Chương 49: Gia Đình Đàm Gia Đến Thăm
Vụ Thỉ Dực
08/09/2021
Editor : Phương Huyền + Bạch Lộc Thời
Chờ đến khi bà dì của Lâm Bảo Bảo làm cho cô yếu ớt qua đi, cô lại lập tức tung tăng nhảy nhót, lập tức đến tìm Lâu Linh để đi mua sắm.
Cô một hơi mua rất nhiều đồ, đến mức chính mình cũng không xách được, đành phải nhờ người đem về nơi ở của Đàm Mặc, trong đó ngẫu nhiên có một con gấu Teddy siêu siêu to.
Con gấu Teddy kia so với Đàm Mặc còn cao hơn, để trên cái giường hai mét, đã chiếm mất một nửa cái giường.
Lâm Bảo Bảo vô cùng vui vẻ nói với Đàm đại thiếu gia: “Phòng của anh quá trống, cảm giác rất áp lực, cho nên em cảm thấy chúng ta có thể mua thêm vài thứ.”
Đàm Mặc tùy cho cô lăn lộn, không cho ý kiến gì cả.
Sau đó Lâm Bảo Bảo lại ôm con gấu Teddy về phòng riêng của mình, vui mừng nói: “Anh xem có phải nó rất cường tráng không? Nhìn lông xù xù có phải rất muốn ôm đúng không? Sau này có thể dựa vào nó để chơi trò chơi, đọc sách, nói chuyện phiếm, đến lúc ngủ cũng có thể ôm nữa, có phải nó có rất nhiều công dụng hay không?”
Ánh mắt của Đàm đại thiếu gia rơi xuống người con gấu to mà cô đang ôm trên người, cũng chưa nói gì cả.
Chỉ là đến buổi tối khi mà Lâm Bảo Bảo chơi trò chơi, cô lười biếng mà dựa vào người Đàm Mặc để chơi, cũng ở trong ngực anh nói chuyện phiếm, coi anh đương nhiên như gối tựa, chờ đến lúc lên giường ngủ, vẫn là anh ôm cô, còn con gấu bông đã bị Đàm đại thiếu gia đá đến mép giường, nửa người đều rớt xuống dưới giường, đáng thương vô cùng.
Lâm Bảo Bảo cảm thấy không thích hợp, ngẩng đầu lên nhìn anh, “Em muốn ôm nó ngủ.”
Đàm Mặc kéo cô lại vào trong ngực, “Có anh ở đây rồi, em ôm nó làm gì?”
Lâm Bảo Bảo: “……”
Cuối cùng về cơ bản anh đã chiếm được Lâm Bảo Bảo, còn ở phía bên kia con gấu bông vô tình bị bỏ rơi ở cửa sổ sát đất, nó chỉ có tác dụng để Lâm Bảo Bảo dựa vào mỗi ngày để phơi nắng, còn lại gần như không có tác dụng gì lớn cả.
Đàm đại thiếu gia vô cùng hài lòng.
Đã có bạn trai, còn dựa vào gấu bông làm gì? Chẳng lẽ bạn trai còn không thoải mái bằng một con thú bông lông xù xù hay sao?
******
Thời tiết cũng dần dần ấm lại, ngày khai giảng cũng đến gần.
Hôm nay, Lâm Bảo Bảo đang làm vệ sinh cá nhân, liền nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, cô cũng không nghĩ nhiều vội buông khăn lau mặt, chạy ra mở cửa.
Sau khi mở cửa, nhìn thấy ba người ở bên ngoài, Lâm Bảo Bảo sửng sốt, thiếu chút nữa theo bản năng trở tay đóng sập cửa lại.
“Bảo Bảo, năm mới vui vẻ, thân thể con khỏe hơn chưa?”Đàm Minh Bác tươi cười đầy mặt hỏi, hòa ái dễ gần.
Hai đứa nhỏ bên cạnh Đàm Minh Bác nỗ lực mà thăm dò trong phòng, vừa tò mò lại vừa sợ hãi, bọn hò tò mò vì đã lâu không đến chỗ của anh bọn họ, lại sợ hãi có thể bị anh trai của mình đuổi ra khỏi nhà hay không, phải biết rằng anh trai của bọn họ so với trước kia không giống nhau, trở nên vô cùng nguy hiểm, đến mặt mũi của ông nội anh còn không thèm để ý, huống chi là người khác.
