Chương 6: Quan Niệm
Nhuyễn Đường Đường
11/10/2022
Ngày hôm sau.
Bạch Niệm Tô thức dậy muộn, Thẩm Uyên đã ăn sáng xong liền đến công ty.
Bởi vì hiện giờ ba cô vẫn còn đang ở trong bệnh viện dưỡng bệnh, hơn nữa Bạch Kha cũng đã có tuổi, cho nên hội đồng quản trị đã tổ chức một cuộc họp, bổ nhiệm Thẩm Uyên làm CEO tạm thời.
Bạch Niệm Tô nhớ tới lời Thẩm Uyên nói lúc trước, gọi điện thoại cho quản gia của nhà cũ, hỏi về quan hệ giữa Thẩm Uyên và Bạch Kha.
Lão quản gia ấp úng, khẳng định bản thân chỉ biết giữa hai người họ là quan hệ giữa cha nuôi và con nuôi, còn lại ông ấy cũng không biết gì.
Bạch Niệm Tô nghe vậy, cảm giác trong lòng rối bời, ăn bữa sáng cũng không cảm thấy ngon miệng, ngay cả cơm trưa cũng không ăn được tới hai miếng.
Hai giờ chiều, mẹ cô, Tô Y Vân gọi điện thoại tới, điện thoại vừa kết nói, nói cô lập tức đến bệnh viện.
Quả nhiên, ngay khi Bạch Niệm Tô bước vào phòng bệnh, vẻ mặt Tô Y Vân vẫn dịu dàng, liền đưa cho cô một đống tư liệu, nói cô cứ từ từ đọc, nếu như cảm thấy người nào vừa mắt, vậy thì liền hẹn tới để gặp mặt.
Bạch Niệm Tô biết mình không thể nào tránh khỏi số mệnh của hôn nhân sắp đặt, nhưng vẫn muốn giãy dụa một chút.
"Cho dù không tìm được một người đàn ông, con cũng vẫn có thể giúp đỡ cho Nhà họ Bạch."
Tô Y Vân cảm thấy đây là một điều viển vông.
"Một người thi trượt, còn có thể ở đây nói mình có thể quản lý được cả nhà họ Bạch? Bạch Niệm Tô, con có biết nhà họ Bạch chúng ta có bao nhiêu sản nghiệp không?"
"Năm trung học thứ ba, con vẫn luôn miệng nói không muốn kế thừa gia nghiệp, vẫn muốn theo đuổi âm nhạc, trở thành ca sĩ, còn khiến ba con bị tăng huyết áp."
"Thật không dễ dàng gì mới chịu nghe lời một chút, ngoan ngoãn học quản lý, kết quả thì sao? Mỗi học kỳ đều phải nợ một hai môn chuyên ngành..."
Tô Y Vân nói xong, cảm xúc có chút kích động: "Bây giờ, con còn muốn theo đuổi chủ nghĩa độc thân? Bạch Niệm Tô, nếu như năm đó bụng của mẹ không chịu thua kém một chút, thì có phải sẽ sinh ra được một cậu con trai hiếu thuận thông minh rồi không, vậy thì cũng đâu cần phải giống như bây giờ luôn miệng giục con kết hôn?"
Tô Y Vân nói rất nhiều, mỗi lời nói đều như một nhát dao sắc nhọn, đâm vào tim Bạch Niệm Tô.
Nói được một lúc, bà bắt đầu nức nở nói: "Tô Tô, con cũng biết tình hình hiện tại của ba và ông nội con rồi... Cái nhà này sớm muộn gì cũng giao vào tay con. Con là đứa con gái mà chúng ta yêu thương nhất, điều khiến ba mẹ không yên tâm nhất, chính là con..."
Bạch Niệm Tô cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Không phải vẫn còn Thẩm Uyên đó sao?"
“Cái gì?” Tô Y Vân không ngờ rằng cô sẽ nhắc đến anh.
Bạch Niệm Tô bĩu môi: "Cho dù chỉ là con nuôi của ông nội, nhưng cho dù thế nào anh ấy cũng sẽ giúp đỡ gia đình chúng ta?"
Nghe vậy, sắc mặt của Tô Y Vân khẽ thay đổi, nhưng lại không biết nên nói gì.
Bảy giờ tối, Bạch Niệm Tô xuất hiện trên tầng 66 của khách sạn Dung An như đã hẹn.
