Chương 18: Lửa Giận Dùng Nổ
Nhuyễn Đường Đường
13/10/2022
Một năm sau khi thành lập, IOAO nhận được một đơn đặt hàng không giống với những đơn hàng trước đó- là một đơn hàng bí mật từ chính phủ của một nước nhất định, mục tiêu xóa sổ băng đảng ma túy của trùm ma túy người Myanmar, La Khôn.
Nhìn thấy ảnh chụp của La Khôn, Thẩm Uyên ngay lập tức quyết định tham gia hành động này.
Đây là lần thực chiến đầu tiên và cũng là lần giết người đầu tiên của anh.
Thẩm Uyên là người dẫn đầu, tổng cộng có hai mươi người nhanh chóng thành lập một đội vũ trang.
Bọn họ đã liên lạc với chính quyền địa phương, đồng thời xây dựng kế hoạch tác chiến dựa trên những thông tin sẵn có.
Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, bọn họ đã tiêu diệt được vô số đồng đảng của La Khôn, buộc hắn phải ẩn náu ở cứ điểm sâu trong rừng sâu núi thẳm.
Lúc đầu, khi Thẩm Uyên được chọn làm đội trưởng, Hà Thành Liễu cũng không mấy xem trọng anh - bởi vì Thẩm Uyên còn quá trẻ, từ trong ra ngoài anh đều để lộ ra sự nóng vội và tự phụ.
Nhưng không ngờ tới anh thật sự có chút tài năng.
Sau khi trải qua một năm huấn luyện gian khổ, Thẩm Uyên cũng đã phát triển cả về thể chất cũng như kỹ năng, cùng với bộ não cực kỳ thông minh, khi anh vào chế độ chiến đấu, nghiêm nhiên là có thể làm được rất nhiều việc, suy nghĩ hay hành động đều giống như một kẻ điên.
Mưa bom bão đạn, máu đỏ nhuộm đỏ trời.
Anh cầm khẩu súng trường tấn công AK47, đuổi giết một nhóm người, không lãng phí bất cứ một viên đạn nào, máu từ cơ thể của đối phương bắn tung tóe có khi bắn cả lên người anh, trông anh khí đó chẳng khác nào quỷ thần A Tu La bước ra từ địa ngục.
Hà Thành Liễu không thể hiểu nổi cơn tức giận dữ dội của anh.
Chỉ có bản thân anh mới biết đây là mối thù sâu như thế nào.
Khoảnh khắc nhìn thấy ảnh của La Khôn, nhìn thoáng qua anh cũng nhận ra - hắn chính là một trong những người đã bắt cóc anh hồi đó, cũng chính hắn là người đã lôi kéo ba anh vào con đường nghiện ngập.
Mặc dù lúc đó La Khôn đã che nửa khuôn mặt nhưng anh có một ký ức sâu sắc về con mắt hình tam giác với một vết sẹo ở bên phải.
Thẩm Uyên đã tìm kiếm hắn suốt sáu năm, nhưng anh không ngờ rằng hắn thực sự trốn ở vùng tam giác vàng và trở thành trùm ma túy ở khu vực này.
Khi La Khôn bị anh bắn vào đầu, ngã xuống đất chết không nhắm mắt, trong nháy mắt anh cảm thấy hoảng hốt, trong đầu thoáng hiện lên, ba anh bị người ta mê hoặc, bị người nào đó giữ chặt lấy cánh tay rồi tiêm vào đó rất nhiều loại thuốc phiện mới điều chế ra.
Cảm giác hồi hộp muốn trả thù hòa tan vào máu anh, cuồn cuộn trào dâng trong cơ thể anh.
Thẩm Uyên bật cười giống như bị điên, khóe mắt còn có lệ.
Hà Thành Liễu bị dáng vẻ này của anh làm cho sửng sốt một hồi, còn mắng anh bị bệnh thần kinh.
Loại khoái cảm này cũng không kéo dài lâu.
So với việc ba mẹ anh không chịu nổi tra tấn, đau khổ cùng nhau tự sát, Thẩm Uyên cảm thấy mình không thể để những người này chết dễ dàng như vậy.
Anh đang cầm tấm ảnh chụp từ tay La Khôn, hai mắt đỏ sậm.
