Chương 30: Ỷ Lại Vào Anh
Nhuyễn Đường Đường
15/10/2022
Ngày hôm đó, Thẩm Uyên nắm tay cô, không hề cảm thấy phiền cùng cô chơi hết trò này tới trò khác, còn đi đưa cô đi ăn rất nhiều món ăn vặt mà trong miệng ba mẹ hay người làm đều nói chúng không dinh dưỡng, không tốt cho sức khỏe.
Không phải học đàn, không phải học trà nghệ, không phải học lễ nghi, cũng không có một bàn ăn với nhiều món ăn quý hiếm đắt đỏ được bày biện trang trí đẹp mắt.
Không giống như ở nhà học Bạch hay ở trường học, cô ở trước mặt Thẩm Uyên, giống như những cô gái bình thường khác.
Cô cũng không cần phải cố tỏ ra mình có xuất thân danh giá, có thể bật cười thật to, hoặc là có thể bật khóc nức nở. Cô cũng không cần phải tỏ tao nhã, cho dù có ngã sấp mặt xuống bùn, anh cũng sẽ không trách mắng cô, mà sẽ nhịn cười giúp cô lau sạch vết bùn dính trên mặt.
Một chút ương ngạnh và ngông cuồng duy nhất trong xương cốt của cô đều bị Thẩm Uyên mang ra ngoài.
Càng thân với anh, cô càng thích và phụ thuộc vào anh.
Có một lần cô quấn lấy anh, muốn anh đưa mình ra ngoài ăn ở một "quán ven đường" vào lúc nửa đêm; Cũng đã từng quấn lấy anh muốn anh đưa cô đi du lịch.
Trước mặt anh, cô là một đứa trẻ hoang dã nghịch ngợm.
Nhân duyên của cô cũng không kém, chỉ biết lôi kéo anh, bắt anh phải cùng mình đi làm những chuyện mà bản thân không được phép làm.
Ví dụ như, một ngày sau sinh nhật lần thứ mười tám, cô lặng lẽ kéo anh vào phòng của mình, khóa cửa rồi nhỏ giọng hỏi anh về mấy bộ phim khiêu dâm.
Khi đó anh nhìn cô một cách khinh thường, lạnh lùng nói: "Không có."
"Đừng giả vờ nữa, anh nhất định phải có! Khó khăn lắm em mới bước chân vào thế giới của người trưởng thành, anh có thể cho em làm chút chuyện của người trưởng thành hay làm đi mà ~"
Cô di chuyển chiếc ghế sofa da màu trắng ngà kia đến chỗ anh rồi ngồi xuống, kéo một góc áo của anh làm nũng.
Thẩm Uyên vẫy vẫy tay, cứu lấy ống tay áo của mình khỏi đôi tay nhỏ bé của cô.
Liếc mắt thoáng nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của cô đang nhìn mình, anh chợt cong môi nở nụ cười, nhân tố tà ác trong cơ thể bắt đầu rục rịch, anh trêu chọc cô nói: "Anh ấy à, nếu muốn xem, bất cứ lúc nào cũng có thể xem trực tiếp, không cần phải xem phim. "
“Xem trực tiếp?” Bạch Niệm Tô kinh ngạc mở to mắt, lượng thông tin trong lời nói của anh quá lớn khiến cô không kịp phản ứng.
“Ừm.” Anh nghĩ cô sẽ sợ hãi.
Nhưng ... Bạch Niệm Tô rối rắm một hồi, sau đó ngập ngừng nói: “Thật sao? Vậy anh, có thể đưa em đi xem cùng được không?”
Thẩm Uyên nhướng mày, có phần ngạc nhiên trước câu trả lời của cô.
Anh lại cự tuyệt, còn nói: "Nghe nói, nếu xử nữ xem mấy thứ này, đối với chuyện tình cảm sẽ sinh ra ghê tởm cùng sợ hãi. Tốt hơn hết là em đừng xem, nếu thật sự muốn xem, sau này có thể nói với chồng của em đưa em đi xem.”
Dứt lời, anh cũng không đợi cô lên tiếng, trực tiếp đứng dậy, mở cửa bước ra ngoài.
Bạch Niệm Tô nhìn theo bóng lưng đang dần đi xa của anh, đột nhiên phát hiện ra mỗi lần anh rời đi đều giống như thế này…
Cũng không bao giờ dừng chân quay đầu lại, vĩnh viễn luôn đi về phía trước.
Bóng lưng cao và thẳng tắp thể hiện cảm giác cô độc, dứt khoát và bi thương từ tận đáy lòng, như thể chỉ có một mình anh trong trận chiến ác liệt, cũng sẽ không bao giờ trở lại.
Ở cùng anh nhiều năm như vậy, Bạch Niệm Tô có thể cảm nhận rõ ràng Thẩm Uyên cất giấu rất nhiều tâm sự, thậm chí ngay cả bờ vai rộng lớn kia của anh, đều bị những tâm sự kia đè nặng.
Cô cảm thấy rất đau lòng.
Bởi vì khi ở bên anh, cô sẽ vô thức buông bỏ sự phòng bị của mình, vô cùng thoải mái. Nhưng cô cũng khiến biết bản thân nên làm như thế nào để đáp lại sự quan tâm của anh.
Mỗi lần cô cố gắng đến gần anh, anh đều đẩy cô ra xa, cô lập cô khỏi thế giới của mình.
