Chương 84: Chú, anh, em, cha
Bạch Hắc
21/04/2017
"Tiểu Tiểu." Chưa
thấy người đã thấy tiếng, giọng của Công Tử Lạc vang khắp nhà. Đi theo
phía sau anh là Đại Hùng cùng Tiểu Hoàn Tử.
Hình như là anh vừa ở trường quay về, nên trên người vẫn đang mặc trang phục cổ trang nhà Thanh, cẩm y hoa phục, dáng người cao lớn vững chãi, hai người phía sau như hai tùy tùng, nghiễm nhiên là dáng vẻ của một công tử thế gia. Không biết còn tưởng rằng tiểu vương gia Thanh triều xuyên không đến thế kỷ hai mươi mốt.
Ninh Tiểu Tiểu ngẩn người nhìn, Công Tử Lạc đã hướng về phía cô đi tới, nhẹ nhàng đem cô ôm ở trong lòng, trong lòng khẽ động, nụ hôn như mưa rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, khiến Ninh Tiểu Tiểu mơ hồ không rõ.
Cung Chính nhìn không được, trách cứ nói: "Lạc, Trương Nghiên ở đây, mau buông Tiểu Tiểu ra."
"A, chú hai, chú làm gì mà vừa vào liền ôm chị Nhỏ không buông." Cung Hạ cũng quệt miệng nói.
Công Tử Lạc sóng mắt lưu chuyển, nhìn về phía Trương Nghiên: "Chú là chú hai, đời này lần đầu có cháu gái, thân thiết ôm hôn cũng không đủ đi, cháu rể cũng sẽ không có ý kiến chứ?"
Trương Nghiên chỉ hơi cúi đầu, cũng không trả lời, giờ phút này anh nói cái gì cũng không thích hợp.
Cung Chính nhẹ nhàng thở dài một tiếng: "Trương Nghiên con đừng để ý, Lạc cũng là vui mừng thôi."
Trương Nghiên lắc đầu: "Sẽ không."
Công Tử Lạc cúi đầu nhìn Ninh Tiểu Tiểu, Ninh Tiểu Tiểu ngẩng mặt, thấy anh mặt mày anh tuấn, mắt chứa ý cười.
"Gọi chú."
"Để con đi xuống trước." Ninh Tiểu Tiểu có chút ngượng ngùng.
"Gọi trước." Công Tử Lạc nhìn chằm chằm cô, kiên trì.
Ninh Tiểu Tiểu hé miệng, biết không lay chuyển được anh: "Chú hai..."
Công Tử Lạc nở nụ cười, cực kỳ có từ tính, cúi đầu đụng nhẹ mũi Tiểu Tiểu: "Cháu gái ngoan."
"Công tử Lạc, đã đến giờ, chúng ta cần phải đi, anh đã thề nói chỉ đến một lát." Tiểu Hoàn Tử nhìn đồng hồ.
"Đạo diễn vừa mới gọi điện thoại tìm anh, chúng ta phải lập tức trở về." Đại Hùng thúc giục.
Công Tử Lạc nhíu mày, cúi đầu nói với Tiểu Tiểu: “Chú là lén ra ngoài, hiện tại phải đi, lần sau lại đến thăm cháu."
Dạ." Ninh Tiểu Tiểu bị thả lại ghế tựa. Công Tử Lạc đi tới cửa, giơ tay lên vẫy vẫy, bước đi.
Nhà ăn nháy mắt khôi phục yên tĩnh, giống như Công Tử Lạc chưa từng xuất hiện. Khuôn mặt Trương Nghiên bình tĩnh, vừa rồi anh luôn hơi hơi cúi đầu, coi bản thân như người ngoài cuộc.
Sau khi ăn xong, Trương Nghiên đi cùng Cung Chính, Ninh Tiểu Tiểu bị Cung Hạ kéo lên lầu, cậu la hét muốn cô chơi cùng mình. Đi đến cửa phòng Cung Đông, Ninh Tiểu Tiểu đứng lại: “Em ở trong phòng chờ chị một chút, chị đi chào anh hai một tiếng đã.", Cung Hạ gật đầu: "Nhanh chút nha."
Ninh Tiểu Tiểu gõ vài cái lên cửa, không có tiếng trả lời, cô kiên trì đẩy cửa đi vào.
Cung Đông tựa vào trên giường đang xem truyện tranh, Ninh Tiểu Tiểu đi đến bên giường, tầm mắt anh không rời khỏi quyển truyện tranh.
"Anh trai..." Ninh Tiểu Tiểu nhẹ nhàng gọi một tiếng. Lúc gọi anh, tâm tình của cô rất phức tạp. Nhớ được hồi nhỏ cô rất hâm mộ bạn bè có cha có anh trai, cô nằm mơ cũng muốn có cha ruột, có anh trai thương yêu mình. Không thể tưởng được Cung Đông cái người lạnh như băng đó lại là anh trai cô, trên người bọn họ chảy dòng máu giống.
Cung Đông ngẩng đầu, khuôn mặt lạnh lùng, mặt mày lạnh như băng: "Ai là anh trai cô, cô gọi lại thử xem?"
"Nhưng cha nuôi là cha ruột của em, anh chính là..."
"Câm miệng. Cô còn có mặt mũi sao? Đi ra ngoài!"
Ninh Tiểu Tiểu thân mình run lên một chút, sợ hãi nhìn anh một cái.
Cung Đông sãng giọng: "Ra... Đi!" Anh hơi hạ giọng, nhưng ánh mắt lại sắc bén.
Ninh Tiểu Tiểu lui về phía sau, thối lui đến cạnh cửa, dưới ánh mắt lãnh liệt của Cung Đông, cô rốt cục mở cửa đi ra ngoài, ra ngoài cô có vẻ rất nản lòng.
"Chị nhỏ..." Cung Hạ chui ở trong lòng nàng, đầu đặt lên bộ ngực mềm mại, hai tay gắt gao ôm chặt eo nhỏ, "Em rất nhớ chị..."
"Chị cũng nhớ em." Ninh Tiểu Tiểu nhẹ nhàng vuốt ve tóc của cậu, trong lòng bắt đầu dâng lên nhu tình. Cô đã sớm coi cậu là em trai, nhưng mà cô không nghĩ tới cậu lại thật sự là em trai ruột của mình. Cung Hạ đáng yêu như vậy, cô thế nào thích cũng thích không đủ.
“Chị..."
"Ừ..." Cô lần đầu tiên cảm nhận được tình cảm chị em thân thiết gắn bó, thật ấm áp, thật ấm áp... Cứ như vậy ôm cậu vào lòng, cũng tốt lắm. Cô lại nghĩ đến Cung Đông, không biết có người anh trai này không nhận cô...
“Cậu cùng Tương Mộng Dao sao rồi?" Một lát sau, Ninh Tiểu Tiểu hỏi.
Cung Hạ đem đầu ở trong lòng nàng xoay xoay, tìm vị trí thoải mái nhất: "Về sau không cần để ý tới cô ấy, bọn em... Đã chia tay."
"Vì sao?" Ninh Tiểu Tiểu kinh ngạc đem đầu cậu lôi ra, "Tương Mộng Dao rất thích em."
"Mà em không thích cô ấy, em trưởng thành rồi, cô ấy chính chỉ cảm nắng xí thôi." Cung Hạ đột nhiên thật thành thục nói.
Ninh Tiểu Tiểu hoàn toàn không hiểu: "Nhưng là..." Lúc trước Cung Hạ cũng rất thích Tương Mộng Dao.
"Em có người trong lòng." Cung Hạ đánh gãy lời cô, nói xong mặt đỏ ửng.
"Em thích ai?" Ninh Tiểu Tiểu cậu đứng thẳng dậy, nâng mặt cậu lên, hỏi.
Trong đôi mắt của Cung Hạ ngập tràn bóng dáng cô, ánh mắt câu có chút ảm đạm u buồn: "Bí mật."
"Cái gì?" Ninh Tiểu Tiểu kém chút nở nụ cười, "Em với chị cũng có bí mật?"
"Đúng vậy, em đã trưởng thành." Cung Hạ gục đầu xuống, lại vụng trộm nhìn cô một cái.
"Không được, em không thể ngay cả chị cũng giấu, chị nhất định phải biết em thích ai." Ninh Tiểu Tiểu bất mãn đi tới túm lấy cậu, Cung Hạ “A" một tiếng vui vẻ. Hai người bắt đầu nháo lên.
"Tuấn Tuấn." Một âm thanh lạnh nhạt vang lên. Hai người ngừng đùa giỡn. Cung Đông đi tới giữ chặt Cung Hạ, lôi cậu ra khỏi phòng Ninh Tiểu Tiểu, "Không cần để ý tới nó."
"Anh... Vì sao?" Cung Hạ không chống lại được Cung Đông, chỉ có thể bị anh tha ra khỏi phòng.
"Yêu tinh." Đây là hai chữ Cung Đông lưu lại lúc ra khỏi phòng.
Yêu tinh... Ninh Tiểu Tiểu cười khổ, có lẽ là như vậy, bằng không cô vì sao gặp đủ thứ chuyện, bản thân cùng cha ruột, chú ruột, anh ruột đều phát sinh quan hệ thân thể, mà hiện tại cô muốn quay đầu, không biết còn tới được bờ hay không.
Ninh Tiểu Tiểu ở Cung gia ngây người ba ngày, Cung Chính hình nhưu rất bận rộn, trên bàn cơm chỉ thấy anh hai lần, Cung Đông càng không cần nói tới, cho dù gặp được cũng trừng mắt lạnh nhìn cô, hoặc là căn bản không nhìn cô, phảng phất cô chính là không khí.
Chỉ có Cung Hạ thường lui tới, tìm cô chơi đùa, làm nũng với cô, nhưng mà cậu vẫn kiêng kị anh trai, mỗi lần đều tránh đầu né đuôi, sợ anh trai phát hiện cậu lại ở trong phòng chị nhỏ.
Mọi việc không giống như cô nghĩ tới, không lẽ con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi hay? Cô cảm giác được bản thân ở trong nhà này đã thành người ngoài, mà trước kia cô chưa từng có loại cảm giác này.
Ngày thứ ba, Trương Nghiên đi đến đón cô, mà tiễn cô chỉ có Cổ Di cùng Cung Hạ. Ninh Tiểu Tiểu đột nhiên có loại cảm giác muốn đi xa. Cô cùng Trương Nghiên là hôn nhân hình thức, vợ chồng trên danh nghĩa, nhà Trương Nghiên không phải nhà nàng, mà có lẽ cơ hội để về nhà họ Cung cũng ít hơn, trong lòng cô không khỏi có chút thê lương.
Hình như là anh vừa ở trường quay về, nên trên người vẫn đang mặc trang phục cổ trang nhà Thanh, cẩm y hoa phục, dáng người cao lớn vững chãi, hai người phía sau như hai tùy tùng, nghiễm nhiên là dáng vẻ của một công tử thế gia. Không biết còn tưởng rằng tiểu vương gia Thanh triều xuyên không đến thế kỷ hai mươi mốt.
Ninh Tiểu Tiểu ngẩn người nhìn, Công Tử Lạc đã hướng về phía cô đi tới, nhẹ nhàng đem cô ôm ở trong lòng, trong lòng khẽ động, nụ hôn như mưa rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, khiến Ninh Tiểu Tiểu mơ hồ không rõ.
Cung Chính nhìn không được, trách cứ nói: "Lạc, Trương Nghiên ở đây, mau buông Tiểu Tiểu ra."
"A, chú hai, chú làm gì mà vừa vào liền ôm chị Nhỏ không buông." Cung Hạ cũng quệt miệng nói.
Công Tử Lạc sóng mắt lưu chuyển, nhìn về phía Trương Nghiên: "Chú là chú hai, đời này lần đầu có cháu gái, thân thiết ôm hôn cũng không đủ đi, cháu rể cũng sẽ không có ý kiến chứ?"
Trương Nghiên chỉ hơi cúi đầu, cũng không trả lời, giờ phút này anh nói cái gì cũng không thích hợp.
Cung Chính nhẹ nhàng thở dài một tiếng: "Trương Nghiên con đừng để ý, Lạc cũng là vui mừng thôi."
Trương Nghiên lắc đầu: "Sẽ không."
Công Tử Lạc cúi đầu nhìn Ninh Tiểu Tiểu, Ninh Tiểu Tiểu ngẩng mặt, thấy anh mặt mày anh tuấn, mắt chứa ý cười.
"Gọi chú."
"Để con đi xuống trước." Ninh Tiểu Tiểu có chút ngượng ngùng.
"Gọi trước." Công Tử Lạc nhìn chằm chằm cô, kiên trì.
Ninh Tiểu Tiểu hé miệng, biết không lay chuyển được anh: "Chú hai..."
Công Tử Lạc nở nụ cười, cực kỳ có từ tính, cúi đầu đụng nhẹ mũi Tiểu Tiểu: "Cháu gái ngoan."
"Công tử Lạc, đã đến giờ, chúng ta cần phải đi, anh đã thề nói chỉ đến một lát." Tiểu Hoàn Tử nhìn đồng hồ.
"Đạo diễn vừa mới gọi điện thoại tìm anh, chúng ta phải lập tức trở về." Đại Hùng thúc giục.
Công Tử Lạc nhíu mày, cúi đầu nói với Tiểu Tiểu: “Chú là lén ra ngoài, hiện tại phải đi, lần sau lại đến thăm cháu."
Dạ." Ninh Tiểu Tiểu bị thả lại ghế tựa. Công Tử Lạc đi tới cửa, giơ tay lên vẫy vẫy, bước đi.
Nhà ăn nháy mắt khôi phục yên tĩnh, giống như Công Tử Lạc chưa từng xuất hiện. Khuôn mặt Trương Nghiên bình tĩnh, vừa rồi anh luôn hơi hơi cúi đầu, coi bản thân như người ngoài cuộc.
Sau khi ăn xong, Trương Nghiên đi cùng Cung Chính, Ninh Tiểu Tiểu bị Cung Hạ kéo lên lầu, cậu la hét muốn cô chơi cùng mình. Đi đến cửa phòng Cung Đông, Ninh Tiểu Tiểu đứng lại: “Em ở trong phòng chờ chị một chút, chị đi chào anh hai một tiếng đã.", Cung Hạ gật đầu: "Nhanh chút nha."
Ninh Tiểu Tiểu gõ vài cái lên cửa, không có tiếng trả lời, cô kiên trì đẩy cửa đi vào.
Cung Đông tựa vào trên giường đang xem truyện tranh, Ninh Tiểu Tiểu đi đến bên giường, tầm mắt anh không rời khỏi quyển truyện tranh.
"Anh trai..." Ninh Tiểu Tiểu nhẹ nhàng gọi một tiếng. Lúc gọi anh, tâm tình của cô rất phức tạp. Nhớ được hồi nhỏ cô rất hâm mộ bạn bè có cha có anh trai, cô nằm mơ cũng muốn có cha ruột, có anh trai thương yêu mình. Không thể tưởng được Cung Đông cái người lạnh như băng đó lại là anh trai cô, trên người bọn họ chảy dòng máu giống.
Cung Đông ngẩng đầu, khuôn mặt lạnh lùng, mặt mày lạnh như băng: "Ai là anh trai cô, cô gọi lại thử xem?"
"Nhưng cha nuôi là cha ruột của em, anh chính là..."
"Câm miệng. Cô còn có mặt mũi sao? Đi ra ngoài!"
Ninh Tiểu Tiểu thân mình run lên một chút, sợ hãi nhìn anh một cái.
Cung Đông sãng giọng: "Ra... Đi!" Anh hơi hạ giọng, nhưng ánh mắt lại sắc bén.
Ninh Tiểu Tiểu lui về phía sau, thối lui đến cạnh cửa, dưới ánh mắt lãnh liệt của Cung Đông, cô rốt cục mở cửa đi ra ngoài, ra ngoài cô có vẻ rất nản lòng.
"Chị nhỏ..." Cung Hạ chui ở trong lòng nàng, đầu đặt lên bộ ngực mềm mại, hai tay gắt gao ôm chặt eo nhỏ, "Em rất nhớ chị..."
"Chị cũng nhớ em." Ninh Tiểu Tiểu nhẹ nhàng vuốt ve tóc của cậu, trong lòng bắt đầu dâng lên nhu tình. Cô đã sớm coi cậu là em trai, nhưng mà cô không nghĩ tới cậu lại thật sự là em trai ruột của mình. Cung Hạ đáng yêu như vậy, cô thế nào thích cũng thích không đủ.
“Chị..."
"Ừ..." Cô lần đầu tiên cảm nhận được tình cảm chị em thân thiết gắn bó, thật ấm áp, thật ấm áp... Cứ như vậy ôm cậu vào lòng, cũng tốt lắm. Cô lại nghĩ đến Cung Đông, không biết có người anh trai này không nhận cô...
“Cậu cùng Tương Mộng Dao sao rồi?" Một lát sau, Ninh Tiểu Tiểu hỏi.
Cung Hạ đem đầu ở trong lòng nàng xoay xoay, tìm vị trí thoải mái nhất: "Về sau không cần để ý tới cô ấy, bọn em... Đã chia tay."
"Vì sao?" Ninh Tiểu Tiểu kinh ngạc đem đầu cậu lôi ra, "Tương Mộng Dao rất thích em."
"Mà em không thích cô ấy, em trưởng thành rồi, cô ấy chính chỉ cảm nắng xí thôi." Cung Hạ đột nhiên thật thành thục nói.
Ninh Tiểu Tiểu hoàn toàn không hiểu: "Nhưng là..." Lúc trước Cung Hạ cũng rất thích Tương Mộng Dao.
"Em có người trong lòng." Cung Hạ đánh gãy lời cô, nói xong mặt đỏ ửng.
"Em thích ai?" Ninh Tiểu Tiểu cậu đứng thẳng dậy, nâng mặt cậu lên, hỏi.
Trong đôi mắt của Cung Hạ ngập tràn bóng dáng cô, ánh mắt câu có chút ảm đạm u buồn: "Bí mật."
"Cái gì?" Ninh Tiểu Tiểu kém chút nở nụ cười, "Em với chị cũng có bí mật?"
"Đúng vậy, em đã trưởng thành." Cung Hạ gục đầu xuống, lại vụng trộm nhìn cô một cái.
"Không được, em không thể ngay cả chị cũng giấu, chị nhất định phải biết em thích ai." Ninh Tiểu Tiểu bất mãn đi tới túm lấy cậu, Cung Hạ “A" một tiếng vui vẻ. Hai người bắt đầu nháo lên.
"Tuấn Tuấn." Một âm thanh lạnh nhạt vang lên. Hai người ngừng đùa giỡn. Cung Đông đi tới giữ chặt Cung Hạ, lôi cậu ra khỏi phòng Ninh Tiểu Tiểu, "Không cần để ý tới nó."
"Anh... Vì sao?" Cung Hạ không chống lại được Cung Đông, chỉ có thể bị anh tha ra khỏi phòng.
"Yêu tinh." Đây là hai chữ Cung Đông lưu lại lúc ra khỏi phòng.
Yêu tinh... Ninh Tiểu Tiểu cười khổ, có lẽ là như vậy, bằng không cô vì sao gặp đủ thứ chuyện, bản thân cùng cha ruột, chú ruột, anh ruột đều phát sinh quan hệ thân thể, mà hiện tại cô muốn quay đầu, không biết còn tới được bờ hay không.
Ninh Tiểu Tiểu ở Cung gia ngây người ba ngày, Cung Chính hình nhưu rất bận rộn, trên bàn cơm chỉ thấy anh hai lần, Cung Đông càng không cần nói tới, cho dù gặp được cũng trừng mắt lạnh nhìn cô, hoặc là căn bản không nhìn cô, phảng phất cô chính là không khí.
Chỉ có Cung Hạ thường lui tới, tìm cô chơi đùa, làm nũng với cô, nhưng mà cậu vẫn kiêng kị anh trai, mỗi lần đều tránh đầu né đuôi, sợ anh trai phát hiện cậu lại ở trong phòng chị nhỏ.
Mọi việc không giống như cô nghĩ tới, không lẽ con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi hay? Cô cảm giác được bản thân ở trong nhà này đã thành người ngoài, mà trước kia cô chưa từng có loại cảm giác này.
Ngày thứ ba, Trương Nghiên đi đến đón cô, mà tiễn cô chỉ có Cổ Di cùng Cung Hạ. Ninh Tiểu Tiểu đột nhiên có loại cảm giác muốn đi xa. Cô cùng Trương Nghiên là hôn nhân hình thức, vợ chồng trên danh nghĩa, nhà Trương Nghiên không phải nhà nàng, mà có lẽ cơ hội để về nhà họ Cung cũng ít hơn, trong lòng cô không khỏi có chút thê lương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.