Chiếm Đoạt Em Dâu

Chương 68: Người Đàn Ông Thỏa Hiệp

Thịnh Hạ Thái Vi

21/11/2013

Ngưng Lộ tỉnh táo lại, còn chưa mở mắt thì thân thể ấm áp sau lưng cùng bàn tay giữ thật chặt eo cô khiến cho tim cô đập rộn lên: hôm nay sao anh ta còn chưa rời khỏi giường? Đã lâu như vậy từ lúc bọn họ kết hôn tới nay, đây là lần đầu tiên họ cùng nhau tỉnh lại mà còn nằm trên giường. Bình thường anh dậy sớm so với cô để đến công ty, hiện tại mấy giờ rồi? Chẳng lẽ là cô tỉnh dậy sớm?

Ngưng Lộ nghĩ nhẹ nhàng chuyển động thân thể, sau đó lấy ra tay của anh, ai ngờ người phía sau lại ôm chặt hơn.

"Tôi muốn dậy!" Ngưng Lộ mở mắt.

"Không cần, ngủ thêm chút đi." Thanh âm của anh vừa tỉnh ngủ nên có khàn đục. Anh trời sáng rồi mới ngủ hay sao? Khó được hôm nay không cần đi công ty sớm như vậy sẽ có chút lí do để ỷ lại.

"Tôi hôm nay phải đi bệnh viện làm kiểm tra." Anh ta sao vậy? Bình thường chưa bao giờ là người ỷ lại vào giường mà không muốn tỉnh dậy. Nhưng là đã hẹn Bác sĩ Tống 10 giờ đến bệnh viện, đến trễ sẽ không tốt.

"Lát nữa tôi đưa em đi. Ngủ cùng tôi chút nữa." Sở Mạnh kéo cô không để cho cô đi, người chưa có tỉnh táo lại, hôn nhẹ ở gáy nhạy cảm của cô rồi tràn ra, cảm giác ẩm ướt cùng nóng hổi khiến Ngưng Lộ chỉ muốn nhanh đẩy ra anh một chút.

"Tôi đã hẹn xong thời gian rồi!" Ngưng Lộ không muốn cùng anh nằm xuống, người đàn ông này tùy thời tùy chỗ cũng có thể động dục.

"Vậy thì quay lại hôn tôi một cái sẽ để em đi." Người đàn ông sau lưng vừa dừng gặm cắn da thịt mịn màng của cô vừa hàm hồ nói.

"Không muốn, miệng anh có vị rượu." Ngưng Lộ cự tuyệt. Mặc dù trải qua một buổi tối, mùi rượu đã tiêu được không ít, nhưng cô chính là không muốn nghe lời của anh.

"Em là lựa chọn quay lại hay là lựa chọn cùng tôi ở trên giường một ngày?" Quả nhiên chó vẫn là không đổi được ăn sau khi tỉnh rượu anh ta lại bắt đầu tiết mục con sói xám ức hiếp cô bé quàng khăn đỏ đây mà.

Nếu không bằng lòng nữa sẽ phải chịu uất ức, Ngưng Lộ vẫn là quay lại, còn chưa kịp mở miệng. Cái miệng nhỏ hồng hào đã bị anh quấn lấy.

Anh giống như là phát giận, nặng nề mút lấy môi của cô, đầu lưỡi cũng đưa vào trong cái miệng nhỏ của cô khắp nơi loạn khuấy, cảm giác được đầu lưỡi cô lùi bước đột nhiên cuốn lấy nó, buộc cô nuốt nước bọt của anh, lại đem lưỡi của cô kéo vào bên trong môi của mình, cắn, cảm giác vừa đau vừa tê truyền khắp toàn thân, người đàn ông đáng chết muốn cắn đứt đầu lưỡi của cô hay sao? Đau đến sắc mặt cô cũng tái nhợt nhưng không có can đảm cắn anh nữa. Chỉ sợ anh phát điên rồi làm ra chuyện làm cho người ta căm phẫn thôi. Sau khi anh tức giận sẽ có kết quả gì, cô nghĩ cũng không dám nghĩ.

"Hôn trả lại tôi!" Tình dục dâng trào nhanh như thế, khiến anh hoàn toàn chìm đắm, anh hiện tại chỉ muốn mình dùng sức vùi sâu vào trong cơ thể cô, nhưng mà không được! Bởi vì người đàn ông không thỏa mãn dục vọng, mở miệng yêu cầu cô. Nếu trong lòng của cô, anh làm cái gì đều là không đúng, vậy anh cứ phạm lỗi như cô mong muốn đi! Dù sao chỉ cần anh không buông tay, cô vĩnh viễn cũng không thoát khỏi năm ngón tay anh.

"Tôi sẽ không!" Gương mặt đã nóng đến có thể chiên trứng rồi, rõ ràng là cự tuyệt nhưng mà nghe lại như là làm nũng, yêu kiều như thế, mềm mại như thế, trong tròng mắt đã một mảnh sáng rỡ như nước. Như vậy cô khiến anh sao ngừng tay đây? Làm sao buông thả đây?

"Tôi dạy cho em!" Lần nữa cúi đầu, mút lấy cái miệng đã sưng đỏ không chịu nổi kia. Thế nào hôn cũng không đủ, nhưng chỉ có thể là như vậy.

Loại này giống như đau khổ dằn vặt anh cho đến khi cảm thấy thỏa mãn mới thả ngườiđã sắp thở không nổi kia, kéo áo ngủ đã mở rộng ra của cô: "Dậy được rồi." Sau đó coi như không thấy mặt cô, miễn cưỡng chỉ mặc một cái quần nhỏ hướng phòng tắm đi.

Đưa tay lau miệng vừa đau vừa tê của mình, Ngưng Lộ đột nhiên cảm thấy vô cùng oan ức. Anh tại sao luôn bắt nạt cô như vậy? Anh ta bên ngoài không phải là còn có nhiều người phụ nữ khác sao? Sao không tìm đến cửa các nàng? Hết lần này tới lần khác chính là thích trêu chọc cô! Cô tin tưởng những người phụ nữ phía ngoài nhất định sẽ không cự tuyệt như cô, cần gì cầm nhiệt tới dán mặt cô? Cầu hoan không được lại thẹn quá hóa giận. Anh ta thật sự rất đáng ghét!

Giống như là càng nghĩ càng thấyuất ức, nước mắt như trân châu một chuỗi lại một chuỗi chảy xuống lại quên mất phải đưa tay lau đi. Nước mắt óng ánh trong suốt nhỏ xuống trên cái gối trắng như tuyết, từng giọt từng giọt thấm vào bên trong vải, ướt thành một mảng.

Ở trong phòng tắm ra, thần thái Sở Mạnh sáng láng đi ra ngoài, còn chưa kịp đi thay quần áo liền nhìn thấy cô gái nhỏ đó nằm lỳ ở trên giường, mặt vùi vào trong gối nằm, bả vai mảnh khảnh thoáng run rẩy? Hình như là khóc? Ý thức được cô đang khóc, Sở Mạnh ném khăn lông lau tóc ướt trong tay xuống đi tới.

"Làm sao vậy?" Một tiếng so một tiếng đè nén nghẹn ngào khiến cho lòng anh cũng nhói lên. Không phải là hôn cái miệng nhỏ cô một chút thôi sao, có cần thiết khổ sở thành ra như vậy không? Hay thật sự là cô ghét anh đụng chạm? Cái ý nghĩ này mới thoáng hiện trong đầu óc, đau khổ đã lan tỏa hết ra trong lòng anh.

Đáp lại anh vẫn là bóng lưng không ngừng nhấp nhô của cô.

"Quan Ngưng Lộ, em nói chuyện đi! Rốt cuộc là sao?" Sự kiên nhẫn của anh nhanh chóng bị cô làm hao mòn hết.

Chờ đợi từ trước đến giờ không phải là chuyện mà Sở Mạnh anh làm, đôi tay cứng rắn đỡ cô dậy, quay lại mặt của cô. Nước mắt làm lem khuôn mặt nhỏ nhắn thật là làm cho người cực kỳ đau lòng, nhưng mà cặp mắt kia cũng là bướng bỉnh như vậy, thế nào cũng không chịu nhìn thẳng anh.

"Nói chuyện!" Anh ghét cái loại cảm giác mình không thể khống chế được đó.

"Tôi chán ghét anh!" Là lời cô muốn nói với anh. Bây giờ nói ra đã hài lòng chưa? Cô càng ghét hơn là anh mang theo mùi người đàn bà khác trở lại, nhưng mà cái này cô không thể cũng không muốn nói với anh. Về phần tại sao ghét, Ngưng Lộ không muốn đi truy cứu.

"Tôi hiểu rõ!" Tại sao trong giọng nói của anh giống như là đè nén khổ sở vậy? Ngưng Lộ nghĩ, nhất định là ảo giác của cô. Ở trên thân người đàn ông kia, vĩnh viễn không tìm được cái từ “khổ sở” này . Anh ta luôn cưỡng ép như vậy, muốn có được cái không có được. Làm sao có thể cái giọng nói mất mác tới vô cùng khổ sở kia đây?

"Biết thì buông tôi ra. Tôi muốn đứng dậy." Cắn môi, cô không muốn xem thái độ của anh.

"Tắm xong xuống dưới lầu ăn điểm tâm. Tôi chờ em!" Thở thật sâu một hơi, Sở Mạnh ép mình tỉnh táo lại buông tay ra. Bây giờ không phải là lúc cùng cô tranh hơn thua, cô là người phụ nữ có thai, tâm tình thay đổi là cực kỳ bình thường. Trong lòng anh không ngừng trấn an chính mình. "Nhịp tim, phát triển đều rất bình thường ." Bác sĩ Tống xé mấy tờ giấy lau đưa cho Ngưng Lộ, để cô lau chất keo trên bụng. Ai, đáng thương cho bác sĩ khoa phụ sản đức cao vọng trọng như bà lại phải làm cái loại chuyện khoa nhi này. Haiz! Đứa cháu trai của bà rốt cuộc có cái yếu điểm gì rơi vào người ta trong tay, lại nghe lời cái đứa Sở Mạnh đó như vậy.

"Cám ơn Bác sĩ Tống." Ngưng Lộ từ từ đứng dậy, bốn tháng có bầu chẳng qua là bụng nhô ra sơ sơ mà thôi, cử động của cô vẫn tương đối dễ dàng .

"Không khách khí. Nhưng là phải giữ vững tâm tình vui vẻ, Bảo Bảo mới có thể phát triển tốt tổng thể hơn." Bác sĩ Tống cởi cái bao tay duy nhất, tắt nguồn máy móc. Gian phòng kiểm tra này là đặc biệt vì các chính khách mà mở ra , dù sao cơ hội được dùng cũng ít. Cho nên Ngưng Lộ không cần phải cùng một đám đông ở bên ngoài xếp hàng chờ đợi.

Ngưng Lộ kéo xuống váy xuống, nhàn nhạt cười một tiếng. Tâm tình vui vẻ? Có lẽ phải như vậy! Nhưng mà không biết vì sao, kể từ sau khi mang thai, tâm tình của cô đặc biệt dễ dàng mất khống chế, hơn nữa luôn muốn khóc. Nếu như người người đàn ông kia còn luôn bức bách lời của cô sẽ làm uất ức trong lòng cô phóng đại đến ngàn vạn lần.

Trong khoảng thời gian này, Bảo Bảo đạp rõ ràng nhiều lên, mỗi ngày buổi tối trước khi ngủ, thời gian cố định như vậy cũng sẽ chào hỏi với mẹ, thậm chí có thời điểm buổi sáng sau khi cô rời giường nó cũng sẽ đạp. Cái loại cảm giác chân thật mà kỳ diệu đó khiến Ngưng Lộ lúc bắt đầu từ bài xích đến tiếp nhận đứa nhỏ, rồi đến hiện tại tựa hồ là lòng tràn đầy mong đợi. Một cái trứng nho nhỏ thụ tinh ở trong bụng của cô rồi từ từ lớn lên hình người khiến cho cô lòng của mềm nhũn ra. Đó cũng là con của cô! Cô không thể bởi vì thù hận của người lớn mà để cho nó không hạnh phúc, đây không phải là cái mà nó đáng phải nhận. Nhưng mà quan hệ bọn anh căng thẳng như vậy mà tùy thời cũng có thể đoạn tuyệt, cô làm như thế nào cho Bảo Bảo một hoàn cảnh sinh trưởng vui vẻ, thoải mái đây?

"Bảo Bảo, bé yêu của cô." Ngưng Lộ vuốt bụng nhỏ của mình đi theo phía sau Bác sĩ Tống.

"Bác sĩ Tống, như thế nào?" Vẫn canh giữ ở phía ngoài, Sở Mạnh nhìn thấy bọn họ ra ngoài, lo lắng hỏi.

"Tất cả đều bình thường. Có thời gian nên đi lại nhiều chút, phải giữ vững tâm tình vui vẻ. Cái người làm ba như cậu cần phải để tâm nhiều hơn. Tôi đi kê đơn thuốc bắc an thai dưỡng thần, cậu đi theo tôi." Bác sĩ Tống là số ít bác sĩ kết hợp tinh thông Đông y và Tây Y, bà kêu Sở Mạnh vào phòng bà.

"Mệt mỏi thì ngồi chỗ này chờ anh. Rất nhanh được không?" Sở Mạnh đưa tay vén những sợi tóc trước mặt cô ra phía sau.

"Vâng." Giọng điệu anh như vậy khiến cô muốn ngang ngược cũng không được.

*****

Tiêu Diệc San cầm tư liệu trinh thám mới vừa điều tra được, sau khi xem xong nặng nề nhét vào trên bàn làm việc. Nhanh nhẹn đứng dậy, kéo màn cửa sổ ra, khiến phòng làm việc sáng sủa không ít.

Chỉ cần có tiền thì không có gì không tra ra được. Thì ra Quan Ngưng Lộ đang kết hôn với Sở Mạnh trước kia còn là bạn gái Sở Khương! Hừ, đây rốt cuộc họ đang diễn cái tuồng gì vậy? Đặc biệt là Quan gia cùng Sở Thành có nhiều năm quan hệ hợp tác, có phải là bởi vì quan hệ ba anh cùng Sở Thành cho nên bọn họ mới kết hôn hay không? Cái này trên báo cáo điều tra không có viết, có lẽ là không tra được mà thôi.

Nếu như là bởi vì cái lý do này mà bọn họ kết hôn thì đã đầy đủ. Nếu không cô thật sự là không nghĩ ra được Quan Ngưng Lộ rõ ràng cùng em trai Sở Mạnh lui tới nhiều năm như vậy lại đột nhiên thay đổi lại kết hôn cùng Sở Mạnh. Trước khi bọn họ kết hôn cũng không có cùng nhau xuất hiện sao? Về phần nguyên nhân Sở Mạnh kết hôn với cô lại là cái gì? Anh luôn luôn không phải là người dễ dàng bị uy hiếp, cám dỗ. Chẳng lẽ là có liên quan đến Sở Khương sao?

Bọn họ bên nhau không yên ổn, Sở Khương chắc chắn là chỗ mấu chốt nhất, nhưng cậu ta bây giờ đang ở Mĩ. Không sao, nếu đã tìm được chỗ mấu chốt, vậy chuyện kế tiếp chỉ cần làm là tốt rồi.

Đón ánh mặt trời chói chang, Tiêu Diệ San cười! Chỉ mong kế hoạch sớm thực hiện.

"Chị dâu, thật sự là chị!" Tiêu Diệc San kinh ngạc hô.

"Xin chào, Tiêu tiểu thư." Ngồi trên ghế dài, Ngưng Lộ ngẩng đầu nhìn thấy Tiêu Diệc San, mày khẽ nhăn lại. Sao tại bệnh viện cũng có thể đụng phải cô ta?

"Chị dâu, thế nào còn khách khí gọi em là Tiêu tiểu thư như thế? Gọi em Diệc San là được rồi." Tiêu Diệc San chủ động ngồi vào bên người Ngưng Lộ. Buổi sáng cô đến phòng làm việc của Sở Mạnh muốn tìm anh, kết quả thư kí Phương bảo hôm nay anh sẽ không đến công ty, có chuyện nên gọi điện thoại. Cô đoán anh nhất định là tới bệnh viện. Không nghĩ tới thật như cô dự đoán. Không phải là cô thật sự có khả năng biết trước, mà là bây giờ trinh thám thật quá lợi hại, ngay cả cô lúc nào thì muốn kiểm tra thời gian cũng tra ra được.

"Chị dâu, thế nào còn khách khí gọi em là Tiêu tiểu thư như thế? Gọi em Diệc San là được rồi." Tiêu Diệc San chủ động ngồi vào bên người Ngưng Lộ. Buổi sáng cô đến phòng làm việc của Sở Mạnh muốn tìm anh, kết quả thư kí Phương bảo hôm nay anh sẽ không đến công ty, có chuyện nên gọi điện thoại. Cô đoán anh nhất định là tới bệnh viện. Không nghĩ tới thật như cô dự đoán. Không phải là cô thật sự có khả năng biết trước, mà là bây giờ trinh thám thật quá lợi hại, ngay cả cô lúc nào thì muốn kiểm tra thời gian cũng tra ra được.

"Xin chào!" Ngưng Lộ cũng không muốn cùng cô ta nói chuyện nhiều, từ tốn nói tiếng “Xin chào” rồi không lại để ý cô ta nữa. Cô cùng cô ta không có quen thuộc đến mức kia, không phải sao? Hơn nữa đối với một người phụ nữ rõ ràng có bài xích với mình, cô thật sự là không thân thiện nổi, huống chi cô vẫn không phải là người như vậy. Về phần tại sao cô ta sẽ đến phòng khám bệnh khoa sản thì không liên quan đến cô.

"Bảo Bảo hiện tại lớn bao nhiêu rồi? Không phải là anh Mạnh cùng chị tới sao? Sao lại không thấy ảnh?" Tiêu Diệc San đưa cặp mắt nhanh nhẹn nhìn bốn phía, không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc. Nhưng mà nơi này người đến người đi bệnh viện, hơn nữa nhất định là có camera, cho nên anh trừ dùng ánh mắt phẫn hận nhìn chằm chằm cô đột nhiên xuất ở sau bụng nhỏ, cái gì cũng không thể làm. Có điều không sao, cô hôm nay tới là có mục đích khác.

"Bốn tháng rồi. Anh ấy đi lấy thuốc." Điển hình hỏi một câu, trả lời một câu. Cô đồng ý trả lời cô ta đã coi như là không phụ lòng cô ta rồi.

"Thật không khéo a! Không ngại em gọi chị là Ngưng Lộ chứ? Dù sao tuổi chị còn nhỏ hơn em, gọi chị dâu có chút ngượng ngùng." Tiêu Diệc San vẫn còn đang lôi kéo.

"Không sao."

"Điện thoại di động của em vừa đúng hết pin rồi, chị có thể cho em mượn dùng một chút không?" Tiêu Diệc San giơ giơ điện thoại trong tay lên đột nhiên hỏi. Đây mới là mục đích của cô hôm nay, thật sự là kỳ quái, bên kia vậy mà không tra được số điện thoại của cô ta? Mà cô lại không có cớ mượn điện thoại di động cá nhân của Sở Mạnh, bởi vì thời điểm bọn họ gặp mặt đều là ở công ty.

Ngưng Lộ không có dị nghị lấy từ trong túi xách ra điện thoại anh đặc biệt vì cô đặt hàng, nghe nói là điện thoại di động có bức xạ nhỏ nhất, thích hợp phụ nữ có thai sử dụng. Ngay cả mã số bên trong cũng là hợp với điện thoại di động. Dù thế nào đi nữa anh ấy nói cái gì là làm cái đó, phản đối cũng không có hiệu quả .

"Cám ơn. Em đến bên gọi." Tiêu Diệc San nhận lấy điện thoại di động đứng lên đi tới vài mét, bấm mình điện thoại một người khác ở trong nhà, cho đến xác định bên kia đã thông sau mới tắt máy.

"Thật ngại, không ai nhận." Lần nữa quay trở lại bên cạnh Ngưng Lộ ngồi xuống, Tiêu Diệc San đưa di động trả lại cho Ngưng Lộ.

Ngưng Lộ không nói gì, lẳng lặng để điện thoại trở về ở bọc nhỏ trong túi xách. Anh ta sao đi lâu như vậy? Nếu như có thể lựa chọn, cô thà bị ở chung một chỗ cùng Sở Mạnh cũng không cần cùng Tiêu Diệc San ngồi ở chỗ này mắt to trừng mắt nhỏ.

"Ngưng Lộ, có một chuyện em rất ngạc nhiên, không biết chị có để ý em hỏi chị hay không?" Tiêu Diệc San quyết định thăm dò một chút ý tứ Ngưng Lộ.

"Cô nói đi!" Kéo khóa kéo miệng túi xách lên, Ngưng Lộ rũ mắt nhìn chằm chằm bọc nhỏ màu hồng hình KIT¬TY trên đó, cười đến thật vui vẻ.

"Chị với anh Mạnh quen biết nhau như thế nào? Em nhớ trước kia anh ấy cũng không có nói qua có bạn gái, chợt liền kết hôn!" Tiêu Diệc San vuốt ve tóc dài hơi xoăn của mình, giọng điệu giống như rất ung dung.

"Chúng tôi. . . . . ." Ngưng Lộ cứng đơ. Cô không nghĩ tới Tiêu Diệc San có thể hỏi cô như vậy? Nhưng mà, đây liên quan gì tới cô ta đây? Dùng danh nghĩa em họ tới quan tâm sao? Không hoàn toàn là vậy! Đây đã là người phụ nữ thứ hai hỏi cô như vậy. Người thứ nhất là Ngũ Thiên Nghien, nhưng lòng hiếu kỳ của cô ấy chiếm đa số một chút. Mà khẩu khí Tiêu Diệc San mặc dù nghe tựa như kiểu tán gẫu, nhưng Ngưng Lộ lại cảm giác được cô ta là có mục đích. Mục đích gì đây? Cô căn bản sẽ không cùng người khác nói chuyện giữa cô cùng Sở Mạnh, nó không liên quan đến người khác. Không cần dùng danh nghĩa quan tâm tới thăm dò lý lịch người khác, vậy sẽ làm cho người ta ghét. Cho nên, Ngưng Lộ không có ý định trả lời vấn đề vô lễ của cô ta.

"Thế nào, có cái gì không nói ra miệng được sao?" Tiêu Diệc San nhíu mày nói. Xem ra bọn họ kết hôn cũng không đơn giản như vậy? Cho nên mấy ngày nay cô phải ra khỏi nước một chuyến mới được.

"Diệc San, em muốn biết cái gì có thể mở miệng hỏi anh." Thanh âm lạnh lùng từ phía sau lưng truyền đến, khiến thân thể Tiêu Diệc San cũng run lên.

"Anh Mạnh, chúng ta chẳng qua là tùy tiện tán gẫu xuống. Đúng rồi, có chuyện em muốn nói với anh." Sở Mạnh tới lúc nào rồi? Anh nghe đến bao nhiêu đây? Tiêu Diệc San thay khuôn mặt tươi cười quen thuộc lôi kéo cánh tay Sở Mạnh.

"Tay của em!" Sở Mạnh cầm trong gói thuốc bắc phát ra mùi thuốc trong tay đứng ở nơi đó, không vui nhìn chằm chằm tay trên cánh tay mình.

"Người ta không phải cố ý nha, chẳng qua là thói quen lập tức không đổi được." Tiêu Diệc San không có một chút lúng túng buông tay ra. Có gì đặc biệt hơn người đâu.

"Làm sao em lại ở chỗ này? Có chuyện gì nói nhanh một chút." Sau khi tay của cô trên người Sở Mạnh lấy xuống ánh mắt chuyển sang Ngưng Lộ, đối với anh trở lại, đầu cô cũng không có ngẩng len, vẫn cứ ngồi lẳng lặng như vậy, giống như chung quanh hết thảy đều không liên quan đến cô. Anh đi lâu một chút, bởi vì mới vừa rồi lúc ở phòng thuốc lấy thuốc, A Tự từ trên lầu gọi một cú điện thoại cho anh, nói gần đây có người điều tra chuyện vợ anh. Thậm chí tra được tới bệnh viện, song người ủy thác còn không rõ ràng lắm, cho nên cậu ta nói anh cẩn thận một chút. Cuộc sống của cô cơ hồ không quan hệ với bên ngoài, còn có người muốn điều tra cô cái gì đây? Anh tin tưởng A Tự sẽ cho anh một đáp án hoàn mỹ.

"Hai ngày nữa em muốn trở về nước Pháp thăm mẹ một chút. Mẹ gần đây thân thể không được tốt, cho nên em đặc biệt trở lại đem theo chút thuốc bắc." Tiêu Diệc San chỉ chỉ túi bên tay. Làm chuyện gì cô đều là có chuẩn bị.



"Dì sao vậy?" Sở Mạnh nhíu đôi lông mày xinh đẹp lại. Lần trước, lúc anh đến nước Pháp có xem qua dì, không phải khỏe lắm sao?

"Cũng không có chuyện lớn gì, có thể chẳng qua là hơi mệt mà thôi." Tiêu Diệc San ứng phó nói.

"Mệt mỏi?" Anh mỗi tháng chuyển sinh hoạt phí dưỡng lão đầy đủ cho bà, làm sao sẽ mệt mỏi đây?

"Mẹ gần đây mới vừa tham gia một hoạt động công ích ở địa phương, có thể không có thói quen cho nên. . . . . ." Tiêu Diệc San tiếp tục nói láo. Dù thế nào đi nữa anh sẽ không đi tra, cho dù có điều tra thật mẹ cũng sẽ giúp cô. Mẫu nữ liên tâm, mẹ làm sao sẽ không biết cô là nghĩ gì thế?

"Chuyện của công ty em bàn giao rõ ràng rồi đi đi!" Sở Mạnh đi qua ngồi xuống bên cạnh người Ngưng Lộ.

"Vậy em không quấy rầy hai người. Ngưng Lộ, gặp lại!" Tiêu Diệc San cầm túi xách trên ghế chân thành đi. Nguy hiểm thật, cũng may đã có sẵn lí do trước. Hiện tại muốn lừa gạt anh thật đúng không phải là chuyện dễ dàng.

"Cô ta nói em cái gì?" Sở Mạnh ôm chầm vai của cô, nhẹ nhàng hỏi.

"Không có gì. Mới nói hai câu anh đã trở lại rồi!" Ngưng Lộ cũng không muốn đem chuyện Tiêu Diệc San hỏi cô nói cho anh biết, có lẽ anh nghe cũng không chừng!

"Thôi, anh đưa em trở về! Buổi tối chờ anh tới đón em, biết không?" Sở Mạnh ngăn chặn lửa giận lại muốn dâng lên trong lòng, cô làm sao có thể nói cho anh biết đây? Bất kể vui vẻ hay không vui vẻ . Nhưng bây giờ anh không thể tùy tiện phát giận nữa, sẽ hù dọa đến cô, cũng sẽ hù đứa nhỏ trong bụng.

"Đi nơi nào?" Ngưng Lộ ở trong lòng anh ngẩng đầu, nhưng bởi vì dùng quá lực nên đụng phải cằm của anh. Thật là đau a! Cô kêu rên ra tiếng.

"Trở về Quan gia! Em ngày ngày ở nhà không buồn bực sao? Buổi chiều anh về công ty còn có việc! Còn đau không?" Sở Mạnh đưa tay xoa trán có chút đỏ lên của cô, có lẽ để cho cô thường về nhà, tâm tình cô sẽ khá hơn một chút.

"Nhưng mà, em còn chưa nói qua với mẹ là về, em sợ mẹ không ở nhà." Hành động của anh ta giống như là đối đãi với người yêu khiến cô muốn né tránh. Anh ta có thể không cần luôn dùng những hành động thân mật vậy đối đãi với cô hay không?

"Anh gọi điện thoại cho bà rồi. Có lẽ bà đã ở nhà chờ em! Đi thôi!" Mới vừa rồi thời điểm anh ở bên ngoài đợi cô đã gọi điện thoại cho Quan Minh Quyền rồi, đối với con rể lần đầu tiên chủ động gọi điện thoại cho ông, Quan Minh Quyền phấn khích đến nói không nên lời, bên kia một mực "Ừ, tốt" , "Ừ, được" . Chưa dứt, trước khi anh cúp điện thoại rốt cuộc hỏi hoàn chỉnh một câu: con đến đây cùng luôn sao? Anh buổi chiều còn có việc, không nhất định sẽ qua ăn cơm, nhưng mà buổi tối sẽ đi đón Ngưng Lộ trở về. Anh nói như vậy với Quan Minh Quyền, nhưng mà Quan Minh Quyền đối với đáp án này đã rất hài lòng.

"Anh gọi điện thoại cho mẹ?" Ngưng Lộ không thể tin được anh sẽ vì cô làm những chuyện nhỏ như không thể nhỏ này nữa.

"Đúng, đi thôi!" Anh kéo tay của cô đứng lên cùng đi ra khỏi bệnh viện.

"Tại sao?" Trước khi xe khởi động, Ngưng Lộ vẫn tiếp tục hỏi.

"Anh muốn để cho em vui vẻ một chút!" Cho đến xe dừng ở cửa lớn Quan gia, Sở Mạnh kéo dây an toàn của cô xuống thì mới nhẹ nhàng ra tiếng.

Cổ họng giống như là bị thứ gì làm nghẹn lại, Ngưng Lộ nói không ra gì. Thật đáng ghét, hốc mắt vừa đau lại vừa sưng giống như là có đồ gì đó nhất định phải rơi ra. Nhịn được, Ngưng Lộ, nhịn được.

Kết quả vẫn không nhịn được, ở trước mặt của anh nước mắt mằn mặn kia lần nữa bò đầy mặt. Anh có thể không cần đối với cô tốt như vậy hay không? Có thể hay không? Cô thà bị anh giống như trước đây luôn ức hiếp, cô cũng không cần anh như hôm nay như vậy. Anh rõ ràng biết, lòng của cô đã đánh rơi ở trên người người khác rồi.

"Đều đã làm mẹ rồi, sao còn như đứa trẻ vậy? Ngoan, đừng khóc. Buổi tối anh tới đón em!" Cô lại khóc đi xuống xe của anh như nước lũ cuốn, cái người phụ nữ bướng bỉnh lại cố chấp này. Ở cửa Quan gia khóc thành ra như vậy, người ta sẽ cho là anh đang ức hiếp cô. Bàn tay ấm áp tiếp được nước mắt rơi thẳng xuống dưới của cô, một giọt lại một giọt tràn đầy bàn tay. Thì ra đây chính là cảm giác một người đau lòng, thế nhưng loại cảm giác lại hỏng bét. Bởi vì anh không biết phải đi an ủi cô như thế nào mới có thể làm cho cô không cần khóc nữa.

"Em chán ghét anh. Anh thật quá đáng!" Ngưng Lộ nức nở nghẹn ngào ra tiếng.

"Anh biết. Xuống xe đi, mẹ em ra rồi!" Cô không đi nữa, tâm tình của anh lại muốn nổ tung. Anh biết cô ghét anh, vẫn luôn biết…

Lòng bàn tay dính ít chất lỏng khiến tim anh đau nhói khi anh phất một tay ở trong xe vẩy ra ra. Nổ máy, cố gắng lên, xe thể thao đắt giá số lượng hạn chế sau một giây như mủi tên xông ra ngoài, không tới 5 giây đã cách cô cực xa, trong chớp mắt, trong kiếng chiếu hậu đã sớm không có gương mặt khóc thút thít kia rồi.

Ghét anh? Ha ha, vậy cũng tốt! Chung quy lại, so với lạnh nhạt thì không có tâm tình tốt hơn! Ghét! Thì ra là hôm nay anh mới biết, anh hẳn là một người khiến người ta chán ghét như vậy. Nếu như có thể để cho cô còn có hứng thú, vậy thì tận tình ghét đi! Anh không quan tâm, thật không quan tâm.

Lòng bàn tay dính ít chất lỏng khiến tim anh đau nhói khi anh phất một tay ở trong xe vẩy ra ra. Nổ máy, cố gắng lên, xe thể thao đắt giá số lượng hạn chế sau một giây như mủi tên xông ra ngoài, không tới 5 giây đã cách cô cực xa, trong chớp mắt, trong kiếng chiếu hậu đã sớm không có gương mặt khóc thút thít kia rồi.

Ghét anh? Ha ha, vậy cũng tốt! Chung quy lại, so với lạnh nhạt thì không có tâm tình tốt hơn! Ghét! Thì ra là hôm nay anh mới biết, anh hẳn là một người khiến người ta chán ghét như vậy. Nếu như có thể để cho cô còn có hứng thú, vậy thì tận tình ghét đi! Anh không quan tâm, thật không quan tâm.

"Mẹ." Ngưng Lộ sau khi không thấy bóng dáng xe đi đâu, nhào vào trong ngực mẹ. Giống như khi còn bé bị bắt nạt, nước mắt chảy không ngừng. Một giọt lại một giọt rơi xuống, tựa hồ nghe đến âm thanh rơi xuống mặt đất, trong trẻo như thế.

"Ngưng Lộ, sao vậy? Nói cho mẹ, có phải Sở Mạnh đối với con thế nào hay không?" Thanh Lệ Hoa mới vừa đẩy cửa lớn bằng gỗ nguyên chất ra chỉ kịp nhìn xe con rể nghênh ngang rời đi, chỉ thấy khói xe mịt mù. Còn chưa kịp hỏi con gái liền cắm đầu hỏi tội, khóc đến rối tinh rối mù.

"Nói cho mẹ, rốt cuộc thế nào?" Con gái khóc suốt không nói lời nào khiến Thanh Lệ Hoa cũng lo lắng. Đứa con gái này kể từ sau khi lên trung học năm thứ nhất thì rất ít trước mặt bà khóc như vậy. Thứ nhất là bởi vì vợ chồng bọn họ bận rộn công việc, không có nhiều thời gian chú ý, quan tâm cô; thứ hai Ngưng Lộ bất kể học tập hay cuộc sống vẫn luôn rất ít để cho bọn họ quan tâm, cho nên tình cảm giữa mẹ con từ từ phai nhạt. Nhưng hôm nay, con gái lại như là chịu đựng tất cả uất ức nhào vào trong ngực bà. Điều này tại sao không làm cho bà lo lắng?

"Mẹ. . . . . . Con. . . . . ." Ngưng Lộ nức nở nghẹn ngào nói không ra lý do. Cô cũng không biết vì sao, chính là rất muốn rơi lệ.

"Có phải các con cãi nhau hay không? Hay là. . . . . ." Thanh Lệ Hoa cẩn thận hỏi. Nhưng mà buổi sáng chồng nói cho bà biết Sở Mạnh gọi điện thoại tới đây nói muốn đưa Ngưng Lộ đến, còn nói khẩu khí trong điện thoại nó không có chỗ nào không đúng đó?

"Không phải vậy, mẹ. Không phải, con cũng không biết tại sao, có Bảo Bảo về sau đặc biệt dễ dàng khóc!" Đưa tay mảnh khảnh ra lau những giọt nước trên mặt, Ngưng Lộ nhẹ giọng nói.

"Con gái ngốc! Có phải không bỏ được Sở Mạnh hay không?" Thanh Lệ Hoa cười đưa tay vỗ vỗ lưng con gái. Thật là nhanh, cái đứa con gái nhỏ đó luôn làm nũng xung quanh gối bà đã trưởng thành rồi, hơn nữa lập tức cũng phải làm mẹ. Những năm này, vợ chồng hai người bọn họ thật coi thường con quá lâu, lâu đến trong trí nhớ của bà cô chỉ là cô gái nhỏ cột tóc thật cao thắt bím đuôi ngựa xinh đẹp nơ con bướm, mang chiếc cặp sách từ trên xe chạy xuống, trong trẻo gọi: Mẹ, con đã trở về!

"Không phải vậy, mẹ. Chúng ta đi vào." Ngưng Lộ ngượng ngùng từ mẹ trong ngực thoát ra, tự nhiên lôi kéo tay mẹ cùng nhau đi vào.

"Ba con đã đợi lâu rồi!" Thanh Lệ Hoa nắm tay nhỏ bé mềm mại của con gái, trong lòng lại một lần nữa cảm thán! Ngày vội vội vàng vàng trôi qua cũng đã hai mươi năm rồi.

"Ba tại sao trở về sớm như vậy?" Ngưng Lộ có chút không thể tin được.

"Bởi vì con về! Ông ấy cũng nhớ con gái của mình rồi, còn có cháu ngoại nhỏ tương lai nữa!" Một chuyến trở lại từ Quỷ Môn Quan, Quan Minh Quyền tựa hồ nhìn thấu rất nhiều thứ.

"Mẹ, còn không biết là nam hay nữ nữa mà!"

"Hôm nay bác sĩ không có nói sao?" Mặc dù bệnh viện quy định không cho phép hỏi giới tính thai nhi, nhưng mà người muốn biết tất có biện pháp.

"Con không muốn biết sớm như vậy! Giữ đến phút cuối cùng công bố đi!" Thật ra thì hôm nay Bác sĩ Tống muốn nói cho cô biết, nhưng cô cự tuyệt. Cô muốn cho chính mình là một chút hồi hộp nho nhỏ, bất kể nó là nam là nữ, cũng không quản ba của nó đáng ghét cỡ nào, nó vẫn là con của Quan Ngưng Lộ cô.

"Tốt lắm, tốt lắm. Con vui vẻ là tốt rồi!" Thanh Lệ Hoa vỗ vỗ bả vai con gái.

********

"Tốt lắm, chuyện này trước hết như vậy đi! Không cần tranh cãi nữa." Sở Mạnh lấy mắt kiếng xuống, vuốt vuốt huyệt Thái Dương có chút nở. Tối hôm qua ngủ không được ngon giấc cộng thêm buổi sáng thức dậy sớm rồi lại lập tức đến công ty, sau lại tập trung tinh thần bận rộn vào công việc khiến anh xem ra có chút mệt mỏi.

Phụ nữ thật sự là phiền toái! Dù sao đều là công việc, người nào làm có cái gì khác nhau sao? Sở Mạnh nặng nề thở ra một hơi, ngước mắt nhìn hai người phụ nữ đang trước mặt anh mắt to trừng mắt nhỏ. Một là một trong trợ thủ đắc lực nhất của anh, mới vừa lấy được đơn đặt hàng của tập đoàn nước Pháp K & P Ngũ Thiên Nghiên, một cũng giống vậy có năng lực xuất sắc vẫn là em họ anh Tiêu Diệc San. Cũng không biết hai người phụ nữ này có phải quá xung khắc hay không, hôm nay lần đầu tiên gặp mặt lại nóng nảy như thế. Một xưng mình vừa trở về cần nghỉ ngơi không muốn đón thêm công tác, một lại kiên quyết chỉ định phải cô nhận. Làm ông chủ như Sở Mạnh cảm thấy không giải thích được.

"Cô không phải được xưng là công thần bậc nhất ở Sở Thành sao? Chẳng lẽ là hữu danh vô thực mà thôi? Cho nên không dám nhận cái hóa đơn này?" Tiêu Diệc San cố ý khích Ngũ Thiên Nghiên. Hai người phụ nữ thân cao không sai biệt lắm, cố chấp giống nhau, cao ngạo giống nhau. Duy chỉ khác là trong mắt Ngũ Thiên Nghiên tản mát ra chính là hơi thở trong trẻo lạnh lùng, mà Tiêu Diệc San cũng là đối với người, đối với chuyện luôn kiên quyết.

"Không cần khích tôi, chiêu này vô dụng. Cô vẫn là nên suy nghĩ một chút tìm ai tới tiếp nhận đi! Sở tổng giám đốc, nếu như không có chuyện khác tôi đi ra ngoài trước." Ngũ Thiên Nghiên cũng không thua cô ấy, nếu như là những người khác thì cô đồng ý, nhưng là Tiêu Diệc San này lại không được. Không có nguyên nhân, cô nhìn lần đầu cô ta khó chịu, cho nên không muốn đón lấy làm một nửa công việc.

"Diệc San, em đi ra ngoài trước. Thiên Nghiên, cô ở lại." Sở Mạnh tỉnh táo mở miệng.

"Ngũ tiểu thư, tôi đi trước. Có cái gì không hiểu rõ có thể gọi tôi. Tạm biệt!" Tiêu Diệc San thả túi tài liệu nặng nề trong tay xuống, hướng Ngũ Thiên Nghiên cười đắc ý, lắc mông đi ra ngoài. Cô cũng biết, thật ra thì Sở Mạnh là nghiêng về cô! Ngũ Thiên Nghiên người phụ nữ kia có năng lực thì thế nào? Ít nhất Sở Mạnh còn có thể nhớ tới quan hệ anh em họ bọn họ mà giúp đỡ cô! Ha ha! Lần sau chờ cô trở lại, chính là thời điểm tiếp thu thành quả rồi !

"Sở Mạnh, anh có ý tứ gì?" Cho đến khi người phụ nữ kia đóng cửa lại sau đó, Ngũ Thiên Nghiên mới tức giận đằng đằng hướng về phía Sở Mạnh hô to, cả người cũng kìm nén lại, dùng cặp mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh trên bàn làm việc. Nhìn Ngũ nữ vương tái thế, hiện tại ai là chủ cũng không biết.

"Thiên Nghiên, không cần kêu lớn tiếng như vậy, tôi nghe được!" Sở Mạnh trên tay viết ký tên chỉ chỉ túi tài liệu.

"Tại sao muốn tôi nhận? Sẽ không phải là anh cùng cái Tiêu tiểu thư đó thật sự có quan hệ mờ ám chứ?" Ngũ Thiên Nghiên mới vừa trở lại công ty liền nghe được tin đồn, cùng tổng giám đốc từ nước ngoài trở về có Tiêu tiểu thư, thường cũng không có việc gì cũng chạy vào phòng làm việc tổng giám đốc, còn có người nhìn thấy bọn họ tay trong tay cùng nhau đi thang máy, thậm chí nói bọn họ thật ra là cùng nhau lớn lên từ nhỏ, chẳng qua là phía sau không biết vì sao bỗng nhiên xuất hiện tổng giám đốc phu nhân hoành đao đoạt ái mất, bởi vì có người nghe được Tiêu tiểu thư gọi tổng giám đốc: anh Mạnh. Nghe thế đều làm cô cảm thấy ghê tởm, nhưng mà cô không tin Sở Mạnh là người công tư bất phân, nếu anh là vậy, ban đầu cô cũng sẽ không khổ sở thầm mến anh. Huống chi cái lời đồn đãi gì thanh mai trúc mã kia càng thêm không đúng rồi, bọn họ là bạn học kiêm đồng nghiệp nhiều năm như vậy, biết anh căn bản không có loại chuyện đó.

“Thiên Nghiên, lúc nào thì cô cũng Bát Quái như vậy hả ?" Sở Mạnh tiến lên nhận ánh mắt tìm kiếm của cô.

"Không phải là tôi Bát Quái, mà là cử chỉ của anh thật sự là quá không bình thường rồi! Không bình thường đến làm cho người ta không thể không hoài nghi! Có điều, anh muốn phủ nhận cũng không sao, dù sao cái hóa đơn này tôi sẽ không nhận! Anh tìm người khác đi!" Ngũ Thiên Nghiên thu hồi tay ưu nhã xoay người. Quản anh yêu ai, tìm ai làm gì, tìm người khác đi! Cô cần nghỉ phép!

"Thiên Nghiên, mới vừa rồi LOS tiên sinh có gọi cho tôi." Lúc tay của cô nắm lấy cái tay cầm cửa thì Sở Mạnh để cô nghe được âm thanh nói. Không biết cô nghe thế cái tin tức đó có thể thay đổi chủ ý hay không đây? Quả nhiên, anh dùng đúng phương pháp rồi.

"Anh nói cái gì? Cái tên giặc tây đó! Anh không có bán đứng tôi chứ?" Ngũ Thiên Nghiên vừa nghe đến cái tên đó trong lòng sợ hãi. Mẹ nó, thật vất vả thoát khỏi anh ta trở về nước, anh ta thế nào còn âm hồn bất tán đuổi theo cô không thả? Cô lại không làm cái gì, bất quá là lừa gạt anh ta ký hiệp ước mà thôi rồi, cô có lỗi sao? Là chính bản thân anh muốn ký, cô lại không cầm dao kề cổ anh ta.

"Anh ta nói sẽ ngồi chuyến bay ngày kia tới đây." Sở Mạnh cầm lên một phần văn kiện khác trên bàn tiếp tục phê duyệt, nói xong không chút để ý.

"Sở Mạnh, anh điên rồi! Cái hóa đơn này tôi nhận rồi, nhưng anh phải giúp ta ngăn anh ta, không thể để cho anh ta tìm được tôi!" Ngũ Thiên Nghiên hận hận cầm lên trên bàn tư liệu túi. Người xui xẻo thật là chuyện gì cũng đụng phải . Muốn cái tên Dương Quỷ Tử đó không tìm được cô, cũng chỉ có Sở Mạnh làm được, bởi vì anh cùng Tống Tử Tự là cùng một phe. Mẹ nó, cô thật là kết giao bạn bè cẩu thả!

"Thiên Nghiên, cô thông minh như vậy nên biết phải làm sao chứ!" Ý tứ của anh nói là cô không đơn thuần phải đón lấy khối xương cứng này, còn phải nuốt xuống. Cái Hoành Cơ đó tương đối có bối cảnh, bao nhiêu người muốn giành miếng mồi này? Mà Hoành Cơ tại sao sẽ nhìn trúng công ty mới vừa thành lập không lâu của bọn họ? Nhưng Sở Mạnh nếu như muốn sản nghiệp bất động sản mở rộng thì nhất định phải có vụ làm ăn này. Cho nên anh cũng biết này chuyện này quan trọng. Chỉ là nghĩ đến Tiêu Diệc San làm một nửa chuyện cô cũng rất khó chịu mà thôi, mặc dù thật sự bị anh lấy lại, nhưng mà sổ ghi chép công lao bên trên còn phải nhớ cô một phần, nhiều quá thì không công bằng! Cô chỉ là góp nhặt một cái tài liệu mà thôi, người thực sự ra chiến trường của là Ngũ Thiên Nghiên!

