Chương 4: Thật Sự Là Anh Ta
Thịnh Hạ Thái Vi
21/11/2013
Nhưng còn chưa đợi đến Ngưng Lộ cùng ba mẹ nói chuyện đính hôn trong nhà đã xảy ra chuyện.
Hôm đó tan học về đến nhà còn chưa đổi giày thanh âm cải vả của ba mẹ khiến Ngưng Lộ không dám tiến một bước.
"Đã sớm nói với bà rồi không thể lấy tiền công ty cho nó đi đầu tư hiện tại thì hay rồi mất luôn cả vốn. Bà lấy gì để tôi làm vốn lưu động?” Là tiếng của ba, ba nói nó là ai đây?
"Tôi làm sao biết sẽ như vậy? Người ta rõ ràng cũng có thể kiếm tại sao chúng ta không được? Đừng nói với tôi lúc đầu ông đồng ý đưa tiền ra ông không nghĩ muốn kiếm tiền.” Mẹ cũng không cam chịu yếu thế.
“Ai lại ngại tiền nhiều? Thế nhưng các hạng mục là nó một tay thao tác phần thắng bao nhiêu trong lòng nó không nắm chắc sao? Tại sao có thể tính tới trên đầu tôi? Tôi đã đưa tiền ra thua lỗ còn muốn tôi mang cái tiếng xấu này đúng không?” ba dường như càng ngày càng tức giận. Ngưng Lộ rất muốn mở cửa lén ra ngoài không muốn nghe bọn họ cãi nhau nữa, nhưng chân cô không di chuyển được.
“Nó là em trai tôi chẳng lẽ tôi có thể thấy chết không cứu sao? Vẫn là suy nghĩ biện pháp ngày mai làm sao giải thích với Sở Thành.” Lần này Ngưng Lộ nghe rõ bọn họ nói là cậu cô. Cậu luôn rất yêu thương cô nhưng làm việc có chút táo bạo không thể làm đến nơi đến chốn, lần này chắc lại mượn tiền mẹ đi đầu tư thất bại chứ gì? Khó trách ba ba tức giận như vậy. Nhưng mới vừa rồi bọn họ nhắc Sở Thành là ai đây? Hay là?
“Mẹ kiếp, Quan Minh Quyền tôi nhiều năm thay mặt gia công cho Sở Thành như vậy cho tới nay chưa từng trì hoãn qua thời gian giao hàng, cũng chưa từng có nhà nào khiếu nại vấn đề chất lượng.” Quan Minh Quyền tức giận chi cực.
Quan gia là đại lý của doanh nghiệp chế biến sản phẩm điện tử có rất nhiều xưởng gia công lớn. Hầu hết các đơn đặt hàng đến từ công ty điện tử dưới cờ tập đoàn Sở Thành, nhưng hôm nay Hoàng tổng của công ty điện tử điện thoại cho ông nói tổng giám đốc mới nhậm chức của bọn họ tựa hồ không hài lòng với sản phẩm của họ muốn bọn họ trong vòng một tuần phải trình cho hắn một phần phương án cải chỉnh thiết bị sản xuất để bảo đảm chất lượng sản phẩm trong tương lai. Nếu như đến lúc đó không nhận được phương án chỉnh sửa Sở Thành sẽ hủy bỏ hợp tác với họ.
Muốn phương án chỉnh sửa có thể nhưng chỉnh sửa cần tiền a! Sau khi trình lên phương án chỉnh sửa bọn họ phải lập tức chỉnh sửa. Hôm nay bọn họ mở hội nghị hết một ngày số tiền dự tính theo phương án chỉnh sửa công ty căn bản không thể lấy ra nhiều vốn lưu động như vậy để làm chỉnh sửa. Mà nữa năm trước cậu của mình từ công ty rút ra một số tiền lớn hiện tại cơ bản không thể lấy lại được rồi. Phân xưởng sản xuất ở Indonesia cũng chỉ đủ đắp một nữa mà thôi. Về phía ngân hàng bày tỏ một khoản vay lớn như vậy điều kiện thế chấp của họ không đủ dường như khó có thể cho vay. Vợ chồng Quan Minh Quyền gấp đến độ tóc cũng muốn bạc rồi.