Là bị máu tươi dần dần nhuộm đỏ.
***
Thẩm Uyên đánh mấy cái vào ba người đàn ông đang nằm úp sấp dưới đất, không giống như bọn họ trên người đầy máu, cả người anh vô cùng sạch sẽ, nhẹ nhàng, khoan khoái.
Anh cúi người, giúp cô vén lại quần lót thiếu chút nữa đã không che được âm hộ, lại cẩn thận giúp cô sửa lại váy, bế cô lên như đang ôm một nàng công chúa, dễ dàng bế được cô ra khỏi ghế sô pha.
Bạch Niệm Tô ngửi thấy mùi hương trên người anh, mùi hương này rất xa lạ, có mùi thuốc lá cùng mùi rượu, còn có một mùi hương nước hoa rất nồng.
Cô không thích mùi hương này, thậm chí còn không có sức mà đưa tay lên che mũi: "Khó ngửi quá…"
Nghe vậy, anh cụp mắt xuống nhìn cô một cái.
Cô nhìn thấy những tia sáng vụn vặt lung linh trong mắt anh, ẩn sau đằng sau đó là một ngọn lửa đang nhảy múa.
Anh tức giận.
Bạch Niệm Tô nhận ra điều này, lửa giận cùng dục vọng ở phần thân dưới cùng nhau bùng nổ.
"Đồ khốn!" Cô lẩm bẩm một tiếng, nắm chặt áo anh một cách yếu ớt: "Mau bỏ em xuống mặc kệ..."
Chiếc áo sơ mi trên người không được mặc tử tế, cổ áo mở rộng, hơi lộ ra đường giữa quyến rũ của cơ ngực.
Bạch Niệm Tô không khỏi tự hỏi, có phải vừa rồi khi anh cùng cô gái kia thân thiết, bị cô gái đó cởi ra hay không.
Không phải trùng hợp là cô đã phá hỏng chuyện tốt của anh đấy chứ?
Cũng như lần trước anh bị một cuộc điện thoại gọi đi.
Cô ấm ức mím môi: "Em không muốn xem mắt nữa… Anh nói, anh sẽ giúp em, vậy mà… Anh lại chạy, đồ khốn…”
Thẩm Uyên không để ý tới cô mà gọi người đem mấy tên kia ra bên ngoài.
Nhìn thấy ảnh chụp của La Khôn, Thẩm Uyên ngay lập tức quyết định tham gia hành động này.
Đây là lần thực chiến đầu tiên và cũng là lần giết người đầu tiên của anh.
Thẩm Uyên là người dẫn đầu, tổng cộng có hai mươi người nhanh chóng thành lập một đội vũ trang.
Bọn họ đã liên lạc với chính quyền địa phương, đồng thời xây dựng kế hoạch tác chiến dựa trên những thông tin sẵn có.
Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, bọn họ đã tiêu diệt được vô số đồng đảng của La Khôn, buộc hắn phải ẩn náu ở cứ điểm sâu trong rừng sâu núi thẳm.
Lúc đầu, khi Thẩm Uyên được chọn làm đội trưởng, Hà Thành Liễu cũng không mấy xem trọng anh - bởi vì Thẩm Uyên còn quá trẻ, từ trong ra ngoài anh đều để lộ ra sự nóng vội và tự phụ.
Nhưng không ngờ tới anh thật sự có chút tài năng.
Sau khi trải qua một năm huấn luyện gian khổ, Thẩm Uyên cũng đã phát triển cả về thể chất cũng như kỹ năng, cùng với bộ não cực kỳ thông minh, khi anh vào chế độ chiến đấu, nghiêm nhiên là có thể làm được rất nhiều việc, suy nghĩ hay hành động đều giống như một kẻ điên.
Mưa bom bão đạn, máu đỏ nhuộm đỏ trời.
Anh cầm khẩu súng trường tấn công AK47, đuổi giết một nhóm người, không lãng phí bất cứ một viên đạn nào, máu từ cơ thể của đối phương bắn tung tóe có khi bắn cả lên người anh, trông anh khí đó chẳng khác nào quỷ thần A Tu La bước ra từ địa ngục.
Hà Thành Liễu không thể hiểu nổi cơn tức giận dữ dội của anh.
Chỉ có bản thân anh mới biết đây là mối thù sâu như thế nào.
Khoảnh khắc nhìn thấy ảnh của La Khôn, nhìn thoáng qua anh cũng nhận ra - hắn chính là một trong những người đã bắt cóc anh hồi đó, cũng chính hắn là người đã lôi kéo ba anh vào con đường nghiện ngập.
Mặc dù lúc đó La Khôn đã che nửa khuôn mặt nhưng anh có một ký ức sâu sắc về con mắt hình tam giác với một vết sẹo ở bên phải.
Thẩm Uyên đã tìm kiếm hắn suốt sáu năm, nhưng anh không ngờ rằng hắn thực sự trốn ở vùng tam giác vàng và trở thành trùm ma túy ở khu vực này.
Khi La Khôn bị anh bắn vào đầu, ngã xuống đất chết không nhắm mắt, trong nháy mắt anh cảm thấy hoảng hốt, trong đầu thoáng hiện lên, ba anh bị người ta mê hoặc, bị người nào đó giữ chặt lấy cánh tay rồi tiêm vào đó rất nhiều loại thuốc phiện mới điều chế ra.
Cảm giác hồi hộp muốn trả thù hòa tan vào máu anh, cuồn cuộn trào dâng trong cơ thể anh.
Thẩm Uyên bật cười giống như bị điên, khóe mắt còn có lệ.
Hà Thành Liễu bị dáng vẻ này của anh làm cho sửng sốt một hồi, còn mắng anh bị bệnh thần kinh.
Loại khoái cảm này cũng không kéo dài lâu.
So với việc ba mẹ anh không chịu nổi tra tấn, đau khổ cùng nhau tự sát, Thẩm Uyên cảm thấy mình không thể để những người này chết dễ dàng như vậy.
Anh đang cầm tấm ảnh chụp từ tay La Khôn, hai mắt đỏ sậm.
Là bị máu tươi dần dần nhuộm đỏ.
***
Thẩm Uyên đánh mấy cái vào ba người đàn ông đang nằm úp sấp dưới đất, không giống như bọn họ trên người đầy máu, cả người anh vô cùng sạch sẽ, nhẹ nhàng, khoan khoái.
Anh cúi người, giúp cô vén lại quần lót thiếu chút nữa đã không che được âm hộ, lại cẩn thận giúp cô sửa lại váy, bế cô lên như đang ôm một nàng công chúa, dễ dàng bế được cô ra khỏi ghế sô pha.
Bạch Niệm Tô ngửi thấy mùi hương trên người anh, mùi hương này rất xa lạ, có mùi thuốc lá cùng mùi rượu, còn có một mùi hương nước hoa rất nồng.
Cô không thích mùi hương này, thậm chí còn không có sức mà đưa tay lên che mũi: "Khó ngửi quá…"
Nghe vậy, anh cụp mắt xuống nhìn cô một cái.
Cô nhìn thấy những tia sáng vụn vặt lung linh trong mắt anh, ẩn sau đằng sau đó là một ngọn lửa đang nhảy múa.
Anh tức giận.
Bạch Niệm Tô nhận ra điều này, lửa giận cùng dục vọng ở phần thân dưới cùng nhau bùng nổ.
"Đồ khốn!" Cô lẩm bẩm một tiếng, nắm chặt áo anh một cách yếu ớt: "Mau bỏ em xuống mặc kệ..."
Chiếc áo sơ mi trên người không được mặc tử tế, cổ áo mở rộng, hơi lộ ra đường giữa quyến rũ của cơ ngực.
Bạch Niệm Tô không khỏi tự hỏi, có phải vừa rồi khi anh cùng cô gái kia thân thiết, bị cô gái đó cởi ra hay không.
Không phải trùng hợp là cô đã phá hỏng chuyện tốt của anh đấy chứ?
Cũng như lần trước anh bị một cuộc điện thoại gọi đi.
Cô ấm ức mím môi: "Em không muốn xem mắt nữa… Anh nói, anh sẽ giúp em, vậy mà… Anh lại chạy, đồ khốn…”
Thẩm Uyên không để ý tới cô mà gọi người đem mấy tên kia ra bên ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.