"Sở tổng giám đốc, chỉ mong yêu cầu của tôi anh cũng có thể làm được! Tôi đi nghiên cứu hồ sơ!" Lần này Ngũ Thiên Nghiên cũng đi ra ngoài không quay đầu lại.

Sở Mạnh để cây viết trong tay xuống, cầm một điếu thuốc đốt. Trong khoảng thời gian này, số lần anh hút thuốc lá càng ngày càng ít, chủ yếu là bởi vì sợ cô không chịu nổi. Nhưng mà, anh bây giờ cần một điếu thuốc để thanh tĩnh đầu óc mình một chút.

Chỉ cần không rảnh rỗi, đầu óc của anh tự động hiện ra khuôn mặt ngấn lệ của cô. Không biết cô hiện tại như thế nào? Về đến nhà có vui vẻ một chút hay không? Thật ra thì chỉ cần anh không xuất hiện ở trước mặt cô, cô đều là vui vẻ ? Nhưng đây là chuyện làm không được. Tuyệt đối không thể nào! Cho đến điếu thuốc làm nóng đầu ngón tay, Sở Mạnh mới phát hiện ra mình ngẩn người! May là mới vừa rồi không có nhìn người đến, nếu không thật muốn hù chết người . Thời gian của anh quý giá như thế lại dùng để ngẩn người? Vẫn là vùi đầu vào trong công việc đi! Như vậy cũng sẽ không suy nghĩ lung tung.

Cho đến khi điện thoại nội bộ trên bàn vang lên truyền đến thanh âm quen thuộc của Phương thư kí: "Tổng giám đốc, nếu như không có chuyện gì tôi tan việc trước!", Sở Mạnh mới buông con chuột máy tính trong tay ra, vừa nhìn thời gian trên màn hình đã đến gần 7 giờ rồi. Không trách được! Thư kí Phương luôn luôn có trách nhiệm, trước khi tan sở cũng sẽ hỏi thăm anh còn có chuyện muốn giao phó không, xem ra hôm nay anh đã trì hoãn thời điểm nhân viên tan việc rồi. Vốn dĩ anh chỉ là xem biên bản hội nghị chi nhánh công ty một chút, kết quả vừa nhìn cũng đã bỏ lỡ lúc tan việc.

Nhưng là anh cũng không vội rời phòng làm việc, mà là đi tới cửa sổ sát đất nhìn sắc trời dần dần tối xuống, ánh sáng lung linh của đèn nê ông đã sáng lên khắp thành phố, trong vạn ngôi nhà đang sáng đèn đó, có hay không một chiếc vì anh mà sáng? Khi nào thì anh bắt đầu có cái loại ý tưởng để cho anh phỉ nhổ tới cực điểm đó?

Trong sương khói lượn lờ lên cao, gương mặt của anh trầm tĩnh như pho tượng.

Thời gian này, cô ăn cơm chứ? Tàn thuốc trong tay run lên, Sở Mạnh mặc cho bóng tối từ từ hòa tan mình, chỉ có ánh lửa lúc sáng lúc tối làm cho người ta biết bây giờ trong phòng làm việc đã tối đen như mực của tổng giám đốc còn có người ở.

Nhắm mắt lại, cô cười, cô khóc, cô giận, cô buồn như là ở mọi nơi chui vào đầu óc của anh, xoáy sâu nơi đáy lòng của anh. . . . . . Khiến cho anh mỗi lần nghĩ tới cũng có cảm giác chua xót. Chuyện này không chỉ quấy nhiễu nghiêm trọng đến tâm tình của anh mà còn quấy nhiễu đến năng lực tư duy bình thường của anh. Anh không thể mặc cho nó phát triển thêm nữa, tình độc là phải mất mạng!

Mẹ của anh không phải cũng như vậy sao? Ở độ tuổi tươi đẹp như đóa hoa đó đã mất đi. Anh không thể đi vào vết xe đổ đó, không thể! Bởi vì tình cảm đơn phương vĩnh viễn là hèn mọn nhất! Mà anh không muốn làm như vậy! Nhưng lấy lại còn kịp sao? Còn kịp sao?

Có phải hay không, bất kể tôi làm sao cũng không chạm đến tim của em phải không? Ban đầu cố chấp cho là mình nhất định sẽ có biện pháp lấy được người của cô cũng sẽ lấy được lòng của cô, hiện tại sao lại bắt đầu dao động đây? Vẫn là anh trả giá quá ít sao? Nhưng mà một người đàn ông còn phải đi yêu một người phụ nữ như thế nào đây? Anh không có có yêu người khác nên không biết! Cũng không đồng ý lấy chuyện riêng tư như vậy đi hỏi người khác, chỉ làm trò cười cho thiên hạ thôi!

Nhưng muốn anh buông tay thì không thể làm được! Nếu không cách nào buông tay, vậy thì tiếp tục như vậy đi xuống đi! Anh sẽ lấy phương thức của anh để đến cô! Bất kể là người hay là tâm.



Rốt cuộc để ý đến suy nghĩ của mình, Sở Mạnh kéo rèm cửa sổ lên, ở trong bóng tối nhẹ nhàng cầm chìa khóa xe đặt trên bàn lên rời đi. Đến thời gian đi đón cô về nhà rồi.

******

Tối nay Quan gia cực kỳ náo nhiệt.

Hai vợ chồng Quan Minh Quyền bởi vì muốn đền bù nhiều năm qua quan tâm sơ sài đối với con gái như vậy, một mực đùa vui vẻ với cô. Ngưng Lộ quả thật cũng vui vẻ, bởi vì hôm nay cuối cùng cũng kéo gần lại khoảng cách lạnh nhạt với ba mẹ kia, trở về cuộc sống gia đình cô vẫn mong muốn. Mặc dù là tới hơi trễ, nhưng không phải đã tới rồi sao?

Sau khi bữa ăn tối náo nhiệt kết thúc, ba người lại đến phòng khách tiếp tục tán gẫu, từ Ngưng Lộ khóc hu hu khi chào đời đến hàn huyên tới đứa bé trong bụng cô. Ngưng Lộ cười nhận lấy nước trái cây mẹ đưa tới nhưng không có uống, mà là liếc mắt nhìn điện thoại đặt ở trên bàn trà, anh ta không phải nói muốn tới đón cô sao? Hiện tại cũng sắp chín giờ còn không thấy điện thoại? Có phải không tới được hay không?

"Ngưng Lộ, không vội không vội, vẫn chưa tới chín giờ mà! Có phải hay không nhớ con rể rồi hả ?" Hành động nhỏ của con gái dĩ nhiên không thể gạt được cái người làm mẹ này. Đàm Lệ Hoa cười hỏi. Xem ra con gái nhà bọn họ thật sự là tìm đối tượng tốt! Chẳng qua là, ban đầu tại sao bọn họ làm cha mẹ một chút cũng không nhận thấy được bọn họ lúc nào thì gặp gỡ? Cuộc sống con gái luôn luôn đơn thuần, mỗi ngày đều là đúng giờ đi học về nhà, nhiều nhất thì Chủ nhật đến thư viện mà thôi, huống chi những thứ tiệc rượu ở xã hội thượng lưu kia, mỗi lần nó đều không muốn đi, chỉ ở nhà một mình đọc sách. Mà Sở Mạnh so nó lớn hơn, hơn nữa đã sớm tiếp nhận công việc Sở Thành, cuộc sống của bọn họ căn bản không có nơi hay xuất hiện cùng nhau, ở đâu ra cơ hội biết đây? Điểm này vợ chồng Quan Minh Quyền vẫn luôn nghi hoặc trong lòng, nhưng mà con gái vẫn không muốn theo chân bọn họ nói, bọn họ cũng ép không ra được. Có điều, nhìn dáng dấp này, Sở Mạnh ít nhất đối với nó cũng không tệ lắm! Không bằng dịp hôm nay dò xét một chút?

"Mẹ, không phải vậy." Ngưng Lộ lập tức thu hồi tầm mắt, sợ cha mẹ hỏi nữa , cô lại không cách nào trả lời vấn đề này. Cô làm sao có thể sẽ nhớ anh? Chẳng qua là nếu anh nói qua sẽ đến đón cô, vậy hẳn là sẽ tới. Nhưng cô nghĩ đến lần trước anh tới đón cô chính là đợi cô chỗ rất xa bên ngoài, không biết anh hôm nay có muốn đi vào hay không? Bọn họ kết hôn đã lâu như vậy, anh cũng không có đã tới nhà bọn họ, cũng có chút gì không đúng, cô sợ cha mẹ lại muốn nói chuyện này rồi. Nhưng mà, anh rốt cuộc đối với cha mẹ mình là cái kiểu thái độ gì đây? Ngưng Lộ lại nghĩ tới lần trước ở bệnh viện cái ngày bọn họ đăng kí kia, anh còn dùng "Quan tiên sinh, Quan phu nhân" gọi cha mẹ của mình, không biết trong lòng anh rốt cuộc là nghĩ như thế nào? Ai! Vấn đề đáng ghét!!!

"Con gái ngốc, còn không thừa nhận sao? Sau khi ăn cơm xong cũng không biết con nhìn bao nhiêu lần cái điện thoại di động đó rồi hả ? Nhớ nó có thể cho gọi cho nó mà!" Đàm Lệ Hoa cho là con gái mình chẳng qua xấu hổ mà thôi. Mặc dù đã kết hôn nhưng dù sao tuổi vẫn còn nhỏ.

"Tân hôn mà, khó tránh khỏi!" Quan Minh Quyền cũng không để ý.

"Ba, làm sao ba cũng nói như vậy!" Có ba mẹ có thể làm nũng vẫn là rất tốt . Đổi lại là trước kia, Ngưng Lộ đoán chừng là sau khi cơm nước xong lại trở về phòng nghỉ ngơi thật sớm, mà ba có lẽ vẫn chưa về, mẹ phải đi tham gia một đống tiệc tùng phu nhân, tiểu thư kia. Nào có ở không để ý cô?

"Ngưng Lộ, len lén nói cho mẹ, con với Sở Mạnh quen biết như thế nào?" Đàm Lệ Hoa cảm thấy đây là cơ hội tốt nhất hỏi thăm.

"Mẹ, chúng con. . . . . ." Ngưng Lộ cắn khóe miệng, mẹ sao còn không buông tha cái vấn đề này? Cô sao nói là bởi vì chuyện công xưởng của ba sao? Không thể! Cô có thể nói Sở Mạnh cưới cô có lẽ chỉ là vì trả thù em trai anh sao? Càng thêm không thể! Nhưng là cô phải dùng cái gì trả lời mới không quá miễn cưỡng đây?

"Con gái không muốn nói coi như xong! Có cái gì đáng truy cứu hay sao?" Quan Minh Quyền thấy trên mặt Ngưng Lộ tựa hồ có khó có thể nói ra nguyên nhân, cho nên ông nghĩ chận lại miệng vợ mình mới được. Thật ra thì ông cũng muốn biết , vì hôn nhân tới quá nhanh cũng quá trùng hợp, làm cho người ta không thể không nghĩ đến con gái có phải bởi vì trong nhà chợt xảy ra chuyện mà bị quấn vào trong cuộc hôn nhân này hay không, mà Sở Mạnh là người chủ đạo sự kiện, nhanh chóng khôi phục xưởng gia công, đơn đặt hàng cũng tăng lên, thu lại được một số tiền lớn để cải cách công việc, sau đó chính là ngựa không ngừng vó vội vàng kết hôn. Ban đầu ông thật sự là bởi vì chuyện xảy ra quá chợt, cộng thêm công xưởng phải mở rộng sản xuất gấp bội khiến cho ông vui vẻ đến quên mất đi truy cứu nguyên nhân. Nhưng bây giờ mọi chuyện lắng xuống mới phát hiện, thật ra thì chuyện rất kỳ hoặc, chủ yếu nhất là Sở Mạnh nếu quả thật yêu con gái mình như lời nói, tại sao cho tới bây giờ cũng không có theo cô trở lại Quan gia? Dù là công việc bận rộn nữa, ông nghĩ, làm con rể nên phải đến nhà thăm hỏi ba mẹ vợ một chút chứ? Nhưng mà, con gái không muốn nói bọn họ có thể như thế nào đây?

"Ngưng Lộ. . . . . ." Đàm Lệ Hoa muốn nói lại thôi.

Lúc này, điện thoại trên bàn vừa đúng vang lên, âm thanh đơn giản mà sâu lắng này nhanh chóng đánh vỡ thời khắc khó chịu này.

"Mẹ, Sở Mạnh gọi điện đến." Cú điện thoại này luôn luôn chỉ có anh sẽ gọi, hơn nữa vào lúc này, không cần nhìn cũng biết là anh rồi. Ngưng Lộ lấy qua di động.

"Nhận đi!" Quan Minh Quyền thấy con gái cầm điện thoại vừa nhìn bọn họ lên tiếng thúc giục.

"Alo!" Sau khi điện thoại thông máy, bên kia trở nên im lặng, Ngưng Lộ sợ hãi ra tiếng.

"Anh ở trước cửa nhà em." Bên kia rốt cuộc truyền đến âm thanh trầm thấp của anh, gần đến mức có thể nghe được tiếng anh hít thở.

"Em. . . . . ." Ngưng Lộ đang muốn nói lập tức đi ra ngoài, lại chợt bị mẹ kéo, ra dấu tay muốn anh đi vào, Quan Minh Quyền cũng là gật đầu đồng ý. Đã đến cửa nhà tại sao có thể không vào?

"Ngưng Lộ, sao vậy?" Sở Mạnh ở trong điện thoại không có nghe được cô đáp lại, cho là cô đã xảy ra chuyện gì.

"Em đi ra ngoài!" Ngưng Lộ vội vã cúp máy.

"Ngưng Lộ, cho nó đi vào ngồi một chút." Đàm Lệ Hoa lần nữa giao phó.

"Mẹ, con đi ra ngoài nói với anh ấy." Ánh mắt tha thiết của cha mẹ, Ngưng Lộ không cách nào cự tuyệt, nếu như một mực cự tuyệt sẽ chỉ làm ba mẹ thêm hoài nghi mà thôi. Chắc sẽ có một ngày như thế.

Sở Mạnh nhìn điện thoại bị cúp, gương mặt không thể tin. Cô lại dám cứ như vậy cúp? Ném điện thoại di động xuống dưới xe, cửa xe mới đóng, cái bóng dáng quấy nhiễu anh một ngày đó đã đẩy cửa ra khoan thai mà đi.

"Túi xách đâu rồi, quên cầm sao?" Thấy cô, cơn giận lớn hơn nữa cũng đè lại. Sở Mạnh đi tới bên người cô, thói quen vuốt tóc dài trên trán cô.

"Không phải vậy. . . . . . là . . . . ." Ngưng Lộ ngửa đầu nhìn anh, tâm tình anh hình như cũng không tệ lắm, vậy hẳn là sẽ đáp ứng thỉnh cầu của cô chứ? Chẳng qua là, cặp mắt thật sâu kia thời điểm nhìn cô khiến toàn thân cô không được tự nhiên.

"Là cái gì?" Sở Mạnh cúi đầu không để cho cô phải khổ cực ngẩng đầu nữa.

"Ba mẹ muốn anh đi vào ngồi chút, có thể không?" Nuốt nước miếng một cái Ngưng Lộ vẫn là nói ra. Anh sẽ đáp ứng không?

Cô hi vọng anh đi vào sao? Đôi tay Sở Mạnh đỡ ở trên vai cô. Nếu như cô nói ra hi vọng anh làm thế, anh nhất định sẽ làm. Nhưng là, cô sẽ nói sao? Sẽ không? Ngưng Lộ, em nguyện ý nói với anh sao?

"Có thể không? Chỉ là một chút mà thôi." Ngưng Lộ rũ mắt xuống, thanh âm càng ngày càng thấp. Ai, anh vẫn nhìn cô như vậy là có ý tứ gì?

"Nói cho anh biết, em hi vọng anh vào không?" Một cái tay nâng cằm của cô lên, trong đôi mắt to long lanh nước chưa bao giờ tồn tại sự chờ đợi, giống như ngôi sao xinh đẹp nhất trong đêm tối, chỉ cần đáp án của cô là khẳng định, anh nhất định sẽ làm được.

"Hi vọng." Cuối cùng vẫn là không chống đỡ được anh, Ngưng Lộ thua trận.

"Được, chúng ta đi vào." Lần đầu tiên, anh cam tâm tình nguyện làm một chuyện như vậy.

******

"Sở Mạnh."

Thấy Sở Mạnh, mặt Quan Minh Quyền vui mừng cùng thân thiện."Con có thể tới đây, thật sự là quá tốt."

"Đúng vậy a, ngồi một chút rồi về nữa." Đàm Lệ Hoa cũng tới đây bắt chuyện. Đây chính là lần đầu tiên con rể tới cửa, chẳng qua là bọn họ giống như cũng không có cái gì để chuẩn bị.

Anh sẽ dùng cái kiểu thái độ gì đối với ba mẹ đây? Tay Ngưng Lộ đặt ở bên hông chợt nắm lại. Cô đang khẩn trương, đang lo lắng, anh có như lần trước gọi ba mẹ là "Quan tiên sinh, Quan phu nhân" như vậy hay không? Bàn tay ấm áp kịp thời nắm tay nhỏ bé phát run của cô gọi: "Ba, mẹ."

Từ "Ba, mẹ" trong miệng anh trôi chảy như vậy không ngừng khiến Ngưng Lộ ngây dại, ngay cả vợ chồng Quan Minh Quyền cũng sợ hãi. Đây thật là sáng nay ở trong điện thoại còn lãnh đạm được một mở miệng liền tự báo tính danh, sau đó nói con gái đại khái sẽ mấy giờ đến Sở Mạnh sao?

"Tốt lắm, thân thể của em không thể đứng lâu, chúng ta ngồi một cái rồi trở về đi, em không thể ngủ quá muộn được." Nét cười nhàn nhạt hiện lên trên mặt Sở Mạnh, mà Ngưng Lộ trừ sững sờ để mặc anh lôi kéo ngồi vào ghế sa lon ra, cái gì cũng không thể nói, không thể làm. Tối nay vui mừng thật sự là quá nhiều rồi! Cô không nghĩ tới anh sẽ sảng khoái đáp ứng cùng cô đi vào như vậy, càng không có nghĩ tới anh sẽ có thái độ lễ độ như vậy đối ba mẹ cô. "Tốt lắm, thân thể của em không thể đứng lâu, chúng ta ngồi một cái rồi trở về đi, em không thể ngủ quá muộn được." Nét cười nhàn nhạt hiện lên trên mặt Sở Mạnh, mà Ngưng Lộ trừ sững sờ để mặc anh lôi kéo ngồi vào ghế sa lon ra, cái gì cũng không thể nói, không thể làm. Tối nay vui mừng thật sự là quá nhiều rồi! Cô không nghĩ tới anh sẽ sảng khoái đáp ứng cùng cô đi vào như vậy, càng không có nghĩ tới anh sẽ có thái độ lễ độ như vậy đối ba mẹ cô.

