Chương 92: Nhớ em
BTNLing
07/08/2024
Lộ Tĩnh đi theo chị quản lý Dương, lập tức di chuyển vào bên trong khu nghỉ dưỡng. Cứ thế tiến thẳng về khu phòng bố trí của mình, chỉ là không nghĩ vừa mở cửa, đã trông thấy bộ dáng của Mặc Kỳ Dực đang ung dung ngồi trên giường của cô.
Người đàn ông nhíu mày, động tác di chuyển lại gần, cứ thế ôm cô gái nhỏ vào lòng, cái ôm bất ngờ khiến Lộ Tĩnh hơi dưngd ngây, nhưng rất nhanh vài giây sau người đàn ông đã buông ra.
"Tôi vừa hoàn thành cảnh quay."
Lộ Tĩnh đôi chút ngượng, hơi ngẩng đầu nhìn, hiện giờ mới kết thúc cảnh quay. Cô hoàn toàn vẫn chưa thay đồ, cơ thể dính mồ hôi đất cát và bụi bặm từ khu rừng nguyên sinh kia nên bẩn là không tránh khỏi. Chỉ Mặc Kỳ Dực không nhận ra, bởi hắn chỉ vội vã muốn ôm cô vào lòng.
"Em tắm đi."
Người đàn ông cất giọng, sự dịu dàng đến nỗi hắn không nhận ra.
Lộ Tĩnh vội lấy bộ đồ, rất nhanh liền di chuyển vào phòng tắm, bàn tay lúng túng khóa trái cửa khiến Mặc Kỳ Dực không khỏi nhíu mày.
Phòng tắm nơi đây rất lớn, cấu trúc cũng sang trọng, Lộ Tĩnh không ngồi trong bồn, chỉ vươn tay bật vòi nước, nhiệt độ ấm nóng xả xuống, từng giọt nước trượt dài trên cơ thể thanh mảnh, gột rửa đi bụi bặm trên cơ thể nhỏ nhăn.
Chỉ là không lâu sau lại nghe tiếng mở khóa cửa. Lộ Tĩnh chưa kịp định thần, thân hình rắn chắc đã tiến lại gần bao phủ lên cả người khiến cô không kịp trở tay.
"Tôi đã khóa, sao ngài lại vào được?"
Người đàn ông nhìn thân hình nhỏ dưới vòi sen, toàn bộ cơ thể ẩn hiện trước mắt như muốn thiêu đốt hết tâm tư dục vọng sâu thằm mà hắn đã kiềm nén. Rất lâu sau liền cười khẩy đáp.
"Em nghĩ tôi là ai mà còn muốn khóa cửa phòng, chỉ cần muốn, tôi có vô vàn cách."
Vừa dứt câu, người đàn ông liền cúi xuống, đặt lên đôi môi nhỏ một nụ hôn. Bản thân hắn cũng rất vội vã, vứt hết tiết tháo chỉ để cởi đi lớp áo trên cơ thể, đem cơ thể nhỏ nhắn ôm gọn trong lòng, muốn dung nhập cô vào làm một.
Lộ Tĩnh thoát khỏi một thời gian dài, nhưng lần này cô biết cô cũng chẳng thể phản kháng nữa. Dường như từ khoảnh khắc thấy người đàn ông hiện diện ở đây và lao đến ôm cô, trong ảo giác cô lại nhìn thấy sự nhớ nhung tồn đọng từ đôi mắt sâu thẳm của hắn.
Nghĩ có nực cười không chứ?
Hơi nước ấm tỏa lên, hòa vào khắp cả căn phòng, như hun nóng hai bức tranh tuyệt mỹ trước mặt.
Cánh tay rắn chắc của Mặc Kỳ Dực ôm cơ thể nhỏ vào lòng, luồn qua mái tóc ướt đầm, dây dưa trên cơ thể trắng mềm, tận hưởng dư vị ngọt ngào, dưới từng đợt công phá, vẫn là chẳng tài nào kiềm nén được tiếng rên rỉ kiều mị.
Khi này ánh mắt Lộ Tĩnh mờ mịt, ngập tràn ánh nước, lần nữa ảo giác khi phát hiện từng động tác của người đàn ông lại nhẹ nhàng vô cùng. Cô ghét hắn, muốn thoát khỏi sự chế ngự của hắn, nhưng suy cho cùng vẫn là không thể.
Thời khắc này, Mặc Kỳ Dực như một con thú bị bỏ đói lâu ngày, thấy Lộ Tĩnh lại chẳng muốn kiềm nén đi cái thứ ham muốn dục vọng kia nữa. Cơ thể nhỏ bé vô lực mềm nhũn, hoàn toàn dựa vào sự nâng đỡ dưới bàn tay rắn chắc và vòm ngực trần mạnh mẽ kia. Lực tay ôm cô vào, tựa hồ vô cùng trân quý.
Trong vô thức, Lộ Tĩnh phát giác ra điều đó, cơ thể hơi run lên, vẫn không ngừng được cất lời, giọng nói mềm mại như suối rót vào tai người đàn ông.
"Sao ngài lại đến đây?"
Mặc Kỳ Dực ngẩng lên nhìn ánh mắt nhỏ, đôi môi lả lướt trên cơ thể mềm mại, từ sóng mũi thẳng tắp thon gọn đến đôi môi đầy dư vị ngọt ngào, dừng trên chiếc cổ cao trắng ngần, sau cùng quyến luyến nơi khe rãnh mê người.
"Tôi nhớ em."
Lộ Tĩnh cắn môi, cảm nhận đôi môi người đàn ông dừng trên đồi núi mềm mại, khẽ khàng miết nhẹ khiến cô không thể kiềm nén bật ra tiếng rên rỉ.
"Um..."
Nhớ em.
Người đàn ông này có lẽ vì nhớ cơ thể cô.
Mặc Kỳ Dực nhíu mày, lần nữa thủ thỉ bên tai cô, khẳng định chắc nịch. Người đàn ông không hiểu sao lại nói thế, nhưng hắn lại không muốn cô hiểu lầm hay có suy nghĩ khác.
"Là nhớ em, không phải vì nhớ bất kỳ thứ gì khác."
Lộ Tĩnh đối diện với ánh mắt dịu dàng khẳng định của người đàn ông thì hơi kinh ngạc. Đôi mắt long lanh mở to, trong lòng thứ xúc cảm khác dần dâng lên, cô khẽ xoay mặt né tránh tầm nhìn, nhưng Mặc Kỳ Dực rất nhanh liền nhướn người đáp lại nụ hôn lần nữa.
"Rất nhớ em!"
Người đàn ông bế thân thể nhỏ mềm mại đặt lên bệ, Lộ Tĩnh chỉ có thể để mặc người đàn ông hành động. Khi này, mỗi lần ra vào đều rất nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đến nỗi khiến kẻ khác có thể sinh ra ảo giác.
Đêm nay Mặc Kỳ Dực nhớ cô, tìm đến cô, nhưng người đàn ông lại không hành động hay hành hạ quá nhiều, trong lòng dâng lên sự dung túng, bởi hắn biết cô đã mệt mỏi sau một ngày làm việc.
Đến khi bế ra ngoài, thân thể nhỏ mềm mại ngả trên người hắn, mềm mại như nước, thoang thoảng mùi hương ngọt ngào chỉ thuộc về riêng cô.
Người đàn ông nhíu mày, động tác di chuyển lại gần, cứ thế ôm cô gái nhỏ vào lòng, cái ôm bất ngờ khiến Lộ Tĩnh hơi dưngd ngây, nhưng rất nhanh vài giây sau người đàn ông đã buông ra.
"Tôi vừa hoàn thành cảnh quay."
Lộ Tĩnh đôi chút ngượng, hơi ngẩng đầu nhìn, hiện giờ mới kết thúc cảnh quay. Cô hoàn toàn vẫn chưa thay đồ, cơ thể dính mồ hôi đất cát và bụi bặm từ khu rừng nguyên sinh kia nên bẩn là không tránh khỏi. Chỉ Mặc Kỳ Dực không nhận ra, bởi hắn chỉ vội vã muốn ôm cô vào lòng.
"Em tắm đi."
Người đàn ông cất giọng, sự dịu dàng đến nỗi hắn không nhận ra.
Lộ Tĩnh vội lấy bộ đồ, rất nhanh liền di chuyển vào phòng tắm, bàn tay lúng túng khóa trái cửa khiến Mặc Kỳ Dực không khỏi nhíu mày.
Phòng tắm nơi đây rất lớn, cấu trúc cũng sang trọng, Lộ Tĩnh không ngồi trong bồn, chỉ vươn tay bật vòi nước, nhiệt độ ấm nóng xả xuống, từng giọt nước trượt dài trên cơ thể thanh mảnh, gột rửa đi bụi bặm trên cơ thể nhỏ nhăn.
Chỉ là không lâu sau lại nghe tiếng mở khóa cửa. Lộ Tĩnh chưa kịp định thần, thân hình rắn chắc đã tiến lại gần bao phủ lên cả người khiến cô không kịp trở tay.
"Tôi đã khóa, sao ngài lại vào được?"
Người đàn ông nhìn thân hình nhỏ dưới vòi sen, toàn bộ cơ thể ẩn hiện trước mắt như muốn thiêu đốt hết tâm tư dục vọng sâu thằm mà hắn đã kiềm nén. Rất lâu sau liền cười khẩy đáp.
"Em nghĩ tôi là ai mà còn muốn khóa cửa phòng, chỉ cần muốn, tôi có vô vàn cách."
Vừa dứt câu, người đàn ông liền cúi xuống, đặt lên đôi môi nhỏ một nụ hôn. Bản thân hắn cũng rất vội vã, vứt hết tiết tháo chỉ để cởi đi lớp áo trên cơ thể, đem cơ thể nhỏ nhắn ôm gọn trong lòng, muốn dung nhập cô vào làm một.
Lộ Tĩnh thoát khỏi một thời gian dài, nhưng lần này cô biết cô cũng chẳng thể phản kháng nữa. Dường như từ khoảnh khắc thấy người đàn ông hiện diện ở đây và lao đến ôm cô, trong ảo giác cô lại nhìn thấy sự nhớ nhung tồn đọng từ đôi mắt sâu thẳm của hắn.
Nghĩ có nực cười không chứ?
Hơi nước ấm tỏa lên, hòa vào khắp cả căn phòng, như hun nóng hai bức tranh tuyệt mỹ trước mặt.
Cánh tay rắn chắc của Mặc Kỳ Dực ôm cơ thể nhỏ vào lòng, luồn qua mái tóc ướt đầm, dây dưa trên cơ thể trắng mềm, tận hưởng dư vị ngọt ngào, dưới từng đợt công phá, vẫn là chẳng tài nào kiềm nén được tiếng rên rỉ kiều mị.
Khi này ánh mắt Lộ Tĩnh mờ mịt, ngập tràn ánh nước, lần nữa ảo giác khi phát hiện từng động tác của người đàn ông lại nhẹ nhàng vô cùng. Cô ghét hắn, muốn thoát khỏi sự chế ngự của hắn, nhưng suy cho cùng vẫn là không thể.
Thời khắc này, Mặc Kỳ Dực như một con thú bị bỏ đói lâu ngày, thấy Lộ Tĩnh lại chẳng muốn kiềm nén đi cái thứ ham muốn dục vọng kia nữa. Cơ thể nhỏ bé vô lực mềm nhũn, hoàn toàn dựa vào sự nâng đỡ dưới bàn tay rắn chắc và vòm ngực trần mạnh mẽ kia. Lực tay ôm cô vào, tựa hồ vô cùng trân quý.
Trong vô thức, Lộ Tĩnh phát giác ra điều đó, cơ thể hơi run lên, vẫn không ngừng được cất lời, giọng nói mềm mại như suối rót vào tai người đàn ông.
"Sao ngài lại đến đây?"
Mặc Kỳ Dực ngẩng lên nhìn ánh mắt nhỏ, đôi môi lả lướt trên cơ thể mềm mại, từ sóng mũi thẳng tắp thon gọn đến đôi môi đầy dư vị ngọt ngào, dừng trên chiếc cổ cao trắng ngần, sau cùng quyến luyến nơi khe rãnh mê người.
"Tôi nhớ em."
Lộ Tĩnh cắn môi, cảm nhận đôi môi người đàn ông dừng trên đồi núi mềm mại, khẽ khàng miết nhẹ khiến cô không thể kiềm nén bật ra tiếng rên rỉ.
"Um..."
Nhớ em.
Người đàn ông này có lẽ vì nhớ cơ thể cô.
Mặc Kỳ Dực nhíu mày, lần nữa thủ thỉ bên tai cô, khẳng định chắc nịch. Người đàn ông không hiểu sao lại nói thế, nhưng hắn lại không muốn cô hiểu lầm hay có suy nghĩ khác.
"Là nhớ em, không phải vì nhớ bất kỳ thứ gì khác."
Lộ Tĩnh đối diện với ánh mắt dịu dàng khẳng định của người đàn ông thì hơi kinh ngạc. Đôi mắt long lanh mở to, trong lòng thứ xúc cảm khác dần dâng lên, cô khẽ xoay mặt né tránh tầm nhìn, nhưng Mặc Kỳ Dực rất nhanh liền nhướn người đáp lại nụ hôn lần nữa.
"Rất nhớ em!"
Người đàn ông bế thân thể nhỏ mềm mại đặt lên bệ, Lộ Tĩnh chỉ có thể để mặc người đàn ông hành động. Khi này, mỗi lần ra vào đều rất nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đến nỗi khiến kẻ khác có thể sinh ra ảo giác.
Đêm nay Mặc Kỳ Dực nhớ cô, tìm đến cô, nhưng người đàn ông lại không hành động hay hành hạ quá nhiều, trong lòng dâng lên sự dung túng, bởi hắn biết cô đã mệt mỏi sau một ngày làm việc.
Đến khi bế ra ngoài, thân thể nhỏ mềm mại ngả trên người hắn, mềm mại như nước, thoang thoảng mùi hương ngọt ngào chỉ thuộc về riêng cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.