Chương 19:
Tê Nhai
31/07/2024
Việc đã đến nước này, nàng biết rõ huynh muội Triệu thị huynh muội rất cố chấp, nếu là nàng không đồng ý chỉ sợ tay này của Nguyên Tử Triều thật sự không giữ được nữa, Lục Vân Tích im lặng hồi lâu rồi nhượng bộ: "Mấy ngày nữa Lương công tử cũng rời kinh về nhà, xem như thế tử đãi tiệc tiễn huynh ấy."
Triệu Tĩnh An nghe thấy thì cười lớn, gật đầu với Lương Tống Hàn: "Lương công tử sắp về sao? Vậy mai nhất định phải đến đó, đầu bếp biệt uyển tay nghề không tồi, đến bệ hạ cũng khen ngợi."
Mặt mũi Lương Tông Hàn bị đánh bầm dập, cười lên cơ mặt đau đớn phải che lại, chắp tay thi lễ khách khí: "Làm phiền thế tử."
Huynh muội Triệu thị lại nói chuyện phiếm với Lương Tông Hàn một hồi, Lục Vân Tích lúng túng ngồi bên cạnh, lúc ngẩng đầu lên thì không thấy bóng dáng Ký Nô nữa.
Thôi, tốt xấu gì cũng là lựa chọn của y.
Qua ngày mai nàng không cần liên hệ lui tới gì với người Thuỵ vương phủ nữa.
Đêm đó, Triệu Ngọc Nhi tắm xong, khoác lên mình lớp áo mỏng, gọi Nguyên Tử Triều vào phòng.
Vừa rồi ngâm mình trong bồn tắm, nàng ta uống không ít rượu trái cây, giờ đang ý loạn tình mê, Nguyên Tử Triều đứng quy củ bất động ở đó tựa như bức tượng, Triệu Ngọc Nhi đi chân trần về phía y.
Tay Nguyên Tử Triều bị hai tấm tre kẹp chặt, sắc mặt tái nhợt không chút máu, lúc đó Triệu Tĩnh An ra tay đúng ác làm y đau muốn ngất đi, Triệu Ngọc Nhi vuốt ve mặt y: "Ký Nô, hôm nay ngươi chịu oan ức rồi."
Tay nàng ta men theo đường quai hàm sắc bén đi xuống, cách lớp y phục cầm lấy dục căn dưới thân của y, mềm oặt không có dấu hiệu thức tỉnh, Nguyên Tử Triều vẫn bất động, mặc cho Triệu Ngọc Nhi trêu chọc thế nào, vẻ mặt y vẫn không dao động, Triệu Ngọc Nhi uống say mê man dựa vào ngực y.
Tim y vẫn đập mạnh mẽ làm người ta an tâm, tựa như ngày đó y cứu nàng khỏi đám lưu dân kia.
"Ngày mai ngươi đi theo ca ca rồi, đêm nay ở lại với ta nhé?"
Mày Nguyên Tử Triều khẽ nhíu lại, y rất muốn đẩy Triệu Ngọc Nhi ra, sự đụng chạm của ả làm y buồn nôn, nhưng ẩn nhẫn mấy tháng để bày tỏ lòng trung thành, nếu bây giờ ra tay thì cơ hội sẽ bị tuột mất, y không muốn bỏ cuộc dễ dàng như vậy.
Cố nén khó chịu ghê tởm xuống đáy lòng, Nguyên Tử Triều chậm rãi nói: "Ký Nô không xứng, không dám khinh nhờn quận chúa."
Triệu Tĩnh An nghe thấy thì cười lớn, gật đầu với Lương Tống Hàn: "Lương công tử sắp về sao? Vậy mai nhất định phải đến đó, đầu bếp biệt uyển tay nghề không tồi, đến bệ hạ cũng khen ngợi."
Mặt mũi Lương Tông Hàn bị đánh bầm dập, cười lên cơ mặt đau đớn phải che lại, chắp tay thi lễ khách khí: "Làm phiền thế tử."
Huynh muội Triệu thị lại nói chuyện phiếm với Lương Tông Hàn một hồi, Lục Vân Tích lúng túng ngồi bên cạnh, lúc ngẩng đầu lên thì không thấy bóng dáng Ký Nô nữa.
Thôi, tốt xấu gì cũng là lựa chọn của y.
Qua ngày mai nàng không cần liên hệ lui tới gì với người Thuỵ vương phủ nữa.
Đêm đó, Triệu Ngọc Nhi tắm xong, khoác lên mình lớp áo mỏng, gọi Nguyên Tử Triều vào phòng.
Vừa rồi ngâm mình trong bồn tắm, nàng ta uống không ít rượu trái cây, giờ đang ý loạn tình mê, Nguyên Tử Triều đứng quy củ bất động ở đó tựa như bức tượng, Triệu Ngọc Nhi đi chân trần về phía y.
Tay Nguyên Tử Triều bị hai tấm tre kẹp chặt, sắc mặt tái nhợt không chút máu, lúc đó Triệu Tĩnh An ra tay đúng ác làm y đau muốn ngất đi, Triệu Ngọc Nhi vuốt ve mặt y: "Ký Nô, hôm nay ngươi chịu oan ức rồi."
Tay nàng ta men theo đường quai hàm sắc bén đi xuống, cách lớp y phục cầm lấy dục căn dưới thân của y, mềm oặt không có dấu hiệu thức tỉnh, Nguyên Tử Triều vẫn bất động, mặc cho Triệu Ngọc Nhi trêu chọc thế nào, vẻ mặt y vẫn không dao động, Triệu Ngọc Nhi uống say mê man dựa vào ngực y.
Tim y vẫn đập mạnh mẽ làm người ta an tâm, tựa như ngày đó y cứu nàng khỏi đám lưu dân kia.
"Ngày mai ngươi đi theo ca ca rồi, đêm nay ở lại với ta nhé?"
Mày Nguyên Tử Triều khẽ nhíu lại, y rất muốn đẩy Triệu Ngọc Nhi ra, sự đụng chạm của ả làm y buồn nôn, nhưng ẩn nhẫn mấy tháng để bày tỏ lòng trung thành, nếu bây giờ ra tay thì cơ hội sẽ bị tuột mất, y không muốn bỏ cuộc dễ dàng như vậy.
Cố nén khó chịu ghê tởm xuống đáy lòng, Nguyên Tử Triều chậm rãi nói: "Ký Nô không xứng, không dám khinh nhờn quận chúa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.