Chương 73: Có Lẽ Sẽ Sớm Có Cháu Trai
Vụ Thỉ Dực
02/10/2021
Editor: Bạch Lộc Thời
Beta: Phương Huyền
Sau khi về nước không lâu là bắt đầu khai giảng.
Lúc Lâm Bảo Bảo khai giảng, Đàm Mặc lại phải ngựa không dừng vó* rời khỏi nước để xử lý một đống cục diện rối rắm ở Đàm gia.
(*ngựa không dừng vó: theo như mình hiểu đi, thì nó là ẩn dụ của việc không dừng lại mà tiếp tục làm gì đó luôn, nếu sai thì các bạn cứ chỉ ra cho mình nha - BLT)
Sau khai giảng sẽ tới thời điểm quan trọng của sinh viên năm tư, Lâm Bảo Bảo kiêm mấy chức vụ nên tất nhiên cũng bận tới mức chân không chạm đất, đến mức cũng không có thời gian trò chuyện nhiều với Đàm Mặc.
Sau Quốc khánh, tất cả sinh viên năm tư nghênh đón kỳ thực tập.
Bây giờ Lâm Bảo Bảo cũng đã là sinh viên năm tư, cô đã sớm chọn được nơi để đi thực tập, đó là một công ty thiết kế quảng cáo ở Nam Thành.
Đối với việc lựa chọn công ty này để thực tập của cô, Lâu Linh và Bùi Tầm Huyên đều rất khó hiểu, hai cô gái còn cho là cô sẽ chọn công ty của Lâu gia hoặc là công ty của Đàm Mặc, không hiểu sao cô lại chọn một cái công ty xa lạ. Lúc trước khi Lâm Bảo Bảo còn chưa yêu đương với Đàm Mặc đã từng thề son sắc rằng sau khi cô tốt nghiệp sẽ vào công ty của Lâu gia.
Đương nhiên, hiện tại cô là người đã có bạn trai, vậy tất nhiên cô và Lâu Điện đã không còn có khả năng nên cô lựa chọn công ty khác cũng là bình thường. Chỉ là nào biết được cô lại không chọn công ty của người yêu cơ chứ, chẳng lẽ là muốn tự lập?
Đàm Mặc cũng đặc biệt gọi điện thoại tới để hỏi thăm việc này, Lâm Bảo Bảo đã sớm tìm lí do để nói cho anh, "Dù sao em cũng chỉ là thực tập thôi, ở đâu mà chả giống nhau đúng không? Hiện tại không phải anh đang rất bận sao? Không cần lo việc của em đâu, chờ anh làm xong việc của anh đi rồi mình nói tiếp."
Tất nhiên Đàm Mặc thật sự rất bận, một cuộc điện thoại này là anh đã dùng hết tất cả thời gian rảnh mới có thể gọi được.
Cô đau lòng anh phải bận rộn để giải quyết một đống cục diện rối rắm ở Đàm gia, gần đây Lâm Bảo Bảo cũng có chút nín nhịn, rất ít gọi điện thoại quấy rầy anh.
Nhưng lần này, Lâm Bảo Bảo nhạy bén nghe thấy đầu dây bên kia hình như có âm thanh rất quái dị, lại thỉnh thoảng có vài âm thanh ngôn ngữ đến từ nhiều quốc gia lẫn vào, giống như bên cạnh anh đang tập trung rất nhiều người đến từ các quốc gia khác nhau, điều này khiến cô có chút nghi ngờ.
"Đàm Mặc, anh đang ở đâu vậy?" Lâm Bảo Bảo dò hỏi.
Đàm Mặc im lặng một lúc, rồi nói: "Ở sa mạc. . ."
Anh không nói là ở sa mạc nào, âm thanh xung quanh anh càng ngày càng ầm ĩ, là một loại âm thanh khiến người ta kinh ngạc run rẩy và sợ hãi.
Lâm Bảo Bảo càng nghi ngờ hơn, "Anh tới đó làm cái gì thế? Không phải anh đang ở Mỹ sao?"
Đầu dây bên kia im lặng một lát rồi mới truyền đến âm thanh của Đàm Mặc.
"Bảo Bảo, sau này anh sẽ giải thích cho em, có được không?" Giọng của anh trở nên trầm thấp dịu dàng, cho dù những âm thanh xung quanh anh nghe rất nguy hiểm và đáng sợ, nhưng anh vẫn rất bình tĩnh.
Trai tim của Lâm Bảo Bảo treo lên, cô nói: "Có nguy hiểm không?"
"Đối với anh mà nói, cũng không có nguy hiểm gì cả." Đàm Mặc dịu dàng nói.
Sau khi cúp điện thoại, trái tim của Lâm Bảo Bảo vẫn không thể thả lỏng được, lòng cô tràn đầy nghi ngờ và bất an, nhưng thái độ của Đàm Mặc lại quá bình tĩnh, nhẹ nhõm khiến cho từ đáy lòng cô lại sinh ra một loại cảm giác thật ra cũng không có chuyện gì lớn.
Đàm Mặc đang làm gì vậy? Không phải anh ấy đi xử lý chuyện của Đàm gia sao? Sao lại chạy đến sa mạc rồi? Là một người thừa kế của một đại gia tộc không phải chỉ cần lục đục giữa người với người là được rồi à? Sao lại còn cần chạy tới cái chỗ nguy hiểm không biết tên như thế kia?
Trong lúc nhất thời, Lâm Bảo Bảo có chút nghi ngờ đối với thân phận của Đàm Mặc.
Đáng tiếc, coi như cô hoài nghi và lo lắng nhưng vô ý thức lại không dám gọi điện thoại cho anh, sợ mình quấy nhiễu đến anh, khiến anh lâm vào nguy hiểm. . .
Lâm Bảo Bảo bực bội giật giật tóc, cuối cùng quyết định nhịn xuống, chờ lần tới anh trở về gặp nhau sẽ hỏi.
Sau đó, Lâm Bảo Bảo và các sinh viên năm tư đại học Nam Thành bắt đầu vội vã chuẩn bị đi thực tập.
Ba người bạn cùng phòng lựa chọn ba nơi thực tập không giống với nhau, Bùi Tầm Huyên cũng là tự mình tìm công ty thực tập, bởi vì cô nàng có kinh nghiệm làm việc rất phong phú —— thường xuyên làm thêm, nên rất nhanh đã được một công ty đa quốc gia rất lớn nhận vào, còn Lâu Linh thì không ngoài ý muốn là thực tập ở công ty Lâu gia.
Thực ra với cái này, Lâu Linh rất muốn từ chối.
Đáng tiếc đại ma vương điện hạ nhà cô ấy quá mạnh, căn bản không cho cô ấy cơ hội từ chối, nên Lâu Linh chỉ có thể âm thầm hâm mộ Bùi Tầm Huyên và Lâm Bảo Bảo được tự do lựa chọn.
Rõ ràng cô cũng không có bạn trai, thế mà lại cảm thấy trong nhà có một tên như quản ngục trông coi cô rất gắt gao.
Thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, mùa thu qua đi, Nam Thành rất nhanh sẽ đón mùa đông tới.
Thừa dịp được một lần nghỉ ngơi, ba người bạn tốt hẹn nhau đi ăn thịt nướng và kể cho nhau nghe một ít chuyện sinh hoạt và thực tập gần đây.
"Đúng rồi, gần đây Đàm đại thiếu nhà cậu vẫn chưa trở lại hả?" Bùi Tầm Huyên vừa ăn thịt nướng vừa hỏi.
Lâm Bảo Bảo cầm đũa gắp một miếng thịt vừa nướng xong, vừa ăn vừa nói: "Anh ấy bận quá."
"Mình cũng cảm thấy cậu rất bận." Lâu Linh nói.
"Đúng đó, mỗi lần gọi điện thoại cho cậu, cậu cũng đang bận, nè đừng có quá sức chú tâm không lại biến thành người cuồng công việc đó nha."
Nghe hai cô bạn tốt nói, Lâm Bảo Bảo cười: "Mình đang thích ứng thôi nên mới có chút bận rộn, qua một thời gian ngắn nữa là không bận quá mức như vậy đâu. Mà không nói tới mình nha, các cậu cũng vậy mà? Đúng rồi, Tiểu Linh, cậu và Lâu Điện. . ."
"Chuyện gì cũng đều không có, các cậu không cần nghĩ nhiều." Lâu Linh không chút nghĩ ngợi trả lời ngay.
Cái phản ứng này khiến Lâm Bảo Bảo và Bùi Tầm Huyên nhịn không được dùng ánh mắt hoài nghi nhìn cô ấy, thấy Lâu Linh buồn bực không thôi, hai cô gái hiểu ý không nói nữa, vùi đầu ăn thịt, đồng thời dẫn chủ đề tới việc Lâm Bảo Bảo đã lâu rồi chưa gặp Đàm đại thiếu.
Có lẽ là vì nhắc đến Đàm Mặc làm Lâm Bảo Bảo đột nhiên cảm thấy thật nhớ anh.
Cũng đã mấy tháng rồi cô chưa được gặp anh.
Biết anh rất bận, thậm chí còn có khả năng đang làm việc gì đó rất nguy hiểm nên cô không dám tùy tiện gọi điện thoại quấy rầy anh, mỗi lần liên lạc đều là do anh chủ động nhắn tin hoặc gọi điện cho cô, mà mỗi lần cũng chỉ có thể nói vài câu.
May mắn trong khoảng thời gian này, cô đang bận việc thực tập, thích ứng với việc chuyển thân phận từ sinh viên thành người đi làm, khiến cô cũng không có nhiều thời gian để suy nghĩ miên man. Chỉ là ngẫu nhiên sẽ có lúc cũng nhịn không được mà nghĩ lung tung, sẽ nhớ đến anh, không biết anh đang ở nơi nào, có gặp nguy hiểm hay không, có bị thương không. Nếu không phải cách một chút thời gian Đàm Mặc sẽ liên lạc với cô có lẽ cô cũng thể giữ được bình tĩnh như bây giờ.
Lâm Bảo Bảo đã từng gọi điện thoại cho Đàm Minh Bác để thăm dò, nhưng mà không biết có phải Đàm Minh Bác đã nhìn thấu ý đồ của cô hay là thật sự ông không biết gì cả, ông trả lời khôn ngoan tới mức Lâm Bảo Bảo không thể thăm dò được chút tin tức nào từ chỗ của ông, điều này khiến cô vô cùng buồn phiền.
So với buồn phiền của Lâm Bảo Bảo, Đàm Minh Bác là người cha, cũng rất buồn phiền, trong buồn phiền của ông còn thêm cả hãi hùng khiếp vía.
Lại thêm một lần đối phó với sự thăm dò của con dâu tương lai xong, Đàm Minh Bác cảm thấy tâm có chút mệt, nghĩ nghĩ một chút, quyết định gọi điện thoại cho con trai không biết bây giờ đang ở nơi nào, nếu không ông cũng không thể yên tâm được.
Lần này chuông điện thoại mới chỉ reo vài tiếng bên kia đã nhấc máy khiến Đàm Minh Bác hết sức vui mừng.
Trước đây vẫn luôn là không nhấc máy hoặc là gọi thuê bao, thậm chí có khi còn chưa nói được một câu đã phải cúp máy, lần này trôi lọt như này khiến Đàm Minh Bác rốt cục có cảm giác vui mừng.
"Ba?" Giọng của Đàm Mặc vang lên, mang theo chút gió làm Đàm Minh Bác nhịn không được đoán hiện tại con trai đang ở nơi nào.
"A Mặc, bao giờ con mới trở về?" Đây là chuyện Đàm Minh Bác quan tâm nhất, "Gần đây ông nội vẫn luôn hỏi con đang ở đâu, con cũng không thể ném hết mọi việc cho ba được, Đàm gia là của con, con không quay về để giải quyết chẳng lẽ muốn người cha già này của con phải làm việc cật lực à?"
"Ba, ba còn chưa có già đâu." Đàm Mặc nói.
Đàm Minh Bác suýt chút nữa lại bị anh chọc giận, "Mấy năm nữa thôi là ba cũng như ông nội con rồi, chỗ nào mà chưa già? Con trai, con nói thật với ba đi, rốt cuộc con đang làm cái gì? Những người kia là ai? Bọn họ gọi con đi làm cái gì thế?"
Đàm Mặc im lặng một lúc mới nói: "Biết những thứ này đối với ba không tốt đâu, ba đừng để ý đến."
Đàm Minh Bác kinh hãi, không khỏi trầm mặc.
Cho tới hiện nay ông vẫn coi như Đàm gia đã đủ mạnh, ở trước mặt quái vật khổng lồ Đàm gia này, những cái khác cũng không là gì. Nhưng con trai của ông đã phá vỡ nhận thức của ông, khiến ông nhận ra bản thân mình thật ngây thơ.
Kỳ thật ông cũng hiểu ngoài Đàm gia cũng có rất nhiều thế lực đáng sợ đang tồn tại, Đàm gia chỉ là thương nhân, trên thế này có rất nhiều thứ mà Đàm gia không thể tiếp xúc đến. Ví dụ như chuyện con trai đang làm, những người đó đến tìm con trai, trên thân mỗi người đều tràn ngập hơi thở đáng sợ, giống như họ đang sống trong một thế giới khác.
Con của ông vậy mà cũng là một trong những đám người nguy hiểm kia.
Mà những phần tử nguy hiểm này, không chỉ không thể để người bình thường biết đến mà thậm chí còn có quan hệ với một thế lực cao cấp nào đó, loại tồn tại như Đàm gia cũng không thể biết đến.
Lúc Đàm Mặc muốn tắt điện thoại, Đàm Minh Bác tranh thủ thời gian hỏi: "Con trai à, con nói thật với ta, việc con đang làm có phải rất nguy hiểm hay không?"
"Đúng." Đàm Mặc đơn giản gọn gàng trả lời: "Nhưng mà đối với con mà nói thì không là gì cả."
Câu đầu làm tâm Đàm Minh Bác trở nên lạnh lẽo, nhưng câu sau lại làm cho ông suýt nữa muốn hộc máu.
Tốt, tốt, ông cũng biết mình đã không quản được đứa con này, cuối cùng chỉ có thể hỏi: "A Mặc, con từ bỏ Đàm gia hả?"
"Không phải còn có ba à?" Đàm Mặc rất tin tưởng vào năng lực của cha anh, "Ba giúp con trông coi, nếu có ai không an phận thì con sẽ về xử lý."
Đàm Minh Bác: "..." Nhưng ba không muốn giúp có được không.
"Bảo Bảo biết con đang làm cái gì không?"
"Cô ấy không biết, nhưng sau này con sẽ nói cho cô ấy, ba đừng nói gì đấy."
"Ba cũng đâu có muốn nhiều lời, con bé hỏi ba mấy lần, ba biết làm sao được?" Đàm Minh Bác bất đắc dĩ.
Mãi tới khi cúp điện thoại Đàm Minh Bác mệt mỏi xoa xoa trán, thầm nghĩ có lẽ không trông chờ gì vào con trai rồi, thôi thì Đàm gia giao cho cháu trai đi, dù sao lúc có cháu trai ông vẫn còn có thể giúp đỡ, nhìn tình cảm của hai đứa nhỏ có lẽ ông sẽ có cháu trai nhanh thôi.
Nghĩ như vậy, rốt cục Đàm Minh Bác cảm thấy an ủi một chút, lúc thư ký đi vào ông lại tiếp tục vùi đầu vào công việc.
***
Thời tiết dần dần trở nên lạnh.
Sau Lễ Giáng Sinh rất nhanh sẽ nghênh đón Tết nguyên đán.
Lâm Bảo Bảo từ chối tất cả lời mời của đồng nghiệp và bạn bè ở Nam Thành, cô quyết định năm nay sẽ trải qua Tết nguyên đán một mình, bây giờ cô chỉ ở nhà chơi game, chơi hết nửa ngày cô mệt quá nên quyết định leo lên giường đi ngủ.
Một giấc này cô ngủ thẳng đến tận tối.
Trong chăn rất ấm áp dễ chịu, so sánh với gió đang gào thét ở bên ngoài khiến cô chỉ muốn nằm ngủ tiếp. Chỉ là sau lưng chạm vào một cơ thể khiến cho thân thể của cô vốn đang ấm áp lại có chút lạnh lẽo, cũng làm cho cô từ trong mơ hồ tỉnh táo hẳn.
Lúc cô nghiêng đầu qua liền nhìn thấy một gương mặt lớn kề sát mình.
Lâm Bảo Bảo ngây người, lập tức vươn tay ôm lấy người đàn ông đang nằm cạnh, ôm chặt lấy anh.
Người đàn ông ngủ vô cùng say, giống như chỉ cần ở cạnh cô, anh đều sẽ ngủ rất say, hơn nữa còn ngủ rất lâu, lúc bị cô ôm anh theo thói quen đưa tay ôm cô lại, ấn vào trong ngực mình tiếp tục ngủ.
Lâm Bảo Bảo ngoan ngoãn nằm ở trong ngực anh dù không hẳn là quá ấm áp, dưới tia sáng lờ mờ cô quan sát cẩn thận gương mặt của anh, phát hiện đáy mắt anh lại có màu xanh đen, rã rời giống như đã rất lâu anh không nghỉ ngơi tử tế. Điều này khiến cô có chút đau lòng, vô ý thức thuận theo hành động của anh, nằm im ở trong ngực anh chờ anh tỉnh lại.
Sau đó cô cũng mơ mơ màng màng thiếp đi.
Giấc ngủ này kéo dài đến tận nửa đêm, đến tận giao thừa Đàm Mặc mới tỉnh lại.
Lâm Bảo Bảo đã sớm tỉnh lại rồi và còn đói bụng đến mức bụng réo ùng ục liên tục.
Đàm Mặc: "..."
Vừa tỉnh dậy đã nghe được âm thanh khiếu nại từ bụng của cô, khiến anh vừa buồn cười vừa có chút bất đắc dĩ, càng nhiều hơn là dịu dàng.
Anh kéo cô dậy, xoa bóp tay chân đang run rẩy của cô, nhẹ nhàng nói: "Về sau em đừng như vậy."
Lâm Bảo Bảo hầm hừ nói: "Ai bảo anh ôm em chặt như thế? Em cũng không khỏe như anh. . ."
Cô mạnh miệng như vậy Đàm Mặc cũng không nói gì, chỉ hôn lên mặt và môi của cô, hôn tới mức làm cô mặt đỏ tới mang tai rồi mới cho cô đi rửa mặt.
Sau khi hai người rửa mặt xong, mặc xong quần áo quyết định đi ra ngoài ăn.
Vừa mới qua giao thừa, đường phố tràn ngập không khí mừng năm mới, đèn đuốc sáng trưng chiếu sáng cả bầu trời đêm, hai bên đường có rất nhiều cửa hàng kinh doanh liên tục 24 giờ, thâu đêm suốt sáng đều có rất nhiều người, náo nhiệt như ban ngày.
Hai người tìm một nhà hàng để giải quyết không biết là bữa tối hay bữa khuya, rồi tay trong tay đi trên đường giống như bao cặp tình nhân khác.
Tới khi có vài giọt mưa lạnh buốt bắt đầu rơi xuống hai người mới về nhà.
Lúc về đến nhà đã là bốn giờ sáng, nhưng mà bởi vì ngủ đến nửa đêm mới tỉnh nên hai người rất có tinh thần, bởi vì không buồn ngủ hay mệt mỏi nên Lâm Bảo Bảo nhịn không được muốn chơi game.
Đàm Mặc ngồi ở một bên nhìn cô chơi, hai tay ôm cô để lưng cô tựa vào lòng, cằm đặt ở cần cổ của cô, thân mật vòng tay qua eo cô, nhìn cô đang không ngừng bấm vào trò chơi trên màn hình, anh nói khẽ: "Em có gì muốn hỏi anh không?"
Bởi vì anh đột nhiên lên tiếng làm tay Lâm Bảo Bảo run một cái, trong nháy mắt bị tiểu BOSS giết.
Beta: Phương Huyền
Sau khi về nước không lâu là bắt đầu khai giảng.
Lúc Lâm Bảo Bảo khai giảng, Đàm Mặc lại phải ngựa không dừng vó* rời khỏi nước để xử lý một đống cục diện rối rắm ở Đàm gia.
(*ngựa không dừng vó: theo như mình hiểu đi, thì nó là ẩn dụ của việc không dừng lại mà tiếp tục làm gì đó luôn, nếu sai thì các bạn cứ chỉ ra cho mình nha - BLT)
Sau khai giảng sẽ tới thời điểm quan trọng của sinh viên năm tư, Lâm Bảo Bảo kiêm mấy chức vụ nên tất nhiên cũng bận tới mức chân không chạm đất, đến mức cũng không có thời gian trò chuyện nhiều với Đàm Mặc.
Sau Quốc khánh, tất cả sinh viên năm tư nghênh đón kỳ thực tập.
Bây giờ Lâm Bảo Bảo cũng đã là sinh viên năm tư, cô đã sớm chọn được nơi để đi thực tập, đó là một công ty thiết kế quảng cáo ở Nam Thành.
Đối với việc lựa chọn công ty này để thực tập của cô, Lâu Linh và Bùi Tầm Huyên đều rất khó hiểu, hai cô gái còn cho là cô sẽ chọn công ty của Lâu gia hoặc là công ty của Đàm Mặc, không hiểu sao cô lại chọn một cái công ty xa lạ. Lúc trước khi Lâm Bảo Bảo còn chưa yêu đương với Đàm Mặc đã từng thề son sắc rằng sau khi cô tốt nghiệp sẽ vào công ty của Lâu gia.
Đương nhiên, hiện tại cô là người đã có bạn trai, vậy tất nhiên cô và Lâu Điện đã không còn có khả năng nên cô lựa chọn công ty khác cũng là bình thường. Chỉ là nào biết được cô lại không chọn công ty của người yêu cơ chứ, chẳng lẽ là muốn tự lập?
Đàm Mặc cũng đặc biệt gọi điện thoại tới để hỏi thăm việc này, Lâm Bảo Bảo đã sớm tìm lí do để nói cho anh, "Dù sao em cũng chỉ là thực tập thôi, ở đâu mà chả giống nhau đúng không? Hiện tại không phải anh đang rất bận sao? Không cần lo việc của em đâu, chờ anh làm xong việc của anh đi rồi mình nói tiếp."
Tất nhiên Đàm Mặc thật sự rất bận, một cuộc điện thoại này là anh đã dùng hết tất cả thời gian rảnh mới có thể gọi được.
Cô đau lòng anh phải bận rộn để giải quyết một đống cục diện rối rắm ở Đàm gia, gần đây Lâm Bảo Bảo cũng có chút nín nhịn, rất ít gọi điện thoại quấy rầy anh.
Nhưng lần này, Lâm Bảo Bảo nhạy bén nghe thấy đầu dây bên kia hình như có âm thanh rất quái dị, lại thỉnh thoảng có vài âm thanh ngôn ngữ đến từ nhiều quốc gia lẫn vào, giống như bên cạnh anh đang tập trung rất nhiều người đến từ các quốc gia khác nhau, điều này khiến cô có chút nghi ngờ.
"Đàm Mặc, anh đang ở đâu vậy?" Lâm Bảo Bảo dò hỏi.
Đàm Mặc im lặng một lúc, rồi nói: "Ở sa mạc. . ."
Anh không nói là ở sa mạc nào, âm thanh xung quanh anh càng ngày càng ầm ĩ, là một loại âm thanh khiến người ta kinh ngạc run rẩy và sợ hãi.
Lâm Bảo Bảo càng nghi ngờ hơn, "Anh tới đó làm cái gì thế? Không phải anh đang ở Mỹ sao?"
Đầu dây bên kia im lặng một lát rồi mới truyền đến âm thanh của Đàm Mặc.
"Bảo Bảo, sau này anh sẽ giải thích cho em, có được không?" Giọng của anh trở nên trầm thấp dịu dàng, cho dù những âm thanh xung quanh anh nghe rất nguy hiểm và đáng sợ, nhưng anh vẫn rất bình tĩnh.
Trai tim của Lâm Bảo Bảo treo lên, cô nói: "Có nguy hiểm không?"
"Đối với anh mà nói, cũng không có nguy hiểm gì cả." Đàm Mặc dịu dàng nói.
Sau khi cúp điện thoại, trái tim của Lâm Bảo Bảo vẫn không thể thả lỏng được, lòng cô tràn đầy nghi ngờ và bất an, nhưng thái độ của Đàm Mặc lại quá bình tĩnh, nhẹ nhõm khiến cho từ đáy lòng cô lại sinh ra một loại cảm giác thật ra cũng không có chuyện gì lớn.
Đàm Mặc đang làm gì vậy? Không phải anh ấy đi xử lý chuyện của Đàm gia sao? Sao lại chạy đến sa mạc rồi? Là một người thừa kế của một đại gia tộc không phải chỉ cần lục đục giữa người với người là được rồi à? Sao lại còn cần chạy tới cái chỗ nguy hiểm không biết tên như thế kia?
Trong lúc nhất thời, Lâm Bảo Bảo có chút nghi ngờ đối với thân phận của Đàm Mặc.
Đáng tiếc, coi như cô hoài nghi và lo lắng nhưng vô ý thức lại không dám gọi điện thoại cho anh, sợ mình quấy nhiễu đến anh, khiến anh lâm vào nguy hiểm. . .
Lâm Bảo Bảo bực bội giật giật tóc, cuối cùng quyết định nhịn xuống, chờ lần tới anh trở về gặp nhau sẽ hỏi.
Sau đó, Lâm Bảo Bảo và các sinh viên năm tư đại học Nam Thành bắt đầu vội vã chuẩn bị đi thực tập.
Ba người bạn cùng phòng lựa chọn ba nơi thực tập không giống với nhau, Bùi Tầm Huyên cũng là tự mình tìm công ty thực tập, bởi vì cô nàng có kinh nghiệm làm việc rất phong phú —— thường xuyên làm thêm, nên rất nhanh đã được một công ty đa quốc gia rất lớn nhận vào, còn Lâu Linh thì không ngoài ý muốn là thực tập ở công ty Lâu gia.
Thực ra với cái này, Lâu Linh rất muốn từ chối.
Đáng tiếc đại ma vương điện hạ nhà cô ấy quá mạnh, căn bản không cho cô ấy cơ hội từ chối, nên Lâu Linh chỉ có thể âm thầm hâm mộ Bùi Tầm Huyên và Lâm Bảo Bảo được tự do lựa chọn.
Rõ ràng cô cũng không có bạn trai, thế mà lại cảm thấy trong nhà có một tên như quản ngục trông coi cô rất gắt gao.
Thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, mùa thu qua đi, Nam Thành rất nhanh sẽ đón mùa đông tới.
Thừa dịp được một lần nghỉ ngơi, ba người bạn tốt hẹn nhau đi ăn thịt nướng và kể cho nhau nghe một ít chuyện sinh hoạt và thực tập gần đây.
"Đúng rồi, gần đây Đàm đại thiếu nhà cậu vẫn chưa trở lại hả?" Bùi Tầm Huyên vừa ăn thịt nướng vừa hỏi.
Lâm Bảo Bảo cầm đũa gắp một miếng thịt vừa nướng xong, vừa ăn vừa nói: "Anh ấy bận quá."
"Mình cũng cảm thấy cậu rất bận." Lâu Linh nói.
"Đúng đó, mỗi lần gọi điện thoại cho cậu, cậu cũng đang bận, nè đừng có quá sức chú tâm không lại biến thành người cuồng công việc đó nha."
Nghe hai cô bạn tốt nói, Lâm Bảo Bảo cười: "Mình đang thích ứng thôi nên mới có chút bận rộn, qua một thời gian ngắn nữa là không bận quá mức như vậy đâu. Mà không nói tới mình nha, các cậu cũng vậy mà? Đúng rồi, Tiểu Linh, cậu và Lâu Điện. . ."
"Chuyện gì cũng đều không có, các cậu không cần nghĩ nhiều." Lâu Linh không chút nghĩ ngợi trả lời ngay.
Cái phản ứng này khiến Lâm Bảo Bảo và Bùi Tầm Huyên nhịn không được dùng ánh mắt hoài nghi nhìn cô ấy, thấy Lâu Linh buồn bực không thôi, hai cô gái hiểu ý không nói nữa, vùi đầu ăn thịt, đồng thời dẫn chủ đề tới việc Lâm Bảo Bảo đã lâu rồi chưa gặp Đàm đại thiếu.
Có lẽ là vì nhắc đến Đàm Mặc làm Lâm Bảo Bảo đột nhiên cảm thấy thật nhớ anh.
Cũng đã mấy tháng rồi cô chưa được gặp anh.
Biết anh rất bận, thậm chí còn có khả năng đang làm việc gì đó rất nguy hiểm nên cô không dám tùy tiện gọi điện thoại quấy rầy anh, mỗi lần liên lạc đều là do anh chủ động nhắn tin hoặc gọi điện cho cô, mà mỗi lần cũng chỉ có thể nói vài câu.
May mắn trong khoảng thời gian này, cô đang bận việc thực tập, thích ứng với việc chuyển thân phận từ sinh viên thành người đi làm, khiến cô cũng không có nhiều thời gian để suy nghĩ miên man. Chỉ là ngẫu nhiên sẽ có lúc cũng nhịn không được mà nghĩ lung tung, sẽ nhớ đến anh, không biết anh đang ở nơi nào, có gặp nguy hiểm hay không, có bị thương không. Nếu không phải cách một chút thời gian Đàm Mặc sẽ liên lạc với cô có lẽ cô cũng thể giữ được bình tĩnh như bây giờ.
Lâm Bảo Bảo đã từng gọi điện thoại cho Đàm Minh Bác để thăm dò, nhưng mà không biết có phải Đàm Minh Bác đã nhìn thấu ý đồ của cô hay là thật sự ông không biết gì cả, ông trả lời khôn ngoan tới mức Lâm Bảo Bảo không thể thăm dò được chút tin tức nào từ chỗ của ông, điều này khiến cô vô cùng buồn phiền.
So với buồn phiền của Lâm Bảo Bảo, Đàm Minh Bác là người cha, cũng rất buồn phiền, trong buồn phiền của ông còn thêm cả hãi hùng khiếp vía.
Lại thêm một lần đối phó với sự thăm dò của con dâu tương lai xong, Đàm Minh Bác cảm thấy tâm có chút mệt, nghĩ nghĩ một chút, quyết định gọi điện thoại cho con trai không biết bây giờ đang ở nơi nào, nếu không ông cũng không thể yên tâm được.
Lần này chuông điện thoại mới chỉ reo vài tiếng bên kia đã nhấc máy khiến Đàm Minh Bác hết sức vui mừng.
Trước đây vẫn luôn là không nhấc máy hoặc là gọi thuê bao, thậm chí có khi còn chưa nói được một câu đã phải cúp máy, lần này trôi lọt như này khiến Đàm Minh Bác rốt cục có cảm giác vui mừng.
"Ba?" Giọng của Đàm Mặc vang lên, mang theo chút gió làm Đàm Minh Bác nhịn không được đoán hiện tại con trai đang ở nơi nào.
"A Mặc, bao giờ con mới trở về?" Đây là chuyện Đàm Minh Bác quan tâm nhất, "Gần đây ông nội vẫn luôn hỏi con đang ở đâu, con cũng không thể ném hết mọi việc cho ba được, Đàm gia là của con, con không quay về để giải quyết chẳng lẽ muốn người cha già này của con phải làm việc cật lực à?"
"Ba, ba còn chưa có già đâu." Đàm Mặc nói.
Đàm Minh Bác suýt chút nữa lại bị anh chọc giận, "Mấy năm nữa thôi là ba cũng như ông nội con rồi, chỗ nào mà chưa già? Con trai, con nói thật với ba đi, rốt cuộc con đang làm cái gì? Những người kia là ai? Bọn họ gọi con đi làm cái gì thế?"
Đàm Mặc im lặng một lúc mới nói: "Biết những thứ này đối với ba không tốt đâu, ba đừng để ý đến."
Đàm Minh Bác kinh hãi, không khỏi trầm mặc.
Cho tới hiện nay ông vẫn coi như Đàm gia đã đủ mạnh, ở trước mặt quái vật khổng lồ Đàm gia này, những cái khác cũng không là gì. Nhưng con trai của ông đã phá vỡ nhận thức của ông, khiến ông nhận ra bản thân mình thật ngây thơ.
Kỳ thật ông cũng hiểu ngoài Đàm gia cũng có rất nhiều thế lực đáng sợ đang tồn tại, Đàm gia chỉ là thương nhân, trên thế này có rất nhiều thứ mà Đàm gia không thể tiếp xúc đến. Ví dụ như chuyện con trai đang làm, những người đó đến tìm con trai, trên thân mỗi người đều tràn ngập hơi thở đáng sợ, giống như họ đang sống trong một thế giới khác.
Con của ông vậy mà cũng là một trong những đám người nguy hiểm kia.
Mà những phần tử nguy hiểm này, không chỉ không thể để người bình thường biết đến mà thậm chí còn có quan hệ với một thế lực cao cấp nào đó, loại tồn tại như Đàm gia cũng không thể biết đến.
Lúc Đàm Mặc muốn tắt điện thoại, Đàm Minh Bác tranh thủ thời gian hỏi: "Con trai à, con nói thật với ta, việc con đang làm có phải rất nguy hiểm hay không?"
"Đúng." Đàm Mặc đơn giản gọn gàng trả lời: "Nhưng mà đối với con mà nói thì không là gì cả."
Câu đầu làm tâm Đàm Minh Bác trở nên lạnh lẽo, nhưng câu sau lại làm cho ông suýt nữa muốn hộc máu.
Tốt, tốt, ông cũng biết mình đã không quản được đứa con này, cuối cùng chỉ có thể hỏi: "A Mặc, con từ bỏ Đàm gia hả?"
"Không phải còn có ba à?" Đàm Mặc rất tin tưởng vào năng lực của cha anh, "Ba giúp con trông coi, nếu có ai không an phận thì con sẽ về xử lý."
Đàm Minh Bác: "..." Nhưng ba không muốn giúp có được không.
"Bảo Bảo biết con đang làm cái gì không?"
"Cô ấy không biết, nhưng sau này con sẽ nói cho cô ấy, ba đừng nói gì đấy."
"Ba cũng đâu có muốn nhiều lời, con bé hỏi ba mấy lần, ba biết làm sao được?" Đàm Minh Bác bất đắc dĩ.
Mãi tới khi cúp điện thoại Đàm Minh Bác mệt mỏi xoa xoa trán, thầm nghĩ có lẽ không trông chờ gì vào con trai rồi, thôi thì Đàm gia giao cho cháu trai đi, dù sao lúc có cháu trai ông vẫn còn có thể giúp đỡ, nhìn tình cảm của hai đứa nhỏ có lẽ ông sẽ có cháu trai nhanh thôi.
Nghĩ như vậy, rốt cục Đàm Minh Bác cảm thấy an ủi một chút, lúc thư ký đi vào ông lại tiếp tục vùi đầu vào công việc.
***
Thời tiết dần dần trở nên lạnh.
Sau Lễ Giáng Sinh rất nhanh sẽ nghênh đón Tết nguyên đán.
Lâm Bảo Bảo từ chối tất cả lời mời của đồng nghiệp và bạn bè ở Nam Thành, cô quyết định năm nay sẽ trải qua Tết nguyên đán một mình, bây giờ cô chỉ ở nhà chơi game, chơi hết nửa ngày cô mệt quá nên quyết định leo lên giường đi ngủ.
Một giấc này cô ngủ thẳng đến tận tối.
Trong chăn rất ấm áp dễ chịu, so sánh với gió đang gào thét ở bên ngoài khiến cô chỉ muốn nằm ngủ tiếp. Chỉ là sau lưng chạm vào một cơ thể khiến cho thân thể của cô vốn đang ấm áp lại có chút lạnh lẽo, cũng làm cho cô từ trong mơ hồ tỉnh táo hẳn.
Lúc cô nghiêng đầu qua liền nhìn thấy một gương mặt lớn kề sát mình.
Lâm Bảo Bảo ngây người, lập tức vươn tay ôm lấy người đàn ông đang nằm cạnh, ôm chặt lấy anh.
Người đàn ông ngủ vô cùng say, giống như chỉ cần ở cạnh cô, anh đều sẽ ngủ rất say, hơn nữa còn ngủ rất lâu, lúc bị cô ôm anh theo thói quen đưa tay ôm cô lại, ấn vào trong ngực mình tiếp tục ngủ.
Lâm Bảo Bảo ngoan ngoãn nằm ở trong ngực anh dù không hẳn là quá ấm áp, dưới tia sáng lờ mờ cô quan sát cẩn thận gương mặt của anh, phát hiện đáy mắt anh lại có màu xanh đen, rã rời giống như đã rất lâu anh không nghỉ ngơi tử tế. Điều này khiến cô có chút đau lòng, vô ý thức thuận theo hành động của anh, nằm im ở trong ngực anh chờ anh tỉnh lại.
Sau đó cô cũng mơ mơ màng màng thiếp đi.
Giấc ngủ này kéo dài đến tận nửa đêm, đến tận giao thừa Đàm Mặc mới tỉnh lại.
Lâm Bảo Bảo đã sớm tỉnh lại rồi và còn đói bụng đến mức bụng réo ùng ục liên tục.
Đàm Mặc: "..."
Vừa tỉnh dậy đã nghe được âm thanh khiếu nại từ bụng của cô, khiến anh vừa buồn cười vừa có chút bất đắc dĩ, càng nhiều hơn là dịu dàng.
Anh kéo cô dậy, xoa bóp tay chân đang run rẩy của cô, nhẹ nhàng nói: "Về sau em đừng như vậy."
Lâm Bảo Bảo hầm hừ nói: "Ai bảo anh ôm em chặt như thế? Em cũng không khỏe như anh. . ."
Cô mạnh miệng như vậy Đàm Mặc cũng không nói gì, chỉ hôn lên mặt và môi của cô, hôn tới mức làm cô mặt đỏ tới mang tai rồi mới cho cô đi rửa mặt.
Sau khi hai người rửa mặt xong, mặc xong quần áo quyết định đi ra ngoài ăn.
Vừa mới qua giao thừa, đường phố tràn ngập không khí mừng năm mới, đèn đuốc sáng trưng chiếu sáng cả bầu trời đêm, hai bên đường có rất nhiều cửa hàng kinh doanh liên tục 24 giờ, thâu đêm suốt sáng đều có rất nhiều người, náo nhiệt như ban ngày.
Hai người tìm một nhà hàng để giải quyết không biết là bữa tối hay bữa khuya, rồi tay trong tay đi trên đường giống như bao cặp tình nhân khác.
Tới khi có vài giọt mưa lạnh buốt bắt đầu rơi xuống hai người mới về nhà.
Lúc về đến nhà đã là bốn giờ sáng, nhưng mà bởi vì ngủ đến nửa đêm mới tỉnh nên hai người rất có tinh thần, bởi vì không buồn ngủ hay mệt mỏi nên Lâm Bảo Bảo nhịn không được muốn chơi game.
Đàm Mặc ngồi ở một bên nhìn cô chơi, hai tay ôm cô để lưng cô tựa vào lòng, cằm đặt ở cần cổ của cô, thân mật vòng tay qua eo cô, nhìn cô đang không ngừng bấm vào trò chơi trên màn hình, anh nói khẽ: "Em có gì muốn hỏi anh không?"
Bởi vì anh đột nhiên lên tiếng làm tay Lâm Bảo Bảo run một cái, trong nháy mắt bị tiểu BOSS giết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.