Chương 39:
Tê Nhai
31/07/2024
Sáng hôm sau, ông mang vẻ mặt tái nhợt ném một con dao và giấy bút vào phòng của Vân Tích: "Vân Tích, sau khi viết xong di thư cho Thuỵ vương phủ thì lấy cái chết để nhật nguyệt chứng giám, vi phụ sẽ cố gắng giành thanh danh trong sạch cho con."
Nàng không thể tin được nhìn phụ thân: "Nữ nhi đã làm gì sai? Chẳng lẽ người đáng chết không phải đám người đó sao?"
"Lục Bá Giai ta cả đời thanh bạch, dám đứng ra nói thẳng chẳng sợ quyền quý mà tố cáo triều thần, đương nhiên nữ nhi cũng nên chẳng sợ chết mà bảo toàn danh tiết, sao con lại tham sống sợ chết như vậy?" Lục Bá Giai đau lòng lắc đầu, tất nhiên ông cũng thương con gái, nhưng những luân thường đạo lý luôn trói buộc cột sống của ông, cuối cùng ông thở dài: "Đã thế này rồi, sau này con làm sao có thể tiếp tục sống được?"
Ông đã hạ quyết tâm, sau khi nữ nhi mất, ông sẽ tru sát tên nô bộc kia của Thuỵ vương phủ để bảo vệ danh dự con mình.
Sau khi biết tin, Lục phu nhân ôm con khóc như mưa, họ đã ngoài tứ tuần, dưới gối chỉ có một mụn nữ nhi này, sao bà có thể nhẫn tâm bảo con đi chết đi?
Vậy nên vào ban đêm, bà lén lút thu dọn vài bộ xiêm y, khóc lóc nói với nàng: "Vân Tích, nhân lúc phụ thân con còn chưa tự mình ra tay, con hãy đến Thiên Từ Am làm ni cô trước đi."
*
Ngọn lửa trong thau đồng đang cháy sáng rực, hun đôi mắt Lục Vân Tích đỏ lên, Mạnh Dụ không ngờ nàng đã trải qua năm tháng đau khổ như vậy, bị Triệu Tĩnh An trả thù ép nàng thất thân với nô bộc trong phủ, còn bị phụ thân mình ép tự sát.
Trái tim y chua xót, y không xem thường nàng thất thân mà thương nàng thật lòng.
Cuộc đời bất công, nam nhân bọn họ cũng sống không dễ dàng, một nữ nhân như nàng sao mà phản kháng được? Chỉ như lục bình trôi trong nước mặc mưa gió đánh đập.
Y không muốn hỏi tiếp chuyện sau đó, chắc chắn tên Triệu Tĩnh An súc sinh kia đã không bỏ qua cho nàng mới giam nàng trong vương phủ để trả thù, y không muốn để Lục Vân Tích nhớ lại ký ức thương tâm đó, nhìn sâu vào mắt nàng: "Nàng đã nói ta sẽ hối hận khi nghe xong, nhưng ta có thể nói với nàng, lời Mạnh Dụ nói đều là lời chân thành, tuyệt đối không hối hận."
Lục Vân Tích đứng người, hầu hết nam nhân trên thế gian này đều như phụ thân hoặc như Lương Tông Hàn, cảm thấy nữ tử mất trinh thì không xứng sống trên đời, sao nàng vẫn có thể gặp được nam nhân như Mạnh Dụ?
Liệu có phải trời cao thương xót nàng, cho nàng hy vọng có thể tiếp tục sống?
—--
Lời tác giả:
Lục ngự sử mang bóng dáng của đàn ông thời phong kiến, sao ông có thể không thương đứa con gái duy nhất của mình? Ông đã dặn vợ mình đừng để con gái tiếp xúc với Thuỵ vương phủ, chọn Lương Tông Hàn chất phác đơn thuần vì không muốn con gái bị cuốn vào thị phi, nhưng ông thấm nhuần tam cương ngũ thường chuẩn mực đạo đức thời đó, vậy nên muốn con gái lấy cái chết để bảo vệ thanh danh trong sạch, trong xương cốt của ông vẫn là nam tôn nữ ti, ép chết con gái cũng bại lộ mặt tối ích kỷ trong bản của mình.
Đó cũng là lý do tại sao ông chán ghét chính sách tàn bạo của Thịnh Nhân Tông, nhưng sau khi nhà Thịnh sụp đổ thì ông vẫn cho rằng Nguyên Tử Triều xuất thân nô lệ soán triều đoạt vị, chọn cách đâm đầu vào cột tự sát, gặp phải những người ông không ép chết được thì ông chỉ có thể tự giết mình.
Nàng không thể tin được nhìn phụ thân: "Nữ nhi đã làm gì sai? Chẳng lẽ người đáng chết không phải đám người đó sao?"
"Lục Bá Giai ta cả đời thanh bạch, dám đứng ra nói thẳng chẳng sợ quyền quý mà tố cáo triều thần, đương nhiên nữ nhi cũng nên chẳng sợ chết mà bảo toàn danh tiết, sao con lại tham sống sợ chết như vậy?" Lục Bá Giai đau lòng lắc đầu, tất nhiên ông cũng thương con gái, nhưng những luân thường đạo lý luôn trói buộc cột sống của ông, cuối cùng ông thở dài: "Đã thế này rồi, sau này con làm sao có thể tiếp tục sống được?"
Ông đã hạ quyết tâm, sau khi nữ nhi mất, ông sẽ tru sát tên nô bộc kia của Thuỵ vương phủ để bảo vệ danh dự con mình.
Sau khi biết tin, Lục phu nhân ôm con khóc như mưa, họ đã ngoài tứ tuần, dưới gối chỉ có một mụn nữ nhi này, sao bà có thể nhẫn tâm bảo con đi chết đi?
Vậy nên vào ban đêm, bà lén lút thu dọn vài bộ xiêm y, khóc lóc nói với nàng: "Vân Tích, nhân lúc phụ thân con còn chưa tự mình ra tay, con hãy đến Thiên Từ Am làm ni cô trước đi."
*
Ngọn lửa trong thau đồng đang cháy sáng rực, hun đôi mắt Lục Vân Tích đỏ lên, Mạnh Dụ không ngờ nàng đã trải qua năm tháng đau khổ như vậy, bị Triệu Tĩnh An trả thù ép nàng thất thân với nô bộc trong phủ, còn bị phụ thân mình ép tự sát.
Trái tim y chua xót, y không xem thường nàng thất thân mà thương nàng thật lòng.
Cuộc đời bất công, nam nhân bọn họ cũng sống không dễ dàng, một nữ nhân như nàng sao mà phản kháng được? Chỉ như lục bình trôi trong nước mặc mưa gió đánh đập.
Y không muốn hỏi tiếp chuyện sau đó, chắc chắn tên Triệu Tĩnh An súc sinh kia đã không bỏ qua cho nàng mới giam nàng trong vương phủ để trả thù, y không muốn để Lục Vân Tích nhớ lại ký ức thương tâm đó, nhìn sâu vào mắt nàng: "Nàng đã nói ta sẽ hối hận khi nghe xong, nhưng ta có thể nói với nàng, lời Mạnh Dụ nói đều là lời chân thành, tuyệt đối không hối hận."
Lục Vân Tích đứng người, hầu hết nam nhân trên thế gian này đều như phụ thân hoặc như Lương Tông Hàn, cảm thấy nữ tử mất trinh thì không xứng sống trên đời, sao nàng vẫn có thể gặp được nam nhân như Mạnh Dụ?
Liệu có phải trời cao thương xót nàng, cho nàng hy vọng có thể tiếp tục sống?
—--
Lời tác giả:
Lục ngự sử mang bóng dáng của đàn ông thời phong kiến, sao ông có thể không thương đứa con gái duy nhất của mình? Ông đã dặn vợ mình đừng để con gái tiếp xúc với Thuỵ vương phủ, chọn Lương Tông Hàn chất phác đơn thuần vì không muốn con gái bị cuốn vào thị phi, nhưng ông thấm nhuần tam cương ngũ thường chuẩn mực đạo đức thời đó, vậy nên muốn con gái lấy cái chết để bảo vệ thanh danh trong sạch, trong xương cốt của ông vẫn là nam tôn nữ ti, ép chết con gái cũng bại lộ mặt tối ích kỷ trong bản của mình.
Đó cũng là lý do tại sao ông chán ghét chính sách tàn bạo của Thịnh Nhân Tông, nhưng sau khi nhà Thịnh sụp đổ thì ông vẫn cho rằng Nguyên Tử Triều xuất thân nô lệ soán triều đoạt vị, chọn cách đâm đầu vào cột tự sát, gặp phải những người ông không ép chết được thì ông chỉ có thể tự giết mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.