Chương 28:
Tê Nhai
31/07/2024
Nhờ có thêm nữ quyến của Thuỵ vương phủ nên Giáo Phường Tư làm ăn ngày càng khởi sắc, không ít kẻ muốn nếm thử tư vị của quý nữ, người nào cũng tiếp mấy lượt khách, nhưng sương phòng số 2 ở phía Tây thì chưa có ai bước qua cửa.
"Không phải nói là thiếp của Triệu Tĩnh An sao? Sao chúng ta không được vào?" Mấy kẻ rượu vào lời ra rảnh rỗi tám chuyện: "Không phải đến đây làm kỹ nữ sao, cũng không phải là người trong cung nữa mà quý giá đến vậy à?"
Bằng hữu bên cạnh thấy tú bà nhiệt tình dẫn Mạnh Dụ vào trong, hạ giọng nói: "Người ta là người Mạnh tướng quân, vị ngự đệ của bệ hạ, tình nghĩa vào sinh ra tử khăng khít, ai mà dám động chứ?"
Mọi người lại chặc lưỡi, lại chuyển qua bàn về truyền kỳ của Nguyên Tử Triều.
Nghe thấy có tiếng đẩy cửa, Lục Vân Tích đứng phắt dậy như thỏ nhỏ bị kinh hãi, nàng chân tay luống cuống đứng ở đầu giường, sau khi thấy rõ mặt Mạnh Dụ mới thoáng thả lỏng.
Người Mạnh Dụ vương đầy gió tuyết, trong phòng lò than vẫn đang cháy rực, y cởi áo choàng ra, lại sợ Lục Vân Tích nghĩ y muốn làm bậy nên vội nói: "Ở đây nóng quá nên ta cởi áo choàng ra, Vân cô nương đừng sợ."
Y treo áo sau cánh cửa, mảnh giấy trong ngực bay ra.
Lục Vân Tích thoáng thấy nét chữ quen thuộc, cúi xuống nhặt tờ giấy cầm xem thử, Mạnh Dụ đi tới, thuận miệng nói: "Lục Bá Giai ở suối vàng mà biết được không biết có hội hận với lựa chọn của mình không."
"Ngươi nói cái gì?" Lục Vân Tích như bị sét đánh ngang tai, nắm chặt tờ "Hịch Nghịch Tặc" làm tờ giấy bị vò lại, "Lục ngự sử... khi nào..."
Lời nói đến miệng nhưng không thể nào thốt ra.
Mạnh Dụ lấy mảnh giấy nhét lại vào túi, "Ông ấy đâm vào cột trong Thái An cung mà chết. Bệ hạ đã hạ lệnh hậu táng đàng hoàng, hôm nay còn sai ta đốt văn Hịch này cho ông ấy, đúng là thật nhân hậu."
Hô hấp dần trở nên khó khăn, Lục Vân Tích tưởng mình sẽ gục xuống và khóc thành tiếng nhưng cố kìm nén, khi Mạnh Dụ nói đến bệ hạ nhất định sẽ không bỏ qua cho huynh muội Triệu thì thì nước mắt tuôn trào như vỡ đê.
Nàng không còn nghe rõ y đang nói gì nữa, chỉ biết phụ thân mình bị bức đến nỗi đâm vào cột mà chết.
"Không phải nói là thiếp của Triệu Tĩnh An sao? Sao chúng ta không được vào?" Mấy kẻ rượu vào lời ra rảnh rỗi tám chuyện: "Không phải đến đây làm kỹ nữ sao, cũng không phải là người trong cung nữa mà quý giá đến vậy à?"
Bằng hữu bên cạnh thấy tú bà nhiệt tình dẫn Mạnh Dụ vào trong, hạ giọng nói: "Người ta là người Mạnh tướng quân, vị ngự đệ của bệ hạ, tình nghĩa vào sinh ra tử khăng khít, ai mà dám động chứ?"
Mọi người lại chặc lưỡi, lại chuyển qua bàn về truyền kỳ của Nguyên Tử Triều.
Nghe thấy có tiếng đẩy cửa, Lục Vân Tích đứng phắt dậy như thỏ nhỏ bị kinh hãi, nàng chân tay luống cuống đứng ở đầu giường, sau khi thấy rõ mặt Mạnh Dụ mới thoáng thả lỏng.
Người Mạnh Dụ vương đầy gió tuyết, trong phòng lò than vẫn đang cháy rực, y cởi áo choàng ra, lại sợ Lục Vân Tích nghĩ y muốn làm bậy nên vội nói: "Ở đây nóng quá nên ta cởi áo choàng ra, Vân cô nương đừng sợ."
Y treo áo sau cánh cửa, mảnh giấy trong ngực bay ra.
Lục Vân Tích thoáng thấy nét chữ quen thuộc, cúi xuống nhặt tờ giấy cầm xem thử, Mạnh Dụ đi tới, thuận miệng nói: "Lục Bá Giai ở suối vàng mà biết được không biết có hội hận với lựa chọn của mình không."
"Ngươi nói cái gì?" Lục Vân Tích như bị sét đánh ngang tai, nắm chặt tờ "Hịch Nghịch Tặc" làm tờ giấy bị vò lại, "Lục ngự sử... khi nào..."
Lời nói đến miệng nhưng không thể nào thốt ra.
Mạnh Dụ lấy mảnh giấy nhét lại vào túi, "Ông ấy đâm vào cột trong Thái An cung mà chết. Bệ hạ đã hạ lệnh hậu táng đàng hoàng, hôm nay còn sai ta đốt văn Hịch này cho ông ấy, đúng là thật nhân hậu."
Hô hấp dần trở nên khó khăn, Lục Vân Tích tưởng mình sẽ gục xuống và khóc thành tiếng nhưng cố kìm nén, khi Mạnh Dụ nói đến bệ hạ nhất định sẽ không bỏ qua cho huynh muội Triệu thì thì nước mắt tuôn trào như vỡ đê.
Nàng không còn nghe rõ y đang nói gì nữa, chỉ biết phụ thân mình bị bức đến nỗi đâm vào cột mà chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.