Chương 4:
Tê Nhai
26/07/2024
Đến lúc nàng hồi thần thì thiếu niên đã ngồi trên lưng ngựa, trên người có thêm vài vết thương sâu đang chảy máu, có lẽ là bị móng vuốt hổ cào trong lúc đánh nhau.
Những giọt máu rơi xuống, con hổ ngửi thấy mùi máu ngày càng nồng đã phát điên lên, liều mạng muốn quật y xuống, liên tiếp mấy chục lần, cuối cùng Nguyên Tử Triều đột nhiên bị ném ra xa.
Nhìn thấy mãnh hổ sắp vồ, Lục Vân Tích tháo chiếc trâm trên đầu, không màng tất cả ném xuống khán đài bên dưới.
Không biết có phải trời cao nghe thấy lời cầu nguyện thành kính của nàng không, Nguyên Tử Triều bắt được cây trâm, điên cuồng đâm vào cổ con hổ, y như phát điên trèo lên lưng nó lẫn nữa, đấm hết phát này đến phát khác.
Con hổ bị y đâm trúng động mạch ở cổ, lại hứng chịu cú đấm mạnh bạo đến mức não bắn ra, Nguyên Tử Triều nắm chặt cây trâm, đâm vào mắt hổ thêm mấy chục nhát.
Mãnh hổ hung hãn đã tắt thở, nằm bất động trên mặt đất không nhúc nhích, chàng trai cả người đầy máu từ từ ngẩng đầu lên trong tiếng hò reo vỗ tay của đám đông, đối mắt với Lục Vân Tích ở phía xa.
Đôi mắt nâu vô cảm, không có niềm vui sống sót sau gặp nạn, không có đặc ý khi tay không giết mãnh thú, chỉ có sự thờ ơ như băng.
Lục Vân Tích thở một hơi nhẹ nhõm.
Triệu Ngọc Nhi mất tiền, nhưng khi nhìn rõ diện mạo thiếu niên thì hưng phấn hét lên, lắc lắc cánh tay Triệu Tĩnh An: "Ca ca, ca ca, muội muốn hắn!”
Một nô lệ hoang dã lại tuấn mỹ bất phàm đến vậy, cảnh tượng y đứng trong ánh lửa đầy máu rất hợp khẩu vị nàng!
Tất nhiên Triệu Tĩnh An biết tâm tư muội muội mình, cười trấn an nàng rồi gọi người hầu đang chờ bên ngoài: “Đi nói với ông chủ Vương, Thuỵ Vương muốn người này, nói ông ấy đến phòng thu chi lấy bạc đi.”
Ông chủ Vương nghe tin thế tử và quận chúa tới, tự mình lên lầu chào hỏi, tuy giọng điệu miễn cưỡng nhưng vẫn cười khen quận chúa tinh mắt: “Đây là tiểu nô mới mua về từ Bắc Mặc, trong trận tỷ thí đó đã cắn chết một gã vạm vỡ, tiểu nhân liếc mắt liền nhìn trúng, còn trông đợi hắn tham gia tỷ thí nhiều hơn.”
Triệu Ngọc Nhi không muốn nghe mấy lời vô nghĩa: “Không phải ngươi mua hắn về là để kiếm tiền sao? Cứ ghi số bạc lên giấy là được, chẳng lẽ phủ Thuỵ Vương lại thiếu ngươi chút bạc đó?”
Trên đầu trường chỉ còn lại vết máu, thi thể con hổ và thiếu niên bị thương đã được mang đi lúc nào, Lục Vân Tích ôm ngực, mấy lần muốn nôn mửa, nàng bấp chất lời mẫu thân dặn dò, từ biệt huynh muội Triệu thị: “Thế tử, quận chúa, ta hơi mệt nên hồi phủ trước, hai vị tiếp tục chơi.”
Triệu Ngọc Nhi đang vội đi nhận “đồ chơi" mới của mình nên nào có lo lắng cho nàng, huống chi là do ca ca nhờ nên nàng ta mới hẹn Lục Vân Tích đi chơi, vẫy tay lấy lệ: “Được, mai lại hẹn tỷ.”
