Chương 39: Vương tử mặt lạnh muốn hòa tan
Bạch Hắc
16/10/2016
Mấy ngày nay, Tiểu
Tiểu giống như con quay chuyển động không ngừng, ba người bệnh cần cô
chiếu cố, Cung Đông, Ninh Tâm Như, còn có Cổ Di. Cô và Cung Đông giống
như đã hình thành giao ước, Cung Đông không ngăn cấm hay bài xích cô,
bất quá sẽ không chủ động nói chuyện, khuôn mặt vẫn lạnh băng như cũ,
chỉ là cô cũng chẳng để tâm, dù sao đã sớm tạo thành thói quen.
Chỗ Cổ Di cô có thể không cần quan tâm, nhưng Tiểu Tiểu vẫn lo lắng trong lòng, hầm canh nóng mang đi, Cổ Di lại nói cô đừng tới, cứ chuyên tâm chăm sóc Cung Đông là được, bất quá hôm sau Tiểu Tiểu vẫn hầm canh đưa tới, có điều giao cho hộ lý xong liền lật đật chạy trở về. Thời điểm Cung Chính trở về, Cung Đông đã khỏi hẳn, Cổ Di cũng xuất viện, lúc Cung Chính không có ở nhà Tiểu Tiểu luôn cảm thấy trống trải, nay Cung Chính đã về, không khí trong nhà cũng vui vẻ hơn rất nhiều. Cung Chính ân cần hỏi thăm Cổ Di, trách cứ bà bị bệnh cũng không nói cho anh, lần sau không nên như vậy nữa, sau đó nói vài câu xin lỗi với Cung Đông, đã không làm tròn trách nhiệm người cha, những lời này nghe vào tai Tiểu Tiểu khiến cô cảm động không thôi, vậy mà Cung Đông vẫn bộ dạng nhàn nhạt như thường, không mảy may chút biểu cảm nào.
Cung Chính không có nói gì với Tiểu Tiểu, bất quá cô cũng không để ý, dù sao cô làm này nọ không phải để thể hiện bản thân cho ba nuôi xem.
" Mọi người nhìn xem, anh hai, anh hai gắp thịt nướng của chị nhỏ làm " Đột nhiên Cung Hạ reo lên, giống như phát hiện được một việc cực kỳ lạ lùng.
Cung Đông liếc nhìn Cung Hạ một cái, chậm rãi nhai nuốt, nói " Ăn cơm đi, nói nhiều quá "
Cung Hạ hướng anh mình lè lưỡi, rồi làm mặt quỷ, mấy người còn lại đều bị cậu chọc cười. Lúc Tiểu Tiểu đi vào phòng bếp, vô tình nghe được Cổ Di và Cung Đông nói chuyện, cô chần chừ muốn lùi lại sợ làm phiền hai người.
" Trước kia dì đối với Tiểu Tiểu rất không thích, nhưng lần này bị bệnh, chỉ biết trông vào mình nó. Đứa nhỏ này thật ra cũng tốt, trước đây dì đối với nó như vậy, nó vẫn hằng ngày hầm canh mang vào cho dì, còn chăm sóc con, vừa đi thăm mẹ. Nó còn biết người dì lo lắng không yên nhất là con, nên cố gắng chiếu cố, con xem, trở về nhìn khí sắc của con, dì liền an tâm, về sau nên đối tốt với nó một chút "
Tiểu Tiểu không nghe thấy Cung Đông trả lời, ít phút sau nghe tiếng Cổ Di cười nói tiếp " Con nha, không nói chuyện xem như đã đồng ý, về sau nó có nói chuyện với con, con cũng nên đáp lại một tiếng đừng làm người ta xấu hổ, Tiểu Đông, con nói thật xem, đồ ăn dì và Tiểu Tiểu nấu, cái nào ngon hơn? "
Sao Cổ Di lại nói như vậy? Tiểu Tiểu cắn môi, có chút khẩn trương. Cô nghĩ Cung Đông sẽ không trả lời, nào ngờ giọng Cung Đông truyền tới " Thời điểm cô ấy đút cháo làm con nhớ tới mẹ, mỗi khi bị bệnh, mẹ cũng như vậy đút cháo cho con, kỳ lạ là cháo cô ấy nấu hương vị thật giống với cháo mẹ con nấu..."
" Không có việc gì, dì cũng không mất hứng, nếu mọi người đều thích, về sau để Tiểu Tiểu nấu thêm vài món..."
Buổi tối, Tiểu Tiểu đi vào phòng ngủ Cung Chính " Ba nuôi, mấy hôm nay người vất vả rồi "
Cung Chính thoát quần áo Tiểu Tiểu yêu thương vuốt ve " Tâm can bảo bối của ba nuôi "
Tiểu Tiểu đau lòng vỗ về mặt anh " Một lát để Tiểu Tiểu hầu hạ ba nuôi, giống như ngày hôm đó..."
