Chương 94: Thoát trong ngoạn mục
BTNLing
07/08/2024
Người chủ quản lý như nhận ra điều gì đó, lập tức huýt sáo thêm một tiếng nữa. Nhưng con vật hoàn toàn không có dấu hiệu quay lại.
Anh ta nhìn về hướng Lộ Tĩnh cùng dấu vết con vật chạy xa, đến mức khuất dạng vượt ngoài vùng cho phép để quay.
"Đạo diễn, không ổn rồi, tôi không kiểm soát được con vật."
Đạo diễn James nghe tới đây lập tức cau mày, nhìn vào hướng bố trí cảnh quay đặt ở góc được kiểm soát. Lộ Tĩnh cùng con vật hoàn toàn vượt quá mà không hề dừng lại.
"Lập tức đi kêu người đi!"
Ông trịnh trọng thông báo, cũng đồng thời nhận thức được nguy hiểm chuẩn bị đối diện với cô gái nhỏ và mọi người xung quanh.
"Mau sơ tán toàn bộ diễn viên, đề phòng con vật này hung hăng tiến tới khu vực mọi người."
Quản lý Dương ngay khi nhận thức, đã vội vã gửi nốt một dòng thông báo rồi rời khỏi khu vực, tiến thẳng về khu vực nghỉ dưỡng.
Hộc hộc...
Lộ Tĩnh cứ chạy không thể ngừng, con vật to lớn về vập theo sau. Bởi trang bị đồ bảo hộ kĩ lưỡng, bản thân vượt qua những bụi rặm đầy gai cô vẫn không quá nhiều thương tích. Cô gái nhỏ giờ đây đầy mồ hôi, thở một cách nặng nhọc mệt mỏi.
Cô biết, cô không phải đối thủ của nó. Có chạy đến một lúc, sức cũng rơi vào cạn kiệt.
Bất chợt, bước chân chạy vội vấp vào một gốc cây trồi lên. Lộ Tĩnh ngã sóng soài trên nền đất, toàn thân bùn đất lấm lem, cô hơi cử động, đả cảm nhận hơi thở nặng nề của con vật đang đến gần.
Grừ grừ...
Tiếng kêu vang dội đến thống khổ.
Đối diện đôi mắt đỏ ngầu nhìn về con mồi ngã lăn ra đất, từng bước chậm rãi di chuyển lại gần, nước miếng trên miệng chảy dãi, như thể động vật dại.
Lộ Tĩnh lùi ra sau, bàn tay loạng choạng. Cô biết chỉ cần chạy tiếp, con vật sẽ lập tức bổ nhào rồi đớp lấy cô không khiêm nhường.
So với loài mãnh chúa, hổ lại càng hung hăng hơn trước một con mồi.
Ngay tức khắc con vật co người lấy đà, muốn tiến hành nhảy lên. Nhưng Lộ Tĩnh đã nhanh hơn một bước mà chuẩn bị, liền trực tiếp lăn người sang gốc cây khiến con vật mất đà nhảy về phía trước.
Cô chỉ đơn giản nghĩ một kế nhỏ, tạm thời thoát bởi tính cách háo thắng của loài vật này.
Lộ Tĩnh cắn chặt môi giữ bình tĩnh, lập tức đứng dậy, cứ thế tiến hành lần nữa lao người về phía trước mà chạy đền mức trối chết.
Cô chưa muốn chết. Cô còn muốn gặp lại cha Lộ.
Con vật khi này sau một đợt tấn công hụt, càng thêm điên cuồng lao về phía cô hơn.
Mang theo chút mong mỏi, bước chân dù mệt rã nhưng càng lúc lại càng nhanh hơn. Khi đứng trước cái chết, con người ta mạnh mẽ biết bao.
Khi này đối diện là rào chắn tách biệt.
Cô nhìn phía trước rào chắn đầy gai nhọn vươn cao, không ngoài dự đoán đây là khu vực không được vào tách biệt được cảnh cáo trước đó. Toàn bộ các loài vật hoang dã bên trong chắc chắn đều nguy hiểm.
Lộ Tĩnh hết đường, cứ thế không suy nghĩ vùi người chui vào hàng lỗ ngăn chặn giữa khu vực hai bên. Trong suy nghĩ hiện tại, cô chỉ biết được răng trước mặt phải cần thoát khỏi con vật nguy hiếm này đã.
Bởi vì động tác nhanh, đôi chân cứa vào gai nhọn một đường dài, cứ thế chảy máu loang lỗ, đau đớn vô cùng. Đôi chân yếu ớt, đồ bảo hộ cũng không chống đỡ bị tứa ra liên tục. Lộ Tĩnh hoảng loạn lùi dần vào sâu trong rừng.
Cách một đoạn xa, nhìn con hổ điên cuồng phá cản cũng theo sức cô chui qua chiếc lỗ nhỏ. Dù cho không vừa vặn, mặc kệ máu và đau đớn, nó hệt như đã phát bệnh dại chỉ muốn chui vào.
Lộ Tĩnh hoảng loạn, xoay người vội vàng chạy.
Nơi đây hoàn toàn tối om, xung quanh cây cối nhiều, khác một trời một vực cách biệt với bên ngoài. Lộ Tĩnh điên cuồng chạy, chạy mãi, nhưng con vật đằng sau vẫn cứ chạy theo, vọng lại tiếng gầm rú. Như thể cô có chạy đằng trời, nó cũng hoàn toàn có thể mò ra được.
Bất chấp nơi hàng bụi rậm phía trước cao lớn, Lộ Tĩnh chạy vượt qua, nhưng chưa kịp định thần lần nữa trợn mắt nhìn, là một vực thẳm. Cơ thể nhỏ mất đà, lập tức ngã xuống nơi bên dưới.
Bởi độ cao không quá sâu nên tính mạng không đáng nhắc đến, dù vậy thương tích trên người dần một nặng hơn. Lộ Tĩnh hoảng loạn nhìn lên phía trên, toàn thân con hổ đầy máu, thoáng còn thấy gai nhọn đâm trên người nó sau đợt vượt qua hàng rào kia.
Cô gái nhỏ vội vàng chạy, nhưng chân đau đớn lại thêm cú ngã, thương tích đầy mình, cả người càng lúc càng trở nên phế hơn, đau đến mức không thể di chuyển xa thêm được nữa.
Hơi nghiêng đầu, lập tức phát hiện hang động nhỏ. Lộ Tĩnh nhìn về con hổ phía trước, sau đó liều mình lập tức bò vào sâu bên trong.
Ngay lúc này, con hổ vừa vặn dừng ngay tại khu hang động rậm nơi Lộ Tĩnh đang ẩn náu, ánh mắt săm soi vào.
Bắt đầu tiến hành giương nanh múa vuốt, đập vào tảng đá với sức lực kinh hoàng mà Lộ Tĩnh không ngờ dược.
Lộ Tĩnh kinh ngạc nhìn móng vuốt nó về vập lên tảng đá, từng tảng đá bị tháo dỡ, đổ rập xuống trước sức của con vật.
Khi Lộ Tĩnh nghĩ rằng bản thân không thể sống sót, ánh mắt đầy sự kinh hãi tột độ nhìn về thú dữ trước mặt. Thì bất chợt, một tiếng súng vang lên giữa khu rừng rậm.
Đoàng!
Con vật lập tức nằm ngã lăn trước tảng đá, một lực lớn nhấc nó ném sang một bên. Mặc Kỳ Dực hoảng loạn ngó đầu vào trong. Giọng nói mang đầy sự lo lắng điên cuồng đến chính hắn cũng không ngờ được.
"Lộ Tĩnh!"
Anh ta nhìn về hướng Lộ Tĩnh cùng dấu vết con vật chạy xa, đến mức khuất dạng vượt ngoài vùng cho phép để quay.
"Đạo diễn, không ổn rồi, tôi không kiểm soát được con vật."
Đạo diễn James nghe tới đây lập tức cau mày, nhìn vào hướng bố trí cảnh quay đặt ở góc được kiểm soát. Lộ Tĩnh cùng con vật hoàn toàn vượt quá mà không hề dừng lại.
"Lập tức đi kêu người đi!"
Ông trịnh trọng thông báo, cũng đồng thời nhận thức được nguy hiểm chuẩn bị đối diện với cô gái nhỏ và mọi người xung quanh.
"Mau sơ tán toàn bộ diễn viên, đề phòng con vật này hung hăng tiến tới khu vực mọi người."
Quản lý Dương ngay khi nhận thức, đã vội vã gửi nốt một dòng thông báo rồi rời khỏi khu vực, tiến thẳng về khu vực nghỉ dưỡng.
Hộc hộc...
Lộ Tĩnh cứ chạy không thể ngừng, con vật to lớn về vập theo sau. Bởi trang bị đồ bảo hộ kĩ lưỡng, bản thân vượt qua những bụi rặm đầy gai cô vẫn không quá nhiều thương tích. Cô gái nhỏ giờ đây đầy mồ hôi, thở một cách nặng nhọc mệt mỏi.
Cô biết, cô không phải đối thủ của nó. Có chạy đến một lúc, sức cũng rơi vào cạn kiệt.
Bất chợt, bước chân chạy vội vấp vào một gốc cây trồi lên. Lộ Tĩnh ngã sóng soài trên nền đất, toàn thân bùn đất lấm lem, cô hơi cử động, đả cảm nhận hơi thở nặng nề của con vật đang đến gần.
Grừ grừ...
Tiếng kêu vang dội đến thống khổ.
Đối diện đôi mắt đỏ ngầu nhìn về con mồi ngã lăn ra đất, từng bước chậm rãi di chuyển lại gần, nước miếng trên miệng chảy dãi, như thể động vật dại.
Lộ Tĩnh lùi ra sau, bàn tay loạng choạng. Cô biết chỉ cần chạy tiếp, con vật sẽ lập tức bổ nhào rồi đớp lấy cô không khiêm nhường.
So với loài mãnh chúa, hổ lại càng hung hăng hơn trước một con mồi.
Ngay tức khắc con vật co người lấy đà, muốn tiến hành nhảy lên. Nhưng Lộ Tĩnh đã nhanh hơn một bước mà chuẩn bị, liền trực tiếp lăn người sang gốc cây khiến con vật mất đà nhảy về phía trước.
Cô chỉ đơn giản nghĩ một kế nhỏ, tạm thời thoát bởi tính cách háo thắng của loài vật này.
Lộ Tĩnh cắn chặt môi giữ bình tĩnh, lập tức đứng dậy, cứ thế tiến hành lần nữa lao người về phía trước mà chạy đền mức trối chết.
Cô chưa muốn chết. Cô còn muốn gặp lại cha Lộ.
Con vật khi này sau một đợt tấn công hụt, càng thêm điên cuồng lao về phía cô hơn.
Mang theo chút mong mỏi, bước chân dù mệt rã nhưng càng lúc lại càng nhanh hơn. Khi đứng trước cái chết, con người ta mạnh mẽ biết bao.
Khi này đối diện là rào chắn tách biệt.
Cô nhìn phía trước rào chắn đầy gai nhọn vươn cao, không ngoài dự đoán đây là khu vực không được vào tách biệt được cảnh cáo trước đó. Toàn bộ các loài vật hoang dã bên trong chắc chắn đều nguy hiểm.
Lộ Tĩnh hết đường, cứ thế không suy nghĩ vùi người chui vào hàng lỗ ngăn chặn giữa khu vực hai bên. Trong suy nghĩ hiện tại, cô chỉ biết được răng trước mặt phải cần thoát khỏi con vật nguy hiếm này đã.
Bởi vì động tác nhanh, đôi chân cứa vào gai nhọn một đường dài, cứ thế chảy máu loang lỗ, đau đớn vô cùng. Đôi chân yếu ớt, đồ bảo hộ cũng không chống đỡ bị tứa ra liên tục. Lộ Tĩnh hoảng loạn lùi dần vào sâu trong rừng.
Cách một đoạn xa, nhìn con hổ điên cuồng phá cản cũng theo sức cô chui qua chiếc lỗ nhỏ. Dù cho không vừa vặn, mặc kệ máu và đau đớn, nó hệt như đã phát bệnh dại chỉ muốn chui vào.
Lộ Tĩnh hoảng loạn, xoay người vội vàng chạy.
Nơi đây hoàn toàn tối om, xung quanh cây cối nhiều, khác một trời một vực cách biệt với bên ngoài. Lộ Tĩnh điên cuồng chạy, chạy mãi, nhưng con vật đằng sau vẫn cứ chạy theo, vọng lại tiếng gầm rú. Như thể cô có chạy đằng trời, nó cũng hoàn toàn có thể mò ra được.
Bất chấp nơi hàng bụi rậm phía trước cao lớn, Lộ Tĩnh chạy vượt qua, nhưng chưa kịp định thần lần nữa trợn mắt nhìn, là một vực thẳm. Cơ thể nhỏ mất đà, lập tức ngã xuống nơi bên dưới.
Bởi độ cao không quá sâu nên tính mạng không đáng nhắc đến, dù vậy thương tích trên người dần một nặng hơn. Lộ Tĩnh hoảng loạn nhìn lên phía trên, toàn thân con hổ đầy máu, thoáng còn thấy gai nhọn đâm trên người nó sau đợt vượt qua hàng rào kia.
Cô gái nhỏ vội vàng chạy, nhưng chân đau đớn lại thêm cú ngã, thương tích đầy mình, cả người càng lúc càng trở nên phế hơn, đau đến mức không thể di chuyển xa thêm được nữa.
Hơi nghiêng đầu, lập tức phát hiện hang động nhỏ. Lộ Tĩnh nhìn về con hổ phía trước, sau đó liều mình lập tức bò vào sâu bên trong.
Ngay lúc này, con hổ vừa vặn dừng ngay tại khu hang động rậm nơi Lộ Tĩnh đang ẩn náu, ánh mắt săm soi vào.
Bắt đầu tiến hành giương nanh múa vuốt, đập vào tảng đá với sức lực kinh hoàng mà Lộ Tĩnh không ngờ dược.
Lộ Tĩnh kinh ngạc nhìn móng vuốt nó về vập lên tảng đá, từng tảng đá bị tháo dỡ, đổ rập xuống trước sức của con vật.
Khi Lộ Tĩnh nghĩ rằng bản thân không thể sống sót, ánh mắt đầy sự kinh hãi tột độ nhìn về thú dữ trước mặt. Thì bất chợt, một tiếng súng vang lên giữa khu rừng rậm.
Đoàng!
Con vật lập tức nằm ngã lăn trước tảng đá, một lực lớn nhấc nó ném sang một bên. Mặc Kỳ Dực hoảng loạn ngó đầu vào trong. Giọng nói mang đầy sự lo lắng điên cuồng đến chính hắn cũng không ngờ được.
"Lộ Tĩnh!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.