Chiếm Hữu Tuyệt Vọng

Chương 17

Hà Ngô An

10/01/2025

Ngôn Phụng Ly khó khăn bò dậy, một tay cố gắng khoác lên mình bộ âu phục của Thừa Quang Thành.

 

Cô thậm chí không biết phải bồi thường cho bộ quần áo của hắn như thế nào, bởi vì ngay khi khoác lên đã dính đầy máu.

 

Nhưng hắn chắc cũng chẳng thèm để cô bồi thường đâu.

 

Xét cho cùng, hắn ta cái gì cũng không thiếu, còn cô thì chẳng có gì.

 

Trở về Phổ Viên, bác sĩ riêng vội vàng đến xử lý vết thương cho Ngôn Phụng Ly, trong suốt quá trình, cô cố gắng chịu đựng, không hề kêu lên một tiếng.

 

“Hừ, cô cũng khá kiên cường đấy.” Thừa Quang Thành liếc xéo cô, giọng điệu chế giễu.

 

Ngôn Phụng Ly không nói gì.

 

Hai người họ chỉ có hận thù triền miên dành cho nhau.

 

Tất cả hành vi của Thừa Quang Thành đối với Ngôn Phụng Ly đều bắt nguồn từ sự thù hận.

 

Nhưng sức lực của Ngôn Phụng Ly quá nhỏ bé, không có chút sức phản kháng nào, chỉ có thể tạm thời nhẫn nhục chịu đựng.

 

Vì vậy, những năm qua cô đã tự ép buộc mình phải cố gắng, cố gắng trở nên mạnh mẽ.

 

Sẽ có một ngày...

 

Thừa Quang Thành rất không hài lòng với thái độ cam chịu, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm của Ngôn Phụng Ly.

 

Một ngọn lửa vô danh bùng lên trong lồng ngực.

 



“Cô có còn nhớ ai mới là chủ nhân của cô không?”

 

“Chủ nhân”, hừ!

 

Từ này dùng thật chuẩn xác.

 

Ngôn Phụng Ly nghiến răng phẫn nộ nhìn hắn, vẫn không nói gì.

 

“Cô còn cứng đầu lắm.” Thừa Quang Thành lại bật cười. “Được rồi, nếu cô đã không biết điều như vậy, tôi cũng không ngại phiền phức thêm một lần nữa, đưa cô trở lại ‘địa ngục’, tiếp tục nhận hình phạt mà ông nội dành cho cô, được không?”

 

“Không muốn...” Ngôn Phụng Ly theo bản năng phản bác.

 

“Ngôn Phụng Ly, cô có từng nghĩ, nhiệm vụ mà ông nội giao cho cô, lần này cô đã dùng mưu kế để trốn thoát.

 

Vậy lần sau thì sao? Lần sau nữa thì sao?

 

Cô sẽ lấy lý do hay thủ đoạn gì để trốn tránh những nhiệm vụ g.i.ế.c người như vậy?”

 

Làm sao Ngôn Phụng Ly không nghĩ đến chứ?

 

Nhưng cô không có cách nào khác, cô không muốn chủ động g.i.ế.c người!

 

Cho dù đối phương là người tốt hay kẻ xấu.

 

Cô không muốn sống cuộc sống như cha mình trước đây, không muốn giống như ông ấy, hai tay dính đầy m.á.u tươi.

 

“Tôi... tôi không biết.”



 

“Tôi thấy cô vẫn chưa hiểu ý tôi.

 

Cuộc sống của một con ch.ó phụ thuộc vào chủ nhân của nó, chứ không phải ý chí của chính nó.

 

Nhưng con ch.ó này, không thể nhận hai chủ nhân.”

 

Thừa Quang Thành ẩn ý “chỉ điểm”.

 

Đây là ý muốn cô “chọn phe”? Chẳng lẽ Thừa Quang Thành muốn đối đầu với ông nội mình sao?

 

Lúc này Ngôn Phụng Ly không thể hiểu rõ.

 

“Nhưng... mẹ tôi vẫn đang trong tay ông nội anh, ông ta nắm giữ sinh mạng của mẹ tôi.” Đây là điểm yếu chí mạng của Ngôn Phụng Ly.

 

Có thể nói, ai kiểm soát được mẹ của Ngôn Phụng Ly, người đó có thể trực tiếp thao túng Ngôn Phụng Ly.

 

“Vậy cô có nghe qua câu ‘đánh chó phải ngó mặt chủ’ chưa?” Hắn mỉm cười nhìn cô.

 

“Ý anh là, chỉ cần sau này tôi hoàn toàn nghe lời anh, anh có thể bảo vệ mẹ tôi, phải không?”

 

Thừa Quang Thành nhướng mày, không phủ nhận cũng không khẳng định.

 

“Được... nếu anh làm được, sau này tôi sẽ chỉ nghe lời anh.” Ngôn Phụng Ly rất biết thức thời mà “đảo phe”.

 

Mặc dù tạm thời cô vẫn chưa hiểu, cô “có đức hạnh gì”, lại được hai ông cháu này “ưu ái” đến vậy, tại sao năm đó không trực tiếp g.i.ế.c cả ba người nhà cô luôn đi.

 

Thừa Quang Thành dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Chiếm Hữu Tuyệt Vọng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook