Chiếm Hữu Độc Quyền: Mục Tiên Sinh, Sủng Không Ngừng!
Chương 48: Không Được Trêu Chọc
Công Tử Như Tuyết
10/08/2021
Edit: Quả Chanh Nhỏ
"Nghe rõ, trong vòng năm phút, lên lầu mặc quần áo thu dọn đồ đạc, nếu không, tôi liền ném cô về Quý gia!"
Nói xong, hắn đẩy cô ngã trên sô pha, người liền hầm hầm đi vào phòng tắm phòng khách, nặng nề đóng sầm cửa lại.
Ninh Tiểu Phi đưa tay vuốt mái tóc, vẫn chưa hiểu chuyện, không lo suy nghĩ được nhiều, cố gắng chạy nhanh lên lầu.
Trở lại phòng ngủ chính, nhanh chóng tìm một bộ quân áo để thay, liền chú ý tới, quần lót của cô đã là một mảnh ướt đẫm.
Thật sự lhoong phải bà dì đến đấy chứ?
Bối rối cởi quần nhỏ ra, cũng không thấy máu.
Chẳng lẽ là. . .
Tình cảnh vừa rồi lập tức liền hiện lên tròng đầu, vừa rồi cô không chỉ đối với hắn có phản ứng, hơn nữa còn có chút muốn. . .
Ninh Tiểu Phi nháy mắt đỏ mặt, vội vàng cầm quần áo ném vào rổ, nhanh chóng thay một bộ quần áo mới, chạy đến thư phòng, không có thời gian để ý tới cái bàn, cầm lấy bản kế hoạch tren máy in cùng laptop trên bàn, vội vã chạy xuống lầu.
Trong phòng khách, không thấy Mục Thiên Da, ngoài cửa liền truyền đến tiếng còi xe.
Ninh Tiểu Phi nhìn sang, chỉ thấy ngoài cửa xuất hiện một chiếc xe thể thao màu đen đỗ bên ngoài, Mục Thiên Dã ngồi trên ghế lái đang không kiên nhẫn bấm còi.
Cô vội vàng xách ba lô ra cửa, kéo vửa ra, lại không nhớ nghĩ đến đổi giày, cũng không quản đợi được, thuận tay xách theo lao ra cửa ngồi vào ghế lái phụ.
Ngồi trên ghế, không thấy người đàn ông lái xe, cô nhìn lén thì tháy Mục Thiên Dã vẫn đang lườm cô.
"Em. . . Em xong rồi."
Cô cẩn thận mở miệng.
Người đàn ông nghiêng người, một tay vòng qua người cô, kéo dây an toàn cài cẩn thận, một tiếng cạch vang lên, khiến cô ôm chặt túi sách không dám động đậy.
Dây an toàn có chút chặt, Ninh Tiểu Phi không dám nhúc nhích.
Mặc dù chưa hiểu tại sao hắn lại tức giận, nhưng nhìn ra hắn vẫn đang tức giận, không khỏi sợ sẽ chọc phải hắn.
Brừm——
Cùng với tiếng gầm rú của động cơ xe, xe thể thao như ngựa thoát cương, phóng ra khỏi biệt thự.
Ninh Tiểu Phi không dám hỏi hắn đi dâu, cô không khỏi sợ hắn thực sự sẽ ném cô trở lại Quý gia, thái độ của Quý gia đối với cô, cô đã sớm quen thuộc.
Chỉ là sợ hãi nếu thật sự là như vậy, những gì cậu mợ hứa với cô sẽ chẳng còn gì.
Năm đó, sau khi mẹ cô qua đời, cậu mợ liền mời thầy phong thủy ở bên tai ông ngoại nói bóng nói gió, nói là con gái như vậy không thể vào tổ mộ Quý gia, nếu không sẽ hủy đi phong thủy Quý gia.
Khi đó Ninh Tiểu Phi còn nhỏ thế mỏng, đương nhiên không thể làm được gì, vì vậy đành để Quý gia chôn cất mẹ ô ở nghĩa trang.
Gần đây sắp muốn dời mộ phần, cô đã mấy lần nói với cậu mợ chuyện này, nhưng đều bị hai người bỏ qua.
Lần này, cậu mở để cô gả cho Mục Thiên Dã, cô không cự tuyệt, chỉ đưa ra một điều kiện, chính là có thể đưa mẹ cô nhập vào mộ tổ Quý gia.
Mẹ đã vì cô lang bạt kỳ hồ (*sống đầu đường xó chợ), Ninh Tiểu Phi chỉ là muốn cho người phụ nữ đáng thương ấy, có một nơi an nghỉ tốt.
Thầy phong thủy đã xem thời gian, mấy ngày nữa là có thể dời mộ phần, bây giờ đang là thời điểm mấu chốt, cô tuyệt đối không thể trở mặt với Mục Thiên Dã.
Đã là tháng tư, mùa xuân đã sắp qua đi, nhưng màn đêm vẫn mát mẻ như cũ.
Gió từ cửa sổ lùa vào, lướt qua mái tóc còn ướt, Ninh Tiểu Phi chỉ cảm tháy toàn thân rét run, mũi vừa đau liền không tự chủ được hắt xì một cái.
Nam nhân đang lái xe liếc mắt nhìn sang, đưa tay chỉnh lại cử sổ trên bàn điều khiển, nâng cửa lên chắn gió.
. . .
. . .
Công Tử Như Tuyết: Dành chút thời gian giải thích một chút, Mục gia, phiền anh giải thích một chút "Tắm máu huyết chiến" là có ý gì?
Mục Thiên Dã hoạt động ngón tay một chút, "Tắm máu huyết chiến" ta có thể không hiểu, lại muốn biểu diễn "Mặt mày tràn đầy hoa đào nở" cho độc giả một chút.
Công Tử Như Tuyết: Khụ, xét thấy người nào đó còn trong trạng thái dục cầu bất mãn, chuyện giải thích liền để hôm khác nói sai nha.
"Nghe rõ, trong vòng năm phút, lên lầu mặc quần áo thu dọn đồ đạc, nếu không, tôi liền ném cô về Quý gia!"
Nói xong, hắn đẩy cô ngã trên sô pha, người liền hầm hầm đi vào phòng tắm phòng khách, nặng nề đóng sầm cửa lại.
Ninh Tiểu Phi đưa tay vuốt mái tóc, vẫn chưa hiểu chuyện, không lo suy nghĩ được nhiều, cố gắng chạy nhanh lên lầu.
Trở lại phòng ngủ chính, nhanh chóng tìm một bộ quân áo để thay, liền chú ý tới, quần lót của cô đã là một mảnh ướt đẫm.
Thật sự lhoong phải bà dì đến đấy chứ?
Bối rối cởi quần nhỏ ra, cũng không thấy máu.
Chẳng lẽ là. . .
Tình cảnh vừa rồi lập tức liền hiện lên tròng đầu, vừa rồi cô không chỉ đối với hắn có phản ứng, hơn nữa còn có chút muốn. . .
Ninh Tiểu Phi nháy mắt đỏ mặt, vội vàng cầm quần áo ném vào rổ, nhanh chóng thay một bộ quần áo mới, chạy đến thư phòng, không có thời gian để ý tới cái bàn, cầm lấy bản kế hoạch tren máy in cùng laptop trên bàn, vội vã chạy xuống lầu.
Trong phòng khách, không thấy Mục Thiên Da, ngoài cửa liền truyền đến tiếng còi xe.
Ninh Tiểu Phi nhìn sang, chỉ thấy ngoài cửa xuất hiện một chiếc xe thể thao màu đen đỗ bên ngoài, Mục Thiên Dã ngồi trên ghế lái đang không kiên nhẫn bấm còi.
