Chương 37:
Tê Nhai
31/07/2024
"Lão gia! Phu nhân! Họ đưa tiểu thư về rồi!" Người hầu hớt hải chạy vào báo tin, ngày đó sau khi không vào được biệt uyển vương phủ, Lục Bá Giai đã sai hai người hầu trong nhà thay phiên đứng canh ngoài cổng, chỉ cần thấy Vân Tích thì nhất định phải đưa người về.
Lục phu nhân vội đỡ Lục Bá Giai ngồi dậy rồi chạy ra cửa trước, hai ngày không gặp, nữ nhi đã gầy đi thấy rõ, môi khô nứt nẻ, sắc mặt tái nhợt, Lục phu nhân vô cùng đau lòng, bà chạy về phía nữ nhi, nắm tay nàng: "Vân Tích à, cha mẹ lo cho con muốn chết!"
Nhìn thấy mẫu thân, Lục Vân Tích không thể kiềm được nước mắt, mọi tủi thân uất ức trong những ngày qua tuôn trào, nàng ghé đầu vào vai mẫu thân, nước mắt thấm ướt một mảng y phục của Lục phu nhân.
Lục phu nhân ôm chặt nữ nhi, nhận ra cả người con lạnh băng, trên cổ còn lưu mấy vết đỏ nhỏ, bà nhận ra điều gì đó không ổn, run rẩy hỏi: "Con ở ngoài mấy ngày... có..."
Nghĩ đến ngày đó Nguyên Tử Triều liên tục đóng ra vào cày cấy trên người mình, nàng liền cảm thấy ghê tởm muốn nôn, nàng vừa khóc vừa nôn, cuối cùng cơ thể không chống đỡ được nữa, lăn ra hôn mê bất tỉnh.
Nữ y đến khám, lắc đầu, mặt khó xử nhìn Lục phu nhân.
Vùng kín của Lục tiểu thư sưng đỏ, mép bị rách, rõ ràng là bị người ta cưỡng gian, huống hồ nàng còn bị phong hàn chưa khỏi, trải qua chuyện phòng the kịch liệt như vậy làm sức khoẻ càng đi xuống.
Nữ nhi vô cớ bị làm nhục, Lục Bá Giai không nuốt được cục tức này, Thuỵ vương vẫn chưa hồi kinh, ngày nào ông đi tìm Triệu Tĩnh An bắt hắn phải chịu trách nhiệm!
Cuối cùng ngày ông chờ đợi cũng đến, ông đứng trước xe ngựa Thuỵ vương phủ cản lại không chịu đi, Triệu Tĩnh An bị ông làm phiền không chịu được, ra lệnh người hầu đánh Lục Bá Giai một trận.
Lục Bá Giai nắm chặt bánh xe không buông ra.
Triệu Ngọc Nhi thò nửa đầu ra cửa sổ, nói với Lục Bá Giai thở thoi thóp: "Lục ngự sử, đúng là trách oan cho ca ca ta rồi, chúng ta chỉ mời Lục tiểu thư đến biệt uyển làm khách, là do nàng tự uống say rồi trầm luân với tiện nô trong phủ, ngủ hết hai ngày mới chịu về."
"Thuỵ vương phủ các người ỷ thế ép người, làm nhục nữ nhi nhà ta rồi còn phỉ báng con bé!" Lục bá Giai ôm ngực tức giận mắng lớn: "Ngày nào Lục Bá Giai ta còn sống ngày đó sẽ buộc tội các ngươi trên triều! Bắt Thuỵ vương phủ các người phải cho Lục gia ta công đạo!"
Triệu Tĩnh An cười ngạo: "Vậy Lục ngự sử chống mắt xem hoàng thúc của ta có làm chủ cho ông, xử cháu ruột ra theo vương pháp không."
Nguyên Tử Triều đi theo sau Triệu Tĩnh An, rất muốn tới đỡ Lục Bá Giai dậy nhưng không biết lấy phải tư cách gì để tiến lên.
Lục phu nhân vội đỡ Lục Bá Giai ngồi dậy rồi chạy ra cửa trước, hai ngày không gặp, nữ nhi đã gầy đi thấy rõ, môi khô nứt nẻ, sắc mặt tái nhợt, Lục phu nhân vô cùng đau lòng, bà chạy về phía nữ nhi, nắm tay nàng: "Vân Tích à, cha mẹ lo cho con muốn chết!"
Nhìn thấy mẫu thân, Lục Vân Tích không thể kiềm được nước mắt, mọi tủi thân uất ức trong những ngày qua tuôn trào, nàng ghé đầu vào vai mẫu thân, nước mắt thấm ướt một mảng y phục của Lục phu nhân.
Lục phu nhân ôm chặt nữ nhi, nhận ra cả người con lạnh băng, trên cổ còn lưu mấy vết đỏ nhỏ, bà nhận ra điều gì đó không ổn, run rẩy hỏi: "Con ở ngoài mấy ngày... có..."
Nghĩ đến ngày đó Nguyên Tử Triều liên tục đóng ra vào cày cấy trên người mình, nàng liền cảm thấy ghê tởm muốn nôn, nàng vừa khóc vừa nôn, cuối cùng cơ thể không chống đỡ được nữa, lăn ra hôn mê bất tỉnh.
Nữ y đến khám, lắc đầu, mặt khó xử nhìn Lục phu nhân.
Vùng kín của Lục tiểu thư sưng đỏ, mép bị rách, rõ ràng là bị người ta cưỡng gian, huống hồ nàng còn bị phong hàn chưa khỏi, trải qua chuyện phòng the kịch liệt như vậy làm sức khoẻ càng đi xuống.
Nữ nhi vô cớ bị làm nhục, Lục Bá Giai không nuốt được cục tức này, Thuỵ vương vẫn chưa hồi kinh, ngày nào ông đi tìm Triệu Tĩnh An bắt hắn phải chịu trách nhiệm!
Cuối cùng ngày ông chờ đợi cũng đến, ông đứng trước xe ngựa Thuỵ vương phủ cản lại không chịu đi, Triệu Tĩnh An bị ông làm phiền không chịu được, ra lệnh người hầu đánh Lục Bá Giai một trận.
Lục Bá Giai nắm chặt bánh xe không buông ra.
Triệu Ngọc Nhi thò nửa đầu ra cửa sổ, nói với Lục Bá Giai thở thoi thóp: "Lục ngự sử, đúng là trách oan cho ca ca ta rồi, chúng ta chỉ mời Lục tiểu thư đến biệt uyển làm khách, là do nàng tự uống say rồi trầm luân với tiện nô trong phủ, ngủ hết hai ngày mới chịu về."
"Thuỵ vương phủ các người ỷ thế ép người, làm nhục nữ nhi nhà ta rồi còn phỉ báng con bé!" Lục bá Giai ôm ngực tức giận mắng lớn: "Ngày nào Lục Bá Giai ta còn sống ngày đó sẽ buộc tội các ngươi trên triều! Bắt Thuỵ vương phủ các người phải cho Lục gia ta công đạo!"
Triệu Tĩnh An cười ngạo: "Vậy Lục ngự sử chống mắt xem hoàng thúc của ta có làm chủ cho ông, xử cháu ruột ra theo vương pháp không."
Nguyên Tử Triều đi theo sau Triệu Tĩnh An, rất muốn tới đỡ Lục Bá Giai dậy nhưng không biết lấy phải tư cách gì để tiến lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.