Phòng ăn lộng lẫy ánh sáng mờ ảo, đèn pha lê trên đầu chiếu ra ánh sáng tinh xảo, khiến người ta có cảm giác như đang ở dưới ngân hà.
Bạch Niệm Tô nhìn ánh nến trên bàn, hoa hồng trên bàn và rượu vang đỏ trong bình, ngay cả tiếng nhạc êm ái cũng không thể khiến cô bình tĩnh lại.
Cô ngồi xuống đối diện với đối tượng xem mắt mà Tô Y Vân đã lựa chọn cẩn thận cho cô - con trai cả của Công ty TNHH Tập đoàn Trung Ninh, Chung Kỳ, một người đàn ông có dáng vẻ đường hoàng, nhã nhặn.
Anh ta nói vài câu khách sáo rồi hỏi thêm mấy vấn đề, tất cả những câu mà Bạch Niệm Tô trả lời đều là “ừm” cho có lệ.
Món ăn chính lần lượt được dọn ra.
Cô nhai miếng bít tết nhạt như nước ốc trên đĩa, chỉ nghĩ đến khi nào thì việc xem mắt nhàm chán này sẽ kết thúc.
"Nếu như chúng ta kết hôn, anh hy vọng người đàn ông sẽ ở bên ngoài làm việc, phụ nữ lo toan việc gia đình… Chuyện công ty, Tô Tô, em cứ yên tâm giao cho anh là được."
"Ừm..." Bạch Niệm Tô trả lời theo thói quen, dường như nhận ra có gì đó không ổn, đột nhiên đổi giọng: "Anh có ý gì?"
"Anh đã nói rất rõ ràng. Sau khi kết hôn, mọi sản nghiệp của nhà họ Bạch đều giao cho anh quản lý, Tô Tô, em chỉ cần ở nhà yên tâm trở thành bà Chung."
Chung Kỳ trong mắt đầy khao khát, khi nói ra những lời này cảm thấy quá vui mừng, liền đặt một tay mình lên tay cô.
"Không phải em rất thích dạo phố mua sắm, du lịch nước ngoài hay sao? Em vẫn có thể sống những ngày tháng ung dung tự tại giống như trước..."
Bạch Niệm Tô mím môi, hai tay cầm dao nĩa vô thức siết chặt, tới mức đầu ngón tay trắng bệch.
Cô cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói: "Nhưng tôi không muốn trở thành một phu nhân nhà giàu cả ngày không làm việc gì."
“Vậy em cảm thấy mình có thể làm được việc gì? Công, chúa nhỏ của nhà họ Bạch.” Chung Kỳ cười khẽ, đôi mắt phía sau cặp kính hơi nhíu lại, khiến cho người ta không rét mà run.
Mọi người đều biết, Bạch Niệm Tô là cô cháu gái duy nhất của Bạch Kha, là bảo bối của nhà họ Bạch, cũng là người không có năng lực nhất.
Từ nhỏ đã được sống trong an nhàn sung sướng, được nuông chiều, lại được thấm nhuần tư tưởng “sau này phải chọn một người chồng tốt để giúp quản lý nhà họ Bạch”, Bạch Niệm Tô đã trở thành một kẻ vô dụng chẳng ra gì trong mắt người khác cũng không có gì bất ngờ.
Bạch Niệm Tô đột nhiên nhớ ra những gì Tô Y Vân đã nói với cô khi ở bệnh viện hôm nay.
Hai mắt cô đỏ bừng, đột nhiên hất mạnh tay anh ra, cầm túi xách định chạy trốn, cổ tay lại bị Chung Kỳ nắm được: "Tô Tô, em còn chưa ăn xong."
“Không ăn!” Bạch Niệm Tô giãy dụa, nhưng sức lực của anh ta lớn đến kinh người, nắm chặt đến nỗi cổ tay cô xuất hiện một vết đỏ: “Buông ra! Anh làm đau tôi!"
Chung Kỳ dùng sức cướp lấy túi xách của cô, sau đó ấn cô ngồi vào chỗ: "Ăn cơm xong rồi đi."
Trong bữa ăn, Bạch Niệm Tô cảm thấy vừa tức giận vừa ngột ngạt.
Cho tới khi ăn xong bữa tối, tới khi anh ta đưa cô về nhà họ Bạch, mới bằng lòng đem túi xách trả lại cho cô.
Lúc xuống xe, vốn dĩ anh ta muốn hôn lên má cô, nhưng may mà Bạch Niệm Tô đã nhanh chóng tránh kịp.