“Nếu không, cùng Hoàng tổng thương lượng lần nữa xem có thể kéo dài thêm một chút hay không.” Mẹ của Ngưng Lộ Đàm Lệ Hoa cũng là một nữ cường nhân tài giỏi, nhưng vì giúp cho sự nghiệp của chồng ngày ngày cùng các quý phu nhân trò chuyện chính là hy vọng trong lúc cần thiết có thể nhờ chồng của bọn họ giúp đỡ một chút. Thế nhưng lần này, không có một người nào trong bọn họ có thể giúp được.
“Nếu như có thể kéo dài thì cũng không cần phiền toái như vậy rồi. Hoàng tổng nói chuyện này hiện tại do Sở Mạnh tự mình giám sát không thể động tay động chân. Mẹ kiếp, tên Sở Mạnh đó cố ý gây sự với tôi. Quang Minh Quyền tôi vì Sở Thành làm nhiều năm như vậy hắn vừa nhậm chức đã muốn khai đao với tôi. Thật quá đáng.” Quan Minh Quyền không hiểu tại sao Sở Thành đột nhiên thay đổi tổng giám đốc mới người phụ trách của bọn họ không phải sức khỏe còn rất tốt sao? Sao lại yên tâm giao một tập đoàn lớn như vậy cho một người đàn ông chưa tới ba mươi tuổi? Cho dù là con trai của ông ta cũng không thể yên tâm như vậy đi? Dù sao tuổi vẫn còn nhỏ.
Sở Mạnh? Mới vừa rồi ba nói là Sở Mạnh? Sẽ là cùng một người sao? Ngưng Lộ nghe được cái tên đó đã khiến cô rùng mình mặt tái xanh sách cầm trên tay cũng rơi trên mặt đất, pằng một tiếng khiến vợ chồng Quan gia đang gây gỗ ngừng lại.
"Ngưng lộ, là con về phải không?” Đàm Lệ Hoa đi ra.
"Ngưng Lộ, sao vậy? Không thoải mái sao? Sắc mặt khó coi như vậy?" Đàm Lệ Hoa nhìn con gái vẻ mặt tái nhợt có phải cô nghe bọn họ gây gổ bị dọa sợ hay không? Đứa con gái bảo bối này luôn rất yên lặng ít nói ngay cả người làm mẹ như bà cũng không biết trong lòng cô đang nghĩ gì.
“Mẹ, con chỉ là hơi mệt chút thôi!” Ngưng Lộ không dám hỏi mẹ mình mới vừa rồi trong miệng họ Sở Mạnh là người nào. Chỉ muốn viện cớ nhanh chút trở về phòng để mình được yên lặng một chút.
“Lộ Lộ, mệt rồi thì trước đi lên nghĩ ngơi một chút đợi một lát mẹ sẽ gọi con xuống ăn cơm.” Quan Minh Quyền thấy con gái đã về không muốn để cô biết bọn họ cải vả.
“Con đi lên trước.” Ngưng Lộ ở ba mẹ nhìn chăm chăm đi lên thang lầu bậc thang quen thuộc nhưng mỗi bước đi lại tựa như nặng ngàn cân. Trong lòng Ngưng Lộ tràn đầy bất an, vốn đã đáp ứng Sở Khương hôm nay cùng ba mẹ nói chuyện gặp mặt nhưng dưới tình huống như thế cô không cách nào nói ra khỏi miệng. Thứ nhất sợ làm tăng thêm phiền não cho ba mẹ, thứ hai cái tên Sở Mạnh đó làm cho cô sợ. Hôm nay Sở Khương sau khi lấy được đáp ứng của cô cao hứng đến sách cầm trong tay đều vứt đi ôm cô chạy như điên trong sân trường đông người qua lại, dẫn tới mọi người nhìn chăm chú. Nhưng ngày mai cô làm sao trả lời cho hắn đây?
