Chiếm Hữu Độc Quyền: Mục Tiên Sinh, Sủng Không Ngừng!
Chương 20: Ở Trước Mặt Tôi không cho phép rơi nước mắt
Công Tử Như Tuyết
10/08/2021
Mục Thiên Dã đứng ở trước cửa, không nói gì, cũng không nhìn tới Ninh Tiểu Phi, vặn tay đem cửa khóa lại.
Khóa cửa phát ra một tiếng cạch nhỏ, lại làm Ninh Tiểu Phi một trận hãi hùng khiếp vía.
Không dám ngẩng đầu nhìn biểu cảm trên mặt Mục Thiên Dã, Ninh Tiểu Phi cúi đầu, nhìn thấy Mục Thiên Dã từng bước từng bước tiến lại gần, cả người vô thức lùi về sau một bước.
Phía sau Ninh Tiểu Phi chính là tủ đồ, cái này vừa lui, lừng liền chạm vào mép tủ, hết đường chạy trốn.
"Em. . . Em thực sự không phải cố ý, em biết sai rồi, anh đại nhân không chấp tiểu nhân, bụng thừa tướng chống được thuyền*. . . Đừng giận em mà. . . Có được không?!
*Bụng thừa tướng chống được thuyền: tấm lòng tể tướng rộng lớn có thể để cho thuyền đi qua, ý chỉ người khoan dung, độ lượng.
Một bộ giả bộ khịt mũi, kiểm điểm lại "lỗi lầm" của bản thân, Ninh Tiểu Phi lặng lẽ ngửa mặt lên, vụng trộm nhìn biểu cảm trên mặt Mục Thiên Dã, chạm phải ánh mắt của anh nhìn qua, Ninh Tiểu Phi vội vàng thu hồi tầm mắt, đưa tay dụi dụi mắt.
Sơm biết thế này cô liền không học báo chí, đi học diễn suất, lúc này nói không chừng còn có thể khóc ra hai hàng nước mắt, hiện tại chỉ có thể dựa vào đem tay dụi mắt đến đỏ hoe giả bộ.
Mục Thiên Dã đưa tay chế trụ cằm của Ninh Tiểu Phi, ép cô phải nhìn thẳng vào minh.
"Ghi nhớ số điện thoại của tôi, bất kể lúc nào, nơi đâu. . . Nội trong 3 hồi chuông, nhất định phải nghe!"
"Được, em nhất định sẽ nhớ kỹ"
Miệng liền lập tức đáp ứng, Ninh Tiểu Phi bất giác chớp mắt, vừa nãy hơi dùng dùng sức, giống như bị lông mi dụi vào, mắt hiện tại rất khó chịu.
Ninh Tiểu Phi gương mặt vẫn còn tràn ngập vẻ khiếp sợ, trong đôi mắt chớp động đã có xuất hiện giọt lệ nhỏ long lanh, Mục Thiên Dã đương nhiên không biết Ninh Tiểu Phi là bị lông mi rơi vào mắt, còn tưởng đâu cô thực sự khóc.
"Lau mặt cho sạch đi!" Rút tay về, Mục Thiên Dã nhú mày hạ lệnh, "Ở trước mặt tôi không được phép rơi nước mắt!"
Ninh Tiểu Phi vội vàng đưa tay lau mắt, bày ra bộ mặt tươi cười.
"Được, ngày mai em liền đi cắt bỏ tuyến lệ." Nhìn thấy Mục Thiên Dã không vui nhíu mày, Ninh Tiểu Phi lập tức đổi giọng, "Ý em là, em cam đoan về sau không khóc nữa, chỉ cười, mỗi ngày đều cười tươi."
Lông mi trong mắt còn chưa có ra, Ninh Tiểu Phi cố gắng kéo ra nụ cười, trong mắt như cũ vẫn là một tầng nước mắt long lanh.
Bộ dạng này, làm Mục Thiên Dã kìm lòng không đặng mà nghĩ đến mẹ, lúc bà rời đi, chính là một tầng nước mắt như vậy mà nhìn anh. . .
Bang!
Mục Thiên Dã một quyền đập mạnh vào tủ đồ trong đại sảnh, toàn bộ cái tủ đều là kịch liệt chấn động, Ninh Tiểu Phi vô thức co người lại, hai tay bấu lấy mép tủ, khuôn mặt nhỏ tái nhợt ngẩng lên nhìn anh với ánh mắt cầu xin
"Đừng đánh vào mặt được không? !"
Ngày mai là thứ hai, Ninh Tiểu Phi chính thức đi làm ở đài truyền hình, ngày đầu tiên đi làm liền mang theo một bộ mặt bầm dập, cô làm sao dám gặp người ta?