"Lại đây Sở Mạnh. Trà Bích Loa Xuân thượng hạng, đây là một người bạn ta mang về từ Thái Hồ. Thử một chút đi." Mới vừa rồi lúc Ngưng Lộ ra cửa, Quan Minh Quyền liền lấy lá trà bảo bối của mình mở ra.

Trà Bích Lục, nước trà Bích Lục trong suốt như những đám mây cuồn cuộn, hơi nước mờ mịt khiến cho hương trà tỏa bốn phía, mùi thơm ngát lan rộng lòng người.

Quan Minh Quyền đẩy ly qua cho Sở Mạnh, Sở Mạnh nhận lấy liên tục vài hớp rồi nói: "Trà ngon, rất tươi và dễ chịu." Không nghĩ tới Quan Minh Quyền tính tình dã tâm trời sanh lại thích loại trà Bích Loa Xuân hương thơm thanh nhã, dịu nhẹ cùng cảm giác sâu xa này.

"Xem ra con rể đối với trà cũng rất có nghiên cứu." Quan Minh Quyền cười cũng tự rót một chén cho mình. Ông cho là người tuổi trẻ bây giờ uống trà đã rất ít rồi. Ít nhất người bận rộn giống như Sở Mạnh cũng sẽ không có thời gian nhàn rỗi từ từ thưởng thức trà. Mà sau khoảng thời gian liều mạng vì công việc, ông cũng từ từ trở về cuộc sống đạm bạc mỗi ngày.

"Nghiên cứu thật ra thì không có, chỉ là cũng có nghe qua mà thôi." Sở Mạnh nhìn về Ngưng Lộ phía bên cạnh vẫn không nói gì , sao không nói câu nào lại đó ôm cái gối đây?

"Có muốn uống một chút hay không?" Nước trà ấm áp đưa tới trước mặt cô.

"Không cần." Ngưng Lộ giương mắt ôm chặt gối ở trong ngực. Cô thật sự là không nhìn ra anh sẽ là loại đàn ông uống trà! Người giống như anh vậy dường như thích hợp uống cà phê mới đúng. Nhưng mà, hình như ở nhà cũng chưa từng gặp qua cà phê! Nhắc tới cũng xấu hổ, cô đối với anh lại hiểu rõ bao nhiêu đây? Không có, trước khi kết hôn chỉ biết là anh là anh trai Sở Khương, là tổng giám đốc Sở Thành. Sau khi kết hôn lại biết thêm anh là người đàn ông ngang ngược, chuyên chế không hơn không kém. Hơn nữa cô không cần đi hiểu anh không phải sao?

"Sở Mạnh, Ngưng Lộ có em bé, không thích hợp uống trà." Đàm Lệ Hoa cười nhìn đôi vợ chồng giống như là đang giận dỗi. Thật là cha mẹ vợ nhìn con rể, càng xem càng hài lòng. Vốn là trong lòng còn có nghi ngờ hiện tại cũng được xua tan, mà quan tâm bọn họ quen biết nhau như thế nào làm gì, chỉ cần nó đối với con gái tốt là được.

"Vậy thì thôi. Có phải mệt hay không?" Sở Mạnh vuốt mái tóc dài của cô, dịu dàng hỏi.

"Không phải." Ngưng Lộ tức giận đẩy tay anh ra, anh ta tại sao ở trước mặt ba mẹ làm hành động thân thiết như vậy đây? Điều này làm cho cô cảm thấy cực kỳ lúng túng.

"Ngưng Lộ, tại sao có thể không lễ phép như thế? Sở Mạnh là quan tâm con." Quan Minh Quyền không nhịn được lên tiếng nói con gái mình.

"Đúng vậy! Đứa nhỏ này thật không hiểu chuyện." Đàm Lệ Hoa cũng phụ họa nói theo.

"Không sao, con đã quen rồi!" Sở Mạnh để cái ly trong tay xuống cưng chìu nói.

Có phải muốn diễn như thật hay không? Ngưng Lộ dùng khóe mắt len lén đánh giá gò má của anh, thình lình anh quay đầu lại bắt được ánh mắt đang dò xét của cô. Khuôn mặt nhỏ lập tức trở nên đỏ ửng, Quan Ngưng Lộ, mày điên rồi! Thật điên rồi! Chỉ vì nhìn anh ta mà đỏ mặt.

"Hahaha ... " Vợ chồng Quan Minh Quyền nhìn nhau cười một tiếng, lần này cuối cùng cũng yên tâm.

"Đúng rồi, thiết bị mới của công xưởng nhôm nay đã được vận chuyển về Đức, bước kế tiếp cài đặt sử dụng phải khổ cực ba một chút." Sở Mạnh không trêu chọc Ngưng Lộ nữa, nói với Quan Minh Quyền.

"Sở Mạnh, về chuyện của công xưởng, ta muốn thỉnh giáo một chút." Nói đến chuyện công, Quan Minh Quyền hứng thú càng tăng.

"Ba, có chuyện gì cứ nói. Không cần quá khách khí." Sở Mạnh không để ý cô giãy giụa kéo tay nhỏ bé của cô, một cái tay khác cầm ly trà tinh tế, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt mép chén, ánh mắt yên lặng nhìn kia chất lỏng màu xanh thanh tân đạm nhã kia. Anh luôn luôn không thích làm người công tư bất phân, nhưng mà hôm nay vì cô, anh nguyện ý cực kỳ lần thứ nhất! Chỉ mong cô có thể vui vẻ.

Vốn đang đề tài này đảo mắt liền ném vào chuyện công, khiến hai người phụ nữ bên cạnh không cách nào chen vào nói. Đàm Lệ Hoa đến phòng bếp giúp Ngưng Lộ lấy một ly sữa tươi nóng ra ngoài, thấy đầu cô đã dựa cánh tay Sở Mạnh ngủ thiếp đi, nhìn đồng hồ trên tường đã tới 10 giờ rưỡi rồi, mà chồng bà còn giống như ý do vị tẫn, nói mãi chưa xong. Sở Mạnh về mặt làm ăn, quan niệm cùng cách nhìn quả thật làm cho ông giật mình cũng cảm thấy rất hứng thú, không trách được tuổi còn trẻ mà đã có thể một mình nắm trong tay Sở Thành.

"Được rồi, về sau có cơ hội tán gẫu tiếp đi! Ông xem, con gái đều đã ngủ gật rồi!" Đàm Lệ Hoa chọt cánh tay Quan Minh Quyền, ý bảo ông dừng lại.

"Ha ha, đúng là trễ rồi. Nếu không, tối nay ngủ ở đây một buổi tối?" Quan Minh Quyền đề nghị, có điều, nghĩ lại giống như không tốt lắm, ngượng ngùng cười cười: "Nhưng mà về nhà cũng gần."

"Ngưng Lộ, chúng ta về nhà thôi." Sở Mạnh rón rén ôm lấy cô, kể từ sau khi mang thai, cô giống như đặc biệt có thể ngủ, có lúc động tác lớn một chút cô cũng sẽ không tỉnh. Giống như hiện tại anh ôm cô lên cao, cô chẳng qua cũng là ngọ ngậy cái đầu hướng bộ ngực anh dựa vào mà thôi.

"Sở Mạnh, có rãnh rỗi trở lại." Vợ chồng Quan Minh Quyền đưa bọn họ đến cửa thân thiện nói.

"Con sẽ thường đưa Ngưng Lộ trở về." Nếu như cô nói muốn như vậy.

"Đúng rồi, gần đây nội bộ Thế Thành có phân tranh, nếu như nắm giữ cổ phần tốt nhất có thể mau bán sạch đi." Giống như là chợt nghĩ đến cái gì, Sở Mạnh dừng bước lại hướng về phía Quan Minh Quyền nói. Lần trước, cậu Ngưng Lộ đã từng đã đến cửa công ty của anh chờ anh tan việc, nhờ anh cố vấn đầu tư cổ phiếu nào cho tốt, anh nhớ đến lúc ấy Đàm Chí Hoa nói anh mua Thế Thành. Lúc ấy anh mặc dù không có cho ông ta cái đề nghị gì, có điều chuyện này anh để cho A Chính giúp đỡ lưu ý Thế Thành có cái biến động nhỏ gì thì thông báo anh.

"Chí Hoa lại đang mua cổ phiếu?" Quan Minh Quyền lập tức hiểu được, quay đầu lại không vui nói với Đàm Lệ Hoa. Đàm Chí Hoa cái gì cũng tốt, nếu không có kiên nhẫn làm việc làm việc đến nơi đến chốn, cả ngày lẫn đêm đều nghĩ tới đầu cơ trục lợi, dạy dỗ lần trước còn dám làm loạn? Thật là, tiền bạc đó không cần phải nói cũng biết là từ đâu tới rồi, Đàm Lệ Hoa luôn luôn không cưỡng được lời van nài của em trai.

"Chúng con đi về trước!" Sở Mạnh nói xong sãi bước về phía xe. Nên nói anh đã nói rồi, không phải sao? Về phần người khác có nghe ý kiến của anh hay không, vậy thì không phải là vấn đề của anh rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chiếm Đoạt Em Dâu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook