Chương 15:
Tê Nhai
31/07/2024
Trời vừa tạnh mưa, trên đường không có người, hai người đi ngang qua một quầy hàng nhỏ, Nguyên Tử Triều đi chậm lại.
Ông lão đang nặn một mặt nạ hình tiểu tiên nữ, sau khi nặn xong thì đặt lên quầy hàng, Triệu Ngọc Nhi thấy y nhìn chằm chằm mặt nạ đó, không ngờ y lại thích loại đồ chơi này, liền móc tiền ra: "Ta mua mặt nạ này."
Sau đó nhét mặt nạ vào trong tay Nguyên Tử Triều: "Hôm nay bổn quận chúa cao hứng, thưởng cho ngươi."
Còn chưa đưa tiền đến tay ông lão thì đột nhiên có một đám người xông đến bao vây, cướp túi tiền của Triệu Ngọc Nhi, thấy y phục nàng ta quý khí bất phàm, trong lúc xô đẩy còn có người sờ loạn eo nàng như đang tìm kiếm đồ giá trị.
Ngọc bội trên eo là bảo vật do bệ hạ ban thưởng, Triệu Ngọc Nhi thích đến nỗi ngày nào cũng phải đeo, giờ bị người ta cướp làm ả lập tức nổi giận: "Tiện nhân ở đâu, đồ của bổn quận chúa mà cũng dám đoạt?"
Đám người đó nghiến răng nghiến lợi: "Cơm còn không có mà ăn còn quan tâm làm gì, quận chúa thì sao, hôm nay hoàng đế có đến ông đây cũng cướp!"
Triệu Ngọc Nhi hoảng sợ, không ngờ đám người này lại dám bắt cóc nàng ngay trên đường phố, hét lớn: "Ta là quận chúa Thuỵ vương phủ, ai dám động vào ta!"
Nói xong, đám người kia càng trở nên cuồng bạo: "Chúng ta sắp chết rồi, bắt tiểu quận chúa này để Thuỵ vương mở kho thóc phát lương thực!"
"Ký Nô, cứu ta!" Triệu Ngọc Nhi bị đám người đó kéo vào ngõ sâu, lúc này ả đã hoàn toàn kinh hãi rồi.
Nguyên Tử Triều nắm chặt chiếc mặt nạ, khó khăn đưa ra quyết định.
Đây là cơ hội để y chạy trốn, y có thể bỏ mặc ả để trốn thoát, nhưng nếu làm vậy y có thể đi đâu? Nơi nào có thể dung thân cho nô lệ bỏ trốn không có hộ tịch?
Có lẽ đây là một cơ hội khác.
Y nhét mặt nạ vào trong vạt áo, lạnh lùng nói với đám người đó: "Thả nàng ra."
Một người trong số đó thấy hình xăm trên cổ y, chế nhạo: "Tiện nô này đúng là trung thành, bắt hết đi!"
Ông lão đang nặn một mặt nạ hình tiểu tiên nữ, sau khi nặn xong thì đặt lên quầy hàng, Triệu Ngọc Nhi thấy y nhìn chằm chằm mặt nạ đó, không ngờ y lại thích loại đồ chơi này, liền móc tiền ra: "Ta mua mặt nạ này."
Sau đó nhét mặt nạ vào trong tay Nguyên Tử Triều: "Hôm nay bổn quận chúa cao hứng, thưởng cho ngươi."
Còn chưa đưa tiền đến tay ông lão thì đột nhiên có một đám người xông đến bao vây, cướp túi tiền của Triệu Ngọc Nhi, thấy y phục nàng ta quý khí bất phàm, trong lúc xô đẩy còn có người sờ loạn eo nàng như đang tìm kiếm đồ giá trị.
Ngọc bội trên eo là bảo vật do bệ hạ ban thưởng, Triệu Ngọc Nhi thích đến nỗi ngày nào cũng phải đeo, giờ bị người ta cướp làm ả lập tức nổi giận: "Tiện nhân ở đâu, đồ của bổn quận chúa mà cũng dám đoạt?"
Đám người đó nghiến răng nghiến lợi: "Cơm còn không có mà ăn còn quan tâm làm gì, quận chúa thì sao, hôm nay hoàng đế có đến ông đây cũng cướp!"
Triệu Ngọc Nhi hoảng sợ, không ngờ đám người này lại dám bắt cóc nàng ngay trên đường phố, hét lớn: "Ta là quận chúa Thuỵ vương phủ, ai dám động vào ta!"
Nói xong, đám người kia càng trở nên cuồng bạo: "Chúng ta sắp chết rồi, bắt tiểu quận chúa này để Thuỵ vương mở kho thóc phát lương thực!"
"Ký Nô, cứu ta!" Triệu Ngọc Nhi bị đám người đó kéo vào ngõ sâu, lúc này ả đã hoàn toàn kinh hãi rồi.
Nguyên Tử Triều nắm chặt chiếc mặt nạ, khó khăn đưa ra quyết định.
Đây là cơ hội để y chạy trốn, y có thể bỏ mặc ả để trốn thoát, nhưng nếu làm vậy y có thể đi đâu? Nơi nào có thể dung thân cho nô lệ bỏ trốn không có hộ tịch?
Có lẽ đây là một cơ hội khác.
Y nhét mặt nạ vào trong vạt áo, lạnh lùng nói với đám người đó: "Thả nàng ra."
Một người trong số đó thấy hình xăm trên cổ y, chế nhạo: "Tiện nô này đúng là trung thành, bắt hết đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.