Chương 59: Đàm đại thiếu gia bắt rắn
Vụ Thỉ Dực
18/09/2021
Editor: Bạch Lộc Thời
Beta: Phương Huyền
Cho dù người ở hoang đảo đi nữa thì chỉ cần có người bên cạnh, cũng sẽ làm cuộc sống ồn ào nhộn nhịp.
Sau khi màn đêm buông xuống, trên đầu trời xuất hiện những ngôi sao sáng rực rỡ trên bầu trời.
Mặc dù ngày hôm nay rất mệt mỏi nhưng nhìn bầu trời đẹp như vậy, tất cả mọi người nhịn không được tràn đầy vui mừng ngồi trên bãi cỏ bên ngoài cái lều, tận hưởng vẻ đẹp cùng những người bạn bên cạnh.
Nơi này xa rời văn minh, tất cả mọi thứ đều rất thô sơ, đến cả Thiên Hà cũng như tràn đầy hương vị nguyên thủy.
"Nhìn kìa, đom đóm kìa."
Một âm thanh kích động vang lên khiến đám người nhìn sang, phát hiện bên kia bờ suối rực lên mấy đốm sáng nhỏ, ánh sáng kia giống như những vì sao rơi trên mặt đất, vô cùng mỹ lệ.
Lâm Bảo Bảo oa một tiếng, hưng phấn kéo tay Đàm Mặc nói: "Lâu rồi không nhìn thấy đom đóm, em chỉ nhìn thấy hồi bé ở nhà bà ngoại, sau này cũng hiếm khi lại thấy nữa. . ."
Nói xong lời cuối cùng, cô cũng không rõ là hoài niệm đom đóm khi còn bé, hay là hoài niệm năm tháng tuổi thơ đã từng vô lo vô nghĩ.
Đàm Mặc đưa tay ôm eo của cô, để đầu của cô tựa ở trên vai của mình, yên tĩnh nhìn cảnh đêm dưới bầu trời đầy sao này.
Những người khác cũng thưởng thức cảnh đẹp này, thậm chí còn nhịn không được cầm điện thoại hoặc máy ảnh lên để lưu giữ nó lại.
Màn đêm vô cùng đẹp, một đám người ngồi trên đồng cỏ, vừa xì xào trò chuyện vừa ngắm nhìn.
Nhưng mà cuối cùng đội trưởng vẫn nhẫn tâm tới nhắc nhở bọn họ, ngày mai còn phải lặn lội đường xa cần phải mau chóng đi nghỉ ngơi, tất cả mọi người mới lưu luyến không rời trở về lều để nghỉ ngơi.
Xung quanh rất tối chỉ có ánh sáng nhàn nhạt của đèn pin cầm tay.
Lâm Bảo Bảo vỗ vỗ Đàm Mặc, "Em muốn đi lau người."
Đàm Mặc đương nhiên sẽ không từ chối, nói: "Anh đi cùng em."
Lâm Bảo Bảo đương nhiên rất vui vẻ, nhưng mà cũng sẽ không quên hai cô bạn tốt, hỏi ý các cô gái, tất nhiên là cùng nhau đi.
Nơi này là dã ngoại nên việc tắm rửa tất nhiên khỏi phải nghĩ đến, lúc trước khi xuất phát bọn họ đã chuẩn bị tâm lý ba ngày hai đêm trải nghiệm sinh tồn dã ngoại có rất nhiều điều không tiện, nếu còn muốn mỗi ngày đều phải tắm rửa thì tốt nhất là không nên tham gia.
Để hai người đàn ông ở xung quanh trông coi, ba cô gái đi đến bên dòng suối, một chỗ tương đối kín, tùy tiện lau người, sau đó đi giải quyết chút vệ sinh cần thiết, khi cơn gió đêm thổi qua ba cô gái toàn thân nhẹ nhàng sảng khoái trở về đi ngủ.
***
Tỉnh lại sau giấc ngủ, Lâm Bảo Bảo chỉ cảm thấy đau lưng nhức eo.
Không chỉ có mình cô những người khác cũng giống như vậy.
Dù sao đều đang quen thuộc với cuộc sống đô thị đột nhiên phải ngủ màn trời chiếu đất ở dã ngoại nên có rất nhiều điều không quen, ngủ cũng không quá an ổn vì vậy hôm sau hiện rõ các loại di chứng.
Tuy nhiên người dẫn đội lại tràn đầy năng lượng, hét lớn kêu đám người rời giường, sau đó cho bọn họ chút thời gian để giải quyết bữa sáng.
Đa phần người bình thường uể oải nên trực tiếp ăn đồ ăn đã mang tới từ trước để giải quyết bữa sáng.
Mà nhóm của Lâm Bảo Bảo tiếp tục đón nhận những ánh mắt ghen tỵ của mọi người, tối qua Lâu Điện đã tranh thủ gọt một ít ống trúc nướng trên lửa, trong ống trúc có chút thịt do bọn họ đem tới và thêm một ít nấm, cũng không biết Lâu Điện làm như thế nào lại thành tr canh thịt trong ống trúc, mùi hương lại tỏa ra khắp nơi.
Đạo diễn Anderson một lần nữa không mời mà tới.
Ông đem theo bữa sáng mà công ty du lịch phân cho mình mang tới, vốn là nghĩ mời bọn họ ăn nào biết được cuối cùng lại mặt dạn mày dày cọ xát bữa sáng của bọn họ.
Mấy người Bùi Tầm Huyên vô ý thức nhìn về phía Lâm Bảo Bảo, thấy thần sắc trên mặt cô không thay đổi liền coi Anderson là một người xa lạ mà quen thuộc đối xử.
Ăn sáng xong lại tiếp tục xuất phát.
Hôm nay bọn họ lại phải tiếp tục đi đến mục tiêu kế tiếp trên đảo.
Đây là sắp xếp của công ty du lịch, ở trên đảo có sắp xếp một số địa điểm đóng quân dã ngoại để những người tham gia chương trình này có thể trải nghiệm đầy đủ cuộc sống giữa thiên nhiên hoang dã.
Người bình thường thì coi như không sao cả chỉ có nhóm minh tinh là khổ.
Bởi vì là đang quay chương trình thực tế nên tổ tiết mục cung cấp vật dụng cho bọn có có hạn, thậm chí còn nghiêm khắc cấm không cho mang theo những đồ vật khác, tất cả những hoạt động ăn ở đều phải tự mình mày mò, đây quả là một việc khó khăn.
Buổi trưa tất cả mọi người dừng lại nghỉ ngơi, nhìn thấy nhóm minh tinh phải chật vật đi tìm đồ ăn, nhóm người bình thường cũng nhịn không được cảm thấy làm người nổi tiếng cũng không dễ dàng.
Có Đàm Mặc và Lâu Điện ở đây nên bữa trưa của bọn họ được giải quyết rất nhẹ nhàng mà lại vô cùng phong phú khiến cho đội trưởng cũng nhịn không được nhìn qua.
Sau khi xong bữa trưa tất cả mọi người tiếp tục lên đường.
Mãi tới chạng vạng tối bọn họ mới đến nơi.
Một đám người đều mệt mỏi, đến cả nhóm minh tinh cũng không thể duy trì được vẻ ngoài gọn gàng xinh đẹp của mình, cũng hận không thể nằm luôn ở trên mặt đất mà nghỉ ngơi một lát. Nhưng đáng tiếc đạo diễn ma quỷ Anderson căn bản không cho cơ hội để bọn họ nghỉ ngơi, ông để thợ quay phim ghi lại chân thật bộ dáng hiện tại của họ, thậm chí còn chiếu một màn này lên khiến cho nhóm minh tinh rất giận nhưng mà lại không dám nói gì.
Nhóm minh tinh lại phải tiếp tục khổ khổ sở sở đi kiếm đồ ăn cho mình.
Nhóm Lâu Linh cũng vậy.
Dù sao cũng chỉ còn lại một ngày, hết ngày mai là bọn họ có thể rời đi, thực ra cảm thấy thời gian này khá thú vị, không quá khó khăn.
Cũng chỉ có nhóm của bọn họ mới cảm thấy loại trải nghiệm sinh tồn này thú vị, giống như đang dạo chơi ở ngoại thành, vô cùng nhẹ nhõm.
Mấy người tiếp tục đi loanh quanh ở phụ cận để tìm kiếm đồ có thể ăn được.
Mỗi địa điểm mà công ty du lịch chọn đều có chủ ý, ngay cả mấy người vô dụng cũng có thể tìm được đồ ăn —— tuyệt đối không thiếu những loại quả dại có thể ăn cũng có thể làm chắc dạ. Cho nên hai ngày này có rất nhiều người ăn quả dại, khiến cho bọn họ cảm giác cầm tiền theo đúng là để chịu tội.
Đặc biệt là so sánh với nhóm của Lâm Bảo Bảo.
Người tới tham gia trải nghiệm sinh tồn dã ngoại lần này người phương đông là có số lượng ít nhất, chỉ có duy nhất 5 người nhóm của Lâm Bảo Bảo nên lộ ra vẻ đặc biệt khiến cho mọi người dễ dàng chú ý tới họ.
"Hôm nay ăn gà nữa không?" Lâm Bảo Bảo tràn đầy phấn khởi hỏi, "Tối hôm qua hai con gà nướng kia quá ngon."
Đàm Mặc liếc cô một cái, "Nếu em thích thì lại tiếp tục ăn."
Lâm Bảo Bảo hoan hô lập tức tìm gà rừng khắp nơi.
Mặc dù Bùi Tầm Huyên và Lâu Linh cảm thấy Đàm Mặc cũng quá nuông chiều Lâm Nhị Bảo nhưng cũng vô cùng nhớ hương vị của hai con gà nướng hôm qua nên đã đi tìm ở phụ cận xem có những loại nấm hay rau dại có thể ăn được không.
Lúc bọn họ bắt được ba con gà rừng liền nghe thấy một tiếng hét chói tai cách đó không xa.
Sau khi kinh ngạc, mọi người nhìn về hướng phát ra âm thanh.
"Ở bên kia." Lâu Điện rất nhanh đã xác định được phương hướng.
Bởi vì cách nơi này tương đối gần nên năm người quyết định đi qua nhìn một chút, chỉ đi mất mấy phút gạt ra một bụi cây cao lớn liền nhìn thấy nơi phát ra tiếng hét.
Một người đàn ông ngồi dưới đất, bên cạnh còn có một thợ quay phim, bộ dáng người thợ quay phim bị kinh hãi.
Đám người chú ý tới người đàn ông đang ngồi dưới đất này là Walker - minh tinh quốc tế tuyến một, tóc vàng mắt xanh, vô cùng đẹp trai.
"Sao vậy?" Lâu Điện hỏi.
Ba nữ sinh tò mò nhìn bọn họ.
Walker không trả lời, thợ quay phim trắng bệch nói: "Mr.Walker bị rắn cắn."
Nghe thấy là rắn ba nữ sinh tê cả da đầu, da gà da vịt đều nổi lên, vô ý thức nhìn xung quanh sợ không chú ý một cái lại có một con rắn ở đâu đó chạy ra.
"Rắn trông như nào?" Lâu Điện vừa hỏi đi tới chỗ Walker, giúp hắn kiểm tra vết thương.
Thợ quay phim lo lắng nói: "Tôi, tôi không thấy rõ, nó bò đi rất nhanh, hình như là có hoa văn. . ."
Theo lý thuyết vì cam đoan cho tất cả mọi người an toàn nên công ty du lịch đã cho người thanh lý toàn bộ hòn đảo nên ở trên đảo sẽ không thể có mãnh thú, rắn độc,... tất cả mấy loại này đều đã bị diệt, lẽ ra là không nên gặp phải mới đúng, nhưng nhìn sắc mặt Walker không tốt, có lẽ điều này cũng không chắc chắn.
Lúc Lâu Điện đang kiểm tra vết thương giúp Walker, Đàm Mặc yêu cầu ba cô gái đứng yên không được động, anh nhìn xung quanh một lát rồi bước đi, lúc trở về trên tay anh cầm một cành cây nhỏ xách một con rắn có chút hoa văn, hỏi người quay phim kia, "Là con rắn này đúng không?"
Thợ quay phim sợ ngây người, giật mình nói: "Hình như là con rắn này, tiên sinh, anh, sao anh tìm được nó?"
Không nói đến thợ quay phim, cả mấy người Lâm Bảo Bảo cũng sợ ngây người.
Lâu Điện vừa nặn máu độc cho Walker vừa thầm nghĩ, quả nhiên người đàn ông này rất là nguy hiểm, trực giác của anh không sai.
Đàm Mặc không nói gì, xách con rắn đã bị đánh bảy tấc không thể sống mang tới thông báo cho người công ty du lịch.
Rất nhanh người bên phía công ty du lịch đã đến, đầu tiên là bọn họ kiểm tra con rắn hoa kia rồi xử lý vết thương bị rắn cắn của Walker, cho anh ta uống thuốc.
Bởi vì xử lý kịp thời nên Walker không có việc gì, chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió.
Nhóm Đàm Mặc đem con rắn kia ném cho vệ sĩ của công ty du lịch rồi mang theo bữa tối của bọn họ trở về.
Trở lại doanh địa không lâu tất cả mọi người đều biết có người trong nhóm minh tinh bị rắn cắn, một đám người kinh ngạc hoảng sợ sau đó được đội trưởng trấn an.
Đội trưởng đối loại việc này có kinh nghiệm, sau khi trấn an các du khách rằng bên công ty du lịch đã biết việc này, con rắn này chỉ là một ngoại lệ, bọn họ sẽ phái người tới phụ cận kiểm tra kĩ càng, nhất định sẽ không để việc này lặp lại. Sau đó cảm ơn nhóm của Đàm Mặc đã kịp thời phát hiện, vì thế công ty du lịch không chỉ miễn chi phí lần tham gia hoạt động này của bọn họ, còn muốn trao tiền thưởng. . .
Tóm lại, doanh địa náo nhiệt một lúc rồi dịu xuống.
Những việc này không có liên quan với nhóm Đàm Mặc vì bọn họ còn đang bận làm bữa tối.
Ba cô gái nhịn không được nhìn chằm chằm vào Đàm Mặc, đến cả Lâu Điện cũng nhìn kỹ anh.
Đàm Mặc vẫn rất bình tĩnh.
"Đàm Mặc, Sao anh tìm được con rắn kia thế?" Lâm Bảo Bảo tiến sát gần anh, tò mò hỏi.
"Anh dạo một vòng liền thấy nó." Đối diện với ánh mắt sáng ngời của cô, trong lòng Đàm Mặc có chút nóng, đưa tay cầm tay của.
Lâm Bảo Bảo rõ ràng không tin.
Nhưng mà những người khác lại tin, Bùi Tầm Huyên sợ hãi thán phục nói: "Vận khí của Đàm đại thiếu gia đúng là không tồi."
Chờ sau khi bọn họ làm xong bữa tối, Anderson lại tới.
Lần này ông cũng không phải đến để ăn nhờ mà là đặc biệt tới để cảm ơn mấy thanh niên này, nếu không phải bọn họ đều là người bình thường, không có chút hứng thú nào đối với giới giải trí hay điện ảnh thì Anderson cũng nhịn không được muốn phá lệ giới thiệu tài nguyên cho bọn họ.
Mấy người phương đông này không đơn giản.
Đây là nhận xét sau khi Anderson quan sát hai ngày.
Không chỉ là bởi vì bề ngoại ưu tú của bọn họ mà còn có sự bình tĩnh thản nhiên mà những người xung quanh không có, cho dù bản thân ở nơi hoang dã nhưng so với nhóm người nổi tiếng bọn họ còn bĩnh hơn, gọn gàng hơn rất nhiều. Trải nghiệm sinh tồn dã ngoại này, đối với người khác là khổ cực than thở, không muốn tới nữa, nhưng đối với những người trẻ tuổi này thì lại giống như đang dạo chơi ngoại thành, rất dễ dàng.
Cuối cùng, Anderson đưa danh thiếp của ông cho bọn họ.
Cái tấm danh thiếp này nếu đặt ở ngành giải trí chính là đồ vật khó cầu, cầu cũng không được, nhưng đối năm người mà nói. . .
Chính Anderson cũng cảm thấy mặt mo ửng đỏ, nói: "Về sau nếu mọi người có chuyện gì cần tôi giúp đỡ, cứ nói cho tôi."
Sau đó Anderson vẫn là cọ xát bữa tối rồi mới rời khỏi.
Beta: Phương Huyền
Cho dù người ở hoang đảo đi nữa thì chỉ cần có người bên cạnh, cũng sẽ làm cuộc sống ồn ào nhộn nhịp.
Sau khi màn đêm buông xuống, trên đầu trời xuất hiện những ngôi sao sáng rực rỡ trên bầu trời.
Mặc dù ngày hôm nay rất mệt mỏi nhưng nhìn bầu trời đẹp như vậy, tất cả mọi người nhịn không được tràn đầy vui mừng ngồi trên bãi cỏ bên ngoài cái lều, tận hưởng vẻ đẹp cùng những người bạn bên cạnh.
Nơi này xa rời văn minh, tất cả mọi thứ đều rất thô sơ, đến cả Thiên Hà cũng như tràn đầy hương vị nguyên thủy.
"Nhìn kìa, đom đóm kìa."
Một âm thanh kích động vang lên khiến đám người nhìn sang, phát hiện bên kia bờ suối rực lên mấy đốm sáng nhỏ, ánh sáng kia giống như những vì sao rơi trên mặt đất, vô cùng mỹ lệ.
Lâm Bảo Bảo oa một tiếng, hưng phấn kéo tay Đàm Mặc nói: "Lâu rồi không nhìn thấy đom đóm, em chỉ nhìn thấy hồi bé ở nhà bà ngoại, sau này cũng hiếm khi lại thấy nữa. . ."
Nói xong lời cuối cùng, cô cũng không rõ là hoài niệm đom đóm khi còn bé, hay là hoài niệm năm tháng tuổi thơ đã từng vô lo vô nghĩ.
Đàm Mặc đưa tay ôm eo của cô, để đầu của cô tựa ở trên vai của mình, yên tĩnh nhìn cảnh đêm dưới bầu trời đầy sao này.
Những người khác cũng thưởng thức cảnh đẹp này, thậm chí còn nhịn không được cầm điện thoại hoặc máy ảnh lên để lưu giữ nó lại.
Màn đêm vô cùng đẹp, một đám người ngồi trên đồng cỏ, vừa xì xào trò chuyện vừa ngắm nhìn.
Nhưng mà cuối cùng đội trưởng vẫn nhẫn tâm tới nhắc nhở bọn họ, ngày mai còn phải lặn lội đường xa cần phải mau chóng đi nghỉ ngơi, tất cả mọi người mới lưu luyến không rời trở về lều để nghỉ ngơi.
Xung quanh rất tối chỉ có ánh sáng nhàn nhạt của đèn pin cầm tay.
Lâm Bảo Bảo vỗ vỗ Đàm Mặc, "Em muốn đi lau người."
Đàm Mặc đương nhiên sẽ không từ chối, nói: "Anh đi cùng em."
Lâm Bảo Bảo đương nhiên rất vui vẻ, nhưng mà cũng sẽ không quên hai cô bạn tốt, hỏi ý các cô gái, tất nhiên là cùng nhau đi.
Nơi này là dã ngoại nên việc tắm rửa tất nhiên khỏi phải nghĩ đến, lúc trước khi xuất phát bọn họ đã chuẩn bị tâm lý ba ngày hai đêm trải nghiệm sinh tồn dã ngoại có rất nhiều điều không tiện, nếu còn muốn mỗi ngày đều phải tắm rửa thì tốt nhất là không nên tham gia.
Để hai người đàn ông ở xung quanh trông coi, ba cô gái đi đến bên dòng suối, một chỗ tương đối kín, tùy tiện lau người, sau đó đi giải quyết chút vệ sinh cần thiết, khi cơn gió đêm thổi qua ba cô gái toàn thân nhẹ nhàng sảng khoái trở về đi ngủ.
***
Tỉnh lại sau giấc ngủ, Lâm Bảo Bảo chỉ cảm thấy đau lưng nhức eo.
Không chỉ có mình cô những người khác cũng giống như vậy.
Dù sao đều đang quen thuộc với cuộc sống đô thị đột nhiên phải ngủ màn trời chiếu đất ở dã ngoại nên có rất nhiều điều không quen, ngủ cũng không quá an ổn vì vậy hôm sau hiện rõ các loại di chứng.
Tuy nhiên người dẫn đội lại tràn đầy năng lượng, hét lớn kêu đám người rời giường, sau đó cho bọn họ chút thời gian để giải quyết bữa sáng.
Đa phần người bình thường uể oải nên trực tiếp ăn đồ ăn đã mang tới từ trước để giải quyết bữa sáng.
Mà nhóm của Lâm Bảo Bảo tiếp tục đón nhận những ánh mắt ghen tỵ của mọi người, tối qua Lâu Điện đã tranh thủ gọt một ít ống trúc nướng trên lửa, trong ống trúc có chút thịt do bọn họ đem tới và thêm một ít nấm, cũng không biết Lâu Điện làm như thế nào lại thành tr canh thịt trong ống trúc, mùi hương lại tỏa ra khắp nơi.
Đạo diễn Anderson một lần nữa không mời mà tới.
Ông đem theo bữa sáng mà công ty du lịch phân cho mình mang tới, vốn là nghĩ mời bọn họ ăn nào biết được cuối cùng lại mặt dạn mày dày cọ xát bữa sáng của bọn họ.
Mấy người Bùi Tầm Huyên vô ý thức nhìn về phía Lâm Bảo Bảo, thấy thần sắc trên mặt cô không thay đổi liền coi Anderson là một người xa lạ mà quen thuộc đối xử.
Ăn sáng xong lại tiếp tục xuất phát.
Hôm nay bọn họ lại phải tiếp tục đi đến mục tiêu kế tiếp trên đảo.
Đây là sắp xếp của công ty du lịch, ở trên đảo có sắp xếp một số địa điểm đóng quân dã ngoại để những người tham gia chương trình này có thể trải nghiệm đầy đủ cuộc sống giữa thiên nhiên hoang dã.
Người bình thường thì coi như không sao cả chỉ có nhóm minh tinh là khổ.
Bởi vì là đang quay chương trình thực tế nên tổ tiết mục cung cấp vật dụng cho bọn có có hạn, thậm chí còn nghiêm khắc cấm không cho mang theo những đồ vật khác, tất cả những hoạt động ăn ở đều phải tự mình mày mò, đây quả là một việc khó khăn.
Buổi trưa tất cả mọi người dừng lại nghỉ ngơi, nhìn thấy nhóm minh tinh phải chật vật đi tìm đồ ăn, nhóm người bình thường cũng nhịn không được cảm thấy làm người nổi tiếng cũng không dễ dàng.
Có Đàm Mặc và Lâu Điện ở đây nên bữa trưa của bọn họ được giải quyết rất nhẹ nhàng mà lại vô cùng phong phú khiến cho đội trưởng cũng nhịn không được nhìn qua.
Sau khi xong bữa trưa tất cả mọi người tiếp tục lên đường.
Mãi tới chạng vạng tối bọn họ mới đến nơi.
Một đám người đều mệt mỏi, đến cả nhóm minh tinh cũng không thể duy trì được vẻ ngoài gọn gàng xinh đẹp của mình, cũng hận không thể nằm luôn ở trên mặt đất mà nghỉ ngơi một lát. Nhưng đáng tiếc đạo diễn ma quỷ Anderson căn bản không cho cơ hội để bọn họ nghỉ ngơi, ông để thợ quay phim ghi lại chân thật bộ dáng hiện tại của họ, thậm chí còn chiếu một màn này lên khiến cho nhóm minh tinh rất giận nhưng mà lại không dám nói gì.
Nhóm minh tinh lại phải tiếp tục khổ khổ sở sở đi kiếm đồ ăn cho mình.
Nhóm Lâu Linh cũng vậy.
Dù sao cũng chỉ còn lại một ngày, hết ngày mai là bọn họ có thể rời đi, thực ra cảm thấy thời gian này khá thú vị, không quá khó khăn.
Cũng chỉ có nhóm của bọn họ mới cảm thấy loại trải nghiệm sinh tồn này thú vị, giống như đang dạo chơi ở ngoại thành, vô cùng nhẹ nhõm.
Mấy người tiếp tục đi loanh quanh ở phụ cận để tìm kiếm đồ có thể ăn được.
Mỗi địa điểm mà công ty du lịch chọn đều có chủ ý, ngay cả mấy người vô dụng cũng có thể tìm được đồ ăn —— tuyệt đối không thiếu những loại quả dại có thể ăn cũng có thể làm chắc dạ. Cho nên hai ngày này có rất nhiều người ăn quả dại, khiến cho bọn họ cảm giác cầm tiền theo đúng là để chịu tội.
Đặc biệt là so sánh với nhóm của Lâm Bảo Bảo.
Người tới tham gia trải nghiệm sinh tồn dã ngoại lần này người phương đông là có số lượng ít nhất, chỉ có duy nhất 5 người nhóm của Lâm Bảo Bảo nên lộ ra vẻ đặc biệt khiến cho mọi người dễ dàng chú ý tới họ.
"Hôm nay ăn gà nữa không?" Lâm Bảo Bảo tràn đầy phấn khởi hỏi, "Tối hôm qua hai con gà nướng kia quá ngon."
Đàm Mặc liếc cô một cái, "Nếu em thích thì lại tiếp tục ăn."
Lâm Bảo Bảo hoan hô lập tức tìm gà rừng khắp nơi.
Mặc dù Bùi Tầm Huyên và Lâu Linh cảm thấy Đàm Mặc cũng quá nuông chiều Lâm Nhị Bảo nhưng cũng vô cùng nhớ hương vị của hai con gà nướng hôm qua nên đã đi tìm ở phụ cận xem có những loại nấm hay rau dại có thể ăn được không.
Lúc bọn họ bắt được ba con gà rừng liền nghe thấy một tiếng hét chói tai cách đó không xa.
Sau khi kinh ngạc, mọi người nhìn về hướng phát ra âm thanh.
"Ở bên kia." Lâu Điện rất nhanh đã xác định được phương hướng.
Bởi vì cách nơi này tương đối gần nên năm người quyết định đi qua nhìn một chút, chỉ đi mất mấy phút gạt ra một bụi cây cao lớn liền nhìn thấy nơi phát ra tiếng hét.
Một người đàn ông ngồi dưới đất, bên cạnh còn có một thợ quay phim, bộ dáng người thợ quay phim bị kinh hãi.
Đám người chú ý tới người đàn ông đang ngồi dưới đất này là Walker - minh tinh quốc tế tuyến một, tóc vàng mắt xanh, vô cùng đẹp trai.
"Sao vậy?" Lâu Điện hỏi.
Ba nữ sinh tò mò nhìn bọn họ.
Walker không trả lời, thợ quay phim trắng bệch nói: "Mr.Walker bị rắn cắn."
Nghe thấy là rắn ba nữ sinh tê cả da đầu, da gà da vịt đều nổi lên, vô ý thức nhìn xung quanh sợ không chú ý một cái lại có một con rắn ở đâu đó chạy ra.
"Rắn trông như nào?" Lâu Điện vừa hỏi đi tới chỗ Walker, giúp hắn kiểm tra vết thương.
Thợ quay phim lo lắng nói: "Tôi, tôi không thấy rõ, nó bò đi rất nhanh, hình như là có hoa văn. . ."
Theo lý thuyết vì cam đoan cho tất cả mọi người an toàn nên công ty du lịch đã cho người thanh lý toàn bộ hòn đảo nên ở trên đảo sẽ không thể có mãnh thú, rắn độc,... tất cả mấy loại này đều đã bị diệt, lẽ ra là không nên gặp phải mới đúng, nhưng nhìn sắc mặt Walker không tốt, có lẽ điều này cũng không chắc chắn.
Lúc Lâu Điện đang kiểm tra vết thương giúp Walker, Đàm Mặc yêu cầu ba cô gái đứng yên không được động, anh nhìn xung quanh một lát rồi bước đi, lúc trở về trên tay anh cầm một cành cây nhỏ xách một con rắn có chút hoa văn, hỏi người quay phim kia, "Là con rắn này đúng không?"
Thợ quay phim sợ ngây người, giật mình nói: "Hình như là con rắn này, tiên sinh, anh, sao anh tìm được nó?"
Không nói đến thợ quay phim, cả mấy người Lâm Bảo Bảo cũng sợ ngây người.
Lâu Điện vừa nặn máu độc cho Walker vừa thầm nghĩ, quả nhiên người đàn ông này rất là nguy hiểm, trực giác của anh không sai.
Đàm Mặc không nói gì, xách con rắn đã bị đánh bảy tấc không thể sống mang tới thông báo cho người công ty du lịch.
Rất nhanh người bên phía công ty du lịch đã đến, đầu tiên là bọn họ kiểm tra con rắn hoa kia rồi xử lý vết thương bị rắn cắn của Walker, cho anh ta uống thuốc.
Bởi vì xử lý kịp thời nên Walker không có việc gì, chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió.
Nhóm Đàm Mặc đem con rắn kia ném cho vệ sĩ của công ty du lịch rồi mang theo bữa tối của bọn họ trở về.
Trở lại doanh địa không lâu tất cả mọi người đều biết có người trong nhóm minh tinh bị rắn cắn, một đám người kinh ngạc hoảng sợ sau đó được đội trưởng trấn an.
Đội trưởng đối loại việc này có kinh nghiệm, sau khi trấn an các du khách rằng bên công ty du lịch đã biết việc này, con rắn này chỉ là một ngoại lệ, bọn họ sẽ phái người tới phụ cận kiểm tra kĩ càng, nhất định sẽ không để việc này lặp lại. Sau đó cảm ơn nhóm của Đàm Mặc đã kịp thời phát hiện, vì thế công ty du lịch không chỉ miễn chi phí lần tham gia hoạt động này của bọn họ, còn muốn trao tiền thưởng. . .
Tóm lại, doanh địa náo nhiệt một lúc rồi dịu xuống.
Những việc này không có liên quan với nhóm Đàm Mặc vì bọn họ còn đang bận làm bữa tối.
Ba cô gái nhịn không được nhìn chằm chằm vào Đàm Mặc, đến cả Lâu Điện cũng nhìn kỹ anh.
Đàm Mặc vẫn rất bình tĩnh.
"Đàm Mặc, Sao anh tìm được con rắn kia thế?" Lâm Bảo Bảo tiến sát gần anh, tò mò hỏi.
"Anh dạo một vòng liền thấy nó." Đối diện với ánh mắt sáng ngời của cô, trong lòng Đàm Mặc có chút nóng, đưa tay cầm tay của.
Lâm Bảo Bảo rõ ràng không tin.
Nhưng mà những người khác lại tin, Bùi Tầm Huyên sợ hãi thán phục nói: "Vận khí của Đàm đại thiếu gia đúng là không tồi."
Chờ sau khi bọn họ làm xong bữa tối, Anderson lại tới.
Lần này ông cũng không phải đến để ăn nhờ mà là đặc biệt tới để cảm ơn mấy thanh niên này, nếu không phải bọn họ đều là người bình thường, không có chút hứng thú nào đối với giới giải trí hay điện ảnh thì Anderson cũng nhịn không được muốn phá lệ giới thiệu tài nguyên cho bọn họ.
Mấy người phương đông này không đơn giản.
Đây là nhận xét sau khi Anderson quan sát hai ngày.
Không chỉ là bởi vì bề ngoại ưu tú của bọn họ mà còn có sự bình tĩnh thản nhiên mà những người xung quanh không có, cho dù bản thân ở nơi hoang dã nhưng so với nhóm người nổi tiếng bọn họ còn bĩnh hơn, gọn gàng hơn rất nhiều. Trải nghiệm sinh tồn dã ngoại này, đối với người khác là khổ cực than thở, không muốn tới nữa, nhưng đối với những người trẻ tuổi này thì lại giống như đang dạo chơi ngoại thành, rất dễ dàng.
Cuối cùng, Anderson đưa danh thiếp của ông cho bọn họ.
Cái tấm danh thiếp này nếu đặt ở ngành giải trí chính là đồ vật khó cầu, cầu cũng không được, nhưng đối năm người mà nói. . .
Chính Anderson cũng cảm thấy mặt mo ửng đỏ, nói: "Về sau nếu mọi người có chuyện gì cần tôi giúp đỡ, cứ nói cho tôi."
Sau đó Anderson vẫn là cọ xát bữa tối rồi mới rời khỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.