Chương 77: Phiên ngoại 3 : tận thế trùng sinh 2
Vụ Thỉ Dực
09/10/2021
Editor : Phương Huyền
Beta : Bạch Lộc Thời
Cho đến khi Lâm Bảo Bảo về đến nhà trọ ở bên ngoài trường, Bùi Tầm Huyên vẫn không kịp phản ứng.
Các cô cứ như vậy mà bình an trốn ra được?
Hoàng Chỉ Lăng vui mừng chào đón, vừa mừng vừa sợ nói: “Hai người không sao chứ? Em Bùi, em không có việc gì thật sự là quá tốt.” Vừa nói, vừa do xét hai nữ sinh, trong lòng cũng không cho rằng Lâm Bảo Bảo có bản lĩnh đưa Bùi Tầm Huyên từ trong trường học ra, đoán là nửa đường gặp phải.
Trong nội tâm cô ôm suy nghĩ may mắn đó, hoặc là tình huống ở trường học cũng không có bết bát như vậy.
Lâm Bảo Bảo không nói gì, đem balo cởi ra đưa cho cô, sau đó đi đến phòng nghỉ ở giữa.
Khuôn mặt của cô đặc biệt hồng, thần sắc hoảng hốt, dường như tùy lúc có thể ngã xuống, khiến cho Bùi Tầm Huyên cùng Hoàng Chỉ Lăng cũng nhịn không được mà lo lắng, muốn làm gì đó vào lúc này, đã thấy cô trực tiếp tiến vào phòng ngủ, không chút lưu tình đóng lại cửa phòng ngủ ngay trước mặt hai người.
Rõ ràng là cô sốt đến hồ đồ.
Sau khi hai người trầm mặc, Hoàng Chỉ Lăng nói: “Em ấy nóng đến mức đáng sợ.”
Cho dù như thế, cô ấy cũng nhớ đến việc đi cứu bạn tốt, hơn nữa còn thành công mang người về. Tình nghĩa như thế này, khiến cho trong lòng cô không khỏi có sự hâm mộ.
Bùi Tầm Huyên gật đầu, lo lắng nói: “Không uống thuốc sao?”
Hoàng Chỉ Lăng cười khổ, “Chị đã thử cho bọn họ uống qua thuốc hạ sốt, nhưng vô dụng.”
Đợi cô ấy tránh người ra, Bùi Tầm Huyên mới nhìn thấy những người đang nằm vật xuống trong phòng khách, đều biết họ, Tịch Mộ Phong, Trần Khải Uy cùng với Vệ Hiến, bộ dạng của bọn họ hiện tại cũng như Lâm Bảo Bảo, khuôn mặt lộ ra sắc hồng không được bình thường, rõ ràng là đang trong cơn hôn mê.
Bùi Tầm Huyên sợ hết hồn, kể từ sau khi phát sinh thảm họa, cô chỉ có một mình chờ ở trong ký túc xá, chỉ biết là đã có mấy người biến thành quái vật, ở khắp nơi tấn công người sống, nhưng lại không biết được còn có người sốt cao đến hôn mê bất tỉnh.
Nếu như không phải Lâm Bảo Bảo mang cơ thể bị bệnh đến trường học tìm cô, chỉ sợ là lúc trước cô sẽ chết dưới miệng của Zombie.
Nghĩ tới đây, mắt Bùi Tầm Huyên có chút ướt át, hít một hơi thật sâu, nói với Hoàng Chỉ Lăng: “Chị nói với em một chút tình huống hiện tại đi.”
Giống như Lâm Bảo Bảo nói, ba ngày sau, người bị sốt nhao nhao tỉnh lại.
Sau khi bọn họ tỉnh lại, cơ thể của bọn họ trải qua thời kỳ đầu của tận thế đã có cải tạo, có dị năng tự nhiên khiến cho cả thế giới khiếp sợ, cũng làm cho bọn họ ý thức được, thế giới đã thay đổi, không còn là thế giới hoà bình mà bọn họ quen thuộc.
Bùi Tầm Huyên cùng Hoàng Chỉ Lăng chăm sóc những người ngã bệnh này mấy ngày, nhìn thấy bọn họ tiết lộ ra năng lực, bên ngoài ngoại trừ có chút kinh ngạc, cũng có chút thất lạc. Bây giờ con người đã ý thức được, sốt cao ba ngày ba đêm, kỳ thực, đó là một loại cải tạo và tiến hoá cơ thể của bản thân, trở thành dị năng giả.
Không có dị năng, thì cũng chỉ là người bình thường.
Một nhóm người việc đầu tiên là cảm nhận năng lực của riêng mình, sau đó ngồi cùng một chỗ, thương lượng chuyện tiếp theo.
Thế giới bây giờ đã không phải là thế giới mà bọn họ quen thuộc, khắp nơi đều là quái vật ăn thịt người, trật tự thế giới dần dần đã bị phá hỏng, bọn họ cũng chỉ là một đám người trẻ tuổi còn chưa có ra xã hội, kể cả đột nhiên có năng lực thần kỳ, thì trong lòng ít nhiều cũng có chút thấp thỏm lo âu, đối với tương lai mơ hồ vô cùng.
"Trước tiên đi tìm Tiểu Linh!" Lâm Bảo Bảo không chấp nhận việc chất vấn nói.
Một đám người nhìn về phía cô.
"Lâu Linh?" Ánh mắt Tịch Mộ Phong chớp chớp, rất nhanh liền hưởng ứng, "Không tồi, trước tiên đi tìm Lâu Linh, nhiều người có thể giúp đỡ lẫn nhau."
Những người ở chỗ này đều biết tâm tư của Tịch Mộ Phong, với anh mà nói cũng không ngoài dự đoán, thêm cả Bùi Tầm Huyên cũng đồng ý, thế nên liền quyết định trước tiên đi tìm Lâu Linh.
Sau khi quyết định xong, một đám người nhanh chóng thu dọn xong đồ đạc.
Cũng không có thứ gì cần phải thu dọn, trong phòng đã không còn nhiều đồ ăn, lại càng không cần phải nói đến quần áo và các loại đồ dụng hàng ngày của bọn họ, mà trước tiên cần nhất là tìm vũ khí có thể phòng thân.
Mấy người trẻ tuổi không thể làm gì khác hơn là đi cạy cửa nhà hàng xóm.
Bọn họ đặc biệt tìm kiếm những căn phòng phát ra tiếng va đập, chứng minh rằng chắc hẳn người ở bên trong đều đã biến thành Zombie, bời vì sáng sớm đã có dị biến, Zombie bị giam trong căn phòng, với năng lực của Zombie bây giờ, cũng không có cách nào phá cửa mà ra.
Mấy người nhịn xuống sự sợ hãi, cùng hợp tác chung một chỗ giết Zombie trong phòng, tìm được vũ khí phòng thân.
Mặc dù quá trình có chút máu tanh, nhưng lần đầu tiên hành động coi như cũng thuận lợi, cũng làm cho bọn họ có kinh nghiệm với việc giết Zombie này, vì vậy chuẩn bị cho lần di chuyển tiếp theo.
Sau khi giết hết Zombie, đám người Tịch Mộ Phong và Vệ Hiến nhịn không được nhìn Lâm Bảo Bảo một chút.
Lâm Bảo Bảo thức tỉnh là dị năng hệ thủy, không biết có phải là ảo giác của bọn họ hay không, luôn cảm thấy Lâm Bảo Bảo thay đổi rất nhiều, càng nhìn càng thành thục, đó là một loại biến hoá về mặt khí chất. Hơn nữa lúc đối mặt với Zombie, không chỉ có sự tỉnh táo bình tĩnh, động tác đánh giết cũng lưu loát sạch sẽ, khiến cho ba người đàn ông là Tịch Mộ Phong, Trần Khải Uy và Vệ Hiến cũng không sánh nổi với cô.
Nhìn Lâm Bảo Bảo đang phân chia vũ khí cho hai nữ sinh, trong lúc nhất thời ba người đàn ông đều cảm thấy có chỗ nào đó quái lạ.
"Nhị Bảo, từ lúc nào mà em lợi hại như vậy?" Tịch Mộ Phong nhịn không được hỏi.
Lâm Bảo Bảo đem balo thu dọn xong đeo lên trên lưng , nói: "Em có rất nhiều chỗ lợi hại, mọi người làm sao biết được?" Nói xong còn tặng kèm một nụ cười, lộ ra trên khuôn mặt như em bé, cực kỳ đáng yêu.
Ba người đàn ông đều bị cô làm cho nghẹn họng.
Chỉ có hai người là Bùi Tầm Huyên cùng Hoàng Chỉ Lăng là không giải thích được nhìn bọn họ.
Chẳng qua, các cô rất nhanh liền hiểu rõ ý tứ của Tịch Mộ Phong, bởi vì sau khi rời khỏi nhà trọ, dọc theo đường đi gặp phải Zombie cũng không hề ít, nhưng những người khác còn không kịp ra tay, đều bị Lâm Bảo Bảo giải quyết, thậm chí cô cũng không dùng đến dị năng.
Bây giờ là thời kỳ đầu của tận thế, năng lực của dị năng giả cũng không mạnh, ngoại trừ việc vừa bộc phát dị năng ra bên ngoài, cũng bởi vì do bọn họ chưa tìm ra được phương pháp sử dụng dị năng, dùng cũng không biết như thế nào là lưu loát, không bằng thuần túy sử dụng vũ lực.
Lâm Bảo Bảo không dùng dị năng, mà là dựa vào thân thủ.
Bùi Tầm Huyên nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm, cảm thấy Lâm Bảo Bảo của bây giờ so với ba ngày trước lúc đến trường cứu cô còn lợi hại hơn.
"Nhị Bảo, cậu…. hoá ra lại lợi hại như vậy nha." Bùi Tâm Huyên cảm thấy bạn tốt của cô thực sự ngoài dự kiến.
Lâm Bảo Bảo nhìn cô cười cười, thầm nghĩ nếu không phải Đàm Mặc không có việc gì làm nên dạy cô mấy chiêu, đoán rằng bây giờ cô cũng giống như người bình thường, chỉ có thể chật vật mà ứng phó.
Nghĩ tới đây, mắt của cô hơi tối lại.
Cô cùng Đàm Mặc sống với nhau cả một đời, anh dạy cho cô rất nhiều thứ.
Mặc dù thế giới kia không có tận thế, những bởi vì Đàm Mặc cũng luôn làm một số nhiệm vụ nguy hiểm, đối mặt với một số quái vật đã bị người cải tạo, Đàm Mặc hứng thú cũng sẽ dạy cô một số cách phòng thân, sự dạy dỗ như thế cũng sẽ tồn tại cả một đời, bất kể có là phế nhân cũng sẽ học được một chút.
Vốn cho rằng cái chết là kết thúc, lại không nghĩ khi tỉnh lại sẽ ở một thế giới tận thế khác, hơn nữa lại một lần nữa trở thành chính mình lúc còn trẻ.
Vậy thì Đàm Mặc ở đâu?
Không phải là bây giờ Đàm Mặc đã bị đưa đến sở nghiên cứu kia ở thành phố B, hoàn toàn biến thành một quái vật chứ?
Cô càng trở nên nóng vội, hận bây giờ không thể đến ngay thành phố B, tìm Đàm Mặc.
Những người khác cũng cho rằng Lâm Bảo Bảo hóa ra là chân nhân không lộ mặt, trước kia là do xã hội hòa bình, cho nên mới không đem một mặt này bộc lộ ra. Nhưng không thể nghi ngờ, nắm giữ vũ lực mạnh mẽ như vậy, khiến cho bọn họ đối với việc đi đến nhà Lâu Linh càng nắm chắc hơn.
Đến chạng vạng tối, cuối cùng bọn họ cũng đi tới nhà Lâu Linh.
Khu biệt thự phức hợp phồn hoa, sạch sẽ của ngày xưa, được bao phủ bên trong ánh nắng chiều rực rỡ, trên đất lộ ra vết máu loang lổ cùng với thi thể xương cốt không trọn vẹn, càng lộ ra vẻ yên tĩnh thê lương.
Làm lúc mở cửa ra, Lâm Bảo Bảo nhìn thấy Lâu Điện khi còn trẻ, không khỏi có chút hoảng hốt.
Thời khắc này, cô một lần nữa ý thức rõ ràng được, chính mình trọng sinh, mà lại trọng sinh ở một thời kỳ tận thế tàn khốc.
Là thế giới tận thế mà trước khi Đàm Mặc trọng sinh đã trải qua.
Trong lúc hoảng hốt, khiến cho cô không thể chú ý tới trong mắt của Lâu Điện trong nháy mắt dâng lên sự khác thường, cho đến khi bị Lâu Linh nhào tới gắt gao ôm chặt lấy, Lâm Bảo Bảo mới lấy lại tinh thần, trên mặt lộ ra nụ cười tươi rói.
"Tiểu Linh!"
"Nhị Bảo, Tầm Huyên, mấy người không có việc gì thật sự quá tốt!" Lâu Linh vui mừng nói.
Bùi Tầm Huyên nhìn thấy bạn tốt rất vui sướng, vui mừng vì cô lúc này không có biến thành những con quái vật như Zombie kia, cũng không nhịn được mà cảm thán vì trải nghiệm trên đường này, nói: "Nếu không phải do Nhị Bảo kịp thời xuất hiện cứu mình, chỉ sợ cậu bây giờ cũng không được nhìn thấy tớ."
Lâu Linh không chịu được mà càng dùng sức ôm lấy hai người bạn tốt, đều vì bọn họ còn có thể sống sót mà cảm thấy vui mừng.
Chỉ có Lâu Điện là nhịn không được dùng hiện thần sắc quái dị liếc mắt nhìn Bùi Tầm Huyên.
Cô gái này ở đời trước không có xuất hiện, không phải là trở thành Zombie trong lúc mới bắt đầu tận thế, chính là bị bao vây ở trong sân trường khắp nơi đều là Zombie. Nhưng mà đây là như thế nào, sao cô ấy lại xuất hiện ở đây, lại nghe lời nói của cô ấy lúc nãy, trong lòng Lâu Điện nghĩ tới một điều.
Điều dự đoán này khi mà Lâm Bảo Bảo kiên trì muốn đi về phía bắc, đã nhận được sự kiểm chứng.
"Nhị Bảo, cậu muốn đi thành phố B?" Lâu Linh cùng Bùi Tầm Huyên không hiểu hỏi cô.
Lâm Bảo Bảo ừ một tiếng, "Mình muốn đi tìm Đàm Mặc, Đàm Mặc bây giờ đang ở thành phố B."
"Đàm Mặc? Ai vậy?" Bùi Tầm Huyên kỳ quái hỏi.
Mà Lâu Linh lại cảm thấy cái tên này có chút quen tai, giống như đã từng nghe Lâm Bảo Bảo nhắc qua mấy lần.
Lâm Bảo Bảo lộ ra nụ cười, "Là người đàn ông của mình."
Đám người: "......."
Beta : Bạch Lộc Thời
Cho đến khi Lâm Bảo Bảo về đến nhà trọ ở bên ngoài trường, Bùi Tầm Huyên vẫn không kịp phản ứng.
Các cô cứ như vậy mà bình an trốn ra được?
Hoàng Chỉ Lăng vui mừng chào đón, vừa mừng vừa sợ nói: “Hai người không sao chứ? Em Bùi, em không có việc gì thật sự là quá tốt.” Vừa nói, vừa do xét hai nữ sinh, trong lòng cũng không cho rằng Lâm Bảo Bảo có bản lĩnh đưa Bùi Tầm Huyên từ trong trường học ra, đoán là nửa đường gặp phải.
Trong nội tâm cô ôm suy nghĩ may mắn đó, hoặc là tình huống ở trường học cũng không có bết bát như vậy.
Lâm Bảo Bảo không nói gì, đem balo cởi ra đưa cho cô, sau đó đi đến phòng nghỉ ở giữa.
Khuôn mặt của cô đặc biệt hồng, thần sắc hoảng hốt, dường như tùy lúc có thể ngã xuống, khiến cho Bùi Tầm Huyên cùng Hoàng Chỉ Lăng cũng nhịn không được mà lo lắng, muốn làm gì đó vào lúc này, đã thấy cô trực tiếp tiến vào phòng ngủ, không chút lưu tình đóng lại cửa phòng ngủ ngay trước mặt hai người.
Rõ ràng là cô sốt đến hồ đồ.
Sau khi hai người trầm mặc, Hoàng Chỉ Lăng nói: “Em ấy nóng đến mức đáng sợ.”
Cho dù như thế, cô ấy cũng nhớ đến việc đi cứu bạn tốt, hơn nữa còn thành công mang người về. Tình nghĩa như thế này, khiến cho trong lòng cô không khỏi có sự hâm mộ.
Bùi Tầm Huyên gật đầu, lo lắng nói: “Không uống thuốc sao?”
Hoàng Chỉ Lăng cười khổ, “Chị đã thử cho bọn họ uống qua thuốc hạ sốt, nhưng vô dụng.”
Đợi cô ấy tránh người ra, Bùi Tầm Huyên mới nhìn thấy những người đang nằm vật xuống trong phòng khách, đều biết họ, Tịch Mộ Phong, Trần Khải Uy cùng với Vệ Hiến, bộ dạng của bọn họ hiện tại cũng như Lâm Bảo Bảo, khuôn mặt lộ ra sắc hồng không được bình thường, rõ ràng là đang trong cơn hôn mê.
Bùi Tầm Huyên sợ hết hồn, kể từ sau khi phát sinh thảm họa, cô chỉ có một mình chờ ở trong ký túc xá, chỉ biết là đã có mấy người biến thành quái vật, ở khắp nơi tấn công người sống, nhưng lại không biết được còn có người sốt cao đến hôn mê bất tỉnh.
Nếu như không phải Lâm Bảo Bảo mang cơ thể bị bệnh đến trường học tìm cô, chỉ sợ là lúc trước cô sẽ chết dưới miệng của Zombie.
Nghĩ tới đây, mắt Bùi Tầm Huyên có chút ướt át, hít một hơi thật sâu, nói với Hoàng Chỉ Lăng: “Chị nói với em một chút tình huống hiện tại đi.”
Giống như Lâm Bảo Bảo nói, ba ngày sau, người bị sốt nhao nhao tỉnh lại.
Sau khi bọn họ tỉnh lại, cơ thể của bọn họ trải qua thời kỳ đầu của tận thế đã có cải tạo, có dị năng tự nhiên khiến cho cả thế giới khiếp sợ, cũng làm cho bọn họ ý thức được, thế giới đã thay đổi, không còn là thế giới hoà bình mà bọn họ quen thuộc.
Bùi Tầm Huyên cùng Hoàng Chỉ Lăng chăm sóc những người ngã bệnh này mấy ngày, nhìn thấy bọn họ tiết lộ ra năng lực, bên ngoài ngoại trừ có chút kinh ngạc, cũng có chút thất lạc. Bây giờ con người đã ý thức được, sốt cao ba ngày ba đêm, kỳ thực, đó là một loại cải tạo và tiến hoá cơ thể của bản thân, trở thành dị năng giả.
Không có dị năng, thì cũng chỉ là người bình thường.
Một nhóm người việc đầu tiên là cảm nhận năng lực của riêng mình, sau đó ngồi cùng một chỗ, thương lượng chuyện tiếp theo.
Thế giới bây giờ đã không phải là thế giới mà bọn họ quen thuộc, khắp nơi đều là quái vật ăn thịt người, trật tự thế giới dần dần đã bị phá hỏng, bọn họ cũng chỉ là một đám người trẻ tuổi còn chưa có ra xã hội, kể cả đột nhiên có năng lực thần kỳ, thì trong lòng ít nhiều cũng có chút thấp thỏm lo âu, đối với tương lai mơ hồ vô cùng.
"Trước tiên đi tìm Tiểu Linh!" Lâm Bảo Bảo không chấp nhận việc chất vấn nói.
Một đám người nhìn về phía cô.
"Lâu Linh?" Ánh mắt Tịch Mộ Phong chớp chớp, rất nhanh liền hưởng ứng, "Không tồi, trước tiên đi tìm Lâu Linh, nhiều người có thể giúp đỡ lẫn nhau."
Những người ở chỗ này đều biết tâm tư của Tịch Mộ Phong, với anh mà nói cũng không ngoài dự đoán, thêm cả Bùi Tầm Huyên cũng đồng ý, thế nên liền quyết định trước tiên đi tìm Lâu Linh.
Sau khi quyết định xong, một đám người nhanh chóng thu dọn xong đồ đạc.
Cũng không có thứ gì cần phải thu dọn, trong phòng đã không còn nhiều đồ ăn, lại càng không cần phải nói đến quần áo và các loại đồ dụng hàng ngày của bọn họ, mà trước tiên cần nhất là tìm vũ khí có thể phòng thân.
Mấy người trẻ tuổi không thể làm gì khác hơn là đi cạy cửa nhà hàng xóm.
Bọn họ đặc biệt tìm kiếm những căn phòng phát ra tiếng va đập, chứng minh rằng chắc hẳn người ở bên trong đều đã biến thành Zombie, bời vì sáng sớm đã có dị biến, Zombie bị giam trong căn phòng, với năng lực của Zombie bây giờ, cũng không có cách nào phá cửa mà ra.
Mấy người nhịn xuống sự sợ hãi, cùng hợp tác chung một chỗ giết Zombie trong phòng, tìm được vũ khí phòng thân.
Mặc dù quá trình có chút máu tanh, nhưng lần đầu tiên hành động coi như cũng thuận lợi, cũng làm cho bọn họ có kinh nghiệm với việc giết Zombie này, vì vậy chuẩn bị cho lần di chuyển tiếp theo.
Sau khi giết hết Zombie, đám người Tịch Mộ Phong và Vệ Hiến nhịn không được nhìn Lâm Bảo Bảo một chút.
Lâm Bảo Bảo thức tỉnh là dị năng hệ thủy, không biết có phải là ảo giác của bọn họ hay không, luôn cảm thấy Lâm Bảo Bảo thay đổi rất nhiều, càng nhìn càng thành thục, đó là một loại biến hoá về mặt khí chất. Hơn nữa lúc đối mặt với Zombie, không chỉ có sự tỉnh táo bình tĩnh, động tác đánh giết cũng lưu loát sạch sẽ, khiến cho ba người đàn ông là Tịch Mộ Phong, Trần Khải Uy và Vệ Hiến cũng không sánh nổi với cô.
Nhìn Lâm Bảo Bảo đang phân chia vũ khí cho hai nữ sinh, trong lúc nhất thời ba người đàn ông đều cảm thấy có chỗ nào đó quái lạ.
"Nhị Bảo, từ lúc nào mà em lợi hại như vậy?" Tịch Mộ Phong nhịn không được hỏi.
Lâm Bảo Bảo đem balo thu dọn xong đeo lên trên lưng , nói: "Em có rất nhiều chỗ lợi hại, mọi người làm sao biết được?" Nói xong còn tặng kèm một nụ cười, lộ ra trên khuôn mặt như em bé, cực kỳ đáng yêu.
Ba người đàn ông đều bị cô làm cho nghẹn họng.
Chỉ có hai người là Bùi Tầm Huyên cùng Hoàng Chỉ Lăng là không giải thích được nhìn bọn họ.
Chẳng qua, các cô rất nhanh liền hiểu rõ ý tứ của Tịch Mộ Phong, bởi vì sau khi rời khỏi nhà trọ, dọc theo đường đi gặp phải Zombie cũng không hề ít, nhưng những người khác còn không kịp ra tay, đều bị Lâm Bảo Bảo giải quyết, thậm chí cô cũng không dùng đến dị năng.
Bây giờ là thời kỳ đầu của tận thế, năng lực của dị năng giả cũng không mạnh, ngoại trừ việc vừa bộc phát dị năng ra bên ngoài, cũng bởi vì do bọn họ chưa tìm ra được phương pháp sử dụng dị năng, dùng cũng không biết như thế nào là lưu loát, không bằng thuần túy sử dụng vũ lực.
Lâm Bảo Bảo không dùng dị năng, mà là dựa vào thân thủ.
Bùi Tầm Huyên nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm, cảm thấy Lâm Bảo Bảo của bây giờ so với ba ngày trước lúc đến trường cứu cô còn lợi hại hơn.
"Nhị Bảo, cậu…. hoá ra lại lợi hại như vậy nha." Bùi Tâm Huyên cảm thấy bạn tốt của cô thực sự ngoài dự kiến.
Lâm Bảo Bảo nhìn cô cười cười, thầm nghĩ nếu không phải Đàm Mặc không có việc gì làm nên dạy cô mấy chiêu, đoán rằng bây giờ cô cũng giống như người bình thường, chỉ có thể chật vật mà ứng phó.
Nghĩ tới đây, mắt của cô hơi tối lại.
Cô cùng Đàm Mặc sống với nhau cả một đời, anh dạy cho cô rất nhiều thứ.
Mặc dù thế giới kia không có tận thế, những bởi vì Đàm Mặc cũng luôn làm một số nhiệm vụ nguy hiểm, đối mặt với một số quái vật đã bị người cải tạo, Đàm Mặc hứng thú cũng sẽ dạy cô một số cách phòng thân, sự dạy dỗ như thế cũng sẽ tồn tại cả một đời, bất kể có là phế nhân cũng sẽ học được một chút.
Vốn cho rằng cái chết là kết thúc, lại không nghĩ khi tỉnh lại sẽ ở một thế giới tận thế khác, hơn nữa lại một lần nữa trở thành chính mình lúc còn trẻ.
Vậy thì Đàm Mặc ở đâu?
Không phải là bây giờ Đàm Mặc đã bị đưa đến sở nghiên cứu kia ở thành phố B, hoàn toàn biến thành một quái vật chứ?
Cô càng trở nên nóng vội, hận bây giờ không thể đến ngay thành phố B, tìm Đàm Mặc.
Những người khác cũng cho rằng Lâm Bảo Bảo hóa ra là chân nhân không lộ mặt, trước kia là do xã hội hòa bình, cho nên mới không đem một mặt này bộc lộ ra. Nhưng không thể nghi ngờ, nắm giữ vũ lực mạnh mẽ như vậy, khiến cho bọn họ đối với việc đi đến nhà Lâu Linh càng nắm chắc hơn.
Đến chạng vạng tối, cuối cùng bọn họ cũng đi tới nhà Lâu Linh.
Khu biệt thự phức hợp phồn hoa, sạch sẽ của ngày xưa, được bao phủ bên trong ánh nắng chiều rực rỡ, trên đất lộ ra vết máu loang lổ cùng với thi thể xương cốt không trọn vẹn, càng lộ ra vẻ yên tĩnh thê lương.
Làm lúc mở cửa ra, Lâm Bảo Bảo nhìn thấy Lâu Điện khi còn trẻ, không khỏi có chút hoảng hốt.
Thời khắc này, cô một lần nữa ý thức rõ ràng được, chính mình trọng sinh, mà lại trọng sinh ở một thời kỳ tận thế tàn khốc.
Là thế giới tận thế mà trước khi Đàm Mặc trọng sinh đã trải qua.
Trong lúc hoảng hốt, khiến cho cô không thể chú ý tới trong mắt của Lâu Điện trong nháy mắt dâng lên sự khác thường, cho đến khi bị Lâu Linh nhào tới gắt gao ôm chặt lấy, Lâm Bảo Bảo mới lấy lại tinh thần, trên mặt lộ ra nụ cười tươi rói.
"Tiểu Linh!"
"Nhị Bảo, Tầm Huyên, mấy người không có việc gì thật sự quá tốt!" Lâu Linh vui mừng nói.
Bùi Tầm Huyên nhìn thấy bạn tốt rất vui sướng, vui mừng vì cô lúc này không có biến thành những con quái vật như Zombie kia, cũng không nhịn được mà cảm thán vì trải nghiệm trên đường này, nói: "Nếu không phải do Nhị Bảo kịp thời xuất hiện cứu mình, chỉ sợ cậu bây giờ cũng không được nhìn thấy tớ."
Lâu Linh không chịu được mà càng dùng sức ôm lấy hai người bạn tốt, đều vì bọn họ còn có thể sống sót mà cảm thấy vui mừng.
Chỉ có Lâu Điện là nhịn không được dùng hiện thần sắc quái dị liếc mắt nhìn Bùi Tầm Huyên.
Cô gái này ở đời trước không có xuất hiện, không phải là trở thành Zombie trong lúc mới bắt đầu tận thế, chính là bị bao vây ở trong sân trường khắp nơi đều là Zombie. Nhưng mà đây là như thế nào, sao cô ấy lại xuất hiện ở đây, lại nghe lời nói của cô ấy lúc nãy, trong lòng Lâu Điện nghĩ tới một điều.
Điều dự đoán này khi mà Lâm Bảo Bảo kiên trì muốn đi về phía bắc, đã nhận được sự kiểm chứng.
"Nhị Bảo, cậu muốn đi thành phố B?" Lâu Linh cùng Bùi Tầm Huyên không hiểu hỏi cô.
Lâm Bảo Bảo ừ một tiếng, "Mình muốn đi tìm Đàm Mặc, Đàm Mặc bây giờ đang ở thành phố B."
"Đàm Mặc? Ai vậy?" Bùi Tầm Huyên kỳ quái hỏi.
Mà Lâu Linh lại cảm thấy cái tên này có chút quen tai, giống như đã từng nghe Lâm Bảo Bảo nhắc qua mấy lần.
Lâm Bảo Bảo lộ ra nụ cười, "Là người đàn ông của mình."
Đám người: "......."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.