Cô vội vàng xách ba lô ra cửa, kéo vửa ra, lại không nhớ nghĩ đến đổi giày, cũng không quản đợi được, thuận tay xách theo lao ra cửa ngồi vào ghế lái phụ.
Ngồi trên ghế, không thấy người đàn ông lái xe, cô nhìn lén thì tháy Mục Thiên Dã vẫn đang lườm cô.
"Em. . . Em xong rồi."
Cô cẩn thận mở miệng.
Người đàn ông nghiêng người, một tay vòng qua người cô, kéo dây an toàn cài cẩn thận, một tiếng cạch vang lên, khiến cô ôm chặt túi sách không dám động đậy.
Dây an toàn có chút chặt, Ninh Tiểu Phi không dám nhúc nhích.
Mặc dù chưa hiểu tại sao hắn lại tức giận, nhưng nhìn ra hắn vẫn đang tức giận, không khỏi sợ sẽ chọc phải hắn.
Brừm——
Cùng với tiếng gầm rú của động cơ xe, xe thể thao như ngựa thoát cương, phóng ra khỏi biệt thự.
Ninh Tiểu Phi không dám hỏi hắn đi dâu, cô không khỏi sợ hắn thực sự sẽ ném cô trở lại Quý gia, thái độ của Quý gia đối với cô, cô đã sớm quen thuộc.
Chỉ là sợ hãi nếu thật sự là như vậy, những gì cậu mợ hứa với cô sẽ chẳng còn gì.
Năm đó, sau khi mẹ cô qua đời, cậu mợ liền mời thầy phong thủy ở bên tai ông ngoại nói bóng nói gió, nói là con gái như vậy không thể vào tổ mộ Quý gia, nếu không sẽ hủy đi phong thủy Quý gia.
Khi đó Ninh Tiểu Phi còn nhỏ thế mỏng, đương nhiên không thể làm được gì, vì vậy đành để Quý gia chôn cất mẹ ô ở nghĩa trang.
Gần đây sắp muốn dời mộ phần, cô đã mấy lần nói với cậu mợ chuyện này, nhưng đều bị hai người bỏ qua.
Lần này, cậu mở để cô gả cho Mục Thiên Dã, cô không cự tuyệt, chỉ đưa ra một điều kiện, chính là có thể đưa mẹ cô nhập vào mộ tổ Quý gia.
Mẹ đã vì cô lang bạt kỳ hồ (*sống đầu đường xó chợ), Ninh Tiểu Phi chỉ là muốn cho người phụ nữ đáng thương ấy, có một nơi an nghỉ tốt.
Thầy phong thủy đã xem thời gian, mấy ngày nữa là có thể dời mộ phần, bây giờ đang là thời điểm mấu chốt, cô tuyệt đối không thể trở mặt với Mục Thiên Dã.
Đã là tháng tư, mùa xuân đã sắp qua đi, nhưng màn đêm vẫn mát mẻ như cũ.
Gió từ cửa sổ lùa vào, lướt qua mái tóc còn ướt, Ninh Tiểu Phi chỉ cảm tháy toàn thân rét run, mũi vừa đau liền không tự chủ được hắt xì một cái.
Nam nhân đang lái xe liếc mắt nhìn sang, đưa tay chỉnh lại cử sổ trên bàn điều khiển, nâng cửa lên chắn gió.
. . .
. . .
Công Tử Như Tuyết: Dành chút thời gian giải thích một chút, Mục gia, phiền anh giải thích một chút "Tắm máu huyết chiến" là có ý gì?
Mục Thiên Dã hoạt động ngón tay một chút, "Tắm máu huyết chiến" ta có thể không hiểu, lại muốn biểu diễn "Mặt mày tràn đầy hoa đào nở" cho độc giả một chút.
Công Tử Như Tuyết: Khụ, xét thấy người nào đó còn trong trạng thái dục cầu bất mãn, chuyện giải thích liền để hôm khác nói sai nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.