Chương 27: Trở Về
Thịnh Hạ Thái Vi
21/11/2013
Lúc rạng sáng, mọi thanh âm yên tĩnh. Thím Trương nghe dưới lầu có tiếng mở cửa vội vàng khoác áo đi ra ngoài xem. Không phải là ăn trộm chứ?
Sau khi mở đèn nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó vẻ mặt của thím Trương như là nhìn thấy cái gì không thể tin vậy. Sao thiếu gia lại trở về? Ngày hôm qua lúc bà gọi điện cho cậu ấy không phải cậu ấy rất bận sao, còn nói phải qua vài ngày nữa mới có thể trở về. Nhưng, cái người nói phải vài ngày nữa mới về đó sao lại có thể sống sờ sờ trước mắt đây? Thím Trương không thể tin dùng tay nhéo mình, đau, vậy chính là thật! ?
"Thiếu gia. . . . . ." Thím Trương từ không tin chuyển thành vui mừng.
“Cô ấy đâu?” Đây không phải là vấn đề ngu ngốc sao? Sở Mạnh đưa túi và áo khoác đang cầm trên tay cho thím Trương, thuận tiện nới lỏng một chút cà vạt. Ở trước mặt người ngoài anh luôn sạch sẽ chỉnh tề đến làm cho người ta nhìn không ra bất kỳ tì vết nào, ngón tay thon dài vĩnh viễn sạch bóng, mặc dù thuốc không rời tay nhưng lại không để mùi khói thuốc làm cho người ta chán ghét bám vào trên móng tay.
“Thiếu phu nhân chỉ là bị thương ngoài da một chút mà thôi, sau khi băng bó đã không sao.” Thím Trương biết thật ra thiếu gia chân chính muốn biết chính là thương thế của thiếu phu nhân ra sao. Cuộc điện thoại buổi chiều bà chỉ kịp nói phu nhân đã tới đây sao đó là thiếu phu nhân không cẩn thận bị thương nhẹ thì đầu dây bên kia đã ngắt máy.
“Mẹ tôi ra tay đánh cô ấy sao? Thân hình cao to của Sở Mạnh đứng ở nơi đó giọng điệu bình tĩnh, chỉ có ánh mắt chợt lóe dưới lớp kính làm cho người ta biết anh đã nổi giận.
“Phu nhân không có ra tay……..” Thím Trương cất xong đồ bước tới đem chuyện xảy ra xế chiều hôm nay toàn bộ nói cho Sở Mạnh. Sau khi nghe xong anh vẫn duy trì cái tư thế vừa rồi, không nói gì.
"Thiếu gia. . . . . ." Thím Trương cẩn thận mở miệng.
“Không sao. Bà lui xuống trước đi!” Sở Mạnh quay người đi lên lầu, khi đi tới khúc cua cầu thang ngừng lại: “Thím Trương, hôm nay cô ấy về nhà có xảy ra chuyện gì hay không?” Sở Mạnh nhớ tới chuyện buổi sáng cô về Quan gia.
“Không có, thiếu phu nhân chẳng qua là ở nhà cùng mẹ cô ấy dùng cơm xong là về!” Thím Trương nghiêm túc trả lời. Sở Mạnh lấy được đáp án không quay đầu lại bước lên lầu.
Thiếu gia như vậy có được xem là quan tâm đến thiếu phu nhân không đây? Thím Trương không hiểu nổi thanh niên bây giờ nghĩ gì.
Kể từ ngày hôn lễ sau khi tức giận rời khỏi khách sạn đến nay cũng đã một tuần, anh chưa từng trở về gặp cô lần nào, mặc dù tất cả về cô mỗi ngày thím Trương đều sẽ báo cáo cho anh nghe nhưng làm sao cũng so ra kém người chân thật trước mặt. Lúc này Sở Mạnh ở đầu giường nhìn cô ngủ say có loại cảm giác giống như có mấy đời chưa gặp, giống như là chuyện ở chung với cô đã là chuyện rất lâu trước đây rồi. Mấy ngày qua đối với mọi chuyện lớn nhỏ của công ty anh đều tự mình làm chỉ vì muốn làm cho mình bận tới mức không có hơi sức nghĩ đến cô bé đáng hận trên mặt đầy nước mắt trong miệng lại gọi tên người đàn ông khác này. Đúng vậy, anh quan tâm đến chết mất. Thì ra là lấy được người của cô nhưng lòng của cô vẫn ở trên người người khác. Có thể có một ngày cô có thể yêu anh hay không? Rất khó đi? Cô bây giờ hận anh như vậy.
Phải bao lâu em mới có thể quên nó? Tóc dài như mây phi tả trên gối đầu trắng noãn đuôi tóc kéo dài tới mép giường. Sở Mạng ngồi xuống đưa tay nâng mái tóc dài của cô lên mũi, một luồng hương tóc nhàn nhạt thấm vào lòng làm cho anh không thể buông tay. Cũng chỉ dưới tình huống như thế cô mới có thể an tĩnh mặc cho anh ngắm nhìn như vậy đi? Đàn ông cuối cũng vẫn là háo sắc, dung nhan tuyệt mỹ của cô làm cho anh kìm lòng không đậu mà đưa tay vuốt ve khuôn mặt bình thản chỉ có trong mộng mới an tĩnh như vậy.
Là có người đang sờ mặt cô sao? Hay là chỉ đang nằm mơ mà thôi? Ngưng Lộ đang ngủ say trong giấc ngủ trầm trầm bổng chốc tỉnh táo lại, không giống như lúc trước phải qua một lúc mới có thể mở cặp mắt buồn ngủ ra, lông mi thật dài giật giật, đôi mắt mở to sau khi nhìn rõ bóng dáng cao lớn ngồi ở mép giường tràn đầy không tin cùng sợ hãi. Không phải thím Trương nói anh ta đi công tác ở HôngKông rồi sao? Sao vào lúc này lại ngồi bên giường? Mà ngọn lửa nóng bỏng trong mắt anh làm cho cô kinh sợ. Anh ta muốn làm gì?
Cô vừa mở miệng bộ dáng trợn to hai mắt nhìn anh khiến Sở Mạnh không ý thức được hành động lúc trước của mình đã hôn lên cánh môi như hoa mà anh ngày nhớ đêm mong.
Nụ hôn nóng bỏng kéo dài mặt Ngưng Lộ nóng lên như bị thiêu đốt, cho đến khi tay anh bắt đầu hạnh kiểm xấu đưa vào trong áo ngủ mỏng manh của cô, Ngưng Lộ mới tỉnh táo lại, đôi tay có ý thức đẩy anh ra. Sao cô lại vô sỉ như vậy để mặt cho anh ta hôn? Không phải cô sợ và ghét anh ta đụng vào cô nhất sao? Thân thể không cách nào khống chế được nhưng tim cô tự do. Cô sao có thể đối với người đàn ông cưỡng bức mình có cảm giác?
“Đừng động đậy. Tôi xem tay em một chút.” Lòng tràn đây mong chờ nhưng khi thấy được sự sợ hãi và cự tuyệt sau khi thanh tĩnh lại nhanh chóng nguôi xuống, vẫn không muốn anh đụng vào cô sao? Nhưng dù có bất mãn như thế nào vẫn không quên thím Trương nói tay cô bị thương.
“Chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi, đã không sao.” Anh không hề cố chấp đòi hỏi nữa khiến Ngưng Lộ cũng không thể tiếp tục bướng bỉnh nữa mà ngoan ngoãn đem tay từ trong chăn lấy ra.
Ngón tay nhỏ bé mảnh khảnh sau khi băng bó xong cũng đã không sao, mu bàn tay bị phỏng cũng đã hết sưng. Nhưng anh vẫn không yên tâm mà đặt ở trước mắt xem xét kỹ lưỡng. Ánh mắt sáng quắt giống như muốn đem tay cô xuyên ra một cái hố, Ngưng Lộ không quen anh nhìn như vậy, rút tay lại giấu vào trong chăn.
“Sợ tôi sao?” Sở Mạnh cúi đầu tựa cái trán lên trán cô. Hơi thở đàn ông ấm áp không ngừng phun trên mặt cô, Ngưng Lộ không dám nhìn thẳng anh. Người đàn ông như vậy không phải là người cô có thể chọc, nhưng dù không nên chọc như thế nào không phải cô cũng đã chọc tới rồi sao?
“Sao anh lại về rồi?” Ngưng Lộ không muốn cùng anh đi sâu vào qua nhiều đề tài.
“Đây là nhà tôi tôi không thể về sao?” Sở Mạnh vươn tay làm cho mặt cô muốn tránh cũng không thể nhúc nhích được. Thái độ nóng lòng muốn rạch rõ quan hệ với anh của cô làm trong lòng anh sinh ra bất mãn.
“Không phải.” Ngưng Lộ không dám dùng lời nói chống đối anh, thân thể cũng không dấu vết dời khỏi thân thể nặng nề của anh.
“Hôm nay Mộ Bội Văn đến đây sao?” Sau khi để Ngưng Lộ biết cái bí mật kia của anh, Sở Mạnh ngay cả một tiếng gọi mẹ khách sáo kia cũng không muốn gọi nữa.
“Ừ!” Ngưng Lộ không quen cũng anh nói chuyện này như nói chuyện phiếm bình thường.
“Bà ta nói cái gì?” Sở Mạnh không hề áp sát cô nữa, nâng lên thân thể kềm chế ở hai bên cô.
“Không có nói gì.” Nói gì còn hữu dụng sao? Ngưng Lộ vừa nghĩ đến thái độ của Sở Mẫu hôm qua trong lòng cô chợt lạnh. Là lỗi của cô không thể trách người khác, Sở Khương có phải cũng cho là như vậy hay không?
“Chưa nói đến chuyện Sở Khương sao?” Sở Mạnh hỏi tựa hồ không chút để ý, lửa giận đã tràn ra trong lòng. Chỉ cần cô tiếp tục dùng thái độ qua loa nói với anh, ngọn lửa kia sẽ phải bọc phát.
“Buông tôi ra, tôi muốn đi ngủ!” Không cần ở trước mặt cô nhắc đến cái tên đó, tim Ngưng Lộ lần nữa nhói đau. Đau, thật là đau! Sao anh ta không thể buông tha cho cô? Sao lại nhiều lần ở trước mặt cô nhắc đến cái tên đó? Anh biết rất rõ….., biết rất rõ ràng……
“Đây cũng là giường của tôi, tôi không thể ngủ sao?” Cô không được tự nhiên cùng lãnh đạm làm cho cơn giận của Sở Mạnh rốt cuộc cũng bùng phát, không để ý đến sự phản đối của cô kéo ra chăn nằm xuống bên cạnh cô.
Sau khi mở đèn nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó vẻ mặt của thím Trương như là nhìn thấy cái gì không thể tin vậy. Sao thiếu gia lại trở về? Ngày hôm qua lúc bà gọi điện cho cậu ấy không phải cậu ấy rất bận sao, còn nói phải qua vài ngày nữa mới có thể trở về. Nhưng, cái người nói phải vài ngày nữa mới về đó sao lại có thể sống sờ sờ trước mắt đây? Thím Trương không thể tin dùng tay nhéo mình, đau, vậy chính là thật! ?
"Thiếu gia. . . . . ." Thím Trương từ không tin chuyển thành vui mừng.
“Cô ấy đâu?” Đây không phải là vấn đề ngu ngốc sao? Sở Mạnh đưa túi và áo khoác đang cầm trên tay cho thím Trương, thuận tiện nới lỏng một chút cà vạt. Ở trước mặt người ngoài anh luôn sạch sẽ chỉnh tề đến làm cho người ta nhìn không ra bất kỳ tì vết nào, ngón tay thon dài vĩnh viễn sạch bóng, mặc dù thuốc không rời tay nhưng lại không để mùi khói thuốc làm cho người ta chán ghét bám vào trên móng tay.
“Thiếu phu nhân chỉ là bị thương ngoài da một chút mà thôi, sau khi băng bó đã không sao.” Thím Trương biết thật ra thiếu gia chân chính muốn biết chính là thương thế của thiếu phu nhân ra sao. Cuộc điện thoại buổi chiều bà chỉ kịp nói phu nhân đã tới đây sao đó là thiếu phu nhân không cẩn thận bị thương nhẹ thì đầu dây bên kia đã ngắt máy.
“Mẹ tôi ra tay đánh cô ấy sao? Thân hình cao to của Sở Mạnh đứng ở nơi đó giọng điệu bình tĩnh, chỉ có ánh mắt chợt lóe dưới lớp kính làm cho người ta biết anh đã nổi giận.
“Phu nhân không có ra tay……..” Thím Trương cất xong đồ bước tới đem chuyện xảy ra xế chiều hôm nay toàn bộ nói cho Sở Mạnh. Sau khi nghe xong anh vẫn duy trì cái tư thế vừa rồi, không nói gì.
"Thiếu gia. . . . . ." Thím Trương cẩn thận mở miệng.
“Không sao. Bà lui xuống trước đi!” Sở Mạnh quay người đi lên lầu, khi đi tới khúc cua cầu thang ngừng lại: “Thím Trương, hôm nay cô ấy về nhà có xảy ra chuyện gì hay không?” Sở Mạnh nhớ tới chuyện buổi sáng cô về Quan gia.
“Không có, thiếu phu nhân chẳng qua là ở nhà cùng mẹ cô ấy dùng cơm xong là về!” Thím Trương nghiêm túc trả lời. Sở Mạnh lấy được đáp án không quay đầu lại bước lên lầu.
Thiếu gia như vậy có được xem là quan tâm đến thiếu phu nhân không đây? Thím Trương không hiểu nổi thanh niên bây giờ nghĩ gì.
Kể từ ngày hôn lễ sau khi tức giận rời khỏi khách sạn đến nay cũng đã một tuần, anh chưa từng trở về gặp cô lần nào, mặc dù tất cả về cô mỗi ngày thím Trương đều sẽ báo cáo cho anh nghe nhưng làm sao cũng so ra kém người chân thật trước mặt. Lúc này Sở Mạnh ở đầu giường nhìn cô ngủ say có loại cảm giác giống như có mấy đời chưa gặp, giống như là chuyện ở chung với cô đã là chuyện rất lâu trước đây rồi. Mấy ngày qua đối với mọi chuyện lớn nhỏ của công ty anh đều tự mình làm chỉ vì muốn làm cho mình bận tới mức không có hơi sức nghĩ đến cô bé đáng hận trên mặt đầy nước mắt trong miệng lại gọi tên người đàn ông khác này. Đúng vậy, anh quan tâm đến chết mất. Thì ra là lấy được người của cô nhưng lòng của cô vẫn ở trên người người khác. Có thể có một ngày cô có thể yêu anh hay không? Rất khó đi? Cô bây giờ hận anh như vậy.
Phải bao lâu em mới có thể quên nó? Tóc dài như mây phi tả trên gối đầu trắng noãn đuôi tóc kéo dài tới mép giường. Sở Mạng ngồi xuống đưa tay nâng mái tóc dài của cô lên mũi, một luồng hương tóc nhàn nhạt thấm vào lòng làm cho anh không thể buông tay. Cũng chỉ dưới tình huống như thế cô mới có thể an tĩnh mặc cho anh ngắm nhìn như vậy đi? Đàn ông cuối cũng vẫn là háo sắc, dung nhan tuyệt mỹ của cô làm cho anh kìm lòng không đậu mà đưa tay vuốt ve khuôn mặt bình thản chỉ có trong mộng mới an tĩnh như vậy.
Là có người đang sờ mặt cô sao? Hay là chỉ đang nằm mơ mà thôi? Ngưng Lộ đang ngủ say trong giấc ngủ trầm trầm bổng chốc tỉnh táo lại, không giống như lúc trước phải qua một lúc mới có thể mở cặp mắt buồn ngủ ra, lông mi thật dài giật giật, đôi mắt mở to sau khi nhìn rõ bóng dáng cao lớn ngồi ở mép giường tràn đầy không tin cùng sợ hãi. Không phải thím Trương nói anh ta đi công tác ở HôngKông rồi sao? Sao vào lúc này lại ngồi bên giường? Mà ngọn lửa nóng bỏng trong mắt anh làm cho cô kinh sợ. Anh ta muốn làm gì?
Cô vừa mở miệng bộ dáng trợn to hai mắt nhìn anh khiến Sở Mạnh không ý thức được hành động lúc trước của mình đã hôn lên cánh môi như hoa mà anh ngày nhớ đêm mong.
Nụ hôn nóng bỏng kéo dài mặt Ngưng Lộ nóng lên như bị thiêu đốt, cho đến khi tay anh bắt đầu hạnh kiểm xấu đưa vào trong áo ngủ mỏng manh của cô, Ngưng Lộ mới tỉnh táo lại, đôi tay có ý thức đẩy anh ra. Sao cô lại vô sỉ như vậy để mặt cho anh ta hôn? Không phải cô sợ và ghét anh ta đụng vào cô nhất sao? Thân thể không cách nào khống chế được nhưng tim cô tự do. Cô sao có thể đối với người đàn ông cưỡng bức mình có cảm giác?
“Đừng động đậy. Tôi xem tay em một chút.” Lòng tràn đây mong chờ nhưng khi thấy được sự sợ hãi và cự tuyệt sau khi thanh tĩnh lại nhanh chóng nguôi xuống, vẫn không muốn anh đụng vào cô sao? Nhưng dù có bất mãn như thế nào vẫn không quên thím Trương nói tay cô bị thương.
“Chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi, đã không sao.” Anh không hề cố chấp đòi hỏi nữa khiến Ngưng Lộ cũng không thể tiếp tục bướng bỉnh nữa mà ngoan ngoãn đem tay từ trong chăn lấy ra.
Ngón tay nhỏ bé mảnh khảnh sau khi băng bó xong cũng đã không sao, mu bàn tay bị phỏng cũng đã hết sưng. Nhưng anh vẫn không yên tâm mà đặt ở trước mắt xem xét kỹ lưỡng. Ánh mắt sáng quắt giống như muốn đem tay cô xuyên ra một cái hố, Ngưng Lộ không quen anh nhìn như vậy, rút tay lại giấu vào trong chăn.
“Sợ tôi sao?” Sở Mạnh cúi đầu tựa cái trán lên trán cô. Hơi thở đàn ông ấm áp không ngừng phun trên mặt cô, Ngưng Lộ không dám nhìn thẳng anh. Người đàn ông như vậy không phải là người cô có thể chọc, nhưng dù không nên chọc như thế nào không phải cô cũng đã chọc tới rồi sao?
“Sao anh lại về rồi?” Ngưng Lộ không muốn cùng anh đi sâu vào qua nhiều đề tài.
“Đây là nhà tôi tôi không thể về sao?” Sở Mạnh vươn tay làm cho mặt cô muốn tránh cũng không thể nhúc nhích được. Thái độ nóng lòng muốn rạch rõ quan hệ với anh của cô làm trong lòng anh sinh ra bất mãn.
“Không phải.” Ngưng Lộ không dám dùng lời nói chống đối anh, thân thể cũng không dấu vết dời khỏi thân thể nặng nề của anh.
“Hôm nay Mộ Bội Văn đến đây sao?” Sau khi để Ngưng Lộ biết cái bí mật kia của anh, Sở Mạnh ngay cả một tiếng gọi mẹ khách sáo kia cũng không muốn gọi nữa.
“Ừ!” Ngưng Lộ không quen cũng anh nói chuyện này như nói chuyện phiếm bình thường.
“Bà ta nói cái gì?” Sở Mạnh không hề áp sát cô nữa, nâng lên thân thể kềm chế ở hai bên cô.
“Không có nói gì.” Nói gì còn hữu dụng sao? Ngưng Lộ vừa nghĩ đến thái độ của Sở Mẫu hôm qua trong lòng cô chợt lạnh. Là lỗi của cô không thể trách người khác, Sở Khương có phải cũng cho là như vậy hay không?
“Chưa nói đến chuyện Sở Khương sao?” Sở Mạnh hỏi tựa hồ không chút để ý, lửa giận đã tràn ra trong lòng. Chỉ cần cô tiếp tục dùng thái độ qua loa nói với anh, ngọn lửa kia sẽ phải bọc phát.
“Buông tôi ra, tôi muốn đi ngủ!” Không cần ở trước mặt cô nhắc đến cái tên đó, tim Ngưng Lộ lần nữa nhói đau. Đau, thật là đau! Sao anh ta không thể buông tha cho cô? Sao lại nhiều lần ở trước mặt cô nhắc đến cái tên đó? Anh biết rất rõ….., biết rất rõ ràng……
“Đây cũng là giường của tôi, tôi không thể ngủ sao?” Cô không được tự nhiên cùng lãnh đạm làm cho cơn giận của Sở Mạnh rốt cuộc cũng bùng phát, không để ý đến sự phản đối của cô kéo ra chăn nằm xuống bên cạnh cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.