Chương 73: Thành ý
Lê Diệp
17/10/2023
Lê Tử Trung ngay trong đêm rời khỏi biệt thự ngoại ô, quay về nhà
chính Lê gia trong thành phố. Nơi này vô cùng rộng lớn, xa hoa, không
phải ai cũng có thể bước vào.
Anh hằm hằm vào trong, ném áo khoác sang một bên. Lăng Diệp chạy ra, vừa nhìn khuôn mặt như muốn giết người của thiếu chủ, biết ngay là cậu ấy đang tức giận.
Lê Tử Trung ngồi xuống ghế, anh mở ngăn kéo lấy ra một lọ thuốc, định mở nắp nhưng nghĩ gì đó lại bực tức ném đi. Lọ thuốc nhỏ màu trắng lăn đến bên chân Lăng Diệp, ông cúi người nhặt lên:
"Thiếu chủ, có chuyện gì vậy?"
Lăng Diệp vô cùng thắc mắc, theo Quách Nhạn kể lại thì Khương Hà Nhi đã được đưa về rồi, tại sao tâm trạng thiếu chủ lại tồi tự như vậy?
Lê Tử Trung không nói gì, tựa lưng vào ghế đầy suy nghĩ. Anh vừa mệt mỏi lại vừa khó xử. Bác Lăng quan sát anh một hồi lâu, cuối cùng sau một tiếng thở dài anh cũng nói:
"Quản gia, ông sai đầu bếp nấu một ít cháo thịt bò bổ dưỡng, sau đó đem đến cho Hà Nhi"
Từ lúc ở nước D về cô vẫn chưa bỏ gì vào bụng, chắc cũng đói rồi. Dù giận đến đâu anh cũng không nỡ thấy cô chịu đói. Bây giờ anh khó đối mặt với cô. Hồi nãy nhất thời cảm xúc dâng trào mà nặng lời, lại còn túm tóc cô, nghe cô gào cũng không quay lại. Một loạt hành động đáng hổ thẹn kia.
Nhưng tất cả đều do cô tự chuốc!
Anh tức giận, cực kì giận cô. Suốt 3 tháng qua anh vẫn tự lừa mình ngay sau khi xem đoạn camera trong phòng ghi lại, lừa bản thân là Quách Phong đó đã cưỡng ép đưa cô đi. Nhưng khi mang cô trở về, thấy bụng của cô đã nhô ra không thể không tức giận.
"Đã như vậy vì sao còn có thể mang thai?"
Lăng Diệp nghe thiếu chủ nói thì hiểu ngay, ông vừa vui lại vừa lo. Ông biết thiếu chủ không thích thiếu phu nhân mang thai.
Nhưng vẫn chỉ tội nghiệp cô gái nhỏ kia. Được Lê Tử Trung để mắt tất nhiên sung sướng nhưng sẽ không tránh khỏi uất ức mà không phản kháng được.
"Thiếu chủ, Lê gia đã có hậu duệ"
Lê Tử Trung đưa tay chống trán, giọng nói đầy chán ghét mệt mỏi:
"Không phải con tôi...là họ Quách kia. Đã 3 tháng"
(Truyện chỉ được Lê Diệp đăng tải độc quyền trên Novel toon. Chú ý không đọc trên web lậu. Nếu dòng này bị reup, độc giả nhìn thấy hãy tải app ủng hộ tác giả chính. Xin cảm ơn!)
Lăng Diệp mở to hai mắt, ông cố kìm hoảng hốt lên tiếng:
"Xin cậu suy nghĩ kĩ. Thai nhi 3 tháng vừa vặn cô ấy mất tích 3 tháng. Hơn nữa chúng ta đều biết Quách Phong cho dù có thế nào...cũng sẽ không đi quá giới hạn. Nếu đem đứa bé bỏ đi thiếu phu nhân cô ấy nhất định sẽ đau lòng"
"Có đau lòng hay không, cô ấy cũng phải chấp nhận"
Đau lòng hay trái tim tan nát thì vẫn phải ở bên anh thôi. Lần này cô quay về, xa 3 tháng khiến anh quá cực khổ, anh nhất định không để kẻ nào mang cô đi. Phải rất lâu rất lâu, từ khi còn là 1 đứa trẻ cô đã định sẽ là vợ của anh, đã qua nhiều năm anh tất nhiên sẽ không thay đổi ý định.
Lê Tử Trung lại nói ra một câu kiên định như thế. Rõ ràng anh biết đứa bé nhất định không phải kết quả của cô và Quách Phong.
"Có đứa bé cũng là một ý hay. Hồi đó phu nhân sinh thiếu gia ra hoàn toàn là kế hoạch của cố thiếu chủ, chính vì có cậu phu nhân mới không nỡ rời đi. Bây giờ có thể lặp lại lần nữa, dùng đứa nhỏ trói buộc thiếu phu nhân"
Lê Tử Trung lập tức liếc Lăng Diệp đầy sắc bén:
"Ông cảm thấy tôi với bố giống nhau sao? Một kẻ thất bại hèn nhát?"
Không khuyên được thiếu chủ còn thành công chọc giận, Lăng Diệp chỉ có thể cúi đầu xin lỗi.
Đến cả bố ruột cũng không tôn trọng, rốt cuộc còn ai có thể khiến Lê Tử Trung kiêng dè? Đến cả Khương Hà Nhi, người có địa vị cao nhất nhì Lê gia hiện giờ cũng không thể.
***
Ánh sáng hắt vào tấm rèm màu trắng, khiến thân ảnh mảnh mai trên chiếc giường lớn càng thêm nổi bật.
Khương Hà Nhi nhăn mày ngồi dậy. Cô không biết mình đã bị nhốt ở đây bao nhiêu ngày. Cô mệt mỏi, mái tóc dài đã lâu không chải, khuôn mặt nhợt nhạt. Việc đầu tiên cô làm khi thức dậy chính là xoa xoa bụng chấn an, sau đó nhìn ra cánh cửa. Vẫn đóng chặt. Cô vừa co chân tiếng "leng keng" vang dội, sợi dây xích luôn bám trụ ở cố chân càng khiến cô tuyệt vọng.
Cô không thể sống một cuộc đời như vậy. Cho dù phải làm gì cô cũng phải bảo vệ con của cô.
Khương Hà Nhi tiến đến bàn, bữa sáng được đặt ở đó. Xem ra lúc cô ngủ đã có người mang đồ ăn đến, mấy ngày nay đều như vậy. Ác ma kia không muốn gặp cô.
Cô cũng không để bản thân thiệt thòi. Dây xích trải dài trên sàn, đi vào phòng tắm. Lát sau cô đi ra cố gắng ăn sáng. Cô sẽ không để con thiệt thòi. Ở đây lại có kẻ xem con cô là cái gai, không giống ở nhà Quách Phong, mỗi ngày đều được uống sữa dành cho mẹ bầu, đều được dì Chu chăm sóc, được phơi mình trong nắng nhẹ. Bọn họ chỉ lo cả cô và con sẽ không khỏe mạnh.
Nghĩ đến đây lồng ngực cô lại đau nhói. Hôm đó nhiều máu như vậy dì Chu, Tiểu Lý và mọi người có phải đã xảy ra chuyện rồi không? Cô không dám nghĩ đến cảnh đầy máu tanh kia, hễ nghĩ đến lòng sẽ quặn đau. Cô đang ăn mà nước mắt cứ rơi. Có lẽ là do mang thai, không kiềm nổi cảm xúc. Vậy Quách Phong thì sao? Hắn có trốn được không?
***
Đã 4 ngày trôi qua, Lê Tử Trung đều không gặp Khương Hà Nhi lúc cô còn thức. Mỗi đêm đều chờ cô say giấc mới đi vào ngắm cô một chút.
Cao Tuấn từ sau vụ đó lại không rời khỏi Lê Tử Trung, rõ ràng anh ta đã có đường lui. Nhưng anh ta đã thề chết cũng phải theo Lê Tử Trung, dù Quách Nhạn cấm cản.
Sau khi bị Lê Tử Trung phạt, đôi chân vốn linh hoạt của Cao Tuấn đã không còn lành lặn. Giờ anh ta phải chống gậy, đi khập khiễng, sức khỏe đã không còn tốt như xưa. Tuy không thể cầm dao, bắn súng nhưng Lê Tử Trung vẫn cần Cao Tuấn, tất nhiên không bạc đãi. Làm việc cho Lê Tử Trung chính là như vậy, làm tốt sẽ có nhiều đãi ngộ, còn sơ suất sẽ mất mạng.
Lê Tử Trung không ngừng đấu tranh lí trí, cuối cùng không nhịn được hỏi một câu:
"Cao Tuấn, cậu nói vì sao cô ấy lại bỏ chạy? Có phải cô ấy thích Quách Phong không?"
Hiếm khi thấy Lê Tử Trung nói về vấn đề này mà bình tĩnh, Cao Tuấn biết Khương Hà Nhi là điểm yếu của Lê Tử Trung.
"Thiếu chủ, thiếu phu nhân từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương. Cho nên ai đối tốt với cô ấy, cô ấy sẽ dành tình cảm cho người đó nặng hơn."
Nghe Cao Tuấn nói Lê Tử Trung siết chặt tay, trong đầu đang suy nghĩ gì đó.
"Nếu ngài đối tốt với thiếu phu nhân, cô ấy sẽ phụ thuộc vào ngài, yêu ngài nhiều hơn" Cao Tuấn tiếp
Lê Tử Trung chợt mỉm cười, Cao Tuấn thấy nụ cười của thiếu chủ có chút đáng sợ. Chỉ có Lê Tử Trung biết bây giờ anh đang tính toán điều gì.
Yêu sao? Dù thế nào cô cũng chỉ được yêu anh.
(Truyện chỉ đăng độc quyền trên Novel toon)
***
Đêm đó Khương Hà Nhi vốn đang ngủ ngon lành, cô cảm nhận được có ai đó đang làm một loạt hành động trên mặt mình. Cô mở mắt, là Lê Tử Trung. Khuôn mặt anh không chút cảm xúc, thấy cô tỉnh dậy anh vội thu bàn tay đang vuốt ve khuôn mặt cô.
Mấy ngày qua anh vẫn luôn không đến kia mà.
Khương Hà Nhi hoảng hốt ngồi dậy, nắm lấy tay anh như thể vớ được phao cứu sinh, cô tha thiết nói:
"Tử Trung, em biết sai rồi! Làm ơn đừng nhốt em ở đây, em sẽ nghe lời không bỏ chạy nữa. Đừng nhốt em lại!"
Nhốt cô mấy ngày cuối cùng cũng có hiệu quả. Anh nhếch môi khẽ cười.
Anh muốn cô dựa dẫm anh, chỉ cần anh.
"Được rồi, không nhốt em nữa. Ngày mai thả em ra, được không?"
Khương Hà Nhi nghe giọng nói dịu dàng của Lê Tử Trung chợt cảm thấy kì lạ, không giống hôm trước, dọa cô một trận. Anh nói thả cô ra sao?
Cô ngẩng đầu, hai mắt to tròn long lanh nhìn anh, nhưng chưa kịp thắc mắc anh đã cúi người ngậm lấy môi cô. Cái hôn bất ngờ khiến cô theo phản xạ muốn đẩy anh ra nhưng lại không dám.
Anh không ngừng mút lấy cánh môi dưới của cô, cảm nhận hương vị quen thuộc đã xa lâu ngày:
"Hà Nhi, đã lâu như vậy anh rất nhớ em. Giờ thả em ra ngoài có phải nên để lại chút thành ý không? Để anh "yêu" em"
Khương Hà Nhi biết rõ những gì anh nói. Trên đời này làm gì có cuộc trao đổi nào chỉ lời mà không lỗ?
Chiếc váy ngủ trên người cô bị người đàn ông trước mắt tác động, rời khỏi người cô. Cô nhắm mắt, chủ động ôm lấy cổ Lê Tử Trung, đáp lại nụ hôn mãnh liệt của anh.
Dù thế nào đêm nay cũng phải cam chịu.
Anh hằm hằm vào trong, ném áo khoác sang một bên. Lăng Diệp chạy ra, vừa nhìn khuôn mặt như muốn giết người của thiếu chủ, biết ngay là cậu ấy đang tức giận.
Lê Tử Trung ngồi xuống ghế, anh mở ngăn kéo lấy ra một lọ thuốc, định mở nắp nhưng nghĩ gì đó lại bực tức ném đi. Lọ thuốc nhỏ màu trắng lăn đến bên chân Lăng Diệp, ông cúi người nhặt lên:
"Thiếu chủ, có chuyện gì vậy?"
Lăng Diệp vô cùng thắc mắc, theo Quách Nhạn kể lại thì Khương Hà Nhi đã được đưa về rồi, tại sao tâm trạng thiếu chủ lại tồi tự như vậy?
Lê Tử Trung không nói gì, tựa lưng vào ghế đầy suy nghĩ. Anh vừa mệt mỏi lại vừa khó xử. Bác Lăng quan sát anh một hồi lâu, cuối cùng sau một tiếng thở dài anh cũng nói:
"Quản gia, ông sai đầu bếp nấu một ít cháo thịt bò bổ dưỡng, sau đó đem đến cho Hà Nhi"
Từ lúc ở nước D về cô vẫn chưa bỏ gì vào bụng, chắc cũng đói rồi. Dù giận đến đâu anh cũng không nỡ thấy cô chịu đói. Bây giờ anh khó đối mặt với cô. Hồi nãy nhất thời cảm xúc dâng trào mà nặng lời, lại còn túm tóc cô, nghe cô gào cũng không quay lại. Một loạt hành động đáng hổ thẹn kia.
Nhưng tất cả đều do cô tự chuốc!
Anh tức giận, cực kì giận cô. Suốt 3 tháng qua anh vẫn tự lừa mình ngay sau khi xem đoạn camera trong phòng ghi lại, lừa bản thân là Quách Phong đó đã cưỡng ép đưa cô đi. Nhưng khi mang cô trở về, thấy bụng của cô đã nhô ra không thể không tức giận.
"Đã như vậy vì sao còn có thể mang thai?"
Lăng Diệp nghe thiếu chủ nói thì hiểu ngay, ông vừa vui lại vừa lo. Ông biết thiếu chủ không thích thiếu phu nhân mang thai.
Nhưng vẫn chỉ tội nghiệp cô gái nhỏ kia. Được Lê Tử Trung để mắt tất nhiên sung sướng nhưng sẽ không tránh khỏi uất ức mà không phản kháng được.
"Thiếu chủ, Lê gia đã có hậu duệ"
Lê Tử Trung đưa tay chống trán, giọng nói đầy chán ghét mệt mỏi:
"Không phải con tôi...là họ Quách kia. Đã 3 tháng"
(Truyện chỉ được Lê Diệp đăng tải độc quyền trên Novel toon. Chú ý không đọc trên web lậu. Nếu dòng này bị reup, độc giả nhìn thấy hãy tải app ủng hộ tác giả chính. Xin cảm ơn!)
Lăng Diệp mở to hai mắt, ông cố kìm hoảng hốt lên tiếng:
"Xin cậu suy nghĩ kĩ. Thai nhi 3 tháng vừa vặn cô ấy mất tích 3 tháng. Hơn nữa chúng ta đều biết Quách Phong cho dù có thế nào...cũng sẽ không đi quá giới hạn. Nếu đem đứa bé bỏ đi thiếu phu nhân cô ấy nhất định sẽ đau lòng"
"Có đau lòng hay không, cô ấy cũng phải chấp nhận"
Đau lòng hay trái tim tan nát thì vẫn phải ở bên anh thôi. Lần này cô quay về, xa 3 tháng khiến anh quá cực khổ, anh nhất định không để kẻ nào mang cô đi. Phải rất lâu rất lâu, từ khi còn là 1 đứa trẻ cô đã định sẽ là vợ của anh, đã qua nhiều năm anh tất nhiên sẽ không thay đổi ý định.
Lê Tử Trung lại nói ra một câu kiên định như thế. Rõ ràng anh biết đứa bé nhất định không phải kết quả của cô và Quách Phong.
"Có đứa bé cũng là một ý hay. Hồi đó phu nhân sinh thiếu gia ra hoàn toàn là kế hoạch của cố thiếu chủ, chính vì có cậu phu nhân mới không nỡ rời đi. Bây giờ có thể lặp lại lần nữa, dùng đứa nhỏ trói buộc thiếu phu nhân"
Lê Tử Trung lập tức liếc Lăng Diệp đầy sắc bén:
"Ông cảm thấy tôi với bố giống nhau sao? Một kẻ thất bại hèn nhát?"
Không khuyên được thiếu chủ còn thành công chọc giận, Lăng Diệp chỉ có thể cúi đầu xin lỗi.
Đến cả bố ruột cũng không tôn trọng, rốt cuộc còn ai có thể khiến Lê Tử Trung kiêng dè? Đến cả Khương Hà Nhi, người có địa vị cao nhất nhì Lê gia hiện giờ cũng không thể.
***
Ánh sáng hắt vào tấm rèm màu trắng, khiến thân ảnh mảnh mai trên chiếc giường lớn càng thêm nổi bật.
Khương Hà Nhi nhăn mày ngồi dậy. Cô không biết mình đã bị nhốt ở đây bao nhiêu ngày. Cô mệt mỏi, mái tóc dài đã lâu không chải, khuôn mặt nhợt nhạt. Việc đầu tiên cô làm khi thức dậy chính là xoa xoa bụng chấn an, sau đó nhìn ra cánh cửa. Vẫn đóng chặt. Cô vừa co chân tiếng "leng keng" vang dội, sợi dây xích luôn bám trụ ở cố chân càng khiến cô tuyệt vọng.
Cô không thể sống một cuộc đời như vậy. Cho dù phải làm gì cô cũng phải bảo vệ con của cô.
Khương Hà Nhi tiến đến bàn, bữa sáng được đặt ở đó. Xem ra lúc cô ngủ đã có người mang đồ ăn đến, mấy ngày nay đều như vậy. Ác ma kia không muốn gặp cô.
Cô cũng không để bản thân thiệt thòi. Dây xích trải dài trên sàn, đi vào phòng tắm. Lát sau cô đi ra cố gắng ăn sáng. Cô sẽ không để con thiệt thòi. Ở đây lại có kẻ xem con cô là cái gai, không giống ở nhà Quách Phong, mỗi ngày đều được uống sữa dành cho mẹ bầu, đều được dì Chu chăm sóc, được phơi mình trong nắng nhẹ. Bọn họ chỉ lo cả cô và con sẽ không khỏe mạnh.
Nghĩ đến đây lồng ngực cô lại đau nhói. Hôm đó nhiều máu như vậy dì Chu, Tiểu Lý và mọi người có phải đã xảy ra chuyện rồi không? Cô không dám nghĩ đến cảnh đầy máu tanh kia, hễ nghĩ đến lòng sẽ quặn đau. Cô đang ăn mà nước mắt cứ rơi. Có lẽ là do mang thai, không kiềm nổi cảm xúc. Vậy Quách Phong thì sao? Hắn có trốn được không?
***
Đã 4 ngày trôi qua, Lê Tử Trung đều không gặp Khương Hà Nhi lúc cô còn thức. Mỗi đêm đều chờ cô say giấc mới đi vào ngắm cô một chút.
Cao Tuấn từ sau vụ đó lại không rời khỏi Lê Tử Trung, rõ ràng anh ta đã có đường lui. Nhưng anh ta đã thề chết cũng phải theo Lê Tử Trung, dù Quách Nhạn cấm cản.