Cung Chính đặt cô ngồi lên đùi mình nói " Con đã vì ba nuôi làm bao nhiêu việc, ba nuôi hẳn nên tạ ơn con, tối nay để ba nuôi hầu hạ Tiểu Tiểu, ba nuôi muốn con thoải mái " Miệng nói, tay anh cũng bắt đầu hoạt động, liên lục chà sát khắp người cô, miệng cũng đi qua, đem đầu ngực của cô ngậm vào, gậy thịt phía dưới chống lên tiểu huyệt ma sát nhè nhẹ, với loại người kinh nghiệm tình trường lão luyện như Cung Chính muốn lấy lòng một người phụ nữ hết sức dễ dàng chứ đừng nói đến một cô bé tơ non mười bốn tuổi như Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu cảm thấy toàn thân bị Cung Chính khiêu khích tới dục tiên dục tử.
" Ưm..ba nuôi...a..tuyệt quá...Tiểu Tiểu thật thoải mái..a...a.."
" Tiểu Tiểu, bảo bối của ba nuôi, con làm ba nuôi càng ngày càng thích con, không muốn xa rời..."
" Tiểu Tiểu không bao giờ rời khỏi người,ba nuôi...con cũng muốn hôn nụ hoa của ba..." Tiểu Tiểu dùng hàm răng cắn lên ngực anh, nước bọt chảy ra ướt nhẹp.
" Tiểu yêu tinh...là ngại ba nuôi chưa đủ cứng rắn sao..." Cung Chính ôm mông cô, dùng lực thúc mạnh côn thịt vào bên trong khe huyệt ẩm ướt, tiếng rên dâm mị vang lên khắp phòng.
Hai người làm tới nửa đêm mới ôm nhau đi ngủ. Tuy rằng ngoài mặt Cung Đông vẫn lạnh lùng, nhưng Tiểu Tiểu vẫn cảm nhận được chút biến hóa của anh, cô âm thầm vui mừng không thôi, rốt cục trời cao không phụ người có lòng, lâu ngày có thể thấy nhân tâm. Đa số thời gian Cung Đông đi học về đều là cô mở cửa, dĩ vãng luôn hồi, bất quá hôm nay đã khác, thời điểm Tiểu Tiểu ngượng ngùng mở miệng chào Cung Đông, không nghỉ tới anh thế mà 'Ừ' một tiếng nhẹ nhàng đáp lại, liền đi thẳng lên lầu. Tuy rằng âm thanh rất nhỏ nhưng cô biết mình không có nghe lầm, cả người Tiểu Tiểu kinh ngạc đứng yên nhìn theo bóng lưng của anh.
Buổi tối tới giờ cơm, Tiểu Tiểu lên gọi Cung Hạ, lúc đi qua phòng Cung Đông có chút chần chờ nhưng không dám gõ cửa, đợi đến khi đi ra mới thấy Cung Đông đi lại, nói " Đã lên đây sao không gọi luôn, chẳng lẽ muốn để Cổ Di mất công đi chuyến nữa "
Chỗ Cổ Di cô có thể không cần quan tâm, nhưng Tiểu Tiểu vẫn lo lắng trong lòng, hầm canh nóng mang đi, Cổ Di lại nói cô đừng tới, cứ chuyên tâm chăm sóc Cung Đông là được, bất quá hôm sau Tiểu Tiểu vẫn hầm canh đưa tới, có điều giao cho hộ lý xong liền lật đật chạy trở về. Thời điểm Cung Chính trở về, Cung Đông đã khỏi hẳn, Cổ Di cũng xuất viện, lúc Cung Chính không có ở nhà Tiểu Tiểu luôn cảm thấy trống trải, nay Cung Chính đã về, không khí trong nhà cũng vui vẻ hơn rất nhiều. Cung Chính ân cần hỏi thăm Cổ Di, trách cứ bà bị bệnh cũng không nói cho anh, lần sau không nên như vậy nữa, sau đó nói vài câu xin lỗi với Cung Đông, đã không làm tròn trách nhiệm người cha, những lời này nghe vào tai Tiểu Tiểu khiến cô cảm động không thôi, vậy mà Cung Đông vẫn bộ dạng nhàn nhạt như thường, không mảy may chút biểu cảm nào.
Cung Chính không có nói gì với Tiểu Tiểu, bất quá cô cũng không để ý, dù sao cô làm này nọ không phải để thể hiện bản thân cho ba nuôi xem.
" Mọi người nhìn xem, anh hai, anh hai gắp thịt nướng của chị nhỏ làm " Đột nhiên Cung Hạ reo lên, giống như phát hiện được một việc cực kỳ lạ lùng.
Cung Đông liếc nhìn Cung Hạ một cái, chậm rãi nhai nuốt, nói " Ăn cơm đi, nói nhiều quá "
Cung Hạ hướng anh mình lè lưỡi, rồi làm mặt quỷ, mấy người còn lại đều bị cậu chọc cười. Lúc Tiểu Tiểu đi vào phòng bếp, vô tình nghe được Cổ Di và Cung Đông nói chuyện, cô chần chừ muốn lùi lại sợ làm phiền hai người.
" Trước kia dì đối với Tiểu Tiểu rất không thích, nhưng lần này bị bệnh, chỉ biết trông vào mình nó. Đứa nhỏ này thật ra cũng tốt, trước đây dì đối với nó như vậy, nó vẫn hằng ngày hầm canh mang vào cho dì, còn chăm sóc con, vừa đi thăm mẹ. Nó còn biết người dì lo lắng không yên nhất là con, nên cố gắng chiếu cố, con xem, trở về nhìn khí sắc của con, dì liền an tâm, về sau nên đối tốt với nó một chút "
Tiểu Tiểu không nghe thấy Cung Đông trả lời, ít phút sau nghe tiếng Cổ Di cười nói tiếp " Con nha, không nói chuyện xem như đã đồng ý, về sau nó có nói chuyện với con, con cũng nên đáp lại một tiếng đừng làm người ta xấu hổ, Tiểu Đông, con nói thật xem, đồ ăn dì và Tiểu Tiểu nấu, cái nào ngon hơn? "
Sao Cổ Di lại nói như vậy? Tiểu Tiểu cắn môi, có chút khẩn trương. Cô nghĩ Cung Đông sẽ không trả lời, nào ngờ giọng Cung Đông truyền tới " Thời điểm cô ấy đút cháo làm con nhớ tới mẹ, mỗi khi bị bệnh, mẹ cũng như vậy đút cháo cho con, kỳ lạ là cháo cô ấy nấu hương vị thật giống với cháo mẹ con nấu..."
" Không có việc gì, dì cũng không mất hứng, nếu mọi người đều thích, về sau để Tiểu Tiểu nấu thêm vài món..."
Buổi tối, Tiểu Tiểu đi vào phòng ngủ Cung Chính " Ba nuôi, mấy hôm nay người vất vả rồi "
Cung Chính thoát quần áo Tiểu Tiểu yêu thương vuốt ve " Tâm can bảo bối của ba nuôi "
Tiểu Tiểu đau lòng vỗ về mặt anh " Một lát để Tiểu Tiểu hầu hạ ba nuôi, giống như ngày hôm đó..."
Cung Chính đặt cô ngồi lên đùi mình nói " Con đã vì ba nuôi làm bao nhiêu việc, ba nuôi hẳn nên tạ ơn con, tối nay để ba nuôi hầu hạ Tiểu Tiểu, ba nuôi muốn con thoải mái " Miệng nói, tay anh cũng bắt đầu hoạt động, liên lục chà sát khắp người cô, miệng cũng đi qua, đem đầu ngực của cô ngậm vào, gậy thịt phía dưới chống lên tiểu huyệt ma sát nhè nhẹ, với loại người kinh nghiệm tình trường lão luyện như Cung Chính muốn lấy lòng một người phụ nữ hết sức dễ dàng chứ đừng nói đến một cô bé tơ non mười bốn tuổi như Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu cảm thấy toàn thân bị Cung Chính khiêu khích tới dục tiên dục tử.
" Ưm..ba nuôi...a..tuyệt quá...Tiểu Tiểu thật thoải mái..a...a.."
" Tiểu Tiểu, bảo bối của ba nuôi, con làm ba nuôi càng ngày càng thích con, không muốn xa rời..."
" Tiểu Tiểu không bao giờ rời khỏi người,ba nuôi...con cũng muốn hôn nụ hoa của ba..." Tiểu Tiểu dùng hàm răng cắn lên ngực anh, nước bọt chảy ra ướt nhẹp.
" Tiểu yêu tinh...là ngại ba nuôi chưa đủ cứng rắn sao..." Cung Chính ôm mông cô, dùng lực thúc mạnh côn thịt vào bên trong khe huyệt ẩm ướt, tiếng rên dâm mị vang lên khắp phòng.
Hai người làm tới nửa đêm mới ôm nhau đi ngủ. Tuy rằng ngoài mặt Cung Đông vẫn lạnh lùng, nhưng Tiểu Tiểu vẫn cảm nhận được chút biến hóa của anh, cô âm thầm vui mừng không thôi, rốt cục trời cao không phụ người có lòng, lâu ngày có thể thấy nhân tâm. Đa số thời gian Cung Đông đi học về đều là cô mở cửa, dĩ vãng luôn hồi, bất quá hôm nay đã khác, thời điểm Tiểu Tiểu ngượng ngùng mở miệng chào Cung Đông, không nghỉ tới anh thế mà 'Ừ' một tiếng nhẹ nhàng đáp lại, liền đi thẳng lên lầu. Tuy rằng âm thanh rất nhỏ nhưng cô biết mình không có nghe lầm, cả người Tiểu Tiểu kinh ngạc đứng yên nhìn theo bóng lưng của anh.
Buổi tối tới giờ cơm, Tiểu Tiểu lên gọi Cung Hạ, lúc đi qua phòng Cung Đông có chút chần chờ nhưng không dám gõ cửa, đợi đến khi đi ra mới thấy Cung Đông đi lại, nói " Đã lên đây sao không gọi luôn, chẳng lẽ muốn để Cổ Di mất công đi chuyến nữa "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.