Chương 16: Nhớ nhung
Lê Diệp
08/08/2023
Sau trận chiến kịch liệt buổi sáng, Lê Tử Trung vẫn là mang bữa sáng đến
tận phòng cho cô, bồi cô ăn sáng. Theo yêu cầu của cô, không thể thiếu
sữa bò. Bữa sáng là hoành thánh cô thích.
"Ngon không?" Lê Tử Trung kiên nhẫn đút từng miếng cho cô
"Ngon" Cô vừa ý gật gật: "Anh không ăn sáng sao?"
"Vừa thức dậy anh đã ăn rồi" Anh thở dài: "Nhưng mà ăn chưa no"
Khương Hà Nhi phẫn uất nhìn anh, cứ có cơ hội là anh lại trêu cô.
Sau khi ăn sáng và uống xong sữa, cô liền đánh một giấc, còn dặn dò anh không được gọi cô dậy. Anh vậy mà cực kì nghe lời, không làm phiền cô.
Lê Tử Trung nhìn Khương Hà Nhi đang chuyên tâm ngủ trên chiếc giường mềm mại. Chỉ có lúc ngủ cô mới tỏ ra yên bình như vậy. Hàng mi cong cong, đôi mắt khép lại, hơi thở đều đều. Anh muốn nhìn cô mãi như vậy, không nhịn được, trong lúc cô ngủ lén hôn lên môi cô.
Lê Tử Trung rời khỏi phòng ngủ, anh đến thư phòng xử lí chút việc. Nhìn ra ngoài cửa kính lớn trong suốt, bên ngoài là vườn hoa nở rộ. Trong một năm qua anh phát hiện cô vẫn hay ngồi trong thư phòng, ánh mắt vừa si mê vừa mong ước nhìn ra ngoài. Chỉ sợ nếu cửa kính không tốt, cô đã sớm đập vỡ kính rồi chạy ra.
Căn biệt thự này của anh được xem như là nhà an toàn. Tất cả cửa sổ đều được che lại bằng lớp kính chất lượng, súng đạn không xuyên qua nổi. Người ở trong không thể ra, ở ngoài không thể vào. Chỉ có mình anh có thể tự do đi lại.
Căn biệt thự này chưa từng cất giấu một ai, căn bản anh không tin tưởng những người đó. Lê Tử Trung chỉ giam Khương Hà Nhi ở đây, tin tưởng cô.
Khương Hà Nhi ngủ một giấc đến tối. Cô tỉnh dậy đã không thấy người đâu nữa, chỉ là bữa tối đã được chuẩn bị hẳn hoi, có tờ giấy ghi chú nếu cô dậy thì ăn tối.
Khương Hà Nhi hụt hẫng, nhưng sao cô lại thấy tiếc vì anh lại đi nhỉ? Là do cô sợ căn biệt thự này quá yên ắng hay là đã sớm sinh ra thứ tình cảm không đứng đắn với người giẫm đạp lên tự do của mình?
Cô rời khỏi giường, bước đến bên cửa sổ được lớp kính dày bọc kín. Nhìn ra ngoài, ánh trăng rất sáng. Cô không biết đây là loại kính gì, mặc cô đục khoét suốt một năm qua vẫn không lấy chút vết xước!
Kết quả là sau hôm đó, Lê Tử Trung đi nhiều ngày mà chưa quay lại. Khương Hà Nhi phải chịu cảnh cô đơn, một mình đi đi lại lại trong biệt thự, không ai trò chuyện với cô. Đến cả vệ sĩ ở cửa cũng đứng im như tượng, cô có nói gì cũng im lặng, chỉ là ngăn cô chạy ra.
Khương Hà Nhi đã chán lắm rồi!
Lê Tử Trung rời đi đến 10 ngày sau mới quay lại. Bây giờ là buổi chiều, chắc là cô đang ngủ. Anh lên phòng chỉ bắt gặp Khương Hà Nhi đang ôm gấu bông anh tặng mà ngủ say sưa. Mấy ngày không gặp anh nhớ cô chết đi được, không chờ thêm mà đặt một nụ hôn lên má cô. Lúc đang ghé sát bỗng cô tỉnh giấc, hai mắt vẫn mơ màng.
Khương Hà Nhi chủ động ôm lấy cổ anh, ngậm lấy môi anh. Anh cũng phối hợp, trao đổi môi lưỡi với cô, tìm kiếm vị ngọt lâu ngày xa cách. Trong trí nhớ của anh, cô chưa bao giờ chủ động.
"Mèo con, có phải nhớ anh rồi không?" Anh liếm liếm môi cô
"Ừm...sao anh đi lâu thế?" Cô không muốn buông anh ra
"Có việc"
Khương Hà Nhi bất giác nhớ lại chàng thiếu niên với áo sơ mi trắng cẩn thận chăm sóc cho đám mèo hoang trong con hẻm. Kể từ lúc đó, trái tim cô bất giác đập loạn. Cô ôm chặt anh thêm.
Thấy cô dính người, anh đành bế cô vào phòng tắm, giúp cô rửa mặt rồi mang cô xuống phòng ăn. Dù sao cũng đến giờ dùng bữa tối rồi.
"Để em nấu ăn" Cô rời khỏi anh, nhưng anh lại chẳng muốn buông cô ra
Khương Hà Nhi đành để anh ôm. Một lúc lâu sau Lê Tử Trung mới chịu buông cô ra, giúp cô nấu ăn. Muốn nhìn cô lâu thêm một chút. Có anh bên cạnh cô cũng thấy tâm tình ổn hơn. Hai người vừa nấu ăn, vừa trò chuyện.
Sau khi ăn tối, Khương Hà Nhi dọn bát đĩa mang đi rửa. Trong lúc cô đang để bát vào máy rửa thì Lê Tử Trung bước đến, từ phía sau ôm cô vào lòng:
"A...Tử Trung, anh làm em giật mình. Em đang rửa bát!"
Lê Tử Trung hít hà hương thơm quen thuộc, anh thì thầm vào tai cô:
"Hà Nhi, gọi tên anh"
"Tử Trung"
"Gọi nữa đi"
"Tử Trung, Tử Trung..."
Giọng cô thật dễ nghe, có lẽ anh nghe bao nhiêu cũng không đủ. Lại ôm cô chặt thêm.
Khương Hà Nhi không đẩy anh ra, tay vẫn chuyên tâm với bát đĩa, đem chúng lau khô, bỏ vào tủ đựng bát.
"Hà Nhi" Anh gọi
"Có gì sao?"
"Hà Nhi"
"Em đang ở đây mà"
"Hà Nhi, em thật thơm"
Khương Hà Nhi cảm thấy hôm nay Lê Tử Trung thật kì lạ. Anh dính lấy cô như vậy, cô không quen...
"Không phải anh lại muốn nữa chứ? Anh đừng làm loạn, em phải rửa bát. Lát nữa em tắm rồi mặc kệ anh làm loạn"
"Lát nữa anh muốn ôm Hà Nhi ngủ"
Khương Hà Nhi thở ra nhẹ nhõm, nếu ôm ngủ thì không sao.
"Hà Nhi, anh muốn ăn món ngọt"
Khương Hà Nhi mới nhớ ra, mấy ngày nay anh không trở về, cô cũng quên mất không liệt kê món ngọt vào danh sách đồ cần mua, đưa cho vệ sĩ.
"Em quên không chuẩn bị đồ tráng miệng, bây giờ còn sớm, em bảo họ đi mua"
Lê Tử Trung cười nhẹ, giữ cô lại. Chỉ sợ cô đi thật, anh nói:
"Không cần. Ở đây anh có món ngọt rồi"
Khương Hà Nhi cảm giác hai má nóng bừng bừng, hơi thở của người nào đó phả vào tai cô, vì động tình mà nóng bỏng. Anh vậy mà coi cô là món ngọt.
"Đừng đùa nữa, món ngọt này không ngon" Cô đáp
"Rất ngon...cũng chỉ có mình anh ăn được"
"Ngon không?" Lê Tử Trung kiên nhẫn đút từng miếng cho cô
"Ngon" Cô vừa ý gật gật: "Anh không ăn sáng sao?"
"Vừa thức dậy anh đã ăn rồi" Anh thở dài: "Nhưng mà ăn chưa no"
Khương Hà Nhi phẫn uất nhìn anh, cứ có cơ hội là anh lại trêu cô.
Sau khi ăn sáng và uống xong sữa, cô liền đánh một giấc, còn dặn dò anh không được gọi cô dậy. Anh vậy mà cực kì nghe lời, không làm phiền cô.
Lê Tử Trung nhìn Khương Hà Nhi đang chuyên tâm ngủ trên chiếc giường mềm mại. Chỉ có lúc ngủ cô mới tỏ ra yên bình như vậy. Hàng mi cong cong, đôi mắt khép lại, hơi thở đều đều. Anh muốn nhìn cô mãi như vậy, không nhịn được, trong lúc cô ngủ lén hôn lên môi cô.
Lê Tử Trung rời khỏi phòng ngủ, anh đến thư phòng xử lí chút việc. Nhìn ra ngoài cửa kính lớn trong suốt, bên ngoài là vườn hoa nở rộ. Trong một năm qua anh phát hiện cô vẫn hay ngồi trong thư phòng, ánh mắt vừa si mê vừa mong ước nhìn ra ngoài. Chỉ sợ nếu cửa kính không tốt, cô đã sớm đập vỡ kính rồi chạy ra.
Căn biệt thự này của anh được xem như là nhà an toàn. Tất cả cửa sổ đều được che lại bằng lớp kính chất lượng, súng đạn không xuyên qua nổi. Người ở trong không thể ra, ở ngoài không thể vào. Chỉ có mình anh có thể tự do đi lại.
Căn biệt thự này chưa từng cất giấu một ai, căn bản anh không tin tưởng những người đó. Lê Tử Trung chỉ giam Khương Hà Nhi ở đây, tin tưởng cô.
Khương Hà Nhi ngủ một giấc đến tối. Cô tỉnh dậy đã không thấy người đâu nữa, chỉ là bữa tối đã được chuẩn bị hẳn hoi, có tờ giấy ghi chú nếu cô dậy thì ăn tối.
Khương Hà Nhi hụt hẫng, nhưng sao cô lại thấy tiếc vì anh lại đi nhỉ? Là do cô sợ căn biệt thự này quá yên ắng hay là đã sớm sinh ra thứ tình cảm không đứng đắn với người giẫm đạp lên tự do của mình?
Cô rời khỏi giường, bước đến bên cửa sổ được lớp kính dày bọc kín. Nhìn ra ngoài, ánh trăng rất sáng. Cô không biết đây là loại kính gì, mặc cô đục khoét suốt một năm qua vẫn không lấy chút vết xước!
Kết quả là sau hôm đó, Lê Tử Trung đi nhiều ngày mà chưa quay lại. Khương Hà Nhi phải chịu cảnh cô đơn, một mình đi đi lại lại trong biệt thự, không ai trò chuyện với cô. Đến cả vệ sĩ ở cửa cũng đứng im như tượng, cô có nói gì cũng im lặng, chỉ là ngăn cô chạy ra.
Khương Hà Nhi đã chán lắm rồi!
Lê Tử Trung rời đi đến 10 ngày sau mới quay lại. Bây giờ là buổi chiều, chắc là cô đang ngủ. Anh lên phòng chỉ bắt gặp Khương Hà Nhi đang ôm gấu bông anh tặng mà ngủ say sưa. Mấy ngày không gặp anh nhớ cô chết đi được, không chờ thêm mà đặt một nụ hôn lên má cô. Lúc đang ghé sát bỗng cô tỉnh giấc, hai mắt vẫn mơ màng.
Khương Hà Nhi chủ động ôm lấy cổ anh, ngậm lấy môi anh. Anh cũng phối hợp, trao đổi môi lưỡi với cô, tìm kiếm vị ngọt lâu ngày xa cách. Trong trí nhớ của anh, cô chưa bao giờ chủ động.
"Mèo con, có phải nhớ anh rồi không?" Anh liếm liếm môi cô
"Ừm...sao anh đi lâu thế?" Cô không muốn buông anh ra
"Có việc"
Khương Hà Nhi bất giác nhớ lại chàng thiếu niên với áo sơ mi trắng cẩn thận chăm sóc cho đám mèo hoang trong con hẻm. Kể từ lúc đó, trái tim cô bất giác đập loạn. Cô ôm chặt anh thêm.
Thấy cô dính người, anh đành bế cô vào phòng tắm, giúp cô rửa mặt rồi mang cô xuống phòng ăn. Dù sao cũng đến giờ dùng bữa tối rồi.
"Để em nấu ăn" Cô rời khỏi anh, nhưng anh lại chẳng muốn buông cô ra
Khương Hà Nhi đành để anh ôm. Một lúc lâu sau Lê Tử Trung mới chịu buông cô ra, giúp cô nấu ăn. Muốn nhìn cô lâu thêm một chút. Có anh bên cạnh cô cũng thấy tâm tình ổn hơn. Hai người vừa nấu ăn, vừa trò chuyện.
Sau khi ăn tối, Khương Hà Nhi dọn bát đĩa mang đi rửa. Trong lúc cô đang để bát vào máy rửa thì Lê Tử Trung bước đến, từ phía sau ôm cô vào lòng:
"A...Tử Trung, anh làm em giật mình. Em đang rửa bát!"
Lê Tử Trung hít hà hương thơm quen thuộc, anh thì thầm vào tai cô:
"Hà Nhi, gọi tên anh"
"Tử Trung"
"Gọi nữa đi"
"Tử Trung, Tử Trung..."
Giọng cô thật dễ nghe, có lẽ anh nghe bao nhiêu cũng không đủ. Lại ôm cô chặt thêm.
Khương Hà Nhi không đẩy anh ra, tay vẫn chuyên tâm với bát đĩa, đem chúng lau khô, bỏ vào tủ đựng bát.
"Hà Nhi" Anh gọi
"Có gì sao?"
"Hà Nhi"
"Em đang ở đây mà"
"Hà Nhi, em thật thơm"
Khương Hà Nhi cảm thấy hôm nay Lê Tử Trung thật kì lạ. Anh dính lấy cô như vậy, cô không quen...
"Không phải anh lại muốn nữa chứ? Anh đừng làm loạn, em phải rửa bát. Lát nữa em tắm rồi mặc kệ anh làm loạn"
"Lát nữa anh muốn ôm Hà Nhi ngủ"
Khương Hà Nhi thở ra nhẹ nhõm, nếu ôm ngủ thì không sao.
"Hà Nhi, anh muốn ăn món ngọt"
Khương Hà Nhi mới nhớ ra, mấy ngày nay anh không trở về, cô cũng quên mất không liệt kê món ngọt vào danh sách đồ cần mua, đưa cho vệ sĩ.
"Em quên không chuẩn bị đồ tráng miệng, bây giờ còn sớm, em bảo họ đi mua"
Lê Tử Trung cười nhẹ, giữ cô lại. Chỉ sợ cô đi thật, anh nói:
"Không cần. Ở đây anh có món ngọt rồi"
Khương Hà Nhi cảm giác hai má nóng bừng bừng, hơi thở của người nào đó phả vào tai cô, vì động tình mà nóng bỏng. Anh vậy mà coi cô là món ngọt.
"Đừng đùa nữa, món ngọt này không ngon" Cô đáp
"Rất ngon...cũng chỉ có mình anh ăn được"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.