Bạch Niệm Tô thức dậy muộn, Thẩm Uyên đã ăn sáng xong liền đến công ty.
Bởi vì hiện giờ ba cô vẫn còn đang ở trong bệnh viện dưỡng bệnh, hơn nữa Bạch Kha cũng đã có tuổi, cho nên hội đồng quản trị đã tổ chức một cuộc họp, bổ nhiệm Thẩm Uyên làm CEO tạm thời.
Bạch Niệm Tô nhớ tới lời Thẩm Uyên nói lúc trước, gọi điện thoại cho quản gia của nhà cũ, hỏi về quan hệ giữa Thẩm Uyên và Bạch Kha.
Lão quản gia ấp úng, khẳng định bản thân chỉ biết giữa hai người họ là quan hệ giữa cha nuôi và con nuôi, còn lại ông ấy cũng không biết gì.
Bạch Niệm Tô nghe vậy, cảm giác trong lòng rối bời, ăn bữa sáng cũng không cảm thấy ngon miệng, ngay cả cơm trưa cũng không ăn được tới hai miếng.
Hai giờ chiều, mẹ cô, Tô Y Vân gọi điện thoại tới, điện thoại vừa kết nói, nói cô lập tức đến bệnh viện.
Quả nhiên, ngay khi Bạch Niệm Tô bước vào phòng bệnh, vẻ mặt Tô Y Vân vẫn dịu dàng, liền đưa cho cô một đống tư liệu, nói cô cứ từ từ đọc, nếu như cảm thấy người nào vừa mắt, vậy thì liền hẹn tới để gặp mặt.
Bạch Niệm Tô biết mình không thể nào tránh khỏi số mệnh của hôn nhân sắp đặt, nhưng vẫn muốn giãy dụa một chút.
"Cho dù không tìm được một người đàn ông, con cũng vẫn có thể giúp đỡ cho Nhà họ Bạch."
Tô Y Vân cảm thấy đây là một điều viển vông.
"Một người thi trượt, còn có thể ở đây nói mình có thể quản lý được cả nhà họ Bạch? Bạch Niệm Tô, con có biết nhà họ Bạch chúng ta có bao nhiêu sản nghiệp không?"
"Năm trung học thứ ba, con vẫn luôn miệng nói không muốn kế thừa gia nghiệp, vẫn muốn theo đuổi âm nhạc, trở thành ca sĩ, còn khiến ba con bị tăng huyết áp."
"Thật không dễ dàng gì mới chịu nghe lời một chút, ngoan ngoãn học quản lý, kết quả thì sao? Mỗi học kỳ đều phải nợ một hai môn chuyên ngành..."
Tô Y Vân nói xong, cảm xúc có chút kích động: "Bây giờ, con còn muốn theo đuổi chủ nghĩa độc thân? Bạch Niệm Tô, nếu như năm đó bụng của mẹ không chịu thua kém một chút, thì có phải sẽ sinh ra được một cậu con trai hiếu thuận thông minh rồi không, vậy thì cũng đâu cần phải giống như bây giờ luôn miệng giục con kết hôn?"
Tô Y Vân nói rất nhiều, mỗi lời nói đều như một nhát dao sắc nhọn, đâm vào tim Bạch Niệm Tô.
Nói được một lúc, bà bắt đầu nức nở nói: "Tô Tô, con cũng biết tình hình hiện tại của ba và ông nội con rồi... Cái nhà này sớm muộn gì cũng giao vào tay con. Con là đứa con gái mà chúng ta yêu thương nhất, điều khiến ba mẹ không yên tâm nhất, chính là con..."
Bạch Niệm Tô cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Không phải vẫn còn Thẩm Uyên đó sao?"
“Cái gì?” Tô Y Vân không ngờ rằng cô sẽ nhắc đến anh.
Bạch Niệm Tô bĩu môi: "Cho dù chỉ là con nuôi của ông nội, nhưng cho dù thế nào anh ấy cũng sẽ giúp đỡ gia đình chúng ta?"
Nghe vậy, sắc mặt của Tô Y Vân khẽ thay đổi, nhưng lại không biết nên nói gì.
Bảy giờ tối, Bạch Niệm Tô xuất hiện trên tầng 66 của khách sạn Dung An như đã hẹn.