Những giọt máu rơi xuống, con hổ ngửi thấy mùi máu ngày càng nồng đã phát điên lên, liều mạng muốn quật y xuống, liên tiếp mấy chục lần, cuối cùng Nguyên Tử Triều đột nhiên bị ném ra xa.
Nhìn thấy mãnh hổ sắp vồ, Lục Vân Tích tháo chiếc trâm trên đầu, không màng tất cả ném xuống khán đài bên dưới.
Không biết có phải trời cao nghe thấy lời cầu nguyện thành kính của nàng không, Nguyên Tử Triều bắt được cây trâm, điên cuồng đâm vào cổ con hổ, y như phát điên trèo lên lưng nó lẫn nữa, đấm hết phát này đến phát khác.
Con hổ bị y đâm trúng động mạch ở cổ, lại hứng chịu cú đấm mạnh bạo đến mức não bắn ra, Nguyên Tử Triều nắm chặt cây trâm, đâm vào mắt hổ thêm mấy chục nhát.
Mãnh hổ hung hãn đã tắt thở, nằm bất động trên mặt đất không nhúc nhích, chàng trai cả người đầy máu từ từ ngẩng đầu lên trong tiếng hò reo vỗ tay của đám đông, đối mắt với Lục Vân Tích ở phía xa.
Đôi mắt nâu vô cảm, không có niềm vui sống sót sau gặp nạn, không có đặc ý khi tay không giết mãnh thú, chỉ có sự thờ ơ như băng.
Lục Vân Tích thở một hơi nhẹ nhõm.
Triệu Ngọc Nhi mất tiền, nhưng khi nhìn rõ diện mạo thiếu niên thì hưng phấn hét lên, lắc lắc cánh tay Triệu Tĩnh An: "Ca ca, ca ca, muội muốn hắn!”
Một nô lệ hoang dã lại tuấn mỹ bất phàm đến vậy, cảnh tượng y đứng trong ánh lửa đầy máu rất hợp khẩu vị nàng!
Tất nhiên Triệu Tĩnh An biết tâm tư muội muội mình, cười trấn an nàng rồi gọi người hầu đang chờ bên ngoài: “Đi nói với ông chủ Vương, Thuỵ Vương muốn người này, nói ông ấy đến phòng thu chi lấy bạc đi.”
Ông chủ Vương nghe tin thế tử và quận chúa tới, tự mình lên lầu chào hỏi, tuy giọng điệu miễn cưỡng nhưng vẫn cười khen quận chúa tinh mắt: “Đây là tiểu nô mới mua về từ Bắc Mặc, trong trận tỷ thí đó đã cắn chết một gã vạm vỡ, tiểu nhân liếc mắt liền nhìn trúng, còn trông đợi hắn tham gia tỷ thí nhiều hơn.”
Triệu Ngọc Nhi không muốn nghe mấy lời vô nghĩa: “Không phải ngươi mua hắn về là để kiếm tiền sao? Cứ ghi số bạc lên giấy là được, chẳng lẽ phủ Thuỵ Vương lại thiếu ngươi chút bạc đó?”
Trên đầu trường chỉ còn lại vết máu, thi thể con hổ và thiếu niên bị thương đã được mang đi lúc nào, Lục Vân Tích ôm ngực, mấy lần muốn nôn mửa, nàng bấp chất lời mẫu thân dặn dò, từ biệt huynh muội Triệu thị: “Thế tử, quận chúa, ta hơi mệt nên hồi phủ trước, hai vị tiếp tục chơi.”
Triệu Ngọc Nhi đang vội đi nhận “đồ chơi" mới của mình nên nào có lo lắng cho nàng, huống chi là do ca ca nhờ nên nàng ta mới hẹn Lục Vân Tích đi chơi, vẫy tay lấy lệ: “Được, mai lại hẹn tỷ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.