“Chú Đàm, năm mới vui vẻ.” Lâm Bảo Bảo nói, mở cửa cho bọn họ đi vào.
Đàm Minh Bác không chỉ tới không, mà còn tay xách nách mang rất nhiều đồ vật nhỏ đến, trong tay của Đàm Hân Cách và Đàm Diệp cũng xách rất nhiều đồ, tình cảnh này thoạt nhìn có chút buồn cười.
Sau khi ba người nhà Đàm gia ngồi trên sopha, Lâm Bảo Bảo đi vào phòng bếp bưng bình trà sáng nay mới pha ra, rót cho bọn họ mỗi người một ly.
Đàm Minh Bác đánh giá qua không gian căn phòng trống rỗng này, nhạy bén phát hiện, căn phòng tuy vẫn trống nhưng đã có thêm rất nhiều đồ nhỏ, con gấu bông to lớn ở cạnh cửa sổ sát đất kia lại càng bắt mắt, khiến cho căn phòng căn bản mới nhìn qua tưởng lạnh lẽo nhưng hiện giờ cảm giác có hơi người hơn.
Không cần nói cũng biết, bố trí kia là do Lâm Bảo Bảo làm, con trai của ông trước nay đều thích phong cách giản lược, hơn nữa ở phương diện này con trai ông đặc biệt chú ý, những đồ vật dư thừa sẽ không bao giờ để lại.
“A Mặc đâu?” Đàm Minh Bác hỏi.
Hai chị em đang quan sát căn nhà cũng đồng thời nhìn qua.
Lâm Bảo Bảo chỉ về hướng thư phòng, “Anh ấy ở trong thư phòng, để con đi gọi anh ấy.”
Đàm Minh Bác vội nói: “Không vội không vội, chốc nữa gọi cũng được.”
Lâm Bảo Bảo cười khanh khách trả lời một tiếng, sau đó ngồi trở lại, nhưng thật ra hai chị em Đàm Hân Cách đang rất thất vọng.
Sau đó Đàm Minh Bác hỏi cơ thể cô sao rồi, chuyện Lâm Bảo Bảo nằm viện, Đàm Minh Bác cũng biết đến, còn gọi điện thoại qua hỏi thăm, chỉ là lúc đó ông đang ở nước ngoài, muốn quan tâm cũng không có biện pháp nào, vì thế mà Lâm Bảo Bảo cũng cẩn thận nói lại, rằng mình cũng đã khỏe lại rồi.
Chẳng qua hiện tại nhìn thấy bao lớn bao nhỏ đồ bổ mà Đàm Minh Bác mang tới, liền biết Đàm Minh Bác đã hỏi Đàm Mặc kỹ càng tỉ mỉ rồi.
“Con không sao rồi, chú Đàm không cần phải lo lắng quá đâu, chú nhìn hiện tại tinh thần con không phải đang rất tốt hay sao.”
Đam Minh Bác vui mừng nói: “Như vậy thật tốt, mẹ con biết con xảy ra chuyện, vô cùng tức giận, còn nói riêng với chú việc này, mấy thứ này, cũng là mẹ con bảo chú mang qua cho con đấy.”
Ánh mắt Lâm Bảo Bảo hướng về phía đồ bổ bên kia sopha, nhịn không được mím môi nói “Chú Đàm à, người không cần nói hộ mẹ con đâu, nếu như mẹ con thật sự quan tâm, đã trở về thăm con rồi.”
Đàm Minh Bác cười nói: “Làm gì có chuyện đó, con là con gái duy nhất của bà ấy, bà ấy tất nhiên là quan tâm đến con rồi.”
Lâm Bảo Bảo không muốn nói chuyện này nữa, nói sang chuyện khác: “Sao chú Đàm lại đến đây? Hân Cách cùng Đàm Diệp không đi khai giảng sao?”
“Có chứ, buổi tối chúng ta sẽ trở về, cũng có thể kịp cho mai hai đứa khai giảng.” Đàm Minh Bác trả lời.
Hai người liền bắt đầu trò chuyện, hai chị em Đàm Hân Cách và Đàm Diệp không muốn cùng Lâm Bảo Bảo nói chuyện, cũng không có cách nào xen mồm vào được, liền lén lút đánh giá căn nhà này, sau đó càng xem càng thấy chua xót.
Anh trai của bọn họ lại thực sự ở chung với Lâm Bảo Bảo!
Còn việc nào có thể khiến cho bọn họ khổ sở hơn nữa?
Đang trong lúc chua xót, phát hiện thân hình của Đàm Mặc đang từ hành lang đi xuống, tinh thần hai chị em rung lên, sôi nổi nhảy dựng dậy.
“Anh trai!”
Đàm Mặc trong tay cầm theo một túi văn kiện, lãnh đạm liếc mắt nhìn bọn họ một cái, không nói gì cả, đi đến bên người Lâm Bảo Bảo, trên mặt không có biểu tình gì nhìn Đàm Minh Bác.
Đàm Minh Bác cười nói: “ Chúng ta đến thăm Bảo Bảo, cũng tiện qua thăm con luôn, con ở chỗ này quen rồi sao? Có muốn ba kêu dì Lý qua đây nấu cơm cho bọn con không?”
Lo lắng con trai cả ở đây ăn uống không quen, liền muốn gọi dì Lý đến đây, có thể thấy được Đàm Minh Bác đối với người con trai này vô cùng coi trọng.
Đàm Mặc nói: “Không cần.”
Anh không thích người không liên quan xuất hiện trong địa bàn của anh, việc này sẽ khiến cho tính cách đen tối, bạo ngược đã khắc sâu trong xương tủy của anh bùng phát không khống chế được. Nếu đây không phải là ba và anh em của anh, anh sớm đã đuổi bọn họ ra ngoài.
Bởi vì có Lâm Bảo Bảo ở bên cạnh, cho nên anh mới nhịn xuống, bình tĩnh mà chống đỡ.
Ánh mắt của Đàm Minh Bác khi đối diện với anh trầm xuống, lại nhìn như hoàn toàn không biết gì cả, trong lòng Lâm Bảo Bảo âm thầm thở dài.
Quả nhiên, tuy bác sĩ nói anh không còn vấn gì nữa, nhưng kỳ thật vẫn có chút vấn đề, vẫn không có gì thay đổi. Điều khiến Đàm Minh Bác cảm thấy may mắn chính là còn có Lâm Bảo Bảo có thể kìm chế được anh, không để anh biến thành thành phần khủng bố của xã hội.
Mắt thấy đã đến buổi trưa, bọn họ một đoàn người cùng nhau đi ra nhà hàng bên ngoài để ăn một bữa cơm, sau khi về nhà Đàm Mặc và Đàm Minh Bác liền cùng nhau vào thư phòng.
Lâm Bảo Bảo cùng hai chị em Đàm gia ngồi trong phòng khách, mắt to trừng mắt bé.
Một lúc sau, L m Bảo Bảo cảm thấy không còn gì thú vị nữa, tiếp tục quét dọn vì buổi sáng còn chưa kịp làm xong, hai chị em ngồi ở kia, vì không có việc gì làm, ánh mắt liên tục đuổi theo Lâm Bảo Bảo.
Đàm Hân Cách đi đến bên cạnh Lâm Bảo Bảo, “Này, Lâm Bảo Bảo, chị cùng anh trai của bọn tôi……”
“Mấy đứa nhìn thấy như nào thì nó là như vậy.” Lâm Bảo Bảo đang đứng cạnh cái bàn pha lê, cười như không cười nhìn cô, “Có vấn đề gì sao?”
Sao lại không phải là vấn đề? Đây là vấn đề cực lớn!
Đàm Hân Cách trong lòng tức giận, bị thái độ của cô làm cho tức giận, có chút cứng người, nói: “Tôi sẽ không thừa nhận chị là chị dâu đâu.”
“Em có thể nói lời này với Đàm Mặc” Lâm Bảo Bảo không chút để ý nói.
Đàm Hân Cách bị thái độ hung hăng của cô làm cho nghẹn họng.
Nếu như dám nói với anh trai, bọn họ sớm đã nói rồi, không thì làm sao mà họ lại phải chạy đến trước mặt cô để nói chứ? Bọn họ chỉ có thể nói với Lâm Bảo Bảo, hiện tại so với anh trai Đàm Mặc nhìn nguy hiểm vô cùng khiến bọn họ sợ hãi, thì ác ma như Lâm Bảo Bảo vẫn dễ nói chuyện hơn.
“Vì sao anh trai lại biến thành như vậy?” Khuôn mặt nhỏ của Đàm Diệp nhăn nhó, bộ dạng muốn khóc.
Lâm Bảo Bảo liếc cậu ta một cái, “Mấy đứa có thể đi hỏi anh ấy.”
Hai chị em đồng loạt dùng một loại thần sắc lên án cô, nếu bọn họ có thể hỏi thì đã sớm hỏi.
Chờ khi Lâm Bảo Bảo xách theo cái bình tưới cây đi ra một ban công khác để tưới hoa, hai chị em Đàm gia cũng chạy theo qua.
Đàm Hân Cách chần chừ một lúc, mới đi lại bên cạnh người Lâm Bảo Bảo, nhỏ giọng nói: “Lâm Bảo Bảo, lúc ăn tết chị có chuyện gì xảy ra không?”
“Chuyện gì?” Lâm Bảo Bảo quay đầu nhìn cô.
“Mùng năm anh trai mới về đến nhà, mùng bảy đã đi rồi, buổi tối mùng sáu chỉ lộ mặt một chút. Nghe nói lúc anh trai tới được một lúc, chú nhỏ mà ông nội thích đổ bệnh luôn, vẫn là do anh trai làm, ông nội về cơ bản muốn anh trai qua Úc, nhưng anh trai kiên trì về nước, nghe nói là ông nội vô cùng tức giận……”
Nói tới đây, cô nhăn mặt lại, thần sắc có chút trầm trọng.
Lâm Bảo Bảo buông bình tưới cây trong tay xuống, hơi hơi nhíu mày.
“Đàm gia chuẩn bị khai thác qua thị trường Úc, nghe nói ông nội rất coi trọng anh trai, phái anh trai qua đó, là muốn rèn luyện cho anh ấy, chỉ cần anh trai ở bên Úc đạt được thành tích, địa vị của anh ấy ở Đàm gia liền được củng cố, những người khác nhất định không dám bắt nạt anh, cũng sẽ không có việc lại bị bắt cóc nữa……”
Đàm Hân Cách vội vàng ngậm miệng lại, liếc mắt nhìn Lâm Bảo Bảo một cái, thấy cô không lên tiếng, không biết vì sao mà mình lại kêu oan hộ Đàm Mặc.
“Chị biết anh ấy quyết định về nước là hy sinh không ít không?” Đàm Hân Cách tức giận nói.
Lâm Bảo Bảo một lần nữa cầm bình tưới cây lên, “Thì sao?”
“Chị………”
Hai chị em tức giận đến mức phồng mang trợn má như con cá nóc, Lâm Bảo Bảo thực sự quá đáng ghét, vì sao anh trai lại mù mắt mà coi trọng người con gái này vậy?
Lâm Bảo Bảo dơ tay sờ sờ mặt hai chị em đang tức giận, cười nói; “ Hai đứa vì anh trai mà bênh vực kẻ yếu, cũng không nghĩ xem anh ấy có cần hay không, chẳng lẽ mấy đứa cảm thấy, chị có thể quyết định phải trái của anh ấy ư?”
Ai ngờ hai chị em cùng nhau gật đầu, ở trong lòng bọn họ, cảm thấy Lâm Bảo Bảo chính xác là một tiểu ác ma, còn có thể quyết định phải trái của Đàm Mặc nữa, Đàm Mặc vì cô mà thay đổi chủ ý của mình cũng không phải một hai lần, chỉ là chính cô không phát hiện ra mà thôi.
Thật lâu về trước, bọn họ đã phát hiện ra manh mối đó.
Lâm Bảo Bảo ha ha mà cười rộ lên, “Mấy đứa thật đáng yêu.”
Mặt của hai chị em Đàm gia nhật thời đỏ lên, ghét bị người khác gọi là đáng yêu, bọn họ không vui vẻ một chút nào.
Chờ sau khi Đàm Minh Bác từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Lâm Bảo Bảo và hai đứa trẻ đang ở chung vui vẻ -------- ba à, con mắt của ba nhìn thấy chúng ta ở chung vui vẻ vậy? Đàm Hân Cách vô cùng hoài nghi ánh mắt của ba mình.
Không biết Đàm Minh Bác và Đàm Mặc trong thư phòng nói gì, bộ dạng của hai cha con nhìn qua cảm giác như không có việc gì, Đàm Minh Bác còn nhân cơ hội ở nhà của Đàm Mặc đi dạo một vòng, lần trước ông tới đây, chỉ kịp nhìn qua phòng khách một lát, đã bị thằng con trai đang bị bệnh thần kinh đuổi đi rồi, lần này có cơ hội, phải nhìn thật kĩ một chút.
Cho đến khi chạng vạng, Đàm Minh Bác mới mang theo hai đứa nhỏ rời đi.
Chờ đến khi bà dì của Lâm Bảo Bảo làm cho cô yếu ớt qua đi, cô lại lập tức tung tăng nhảy nhót, lập tức đến tìm Lâu Linh để đi mua sắm.
Cô một hơi mua rất nhiều đồ, đến mức chính mình cũng không xách được, đành phải nhờ người đem về nơi ở của Đàm Mặc, trong đó ngẫu nhiên có một con gấu Teddy siêu siêu to.
Con gấu Teddy kia so với Đàm Mặc còn cao hơn, để trên cái giường hai mét, đã chiếm mất một nửa cái giường.
Lâm Bảo Bảo vô cùng vui vẻ nói với Đàm đại thiếu gia: “Phòng của anh quá trống, cảm giác rất áp lực, cho nên em cảm thấy chúng ta có thể mua thêm vài thứ.”
Đàm Mặc tùy cho cô lăn lộn, không cho ý kiến gì cả.
Sau đó Lâm Bảo Bảo lại ôm con gấu Teddy về phòng riêng của mình, vui mừng nói: “Anh xem có phải nó rất cường tráng không? Nhìn lông xù xù có phải rất muốn ôm đúng không? Sau này có thể dựa vào nó để chơi trò chơi, đọc sách, nói chuyện phiếm, đến lúc ngủ cũng có thể ôm nữa, có phải nó có rất nhiều công dụng hay không?”
Ánh mắt của Đàm đại thiếu gia rơi xuống người con gấu to mà cô đang ôm trên người, cũng chưa nói gì cả.
Chỉ là đến buổi tối khi mà Lâm Bảo Bảo chơi trò chơi, cô lười biếng mà dựa vào người Đàm Mặc để chơi, cũng ở trong ngực anh nói chuyện phiếm, coi anh đương nhiên như gối tựa, chờ đến lúc lên giường ngủ, vẫn là anh ôm cô, còn con gấu bông đã bị Đàm đại thiếu gia đá đến mép giường, nửa người đều rớt xuống dưới giường, đáng thương vô cùng.
Lâm Bảo Bảo cảm thấy không thích hợp, ngẩng đầu lên nhìn anh, “Em muốn ôm nó ngủ.”
Đàm Mặc kéo cô lại vào trong ngực, “Có anh ở đây rồi, em ôm nó làm gì?”
Lâm Bảo Bảo: “……”
Cuối cùng về cơ bản anh đã chiếm được Lâm Bảo Bảo, còn ở phía bên kia con gấu bông vô tình bị bỏ rơi ở cửa sổ sát đất, nó chỉ có tác dụng để Lâm Bảo Bảo dựa vào mỗi ngày để phơi nắng, còn lại gần như không có tác dụng gì lớn cả.
Đàm đại thiếu gia vô cùng hài lòng.
Đã có bạn trai, còn dựa vào gấu bông làm gì? Chẳng lẽ bạn trai còn không thoải mái bằng một con thú bông lông xù xù hay sao?
******
Thời tiết cũng dần dần ấm lại, ngày khai giảng cũng đến gần.
Hôm nay, Lâm Bảo Bảo đang làm vệ sinh cá nhân, liền nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, cô cũng không nghĩ nhiều vội buông khăn lau mặt, chạy ra mở cửa.
Sau khi mở cửa, nhìn thấy ba người ở bên ngoài, Lâm Bảo Bảo sửng sốt, thiếu chút nữa theo bản năng trở tay đóng sập cửa lại.
“Bảo Bảo, năm mới vui vẻ, thân thể con khỏe hơn chưa?”Đàm Minh Bác tươi cười đầy mặt hỏi, hòa ái dễ gần.
Hai đứa nhỏ bên cạnh Đàm Minh Bác nỗ lực mà thăm dò trong phòng, vừa tò mò lại vừa sợ hãi, bọn hò tò mò vì đã lâu không đến chỗ của anh bọn họ, lại sợ hãi có thể bị anh trai của mình đuổi ra khỏi nhà hay không, phải biết rằng anh trai của bọn họ so với trước kia không giống nhau, trở nên vô cùng nguy hiểm, đến mặt mũi của ông nội anh còn không thèm để ý, huống chi là người khác.
“Chú Đàm, năm mới vui vẻ.” Lâm Bảo Bảo nói, mở cửa cho bọn họ đi vào.
Đàm Minh Bác không chỉ tới không, mà còn tay xách nách mang rất nhiều đồ vật nhỏ đến, trong tay của Đàm Hân Cách và Đàm Diệp cũng xách rất nhiều đồ, tình cảnh này thoạt nhìn có chút buồn cười.
Sau khi ba người nhà Đàm gia ngồi trên sopha, Lâm Bảo Bảo đi vào phòng bếp bưng bình trà sáng nay mới pha ra, rót cho bọn họ mỗi người một ly.
Đàm Minh Bác đánh giá qua không gian căn phòng trống rỗng này, nhạy bén phát hiện, căn phòng tuy vẫn trống nhưng đã có thêm rất nhiều đồ nhỏ, con gấu bông to lớn ở cạnh cửa sổ sát đất kia lại càng bắt mắt, khiến cho căn phòng căn bản mới nhìn qua tưởng lạnh lẽo nhưng hiện giờ cảm giác có hơi người hơn.
Không cần nói cũng biết, bố trí kia là do Lâm Bảo Bảo làm, con trai của ông trước nay đều thích phong cách giản lược, hơn nữa ở phương diện này con trai ông đặc biệt chú ý, những đồ vật dư thừa sẽ không bao giờ để lại.
“A Mặc đâu?” Đàm Minh Bác hỏi.
Hai chị em đang quan sát căn nhà cũng đồng thời nhìn qua.
Lâm Bảo Bảo chỉ về hướng thư phòng, “Anh ấy ở trong thư phòng, để con đi gọi anh ấy.”
Đàm Minh Bác vội nói: “Không vội không vội, chốc nữa gọi cũng được.”
Lâm Bảo Bảo cười khanh khách trả lời một tiếng, sau đó ngồi trở lại, nhưng thật ra hai chị em Đàm Hân Cách đang rất thất vọng.
Sau đó Đàm Minh Bác hỏi cơ thể cô sao rồi, chuyện Lâm Bảo Bảo nằm viện, Đàm Minh Bác cũng biết đến, còn gọi điện thoại qua hỏi thăm, chỉ là lúc đó ông đang ở nước ngoài, muốn quan tâm cũng không có biện pháp nào, vì thế mà Lâm Bảo Bảo cũng cẩn thận nói lại, rằng mình cũng đã khỏe lại rồi.
Chẳng qua hiện tại nhìn thấy bao lớn bao nhỏ đồ bổ mà Đàm Minh Bác mang tới, liền biết Đàm Minh Bác đã hỏi Đàm Mặc kỹ càng tỉ mỉ rồi.
“Con không sao rồi, chú Đàm không cần phải lo lắng quá đâu, chú nhìn hiện tại tinh thần con không phải đang rất tốt hay sao.”
Đam Minh Bác vui mừng nói: “Như vậy thật tốt, mẹ con biết con xảy ra chuyện, vô cùng tức giận, còn nói riêng với chú việc này, mấy thứ này, cũng là mẹ con bảo chú mang qua cho con đấy.”
Ánh mắt Lâm Bảo Bảo hướng về phía đồ bổ bên kia sopha, nhịn không được mím môi nói “Chú Đàm à, người không cần nói hộ mẹ con đâu, nếu như mẹ con thật sự quan tâm, đã trở về thăm con rồi.”
Đàm Minh Bác cười nói: “Làm gì có chuyện đó, con là con gái duy nhất của bà ấy, bà ấy tất nhiên là quan tâm đến con rồi.”
Lâm Bảo Bảo không muốn nói chuyện này nữa, nói sang chuyện khác: “Sao chú Đàm lại đến đây? Hân Cách cùng Đàm Diệp không đi khai giảng sao?”
“Có chứ, buổi tối chúng ta sẽ trở về, cũng có thể kịp cho mai hai đứa khai giảng.” Đàm Minh Bác trả lời.
Hai người liền bắt đầu trò chuyện, hai chị em Đàm Hân Cách và Đàm Diệp không muốn cùng Lâm Bảo Bảo nói chuyện, cũng không có cách nào xen mồm vào được, liền lén lút đánh giá căn nhà này, sau đó càng xem càng thấy chua xót.
Anh trai của bọn họ lại thực sự ở chung với Lâm Bảo Bảo!
Còn việc nào có thể khiến cho bọn họ khổ sở hơn nữa?
Đang trong lúc chua xót, phát hiện thân hình của Đàm Mặc đang từ hành lang đi xuống, tinh thần hai chị em rung lên, sôi nổi nhảy dựng dậy.
“Anh trai!”
Đàm Mặc trong tay cầm theo một túi văn kiện, lãnh đạm liếc mắt nhìn bọn họ một cái, không nói gì cả, đi đến bên người Lâm Bảo Bảo, trên mặt không có biểu tình gì nhìn Đàm Minh Bác.
Đàm Minh Bác cười nói: “ Chúng ta đến thăm Bảo Bảo, cũng tiện qua thăm con luôn, con ở chỗ này quen rồi sao? Có muốn ba kêu dì Lý qua đây nấu cơm cho bọn con không?”
Lo lắng con trai cả ở đây ăn uống không quen, liền muốn gọi dì Lý đến đây, có thể thấy được Đàm Minh Bác đối với người con trai này vô cùng coi trọng.
Đàm Mặc nói: “Không cần.”
Anh không thích người không liên quan xuất hiện trong địa bàn của anh, việc này sẽ khiến cho tính cách đen tối, bạo ngược đã khắc sâu trong xương tủy của anh bùng phát không khống chế được. Nếu đây không phải là ba và anh em của anh, anh sớm đã đuổi bọn họ ra ngoài.
Bởi vì có Lâm Bảo Bảo ở bên cạnh, cho nên anh mới nhịn xuống, bình tĩnh mà chống đỡ.
Ánh mắt của Đàm Minh Bác khi đối diện với anh trầm xuống, lại nhìn như hoàn toàn không biết gì cả, trong lòng Lâm Bảo Bảo âm thầm thở dài.
Quả nhiên, tuy bác sĩ nói anh không còn vấn gì nữa, nhưng kỳ thật vẫn có chút vấn đề, vẫn không có gì thay đổi. Điều khiến Đàm Minh Bác cảm thấy may mắn chính là còn có Lâm Bảo Bảo có thể kìm chế được anh, không để anh biến thành thành phần khủng bố của xã hội.
Mắt thấy đã đến buổi trưa, bọn họ một đoàn người cùng nhau đi ra nhà hàng bên ngoài để ăn một bữa cơm, sau khi về nhà Đàm Mặc và Đàm Minh Bác liền cùng nhau vào thư phòng.
Lâm Bảo Bảo cùng hai chị em Đàm gia ngồi trong phòng khách, mắt to trừng mắt bé.
Một lúc sau, L m Bảo Bảo cảm thấy không còn gì thú vị nữa, tiếp tục quét dọn vì buổi sáng còn chưa kịp làm xong, hai chị em ngồi ở kia, vì không có việc gì làm, ánh mắt liên tục đuổi theo Lâm Bảo Bảo.
Đàm Hân Cách đi đến bên cạnh Lâm Bảo Bảo, “Này, Lâm Bảo Bảo, chị cùng anh trai của bọn tôi……”
“Mấy đứa nhìn thấy như nào thì nó là như vậy.” Lâm Bảo Bảo đang đứng cạnh cái bàn pha lê, cười như không cười nhìn cô, “Có vấn đề gì sao?”
Sao lại không phải là vấn đề? Đây là vấn đề cực lớn!
Đàm Hân Cách trong lòng tức giận, bị thái độ của cô làm cho tức giận, có chút cứng người, nói: “Tôi sẽ không thừa nhận chị là chị dâu đâu.”
“Em có thể nói lời này với Đàm Mặc” Lâm Bảo Bảo không chút để ý nói.
Đàm Hân Cách bị thái độ hung hăng của cô làm cho nghẹn họng.
Nếu như dám nói với anh trai, bọn họ sớm đã nói rồi, không thì làm sao mà họ lại phải chạy đến trước mặt cô để nói chứ? Bọn họ chỉ có thể nói với Lâm Bảo Bảo, hiện tại so với anh trai Đàm Mặc nhìn nguy hiểm vô cùng khiến bọn họ sợ hãi, thì ác ma như Lâm Bảo Bảo vẫn dễ nói chuyện hơn.
“Vì sao anh trai lại biến thành như vậy?” Khuôn mặt nhỏ của Đàm Diệp nhăn nhó, bộ dạng muốn khóc.
Lâm Bảo Bảo liếc cậu ta một cái, “Mấy đứa có thể đi hỏi anh ấy.”
Hai chị em đồng loạt dùng một loại thần sắc lên án cô, nếu bọn họ có thể hỏi thì đã sớm hỏi.
Chờ khi Lâm Bảo Bảo xách theo cái bình tưới cây đi ra một ban công khác để tưới hoa, hai chị em Đàm gia cũng chạy theo qua.
Đàm Hân Cách chần chừ một lúc, mới đi lại bên cạnh người Lâm Bảo Bảo, nhỏ giọng nói: “Lâm Bảo Bảo, lúc ăn tết chị có chuyện gì xảy ra không?”
“Chuyện gì?” Lâm Bảo Bảo quay đầu nhìn cô.
“Mùng năm anh trai mới về đến nhà, mùng bảy đã đi rồi, buổi tối mùng sáu chỉ lộ mặt một chút. Nghe nói lúc anh trai tới được một lúc, chú nhỏ mà ông nội thích đổ bệnh luôn, vẫn là do anh trai làm, ông nội về cơ bản muốn anh trai qua Úc, nhưng anh trai kiên trì về nước, nghe nói là ông nội vô cùng tức giận……”
Nói tới đây, cô nhăn mặt lại, thần sắc có chút trầm trọng.
Lâm Bảo Bảo buông bình tưới cây trong tay xuống, hơi hơi nhíu mày.
“Đàm gia chuẩn bị khai thác qua thị trường Úc, nghe nói ông nội rất coi trọng anh trai, phái anh trai qua đó, là muốn rèn luyện cho anh ấy, chỉ cần anh trai ở bên Úc đạt được thành tích, địa vị của anh ấy ở Đàm gia liền được củng cố, những người khác nhất định không dám bắt nạt anh, cũng sẽ không có việc lại bị bắt cóc nữa……”
Đàm Hân Cách vội vàng ngậm miệng lại, liếc mắt nhìn Lâm Bảo Bảo một cái, thấy cô không lên tiếng, không biết vì sao mà mình lại kêu oan hộ Đàm Mặc.
“Chị biết anh ấy quyết định về nước là hy sinh không ít không?” Đàm Hân Cách tức giận nói.
Lâm Bảo Bảo một lần nữa cầm bình tưới cây lên, “Thì sao?”
“Chị………”
Hai chị em tức giận đến mức phồng mang trợn má như con cá nóc, Lâm Bảo Bảo thực sự quá đáng ghét, vì sao anh trai lại mù mắt mà coi trọng người con gái này vậy?
Lâm Bảo Bảo dơ tay sờ sờ mặt hai chị em đang tức giận, cười nói; “ Hai đứa vì anh trai mà bênh vực kẻ yếu, cũng không nghĩ xem anh ấy có cần hay không, chẳng lẽ mấy đứa cảm thấy, chị có thể quyết định phải trái của anh ấy ư?”
Ai ngờ hai chị em cùng nhau gật đầu, ở trong lòng bọn họ, cảm thấy Lâm Bảo Bảo chính xác là một tiểu ác ma, còn có thể quyết định phải trái của Đàm Mặc nữa, Đàm Mặc vì cô mà thay đổi chủ ý của mình cũng không phải một hai lần, chỉ là chính cô không phát hiện ra mà thôi.
Thật lâu về trước, bọn họ đã phát hiện ra manh mối đó.
Lâm Bảo Bảo ha ha mà cười rộ lên, “Mấy đứa thật đáng yêu.”
Mặt của hai chị em Đàm gia nhật thời đỏ lên, ghét bị người khác gọi là đáng yêu, bọn họ không vui vẻ một chút nào.
Chờ sau khi Đàm Minh Bác từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Lâm Bảo Bảo và hai đứa trẻ đang ở chung vui vẻ -------- ba à, con mắt của ba nhìn thấy chúng ta ở chung vui vẻ vậy? Đàm Hân Cách vô cùng hoài nghi ánh mắt của ba mình.
Không biết Đàm Minh Bác và Đàm Mặc trong thư phòng nói gì, bộ dạng của hai cha con nhìn qua cảm giác như không có việc gì, Đàm Minh Bác còn nhân cơ hội ở nhà của Đàm Mặc đi dạo một vòng, lần trước ông tới đây, chỉ kịp nhìn qua phòng khách một lát, đã bị thằng con trai đang bị bệnh thần kinh đuổi đi rồi, lần này có cơ hội, phải nhìn thật kĩ một chút.
Cho đến khi chạng vạng, Đàm Minh Bác mới mang theo hai đứa nhỏ rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.