sức khoẻ bà ngoại với nha mẹ
Nói xong hai mẹ con cúp máy, hôm nay không phải học nhưng lát nữa cô có hẹn đi cà phê với hội bạn nên tranh thủ xuống bếp ăn tạm gì đó. Trên bàn ăn có dĩa cơm rang được đậy kĩ càng tránh côn trùng, phía dưới đáy dĩa còn được kẹp thêm vài tờ tiền polime với lời nhắn "Hôm nay anh có nhiều việc ở công ty nên chắc tối nay sẽ không về nhà đâu. Em ở nhà lấy tiền mua tạm gì ăn rồi tối khoá cửa cẩn thận"
Anh trai cô là người rất chăm làm việc nên chuyện không về nhà cũng chẳng lạ lắm. Anh có người bạn nhà gần công ty nên làm về muộn thì anh ghé qua đó ngủ nhờ luôn. Đọc xong lời nhắn ghi trên giấy, cô đi làm nóng lại dĩa cơm rồi ăn.
- ---------
Tới khoảng 1 giờ chiều, Bảo My chạy xe sang nhà đón cô đến quán cà phê mà cả hội hẹn nhau hôm nay. Gặp mặt, nói chuyện vui vẻ, cô tạm quên đi những băn khoăn trong lòng mình.
Đến gần 4 giờ thì cả hội giải tán, vì tiện đường về nhà nên Bảo My cho Hà Trâm đi nhờ xe qua đến cửa hàng làm thêm. Hôm nay cô phải làm ca tối.
Chẳng hiểu sao nhưng hôm nay khách vắng đến lạ. Các đơn đặt hàng cũng đã giải quyết xong xuôi từ sớm nên nhân viên ai nấy cũng ngồi túm tụm lại để "buôn dưa lê". Thấy sắc mặt cô có vẻ không ổn, Hima ngồi xuống trước mặt hỏi thăm
- Có chuyện gì sao?
- À ừm cũng không có gì...
Hima gật đầu hiểu ý nên đứng lên tính quay lưng đi thì cô nói tiếp
- Tớ hỏi cậu cái này, nếu như có cơ hội thì cậu có muốn quay lại với tình đầu không?
Câu hỏi có chút bất ngờ nên cậu cũng hơi khựng lại nhưng vẫn tỏ vẻ suy nghĩ rồi ung dung trả lời
- Không!
Một chút tò mò, một chút không hài lòng vì câu trả lời này nên cô ngẩng mặt lên nhìn chờ cậu nói tiếp
- Với mình thì cái gì đã là quá khứ nó sẽ mãi là quá khứ, không thể thay đổi được dù mình có chấp nhận kết quả đó hay không.
Lời giải thích này như là chiếc chìa khoá gỡ bỏ cô khỏi những cái xiềng xích vậy, tự do, thoải mái và vui vẻ hơn. Lúc này Hà Trâm nhận được điện thoại từ gia đình, họ nói rằng bà ngoại đã khá hơn sau khi nhập viện. Lòng cô như được trút bỏ hết gánh nặng...
Sắp đến giờ đóng cửa, các nhân viên phụ nhau một tay dọn dẹp lại cửa hàng rồi chuẩn bị tan ca thì trời đổ mưa lớn. Ai ai cũng tranh thủ chạy về nhà, hôm nay Hà Trâm không đi xe nên cô đang đứng nép vào mái hiên để bắt xe công nghệ nhưng vì trời đã tối mịt cộng thêm việc mưa to gió lớn, cố gắng mãi thế nào cũng không thể bắt nổi một chiếc. Hima đang dắt xe ra thấy vậy thì mở lời
- Hay để mình chở cậu về nhé? Giờ này đi xe ôm cũng không an toàn lắm đâu.
Cô ngại ngùng phẩy phẩy tay từ chối nhưng Hima cứ kiên quyết sẽ chở cô về, nên cậu cứ mãi đứng đấy, không tiến không lùi, tình thế nan giải quá nên Hà Trâm gật đầu đồng ý đi nhờ xe của cậu. Khi mở cốp xe ra lấy áo mưa thì cả hai người nhận ra đây là áo chỉ dành cho một người mặc. Cả hai giương mắt nhìn nhau rồi phụt cười lớn
- Thôi, ưu tiên phụ nữ. - Câu nói chắc nịch đầy ga lăng của Hima thốt lên
- Sao thế được, mình đã đi nhờ xe rồi. Sao lại để cậu ướt mưa được chứ?
- Thế cậu nghĩ mình sẽ thoải mái nếu mặc nó mà để cậu ướt à? Mặc đi, không sao đâu. Sức mình khoẻ hơn cậu nhiều.
Cô ái ngại miễn cưỡng mặc chiếc áo mưa vào rồi lên xe. Xe chạy trên đường, từng giọt mưa nặng hạt rơi xuống như tát thẳng vào mặt hai đứa, thật sự rất rát. Thấy Hima đã không mặc áo mưa lại còn dùng bờ vai này để che chắn cho mình, cô âm thầm giơ cánh tay lên cao che chắn ngay đầu cậu để bớt đi nước mưa rơi vào mặt.
Chạy được một quãng, tay Hima bắt đầu run lên vì lạnh, cổ xe cũng bị nghiêng ngả theo. Cô lo lắng hỏi
- Cậu không sao chứ? Hay để mình chạy cho.
Nhưng Hima quyết không chịu, vẫn luôn miệng nói rằng mình ổn, thấy bất an, cô chồm người lên dùng hai cánh tay mình đặt lên hai cánh tay của Hima để sưởi ấm cho cậu. Sau đó dùng bàn tay nắm nhẹ lấy tay cậu để bớt lạnh.
Xe chạy đến gần nhà của Hà Trâm, trời cũng tạnh mưa, thì vì kiệt sức mà Hima bỗng chợt ngất xỉu, chiếc xe mất thăng bằng liền chao đảo một lúc rồi ngã xuống, không phản ứng kịp nên đầu gối cô cũng theo đó mà ma sát mạnh với nền đất. Cô đau đớn ngồi bật dậy ôm lấy chân, mắt rơm rớm nước. Nhìn thấy Hima đang nằm bất tỉnh dưới vũng nước mưa, Hà Trâm hoảng loạn tột độ chạy lại lay nhẹ người cậu
- Hima? Hima cậu tỉnh lại đi!
Không một tiếng hồi âm, không gian yên tĩnh chỉ có mỗi giọng run run của cô phát lên. Không kiềm chế được sự sợ hãi, cô vừa khóc vừa đỡ cậu đứng dậy dựa vào người mình. Cô cũng quên đi cảm giác đau rát, máu chảy thành dòng phía dưới đầu gối.
- Ba mẹ đến nơi chưa ạ?
- Sắp rồi con, tầm 30 phút nữa thôi. Con ở nhà nấu nướng ăn tạm gì đi nha.
- Con biết rồi, mẹ đừng lo. Tới nơi rồi thì cho con hỏi thăm sức khoẻ bà ngoại với nha mẹ
Nói xong hai mẹ con cúp máy, hôm nay không phải học nhưng lát nữa cô có hẹn đi cà phê với hội bạn nên tranh thủ xuống bếp ăn tạm gì đó. Trên bàn ăn có dĩa cơm rang được đậy kĩ càng tránh côn trùng, phía dưới đáy dĩa còn được kẹp thêm vài tờ tiền polime với lời nhắn "Hôm nay anh có nhiều việc ở công ty nên chắc tối nay sẽ không về nhà đâu. Em ở nhà lấy tiền mua tạm gì ăn rồi tối khoá cửa cẩn thận"
Anh trai cô là người rất chăm làm việc nên chuyện không về nhà cũng chẳng lạ lắm. Anh có người bạn nhà gần công ty nên làm về muộn thì anh ghé qua đó ngủ nhờ luôn. Đọc xong lời nhắn ghi trên giấy, cô đi làm nóng lại dĩa cơm rồi ăn.
- ---------
Tới khoảng 1 giờ chiều, Bảo My chạy xe sang nhà đón cô đến quán cà phê mà cả hội hẹn nhau hôm nay. Gặp mặt, nói chuyện vui vẻ, cô tạm quên đi những băn khoăn trong lòng mình.
Đến gần 4 giờ thì cả hội giải tán, vì tiện đường về nhà nên Bảo My cho Hà Trâm đi nhờ xe qua đến cửa hàng làm thêm. Hôm nay cô phải làm ca tối.
Chẳng hiểu sao nhưng hôm nay khách vắng đến lạ. Các đơn đặt hàng cũng đã giải quyết xong xuôi từ sớm nên nhân viên ai nấy cũng ngồi túm tụm lại để "buôn dưa lê". Thấy sắc mặt cô có vẻ không ổn, Hima ngồi xuống trước mặt hỏi thăm
- Có chuyện gì sao?
- À ừm cũng không có gì...
Hima gật đầu hiểu ý nên đứng lên tính quay lưng đi thì cô nói tiếp
- Tớ hỏi cậu cái này, nếu như có cơ hội thì cậu có muốn quay lại với tình đầu không?
Câu hỏi có chút bất ngờ nên cậu cũng hơi khựng lại nhưng vẫn tỏ vẻ suy nghĩ rồi ung dung trả lời
- Không!
Một chút tò mò, một chút không hài lòng vì câu trả lời này nên cô ngẩng mặt lên nhìn chờ cậu nói tiếp
- Với mình thì cái gì đã là quá khứ nó sẽ mãi là quá khứ, không thể thay đổi được dù mình có chấp nhận kết quả đó hay không.
Lời giải thích này như là chiếc chìa khoá gỡ bỏ cô khỏi những cái xiềng xích vậy, tự do, thoải mái và vui vẻ hơn. Lúc này Hà Trâm nhận được điện thoại từ gia đình, họ nói rằng bà ngoại đã khá hơn sau khi nhập viện. Lòng cô như được trút bỏ hết gánh nặng...
Sắp đến giờ đóng cửa, các nhân viên phụ nhau một tay dọn dẹp lại cửa hàng rồi chuẩn bị tan ca thì trời đổ mưa lớn. Ai ai cũng tranh thủ chạy về nhà, hôm nay Hà Trâm không đi xe nên cô đang đứng nép vào mái hiên để bắt xe công nghệ nhưng vì trời đã tối mịt cộng thêm việc mưa to gió lớn, cố gắng mãi thế nào cũng không thể bắt nổi một chiếc. Hima đang dắt xe ra thấy vậy thì mở lời
- Hay để mình chở cậu về nhé? Giờ này đi xe ôm cũng không an toàn lắm đâu.
Cô ngại ngùng phẩy phẩy tay từ chối nhưng Hima cứ kiên quyết sẽ chở cô về, nên cậu cứ mãi đứng đấy, không tiến không lùi, tình thế nan giải quá nên Hà Trâm gật đầu đồng ý đi nhờ xe của cậu. Khi mở cốp xe ra lấy áo mưa thì cả hai người nhận ra đây là áo chỉ dành cho một người mặc. Cả hai giương mắt nhìn nhau rồi phụt cười lớn
- Thôi, ưu tiên phụ nữ. - Câu nói chắc nịch đầy ga lăng của Hima thốt lên
- Sao thế được, mình đã đi nhờ xe rồi. Sao lại để cậu ướt mưa được chứ?
- Thế cậu nghĩ mình sẽ thoải mái nếu mặc nó mà để cậu ướt à? Mặc đi, không sao đâu. Sức mình khoẻ hơn cậu nhiều.
Cô ái ngại miễn cưỡng mặc chiếc áo mưa vào rồi lên xe. Xe chạy trên đường, từng giọt mưa nặng hạt rơi xuống như tát thẳng vào mặt hai đứa, thật sự rất rát. Thấy Hima đã không mặc áo mưa lại còn dùng bờ vai này để che chắn cho mình, cô âm thầm giơ cánh tay lên cao che chắn ngay đầu cậu để bớt đi nước mưa rơi vào mặt.
Chạy được một quãng, tay Hima bắt đầu run lên vì lạnh, cổ xe cũng bị nghiêng ngả theo. Cô lo lắng hỏi
- Cậu không sao chứ? Hay để mình chạy cho.
Nhưng Hima quyết không chịu, vẫn luôn miệng nói rằng mình ổn, thấy bất an, cô chồm người lên dùng hai cánh tay mình đặt lên hai cánh tay của Hima để sưởi ấm cho cậu. Sau đó dùng bàn tay nắm nhẹ lấy tay cậu để bớt lạnh.
Xe chạy đến gần nhà của Hà Trâm, trời cũng tạnh mưa, thì vì kiệt sức mà Hima bỗng chợt ngất xỉu, chiếc xe mất thăng bằng liền chao đảo một lúc rồi ngã xuống, không phản ứng kịp nên đầu gối cô cũng theo đó mà ma sát mạnh với nền đất. Cô đau đớn ngồi bật dậy ôm lấy chân, mắt rơm rớm nước. Nhìn thấy Hima đang nằm bất tỉnh dưới vũng nước mưa, Hà Trâm hoảng loạn tột độ chạy lại lay nhẹ người cậu
- Hima? Hima cậu tỉnh lại đi!
Không một tiếng hồi âm, không gian yên tĩnh chỉ có mỗi giọng run run của cô phát lên. Không kiềm chế được sự sợ hãi, cô vừa khóc vừa đỡ cậu đứng dậy dựa vào người mình. Cô cũng quên đi cảm giác đau rát, máu chảy thành dòng phía dưới đầu gối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.