Chiếm Hữu Tuyệt Đối

Chương 25: Đàm Đại Thiếu Ấm Áp

Vụ Thỉ Dực

16/08/2021

Editor Bạch Lộc Thời, Phương Huyền

Lâm Bảo Bảo bị anh làm nghẹn họng nên nhất thời im lặng.

Nghĩ đến lúc chiều ra cửa, bởi vì cô phàn nàn rằng tay của anh không ấm nên anh nói muốn mua cho cô miếng dán giữ nhiệt, tâm tình của Lâm Bảo Bảo liền trở nên phức tạp.

Nếu như vị này thật sự là bạn trai của cô, giữa mùa đông mà cô thật sự bị lạnh thì sẽ không thế tìm bạn trai để sưởi ấm, sẽ phải dùng đến miếng dán giữ nhiệt, nghĩ đến điều này cô cảm thấy không muốn nghĩ tiếp nữa.

"Anh mua từ bao giờ vậy?" Lâm Bảo Bảo nghi ngờ nhìn anh, hoài nghi có phải anh đã có ý mua từ trước rồi hay không.

"Lúc ở trong siêu thị anh tiện mua luôn." Đàm Mặc nói, lúc ấy cô còn đang vô cùng xấu hổ và giận dữ nên mới không thấy anh cầm cái gì.

Anh xé miếng dán giữ nhiệt rồi nói với cô: "Dán vào trên bụng em đi."

Lâm Bảo Bảo giật mình nhìn anh, "Đến cái này anh cũng biết hả?"

Đàm Mặc ngay thẳng nói, "Anh tra trên mạng, nghe nói dán ở phần bụng có thể làm giảm cơn đau khi kỳ kinh nguyệt đến."

Lâm Bảo Bảo lần nữa bị anh làm nghẹn họng.

Nhưng không thể phủ nhận, lần đầu tiên trong đời ngoại trừ Lâu Linh và bà ngoại, có người quan tâm cô khi kỳ kinh nguyệt đến có đau bụng không, có thoải mái hay không vẫn là khiến cô rất cảm động.

Sắc trời tối dần, Đàm Mặc vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối cho hai người.

Lâm Bảo Bảo lần nữa lại xuống cửa bếp muốn nhìn một chút anh làm món gì.

Sau đó cô nhìn thấy anh đang nấu canh, cũng không phải món canh phức tạp gì mà là canh sườn với bắp ngô.

Tâm tình Lâm Bảo Bảo có chút phức tạp, nhớ lại hồi tháng chín Đàm đại thiếu gia vẫn còn chỉ biết nấu mỗi bát mì với nước sôi, thế mà bây giờ lại đã biết nấu cả canh, điều này tất nhiên là vì cô.

Lâm Bảo Bảo thấy thần sắc của anh nghiêm túc, nhưng động tác vẫn là có chút lạnh nhạt nhịn không được nói: "Anh có muốn tôi giúp anh không?"

Đàm Mặc cho sườn đã luộc qua với 1 lần nước sôi vào nồi, quay đầu nói với cô: "Em đang không thoải mái, cứ ngồi chờ anh đi."

"Hiện tại tôi cảm thấy rất bình thường, làm chút việc nhà như nấu cơm vẫn có thể làm được." Lâm Bảo Bảo nói, kéo tay áo lên, cô tự lập sớm, trước kia ở nhà bà ngoại, vì để lấp đầy cái bao tử nên cũng đã học qua một chút đồ ăn đơn giản thường ngày, chỉ là cô cảm thấy đồ ăn tự mình làm không được ngon nên rất ít khi xuống bếp.

Đàm Mặc ngăn cô lại, "Bây giờ em nên nghỉ ngơi nhiều hơn, cẩn thận đợi lát nữa không thoải mái đó."

Lâm Bảo Bảo: "... ..."

Lâm Bảo Bảo lại bị anh làm cho đỏ mặt, đến cái này anh cũng biết? Hiện tại cô đúng là vẫn còn có thể bay nhảy, nhưng chỉ cần thêm ít giờ nữa là có khả năng chỉ biết nằm bẹp.

Lâm Bảo Bảo cuối cùng vẫn ra phòng khách, sau đó chơi game.

Đợi lúc cô đánh được mấy trận game, bữa tối của Đàm đại thiếu đã làm xong.

Lâm Bảo Bảo nhìn một chút, vẫn là cơm Tây, nhưng mà có thêm một bát canh sườn nấu với ngô.

Canh sườn ngô đựng ở một trong một cái bát sứ màu trắng, phía trên có thêm ít hạt cẩu kỷ*, làm bát canh thêm phần hấp dẫn, nóng hổi được đẩy lên trước mặt cô, Đàm đại thiếu nói: "Nghe nói loại thời điểm này của con gái ăn canh là tốt nhất."

(*Còn gọi là Hạt Kỳ Tử: nhiều tác dụng tốt đối với sức khỏe - gg sama biết thêm chi tiết)

"Anh cũng biết?" Lâm Bảo Bảo kinh dị nhìn anh.

"Trước đây dì Lý đã nói qua một chút." Đàm Mặc bình thản trả lời.

Lâm Bảo Bảo buồn bực, "Dì Lý nói cho anh mấy cái này làm cái gì?"

Đàm Mặc liếc cô một cái, nói chi tiết hơn: "Có một lần em tới nhà anh đột nhiên thân thể không thoải mái, dì Lý đã nấu canh cho em." Anh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Về sau anh mới đi hỏi dì Lý biết nguyên nhân khiến em không thoải mái."

Đó cũng là lúc anh phát hiện cô gái nhỏ luôn tràn đầy năng lượng cũng có lúc vô cùng yếu ớt.

Lúc ấy cô không biết, anh đã đứng trước cửa phòng của cô thật lâu, chờ đến khi cô ngủ anh mới lén mở cửa đi vào ngồi trước giường nhìn khuôn mặt ngủ cũng không thấy thoải mái cô, trong lòng bắt đầu nhớ thương chuyện này.

Khi đó, anh đã đặt cô ở trong lòng, thiếu niên tuổi dậy thì không biết cách biểu đạt chỉ có thể lấy một loại phương thức hết sức không tự nhiên mà chú ý đến cô.



Mặt Lâm Bảo Bảo lần nữa đỏ lên có chút xấu hổ, lại có loại tâm tình phức tạp khó mà miêu tả.

Cô nhớ năm mười sáu tuổi có một lần tới Đàm gia, đúng lúc vào kỳ kinh nguyệt, đau bụng vô cùng, cô lười vật lộn với chị em Đàm gia, trốn vào trong phòng. Đàm Minh Bác thấy cô vẫn luôn không xuất hiện, liền đi tới gọi cô xuống ăn cơm lại phát hiện cô không thoải mái nên đã lặng lẽ gọi dì Lý nấu nước đường đỏ cho nàng, lại nấu thêm cho cô một bát canh.

Lúc ấy cô đã vô cùng cảm động, hận không thể khiến Đàm Minh Bác trở thành cha của mình.

Đến cả cha ruột của cô còn chưa bao giờ quan tâm cô như vậy nhưng Đàm Minh Bác lại chỉ hỏi một chút liền biết, còn đặc biệt để ý lòng tự ái của cô, lặng lẽ bảo dì Lý chăm sóc cô.

Nào biết được Đàm Mặc lại thấy được.

Sau bữa cơm chiều, sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối.

Lâm Bảo Bảo lại chơi game, Đàm Mặc an vị ngồi ở bên cạnh cô, nhìn cô chơi, Lâm Bảo Bảo đang đánh kịch liệt nên không để ý đến anh.

Mãi cho tới khi thời gian trôi qua đã khá nhiều nhưng cô vẫn chưa thực sự thỏa mãn muốn ngừng chơi, nhưng cũng muộn rồi nên cô dự định đi tắm rồi nghỉ ngơi.

Lúc tắm rửa cô nghe gió bấc ở bên ngoài gào thét, coi như đang ở trong phòng tắm ấm áp cũng cảm thấy giá rét vô cùng.

Lâm Bảo Bảo cảm thấy khả năng là do tâm lý của cô, bà dỉ cả đến vào mùa đông là chuyện đáng sợ nhất, nhiệt độ cơ thể sẽ hạ xuống càng phải cần chú ý giữ ấm. Cô run rẩy mặc quần áo, nhìn thấy miếng dán giữ nhiệt để ở một bên, nghĩ nghĩ vẫn là nhịn không được xé một miếng rồi dán vào trên bụng.

Làm xong hết thảy cô mới đi ra khỏi phòng tắm.

Đêm nay cô định đi ngủ sớm hơn một chút.

Lâm Bảo Bảo nghĩ thế liền trở lại phòng, kéo chăn ra lăn đến giữa giường.

Vừa cầm điện thoại định nói chuyện phiếm cùng Lâu Linh, liền nghe được tiếng mở cửa, Lâm Bảo Bảo ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy Đàm Mặc bưng một cái khay đi vào, Lâm Bảo Bảo buồn bực nhìn anh, phát hiện trên khay là một bát nước đường đỏ.

Lâm Bảo Bảo: "... ..."

"Uống cái này đã rồi hẵng đi ngủ." Đàm Mặc đưa nước đường đỏ vẫn còn đang ấm cho cô.

Lâm Bảo Bảo nháy mắt nhìn anh chăm chú, đột nhiên mắt có chút nóng.

Nhưng mà cô không muốn để cho Đàm Mặc thấy được bộ dáng thất thố của cô, mượn cớ buông tay cúi đầu xuống, cố gắng nháy mắt khiến cho mắt của mình nhìn trông bình thường một chút, cười nói: "Đàm đại thiếu gia, anh biết thật nhiều nhỉ."

"Vì em nên anh tìm hiểu." Đàm Mặc trung thực trả lời.

Lâm Bảo Bảo: "... ..."

Lâm Bảo Bảo cảm thấy, từ lúc Đàm đại thiếu gia có bệnh trở nên quá ngay thẳng, kiểu gì cũng nói được, mỗi một câu nói, mỗi một hành động luôn có thể đâm trúng nơi mềm mại nhất trong lòng cô, khiên cho cô khó mà từ chối anh.

Lâm Bảo Bảo bưng bát nước đường đỏ, uống từng ngụm nhỏ.

Nước đường đỏ ngọt ngào - hương vị cô thích, chỉ cần là đồ ngọt cô đều thích.

Đàm Mặc tựa bên giường, nhìn bộ dáng nhu thuận uống nước đường đỏ của cô, cặp mắt đen như mực phản chiếu thân ảnh của cô, tựa như cô chính là thế giới của anh.

Lâm Bảo Bảo trong lúc vô tình nhìn thấy, lòng run lên, cái chén trong tay suýt chút nữa rơi xuống.

Đàm Mặc phản ứng rất nhanh, đưa tay đỡ, hỏi: "Em không thoải mái sao?"

Lâm Bảo Bảo mơ hồ đáp một tiếng, cũng không có giải thích, uống nốt mấy ngụm xong đem bát đưa cho anh, sau đó cầm giấy lau lau miệng, nói: "Tôi đi ngủ đây, anh cũng đi ngủ đi."

Đàm Mặc nhìn cô một lúc rồi đứng dậy rời đi.

Ánh đèn nhẹ nhàng, Lâm Bảo Bảo nằm ở trên giường ấm áp mềm mại, trợn tròn mắt nhìn trần nhà.

Cô nhớ tới rất nhiều chuyện cũ, đều có liên quan với Đàm Mặc, từ năm cô năm tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy Đàm Mặc, bọn họ cùng nhau trưởng thành, thời thiếu niên bắt đầu cãi nhau, gây gổ suốt thời gian dài, rồi đến ba năm sau gặp lại nhau lần nữa...

Đàm Mặc... Thật sự thích cô sao?

Vậy còn cô?

Mặc dù Đàm Mặc khư khư cố chấp nhận định bọn họ đã là người yêu, nhưng trong lòng cô, nàng kỳ thật cô không thừa nhận người bạn trai này.

Nhưng Đàm Mặc đối xử với cô quá tốt.



Nếu như là một người đàn ông khác, khả năng cô sẽ cảnh giác, cho rằng bọn họ chỉ đang giả vờ, hoặc là có mục đích riêng. Nhưng nếu người này là Đàm Mặc lúc —— nếu như Đàm Mặc hiểu cô quá rõ, thì chính cô cũng vô cùng hiểu Đàm Mặc, Đàm Mặc chắc chắn sẽ không đem chuyện tình cảm ra để nói đùa, giáo dục Đàm gia không cho phép anh làm ra loại chuyện này, Đàm Minh Bác càng không cho phép.

Đàm Minh Bác là người trọng tình cảm, những đứa trẻ được ông nuôi dạy cũng không thể nào trở thành cặn bã đùa giỡn tình cảm của người khác

.

Cho nên Đàm Mặc thực sự nghiêm túc với cô

Vậy còn cô?

Cô có thể từ chối không?

Hoặc là nói, cô có muốn từ chối không?

Cô sờ ngực của mình, rõ ràng ba năm trước đây còn vô cùng chán ghét người, nhưng ba năm sau, chỉ mấy ngày ngắn ngủi ở chung, mấy lần gặp mặt, lại đánh vỡ toàn bộ ấn tượng cùng cảm giác của cô từ trước tới giờ.

Cô nên làm gì với Đàm Mặc bây giờ?

Đầu óc của Lâm Bảo Bảo rối bời, lại thêm bụng dưới bắt đầu không thoải mái, cuối cùng nhịn không được khom người mơ mơ màng màng thiếp đi.

Lúc nửa đêm, Lâm Bảo Bảo tỉnh lại vì đau đớn.

Loại chuyện này cô đã hết sức quen thuộc, mỗi lần đến kỳ kinh nguyệt cũng đều sẽ trải qua giai đoạn này, tỉnh giấc lúc nửa đêm vì quá đau, sau đó là cả đêm ngủ không được, mãi đến khi trời tờ mờ sáng mới có thể ngủ một chút.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Thậm chí vì đang là mùa đông nên cô càng không thoải mái.

Lúc cô đưa tay lục lọi cái gì đó, một bàn tay ấm áp nắm chặt tay của cô, sau đó vén chăn lên che đến bụng của cô.

Lâm Bảo Bảo kinh ngạc, trước khi ngủ cô không tắt đèn ngủ nên lúc này thấy rõ người bên giường.

"Anh... Vì sao anh ở đây?" Cô khàn giọng hỏi.

Đàm Mặc không nói gì, cứ ngồi như vậy bên giường nhìn cô.

Lâm Bảo Bảo cảm giác được bụng ấm áp, cái tay kia nhẹ nhàng vuốt bụng, khiến bụng cô dịu hơn rất nhiều, mặc dù vẫn không thoải mái nhưng cô lại không có từ chối hành động của anh.

"Chẳng lẽ anh lại không ngủ được?" Lâm Bảo Bảo hỏi.

Đàm Mặc ừ một tiếng, cũng không có ý giấu diếm, "Từ sau khi bị bệnh, giấc ngủ của anh luôn không tốt, mấy ngày không ngủ là chuyện bình thường."

Lâm Bảo Bảo a một tiếng, nghĩ nghĩ nói: "Vậy anh cũng lên giường đi ngủ đi." Dù sao bây giờ cô như này, trừ phi anh là cầm thú còn không thì hết sức an toàn.

Hiển nhiên Đàm Mặc cũng không phải cầm thú lúc này.

Nhưng mà ai biết được anh lại từ chối, "Thân thể của anh rất lạnh, sẽ làm em bị lạnh."

Lâm Bảo Bảo ngây người, cũng không biết là do bầu không khí hiện tại quá tốt, hay là do nguyên nhân khác, cô nhịn không được đùa, "Không sao đâu, nhiệt độ cơ thể mà thấp thì mùa hè ôm ngủ rất dễ chịu."

"Được, chờ đến mùa hè anh cho em ôm." Đàm Mặc hết sức chăm sóc nói.

"Này!"

Lâm Bảo Bảo cùng anh nói chuyện một lát, buồn ngủ lại tới, đột nhiên cảm giác được anh rút tay từ trong chăn ra, mơ hồ hỏi: "Anh muốn đi đâu?"

"Ủ ấm tay, tránh em ghét bỏ tay anh lạnh.”

"... ..."

Sau khi Đàm Mặc rời đi, cô hết buồn ngủ, trợn tròn mắt nằm ở đó, một mực không nói gì.

Sau đó không lâu Đàm Mặc lại trở về, tay của anh lúc này trở nên vô ấm áp, Lâm Bảo Bảo nghĩ, nhất định là anh đã dùng nước nóng để làm ấm tay rồi mới tới.

Đàm đại thiếu ấm áp như thế, thật sự là phạm quy, làm sao cô có thể từ chối anh?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chiếm Hữu Tuyệt Đối

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook