Chương 25:
Tê Nhai
31/07/2024
Triệu Tĩnh An ngẩng đầu không chịu quỳ lạy: "Tiện nô như ngươi mà cũng xứng trị thiên hạ? Nghịch tặc, phản loạn! Để xem ngươi vênh váo được mấy ngày, chờ viện quân từ các châu đến thì ngươi xuống địa ngục tiếp tục mộng đế vương của mình đi!"
Mọi người trong đại diện đều nắm chặt thanh đao, chỉ chờ Nguyên Tử Triều hạ lệnh, sẽ lập tức chém chết tên Triệu Tĩnh An nói năng ngông cuồng này ngay tại chỗ.
Nguyên Tử Triều bỗng cười lớn: "Đúng là phụ tử tương liên, đây cũng là những lời cha ngươi nói trước khi chết đó."
Y đứng lên, như sợ Triệu Tĩnh An nghe không rõ, chậm rãi tới gần hắn, nói vào tai hắn: "Cha ngươi chửi còn dữ hơn ngươi nữa, vốn còn định kiên nhẫn chém từng đao một mà nghe phiền quá nên chém ngang người luôn."
Triệu Tĩnh An lập tức bị chọc giận, mối thù giết cha như lửa cháy hừng hực trong ngực hắn, mặt hắn hung tợn muốn lao đến liều mạng với Nguyên Tử Triều, nhưng bị binh sĩ ấn xuống đất giữ chặt, không thể nhúc nhích.
"Súc sinh, cẩu tặc, ngươi sẽ không được chết tử tế!" Hắn chỉ còn cái miệng có thể hoạt động liền dùng hết sức chửi bới Nguyên Tử Triều.
Nguyên Tử Triều vẫy tay ra hiệu cho binh sĩ mang người đi, nhìn Triệu Tĩnh An mà nói: "Lập tức đi bắt nghịch tặc Triệu thị, không để lại kẻ nào hết, chú ý đến Triệu Tĩnh An và Triệu Ngọc Nhi, nào Cô rảnh sẽ chơi đùa với chúng."
Ngày y đánh vào kinh, bầu trời rực lửa, quân khởi nghĩa và bá tánh vây quanh tôn y làm tân đế vương, Nguyên Tử Triều ngây người đến Kim Loan Điện, nhớ đến nhiều năm trước, y ở đấu trường liều mạng cho đám quý tộc tìm vui, đánh một trận tử chiến với mãnh hổ lao ra từ lồng sắt.
Lúc trước là bước ra khỏi lồng, giờ lại bước vào lồng.
Nằm trên long sàng, y vuốt ve chiếc trâm cũ đã cũ, cảm thấy cực kỳ an tâm, hiếm có được khoảnh khắc bình yên như vậy, y nắm chặt cây trâm, nhắm mặt lại ngủ thiếp đi.
Như thể đang nắm tay nàng.
Tuy nhà Thịnh đã sụp đổ nhưng phần lớn quan lại tiền triều vẫn ở kinh thành, Nguyên Từ Triều đã hạ lệnh phong toả cửa thành, ra lệnh thuộc hạ đến Lại Bộ lấy danh sách, như sắp có hành động mới.
Triều đại mới được thành lập, đây là lúc cần dùng người, y biết đánh trận nhưng trị quốc thì vẫn chưa thành thạo.
Các tướng sĩ có thể đảm nhận trọng trách đã được y bổ nhiệm làm quan, nhưng tam tỉnh lục bộ, rồi đến các châu các huyện, đâu đâu cũng cần người phụ trách, nhưng không thể lấp đầy người được liền.
Y cần người, cần người nguyện ý trung thành với triều đại mới, cần người can tâm cúi đầu xưng thần trước y.
Danh sách đầy nét gạch xóa, có tên được khoanh tròn, có tên bị gạch chéo, Nguyên Tử Triều xem xét từ trên xuống dưới, ánh mắt chợt dừng lại trước một cái tên.
Tên đó được đánh đấu bằng dấu thập.
Lục phẩm ngự sử đại phu Lục Bá Giai.
Thấy Nguyên Tử Triều đóng danh sách lại, Mạnh Dụ hỏi về chuyện Triệu Tĩnh An bị bắt nhưng không chịu đầu hàng, người ở Thuỵ vương phủ phải xử trí ra sao.
"Không chịu hàng à..." Nguyên Tử Triều không ngẩng đầu, nói: "Giữ mạng chó của hắn và muội muội hắn, những người còn lại, nam thì kéo thẳng đến Ngọ Môn xử trảm, nữ thì sung vào quân doanh để mọi người tuỳ ý dùng."
"À đưa Ngự sử đại phu Lục Bá Giai đến Thái An Điện, cô có chuyện muốn đích thân hỏi y."
Mạnh Dụ lĩnh mệnh, đến Thuỵ vương phủ ban lệnh xuống.
Quân khởi nghĩa mặc y phục quan binh đến bao vây Thuỵ vương phủ, nam nhan kinh hãi gào thét, tiếng nữ nhân khóc không dứt bên tai, Triệu Ngọc Nhi bám chặt Chu Văn Quân không chịu tách ra.
"Đại tẩu, ta không muốn đi, cứu ta!" Ca ca đã không về nhà mấy ngày, nàng ta đã thấy có gì đó không ổn, quả nhiên mới mấy ngày mà bên ngoài vương phủ đã có trọng binh canh gác, không có bất kỳ kẻ nào ra vào tùy ý.
Hôm nay thấy quan linh xa lạ đến bắt người, họ mới biết giang sơn đã đổi sang nhà Ninh.
Mạnh Dụ thấy Triệu Ngọc Nhi, không khỏi nhớ đến vết thương trên tay phải của đại ca, những lời sỉ nhục mà huynh ấy phải chịu, trên mặt y lộ ra biểu cảm chán ghét, lấy kiếm cắt nửa ống tay áo của Chu Văn Quân, Triệu Ngọc Nhi lảo đảo ôm tay áo té xuống đất.
"Mạnh tướng quân, hậu viện còn có một tiểu viện bị khoá, hình như có người bên trong." Một binh lính đến báo.
Toàn bộ tôi tớ nô tỳ đều đã được chuộc thân, tất cả đều đã được phóng thích tự do, vậy người bên trong hẳn là thân thích của Triệu Tĩnh An.
"Chém cửa vào, mang người đến đây." Mạnh Dụ nói, "Khẩu dụ của bệ hạ, Triệu Tĩnh An không chịu quy thuận, người của Thuỵ vương phủ, nam thì chém đầu, nữ thì sung làm quân kỹ."
Chu Văn Quân đứng bên cạnh nghe thấy hai chữ "quân kỹ" liền sợ hãi ngất đi.
Tim Triệu Ngọc Nhi bỗng giật thót, ả run như cầy sấy: "Không, chắc chắn là có hiểu lầm ở đây, chúng ta quy thuận! Chúng ta nguyện ý thần phục tân đế! Ta muốn gặp ca ca ta!"
Mạnh Dụ càng chán ghét, đá ả ra: "Người đâu, mang Triệu Ngọc Nhi đi, còn lại chấp hành theo khẩu dụ của bệ hạ."
Hai binh lính mang người bị nhốt trong viện đến, toàn bộ nữ quyến đều khóc lóc kêu ta, chỉ có nàng yên tĩnh đứng trong góc như không biết vận mệnh của mình sẽ ra sao.
Trông nàng băng thanh ngọc khiết, đôi mắt sáng ngời như hồ thu, lúc ánh mắt hai người giao nhau, không hiểu sao Mạnh Dụ lại đỏ mặt, bỗng có cảm giác không nỡ, giọng nói cũng nhẹ nhàng đi nhiều: "Cô là tỳ nữ của Thuỵ vương phủ sao?"
Nếu là nô tỳ thì có thể nhận giấy chuộc thân rồi rời đi, cũng đỡ bị người trong quân lăng nhục, Mạnh Dụ thương tiếc cho cô nương tựa tiên nữ này nên cũng có ý muốn tha cho nàng.
Ai ngờ nàng còn chưa kịp trả lời, Triệu Ngọc Nhi đã hét lớn: "Người đó không phải là tỳ nữ, là nữ nhân của ca ca ta! Bình thường giỏi hầu hạ nam nhân nhất, cho làm quân kỹ là thích hợp nhất!"
"Cái gì?" Dù Lục Vân Tích có bình tình đến mấy thì cũng gần như đứng không vững, đôi mắt mỹ lệ không ngăn được dòng lệ tuôn trào, "Không, ta bị Triệu Tĩnh An nhốt ở đây!"
Triệu Ngọc Nhi nào chịu tha nàng: "Các ngươi chỉ cần đi hỏi những người khác sẽ biết ai đang nói dối."
Cái ác trong bản chất của con người thể hiện rất rõ ràng vào giờ phút này, những người còn lại tự biết không thể thoát được nên muốn kéo người khác xuống chết cùng, bọn họ mồm năm miệng mười phụ hoạ cho Triệu Ngọc Nhi, nói Lục Vân Tích là trắc thất của Triệu Tĩnh An, đã ở vương phủ được mấy năm rồi.
Cho dù Mạnh Dụ có ý ngầm bảo vệ nàng thì cũng chỉ có thể bất đắc dĩ vung tay: "Mang đi hết đi"
Sau sự ồn ào như vỡ tổ là sự im lặng chết chóc, cuối cùng quan binh dán giấy niêm phong lên cửa phủ, Thuỵ vương phủ thịnh vượng một thời cứ như vậy bị đóng cửa vĩnh viễn.
Mọi người trong đại diện đều nắm chặt thanh đao, chỉ chờ Nguyên Tử Triều hạ lệnh, sẽ lập tức chém chết tên Triệu Tĩnh An nói năng ngông cuồng này ngay tại chỗ.
Nguyên Tử Triều bỗng cười lớn: "Đúng là phụ tử tương liên, đây cũng là những lời cha ngươi nói trước khi chết đó."
Y đứng lên, như sợ Triệu Tĩnh An nghe không rõ, chậm rãi tới gần hắn, nói vào tai hắn: "Cha ngươi chửi còn dữ hơn ngươi nữa, vốn còn định kiên nhẫn chém từng đao một mà nghe phiền quá nên chém ngang người luôn."
Triệu Tĩnh An lập tức bị chọc giận, mối thù giết cha như lửa cháy hừng hực trong ngực hắn, mặt hắn hung tợn muốn lao đến liều mạng với Nguyên Tử Triều, nhưng bị binh sĩ ấn xuống đất giữ chặt, không thể nhúc nhích.
"Súc sinh, cẩu tặc, ngươi sẽ không được chết tử tế!" Hắn chỉ còn cái miệng có thể hoạt động liền dùng hết sức chửi bới Nguyên Tử Triều.
Nguyên Tử Triều vẫy tay ra hiệu cho binh sĩ mang người đi, nhìn Triệu Tĩnh An mà nói: "Lập tức đi bắt nghịch tặc Triệu thị, không để lại kẻ nào hết, chú ý đến Triệu Tĩnh An và Triệu Ngọc Nhi, nào Cô rảnh sẽ chơi đùa với chúng."
Ngày y đánh vào kinh, bầu trời rực lửa, quân khởi nghĩa và bá tánh vây quanh tôn y làm tân đế vương, Nguyên Tử Triều ngây người đến Kim Loan Điện, nhớ đến nhiều năm trước, y ở đấu trường liều mạng cho đám quý tộc tìm vui, đánh một trận tử chiến với mãnh hổ lao ra từ lồng sắt.
Lúc trước là bước ra khỏi lồng, giờ lại bước vào lồng.
Nằm trên long sàng, y vuốt ve chiếc trâm cũ đã cũ, cảm thấy cực kỳ an tâm, hiếm có được khoảnh khắc bình yên như vậy, y nắm chặt cây trâm, nhắm mặt lại ngủ thiếp đi.
Như thể đang nắm tay nàng.
Tuy nhà Thịnh đã sụp đổ nhưng phần lớn quan lại tiền triều vẫn ở kinh thành, Nguyên Từ Triều đã hạ lệnh phong toả cửa thành, ra lệnh thuộc hạ đến Lại Bộ lấy danh sách, như sắp có hành động mới.
Triều đại mới được thành lập, đây là lúc cần dùng người, y biết đánh trận nhưng trị quốc thì vẫn chưa thành thạo.
Các tướng sĩ có thể đảm nhận trọng trách đã được y bổ nhiệm làm quan, nhưng tam tỉnh lục bộ, rồi đến các châu các huyện, đâu đâu cũng cần người phụ trách, nhưng không thể lấp đầy người được liền.
Y cần người, cần người nguyện ý trung thành với triều đại mới, cần người can tâm cúi đầu xưng thần trước y.
Danh sách đầy nét gạch xóa, có tên được khoanh tròn, có tên bị gạch chéo, Nguyên Tử Triều xem xét từ trên xuống dưới, ánh mắt chợt dừng lại trước một cái tên.
Tên đó được đánh đấu bằng dấu thập.
Lục phẩm ngự sử đại phu Lục Bá Giai.
Thấy Nguyên Tử Triều đóng danh sách lại, Mạnh Dụ hỏi về chuyện Triệu Tĩnh An bị bắt nhưng không chịu đầu hàng, người ở Thuỵ vương phủ phải xử trí ra sao.
"Không chịu hàng à..." Nguyên Tử Triều không ngẩng đầu, nói: "Giữ mạng chó của hắn và muội muội hắn, những người còn lại, nam thì kéo thẳng đến Ngọ Môn xử trảm, nữ thì sung vào quân doanh để mọi người tuỳ ý dùng."
"À đưa Ngự sử đại phu Lục Bá Giai đến Thái An Điện, cô có chuyện muốn đích thân hỏi y."
Mạnh Dụ lĩnh mệnh, đến Thuỵ vương phủ ban lệnh xuống.
Quân khởi nghĩa mặc y phục quan binh đến bao vây Thuỵ vương phủ, nam nhan kinh hãi gào thét, tiếng nữ nhân khóc không dứt bên tai, Triệu Ngọc Nhi bám chặt Chu Văn Quân không chịu tách ra.
"Đại tẩu, ta không muốn đi, cứu ta!" Ca ca đã không về nhà mấy ngày, nàng ta đã thấy có gì đó không ổn, quả nhiên mới mấy ngày mà bên ngoài vương phủ đã có trọng binh canh gác, không có bất kỳ kẻ nào ra vào tùy ý.
Hôm nay thấy quan linh xa lạ đến bắt người, họ mới biết giang sơn đã đổi sang nhà Ninh.
Mạnh Dụ thấy Triệu Ngọc Nhi, không khỏi nhớ đến vết thương trên tay phải của đại ca, những lời sỉ nhục mà huynh ấy phải chịu, trên mặt y lộ ra biểu cảm chán ghét, lấy kiếm cắt nửa ống tay áo của Chu Văn Quân, Triệu Ngọc Nhi lảo đảo ôm tay áo té xuống đất.
"Mạnh tướng quân, hậu viện còn có một tiểu viện bị khoá, hình như có người bên trong." Một binh lính đến báo.
Toàn bộ tôi tớ nô tỳ đều đã được chuộc thân, tất cả đều đã được phóng thích tự do, vậy người bên trong hẳn là thân thích của Triệu Tĩnh An.
"Chém cửa vào, mang người đến đây." Mạnh Dụ nói, "Khẩu dụ của bệ hạ, Triệu Tĩnh An không chịu quy thuận, người của Thuỵ vương phủ, nam thì chém đầu, nữ thì sung làm quân kỹ."
Chu Văn Quân đứng bên cạnh nghe thấy hai chữ "quân kỹ" liền sợ hãi ngất đi.
Tim Triệu Ngọc Nhi bỗng giật thót, ả run như cầy sấy: "Không, chắc chắn là có hiểu lầm ở đây, chúng ta quy thuận! Chúng ta nguyện ý thần phục tân đế! Ta muốn gặp ca ca ta!"
Mạnh Dụ càng chán ghét, đá ả ra: "Người đâu, mang Triệu Ngọc Nhi đi, còn lại chấp hành theo khẩu dụ của bệ hạ."
Hai binh lính mang người bị nhốt trong viện đến, toàn bộ nữ quyến đều khóc lóc kêu ta, chỉ có nàng yên tĩnh đứng trong góc như không biết vận mệnh của mình sẽ ra sao.
Trông nàng băng thanh ngọc khiết, đôi mắt sáng ngời như hồ thu, lúc ánh mắt hai người giao nhau, không hiểu sao Mạnh Dụ lại đỏ mặt, bỗng có cảm giác không nỡ, giọng nói cũng nhẹ nhàng đi nhiều: "Cô là tỳ nữ của Thuỵ vương phủ sao?"
Nếu là nô tỳ thì có thể nhận giấy chuộc thân rồi rời đi, cũng đỡ bị người trong quân lăng nhục, Mạnh Dụ thương tiếc cho cô nương tựa tiên nữ này nên cũng có ý muốn tha cho nàng.
Ai ngờ nàng còn chưa kịp trả lời, Triệu Ngọc Nhi đã hét lớn: "Người đó không phải là tỳ nữ, là nữ nhân của ca ca ta! Bình thường giỏi hầu hạ nam nhân nhất, cho làm quân kỹ là thích hợp nhất!"
"Cái gì?" Dù Lục Vân Tích có bình tình đến mấy thì cũng gần như đứng không vững, đôi mắt mỹ lệ không ngăn được dòng lệ tuôn trào, "Không, ta bị Triệu Tĩnh An nhốt ở đây!"
Triệu Ngọc Nhi nào chịu tha nàng: "Các ngươi chỉ cần đi hỏi những người khác sẽ biết ai đang nói dối."
Cái ác trong bản chất của con người thể hiện rất rõ ràng vào giờ phút này, những người còn lại tự biết không thể thoát được nên muốn kéo người khác xuống chết cùng, bọn họ mồm năm miệng mười phụ hoạ cho Triệu Ngọc Nhi, nói Lục Vân Tích là trắc thất của Triệu Tĩnh An, đã ở vương phủ được mấy năm rồi.
Cho dù Mạnh Dụ có ý ngầm bảo vệ nàng thì cũng chỉ có thể bất đắc dĩ vung tay: "Mang đi hết đi"
Sau sự ồn ào như vỡ tổ là sự im lặng chết chóc, cuối cùng quan binh dán giấy niêm phong lên cửa phủ, Thuỵ vương phủ thịnh vượng một thời cứ như vậy bị đóng cửa vĩnh viễn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.