Chương 119: Một kiếp người
BTNLing
16/08/2024
Người hầu đứng bên ngoài canh gác, tiến hành đi qua lại. Cứ cách mười lăm phút liền mở cửa một lần.
Gần như đến tối khuya, Lộ Tĩnh mới tỉnh dậy. Cả người trống rỗng về mọi mặt, ánh mắt vô hồn nhìn xung quanh.
Cảm giác như thể, bản thân vừa trải qua một kiếp người dài đằng đăng. Mọi đau đớn trên thế gian này, cứ dồn ép bắt cô đối diện.
Tiếng cửa phòng vang lên, Lộ Tĩnh sinh sự đề phòng. Cho đến khi người hầu ngó đầu vô, thấy cô đã tỉnh thì bộ dạng mừng rỡ.
"Cô Lộ, cô tỉnh rồi. Bây giờ cô dùng bữa nhé!"
"Không... cần."
Lộ Tĩnh muốn nói, nhưng nhận ra giọng khô khan không có lấy một ngụm nước. Mái tóc bù xù, gương mặt nhợt nhạt, không khác gì một kẻ tàn tạ.
Ăn làm gì nữa, cô không có tâm trạng để ăn.
Người hầu không quan tâm, cứ thế bưng một bát cháo lỏng vào vẫn đầy khói. Lộ Tĩnh muốn đẩy ra, người hầu cứ thế liền quỳ trước mặt cô, dập đầu liên tục.
"Xin cô, cô ăn đi. Nếu cô đã tỉnh mà không ăn, tôi chắc chắn sẽ bị trừng phạt vì không làm tròn trách nhiệm."
Điệu bộ đó khiến Lộ Tĩnh phát hoảng, vội vàng vươn tay ngăn cản.
"Được, tôi ăn."
Người hầu ngẩng nhìn cô, gương mặt tràn đầy rạng rỡ. Cứ thế đưa bát cháo đến.
Lộ Tĩnh muốn cầm chiếc muỗng, vừa hay phát hiện bàn tay được băng bó lại, băng gạc quấn đầy đặn nơi đầu ngón tay. Trái tim cô nhói lên từng đợt.
Thế nhưng vừa cầm, bỗng chốc bàn tay run rẩy, lực tay yếu ớt khiến cô buông xuống.
"Tôi đút cho cô nhé."
Nữ hầu vẫn tương đối trẻ, có lẽ chỉ ngang tuổi cô hoặc bé hơn một xíu, hiện giờ đôi mắt nhìn cô như thể tràn đầy thương xót.
Từng muỗng cháo vào miệng, Lộ Tĩnh khó khăn nuốt xuống, rõ là thức ăn dạng lỏng, sao cô lại thấy khô khan khó nuốt đến cái mức này rồi?
Nhưng rồi, cô vẫn rất phối hợp miễn cưỡng ăn hết.
Nữ hầu gương mặt vui vẻ, vội vàng cầm bát cháo rời đi. Trước khi đi vẫn mỉm cười nói với cô.
"Cô đợi một chút, tôi đem hoa quả vào."
Khi nữ hầu rời đi, Lộ Tĩnh vươn tay khẽ xoa đầu ngó nghiêng khắp nơi. Mọi thứ xung quanh đã được dọn dẹp, khác với khoảnh khắc khi cô vẫn còn làm loạn.
Mãi lâu sau, khi nữ hầu trở lại. Trên tay cầm lấy một khay táo và chùm nho chất đầy. Ánh mắt Lộ Tĩnh bất giác rơi vào con dao sắc bén, trong lòng một loạt suy nghĩ dần dâng lên.
Nữ hầu ngồi bên cạnh, gương mặt vẫn cứ ngây thơ chẳng hay suy nghĩ của cô. Bàn tay gọt vỏ táo, còn không ngừng kể cô nghe câu chuyện.
"Cô Lộ biết không, ông chủ đã chăm sóc cô suốt quá trình cô ngủ đấy."
"Thời điểm ngài ấy rời đi, tôi thấy rất nhiều quầng thâm, có lẽ ngài ấy đã không hề ngủ vì chăm sóc cô."
Lộ Tĩnh không đoái hoài đến câu chuyện, cô nhìn con dao trong tay nữ hầu, vội vàng lên tiếng.
"Tôi muốn gọt táo."
Nữ hầu nhìn cô, động thái hơi e dè, chắc chắn đáp án sẽ là không muốn đưa.
"Tay cô đã bị thương, cô chắc cô gọt được không?"
"Được, đưa đây."
Nữ hầu đắn đo một lúc, nhưng Lộ Tĩnh không muốn nghĩ nhiều lập tức giật lại khiến cô ta hơi hoảng. Đến lúc này, cô ta mới nhận ra sơ suất này.
"Cô Lộ đưa tôi, đừng tự làm mình bị thương."
Nữ hầu tiến lại gần nhưng Lộ Tĩnh gần như không có ý định, lập tức chĩa thẳng vào, gắn giọng lên.
"Đừng động đến tôi."
Lộ Tĩnh nhìn đăm đăm con dao, cô biết, nơi căn phòng này gắn rất nhiều camera. Cô cũng phần nào đoán được,
Mặc Kỳ Dực nếu thấy điều này sẽ trở lại.
Dựa vào đâu lại nghĩ rằng Mặc Kỳ Dực sẽ trở lại.
Người đàn ông này lo lắng cho cô!
Lộ Tĩnh bừng tỉnh vì suy nghĩ của chính bản thân, cô cũng biết được Mặc Kỳ Dực yêu cô. Còn nhiều đến mức nào, cô không dám tưởng tượng.
Quả thật, không lâu sau bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vã, không lâu sau cửa phòng được mở ra, Mặc Kỳ Dực tràn đầy hoảng hốt nhìn cô.
Nữ hầu thấy Mặc Kỳ Dực, gương mặt cắt không còn giọt máu, lập tức quỳ rạp xuống.
"Cút!"
Ngudi dan Ong tic gian gan giong quat thao, nนี ha hot hoang ma rdi di, tham chi budc chan voi va den nga lan
ra trên sàn.
Lộ Tĩnh ánh mắt tràn đầy sự bình thản, bàn tay vẫn cầm lấy con dao, còn ngước lên đối diện với đôi mắt ngừoi đàn ông
Sự giám sát 24/24 này, không để cô có thể nghĩ quẩn. Mặc Kỳ Dực chắc chắn là đang sợ, cô sẽ không cẩn thận mà làm ra việc gì đó.
Mà căn phòng này, những việc làm ngu ngốc lục tìm tư liệu lúc trước, đều bị người đàn ông nhìn thấu từng chút một.
Căn phòng hiện tại chỉ còn có hai người.
Mặc Kỳ Dực từng bước tiến lại, giọng nói trở nên dồn dập khi thấy cô cầm con dao muốn chơi đùa.
"Em muốn làm gì, buông nó xuống ngay."
Gần như đến tối khuya, Lộ Tĩnh mới tỉnh dậy. Cả người trống rỗng về mọi mặt, ánh mắt vô hồn nhìn xung quanh.
Cảm giác như thể, bản thân vừa trải qua một kiếp người dài đằng đăng. Mọi đau đớn trên thế gian này, cứ dồn ép bắt cô đối diện.
Tiếng cửa phòng vang lên, Lộ Tĩnh sinh sự đề phòng. Cho đến khi người hầu ngó đầu vô, thấy cô đã tỉnh thì bộ dạng mừng rỡ.
"Cô Lộ, cô tỉnh rồi. Bây giờ cô dùng bữa nhé!"
"Không... cần."
Lộ Tĩnh muốn nói, nhưng nhận ra giọng khô khan không có lấy một ngụm nước. Mái tóc bù xù, gương mặt nhợt nhạt, không khác gì một kẻ tàn tạ.
Ăn làm gì nữa, cô không có tâm trạng để ăn.
Người hầu không quan tâm, cứ thế bưng một bát cháo lỏng vào vẫn đầy khói. Lộ Tĩnh muốn đẩy ra, người hầu cứ thế liền quỳ trước mặt cô, dập đầu liên tục.
"Xin cô, cô ăn đi. Nếu cô đã tỉnh mà không ăn, tôi chắc chắn sẽ bị trừng phạt vì không làm tròn trách nhiệm."
Điệu bộ đó khiến Lộ Tĩnh phát hoảng, vội vàng vươn tay ngăn cản.
"Được, tôi ăn."
Người hầu ngẩng nhìn cô, gương mặt tràn đầy rạng rỡ. Cứ thế đưa bát cháo đến.
Lộ Tĩnh muốn cầm chiếc muỗng, vừa hay phát hiện bàn tay được băng bó lại, băng gạc quấn đầy đặn nơi đầu ngón tay. Trái tim cô nhói lên từng đợt.
Thế nhưng vừa cầm, bỗng chốc bàn tay run rẩy, lực tay yếu ớt khiến cô buông xuống.
"Tôi đút cho cô nhé."
Nữ hầu vẫn tương đối trẻ, có lẽ chỉ ngang tuổi cô hoặc bé hơn một xíu, hiện giờ đôi mắt nhìn cô như thể tràn đầy thương xót.
Từng muỗng cháo vào miệng, Lộ Tĩnh khó khăn nuốt xuống, rõ là thức ăn dạng lỏng, sao cô lại thấy khô khan khó nuốt đến cái mức này rồi?
Nhưng rồi, cô vẫn rất phối hợp miễn cưỡng ăn hết.
Nữ hầu gương mặt vui vẻ, vội vàng cầm bát cháo rời đi. Trước khi đi vẫn mỉm cười nói với cô.
"Cô đợi một chút, tôi đem hoa quả vào."
Khi nữ hầu rời đi, Lộ Tĩnh vươn tay khẽ xoa đầu ngó nghiêng khắp nơi. Mọi thứ xung quanh đã được dọn dẹp, khác với khoảnh khắc khi cô vẫn còn làm loạn.
Mãi lâu sau, khi nữ hầu trở lại. Trên tay cầm lấy một khay táo và chùm nho chất đầy. Ánh mắt Lộ Tĩnh bất giác rơi vào con dao sắc bén, trong lòng một loạt suy nghĩ dần dâng lên.
Nữ hầu ngồi bên cạnh, gương mặt vẫn cứ ngây thơ chẳng hay suy nghĩ của cô. Bàn tay gọt vỏ táo, còn không ngừng kể cô nghe câu chuyện.
"Cô Lộ biết không, ông chủ đã chăm sóc cô suốt quá trình cô ngủ đấy."
"Thời điểm ngài ấy rời đi, tôi thấy rất nhiều quầng thâm, có lẽ ngài ấy đã không hề ngủ vì chăm sóc cô."
Lộ Tĩnh không đoái hoài đến câu chuyện, cô nhìn con dao trong tay nữ hầu, vội vàng lên tiếng.
"Tôi muốn gọt táo."
Nữ hầu nhìn cô, động thái hơi e dè, chắc chắn đáp án sẽ là không muốn đưa.
"Tay cô đã bị thương, cô chắc cô gọt được không?"
"Được, đưa đây."
Nữ hầu đắn đo một lúc, nhưng Lộ Tĩnh không muốn nghĩ nhiều lập tức giật lại khiến cô ta hơi hoảng. Đến lúc này, cô ta mới nhận ra sơ suất này.
"Cô Lộ đưa tôi, đừng tự làm mình bị thương."
Nữ hầu tiến lại gần nhưng Lộ Tĩnh gần như không có ý định, lập tức chĩa thẳng vào, gắn giọng lên.
"Đừng động đến tôi."
Lộ Tĩnh nhìn đăm đăm con dao, cô biết, nơi căn phòng này gắn rất nhiều camera. Cô cũng phần nào đoán được,
Mặc Kỳ Dực nếu thấy điều này sẽ trở lại.
Dựa vào đâu lại nghĩ rằng Mặc Kỳ Dực sẽ trở lại.
Người đàn ông này lo lắng cho cô!
Lộ Tĩnh bừng tỉnh vì suy nghĩ của chính bản thân, cô cũng biết được Mặc Kỳ Dực yêu cô. Còn nhiều đến mức nào, cô không dám tưởng tượng.
Quả thật, không lâu sau bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vã, không lâu sau cửa phòng được mở ra, Mặc Kỳ Dực tràn đầy hoảng hốt nhìn cô.
Nữ hầu thấy Mặc Kỳ Dực, gương mặt cắt không còn giọt máu, lập tức quỳ rạp xuống.
"Cút!"
Ngudi dan Ong tic gian gan giong quat thao, nนี ha hot hoang ma rdi di, tham chi budc chan voi va den nga lan
ra trên sàn.
Lộ Tĩnh ánh mắt tràn đầy sự bình thản, bàn tay vẫn cầm lấy con dao, còn ngước lên đối diện với đôi mắt ngừoi đàn ông
Sự giám sát 24/24 này, không để cô có thể nghĩ quẩn. Mặc Kỳ Dực chắc chắn là đang sợ, cô sẽ không cẩn thận mà làm ra việc gì đó.
Mà căn phòng này, những việc làm ngu ngốc lục tìm tư liệu lúc trước, đều bị người đàn ông nhìn thấu từng chút một.
Căn phòng hiện tại chỉ còn có hai người.
Mặc Kỳ Dực từng bước tiến lại, giọng nói trở nên dồn dập khi thấy cô cầm con dao muốn chơi đùa.
"Em muốn làm gì, buông nó xuống ngay."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.