Lông mi vẫn như cũ chưa có rơi ra, đôi mắt Ninh Tiểu Phi vẫn không thoải mái, tầng nước mắt sáng ngời.
Trước bộ dáng đáng thương của Ninh Tiểu Phi, lông mày Mục Thiên Dã cũng nhíu chặt lại.
"Tôi nói rồi, không được phép khóc!"
Mục Thiên Dã anh ghét nhất là thấy phụ nữ khóc, nha đầu chết tiệt này, hết lần này tới lần khác muốn đối đầu với anh đúng không?
Ninh Tiểu Phi cô cũng không muốn khóc mà, thế nhưng mắt thực sự khó chịu, Ninh Tiểu Phi dùng sức nháy mắt muốn nhanh chóng đem lông mi kia ra ngoài, miệng còn chưa kịp đáp lại, một giọt nước mắt đã cứ thế trào ra trên mặt cô.
Cảm nhận được giọt nước mắt rơi xuống má, Ninh Tiểu Phi đưa tay lên định lau, nhưng một bàn tay to lớn vươn tới trước, dừng sức lau qua, nhéo lấy cằm cô.
Chế trụ được cằm Ninh Tiểu Phi, Mục Thiên Dã nghiêng người lại gần.
"Muốn làm Mục phu nhân, em liền biết ngoan ngoãn nghe lời!"
Cái cằm gần như sắp muốn bị anh bóp nát, Ninh Tiểu Phi chỉ có thể tự tìm cách bảo vệ bản thân, cười cười đáp trả lấy lòng Mục Thiên Dã.
"Em nghe lời, em là nghe lời nhất, em bảo đam, về sau nhất định sẽ ngoan ngoãn. . . Ông xã chỉ hướng tây, em tuyệt đối không nhìn hướng đông, ông xã nói 2, em khẳng định không nói 1, hihi!"
Mục Thiên Dã buông cằm cô xuống, "Tắm rửa sạch sẽ, lên giường chờ tôi!"
. . .
. . .
Diệp Kiều: Tiểu Phi, cậu cảm thấy điều quan trọng nhất để nam nhân và nữ nhân hòa hợp là gì?
Ninh Tiểu Phi: Ba chữ.
Diệp Kiều: Anh yêu em?
Ninh Tiểu Phi: Ha ha ha!
Edit: Quả Chanh Nhỏ
Mọi người đọc trên DTRUYEN.COM để ủng hộ mình nha
https://dtruyen.com/chiem-huu-doc-quyen-muc-tien-sinh-sung-khong-ngung/
Khóa cửa phát ra một tiếng cạch nhỏ, lại làm Ninh Tiểu Phi một trận hãi hùng khiếp vía.
Không dám ngẩng đầu nhìn biểu cảm trên mặt Mục Thiên Dã, Ninh Tiểu Phi cúi đầu, nhìn thấy Mục Thiên Dã từng bước từng bước tiến lại gần, cả người vô thức lùi về sau một bước.
Phía sau Ninh Tiểu Phi chính là tủ đồ, cái này vừa lui, lừng liền chạm vào mép tủ, hết đường chạy trốn.
"Em. . . Em thực sự không phải cố ý, em biết sai rồi, anh đại nhân không chấp tiểu nhân, bụng thừa tướng chống được thuyền*. . . Đừng giận em mà. . . Có được không?!
*Bụng thừa tướng chống được thuyền: tấm lòng tể tướng rộng lớn có thể để cho thuyền đi qua, ý chỉ người khoan dung, độ lượng.
Một bộ giả bộ khịt mũi, kiểm điểm lại "lỗi lầm" của bản thân, Ninh Tiểu Phi lặng lẽ ngửa mặt lên, vụng trộm nhìn biểu cảm trên mặt Mục Thiên Dã, chạm phải ánh mắt của anh nhìn qua, Ninh Tiểu Phi vội vàng thu hồi tầm mắt, đưa tay dụi dụi mắt.
Sơm biết thế này cô liền không học báo chí, đi học diễn suất, lúc này nói không chừng còn có thể khóc ra hai hàng nước mắt, hiện tại chỉ có thể dựa vào đem tay dụi mắt đến đỏ hoe giả bộ.
Mục Thiên Dã đưa tay chế trụ cằm của Ninh Tiểu Phi, ép cô phải nhìn thẳng vào minh.
"Ghi nhớ số điện thoại của tôi, bất kể lúc nào, nơi đâu. . . Nội trong 3 hồi chuông, nhất định phải nghe!"
"Được, em nhất định sẽ nhớ kỹ"
Miệng liền lập tức đáp ứng, Ninh Tiểu Phi bất giác chớp mắt, vừa nãy hơi dùng dùng sức, giống như bị lông mi dụi vào, mắt hiện tại rất khó chịu.