Phòng ăn lộng lẫy ánh sáng mờ ảo, đèn pha lê trên đầu chiếu ra ánh sáng tinh xảo, khiến người ta có cảm giác như đang ở dưới ngân hà.
Bạch Niệm Tô nhìn ánh nến trên bàn, hoa hồng trên bàn và rượu vang đỏ trong bình, ngay cả tiếng nhạc êm ái cũng không thể khiến cô bình tĩnh lại.
Cô ngồi xuống đối diện với đối tượng xem mắt mà Tô Y Vân đã lựa chọn cẩn thận cho cô - con trai cả của Công ty TNHH Tập đoàn Trung Ninh, Chung Kỳ, một người đàn ông có dáng vẻ đường hoàng, nhã nhặn.
Anh ta nói vài câu khách sáo rồi hỏi thêm mấy vấn đề, tất cả những câu mà Bạch Niệm Tô trả lời đều là “ừm” cho có lệ.
Món ăn chính lần lượt được dọn ra.
Cô nhai miếng bít tết nhạt như nước ốc trên đĩa, chỉ nghĩ đến khi nào thì việc xem mắt nhàm chán này sẽ kết thúc.
"Nếu như chúng ta kết hôn, anh hy vọng người đàn ông sẽ ở bên ngoài làm việc, phụ nữ lo toan việc gia đình… Chuyện công ty, Tô Tô, em cứ yên tâm giao cho anh là được."
"Ừm..." Bạch Niệm Tô trả lời theo thói quen, dường như nhận ra có gì đó không ổn, đột nhiên đổi giọng: "Anh có ý gì?"
"Anh đã nói rất rõ ràng. Sau khi kết hôn, mọi sản nghiệp của nhà họ Bạch đều giao cho anh quản lý, Tô Tô, em chỉ cần ở nhà yên tâm trở thành bà Chung."
Chung Kỳ trong mắt đầy khao khát, khi nói ra những lời này cảm thấy quá vui mừng, liền đặt một tay mình lên tay cô.
"Không phải em rất thích dạo phố mua sắm, du lịch nước ngoài hay sao? Em vẫn có thể sống những ngày tháng ung dung tự tại giống như trước..."
Bạch Niệm Tô mím môi, hai tay cầm dao nĩa vô thức siết chặt, tới mức đầu ngón tay trắng bệch.
Cô cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói: "Nhưng tôi không muốn trở thành một phu nhân nhà giàu cả ngày không làm việc gì."
“Vậy em cảm thấy mình có thể làm được việc gì? Công, chúa nhỏ của nhà họ Bạch.” Chung Kỳ cười khẽ, đôi mắt phía sau cặp kính hơi nhíu lại, khiến cho người ta không rét mà run.
Mọi người đều biết, Bạch Niệm Tô là cô cháu gái duy nhất của Bạch Kha, là bảo bối của nhà họ Bạch, cũng là người không có năng lực nhất.
Từ nhỏ đã được sống trong an nhàn sung sướng, được nuông chiều, lại được thấm nhuần tư tưởng “sau này phải chọn một người chồng tốt để giúp quản lý nhà họ Bạch”, Bạch Niệm Tô đã trở thành một kẻ vô dụng chẳng ra gì trong mắt người khác cũng không có gì bất ngờ.
Bạch Niệm Tô đột nhiên nhớ ra những gì Tô Y Vân đã nói với cô khi ở bệnh viện hôm nay.
Hai mắt cô đỏ bừng, đột nhiên hất mạnh tay anh ra, cầm túi xách định chạy trốn, cổ tay lại bị Chung Kỳ nắm được: "Tô Tô, em còn chưa ăn xong."
“Không ăn!” Bạch Niệm Tô giãy dụa, nhưng sức lực của anh ta lớn đến kinh người, nắm chặt đến nỗi cổ tay cô xuất hiện một vết đỏ: “Buông ra! Anh làm đau tôi!"
Chung Kỳ dùng sức cướp lấy túi xách của cô, sau đó ấn cô ngồi vào chỗ: "Ăn cơm xong rồi đi."
Trong bữa ăn, Bạch Niệm Tô cảm thấy vừa tức giận vừa ngột ngạt.
Cho tới khi ăn xong bữa tối, tới khi anh ta đưa cô về nhà họ Bạch, mới bằng lòng đem túi xách trả lại cho cô.
Lúc xuống xe, vốn dĩ anh ta muốn hôn lên má cô, nhưng may mà Bạch Niệm Tô đã nhanh chóng tránh kịp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.