Chương 132: Năm năm là quá đủ
BTNLing
16/08/2024
Mặc Kỳ Dực dường như không có ý định rời đi, ánh mắt dừng trên đôi chân nhỏ đầy rẫy vết thương. Người đàn ông rất muốn vươn tay, hỏi rằng cô có đau không.
Nhưng rồi, Lộ Tĩnh hoảng loạn cúi đầu.
"Thưa ngài, ngài mau tiếp tục vào bữa tiệc."
Lộ Tĩnh hoảng loạn, bàn tay nắm chặt chiếc váy, cô vẫn cứ cúi gằm không dám đối diện.
Mặc Kỳ Dực nhìn bộ dạng hiện tại, sự xót xa dâng lên. Nhưng rồi không muốn để cô khó xử, người đàn ông vô thức kéo cao khóe môi lên tiếng.
"Được, đều nghe em!"
Giọng nói tràn đầy sự nuông chiều đến vô hạn chỉ dành cho riêng cô, cứ thế như một giai điệu quen thuộc khơi gợi từng chút một ký ức sâu trong Lộ Tĩnh.
Sự ngọt ngào, nuông chiều ấy, vẫn chỉ dành cho một mình cô.
Isabel đến lúc này, còn không nhận ra điều kỳ lạ nữa thì cũng không phải một người đã từng học cao hiểu rộng rồi.
Khi hai người rời đi, Lộ Tĩnh lập tức ngồi khụy xuống, nữ trợ giảng ánh mắt không dấu nổi sự ngưỡng mộ lập tức tiến lại gần muốn hỏi han.
"Em quen ngài ấy?"
Lộ Tĩnh cắn chặt môi, khẽ lắc đầu.
"Sao em lại khóc?"
"Em không... khóc.."
Nữ trợ giảng lên tiếng, Lộ Tĩnh lúc này mới nhận được sự khác thường của bản thân. Bàn tay vô thức đưa lên lau sơ gương mặt, từng giọt lệ nóng hổi tuôn trào, mỗi lúc một nhiều đến mức không thể ngăn cản.
Hôm đó, Lộ Tĩnh muốn tập đến tối, nhưng xúc cảm dâng trào, càng lúc càng không tập trung. Cô ngã rất nhiều, đôi chân vì thế liên tiếp sưng phồng lên.
Nữ trợ giảng nhìn Lộ Tĩnh, từ lúc gặp người đàn ông đó cô đã trở nên kỳ lạ vô cùng. Vì thế không nhịn được tiến đền.
"Em có vấn để, từ lúc gặp ngài Mặc xong liền trở về trạng thái như vậy. Hôm nay, nghỉ sớm thôi, nếu tiếp tục chị thấy không ổn đâu. Đối với vũ đạo, không thể để cảm xúc ảnh hưởng, nếu không em sẽ không làm tốt."
"Vâng, em xin lỗi nếu điều này làm chậm tiến độ."
"Không sao, khả năng cảm thụ của em rất tốt, chị tin ngày mai em sẽ khôi phục trạng thái tốt nhất."
Lộ Tĩnh nhìn bàn chân sưng lên, mang đôi vớ vào, đau nhức hơn những ngày đầu, hơn thế còn sưng tím phồng lên. Sau cùng cô chỉ đành cầm lấy đôi giày, đi chân không ra bên ngoài.
Con đường xung quanh trải đầy sỏi đá.
Nơi đây chỉ có một cổng lớn, thời điểm trời tối, đèn khắp nơi tỏa sáng rực rỡ. Ánh mắt nhìn theo hướng thảm đỏ nối vào sảnh chính, lượng khách dự tiệc rất nhiều, đều là những con người thuộc tầng lớp thượng lưu.
Luyến tiếc điều gì?
Cô và hắn gặp lại, bản thân chỉ là một kẻ thân phận thấp bé, còn người đàn ông đó, cho dù thời gian bao lâu đi chăng nữa, vẫn cứ là người đàn ông quyền lực đứng trên đỉnh cao.
Khi Lộ Tĩnh di chuyển ra bên ngoài, hàng loạt vệ sĩ vẫn đứng, tương đối nhiều người canh gác. Nếu như là những người thượng lưu bước qua, họ đều cúi người chào. Nhưng với sự rời đi của Lộ Tĩnh, không một ai đáp lời.
Bóng lưng nhỏ bé lách người bước ra cổng, đôi chân không chạm trên nền đất thấy rõ các vết thương.
Phía bên ngoài, trợ lý Quang trông thấy cô hiện giờ không khác gì vị cứu tinh với Mặc Kỳ Dực, sớm đã được nhận lệnh, hễ cô rời đi phải báo cáo.
Chỉ là cậu không ngờ, sẽ gặp lại trong tình huống này.
Trên dãy đường đi ra bên ngoài hẻm lớn, Lộ Tĩnh từng bước chân đi đau nhói, cảm xúc kiềm nén hiện giờ ứ đọng.
Bóng lưng dài phủ phục, cô đơn tĩnh mịch giữa màn đêm. Từng đợt nước mắt ứ đọng khi này, từng chút một tuôn trào.
Cô ghét loại cảm xúc này.
Tại sao, bản thân đã chọn rời đi, khi trông thấy người đàn ông đó lại khóc. Tại sao, cô lại có những cảm xúc không nên có với hắn.
Bước chân trong vô thức đi nhanh hơn, cô bỗng chốc không cảm thấy đau, cô chỉ muốn rời đi, những địa điểm nơi bàn chân tưởng chừng đã khô lại, đều do cô chạy mà lần nữa máu úa ra.
Nhưng ngay lúc này, một lực tay lần nữa nắm chặt lấy, khiến cô không kịp định thần mà ngã vào lồng ngực ấm áp, mùi hương quen thuộc phảng phất, vẫn cái đượm sự lạnh khi vừa rời đi từ một khu phòng tiệc sang trọng.
Lộ Tĩnh hoảng hốt ngấng đầu, đã bắt gặp ánh mắt sâu thầm tựa đêm đen nuốt trọn lấy suy nghĩ. Cô bối rối, muốn né tránh cái ôm. Tại sao năm năm rồi, người đàn ông này vẫn mang theo sự áp bức như thế, khiến cô dù đối diện, vẫn cứ dần bị nhụt chí.
"Ngài... mau quay trở lại bữa tiệc."
Người đàn ông nhướng mày nhìn cô, khẽ vuốt ve mái tóc. giọng nói âm trầm vang lên.
"Em rời đi, buổi tiệc đối với tôi liền kết thúc."
Thời điểm này, trợ lý Quang vừa vặn lái xe tới. Chiếc xe đậu lại bên vệ đường, người đàn ông liền cứ thế bế bổng cô vào trong xe mà không cho cô từ chối.
Năm năm đối với hắn, là quá đủ rồi!
Nhưng rồi, Lộ Tĩnh hoảng loạn cúi đầu.
"Thưa ngài, ngài mau tiếp tục vào bữa tiệc."
Lộ Tĩnh hoảng loạn, bàn tay nắm chặt chiếc váy, cô vẫn cứ cúi gằm không dám đối diện.
Mặc Kỳ Dực nhìn bộ dạng hiện tại, sự xót xa dâng lên. Nhưng rồi không muốn để cô khó xử, người đàn ông vô thức kéo cao khóe môi lên tiếng.
"Được, đều nghe em!"
Giọng nói tràn đầy sự nuông chiều đến vô hạn chỉ dành cho riêng cô, cứ thế như một giai điệu quen thuộc khơi gợi từng chút một ký ức sâu trong Lộ Tĩnh.
Sự ngọt ngào, nuông chiều ấy, vẫn chỉ dành cho một mình cô.
Isabel đến lúc này, còn không nhận ra điều kỳ lạ nữa thì cũng không phải một người đã từng học cao hiểu rộng rồi.
Khi hai người rời đi, Lộ Tĩnh lập tức ngồi khụy xuống, nữ trợ giảng ánh mắt không dấu nổi sự ngưỡng mộ lập tức tiến lại gần muốn hỏi han.
"Em quen ngài ấy?"
Lộ Tĩnh cắn chặt môi, khẽ lắc đầu.
"Sao em lại khóc?"
"Em không... khóc.."
Nữ trợ giảng lên tiếng, Lộ Tĩnh lúc này mới nhận được sự khác thường của bản thân. Bàn tay vô thức đưa lên lau sơ gương mặt, từng giọt lệ nóng hổi tuôn trào, mỗi lúc một nhiều đến mức không thể ngăn cản.
Hôm đó, Lộ Tĩnh muốn tập đến tối, nhưng xúc cảm dâng trào, càng lúc càng không tập trung. Cô ngã rất nhiều, đôi chân vì thế liên tiếp sưng phồng lên.
Nữ trợ giảng nhìn Lộ Tĩnh, từ lúc gặp người đàn ông đó cô đã trở nên kỳ lạ vô cùng. Vì thế không nhịn được tiến đền.
"Em có vấn để, từ lúc gặp ngài Mặc xong liền trở về trạng thái như vậy. Hôm nay, nghỉ sớm thôi, nếu tiếp tục chị thấy không ổn đâu. Đối với vũ đạo, không thể để cảm xúc ảnh hưởng, nếu không em sẽ không làm tốt."
"Vâng, em xin lỗi nếu điều này làm chậm tiến độ."
"Không sao, khả năng cảm thụ của em rất tốt, chị tin ngày mai em sẽ khôi phục trạng thái tốt nhất."
Lộ Tĩnh nhìn bàn chân sưng lên, mang đôi vớ vào, đau nhức hơn những ngày đầu, hơn thế còn sưng tím phồng lên. Sau cùng cô chỉ đành cầm lấy đôi giày, đi chân không ra bên ngoài.
Con đường xung quanh trải đầy sỏi đá.
Nơi đây chỉ có một cổng lớn, thời điểm trời tối, đèn khắp nơi tỏa sáng rực rỡ. Ánh mắt nhìn theo hướng thảm đỏ nối vào sảnh chính, lượng khách dự tiệc rất nhiều, đều là những con người thuộc tầng lớp thượng lưu.
Luyến tiếc điều gì?
Cô và hắn gặp lại, bản thân chỉ là một kẻ thân phận thấp bé, còn người đàn ông đó, cho dù thời gian bao lâu đi chăng nữa, vẫn cứ là người đàn ông quyền lực đứng trên đỉnh cao.
Khi Lộ Tĩnh di chuyển ra bên ngoài, hàng loạt vệ sĩ vẫn đứng, tương đối nhiều người canh gác. Nếu như là những người thượng lưu bước qua, họ đều cúi người chào. Nhưng với sự rời đi của Lộ Tĩnh, không một ai đáp lời.
Bóng lưng nhỏ bé lách người bước ra cổng, đôi chân không chạm trên nền đất thấy rõ các vết thương.
Phía bên ngoài, trợ lý Quang trông thấy cô hiện giờ không khác gì vị cứu tinh với Mặc Kỳ Dực, sớm đã được nhận lệnh, hễ cô rời đi phải báo cáo.
Chỉ là cậu không ngờ, sẽ gặp lại trong tình huống này.
Trên dãy đường đi ra bên ngoài hẻm lớn, Lộ Tĩnh từng bước chân đi đau nhói, cảm xúc kiềm nén hiện giờ ứ đọng.
Bóng lưng dài phủ phục, cô đơn tĩnh mịch giữa màn đêm. Từng đợt nước mắt ứ đọng khi này, từng chút một tuôn trào.
Cô ghét loại cảm xúc này.
Tại sao, bản thân đã chọn rời đi, khi trông thấy người đàn ông đó lại khóc. Tại sao, cô lại có những cảm xúc không nên có với hắn.
Bước chân trong vô thức đi nhanh hơn, cô bỗng chốc không cảm thấy đau, cô chỉ muốn rời đi, những địa điểm nơi bàn chân tưởng chừng đã khô lại, đều do cô chạy mà lần nữa máu úa ra.
Nhưng ngay lúc này, một lực tay lần nữa nắm chặt lấy, khiến cô không kịp định thần mà ngã vào lồng ngực ấm áp, mùi hương quen thuộc phảng phất, vẫn cái đượm sự lạnh khi vừa rời đi từ một khu phòng tiệc sang trọng.
Lộ Tĩnh hoảng hốt ngấng đầu, đã bắt gặp ánh mắt sâu thầm tựa đêm đen nuốt trọn lấy suy nghĩ. Cô bối rối, muốn né tránh cái ôm. Tại sao năm năm rồi, người đàn ông này vẫn mang theo sự áp bức như thế, khiến cô dù đối diện, vẫn cứ dần bị nhụt chí.
"Ngài... mau quay trở lại bữa tiệc."
Người đàn ông nhướng mày nhìn cô, khẽ vuốt ve mái tóc. giọng nói âm trầm vang lên.
"Em rời đi, buổi tiệc đối với tôi liền kết thúc."
Thời điểm này, trợ lý Quang vừa vặn lái xe tới. Chiếc xe đậu lại bên vệ đường, người đàn ông liền cứ thế bế bổng cô vào trong xe mà không cho cô từ chối.
Năm năm đối với hắn, là quá đủ rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.