Chương 63: Anh trùng sinh, em tin tưởng anh không?
Vụ Thỉ Dực
22/09/2021
Editor: Bạch Lộc Thời
Beta: Phương Huyền
Lâm Nhị Bảo đột nhiên cảm thấy đồ ăn trong miệng không còn ngon nữa.
Cô nhai nốt thức ăn trong miệng rồi nuốt xuống, nheo mắt nhìn hắn, đối diện ánh mắt ngay thẳng của anh, chậm rãi hỏi: "Đàm lão gia muốn giới thiệu ai cho anh?"
"Con gái gia tộc Walker, nghe nói có một phần tư huyết thống người Hoa." Đàm đại thiếu gia không chút giấu diếm, tiếp tục thẳng thắn nói.
"Walker?" Lâm Bảo Bảo đột nhiên nghĩ cái gì đó, trên mặt lộ ra vẻ hiểu rõ, trừng mắt về phía anh, "Thì ra lúc ở trên thuyền, Walker đã nói chuyện này với anh rồi đúng không?"
Minh tinh quốc tế Bradley Walker đã nhận ra Đàm Mặc, tất nhiên lúc đó cũng sẽ nhận ra được mối quan hệ giữa bọn họ, chẳng có lí do gì để con gái gia tộc mình lại đi kết hôn với người đã có người trong lòng đúng không?
Cho nên lúc đó Walker đã sớm nói chuyện này cho anh.
Sau đó thấy Đàm đại thiếu lại thẳng thắn gật đầu.
Lâm Bảo Bảo cười lạnh một tiếng, "Thì ra người đẹp là con lai, nhất định là rất xinh đẹp đúng không?"
"Không biết, anh chưa gặp." Đàm đại thiếu cầm khăn giấy lau sữa còn vương lại trên miệng cô.
Lâm Bảo Bảo khẽ nâng cằm để anh làm thuận tay hơn, nhàn nhã nói: "Không sao, chuẩn bị gặp đúng không, kiểu gì lão gia tử nhà anh cũng sẽ sắp xếp, đúng không?"
"Đúng vậy, ba anh đi." Đàm đại thiếu nói.
"Hả?" Lần này Lâm Bảo Bảo nghẹn họng nhìn anh chằm chằm.
Đàm Mặc buồn cười, thừa cơ dịp đưa tay ôm cô vào trong ngực, hôn nhẹ một cái ở miệng cô, mỉm cười nói: "Hai ngày nay, ông nội giữ anh ở nhà chính là muốn bắt anh đi gặp Walker tiểu thư. Đại khái là ba anh thấy anh sắp nhịn không nổi cho nên mới giúp anh chặn áp lực của ông nội, để anh tới tìm em, mà ông thì cùng đi tới cái trường đua ngựa tổ chức vì Walker tiểu thư với chú nhỏ. . ."
Nghe xong anh kể lại, Lâm Bảo Bảo lần nữa trợn mắt há hốc mồm, sau đó lòng yên lặng cảm thấy Đàm Minh Bác thật đáng thương.
Nuôi con trai đúng là không dễ dàng.
Yên lặng cảm khái xong, Lâm Bảo Bảo ngẩng đầu nhìn anh, trái xem phải ngó, hỏi: "Có phải anh đã làm cái gì đúng không, chứ không sao Đàm thúc lại lo lắng anh nhịn không được?"
Đàm Mặc ngừng chút, thật sự anh không muốn giấu diếm cô, không thể làm gì khác hơn đành nói: " Lúc hồi tết, lúc em nằm viện ấy, anh vốn muốn trở về tìm em ngay lập tức, nhưng. . . Về sau anh không có khống chế được suýt chút nữa đã bóp chết Đàm Minh Hiên."
Lâm Bảo Bảo sợ hãi kinh ngạc, đối diện với sặc mặt bình tĩnh của anh, lúc này cô mới nhớ hồi tết người này vẫn còn đang phải tiếp nhận trị liệu tâm lý.