Khoảng cách như gần như xa, vừa quyến rũ lại vừa nguy hiểm.
Bây giờ cô cũng đang gặp nguy hiểm.
Không phải học đàn, không phải học trà nghệ, không phải học lễ nghi, cũng không có một bàn ăn với nhiều món ăn quý hiếm đắt đỏ được bày biện trang trí đẹp mắt.
Không giống như ở nhà học Bạch hay ở trường học, cô ở trước mặt Thẩm Uyên, giống như những cô gái bình thường khác.
Cô cũng không cần phải cố tỏ ra mình có xuất thân danh giá, có thể bật cười thật to, hoặc là có thể bật khóc nức nở. Cô cũng không cần phải tỏ tao nhã, cho dù có ngã sấp mặt xuống bùn, anh cũng sẽ không trách mắng cô, mà sẽ nhịn cười giúp cô lau sạch vết bùn dính trên mặt.
Một chút ương ngạnh và ngông cuồng duy nhất trong xương cốt của cô đều bị Thẩm Uyên mang ra ngoài.
Càng thân với anh, cô càng thích và phụ thuộc vào anh.
Có một lần cô quấn lấy anh, muốn anh đưa mình ra ngoài ăn ở một "quán ven đường" vào lúc nửa đêm; Cũng đã từng quấn lấy anh muốn anh đưa cô đi du lịch.
Trước mặt anh, cô là một đứa trẻ hoang dã nghịch ngợm.
Nhân duyên của cô cũng không kém, chỉ biết lôi kéo anh, bắt anh phải cùng mình đi làm những chuyện mà bản thân không được phép làm.
Ví dụ như, một ngày sau sinh nhật lần thứ mười tám, cô lặng lẽ kéo anh vào phòng của mình, khóa cửa rồi nhỏ giọng hỏi anh về mấy bộ phim khiêu dâm.
Khi đó anh nhìn cô một cách khinh thường, lạnh lùng nói: "Không có."
"Đừng giả vờ nữa, anh nhất định phải có! Khó khăn lắm em mới bước chân vào thế giới của người trưởng thành, anh có thể cho em làm chút chuyện của người trưởng thành hay làm đi mà ~"
Cô di chuyển chiếc ghế sofa da màu trắng ngà kia đến chỗ anh rồi ngồi xuống, kéo một góc áo của anh làm nũng.
Thẩm Uyên vẫy vẫy tay, cứu lấy ống tay áo của mình khỏi đôi tay nhỏ bé của cô.
Liếc mắt thoáng nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của cô đang nhìn mình, anh chợt cong môi nở nụ cười, nhân tố tà ác trong cơ thể bắt đầu rục rịch, anh trêu chọc cô nói: "Anh ấy à, nếu muốn xem, bất cứ lúc nào cũng có thể xem trực tiếp, không cần phải xem phim. "
“Xem trực tiếp?” Bạch Niệm Tô kinh ngạc mở to mắt, lượng thông tin trong lời nói của anh quá lớn khiến cô không kịp phản ứng.
“Ừm.” Anh nghĩ cô sẽ sợ hãi.
Nhưng ... Bạch Niệm Tô rối rắm một hồi, sau đó ngập ngừng nói: “Thật sao? Vậy anh, có thể đưa em đi xem cùng được không?”
Thẩm Uyên nhướng mày, có phần ngạc nhiên trước câu trả lời của cô.
Anh lại cự tuyệt, còn nói: "Nghe nói, nếu xử nữ xem mấy thứ này, đối với chuyện tình cảm sẽ sinh ra ghê tởm cùng sợ hãi. Tốt hơn hết là em đừng xem, nếu thật sự muốn xem, sau này có thể nói với chồng của em đưa em đi xem.”
Dứt lời, anh cũng không đợi cô lên tiếng, trực tiếp đứng dậy, mở cửa bước ra ngoài.
Bạch Niệm Tô nhìn theo bóng lưng đang dần đi xa của anh, đột nhiên phát hiện ra mỗi lần anh rời đi đều giống như thế này…
Cũng không bao giờ dừng chân quay đầu lại, vĩnh viễn luôn đi về phía trước.
Bóng lưng cao và thẳng tắp thể hiện cảm giác cô độc, dứt khoát và bi thương từ tận đáy lòng, như thể chỉ có một mình anh trong trận chiến ác liệt, cũng sẽ không bao giờ trở lại.
Ở cùng anh nhiều năm như vậy, Bạch Niệm Tô có thể cảm nhận rõ ràng Thẩm Uyên cất giấu rất nhiều tâm sự, thậm chí ngay cả bờ vai rộng lớn kia của anh, đều bị những tâm sự kia đè nặng.
Cô cảm thấy rất đau lòng.
Bởi vì khi ở bên anh, cô sẽ vô thức buông bỏ sự phòng bị của mình, vô cùng thoải mái. Nhưng cô cũng khiến biết bản thân nên làm như thế nào để đáp lại sự quan tâm của anh.
Mỗi lần cô cố gắng đến gần anh, anh đều đẩy cô ra xa, cô lập cô khỏi thế giới của mình.
Khoảng cách như gần như xa, vừa quyến rũ lại vừa nguy hiểm.
Bây giờ cô cũng đang gặp nguy hiểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.