Chương 17: Giam Giữ 2
Shiho Miyano
28/12/2015
Sau khi thấy hắn đi ra ngoài, Bạch Hàn Thiên nhớ lại lúc hắn ép cô uống hết ly sữa.Mùi sữa vẫn còn lưu lại trong miệng, cô cảm thấy hết sức buồn nôn. Cô chỉ
muốn nôn hết ra mà thôi. Căn phóng rộng lớn lại được bày trí hết sức đơn giản mang lại cảm giác lạnh lẽo đến khó thở. Bạch Hàn Thiên thu mình
trong một góc phòng. Trước mắt cô bỗng xuất hiện vô số hình ảnh của quá
khứ. Phải rồi khi đó cô cũng thu mình như thế này. Bạch Hàn Thiên cứ
ngồi như vậy không biết mấy giờ đồng hồ...
Tiếng gõ cửa phòng cũng chẳng lấy được sự chú ý của cô. Dì Trần đã gõ cửa mấy lần rồi mà bên trong vẫn không có động tĩnh gì bèn mở cửa đi vào. Bà nhìn khắp phòng, khó khăn lắm mới tìm thấy cô. Bà vội đi đến dìu Bạch Hàn Thiên lên giường:
- Tại sao tiểu thư lại ngồi dưới đất như thế? Ngộ nhỡ bị bệnh thì phải làm sao?
- ...
- Tiểu thư, cô có muốn ăn gì không? Từ lúc uống ly sữa đến giờ cũng đã hơn bốn tiếng rồi đó. Cô có muốn...
- Không cần, dì ra ngoài đi._ Bạch Hàn Thiên nhàn nhạt nói.
- Tiểu thư...
- Dì ra ngoài đi.
- Tiểu thư... thiếu gia muốn đưa cho cô thứ này..._ Bà đưa cho một bộ quần áo và một xấp giấy.
- ...
- Tôi ra ngoài trước, có gì cần tiểu thư cứ gọi._ Bà đi ra ngoài.
Bạch Hàn Thiên cảnh giác nhìn xấp giấp giấy. Cuối cùng cô cũng quyết định cầm lên xem. Thì ra là bản hợp đồng, một là về việc kí hợp đồng với công ty cái còn lại không cần nhìn cũng biết. Có nên kí vào không, hợp đồng của công ty nhất định phải kí nếu không vấn đề tài chính của công ty sẽ gặp vấn đề nghiêm trọng. Bạch Hàn Thiên sau khi suy nghĩ kĩ, cô quyết định kí vào bản họp đồng hợp tác còn cái kia cô nhất định không kí.
***
Phòng ăn...
Âu Dương Nhất Phong đang ngồi đó nghĩ ngợi cũng như chờ đợi điều gì. Thấy dì Trần đi xuống hắn lãnh đạm hỏi:
- Cô ấy như thế nào rồi?
- Vẫn như vậy, thu mình vào một góc.
- Dì đưa cho cô ấy chưa?
- Rồi, thưa cậu chủ.
- Được rồi, cảm ơn dì.
Dì Trần dọn bữa tối cho hắn dùng... Sau khi dùng xong, hắn nhanh chóng đi lên phòng tìm cô. Hai tên vệ sĩ thấy hắn đến liền gập người cúi chào:
- Lão đại.
Âu Dương Nhất Phong mở cửa bước vào. Hắn biết cô sẽ không nhận bất kì thứ gì từ hắn. Bộ quần áo vẫn còn nguyên đó nhưng tập hồ sơ đã được mở. Bạch Hàn Thiên nhìn hắn đầy cảnh giác:
- Anh muốn gì ở tôi?
- Em quyết định như thế nào về hai bản hợp đồng?_ Hắn không trả lời câu hỏi của cô.
- Hợp đồng của công ty tôi sẽ kí còn cái kia thì không.
- Nếu tôi muốn em kí luôn cái kia thì sao?
- Chuyện đó sẽ không xảy ra.
- Để tôi cho em biết một chuyện. Nếu em chịu kí tôi sẽ cho em những gì em muốn.
- Tôi không cần.
- Ngay cả tự do đi lại.
- ...
- Em tự mình nghĩ kĩ. Dù kí hay không em vẫn là người của tôi. Quyền lợi của em tùy thuộc vào em. Tôi cho em thời gian đến ngày mai._ Giọng nói của hắn lạnh đến thấu xương.
Bạch Hàn Thiên biết hắn đang nổi giận. Nếu bây giờ cô nói ra những điều gì khiến hắn không vui thì người nhận hậu quả sẽ là cô. Âu Dương Nhất Phong thấy cô im lặng đành xoay người ra khỏi phòng.