Còn hiện tại? Cô đã quên mất vị này vì bị bắt cóc mà đã mắc bệnh tâm thần, đại khái là do bây giờ biểu hiện của anh quá bình thường, khiến người ta xem nhẹ việc này.
Có phải thực ra anh vẫn chưa tốt hẳn đúng không?
"Vậy. . . Anh sau này còn bóp hắn không?" Lâm Bảo Bảo cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Đàm Mặc trực tiếp hôn một cái trên miệng cô, "Có, nếu như hắn dám cản trở anh, anh không ngại bắt hắn để khai đao."
Đối diện với sắc mặt lạnh lùng của anh, Lâm Bảo Bảo hít sâu một hơi, cô hiểu anh không nói đùa.
Người này vẫn rất nguy hiểm.
Đàm Mặc nhìn phản ứng của cô, híp híp con mắt, nâng cằm của cô lên để cho cô và mình đối mặt, nghiêm túc nói: "Anh không muốn giấu diếm em chút gì cả, đúng là anh không bình thường, nhưng mà anh sẽ cố gắng để cho mình nhìn như người bình thường."
Lâm Bảo Bảo hiểu ý trong lời nói của anh.
Chỉ là cố gắng để cho mình nhìn như người bình thường, mà không phải là khỏi hẳn, ý của anh là anh không muốn mình thay đổi.
Trong lòng cô hơi lạnh, nhưng đối diện với sắc mặt nghiêm túc đến đáng sợ của anh, giật giật môi dưới cứng đờ, khô khốc nói: "Chúng ta đang nói tới chuyện Đàm lão gia muốn giới thiệu người đẹp cho anh, không được nói sang chuyện khác."
Đàm Mặc sửng sốt một chút, sau đó đem mặt đặt ở bên cổ của cô, trầm thấp cười.
Lâm Bảo Bảo có chút luống cuống, nhưng cũng không đẩy cái đầu gẩn cổ ra, nhịn không được đưa tay sờ sờ đầu của anh, buồn bực nói: " Tiểu thư Walker là con lai, gia thế lại còn có quyền lực, em không sánh được với người ta, lại thêm cô ấy được Đàm lão gia chọn. . . Đàm Mặc, xem ra chúng ta không có tương lại rồi."
Càng nói, cô càng bi quan, thậm chí cảm thấy bản thân còn đáng thương hơn cả bà ngoại và mẹ, ít nhất hai người còn được trải qua hôn nhân, còn cô đến hôn nhân có khi còn chưa kịp trải qua đã phải chết yểu.
Đang buồn bã thì thấy Đàm Mặc ngẩng đầu trừng cô.
Con ngươi của anh đen sâu thẳm, trong mắt hiện tơ máu, thấy thế trong lòng cô nhảy một cái, không khỏi có chút hoài nghi, vừa rồi hình như đâu có thấy tơ máu trong mắt anh?
"Nói bậy bạ gì đó?" Đàm Mặc lạnh lùng nói, "Coi như có là tận thế tiến đi nữa chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau."
"Em nào có nói bậy, Đàm lão gia là gia chủ, nếu ông muốn ngăn cản thì chúng ta cũng làm gì còn cách nào. Với cả, bây giờ đang là thái bình thịnh thế, làm gì có tận thế. . ." Cô bĩu la hét phản bác.
"Nếu như anh nói thì sao?" Đàm Mặc bình tĩnh nói.
"Cái gì?"
"Tận thế."
Lâm Bảo Bảo: ". . . Darling, anh đừng nói đùa."
Đàm Mặc buông cô ra, cầm cốc hồng trà ở bên cạnh lên đưa cho cô, thấy cô uống một ngụm rồi lại cầm nó đặt xuống, sau đó vô cùng đứng đắn nói: "Bởi vì anh chính là trở về từ tận thế trở về, anh đã trùng sinh, em có tin tưởng anh không?"
Lâm Bảo Bảo: ". . . Đừng nói giỡn nha, không buồn cười chút nào."
Nhìn bộ dáng buồn bực của cô, Đàm Mặc không nói thêm cái gì, chỉ nói: "Tóm lại, phía ông nội em không cần lo lắng, ông ấy sẽ không quấy nhiễu chúng ta, chúng ta cũng sẽ vẫn luôn ở bên nhau, chờ sang năm em tốt nghiệp xong liền kết hôn luôn. Đúng rồi, sau khi cưới em muốn ở chỗ nào? Nam Thành được không? Hay là thành phố Ngọc Châu? Em có muốn sửa cái căn hộ gần trường thành tân phòng không. . . Mà thôi quên đi, em không thích cái phong cách kia, chúng ta tìm mua một căn ở cái tiểu khu khác. . ."
Lâm Bảo Bảo ngo ngoe nhìn Đàm đại thiếu đang tự nói tự quyết định, "Này này này, sao lại đột nhiên nói tới vấn đề này rồi?"
"Em không muốn kết hôn với anh à?" Đàm đại thiếu nghiêng đầu nhìn cô.
Cái này tư thế này của anh, đẹp trai đến mức tà ác, khiến nhịp tim của cô nhanh đến mức có chút rối bời, không thể từ chối anh.
Kết hôn. . . Thật ra cô không nghĩ tới, bởi vì không dám nghĩ, sợ mình sẽ bước lên vết xe đổ của bà ngoại và mẹ, cho nên mỗi khi thấy có người kết hôn, cô cũng chỉ là nhìn, còn trước giờ cũng không dám nghĩ sâu hơn.
Thấy bộ dáng này của cô, đương nhiên Đàm Mặc biết cô đang nghĩ gì.
May mắn, anh không ép buộc cô, chỉ sờ sờ đầu của cô, dù sao, đến lúc đó ép buộc cô đi đăng ký, sau khi đăng ký xong thì thành vợ chồng được pháp luật thừa nhận cô chạy không thoát.
Về phần sau này có khả năng ly hôn? Trừ phi anh chết!
Ăn xong bữa trà chiều, Lâm Bảo Bảo hồn phách trên mây bị Đàm đại thiếu kéo ra ngoài.
Không biết đi trên đường được bao lâu, đợi lúc cô lấy lại tinh thần thì phát hiện bọn họ đã đi tới một công viên, đã là chạng vạng tối nhưng vẫn còn ánh nắng nóng bức, trước đài phun nước trong công viên có đám trẻ con chạy tới chạy lui, rất náo nhiệt.
Đàm Mặc lấy ra một đồng tiền xu, ném vào đài phun nước.
Lâm Bảo Bảo cổ quái nhìn anh, "Cái đài phun nước này không phải đài cầu nguyện, anh ném tiền xu vào làm cái gì?"
"Tùy tiện ném một cái cho vui." Vẻ mặt Đàm nhàm chán, hôn ở trên mặt cô một cái, hỏi: "Em tỉnh rồi à?"
"Tỉnh cái gì?" Lâm Bảo Bảo trừng anh, "Suýt chút nữa đã bị anh qua mặt, rõ ràng là đang nói việc Đàm lão gia muốn giới thiệu một cô bạn gái khác cho anh."
"Anh chả có quan hệ gì với người nào khác, dù sao chắc chắn anh cũng không gặp." Đàm Mặc lôi kéo cô tới một cửa hàng bán kem bên đường.
Thời tiết nóng như này cho phép cô ăn một cái.
Lâm Bảo Bảo lập tức vui vẻ, vừa liếm kem vừa liếc xéo anh, "Nếu như ông nội anh không từ bỏ, anh cũng phải nghe theo sắp đặt của ông mà đi?"
Đàm Mặc thừa cơ cắn một miếng lớn, lúc cô trừng tới anh chỉ cười lạnh một tiếng, nói: "Em cho là anh một năm nay bận rộn là công toi à?"
"Hả?"
"Nếu như ông nội nhất định muốn tự quyết định thì đừng trách anh ra tay gây cho ông chút phiền phức." Đàm Mặc lãnh đạm nói.
Lâm Bảo Bảo nhớ tới lúc mới gặp Doãn thư ký, anh đã cho cô xem một hai việc xấu của Đàm gia, yên lặng cảm thấy, nhất định là anh đã nhìn chằm chằm vào việc này từ rất sớm, nếu như Đàm lão gia dám lấy việc hôn sự của anh để uy hiếp, chắc chắn anh sẽ không chút lưu tình đem mấy cái chứng cứ phạm tội này ra để gây ra phiền phức ngập trời cho Đàm gia.
Trong lòng Lâm Bảo Bảo dâng lên một loại cảm giác phức tạp, thấp giọng hỏi: "Đáng giá không?"
Thấy cô đã hiểu, sắc mặt Đàm Mặc trở nên dịu dàng, những cảm xúc đen tối đang nảy lên trong lòng cũng dịu xuống.
Anh cúi đầu, đối mặt với cô gái đang cầm que kem, nghiêm túc nói: "Đáng giá."
Bởi vì anh từ tận thế trở về là vì cô, tất cả mọi thứ đều xây dựng trên cơ sở có cô, nếu như thế giới này không có cô thì còn ý nghĩa gì?
Hiểu ý của anh mặt Lâm Bảo Bảo ửng đỏ, nhịn không được muốn làm một cái gì đó.
Thế là cô kéo vạt áo của anh, hấp tấp hôn lên môi của anh, sau đó chủ động làm nụ hôn trở nên sâu sắc hơn.
Xung quanh dường như có tiếng la ó và húyt sáo nhưng cô đã không cách nào để ý ánh nhìn của người khác, trong lòng cô dâng lên cảm giác chua xót, vui mừng và phức tạp như thủy triều sắp nhấn chìm cô, bao phủ lý trí, tình cảm và bao lo lắng của cô.
"Đàm Mặc, em thích anh, rất thích rất thích!" Cô thở hồng hộc nói.
Đàm Mặc chạm trán vào trán cô, đôi mắt nhìn cô thật sâu, trong đáy mắt dường như có ánh sáng màu xanh dâng lên, đôi mắt anh phảng phất như đã chuyển sang màu khác.
"Giờ anh biết rồi." Anh khàn khàn nói.
Trải qua hai đời, rốt cuộc anh cũng đã có được tình cảm của cô, giờ khắc này, anh vô cùng kích động, trong lòng dâng lên một dòng nước nóng, vọt tới hốc mắt, cứ như vậy chảy ra từ trong hốc mắt.
Sau đó, anh thấy được cô trừng to mắt, bộ dáng giật mình.
"Anh, anh khóc. . ."
Cô sững sờ lắp bắp nói ra, cả người đều bị phản ứng của anh dọa sợ.
Đàm Mặc thực sự khóc sau khi cô tỏ tình. . . Đến cùng xảy ra chuyện gì a? Chẳng lẽ cô tỏ tình như thế nên khiến người khác khóc? Một người đàn ông có gì đâu mà phải khóc?
Đàm Mặc ngừng một chút rồi ngồi dậy, nhanh chóng dùng tay áo lau mắt, rất nhanh đã trở lại bình thường.
Đối diện với vẻ khiếp sợ của cô gái, anh nghiêm trang nói: "Đây là phản ứng sinh lý tự nhiên."
Lâm Bảo Bảo: ". . . Ha."
Đàm Mặc đưa tay vứt nửa que kem đã bị tan chảy trên tay cô, sau đó mang cô đi rửa tay, nhìn bộ dáng ngơ ngác ngốc ngốc của cô, nói: "Bây giờ em biết đã biết tình cảm của anh dành cho em chưa? Nếu có một ngày em không còn yêu anh nữa, anh nhất định sẽ hủy diệt cái thế giới này."
Lâm Bảo Bảo sợ run cả người, cười khan nói: "Ha ha, anh nói cái gì vậy? Đây không phải là phản ứng rất bình thường sao? Em không thèm để ý đâu, em biết anh là Đàm đại thiếu, là người lợi hại nhất."
Đàm Mặc nhìn cô vài lần, không nói cái gì chỉ kéo cô đi.
Beta: Phương Huyền
Lâm Nhị Bảo đột nhiên cảm thấy đồ ăn trong miệng không còn ngon nữa.
Cô nhai nốt thức ăn trong miệng rồi nuốt xuống, nheo mắt nhìn hắn, đối diện ánh mắt ngay thẳng của anh, chậm rãi hỏi: "Đàm lão gia muốn giới thiệu ai cho anh?"
"Con gái gia tộc Walker, nghe nói có một phần tư huyết thống người Hoa." Đàm đại thiếu gia không chút giấu diếm, tiếp tục thẳng thắn nói.
"Walker?" Lâm Bảo Bảo đột nhiên nghĩ cái gì đó, trên mặt lộ ra vẻ hiểu rõ, trừng mắt về phía anh, "Thì ra lúc ở trên thuyền, Walker đã nói chuyện này với anh rồi đúng không?"
Minh tinh quốc tế Bradley Walker đã nhận ra Đàm Mặc, tất nhiên lúc đó cũng sẽ nhận ra được mối quan hệ giữa bọn họ, chẳng có lí do gì để con gái gia tộc mình lại đi kết hôn với người đã có người trong lòng đúng không?
Cho nên lúc đó Walker đã sớm nói chuyện này cho anh.
Sau đó thấy Đàm đại thiếu lại thẳng thắn gật đầu.
Lâm Bảo Bảo cười lạnh một tiếng, "Thì ra người đẹp là con lai, nhất định là rất xinh đẹp đúng không?"
"Không biết, anh chưa gặp." Đàm đại thiếu cầm khăn giấy lau sữa còn vương lại trên miệng cô.
Lâm Bảo Bảo khẽ nâng cằm để anh làm thuận tay hơn, nhàn nhã nói: "Không sao, chuẩn bị gặp đúng không, kiểu gì lão gia tử nhà anh cũng sẽ sắp xếp, đúng không?"
"Đúng vậy, ba anh đi." Đàm đại thiếu nói.
"Hả?" Lần này Lâm Bảo Bảo nghẹn họng nhìn anh chằm chằm.
Đàm Mặc buồn cười, thừa cơ dịp đưa tay ôm cô vào trong ngực, hôn nhẹ một cái ở miệng cô, mỉm cười nói: "Hai ngày nay, ông nội giữ anh ở nhà chính là muốn bắt anh đi gặp Walker tiểu thư. Đại khái là ba anh thấy anh sắp nhịn không nổi cho nên mới giúp anh chặn áp lực của ông nội, để anh tới tìm em, mà ông thì cùng đi tới cái trường đua ngựa tổ chức vì Walker tiểu thư với chú nhỏ. . ."
Nghe xong anh kể lại, Lâm Bảo Bảo lần nữa trợn mắt há hốc mồm, sau đó lòng yên lặng cảm thấy Đàm Minh Bác thật đáng thương.
Nuôi con trai đúng là không dễ dàng.
Yên lặng cảm khái xong, Lâm Bảo Bảo ngẩng đầu nhìn anh, trái xem phải ngó, hỏi: "Có phải anh đã làm cái gì đúng không, chứ không sao Đàm thúc lại lo lắng anh nhịn không được?"
Đàm Mặc ngừng chút, thật sự anh không muốn giấu diếm cô, không thể làm gì khác hơn đành nói: " Lúc hồi tết, lúc em nằm viện ấy, anh vốn muốn trở về tìm em ngay lập tức, nhưng. . . Về sau anh không có khống chế được suýt chút nữa đã bóp chết Đàm Minh Hiên."
Lâm Bảo Bảo sợ hãi kinh ngạc, đối diện với sặc mặt bình tĩnh của anh, lúc này cô mới nhớ hồi tết người này vẫn còn đang phải tiếp nhận trị liệu tâm lý.
Còn hiện tại? Cô đã quên mất vị này vì bị bắt cóc mà đã mắc bệnh tâm thần, đại khái là do bây giờ biểu hiện của anh quá bình thường, khiến người ta xem nhẹ việc này.
Có phải thực ra anh vẫn chưa tốt hẳn đúng không?
"Vậy. . . Anh sau này còn bóp hắn không?" Lâm Bảo Bảo cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Đàm Mặc trực tiếp hôn một cái trên miệng cô, "Có, nếu như hắn dám cản trở anh, anh không ngại bắt hắn để khai đao."
Đối diện với sắc mặt lạnh lùng của anh, Lâm Bảo Bảo hít sâu một hơi, cô hiểu anh không nói đùa.
Người này vẫn rất nguy hiểm.
Đàm Mặc nhìn phản ứng của cô, híp híp con mắt, nâng cằm của cô lên để cho cô và mình đối mặt, nghiêm túc nói: "Anh không muốn giấu diếm em chút gì cả, đúng là anh không bình thường, nhưng mà anh sẽ cố gắng để cho mình nhìn như người bình thường."
Lâm Bảo Bảo hiểu ý trong lời nói của anh.
Chỉ là cố gắng để cho mình nhìn như người bình thường, mà không phải là khỏi hẳn, ý của anh là anh không muốn mình thay đổi.
Trong lòng cô hơi lạnh, nhưng đối diện với sắc mặt nghiêm túc đến đáng sợ của anh, giật giật môi dưới cứng đờ, khô khốc nói: "Chúng ta đang nói tới chuyện Đàm lão gia muốn giới thiệu người đẹp cho anh, không được nói sang chuyện khác."
Đàm Mặc sửng sốt một chút, sau đó đem mặt đặt ở bên cổ của cô, trầm thấp cười.
Lâm Bảo Bảo có chút luống cuống, nhưng cũng không đẩy cái đầu gẩn cổ ra, nhịn không được đưa tay sờ sờ đầu của anh, buồn bực nói: " Tiểu thư Walker là con lai, gia thế lại còn có quyền lực, em không sánh được với người ta, lại thêm cô ấy được Đàm lão gia chọn. . . Đàm Mặc, xem ra chúng ta không có tương lại rồi."
Càng nói, cô càng bi quan, thậm chí cảm thấy bản thân còn đáng thương hơn cả bà ngoại và mẹ, ít nhất hai người còn được trải qua hôn nhân, còn cô đến hôn nhân có khi còn chưa kịp trải qua đã phải chết yểu.
Đang buồn bã thì thấy Đàm Mặc ngẩng đầu trừng cô.
Con ngươi của anh đen sâu thẳm, trong mắt hiện tơ máu, thấy thế trong lòng cô nhảy một cái, không khỏi có chút hoài nghi, vừa rồi hình như đâu có thấy tơ máu trong mắt anh?
"Nói bậy bạ gì đó?" Đàm Mặc lạnh lùng nói, "Coi như có là tận thế tiến đi nữa chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau."
"Em nào có nói bậy, Đàm lão gia là gia chủ, nếu ông muốn ngăn cản thì chúng ta cũng làm gì còn cách nào. Với cả, bây giờ đang là thái bình thịnh thế, làm gì có tận thế. . ." Cô bĩu la hét phản bác.
"Nếu như anh nói thì sao?" Đàm Mặc bình tĩnh nói.
"Cái gì?"
"Tận thế."
Lâm Bảo Bảo: ". . . Darling, anh đừng nói đùa."
Đàm Mặc buông cô ra, cầm cốc hồng trà ở bên cạnh lên đưa cho cô, thấy cô uống một ngụm rồi lại cầm nó đặt xuống, sau đó vô cùng đứng đắn nói: "Bởi vì anh chính là trở về từ tận thế trở về, anh đã trùng sinh, em có tin tưởng anh không?"
Lâm Bảo Bảo: ". . . Đừng nói giỡn nha, không buồn cười chút nào."
Nhìn bộ dáng buồn bực của cô, Đàm Mặc không nói thêm cái gì, chỉ nói: "Tóm lại, phía ông nội em không cần lo lắng, ông ấy sẽ không quấy nhiễu chúng ta, chúng ta cũng sẽ vẫn luôn ở bên nhau, chờ sang năm em tốt nghiệp xong liền kết hôn luôn. Đúng rồi, sau khi cưới em muốn ở chỗ nào? Nam Thành được không? Hay là thành phố Ngọc Châu? Em có muốn sửa cái căn hộ gần trường thành tân phòng không. . . Mà thôi quên đi, em không thích cái phong cách kia, chúng ta tìm mua một căn ở cái tiểu khu khác. . ."
Lâm Bảo Bảo ngo ngoe nhìn Đàm đại thiếu đang tự nói tự quyết định, "Này này này, sao lại đột nhiên nói tới vấn đề này rồi?"
"Em không muốn kết hôn với anh à?" Đàm đại thiếu nghiêng đầu nhìn cô.
Cái này tư thế này của anh, đẹp trai đến mức tà ác, khiến nhịp tim của cô nhanh đến mức có chút rối bời, không thể từ chối anh.
Kết hôn. . . Thật ra cô không nghĩ tới, bởi vì không dám nghĩ, sợ mình sẽ bước lên vết xe đổ của bà ngoại và mẹ, cho nên mỗi khi thấy có người kết hôn, cô cũng chỉ là nhìn, còn trước giờ cũng không dám nghĩ sâu hơn.
Thấy bộ dáng này của cô, đương nhiên Đàm Mặc biết cô đang nghĩ gì.
May mắn, anh không ép buộc cô, chỉ sờ sờ đầu của cô, dù sao, đến lúc đó ép buộc cô đi đăng ký, sau khi đăng ký xong thì thành vợ chồng được pháp luật thừa nhận cô chạy không thoát.
Về phần sau này có khả năng ly hôn? Trừ phi anh chết!
Ăn xong bữa trà chiều, Lâm Bảo Bảo hồn phách trên mây bị Đàm đại thiếu kéo ra ngoài.
Không biết đi trên đường được bao lâu, đợi lúc cô lấy lại tinh thần thì phát hiện bọn họ đã đi tới một công viên, đã là chạng vạng tối nhưng vẫn còn ánh nắng nóng bức, trước đài phun nước trong công viên có đám trẻ con chạy tới chạy lui, rất náo nhiệt.
Đàm Mặc lấy ra một đồng tiền xu, ném vào đài phun nước.
Lâm Bảo Bảo cổ quái nhìn anh, "Cái đài phun nước này không phải đài cầu nguyện, anh ném tiền xu vào làm cái gì?"
"Tùy tiện ném một cái cho vui." Vẻ mặt Đàm nhàm chán, hôn ở trên mặt cô một cái, hỏi: "Em tỉnh rồi à?"
"Tỉnh cái gì?" Lâm Bảo Bảo trừng anh, "Suýt chút nữa đã bị anh qua mặt, rõ ràng là đang nói việc Đàm lão gia muốn giới thiệu một cô bạn gái khác cho anh."
"Anh chả có quan hệ gì với người nào khác, dù sao chắc chắn anh cũng không gặp." Đàm Mặc lôi kéo cô tới một cửa hàng bán kem bên đường.
Thời tiết nóng như này cho phép cô ăn một cái.
Lâm Bảo Bảo lập tức vui vẻ, vừa liếm kem vừa liếc xéo anh, "Nếu như ông nội anh không từ bỏ, anh cũng phải nghe theo sắp đặt của ông mà đi?"
Đàm Mặc thừa cơ cắn một miếng lớn, lúc cô trừng tới anh chỉ cười lạnh một tiếng, nói: "Em cho là anh một năm nay bận rộn là công toi à?"
"Hả?"
"Nếu như ông nội nhất định muốn tự quyết định thì đừng trách anh ra tay gây cho ông chút phiền phức." Đàm Mặc lãnh đạm nói.
Lâm Bảo Bảo nhớ tới lúc mới gặp Doãn thư ký, anh đã cho cô xem một hai việc xấu của Đàm gia, yên lặng cảm thấy, nhất định là anh đã nhìn chằm chằm vào việc này từ rất sớm, nếu như Đàm lão gia dám lấy việc hôn sự của anh để uy hiếp, chắc chắn anh sẽ không chút lưu tình đem mấy cái chứng cứ phạm tội này ra để gây ra phiền phức ngập trời cho Đàm gia.
Trong lòng Lâm Bảo Bảo dâng lên một loại cảm giác phức tạp, thấp giọng hỏi: "Đáng giá không?"
Thấy cô đã hiểu, sắc mặt Đàm Mặc trở nên dịu dàng, những cảm xúc đen tối đang nảy lên trong lòng cũng dịu xuống.
Anh cúi đầu, đối mặt với cô gái đang cầm que kem, nghiêm túc nói: "Đáng giá."
Bởi vì anh từ tận thế trở về là vì cô, tất cả mọi thứ đều xây dựng trên cơ sở có cô, nếu như thế giới này không có cô thì còn ý nghĩa gì?
Hiểu ý của anh mặt Lâm Bảo Bảo ửng đỏ, nhịn không được muốn làm một cái gì đó.
Thế là cô kéo vạt áo của anh, hấp tấp hôn lên môi của anh, sau đó chủ động làm nụ hôn trở nên sâu sắc hơn.
Xung quanh dường như có tiếng la ó và húyt sáo nhưng cô đã không cách nào để ý ánh nhìn của người khác, trong lòng cô dâng lên cảm giác chua xót, vui mừng và phức tạp như thủy triều sắp nhấn chìm cô, bao phủ lý trí, tình cảm và bao lo lắng của cô.
"Đàm Mặc, em thích anh, rất thích rất thích!" Cô thở hồng hộc nói.
Đàm Mặc chạm trán vào trán cô, đôi mắt nhìn cô thật sâu, trong đáy mắt dường như có ánh sáng màu xanh dâng lên, đôi mắt anh phảng phất như đã chuyển sang màu khác.
"Giờ anh biết rồi." Anh khàn khàn nói.
Trải qua hai đời, rốt cuộc anh cũng đã có được tình cảm của cô, giờ khắc này, anh vô cùng kích động, trong lòng dâng lên một dòng nước nóng, vọt tới hốc mắt, cứ như vậy chảy ra từ trong hốc mắt.
Sau đó, anh thấy được cô trừng to mắt, bộ dáng giật mình.
"Anh, anh khóc. . ."
Cô sững sờ lắp bắp nói ra, cả người đều bị phản ứng của anh dọa sợ.
Đàm Mặc thực sự khóc sau khi cô tỏ tình. . . Đến cùng xảy ra chuyện gì a? Chẳng lẽ cô tỏ tình như thế nên khiến người khác khóc? Một người đàn ông có gì đâu mà phải khóc?
Đàm Mặc ngừng một chút rồi ngồi dậy, nhanh chóng dùng tay áo lau mắt, rất nhanh đã trở lại bình thường.
Đối diện với vẻ khiếp sợ của cô gái, anh nghiêm trang nói: "Đây là phản ứng sinh lý tự nhiên."
Lâm Bảo Bảo: ". . . Ha."
Đàm Mặc đưa tay vứt nửa que kem đã bị tan chảy trên tay cô, sau đó mang cô đi rửa tay, nhìn bộ dáng ngơ ngác ngốc ngốc của cô, nói: "Bây giờ em biết đã biết tình cảm của anh dành cho em chưa? Nếu có một ngày em không còn yêu anh nữa, anh nhất định sẽ hủy diệt cái thế giới này."
Lâm Bảo Bảo sợ run cả người, cười khan nói: "Ha ha, anh nói cái gì vậy? Đây không phải là phản ứng rất bình thường sao? Em không thèm để ý đâu, em biết anh là Đàm đại thiếu, là người lợi hại nhất."
Đàm Mặc nhìn cô vài lần, không nói cái gì chỉ kéo cô đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.