Chương 51: Cho em 3s để tán anh
Mực Ống
17/09/2021
Lưu Bình Bình đã mấy ngày không liên lạc với Âu Thần cô thật sự không biết anh đang làm gì, lòng nghĩ thầm chắc là anh đã tìm được người yêu rồi nên còn cầm gì đến cô
đang thất thần suy nghĩ vu vơ thì Âu Thần xuất hiện, vẫn nụ cười đấy đứng trước mặt cô, nhìn cô
" 1 cafe" Âu Thần nói
Lưu Bình Bình đang giận dỗi anh nên thật sự không quan tâm anh lắm, cô cũng như mọi lần pha 1 ly cafe đưa cho phục vụ đem ra cho anh
Âu Thần uống 1 ngụm thì phun ra vì quá đắng, khuôn mặt nhăn như khỉ nhìn Lưu Bình Bình
'' đây mà là cafe sao? đắng quá vậy?" Âu Thần than trách nói
" dạ tôi...." Nhân viên ấp úng
Lưu Bình Bình đi ra
" xin lỗi, nhưng mà anh chỉ nói là 1 cafe không có dặn là đường nhiều hay ít nên tôi mới pha đại" Lưu Bình Bình nói
" em... em thừa biết khẩu vị anh thế nào mà?" Âu Thần nói
'' tôi với anh thân nhau lắm sao? " Lưu Bình Bình nói
" em nói gì vậy, hay là giận anh hả?" Âu Thần nắm lấy tay cô
Lưu Bình Bình dựt tay lại " xin lỗi tôi còn đang trong giờ làm việc " nói rồi thì đi vào trong
" ơ nè..." Âu Thần ngơ ngác
đợi đến lúc tối khi cô tan làm thì anh cũng đi theo cô
" nè anh mà còn đi theo tôi nữa tôi sẽ báo cảnh sát đấy" Lưu Bình Bình nói
" nè, em sao vậy?" Âu Thần đi lại trước mặt cô
" mấy hôm nay ở Thượng Hải có chuyện quan trọng nên không nhắn với em được, nhưng mà hôm nay anh đã bay đến Hồ Nam để chuột lỗi với em rồi nè" Âu Thần nói
" tôi với anh có là gì sao? anh cần gì giải thích với tôi" Lưu Bình Bình lạnh lùng nói
" sao không là gì được chứ?" Âu Thần nói
Lưu Bình Bình có chút ngại ngùng nhưng vẫn tỏ ra thật lạnh lùng
" em là người anh yêu, đương nhiên anh có nghĩ vụ báo với em rồi" Âu Thần ngọt ngào nói
" anh... ai thèm yêu anh chứ?" Lưu Bình Bình ngại đỏ mặt nói
" em không yêu anh à?" Âu Thần nói
" không" Lưu Bình Bình thẳng thừng ra mặt
" nè anh cho em 3s để tán anh" Âu Thần nói rồi nhắm mắt lại
" anh làm gì vậy chứ?" Lưu Bình Bình ngạc nhiên
" anh điếm tới 3 em mà không tán anh thì sẽ không có cơ hội đâu đấy" Âu Thần nói
" anh bị khùng à..." Lưu Bình Bình ngơ ngác
" 1... 2...." Âu Thần điếm
" anh đang nói nhảm gì thế?" Lưu Bình Bình lúng túng nói
" 3" điếm đến 3 thì Âu Thần mở mắt ra, kéo lấy người Lưu Bình Bình về phía mình rồi chiếm lấy môi cô
Lưu Bình Bình ngỡ ngàng, tròn xoe mắt trong ngơ ngác
cả 2 cứ thế hôn nhau, nụ hôn thật ngọt ngào biết bao
sau khi hôn xong Lưu Bình Bình ngại đỏ mặt, cô lúng túng không biết làm gì, ngại ngùng đẩy Âu Thần ra rồi chạy quay đầu chạy đi mất
Âu Thần nhìn thấy cô như thế thì vô cùng thích thú " nè chạy từ từ thôi té đấy"
Lưu Bình Bình vừa chạy vừa lấy 2 tay che tai mình lại cô không muốn nghe gì cả, ngại chết đi được
Ở trong phòng tối
" vậy khi nào chị kí giấy li hôn? " Thiên Thiên hỏi
" 2 ngày nữa, chị quay về Thượng Hải " Bảo Vy nói
" sao lại quay về đấy, nơi đó có tốt lành gì đâu?" Thiên Thiên nói
'' chị muốn chấm dứt hết tất cả để bắt đầu cuộc sống mới" Bảo Vy nói
" tại sao ông trời lại bất công như thế chứ, tại sao người tốt như chị lại chịu nhiều đau khổ thế này chứ" Thiên Thiên nói
" nếu như ngày đó em ngăn cản mẹ đẩy chị vào tay của tên đó thì bây giờ...." Thiên Thiên nghẹn ngào nói
" mọi chuyện qua rồi, đừng nhắc lại nữa, chị buồn ngủ rồi, em... về phòng ngủ đi" Bảo Vy nói