***
Quách Đình Đình và Vương Thiên Vy ở nhà lo đến mất ngủ. Bạch Hàn Thiên đã mất tích gần một ngày rồi. Gọi điện thoại thì không bắt máy. Đến công ty tìm cũng không gặp. Cả hai người họ lục tung cả biệt thự của Bạch Hàn Thiên vẫn không tìm ra manh mối nào. Báo cảnh sát thì họ bảo là chưa đủ 24 tiếng nên không thể phát lệnh tìm người. Quách Đình Đình và Vương Thiên Vy đành trở về nhà đợi. Cả hai tin rằng cô nhất định sẽ không sao.
***
Biệt thự Bán Nguyệt...
Những lời hắn nói như là mệnh lệnh hay là lời đe dọa đối với cô. Nếu kí cô sẽ trở thành người phụ nữ của hắn, còn không kí cô vẫn bị hắn giam cầm. Cô như đang ở giữa hai dòng nước, phân vân không biết nên lựa chọn như thế nào. Càng suy nghĩ đầu của cô càng đau rồi không biết cô thiếp đi từ lúc nào.
Âu Dương Nhất Phong sau khi giải quyết xong đống công văn của hai giới hắc - bạch.Nhìn đồng hồ cũng đã hơn một giờ sáng. Hắn mệt mỏi rời khỏi thư phòng. Theo thói quen, hắn trở về phòng của mình. Vừa mở cửa vào hắn mới chợt nhớ ra, bây giờ trong phòng này còn có cô. Nhìn cơ thể nhỏ bé của cô nằm trên chiếc giường lớn. Cơ thể lúc ẩn lúc hiện dưới chiếc áo sơmi rộng thùng thình, trong đầu hắn bỗng xuất hiện những hình ảnh cô nằm dưới thân hắn mà rên rĩ. Cố xua đi những hình ảnh đó, có lẽ hắn mệt mỏi quá nên mới có những suy nghĩ như vậy. Nhanh chóng bước vào phòng tắm, hắn cần phải tỉnh táo lại. Hắn tiếp cận cô, làm cho cô đau khổ. Hắn luôn nhắc nhở mình không được quên.
Âu Dương Nhất Phong trở ra trên người chỉ quấn một chiếc khăn che đi vậy nam tính của mình. Nhẹ nhàng nằm xuống giường, cơ thể căng thẳng cả ngày rốt cuộc cũng thả lỏng. Anh nhìn cô, khuôn mặt xinh đẹp, đôi môi nhỏ nhắn ửng hồng khiến người ta chỉ muốn cắn nhưng có vẻ cô đang mơ thấy ác mộng. Mi tâm không ngừng co lại dãn ra, miệng lẩm bẩm điều gì đó không rõ. Ôm cô vào lòng, hắn không kìm được đặt lên trán cô một nụ hôn như đang trấn an rồi từ chìm vào giấc ngủ.
Tiếng gõ cửa phòng cũng chẳng lấy được sự chú ý của cô. Dì Trần đã gõ cửa mấy lần rồi mà bên trong vẫn không có động tĩnh gì bèn mở cửa đi vào. Bà nhìn khắp phòng, khó khăn lắm mới tìm thấy cô. Bà vội đi đến dìu Bạch Hàn Thiên lên giường:
- Tại sao tiểu thư lại ngồi dưới đất như thế? Ngộ nhỡ bị bệnh thì phải làm sao?
- ...
- Tiểu thư, cô có muốn ăn gì không? Từ lúc uống ly sữa đến giờ cũng đã hơn bốn tiếng rồi đó. Cô có muốn...
- Không cần, dì ra ngoài đi._ Bạch Hàn Thiên nhàn nhạt nói.
- Tiểu thư...
- Dì ra ngoài đi.
- Tiểu thư... thiếu gia muốn đưa cho cô thứ này..._ Bà đưa cho một bộ quần áo và một xấp giấy.
- ...
- Tôi ra ngoài trước, có gì cần tiểu thư cứ gọi._ Bà đi ra ngoài.
Bạch Hàn Thiên cảnh giác nhìn xấp giấp giấy. Cuối cùng cô cũng quyết định cầm lên xem. Thì ra là bản hợp đồng, một là về việc kí hợp đồng với công ty cái còn lại không cần nhìn cũng biết. Có nên kí vào không, hợp đồng của công ty nhất định phải kí nếu không vấn đề tài chính của công ty sẽ gặp vấn đề nghiêm trọng. Bạch Hàn Thiên sau khi suy nghĩ kĩ, cô quyết định kí vào bản họp đồng hợp tác còn cái kia cô nhất định không kí.
***
Phòng ăn...
Âu Dương Nhất Phong đang ngồi đó nghĩ ngợi cũng như chờ đợi điều gì. Thấy dì Trần đi xuống hắn lãnh đạm hỏi:
- Cô ấy như thế nào rồi?
- Vẫn như vậy, thu mình vào một góc.
- Dì đưa cho cô ấy chưa?
- Rồi, thưa cậu chủ.
- Được rồi, cảm ơn dì.
Dì Trần dọn bữa tối cho hắn dùng... Sau khi dùng xong, hắn nhanh chóng đi lên phòng tìm cô. Hai tên vệ sĩ thấy hắn đến liền gập người cúi chào:
- Lão đại.
Âu Dương Nhất Phong mở cửa bước vào. Hắn biết cô sẽ không nhận bất kì thứ gì từ hắn. Bộ quần áo vẫn còn nguyên đó nhưng tập hồ sơ đã được mở. Bạch Hàn Thiên nhìn hắn đầy cảnh giác:
- Anh muốn gì ở tôi?
- Em quyết định như thế nào về hai bản hợp đồng?_ Hắn không trả lời câu hỏi của cô.
- Hợp đồng của công ty tôi sẽ kí còn cái kia thì không.
- Nếu tôi muốn em kí luôn cái kia thì sao?
- Chuyện đó sẽ không xảy ra.
- Để tôi cho em biết một chuyện. Nếu em chịu kí tôi sẽ cho em những gì em muốn.
- Tôi không cần.
- Ngay cả tự do đi lại.
- ...
- Em tự mình nghĩ kĩ. Dù kí hay không em vẫn là người của tôi. Quyền lợi của em tùy thuộc vào em. Tôi cho em thời gian đến ngày mai._ Giọng nói của hắn lạnh đến thấu xương.
Bạch Hàn Thiên biết hắn đang nổi giận. Nếu bây giờ cô nói ra những điều gì khiến hắn không vui thì người nhận hậu quả sẽ là cô. Âu Dương Nhất Phong thấy cô im lặng đành xoay người ra khỏi phòng.
***
Quách Đình Đình và Vương Thiên Vy ở nhà lo đến mất ngủ. Bạch Hàn Thiên đã mất tích gần một ngày rồi. Gọi điện thoại thì không bắt máy. Đến công ty tìm cũng không gặp. Cả hai người họ lục tung cả biệt thự của Bạch Hàn Thiên vẫn không tìm ra manh mối nào. Báo cảnh sát thì họ bảo là chưa đủ 24 tiếng nên không thể phát lệnh tìm người. Quách Đình Đình và Vương Thiên Vy đành trở về nhà đợi. Cả hai tin rằng cô nhất định sẽ không sao.
***
Biệt thự Bán Nguyệt...
Những lời hắn nói như là mệnh lệnh hay là lời đe dọa đối với cô. Nếu kí cô sẽ trở thành người phụ nữ của hắn, còn không kí cô vẫn bị hắn giam cầm. Cô như đang ở giữa hai dòng nước, phân vân không biết nên lựa chọn như thế nào. Càng suy nghĩ đầu của cô càng đau rồi không biết cô thiếp đi từ lúc nào.
Âu Dương Nhất Phong sau khi giải quyết xong đống công văn của hai giới hắc - bạch.Nhìn đồng hồ cũng đã hơn một giờ sáng. Hắn mệt mỏi rời khỏi thư phòng. Theo thói quen, hắn trở về phòng của mình. Vừa mở cửa vào hắn mới chợt nhớ ra, bây giờ trong phòng này còn có cô. Nhìn cơ thể nhỏ bé của cô nằm trên chiếc giường lớn. Cơ thể lúc ẩn lúc hiện dưới chiếc áo sơmi rộng thùng thình, trong đầu hắn bỗng xuất hiện những hình ảnh cô nằm dưới thân hắn mà rên rĩ. Cố xua đi những hình ảnh đó, có lẽ hắn mệt mỏi quá nên mới có những suy nghĩ như vậy. Nhanh chóng bước vào phòng tắm, hắn cần phải tỉnh táo lại. Hắn tiếp cận cô, làm cho cô đau khổ. Hắn luôn nhắc nhở mình không được quên.
Âu Dương Nhất Phong trở ra trên người chỉ quấn một chiếc khăn che đi vậy nam tính của mình. Nhẹ nhàng nằm xuống giường, cơ thể căng thẳng cả ngày rốt cuộc cũng thả lỏng. Anh nhìn cô, khuôn mặt xinh đẹp, đôi môi nhỏ nhắn ửng hồng khiến người ta chỉ muốn cắn nhưng có vẻ cô đang mơ thấy ác mộng. Mi tâm không ngừng co lại dãn ra, miệng lẩm bẩm điều gì đó không rõ. Ôm cô vào lòng, hắn không kìm được đặt lên trán cô một nụ hôn như đang trấn an rồi từ chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.