Ninh Tiểu Phi gương mặt vẫn còn tràn ngập vẻ khiếp sợ, trong đôi mắt chớp động đã có xuất hiện giọt lệ nhỏ long lanh, Mục Thiên Dã đương nhiên không biết Ninh Tiểu Phi là bị lông mi rơi vào mắt, còn tưởng đâu cô thực sự khóc.
"Lau mặt cho sạch đi!" Rút tay về, Mục Thiên Dã nhú mày hạ lệnh, "Ở trước mặt tôi không được phép rơi nước mắt!"
Ninh Tiểu Phi vội vàng đưa tay lau mắt, bày ra bộ mặt tươi cười.
"Được, ngày mai em liền đi cắt bỏ tuyến lệ." Nhìn thấy Mục Thiên Dã không vui nhíu mày, Ninh Tiểu Phi lập tức đổi giọng, "Ý em là, em cam đoan về sau không khóc nữa, chỉ cười, mỗi ngày đều cười tươi."
Lông mi trong mắt còn chưa có ra, Ninh Tiểu Phi cố gắng kéo ra nụ cười, trong mắt như cũ vẫn là một tầng nước mắt long lanh.
Bộ dạng này, làm Mục Thiên Dã kìm lòng không đặng mà nghĩ đến mẹ, lúc bà rời đi, chính là một tầng nước mắt như vậy mà nhìn anh. . .
Bang!
Mục Thiên Dã một quyền đập mạnh vào tủ đồ trong đại sảnh, toàn bộ cái tủ đều là kịch liệt chấn động, Ninh Tiểu Phi vô thức co người lại, hai tay bấu lấy mép tủ, khuôn mặt nhỏ tái nhợt ngẩng lên nhìn anh với ánh mắt cầu xin
"Đừng đánh vào mặt được không? !"
Ngày mai là thứ hai, Ninh Tiểu Phi chính thức đi làm ở đài truyền hình, ngày đầu tiên đi làm liền mang theo một bộ mặt bầm dập, cô làm sao dám gặp người ta?
Lông mi vẫn như cũ chưa có rơi ra, đôi mắt Ninh Tiểu Phi vẫn không thoải mái, tầng nước mắt sáng ngời.
Trước bộ dáng đáng thương của Ninh Tiểu Phi, lông mày Mục Thiên Dã cũng nhíu chặt lại.
"Tôi nói rồi, không được phép khóc!"
Mục Thiên Dã anh ghét nhất là thấy phụ nữ khóc, nha đầu chết tiệt này, hết lần này tới lần khác muốn đối đầu với anh đúng không?
Ninh Tiểu Phi cô cũng không muốn khóc mà, thế nhưng mắt thực sự khó chịu, Ninh Tiểu Phi dùng sức nháy mắt muốn nhanh chóng đem lông mi kia ra ngoài, miệng còn chưa kịp đáp lại, một giọt nước mắt đã cứ thế trào ra trên mặt cô.
Cảm nhận được giọt nước mắt rơi xuống má, Ninh Tiểu Phi đưa tay lên định lau, nhưng một bàn tay to lớn vươn tới trước, dừng sức lau qua, nhéo lấy cằm cô.
Chế trụ được cằm Ninh Tiểu Phi, Mục Thiên Dã nghiêng người lại gần.
"Muốn làm Mục phu nhân, em liền biết ngoan ngoãn nghe lời!"
Cái cằm gần như sắp muốn bị anh bóp nát, Ninh Tiểu Phi chỉ có thể tự tìm cách bảo vệ bản thân, cười cười đáp trả lấy lòng Mục Thiên Dã.
"Em nghe lời, em là nghe lời nhất, em bảo đam, về sau nhất định sẽ ngoan ngoãn. . . Ông xã chỉ hướng tây, em tuyệt đối không nhìn hướng đông, ông xã nói 2, em khẳng định không nói 1, hihi!"
Mục Thiên Dã buông cằm cô xuống, "Tắm rửa sạch sẽ, lên giường chờ tôi!"
. . .
. . .
Diệp Kiều: Tiểu Phi, cậu cảm thấy điều quan trọng nhất để nam nhân và nữ nhân hòa hợp là gì?
Ninh Tiểu Phi: Ba chữ.
Diệp Kiều: Anh yêu em?
Ninh Tiểu Phi: Ha ha ha!
Edit: Quả Chanh Nhỏ
Mọi người đọc trên DTRUYEN.COM để ủng hộ mình nha
https://dtruyen.com/chiem-huu-doc-quyen-muc-tien-sinh-sung-khong-ngung/
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.