Thiên Thiên nhìn thấy vậy cô lau nước mắt rồi đứng dậy, tắt đèn rồi rời khỏi phòng, để cho Bảo Vy ở lại trong căn phòng lạnh lẽo
đang thất thần suy nghĩ vu vơ thì Âu Thần xuất hiện, vẫn nụ cười đấy đứng trước mặt cô, nhìn cô
" 1 cafe" Âu Thần nói
Lưu Bình Bình đang giận dỗi anh nên thật sự không quan tâm anh lắm, cô cũng như mọi lần pha 1 ly cafe đưa cho phục vụ đem ra cho anh
Âu Thần uống 1 ngụm thì phun ra vì quá đắng, khuôn mặt nhăn như khỉ nhìn Lưu Bình Bình
'' đây mà là cafe sao? đắng quá vậy?" Âu Thần than trách nói
" dạ tôi...." Nhân viên ấp úng
Lưu Bình Bình đi ra
" xin lỗi, nhưng mà anh chỉ nói là 1 cafe không có dặn là đường nhiều hay ít nên tôi mới pha đại" Lưu Bình Bình nói
" em... em thừa biết khẩu vị anh thế nào mà?" Âu Thần nói
'' tôi với anh thân nhau lắm sao? " Lưu Bình Bình nói
" em nói gì vậy, hay là giận anh hả?" Âu Thần nắm lấy tay cô
Lưu Bình Bình dựt tay lại " xin lỗi tôi còn đang trong giờ làm việc " nói rồi thì đi vào trong
" ơ nè..." Âu Thần ngơ ngác
đợi đến lúc tối khi cô tan làm thì anh cũng đi theo cô
" nè anh mà còn đi theo tôi nữa tôi sẽ báo cảnh sát đấy" Lưu Bình Bình nói
" nè, em sao vậy?" Âu Thần đi lại trước mặt cô
" mấy hôm nay ở Thượng Hải có chuyện quan trọng nên không nhắn với em được, nhưng mà hôm nay anh đã bay đến Hồ Nam để chuột lỗi với em rồi nè" Âu Thần nói
" tôi với anh có là gì sao? anh cần gì giải thích với tôi" Lưu Bình Bình lạnh lùng nói
" sao không là gì được chứ?" Âu Thần nói
Lưu Bình Bình có chút ngại ngùng nhưng vẫn tỏ ra thật lạnh lùng
" em là người anh yêu, đương nhiên anh có nghĩ vụ báo với em rồi" Âu Thần ngọt ngào nói
" anh... ai thèm yêu anh chứ?" Lưu Bình Bình ngại đỏ mặt nói
" em không yêu anh à?" Âu Thần nói
" không" Lưu Bình Bình thẳng thừng ra mặt
" nè anh cho em 3s để tán anh" Âu Thần nói rồi nhắm mắt lại
" anh làm gì vậy chứ?" Lưu Bình Bình ngạc nhiên
" anh điếm tới 3 em mà không tán anh thì sẽ không có cơ hội đâu đấy" Âu Thần nói
" anh bị khùng à..." Lưu Bình Bình ngơ ngác
" 1... 2...." Âu Thần điếm
" anh đang nói nhảm gì thế?" Lưu Bình Bình lúng túng nói
" 3" điếm đến 3 thì Âu Thần mở mắt ra, kéo lấy người Lưu Bình Bình về phía mình rồi chiếm lấy môi cô
Lưu Bình Bình ngỡ ngàng, tròn xoe mắt trong ngơ ngác
cả 2 cứ thế hôn nhau, nụ hôn thật ngọt ngào biết bao
sau khi hôn xong Lưu Bình Bình ngại đỏ mặt, cô lúng túng không biết làm gì, ngại ngùng đẩy Âu Thần ra rồi chạy quay đầu chạy đi mất
Âu Thần nhìn thấy cô như thế thì vô cùng thích thú " nè chạy từ từ thôi té đấy"
Lưu Bình Bình vừa chạy vừa lấy 2 tay che tai mình lại cô không muốn nghe gì cả, ngại chết đi được
Ở trong phòng tối
" vậy khi nào chị kí giấy li hôn? " Thiên Thiên hỏi
" 2 ngày nữa, chị quay về Thượng Hải " Bảo Vy nói
" sao lại quay về đấy, nơi đó có tốt lành gì đâu?" Thiên Thiên nói
'' chị muốn chấm dứt hết tất cả để bắt đầu cuộc sống mới" Bảo Vy nói
" tại sao ông trời lại bất công như thế chứ, tại sao người tốt như chị lại chịu nhiều đau khổ thế này chứ" Thiên Thiên nói
" nếu như ngày đó em ngăn cản mẹ đẩy chị vào tay của tên đó thì bây giờ...." Thiên Thiên nghẹn ngào nói
" mọi chuyện qua rồi, đừng nhắc lại nữa, chị buồn ngủ rồi, em... về phòng ngủ đi" Bảo Vy nói
Thiên Thiên nhìn thấy vậy cô lau nước mắt rồi đứng dậy, tắt đèn rồi rời khỏi phòng, để cho Bảo Vy ở lại trong căn phòng lạnh lẽo
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.