Chương 45:
Tê Nhai
31/07/2024
Nguyên Tử Triều ghé sát vào tai hắn, khẽ thở dài: "Những nam nhân điên đó đã thành cô hồn dã quỷ, sợ là ra rơi vào đạo súc sinh, nhưng nữ nhân điên đều bị sung làm quân kỹ, các nàng đó may mắn hơn muội muội ngươi một chút, không cần bị súc sinh đùa bỡn, Cô thưởng các nàng cho các tướng sĩ."
Nhắc đến Thuỵ vương phủ làm Triệu Tĩnh An như nhớ ra gì đó, nhét lên: "Ký Nô! Thả Ngọc Nhi ra! Nếu không đời này ngươi đừng hòng biết Lục Vân Tích ở đâu!"
Nghe thấy cái tên này làm trái tim Mạnh Dụ nhói lên, quay lại nhìn Nguyên Tử Triều, cả người y u ám âm trầm, cả người như có hàn khí bao quanh, trên mặt là dấu hiệu bão táp sắp đến.
Nguyên Tử Triều nắm chặt cằm Triệu Tĩnh An như muốn bóp nát hàm dưới của hắn, gần hỏi từng chữ: "Nói! Nàng ở đâu?"
Triệu Tĩnh An bất chấp tất cả, nghĩ đến hẳn Nguyên Tử Triều không rõ tình huống đã đưa Lục Vân Tích vào quân doanh, bỗng cảm thấy sảng khoái, cười lớn: "Ngươi thả Ngọc Nhi đi, chờ muội ấy rời khỏi kinh thành bình an thì ta sẽ nói cho ngươi biết."
Mạnh Dụ kiềm chế cơn xúc động, y đứng ngồi không yên, hận không thể lập tức rời đại điện, đến Giáo Phường Tư hỏi cho rõ ràng.
Vân Tích, Lục Vân Tích...
Rốt cuộc có quan hệ gì?
Màn dâm mỹ hoang đường kết thúc đột ngột, Nguyên Tử Triều không hứa hẹn gì với Triệu Tĩnh An, chỉ sai người dẫn bọn họ xuống.
Mạnh Dụ biết bệ hạ đã nhượng bộ, trái tim đập như đánh trống, y biết bệ hạ và Thuỵ vương phủ có thù oán cá nhân, sau khi Triệu Tĩnh An nói ra tên Lục Vân Tích, thật ra trong lòng y đã có đáp án, Lục Vân Tích là Lục tiểu thư trong chuyện cũ.
Mặc dù trong chuyện cũ của bệ hạ không để lộ tình cảm của Ký Nô với Lục tiểu thư rốt cuộc là tình cảm gì, nhưng đường gân xanh nổi rõ trên cổ bệ hạ đã nói rõ tình cảm sâu đậm mà y đã giấu kín dưới đáy lòng suốt bao năm qua.
Không hiểu sau lưng y lạnh toát, Mạnh Dụ xâu chuỗi hai câu chuyện lại, lúc này mới nhận ra, hoá ra những gì Vân Tích kể là đoạn tiếp theo của câu chuyện đó.
Ký Nô và Lục tiểu thư lại có kết cục như vậy!
Nhắc đến Thuỵ vương phủ làm Triệu Tĩnh An như nhớ ra gì đó, nhét lên: "Ký Nô! Thả Ngọc Nhi ra! Nếu không đời này ngươi đừng hòng biết Lục Vân Tích ở đâu!"
Nghe thấy cái tên này làm trái tim Mạnh Dụ nhói lên, quay lại nhìn Nguyên Tử Triều, cả người y u ám âm trầm, cả người như có hàn khí bao quanh, trên mặt là dấu hiệu bão táp sắp đến.
Nguyên Tử Triều nắm chặt cằm Triệu Tĩnh An như muốn bóp nát hàm dưới của hắn, gần hỏi từng chữ: "Nói! Nàng ở đâu?"
Triệu Tĩnh An bất chấp tất cả, nghĩ đến hẳn Nguyên Tử Triều không rõ tình huống đã đưa Lục Vân Tích vào quân doanh, bỗng cảm thấy sảng khoái, cười lớn: "Ngươi thả Ngọc Nhi đi, chờ muội ấy rời khỏi kinh thành bình an thì ta sẽ nói cho ngươi biết."
Mạnh Dụ kiềm chế cơn xúc động, y đứng ngồi không yên, hận không thể lập tức rời đại điện, đến Giáo Phường Tư hỏi cho rõ ràng.
Vân Tích, Lục Vân Tích...
Rốt cuộc có quan hệ gì?
Màn dâm mỹ hoang đường kết thúc đột ngột, Nguyên Tử Triều không hứa hẹn gì với Triệu Tĩnh An, chỉ sai người dẫn bọn họ xuống.
Mạnh Dụ biết bệ hạ đã nhượng bộ, trái tim đập như đánh trống, y biết bệ hạ và Thuỵ vương phủ có thù oán cá nhân, sau khi Triệu Tĩnh An nói ra tên Lục Vân Tích, thật ra trong lòng y đã có đáp án, Lục Vân Tích là Lục tiểu thư trong chuyện cũ.
Mặc dù trong chuyện cũ của bệ hạ không để lộ tình cảm của Ký Nô với Lục tiểu thư rốt cuộc là tình cảm gì, nhưng đường gân xanh nổi rõ trên cổ bệ hạ đã nói rõ tình cảm sâu đậm mà y đã giấu kín dưới đáy lòng suốt bao năm qua.
Không hiểu sau lưng y lạnh toát, Mạnh Dụ xâu chuỗi hai câu chuyện lại, lúc này mới nhận ra, hoá ra những gì Vân Tích kể là đoạn tiếp theo của câu chuyện đó.
Ký Nô và Lục tiểu thư lại có kết cục như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.