Suốt đêm, Ngưng Lộ lần đầu tiên mất ngủ. Trằn trọc đến rạng sáng năm giờ mới mơ mơ màng màng ngủ, trong mộng luôn có một đôi mắt sắt bén đang canh chừng cô không buông làm cho cô không cách nào yên giấc.
“Lộ Lộ, sao rồi? Hai bác nói sao?” Ở một góc trong sân trường Sở Khương thấy bóng dáng Ngưng Lộ ở đằng xa chạy lên nghênh đón vội vàng hỏi.
“Sở Khương, ba em đã xuất ngoại rồi mẹ nói chờ ba trở về sẽ cùng đi uống trà được không?” Ngưng Lộ không có thói quen nói dối, thế nhưng lần này cô suy nghĩ suốt một ngày mới viện ra được một lý do này. Cô không muốn lừa dối Sở khương nhưng không biết nên nói thế nào.
“Không sao.” Trên mặt Sở Khương hiện rõ thất vọng nhưng không thể trách Ngưng Lộ.
“Lộ Lộ, em không khỏe sao? Sao sắc mặt lại kém như vậy?” Sở Khương thấy Ngưng Lộ rủ mắt không nhìn hắn cho là cô tự trách. Tại sao bình thường trên mặt cô hồng hào mà giờ phút này lại tái nhợt vô thần? Hai mắt còn hiện rõ quầng thâm?
“Không phải thời tiết không tốt buổi trưa không có nghĩ trưa.” Ngưng Lộ không dám nói ra chuyện mình mất ngủ, hắn nhất định sẽ hỏi tới cùng mà cô không cách nào nói ra được nguyên nhân mất ngủ.
“Chúng ta đi ra tiệm hồng trà bên ngoài ngồi một chút được không?” Sở Khương đề nghị.
“Được.” Ngưng Lộ không cách nào cự tuyệt.
“Sở Khương, em muốn hỏi anh Sở Thành là công ty của nhà anh sao?” Ở trong tiệm hồng trà Ngưng Lộ khuấy chất lỏng màu đỏ sậm trong ly không để ý hỏi. Rốt cục cũng hỏi ra miệng vấn đề khốn nhiễu một ngày một đêm.
“Đúng vậy a Lộ Lộ sao em lại chú ý tới những tin tức của thương giới đây?” Sở Khương rất kinh ngạc.
“Mấy ngày trước vô ý nghe được trên tin tức.” Tay Ngưng Lộ đặt trên đùi vô thức run lên.
“Vậy nhất định là tin tức anh hai anh mới nhậm chức chủ tịch tập đoàn Sở Thành phải không? Ha ha, ba anh đã sớm quyết định đem công ty giao cho anh ấy, nhưng phần lớn anh hai đều sống ở chi nhánh công ty ở nước ngoài không trở về. Lần này nghe nói anh muốn đính hôn mới trở về. Ba liền thừa cơ hội này không để cho anh ấy đi nha. Lộ Lộ em vẫn còn nhớ anh hai của anh chứ? Hôm sinh nhật anh là anh ấy đưa em về nhà a?” Sở Khương trò chuyện tự nhiên, không chú ý tới sắc mặt Ngưng Lộ ở đối diện đã một mãnh xám trắng tuyệt vọng.
“Lộ Lộ, em sao vậy?” Cho đến khi không nghe được bất kỳ lời đáp lại nào Sở Khương mới phát hiện Ngưng Lộ sắc mặt tái nhợt nằm trên bàn.
“Cô ấy không có chuyện gì, chẳng qua là nghỉ ngơi không đủ mà thôi. Sau khi truyền xong chai nước biển này nếu bệnh nhân tỉnh lại là có thể về nhà.”
Trong phòng y tế của trường, sau khi hộ sĩ đơn giản dặn dò xong liền đi ra ngoài.
“Lộ lộ, em ngàn vạn lần không được có chuyện a!” Sở Khương nắm tay lạnh như băng của cô đặt trên mặt mình.
Ngưng Lộ nửa mê nửa tỉnh trong đầu đều là bóng dáng mơ hồ của người đàn ông đó.
Hôm đó tan học về đến nhà còn chưa đổi giày thanh âm cải vả của ba mẹ khiến Ngưng Lộ không dám tiến một bước.
"Đã sớm nói với bà rồi không thể lấy tiền công ty cho nó đi đầu tư hiện tại thì hay rồi mất luôn cả vốn. Bà lấy gì để tôi làm vốn lưu động?” Là tiếng của ba, ba nói nó là ai đây?
"Tôi làm sao biết sẽ như vậy? Người ta rõ ràng cũng có thể kiếm tại sao chúng ta không được? Đừng nói với tôi lúc đầu ông đồng ý đưa tiền ra ông không nghĩ muốn kiếm tiền.” Mẹ cũng không cam chịu yếu thế.
“Ai lại ngại tiền nhiều? Thế nhưng các hạng mục là nó một tay thao tác phần thắng bao nhiêu trong lòng nó không nắm chắc sao? Tại sao có thể tính tới trên đầu tôi? Tôi đã đưa tiền ra thua lỗ còn muốn tôi mang cái tiếng xấu này đúng không?” ba dường như càng ngày càng tức giận. Ngưng Lộ rất muốn mở cửa lén ra ngoài không muốn nghe bọn họ cãi nhau nữa, nhưng chân cô không di chuyển được.
“Nó là em trai tôi chẳng lẽ tôi có thể thấy chết không cứu sao? Vẫn là suy nghĩ biện pháp ngày mai làm sao giải thích với Sở Thành.” Lần này Ngưng Lộ nghe rõ bọn họ nói là cậu cô. Cậu luôn rất yêu thương cô nhưng làm việc có chút táo bạo không thể làm đến nơi đến chốn, lần này chắc lại mượn tiền mẹ đi đầu tư thất bại chứ gì? Khó trách ba ba tức giận như vậy. Nhưng mới vừa rồi bọn họ nhắc Sở Thành là ai đây? Hay là?
“Mẹ kiếp, Quan Minh Quyền tôi nhiều năm thay mặt gia công cho Sở Thành như vậy cho tới nay chưa từng trì hoãn qua thời gian giao hàng, cũng chưa từng có nhà nào khiếu nại vấn đề chất lượng.” Quan Minh Quyền tức giận chi cực.
Quan gia là đại lý của doanh nghiệp chế biến sản phẩm điện tử có rất nhiều xưởng gia công lớn. Hầu hết các đơn đặt hàng đến từ công ty điện tử dưới cờ tập đoàn Sở Thành, nhưng hôm nay Hoàng tổng của công ty điện tử điện thoại cho ông nói tổng giám đốc mới nhậm chức của bọn họ tựa hồ không hài lòng với sản phẩm của họ muốn bọn họ trong vòng một tuần phải trình cho hắn một phần phương án cải chỉnh thiết bị sản xuất để bảo đảm chất lượng sản phẩm trong tương lai. Nếu như đến lúc đó không nhận được phương án chỉnh sửa Sở Thành sẽ hủy bỏ hợp tác với họ.
Muốn phương án chỉnh sửa có thể nhưng chỉnh sửa cần tiền a! Sau khi trình lên phương án chỉnh sửa bọn họ phải lập tức chỉnh sửa. Hôm nay bọn họ mở hội nghị hết một ngày số tiền dự tính theo phương án chỉnh sửa công ty căn bản không thể lấy ra nhiều vốn lưu động như vậy để làm chỉnh sửa. Mà nữa năm trước cậu của mình từ công ty rút ra một số tiền lớn hiện tại cơ bản không thể lấy lại được rồi. Phân xưởng sản xuất ở Indonesia cũng chỉ đủ đắp một nữa mà thôi. Về phía ngân hàng bày tỏ một khoản vay lớn như vậy điều kiện thế chấp của họ không đủ dường như khó có thể cho vay. Vợ chồng Quan Minh Quyền gấp đến độ tóc cũng muốn bạc rồi.
“Nếu không, cùng Hoàng tổng thương lượng lần nữa xem có thể kéo dài thêm một chút hay không.” Mẹ của Ngưng Lộ Đàm Lệ Hoa cũng là một nữ cường nhân tài giỏi, nhưng vì giúp cho sự nghiệp của chồng ngày ngày cùng các quý phu nhân trò chuyện chính là hy vọng trong lúc cần thiết có thể nhờ chồng của bọn họ giúp đỡ một chút. Thế nhưng lần này, không có một người nào trong bọn họ có thể giúp được.
“Nếu như có thể kéo dài thì cũng không cần phiền toái như vậy rồi. Hoàng tổng nói chuyện này hiện tại do Sở Mạnh tự mình giám sát không thể động tay động chân. Mẹ kiếp, tên Sở Mạnh đó cố ý gây sự với tôi. Quang Minh Quyền tôi vì Sở Thành làm nhiều năm như vậy hắn vừa nhậm chức đã muốn khai đao với tôi. Thật quá đáng.” Quan Minh Quyền không hiểu tại sao Sở Thành đột nhiên thay đổi tổng giám đốc mới người phụ trách của bọn họ không phải sức khỏe còn rất tốt sao? Sao lại yên tâm giao một tập đoàn lớn như vậy cho một người đàn ông chưa tới ba mươi tuổi? Cho dù là con trai của ông ta cũng không thể yên tâm như vậy đi? Dù sao tuổi vẫn còn nhỏ.
Sở Mạnh? Mới vừa rồi ba nói là Sở Mạnh? Sẽ là cùng một người sao? Ngưng Lộ nghe được cái tên đó đã khiến cô rùng mình mặt tái xanh sách cầm trên tay cũng rơi trên mặt đất, pằng một tiếng khiến vợ chồng Quan gia đang gây gỗ ngừng lại.
"Ngưng lộ, là con về phải không?” Đàm Lệ Hoa đi ra.
"Ngưng Lộ, sao vậy? Không thoải mái sao? Sắc mặt khó coi như vậy?" Đàm Lệ Hoa nhìn con gái vẻ mặt tái nhợt có phải cô nghe bọn họ gây gổ bị dọa sợ hay không? Đứa con gái bảo bối này luôn rất yên lặng ít nói ngay cả người làm mẹ như bà cũng không biết trong lòng cô đang nghĩ gì.
“Mẹ, con chỉ là hơi mệt chút thôi!” Ngưng Lộ không dám hỏi mẹ mình mới vừa rồi trong miệng họ Sở Mạnh là người nào. Chỉ muốn viện cớ nhanh chút trở về phòng để mình được yên lặng một chút.
“Lộ Lộ, mệt rồi thì trước đi lên nghĩ ngơi một chút đợi một lát mẹ sẽ gọi con xuống ăn cơm.” Quan Minh Quyền thấy con gái đã về không muốn để cô biết bọn họ cải vả.
“Con đi lên trước.” Ngưng Lộ ở ba mẹ nhìn chăm chăm đi lên thang lầu bậc thang quen thuộc nhưng mỗi bước đi lại tựa như nặng ngàn cân. Trong lòng Ngưng Lộ tràn đầy bất an, vốn đã đáp ứng Sở Khương hôm nay cùng ba mẹ nói chuyện gặp mặt nhưng dưới tình huống như thế cô không cách nào nói ra khỏi miệng. Thứ nhất sợ làm tăng thêm phiền não cho ba mẹ, thứ hai cái tên Sở Mạnh đó làm cho cô sợ. Hôm nay Sở Khương sau khi lấy được đáp ứng của cô cao hứng đến sách cầm trong tay đều vứt đi ôm cô chạy như điên trong sân trường đông người qua lại, dẫn tới mọi người nhìn chăm chú. Nhưng ngày mai cô làm sao trả lời cho hắn đây?
Suốt đêm, Ngưng Lộ lần đầu tiên mất ngủ. Trằn trọc đến rạng sáng năm giờ mới mơ mơ màng màng ngủ, trong mộng luôn có một đôi mắt sắt bén đang canh chừng cô không buông làm cho cô không cách nào yên giấc.
“Lộ Lộ, sao rồi? Hai bác nói sao?” Ở một góc trong sân trường Sở Khương thấy bóng dáng Ngưng Lộ ở đằng xa chạy lên nghênh đón vội vàng hỏi.
“Sở Khương, ba em đã xuất ngoại rồi mẹ nói chờ ba trở về sẽ cùng đi uống trà được không?” Ngưng Lộ không có thói quen nói dối, thế nhưng lần này cô suy nghĩ suốt một ngày mới viện ra được một lý do này. Cô không muốn lừa dối Sở khương nhưng không biết nên nói thế nào.
“Không sao.” Trên mặt Sở Khương hiện rõ thất vọng nhưng không thể trách Ngưng Lộ.
“Lộ Lộ, em không khỏe sao? Sao sắc mặt lại kém như vậy?” Sở Khương thấy Ngưng Lộ rủ mắt không nhìn hắn cho là cô tự trách. Tại sao bình thường trên mặt cô hồng hào mà giờ phút này lại tái nhợt vô thần? Hai mắt còn hiện rõ quầng thâm?
“Không phải thời tiết không tốt buổi trưa không có nghĩ trưa.” Ngưng Lộ không dám nói ra chuyện mình mất ngủ, hắn nhất định sẽ hỏi tới cùng mà cô không cách nào nói ra được nguyên nhân mất ngủ.
“Chúng ta đi ra tiệm hồng trà bên ngoài ngồi một chút được không?” Sở Khương đề nghị.
“Được.” Ngưng Lộ không cách nào cự tuyệt.
“Sở Khương, em muốn hỏi anh Sở Thành là công ty của nhà anh sao?” Ở trong tiệm hồng trà Ngưng Lộ khuấy chất lỏng màu đỏ sậm trong ly không để ý hỏi. Rốt cục cũng hỏi ra miệng vấn đề khốn nhiễu một ngày một đêm.
“Đúng vậy a Lộ Lộ sao em lại chú ý tới những tin tức của thương giới đây?” Sở Khương rất kinh ngạc.
“Mấy ngày trước vô ý nghe được trên tin tức.” Tay Ngưng Lộ đặt trên đùi vô thức run lên.
“Vậy nhất định là tin tức anh hai anh mới nhậm chức chủ tịch tập đoàn Sở Thành phải không? Ha ha, ba anh đã sớm quyết định đem công ty giao cho anh ấy, nhưng phần lớn anh hai đều sống ở chi nhánh công ty ở nước ngoài không trở về. Lần này nghe nói anh muốn đính hôn mới trở về. Ba liền thừa cơ hội này không để cho anh ấy đi nha. Lộ Lộ em vẫn còn nhớ anh hai của anh chứ? Hôm sinh nhật anh là anh ấy đưa em về nhà a?” Sở Khương trò chuyện tự nhiên, không chú ý tới sắc mặt Ngưng Lộ ở đối diện đã một mãnh xám trắng tuyệt vọng.
“Lộ Lộ, em sao vậy?” Cho đến khi không nghe được bất kỳ lời đáp lại nào Sở Khương mới phát hiện Ngưng Lộ sắc mặt tái nhợt nằm trên bàn.
“Cô ấy không có chuyện gì, chẳng qua là nghỉ ngơi không đủ mà thôi. Sau khi truyền xong chai nước biển này nếu bệnh nhân tỉnh lại là có thể về nhà.”
Trong phòng y tế của trường, sau khi hộ sĩ đơn giản dặn dò xong liền đi ra ngoài.
“Lộ lộ, em ngàn vạn lần không được có chuyện a!” Sở Khương nắm tay lạnh như băng của cô đặt trên mặt mình.
Ngưng Lộ nửa mê nửa tỉnh trong đầu đều là bóng dáng mơ hồ của người đàn ông đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.