Sau khi bị Lê Tử Trung phạt, đôi chân vốn linh hoạt của Cao Tuấn đã không còn lành lặn. Giờ anh ta phải chống gậy, đi khập khiễng, sức khỏe đã không còn tốt như xưa. Tuy không thể cầm dao, bắn súng nhưng Lê Tử Trung vẫn cần Cao Tuấn, tất nhiên không bạc đãi. Làm việc cho Lê Tử Trung chính là như vậy, làm tốt sẽ có nhiều đãi ngộ, còn sơ suất sẽ mất mạng.
Lê Tử Trung không ngừng đấu tranh lí trí, cuối cùng không nhịn được hỏi một câu:
"Cao Tuấn, cậu nói vì sao cô ấy lại bỏ chạy? Có phải cô ấy thích Quách Phong không?"
Hiếm khi thấy Lê Tử Trung nói về vấn đề này mà bình tĩnh, Cao Tuấn biết Khương Hà Nhi là điểm yếu của Lê Tử Trung.
"Thiếu chủ, thiếu phu nhân từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương. Cho nên ai đối tốt với cô ấy, cô ấy sẽ dành tình cảm cho người đó nặng hơn."
Nghe Cao Tuấn nói Lê Tử Trung siết chặt tay, trong đầu đang suy nghĩ gì đó.
"Nếu ngài đối tốt với thiếu phu nhân, cô ấy sẽ phụ thuộc vào ngài, yêu ngài nhiều hơn" Cao Tuấn tiếp
Lê Tử Trung chợt mỉm cười, Cao Tuấn thấy nụ cười của thiếu chủ có chút đáng sợ. Chỉ có Lê Tử Trung biết bây giờ anh đang tính toán điều gì.
Yêu sao? Dù thế nào cô cũng chỉ được yêu anh.
(Truyện chỉ đăng độc quyền trên Novel toon)
***
Đêm đó Khương Hà Nhi vốn đang ngủ ngon lành, cô cảm nhận được có ai đó đang làm một loạt hành động trên mặt mình. Cô mở mắt, là Lê Tử Trung. Khuôn mặt anh không chút cảm xúc, thấy cô tỉnh dậy anh vội thu bàn tay đang vuốt ve khuôn mặt cô.
Mấy ngày qua anh vẫn luôn không đến kia mà.
Khương Hà Nhi hoảng hốt ngồi dậy, nắm lấy tay anh như thể vớ được phao cứu sinh, cô tha thiết nói:
"Tử Trung, em biết sai rồi! Làm ơn đừng nhốt em ở đây, em sẽ nghe lời không bỏ chạy nữa. Đừng nhốt em lại!"
Nhốt cô mấy ngày cuối cùng cũng có hiệu quả. Anh nhếch môi khẽ cười.
Anh muốn cô dựa dẫm anh, chỉ cần anh.
"Được rồi, không nhốt em nữa. Ngày mai thả em ra, được không?"
Khương Hà Nhi nghe giọng nói dịu dàng của Lê Tử Trung chợt cảm thấy kì lạ, không giống hôm trước, dọa cô một trận. Anh nói thả cô ra sao?
Cô ngẩng đầu, hai mắt to tròn long lanh nhìn anh, nhưng chưa kịp thắc mắc anh đã cúi người ngậm lấy môi cô. Cái hôn bất ngờ khiến cô theo phản xạ muốn đẩy anh ra nhưng lại không dám.
Anh không ngừng mút lấy cánh môi dưới của cô, cảm nhận hương vị quen thuộc đã xa lâu ngày:
"Hà Nhi, đã lâu như vậy anh rất nhớ em. Giờ thả em ra ngoài có phải nên để lại chút thành ý không? Để anh "yêu" em"
Khương Hà Nhi biết rõ những gì anh nói. Trên đời này làm gì có cuộc trao đổi nào chỉ lời mà không lỗ?
Chiếc váy ngủ trên người cô bị người đàn ông trước mắt tác động, rời khỏi người cô. Cô nhắm mắt, chủ động ôm lấy cổ Lê Tử Trung, đáp lại nụ hôn mãnh liệt của anh.
Dù thế nào đêm nay cũng phải cam chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.