Chương 90: Không thiếu nữ nhân
BTNLing
07/08/2024
Khi này, Mặc Kỳ Dực xoay người muốn rời đi. Bộ dạng nóng vội khiến người khác không quen. Nhưng Cẩn Nghiêm rất nhanh liền giữ lại.
"Anh vội vàng gì chứ, anh em lâu ngày mới gặp nhau cùng hàn thuyên. Hay anh lại như anh Thâm, rõ ràng có nữ nhân bên cạnh, nhưng trong lòng cứ giữ hình bóng khác?"
Trình Thâm nghe nhắc tên mình, bộ dạng hơi chột dạ, nhưng rất nhanh giữ vẫn phong thái, không mang dáng vẻ lo sợ tiếp tục đáp lời.
"Nữ nhân nhiều như thế cũng chỉ mua vui, còn về hình bóng kia, không đáng nhắc đến, đối với anh không đáng một đồng." (1
"Anh chắc chắn chứ?"
Cẩn Nghiêm nghi hoặc hỏi lại. Khi này Mặc Kỳ Dực đã bình thản đáp lời.
"Thứ không thiếu là tiền, lần sau cậu hạn chế nói những vấn đề vô dụng như thế. Tôi cũng không hề thiếu nữ nhân."
Trình Thâm được Mặc Kỳ Dực đỡ một câu, nhàn nhạt dựa lưng ra sau nhàn tản nhấp rượu.
Chỉ là khi này, nơi bóng cửa hiện lên thân ảnh nhỏ nhắn của một cô gái mặc chiếc váy dài đơn thuần, mái tóc ướt rũ, đôi mắt long lanh thuần khiết đang ngước vào. Chiếc váy chỉ là hai dây, trông đơn giản đôi chút hở, vừa vặn nhưng đủ để phô họa đường nét mê người xinh đẹp của một thiếu nữ đơn thuần.
Trong lúc chưa kịp định thần, Mặc Kỳ Dực tức giận nghiến răng lớn giọng ra lệnh.
"Các cậu xoay mặt đi hướng khác cho tôi!"
Người đàn ông di chuyển rất nhanh, cứ thế bế phắt thân ảnh nhỏ bé rời đi, vọng lại còn tiếng cửa đóng cái rầm.
Căn phòng vang tiếng bật cười của Cẩn Nghiêm.
"Vẫn là lão đại khởi xướng, vả mặt rất nhanh, không hổ là đàn anh đứng đầu!"
Cẩn Nghiêm làm vẻ không liên quan đến mình, ung dung nhấp rượu. Cậu hoàn toàn nhận ra, đó chính là nữ nhân bên cạnh Mặc Kỳ Dực lúc trước.
"Xem ra chuẩn bị có thêm một người tự vả mặt giống anh rồi anh Thâm."
Trình Thâm thì tự cao tự đại, Mặc Kỳ Dực kiêu ngạo. Thử hỏi mấy ai dám lớn giọng khẳng định bản thân có người trong lòng, hay căn bản cũng chỉ qua loa che đậy không dám khẳng định mình đã phải lòng một người như thế.
Chai rượu lần nữa được rót tiếp ra ly, Cẩn Nghiêm đưa đến cho Trình Thâm, cẩn trọng lên tiếng.
"Đợt vừa rồi anh có chuyến công tác đến Paris, vắng mặt một thời gian, em đoán nơi đó có mỹ nhân giữ chân anh lại."
Trình Thâm suy tư nhìn chất rượu đỏ sóng sánh trong ly, dường như cũng không giấu nổi tâm tư. Quả thật một thời gian dài vắng mặt, chỉ bởi gặp lại người con gái kia.
Tính cách Trình Thâm không kiên nhẫn, cũng chẳng bao giờ hứng thú ở những nơi vô vị bàn chuyện, kết thúc công việc liền trở về. Nếu có thể níu chân, chắc chắn cũng chỉ bởi vì liên quan đến những ký ức gợi nhớ.
Khi Lộ Tĩnh tắm xong, đã có người hầu tiến vào đưa đồ. Ban đầu cô gái nhỏ vốn dự định mặc đồ bản thân để không phải suy nghĩ, nhưng người hầu nhận lệnh Mặc Kỳ Dực chuẩn bị riêng đồ cho cô, cứ thế ép buộc mặc vào.
Chiếc váy của Mặc Kỳ Dực rất đắt tiền, Lộ Tĩnh vừa nhìn đã đoán được. Bề ngoài cấu trúc chiếc váy đơn giản, họa tiết trơn lại có phần hở hang. Cô thật không hiểu, mắt thẩm mỹ người đàn ông như Mặc Kỳ Dực tại sao lại có hứng thú với những thứ này.
Nếu thích hắn cũng có thể tự mặt, lại cứ bắt ép cô.
Nhưng chỉ Mặc Kỳ Dực mới đoán được, bởi đây là đồ người đàn ông tự tay lựa cho cô. Nên hắn muốn cô phải mặc.
Ngay khi thay xong, lần nữa người hầu căn dặn đi tìm Mặc Kỳ Dực nơi khoan phòng chất rượu. Lộ Tĩnh không có sự lựa chọn, chỉ nhu thuận nghe lời mà đi theo.
Phòng nơi đây rất nhiều, trông dư thừa. Nhưng vốn dĩ cũng đều là phong cách sống xa hoa của người giàu, chỉ được quyền hơn chứ không thể thiếu.
Thời điểm thấy ánh sáng le lói nơi căn phòng cùng giọng vài người đàn ông, Lộ Tĩnh có chút hoảng vì lo sợ Mặc Kỳ Dực có ý đồ. Khoảnh khắc cô liều mình ngó đầu vào, trông thấy ba con người độc tôn đang ngồi, ngoài Mặc Kỳ Dực ra trong đó còn có một người tương đối quen mắt, nhưng chưa kịp định thần đã thấy Mặc Kỳ Dực tức giận đi ra, cứ thế liền ôm chặt cô trong lòng, thẳng bước đi về phòng.
Lộ Tĩnh hoảng loạn, đã nghe thấy giọng nói tức giận của Mặc Kỳ Dực vang lên.
"Mặc như thế này ra ngoài, em muốn để ai xem."
Lộ Tĩnh ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt đầy sự chiếm hữu. Giống như việc món đồ yêu thích của bản thân vừa bị kẻ khác dòm thấy. Cô hoảng sợ né tránh tầm mắt, nhỏ giọng bào chữa.
"Ngài sai dặn người bảo tôi kiếm ngài."
Nhìn cô hoảng sợ né tránh, chẳng hiểu sao trong lòng Mặc Kỳ Dực dâng lên sự chột dạ. Người đàn ông cuối cùng cố kiềm nén, hạ thấp tông giọng xuống.
"Ngủ đi, một lát tôi sẽ quay lại, đừng đi đâu hết."
Nhưng trước khi đi, vẫn không quên cúi người hôn lên đôi môi nhỏ. Bàn tay luồn qua mái tóc ướt, rõ ràng chỉ vừa mới tắm xong. Người đàn ông vớ tấm khăn khô đặt lên đầu, lên tiếng nhắc nhở.
"Sấy tóc đi."
Dứt câu, người đàn ông cũng rời đi. Căn phòng chốc lát vắng lặng.
Lộ Tĩnh không ngủ được, nhìn mái tóc thấm ướt. Cô lại nhìn khung cửa số đóng kín, dường như căn phòng này cửa sổ chưa bao giờ được mở, nên trông rất ngột ngạt.
Vội vàng di chuyển, Lộ Tĩnh tìm nút khóa, rất nhanh ô cửa sổ được mở ra, làn gió lạnh đặc trưng của màn đêm xen vào, thoang thoảng mùi hương cây cỏ trong lành, không có chút mùi khói bụi nào.
Ánh mắt long lanh nhìn vầng trăng treo vằng vặc, thân hình mảnh mai cứ thế đứng, mặc kệ từng cơn gió lạnh lùa đến khiến bả vai nhỏ hơi run lên.
Thời điểm Mặc Kỳ Dực quay trở lại đã hơn một tiếng sau, nhìn cô gái nhỏ đứng bên khung cửa. Trong lòng người đàn ông tràn đầy loại cảm xúc khó nói thành lời.
Hắn có chút không muốn chạm, sợ bóng dáng nhỏ đột ngột mất đi. Cô tựa hồ là tinh linh xinh đẹp vậy.
Suy nghĩ loé lên, chính Mặc Kỳ Dực cũng không hiểu. Hiện giờ cô là người của hắn, chỉ được phép thuộc về hắn mà thôi!
Người đàn ông di chuyển lại gần, dùng vòng tay rắn chắc ôm trọn cô lại. Vùi đầu vào mái tóc, khi này đã được cơn gió hong khô. Thoang thoảng mùi rượu nồng, hắn cũng vừa dùng rượu xong.
"Ngủ thôi."
Lộ Tĩnh không phản kháng cái ôm, nhung vẫn lên tiếng nhắc nhở.
"Tôi đến ngày."
"Tôi biết, tôi sẽ không làm gì em."
Cứ thế, ôm gọn cô gái nhỏ vào lòng, hai người dần dần chìm vào giấc ngủ sâu giữa màn đêm tĩnh lặng.
"Anh vội vàng gì chứ, anh em lâu ngày mới gặp nhau cùng hàn thuyên. Hay anh lại như anh Thâm, rõ ràng có nữ nhân bên cạnh, nhưng trong lòng cứ giữ hình bóng khác?"
Trình Thâm nghe nhắc tên mình, bộ dạng hơi chột dạ, nhưng rất nhanh giữ vẫn phong thái, không mang dáng vẻ lo sợ tiếp tục đáp lời.
"Nữ nhân nhiều như thế cũng chỉ mua vui, còn về hình bóng kia, không đáng nhắc đến, đối với anh không đáng một đồng." (1
"Anh chắc chắn chứ?"
Cẩn Nghiêm nghi hoặc hỏi lại. Khi này Mặc Kỳ Dực đã bình thản đáp lời.
"Thứ không thiếu là tiền, lần sau cậu hạn chế nói những vấn đề vô dụng như thế. Tôi cũng không hề thiếu nữ nhân."
Trình Thâm được Mặc Kỳ Dực đỡ một câu, nhàn nhạt dựa lưng ra sau nhàn tản nhấp rượu.
Chỉ là khi này, nơi bóng cửa hiện lên thân ảnh nhỏ nhắn của một cô gái mặc chiếc váy dài đơn thuần, mái tóc ướt rũ, đôi mắt long lanh thuần khiết đang ngước vào. Chiếc váy chỉ là hai dây, trông đơn giản đôi chút hở, vừa vặn nhưng đủ để phô họa đường nét mê người xinh đẹp của một thiếu nữ đơn thuần.
Trong lúc chưa kịp định thần, Mặc Kỳ Dực tức giận nghiến răng lớn giọng ra lệnh.
"Các cậu xoay mặt đi hướng khác cho tôi!"
Người đàn ông di chuyển rất nhanh, cứ thế bế phắt thân ảnh nhỏ bé rời đi, vọng lại còn tiếng cửa đóng cái rầm.
Căn phòng vang tiếng bật cười của Cẩn Nghiêm.
"Vẫn là lão đại khởi xướng, vả mặt rất nhanh, không hổ là đàn anh đứng đầu!"
Cẩn Nghiêm làm vẻ không liên quan đến mình, ung dung nhấp rượu. Cậu hoàn toàn nhận ra, đó chính là nữ nhân bên cạnh Mặc Kỳ Dực lúc trước.
"Xem ra chuẩn bị có thêm một người tự vả mặt giống anh rồi anh Thâm."
Trình Thâm thì tự cao tự đại, Mặc Kỳ Dực kiêu ngạo. Thử hỏi mấy ai dám lớn giọng khẳng định bản thân có người trong lòng, hay căn bản cũng chỉ qua loa che đậy không dám khẳng định mình đã phải lòng một người như thế.
Chai rượu lần nữa được rót tiếp ra ly, Cẩn Nghiêm đưa đến cho Trình Thâm, cẩn trọng lên tiếng.
"Đợt vừa rồi anh có chuyến công tác đến Paris, vắng mặt một thời gian, em đoán nơi đó có mỹ nhân giữ chân anh lại."
Trình Thâm suy tư nhìn chất rượu đỏ sóng sánh trong ly, dường như cũng không giấu nổi tâm tư. Quả thật một thời gian dài vắng mặt, chỉ bởi gặp lại người con gái kia.
Tính cách Trình Thâm không kiên nhẫn, cũng chẳng bao giờ hứng thú ở những nơi vô vị bàn chuyện, kết thúc công việc liền trở về. Nếu có thể níu chân, chắc chắn cũng chỉ bởi vì liên quan đến những ký ức gợi nhớ.
Khi Lộ Tĩnh tắm xong, đã có người hầu tiến vào đưa đồ. Ban đầu cô gái nhỏ vốn dự định mặc đồ bản thân để không phải suy nghĩ, nhưng người hầu nhận lệnh Mặc Kỳ Dực chuẩn bị riêng đồ cho cô, cứ thế ép buộc mặc vào.
Chiếc váy của Mặc Kỳ Dực rất đắt tiền, Lộ Tĩnh vừa nhìn đã đoán được. Bề ngoài cấu trúc chiếc váy đơn giản, họa tiết trơn lại có phần hở hang. Cô thật không hiểu, mắt thẩm mỹ người đàn ông như Mặc Kỳ Dực tại sao lại có hứng thú với những thứ này.
Nếu thích hắn cũng có thể tự mặt, lại cứ bắt ép cô.
Nhưng chỉ Mặc Kỳ Dực mới đoán được, bởi đây là đồ người đàn ông tự tay lựa cho cô. Nên hắn muốn cô phải mặc.
Ngay khi thay xong, lần nữa người hầu căn dặn đi tìm Mặc Kỳ Dực nơi khoan phòng chất rượu. Lộ Tĩnh không có sự lựa chọn, chỉ nhu thuận nghe lời mà đi theo.
Phòng nơi đây rất nhiều, trông dư thừa. Nhưng vốn dĩ cũng đều là phong cách sống xa hoa của người giàu, chỉ được quyền hơn chứ không thể thiếu.
Thời điểm thấy ánh sáng le lói nơi căn phòng cùng giọng vài người đàn ông, Lộ Tĩnh có chút hoảng vì lo sợ Mặc Kỳ Dực có ý đồ. Khoảnh khắc cô liều mình ngó đầu vào, trông thấy ba con người độc tôn đang ngồi, ngoài Mặc Kỳ Dực ra trong đó còn có một người tương đối quen mắt, nhưng chưa kịp định thần đã thấy Mặc Kỳ Dực tức giận đi ra, cứ thế liền ôm chặt cô trong lòng, thẳng bước đi về phòng.
Lộ Tĩnh hoảng loạn, đã nghe thấy giọng nói tức giận của Mặc Kỳ Dực vang lên.
"Mặc như thế này ra ngoài, em muốn để ai xem."
Lộ Tĩnh ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt đầy sự chiếm hữu. Giống như việc món đồ yêu thích của bản thân vừa bị kẻ khác dòm thấy. Cô hoảng sợ né tránh tầm mắt, nhỏ giọng bào chữa.
"Ngài sai dặn người bảo tôi kiếm ngài."
Nhìn cô hoảng sợ né tránh, chẳng hiểu sao trong lòng Mặc Kỳ Dực dâng lên sự chột dạ. Người đàn ông cuối cùng cố kiềm nén, hạ thấp tông giọng xuống.
"Ngủ đi, một lát tôi sẽ quay lại, đừng đi đâu hết."
Nhưng trước khi đi, vẫn không quên cúi người hôn lên đôi môi nhỏ. Bàn tay luồn qua mái tóc ướt, rõ ràng chỉ vừa mới tắm xong. Người đàn ông vớ tấm khăn khô đặt lên đầu, lên tiếng nhắc nhở.
"Sấy tóc đi."
Dứt câu, người đàn ông cũng rời đi. Căn phòng chốc lát vắng lặng.
Lộ Tĩnh không ngủ được, nhìn mái tóc thấm ướt. Cô lại nhìn khung cửa số đóng kín, dường như căn phòng này cửa sổ chưa bao giờ được mở, nên trông rất ngột ngạt.
Vội vàng di chuyển, Lộ Tĩnh tìm nút khóa, rất nhanh ô cửa sổ được mở ra, làn gió lạnh đặc trưng của màn đêm xen vào, thoang thoảng mùi hương cây cỏ trong lành, không có chút mùi khói bụi nào.
Ánh mắt long lanh nhìn vầng trăng treo vằng vặc, thân hình mảnh mai cứ thế đứng, mặc kệ từng cơn gió lạnh lùa đến khiến bả vai nhỏ hơi run lên.
Thời điểm Mặc Kỳ Dực quay trở lại đã hơn một tiếng sau, nhìn cô gái nhỏ đứng bên khung cửa. Trong lòng người đàn ông tràn đầy loại cảm xúc khó nói thành lời.
Hắn có chút không muốn chạm, sợ bóng dáng nhỏ đột ngột mất đi. Cô tựa hồ là tinh linh xinh đẹp vậy.
Suy nghĩ loé lên, chính Mặc Kỳ Dực cũng không hiểu. Hiện giờ cô là người của hắn, chỉ được phép thuộc về hắn mà thôi!
Người đàn ông di chuyển lại gần, dùng vòng tay rắn chắc ôm trọn cô lại. Vùi đầu vào mái tóc, khi này đã được cơn gió hong khô. Thoang thoảng mùi rượu nồng, hắn cũng vừa dùng rượu xong.
"Ngủ thôi."
Lộ Tĩnh không phản kháng cái ôm, nhung vẫn lên tiếng nhắc nhở.
"Tôi đến ngày."
"Tôi biết, tôi sẽ không làm gì em."
Cứ thế, ôm gọn cô gái nhỏ vào lòng, hai người dần dần chìm vào giấc ngủ sâu giữa màn đêm tĩnh lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.